Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )
Chương 21:
Dã Độ Vô Nhân
01/01/2024
Mấy ngày kế tiếp, hắn đều sẽ cứ theo lẽ thường mà tới nơi này của nàng.
Trừ những lúc đấu võ mồm, mỗi ngày đều sẽ làm chuyện thân mật, mỗi lúc nhắm mắt, nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng côn thịt đang ra vào trong miệng nàng, thậm chí khi nằm mơcũng mơ thấy hắn đang khẽ rên nhẹ.
Thái y nói mang thai ba tháng có thể làm chuyện phòng the. Nàng đem lời này nói với hắn, lại bị hắn không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Mấy tháng này ta sẽ khắc chế một chút, vô luận như thế nào, đều phải bảo đảm thai nhi trong bụng ngươi không gặp bất trắc gì.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nàng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn ham muốn như vậy cũng có thể kiềm chế được sao?
Thì ra là hắn để ý đến đứa bé này như vậy.
Dần dần nàng phát hiện, không làm chuyện phòng the đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng. Hắn yêu thích mọi nơi trên cơ thể nàng, còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Hắn vừa ý nhất là chân của nàng.
Lòng bàn chân mịn màng cọ xát côn thịt vừa đã vừa ngứa, ngón chân để ở trên đầu khấc, nhẹ nhàng trêu chọc, có khi làm hắn sướng đến nỗi hắn nghiến răng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Còn muốn tiếp tục trêu ghẹo đã bị hắn không thể nhịn được nữa mà túm chặt mắt cá chân, kẹp chặt cọ xát lên.
Hôm nay hắn so với mấy ngày trước càng thêm ham muốn mãnh liệt, làm xong vài lần nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân đều muốn bỏng rát, hắn lại một chút cũng không thấy đau, hầu kết lăn lộn lại thêm sức mà tăng tốc.
Ra sức cọ xát vài cái, một dòng tinh dịch trắng đục được bắn ra, dính đặc chảy xuống dính trên chăn.
Nàng cong đầu gối nên hơi mỏi, được hắn đỡ chậm rãi gác ở trên đệm.
Hắn thu dọn xong liền nằm bên cạnh nàng, nửa chống thân thể, ngơ ngẩn mà nhìn nàng.
“Nhìn cái gì?” Nàng ngáp một cái, “Ngươi không mệt sao?”
“Mệt.” Hắn thừa nhận nói.
“Vậy ngươi không ngủ muốn làm gì?”
“Hôn ngươi.”
Đột nhiên nói ra lời này làm nàng hoài nghi hắn có phải hay không lại muốn gạt nàng, lấy nàng làm niềm vui.
Rốt cuộc mỗi lần hắn đều phải khi dễ nàng một chút, mới bằng lòng đi vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đây lại không có, hắn nói xong liền ở trên trán hôn nàng một cái rồi mỉm cười.
Nàng co rút người lại, mặt không hiểu sao lại thấy nóng lên, ngoài miệng không yếu thế, lắp bắp nói: “Đừng, đừng tưởng rằng hôn ta một cái ta liền không mệt. Ta không có khả năng làm thêm một lần đâu, ta thật muốn ngủ.”
Hắn cười khẽ hai tiếng, hơi thở thổi tới trên mặt nàng, ngứa: “Hôm qua ta nhận được mật chiếu, cần rời kinh một thời gian. Cái hôn vừa rồi xem như tạm biệt.”
“Đi bao lâu?” Nàng hỏi.
“Nhanh thì 10 ngày, chậm thì nửa tháng.”
“Ngươi có trở về trước khi trời chuyển lạnh không?”
“Ta đang dự tính như vậy.”
Nàng không kiềm được sự mất mát, cũng không bận tâm ngượng ngùng, xoay người ôm chặt hắn, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng trầm mặc không nói.
“Buồn sao?” Hắn cúi đầu, kiên nhẫn hỏi, giống đang dỗ dành đứa trẻ, “Sau khi trở về mang ngươi vượt nóc băng tường xuất cung đi chơi, thế nào?”
Nàng chôn mặt trước ngực hắn, rầu rĩ nói: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi nào?”
“Tú Sinh Lâu?” Nàng thử nói.
Hắn im lặng một chút, sau đó giọng điệu như răn dạy: “Đừng cứ mỗi ngày mơ tới chỗ đó.”
Nàng không nhúc nhích, cười trộm và nói: “Được thôi.”
Ngày hôm sau, sáng sớm trời đầy mây âm u.
Rất nhanh, trời đổ mưa.
Mưa thu lạnh lẽo mang theo nỗi buồn chia ly kéo dài.
Dậy từ sớm, nàng đứng trước cửa phòng, vỗ về bụng lắc đầu thở dài: “Ai, phụ thân con đúng là xui xẻo, lên đường vào đúng ngày mưa.”
A Hoán đi đến bên cạnh nàng, đưa ra phong thư rồi nói: “Nương nương.”
Nàng nghiêng đầu, mi hơi nhíu lại, biểu tình không thoải mái, cầm lấy lá thư trong tay vừa mở ra xem, vừa đi vào trong phòng.
Người gửi thư là phụ thân nàng.
Trong thư nhắc nàng trong coi hài nhi thật cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất nào.
Ngồi ở trước bàn, cung nữ đã chuẩn bị sẵn bút mực. Nàng cầm lấy bút, đem bút chấm vào mực, dừng ở trên giấy, chậm rãi viết.
Viết xong thư đã qua nửa canh giờ.
Nàng gấp lại và đưa cho a Hoán.
A Hoán cầm phong thư nhìn phải nhìn trái, hiếu kỳ nói: “Nương nương viết cái gì mà lâu như vậy?”
Nàng đáp: “Nói phụ thân ta mua thêm vài món xiêm y cho mùa thu.”
“Ồ.”
Nàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cất lá thư xong liền đi ra ngoài.
Buổi chiều bên ngoài ầm ĩ.
Nàng ngủ trưa mới vừa tỉnh, nghe thế tiếng động chỉ cảm thấy đau đầu, khép lại sổ sách trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trong cung khi nào đã biến thành cái chợ? Gà chó không yên.”
Nô tỳ đi ra ngoài nhìn rồi nhanh chóng trở lại: “Nương nương, có con ngỗng trong phòng bếp không biết sao lại bay tới nơi này.”
“Đã bắt được chưa?”
Nô tỳ nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa.”
Nàng đứng lên, ném sổ sách sang một bên, cùng nô tỳ một trước một sau đi ra ngoài.
Bên ngoài, quả thật là loạn thành một đoàn.
Khoảng sân vốn là yên tĩnh, đình viện được quét tước sạch sẽ, lúc này bay đầy lông ngỗng, một đám người vây quanh trước cây hoa quế để bắt lấy con ngỗng đang đứng trên cây.
Đám người thấy nàng đến, cũng không vội vã bắt ngỗng hoảng hốt xoay người thỉnh an nàng.
“Nương, nương nương…”
“Con ngỗng sao lại thế này?” Nàng hỏi tên thị vệ cầm đầu.
Thị vện nhìn nàng và nói: “Con, con ngỗng này có thể bay…”
“…Ta đương nhiên biết nó sẽ bay.”
Nàng chỉ là mang thai, lại không phải kẻ ngốc.
“Không phải,” hắn lắc đầu, bắt đầu quơ chân múa tay mà nói “Nó có thể lập tức bay lên rất cao, sau đó bay đi, bình thường ngỗng đều là vỗ cánh phạch vài cái, con ngỗng, con ngỗng này… Nô tài chưa thấy qua con ngỗng có thể bay như vậy.”
“…”
“Nương nương, người không tin sao? Người không tin, người xem nó bay a… Bất quá nó hiện tại giống như không muốn bay.”
Vốn đang có chút bực bội, xem hắn miêu tả sinh động như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nó hiện tại đang kích động sẽ không dễ bắt được. Đi lấy ít cỏ khô dụ nó bay xuống.”
Đám người hầu nghe nàng phân phó, vội vàng đi lấy cỏ khô.
Con ngỗng đang trên cành cây thấy đám người rời đi, giống như nghi hoặc nhìn ngó xung quanh kêu quạc quạc vài tiếng.
Nàng nhìn nó vài lần, dừng một chút, tiến đến trước mặt nó, hỏi: “Tên ngươi là gì?”
“Quạc quạc quạc.”
“Bọn họ đi lấy thức ăn cho ngươi.”
“Quạc ——”
Nàng lại hỏi tiếp: “Ngươi là nơi nào tới?”
“Quạc quạc…”
“Có huynh đệ tỷ muội gì không?”
Nó giương cánh: “Quạc quạc quạc ——!”
“À, không có huynh đệ tỷ muội.” Nàng như suy tư, “Ta có một đệ đệ hơi ngốc nghếch, nhưng đặc biệt thương yêu ta . Ngươi xem, cái vòng tay này, chính là đệ ấy tặng cho ta.”
Nói xong, chỗ rẽ chỗ mơ hồ có vài bóng người đi tới, hình như là đám người kia đã trở lại.
Nàng đứng sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở nó: “Được rồi, bọn họ tới, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhiều.”
_________________________________________________
Chúc mọi người năm mới 2024 vui vẻ, hạnh phúc và bình an nhé S2 S2 S2 :)) ^=^
Trừ những lúc đấu võ mồm, mỗi ngày đều sẽ làm chuyện thân mật, mỗi lúc nhắm mắt, nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng côn thịt đang ra vào trong miệng nàng, thậm chí khi nằm mơcũng mơ thấy hắn đang khẽ rên nhẹ.
Thái y nói mang thai ba tháng có thể làm chuyện phòng the. Nàng đem lời này nói với hắn, lại bị hắn không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Mấy tháng này ta sẽ khắc chế một chút, vô luận như thế nào, đều phải bảo đảm thai nhi trong bụng ngươi không gặp bất trắc gì.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nàng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn ham muốn như vậy cũng có thể kiềm chế được sao?
Thì ra là hắn để ý đến đứa bé này như vậy.
Dần dần nàng phát hiện, không làm chuyện phòng the đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng. Hắn yêu thích mọi nơi trên cơ thể nàng, còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Hắn vừa ý nhất là chân của nàng.
Lòng bàn chân mịn màng cọ xát côn thịt vừa đã vừa ngứa, ngón chân để ở trên đầu khấc, nhẹ nhàng trêu chọc, có khi làm hắn sướng đến nỗi hắn nghiến răng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Còn muốn tiếp tục trêu ghẹo đã bị hắn không thể nhịn được nữa mà túm chặt mắt cá chân, kẹp chặt cọ xát lên.
Hôm nay hắn so với mấy ngày trước càng thêm ham muốn mãnh liệt, làm xong vài lần nàng chỉ cảm thấy lòng bàn chân đều muốn bỏng rát, hắn lại một chút cũng không thấy đau, hầu kết lăn lộn lại thêm sức mà tăng tốc.
Ra sức cọ xát vài cái, một dòng tinh dịch trắng đục được bắn ra, dính đặc chảy xuống dính trên chăn.
Nàng cong đầu gối nên hơi mỏi, được hắn đỡ chậm rãi gác ở trên đệm.
Hắn thu dọn xong liền nằm bên cạnh nàng, nửa chống thân thể, ngơ ngẩn mà nhìn nàng.
“Nhìn cái gì?” Nàng ngáp một cái, “Ngươi không mệt sao?”
“Mệt.” Hắn thừa nhận nói.
“Vậy ngươi không ngủ muốn làm gì?”
“Hôn ngươi.”
Đột nhiên nói ra lời này làm nàng hoài nghi hắn có phải hay không lại muốn gạt nàng, lấy nàng làm niềm vui.
Rốt cuộc mỗi lần hắn đều phải khi dễ nàng một chút, mới bằng lòng đi vào giấc ngủ.
Nhưng lúc này đây lại không có, hắn nói xong liền ở trên trán hôn nàng một cái rồi mỉm cười.
Nàng co rút người lại, mặt không hiểu sao lại thấy nóng lên, ngoài miệng không yếu thế, lắp bắp nói: “Đừng, đừng tưởng rằng hôn ta một cái ta liền không mệt. Ta không có khả năng làm thêm một lần đâu, ta thật muốn ngủ.”
Hắn cười khẽ hai tiếng, hơi thở thổi tới trên mặt nàng, ngứa: “Hôm qua ta nhận được mật chiếu, cần rời kinh một thời gian. Cái hôn vừa rồi xem như tạm biệt.”
“Đi bao lâu?” Nàng hỏi.
“Nhanh thì 10 ngày, chậm thì nửa tháng.”
“Ngươi có trở về trước khi trời chuyển lạnh không?”
“Ta đang dự tính như vậy.”
Nàng không kiềm được sự mất mát, cũng không bận tâm ngượng ngùng, xoay người ôm chặt hắn, muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng trầm mặc không nói.
“Buồn sao?” Hắn cúi đầu, kiên nhẫn hỏi, giống đang dỗ dành đứa trẻ, “Sau khi trở về mang ngươi vượt nóc băng tường xuất cung đi chơi, thế nào?”
Nàng chôn mặt trước ngực hắn, rầu rĩ nói: “Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi nào?”
“Tú Sinh Lâu?” Nàng thử nói.
Hắn im lặng một chút, sau đó giọng điệu như răn dạy: “Đừng cứ mỗi ngày mơ tới chỗ đó.”
Nàng không nhúc nhích, cười trộm và nói: “Được thôi.”
Ngày hôm sau, sáng sớm trời đầy mây âm u.
Rất nhanh, trời đổ mưa.
Mưa thu lạnh lẽo mang theo nỗi buồn chia ly kéo dài.
Dậy từ sớm, nàng đứng trước cửa phòng, vỗ về bụng lắc đầu thở dài: “Ai, phụ thân con đúng là xui xẻo, lên đường vào đúng ngày mưa.”
A Hoán đi đến bên cạnh nàng, đưa ra phong thư rồi nói: “Nương nương.”
Nàng nghiêng đầu, mi hơi nhíu lại, biểu tình không thoải mái, cầm lấy lá thư trong tay vừa mở ra xem, vừa đi vào trong phòng.
Người gửi thư là phụ thân nàng.
Trong thư nhắc nàng trong coi hài nhi thật cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất nào.
Ngồi ở trước bàn, cung nữ đã chuẩn bị sẵn bút mực. Nàng cầm lấy bút, đem bút chấm vào mực, dừng ở trên giấy, chậm rãi viết.
Viết xong thư đã qua nửa canh giờ.
Nàng gấp lại và đưa cho a Hoán.
A Hoán cầm phong thư nhìn phải nhìn trái, hiếu kỳ nói: “Nương nương viết cái gì mà lâu như vậy?”
Nàng đáp: “Nói phụ thân ta mua thêm vài món xiêm y cho mùa thu.”
“Ồ.”
Nàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cất lá thư xong liền đi ra ngoài.
Buổi chiều bên ngoài ầm ĩ.
Nàng ngủ trưa mới vừa tỉnh, nghe thế tiếng động chỉ cảm thấy đau đầu, khép lại sổ sách trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trong cung khi nào đã biến thành cái chợ? Gà chó không yên.”
Nô tỳ đi ra ngoài nhìn rồi nhanh chóng trở lại: “Nương nương, có con ngỗng trong phòng bếp không biết sao lại bay tới nơi này.”
“Đã bắt được chưa?”
Nô tỳ nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa.”
Nàng đứng lên, ném sổ sách sang một bên, cùng nô tỳ một trước một sau đi ra ngoài.
Bên ngoài, quả thật là loạn thành một đoàn.
Khoảng sân vốn là yên tĩnh, đình viện được quét tước sạch sẽ, lúc này bay đầy lông ngỗng, một đám người vây quanh trước cây hoa quế để bắt lấy con ngỗng đang đứng trên cây.
Đám người thấy nàng đến, cũng không vội vã bắt ngỗng hoảng hốt xoay người thỉnh an nàng.
“Nương, nương nương…”
“Con ngỗng sao lại thế này?” Nàng hỏi tên thị vệ cầm đầu.
Thị vện nhìn nàng và nói: “Con, con ngỗng này có thể bay…”
“…Ta đương nhiên biết nó sẽ bay.”
Nàng chỉ là mang thai, lại không phải kẻ ngốc.
“Không phải,” hắn lắc đầu, bắt đầu quơ chân múa tay mà nói “Nó có thể lập tức bay lên rất cao, sau đó bay đi, bình thường ngỗng đều là vỗ cánh phạch vài cái, con ngỗng, con ngỗng này… Nô tài chưa thấy qua con ngỗng có thể bay như vậy.”
“…”
“Nương nương, người không tin sao? Người không tin, người xem nó bay a… Bất quá nó hiện tại giống như không muốn bay.”
Vốn đang có chút bực bội, xem hắn miêu tả sinh động như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nó hiện tại đang kích động sẽ không dễ bắt được. Đi lấy ít cỏ khô dụ nó bay xuống.”
Đám người hầu nghe nàng phân phó, vội vàng đi lấy cỏ khô.
Con ngỗng đang trên cành cây thấy đám người rời đi, giống như nghi hoặc nhìn ngó xung quanh kêu quạc quạc vài tiếng.
Nàng nhìn nó vài lần, dừng một chút, tiến đến trước mặt nó, hỏi: “Tên ngươi là gì?”
“Quạc quạc quạc.”
“Bọn họ đi lấy thức ăn cho ngươi.”
“Quạc ——”
Nàng lại hỏi tiếp: “Ngươi là nơi nào tới?”
“Quạc quạc…”
“Có huynh đệ tỷ muội gì không?”
Nó giương cánh: “Quạc quạc quạc ——!”
“À, không có huynh đệ tỷ muội.” Nàng như suy tư, “Ta có một đệ đệ hơi ngốc nghếch, nhưng đặc biệt thương yêu ta . Ngươi xem, cái vòng tay này, chính là đệ ấy tặng cho ta.”
Nói xong, chỗ rẽ chỗ mơ hồ có vài bóng người đi tới, hình như là đám người kia đã trở lại.
Nàng đứng sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở nó: “Được rồi, bọn họ tới, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhiều.”
_________________________________________________
Chúc mọi người năm mới 2024 vui vẻ, hạnh phúc và bình an nhé S2 S2 S2 :)) ^=^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.