Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )
Chương 44:
Dã Độ Vô Nhân
23/02/2024
Có một câu nói mà đến nay nàng còn nhớ rõ.
Những người nhìn thấu thì đi vào cửa Phật, còn kẻ chấp mê thì uổng mạng vô ích.
Nàng chưa bao giờ tin vào những chuyện ký ức sẽ trào dâng trước khi chết, nhưng trước mắt lại thật sự xuất hiện một ít đoạn ký ức khi còn nhỏ, giống như đọc sách, chơi đùa, những người và đồ vật mà nàng đã quên dần hiện ra trước mắt.
May mắn chính là những điều đó đều không phải là những hồi ức đau khổ, hết thảy đều êm đềm và bình yên.
Ở trong đoạn ký ức này, một khuôn mặt thiếu niên đặc biệt rõ ràng giữa bao nhiêu người, hơn nữa nàng tựa hồ quên quá nhiều chuyện đã từng cùng hắn phát sinh, lúc này nhìn lại có hơi lạ lẫm.
Đó là một đêm đầu xuân, nàng cùng hắn uống chút rượu, đó là lần đầu tiên nàng uống rượu, say đến mức nằm trên giường của hắn, chợt trong đầu xuất hiện hình ảnh phong lưu, nàng hỏi hắn đã xem xuân cung đồ chưa, hắn ngạc nhiên hỏi nàng làm sao lại biết thứ này.
Nàng cười ý vị thâm trường, giơ ngón tay lên: “Phụ thân ta có cả đống, mấy thứ vẽ trên giấy ta đã xem hết rồi."
Hắn buồn cười nói: “Trên đó vẽ gì?”
“Thường là hai nam nữ trần trụi quấn vào nhau, có nhiều tư thế khác nhau, có vẻ tư thế họ thích nhất là nữ tử quỷ, nam tử ở phía sau ôm eo nàng.”
“Không có gì khác sao?”
"À, còn có nữ tử dang rộng hai chân, nam tử ở trên, hạ thân của họ dính chặt nhau."
"Biểu cảm trên mặt của họ như thế nào?”
“Ồ...” Nàng nhớ lại, “Hình như đang rất sung sướng, sảng khoái.”
Hắn lấy một tay che hai mắt, không biết đang thẹn thùng hay đang nén cười.
"Hình như cũng có tư thế ngồi, nam tử ngồi dưới và nữ tử ngồi trên người hắn..."
“Ngu Tử Vãn.” Hắn đột nhiên cắt ngang lời nàng, quay đầu đi không nhìn nàng, mặt cười đến mức đỏ bừng, "Nếu ngươi tỉnh chắc chắn sẽ nói với ta chuyện này, tối nay ta sẽ xem như không nghe thấy gì, ngươi đừng nói nữa.”
Nàng đang nói cao hứng lại bị hắn cắt ngang, giận dữ nói: "Sao ngươi lại như vậy, không được, hôm nay ngươi phải nghe ta nói hết."
Đoạn hồi ức đặc biệt dài và chi tiết, nhưng nàng lại không có chút ấn tượng nào. Đến khi nàng hồi thần đã cởi tất ra, hắn đang nằm cạnh nàng, đưa tay lên.
Nàng tưởng hắn muốn sờ chân mình nhưng hắn chỉ chỉnh lại làn váy cho nàng, thấy nàng nhìn, hắn quay lại cười với nàng, nụ cười rạng rỡ của thiếu niên.
Sau đó là những ký ức vụn vặt khác thoáng qua, trước mắt nàng lóe lên một ánh lửa, nàng nhìn thấy Kinh Thành bốc cháy hừng hực vào đêm soán vị mười năm trước.
Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, Kinh Thành trở lại yên tĩnh như cũ, nàng nhìn mình trước gương đồng, A Hoán cài một bông hoa lê vào tai nàng, cười nói: "Ngày tuyển tú hôm nay, tiểu thư nhất định sẽ diễm lệ áp toàn bộ hoa thơm cỏ lạ."
Lại thấy đến đêm hôm đó thị tẩm, nàng nhìn khuôn mặt hoàng đế tuấn dật trước mặt, tay hắn đưa lên bờ vai loã lồ của nàng, đột nhiên trong mắt nàng tràn đầy nước mắt.
“Ngu Tử Vãn.”
Có một giọng nói vang lên trong đầu nàng, lại dường như đang ở bên tai nàng.
“Quay đầu lại.”
Bước chân ta dừng lại, cúi đầu nhìn cây cầu mình đã bước lên, dưới chân cầu là đen và sương mù dày đặc.
“Ngu Tử Văn.”
Giọng nói đó lại vang lên, mang theo sự lo lắng và thúc giục.
Nàng chậm rãi quay người lại, phía sau xuất hiện một người, người đó tản ra hơi thở ấm áp, đang mỉm cười.
“Con đường này,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, “chỉ cần một người đi qua là được, ngươi mau quay lại, trở về bên kia."
“Vậy con đường này... đi đến cuối sẽ là gì?”, giọng nói của nàng khàn khàn “Âm tào địa phủ?”
“Ta không biết.” Hắn lắc đầu, “Chỉ sợ cũng không phải nơi nào tốt.”
“Ta có thể quay đầu sao?”
“Ừ... Có thể.”
Nàng và hắn im lặng một lúc, đột nhiên hắn duỗi tay ra, cúi xuống ôm nàng: “Được rồi, ngươi mau về nhanh đi, đoạn đường phía trước cứ để ta, ngươi có thể yên tâm trở về, còn có hài tử đang chờ ngươi chăm sóc."
Nàng ngẩn người: “Hài tử... Con, con vẫn ổn chứ?”
"Ngươi về tự xem đi. Trước khi ta rời đi, con vẫn luôn khóc nháo."
Nghe hắn nói, nàng hơi sốt ruột, vùng khỏi vòng tay hắn: "Khóc? Sao lại khóc? Là vì không có sữa sao? Hay là trời lạnh quá nên bị cảm?"
"Ngươi quay về xem, con muốn gì chỉ có ngạch nương là ngươi mới hiểu được."
"Vậy.."
“Đừng do dự, đi nhanh đi.”
Hắn đẩy vai nàng vào hướng ngược lại, nàng quay đầu lại, lo lắng nhìn hắn.
"Có thật là ngươi cũng có thể trở lại không?"
“Thật sự.” Hắn khẳng định gật gật đầu.
“Được… Ta tin ngươi. Vậy, ta ở bên này chờ ngươi.”
Hắn buông nàng ra, nhìn nàng rời đi, thấy nàng quay đầu lại, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Khi nàng đi được vài bước, lại lần nữa quay đầu lại, đã không nhìn thấy bóng dáng người nào nữa.
Tầm mắt nhìn về phía xa xăm, mọi nơi đều là sương mù dày đặc.
Những người nhìn thấu thì đi vào cửa Phật, còn kẻ chấp mê thì uổng mạng vô ích.
Nàng chưa bao giờ tin vào những chuyện ký ức sẽ trào dâng trước khi chết, nhưng trước mắt lại thật sự xuất hiện một ít đoạn ký ức khi còn nhỏ, giống như đọc sách, chơi đùa, những người và đồ vật mà nàng đã quên dần hiện ra trước mắt.
May mắn chính là những điều đó đều không phải là những hồi ức đau khổ, hết thảy đều êm đềm và bình yên.
Ở trong đoạn ký ức này, một khuôn mặt thiếu niên đặc biệt rõ ràng giữa bao nhiêu người, hơn nữa nàng tựa hồ quên quá nhiều chuyện đã từng cùng hắn phát sinh, lúc này nhìn lại có hơi lạ lẫm.
Đó là một đêm đầu xuân, nàng cùng hắn uống chút rượu, đó là lần đầu tiên nàng uống rượu, say đến mức nằm trên giường của hắn, chợt trong đầu xuất hiện hình ảnh phong lưu, nàng hỏi hắn đã xem xuân cung đồ chưa, hắn ngạc nhiên hỏi nàng làm sao lại biết thứ này.
Nàng cười ý vị thâm trường, giơ ngón tay lên: “Phụ thân ta có cả đống, mấy thứ vẽ trên giấy ta đã xem hết rồi."
Hắn buồn cười nói: “Trên đó vẽ gì?”
“Thường là hai nam nữ trần trụi quấn vào nhau, có nhiều tư thế khác nhau, có vẻ tư thế họ thích nhất là nữ tử quỷ, nam tử ở phía sau ôm eo nàng.”
“Không có gì khác sao?”
"À, còn có nữ tử dang rộng hai chân, nam tử ở trên, hạ thân của họ dính chặt nhau."
"Biểu cảm trên mặt của họ như thế nào?”
“Ồ...” Nàng nhớ lại, “Hình như đang rất sung sướng, sảng khoái.”
Hắn lấy một tay che hai mắt, không biết đang thẹn thùng hay đang nén cười.
"Hình như cũng có tư thế ngồi, nam tử ngồi dưới và nữ tử ngồi trên người hắn..."
“Ngu Tử Vãn.” Hắn đột nhiên cắt ngang lời nàng, quay đầu đi không nhìn nàng, mặt cười đến mức đỏ bừng, "Nếu ngươi tỉnh chắc chắn sẽ nói với ta chuyện này, tối nay ta sẽ xem như không nghe thấy gì, ngươi đừng nói nữa.”
Nàng đang nói cao hứng lại bị hắn cắt ngang, giận dữ nói: "Sao ngươi lại như vậy, không được, hôm nay ngươi phải nghe ta nói hết."
Đoạn hồi ức đặc biệt dài và chi tiết, nhưng nàng lại không có chút ấn tượng nào. Đến khi nàng hồi thần đã cởi tất ra, hắn đang nằm cạnh nàng, đưa tay lên.
Nàng tưởng hắn muốn sờ chân mình nhưng hắn chỉ chỉnh lại làn váy cho nàng, thấy nàng nhìn, hắn quay lại cười với nàng, nụ cười rạng rỡ của thiếu niên.
Sau đó là những ký ức vụn vặt khác thoáng qua, trước mắt nàng lóe lên một ánh lửa, nàng nhìn thấy Kinh Thành bốc cháy hừng hực vào đêm soán vị mười năm trước.
Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, Kinh Thành trở lại yên tĩnh như cũ, nàng nhìn mình trước gương đồng, A Hoán cài một bông hoa lê vào tai nàng, cười nói: "Ngày tuyển tú hôm nay, tiểu thư nhất định sẽ diễm lệ áp toàn bộ hoa thơm cỏ lạ."
Lại thấy đến đêm hôm đó thị tẩm, nàng nhìn khuôn mặt hoàng đế tuấn dật trước mặt, tay hắn đưa lên bờ vai loã lồ của nàng, đột nhiên trong mắt nàng tràn đầy nước mắt.
“Ngu Tử Vãn.”
Có một giọng nói vang lên trong đầu nàng, lại dường như đang ở bên tai nàng.
“Quay đầu lại.”
Bước chân ta dừng lại, cúi đầu nhìn cây cầu mình đã bước lên, dưới chân cầu là đen và sương mù dày đặc.
“Ngu Tử Văn.”
Giọng nói đó lại vang lên, mang theo sự lo lắng và thúc giục.
Nàng chậm rãi quay người lại, phía sau xuất hiện một người, người đó tản ra hơi thở ấm áp, đang mỉm cười.
“Con đường này,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, “chỉ cần một người đi qua là được, ngươi mau quay lại, trở về bên kia."
“Vậy con đường này... đi đến cuối sẽ là gì?”, giọng nói của nàng khàn khàn “Âm tào địa phủ?”
“Ta không biết.” Hắn lắc đầu, “Chỉ sợ cũng không phải nơi nào tốt.”
“Ta có thể quay đầu sao?”
“Ừ... Có thể.”
Nàng và hắn im lặng một lúc, đột nhiên hắn duỗi tay ra, cúi xuống ôm nàng: “Được rồi, ngươi mau về nhanh đi, đoạn đường phía trước cứ để ta, ngươi có thể yên tâm trở về, còn có hài tử đang chờ ngươi chăm sóc."
Nàng ngẩn người: “Hài tử... Con, con vẫn ổn chứ?”
"Ngươi về tự xem đi. Trước khi ta rời đi, con vẫn luôn khóc nháo."
Nghe hắn nói, nàng hơi sốt ruột, vùng khỏi vòng tay hắn: "Khóc? Sao lại khóc? Là vì không có sữa sao? Hay là trời lạnh quá nên bị cảm?"
"Ngươi quay về xem, con muốn gì chỉ có ngạch nương là ngươi mới hiểu được."
"Vậy.."
“Đừng do dự, đi nhanh đi.”
Hắn đẩy vai nàng vào hướng ngược lại, nàng quay đầu lại, lo lắng nhìn hắn.
"Có thật là ngươi cũng có thể trở lại không?"
“Thật sự.” Hắn khẳng định gật gật đầu.
“Được… Ta tin ngươi. Vậy, ta ở bên này chờ ngươi.”
Hắn buông nàng ra, nhìn nàng rời đi, thấy nàng quay đầu lại, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Khi nàng đi được vài bước, lại lần nữa quay đầu lại, đã không nhìn thấy bóng dáng người nào nữa.
Tầm mắt nhìn về phía xa xăm, mọi nơi đều là sương mù dày đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.