Chương 31: Chương 31
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
28/12/2017
Một đêm này các tướng sĩ được âm thầm an bài, ngày mai giờ mão một khắc, toàn quân chờ xuất phát.
Lăng Tiêu dậy sớm, tự mình giúp Chử Dịch Phong mặc chiến giáp. Nói là Chử Vương triều Minh Cảnh huấn, Hoàng tử Hoàng tôn đến chiến trường đều muốn xuất chiến. Lăng Tiêu ngày đó cũng mặc áo giáp màu bạc, hai người sóng vai mà chiến đấu.
Chử Dịch Phong do dự nói: “Lăng Tiêu, huynh vẫn là…”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lăng tiểu Hầu gia xuống ngựa có thể trị lên ngựa có thể chiến, ta còn muốn cảm tạ trận chiến này để thăng chức quan đây, cũng không thể cả đời làm tướng quân, đến…”
Chử Dịch Pong gật gù cười: “Ừm, sống thì cùng sống…” Lăng Tiêu cắt lời Chử Dịch Phong: “Chúng ta sẽ sống mà, đi thôi.”
Toàn quân sớm đã dùng điểm tâm, chờ xuất phát, tướng quân đi trước tướng sĩ phía sau.
Lăng Tiêu đi ở phía sau Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Những lời ta nói cho đệ lúc trước có nhớ kỹ?”
“A?” Chử Dịch Phong lập tức bối rối, “Toàn là… đã quên, à nhớ rồi… huynh nói đánh xong cuộc chiến này cho đệ chân dê nướng ăn.”
Lăng Tiêu tức giận bật cười: “Đệ có thể nhớ kỹ cái gì? Thôi thôi, tùy tiện nói một chút thôi.”
Chử Dịch Phong lên ngựa, giục ngựa đi tới phía trước đại quân, đối mặt với 20 ngàn đại quân, Chử Dịch Phong nhắm mắt, cất cao giọng nói: “Ngày hôm nay, chúng ta sẽ lướt qua núi Hồ Nhi, thảo phạt phản quân, thu phục núi Hồ Nhi lấy lại đất phía Bắc! Các ngươi có sợ không?”
Chử Dịch Phong thấy quân sĩ chỉ dạ thưa mà không nói, nở nụ cười: “Chắc chắn đều sợ hãi, nói các ngươi không sợ đều là nói láo. Ta có sợ hay không? Có, ta cũng sợ, ta sợ chúng ta cô phụ hơn năm ngàn huynh đệ đã chết.” Quân sĩ dần dần ngẩng đầu lên, trong mắt có sự thù hận, Chử Dịch Phong tiếp tục: “Năm ngàn binh sĩ còn có thúc bá, huynh đệ, cùng với vô số đồng bào không quen biết.”
“Hơn năm ngàn vong linh ở phía sau chúng ta, chết đi thành liệt sĩ linh thiêng ở sau chúng ta. Giúp chúng ta vung ra một đao tiến lên! Giúp chúng ta bắn ra một tiễn tiến lên!”
Chử Dịch Phong hơi ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: “Phải, chúng ta một tháng trước nếm mùi thất bại, Trương gia phản tặc ở thả lời đồn đãi, nói Chử quân không dám tái chiến, có khả năng sao?”
Bọn quân sĩ vũ khí trong tay đang run rẩy, lớn tiếng rống giận: Không thể.”
“Chử quân độc chiếm thiên hạ. Chính là tổ phụ của ta. Thánh Thượng các ngươi ở trên lưng ngựa dành giang sơn. Nói chúng ta Chử quân sợ đánh trận mới là chuyện cười. Chúng ta hiện tại chân đạp đất này là do tổ phụ chúng ta lúc trước chiến đấu dành được. Các thúc bá các ngươi đã từng đánh thắng. Tiền nhân vết chân vẫn không có bị gió cát thổi hết, các ngươi nói chúng ta sợ cái gì?”
Chử Dịch Phong nhảy khỏi lưng chiến mã theo bọn quân sĩ lớn tiếng hô quát hưng phấn đạp bước. Chử Dịch Phong một tay khẽ vuốt chiến mã, tiếp tục lớn tiếng giận dữ hỏi: “Là ai cướp đi đất đai mà tiền nhân chúng ta đánh trận dành được? Là ai đê tiện vô liêm sỉ lẻn vào trướng bồng ám sát Đại tướng quân của chúng ta? Là ai không cho quân dân ta an bình, khơi lên một ngọn lửa chiến tranh?”
Bọn binh sĩ lớn tiếng gầm lên hô ứng.
“Tin tưởng ta!” Chử Dịch Phong rút ra chiến kiếm, lớn tiếng nói: “Ta cùng các ngươi nghe chuyện bậc cha chú năm đó dành chính quyền công lao như thế… Mười năm sau này. Trả lời con cái của các ngươi… Ngày đó các ngươi đứng ở hồ Khố Sa trên thảo nguyên. Đánh giết bao nhiêu phản quân! Chém xuống bao nhiêu địch thủ!”
Trong nháy mắt toàn quân tùy theo gào thét, mười vạn thiết giáp cùng kêu lên rít gào!
Ô Kích khó mà tin nổi, nhìn trạng thái khí thế bốc hoả hừng hực của đại quân, nghiêng đầu hỏi Lăng Tiêu: “Tiểu… tiểu Hầu gia, đây là ngài chỉ dạy Nhị Hoàng tôn?”
“Không phải.” Lăng Tiêu vì là lời nói vừa rồi của Chử Dịch Phong mà chấn động.
Lăng Tiêu không khỏi nghĩ đến trước đây tình cờ cùng Lăng Hầu gia nói đến Vi gia, Lăng Hầu gia đã nói, có mấy người, trời sinh ra đã là người sống cho chiến trận, chết cho chiến trận. Vi gia nam tử chính là như vậy.
Nam nhân Vi gia vĩ đại nhất dạy nên Chử Dịch Phong, y mang theo một nửa dòng máu của Vi gia tướng sĩ, mang theo một nửa dòng máu của Chử gia Hoàng tộc. Từ nhỏ đã mang theo khí thế sát phạt, nguồn sức mạnh này không phải Lăng Tiêu có thể cho, do thiên bẩm, do khí chất bẩm sinh.
Có thể Hoàng đô cẩm tú phồn hoa từng che đậy một Chử Dịch Phong oai hùng, ở nơi bão cát đầy trời hồ Khố Sa trên thảo nguyên, Chử Dịch Phong cuối cùng tìm được con người thật chân chính của mình.
Lăng Tiêu cũng lo lắng qua, cũng nghi hoặc qua, nhưng vào lúc này Lăng Tiêu càng ngày càng kiên định, Chử Dịch Phong vì chiến mà sinh, có khí thế này, y sẽ không thua.
Không có ai lại nghi vấn chiến sách của Chử Dịch Phong, 20 ngàn đại quân tôn Chử Dịch Phong làm chỉ huy. Hai đường bọc đánh, bốn đội tiên phong là đội ngũ tinh binh yểm hộ do Chử Dịch Phong bố trí cho Lăng Tiêu.
Trong khi đó Trương Kế ở trong quân còn đang đợi Lăng Tiêu “Một mình đến đây”. Thời điểm trời lờ mờ sáng, trong quân cơm còn chưa ăn liền bị Chử quân tiến đánh giết một phần.
Trương Kế cũng là một tướng quân có kinh nghiệm, biết đây là bẫy, không có nổi giận, vội vã tập kết tướng sĩ, tự mình mặc giáp ra trận. Lệnh cho quân tốt giữ nghiêm núi Hồ Nhi là một chỗ hiểm yếu, rồi tức khắc nghênh chiến. Trương Kế trong lòng yên lặng tìm cách, vẫn chưa ra khỏi Thạch Lâm trướng bồng, thân binh liền cuống quít đến báo: “Chử quân đã công phá phòng tuyến núi Hồ Nhi, cách nơi đóng quân không tới hai mươi dặm?
“Cái gì? ” Trương Kế suýt nữa đứng không vững, trên trận chiến có thể đánh bại Chử quân dựa vào chính là ưu thế địa hình. Núi Hồ Nhi có địa hiểm yếu, chỉ có một chỗ yếu nhất là khe núi, dễ thủ khó công. Nơi đó là Trương Kế phái trọng binh canh giữ, không nghĩ chưa tới nửa canh giờ liền bị công phá.
Thân binh đứt quãng nói: “Tả tướng quân nói là trong núi Hồ Nhi đã sớm bị Chử quân mai phục rồi, đại quân xông vào thì bọn họ đồng thời từ trong lòng núi lao ra, Tả tướng quân nhất thời không kịp trở tay…”
Trương Kế nghe đầu óc càng quay cuồng, cố gắng ổn định tâm thần, lên ngựa nghênh chiến.
Chờ đến khi Trương Kế ra chủ trì đại cuộc, Chử Dịch Phong đã chém giết bốn tên đại tướng vốn là tiên phong trong quân của Trương Kế, một bước tiến vào nơi đóng quân.
Quân sĩ Trương Kế không thể ngờ lại bị đánh bại nhanh như vậy. Vi Tranh phái thân binh bên người tới bảo về Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu. Chử Dịch Phong cùng với Lăng Tiêu ban đầu còn lo lắng an nguy lẫn nhau sau cũng thấy dần yên lòng. Chử Dịch Phong chỉ để cho Lăng Tiêu trăm người, cùng với những người do Vi Tranh an bài hoàn toàn không tuân lệnh, tả xung hữu đột, tung hoành ngang dọc, chỉ chốc lát sau đã đem quân sĩ phòng hộ của Trương Kế đánh tan.
Tả hữu dực các tướng sĩ cũng dần dần đuổi kịp Chử Dịch Phong, thừa dịp quân sĩ Trương Kế hoảng loạn, gặp địch liền giết, núi Hồ Nhi máu tươi đầy đất.
Trương Kế gào thét, trước mắt tất cả đều là Chử quân. Nhưng bởi vì Chử Dịch Phong một đội giục ngựa quá mau lại đem chiến kỳ hạ xuống. Xa xa nhìn thấy Trương Kế căn bản nhìn không biết chủ soái Chử quân ở nơi nào.
Sĩ tốt củaTrương Kế bị chém giết vô số, chưa tới một canh giờ, đạo phòng tuyến thứ hai cũng tán loạn, trận pháp đã sớm không hoàn toàn. Trương Kế bất đắc dĩ, ôm nỗi hận sai người nhổ trại lui quân. Mới vừa hướng về hướng Tây Bắc lui không tới năm mươi dặm liền phát hiện, Chử quân tả hữu dực đã bao vây, Ô Kích cùng Nghiêm Sư hai đường binh vừa hợp lại.
Nếu như hiện tại có người đứng ở phía trên Khố Sa Hồ sẽ phát hiện, nguyên bản Chử quân như một đám dã sói không có kỷ luật, nhưng kỳ thực đã sớm bày xong một ưng trận, ở đầu hai cánh con ưng lớn do Chử Dịch Phong chỉ huy chậm rãi bao vây, đem đại quân dày đặc của Trương Kế thực thực khóa chặt.
Vừa bắt đầu ai có thể nghĩ tới, nhìn như là quân tiên phong của Ô Kích cùng Nghiêm Sư yểm hộ quân của Chử Dịch Phong, nhưng thật ra là Đại tướng quân Chử Dịch Phong lại dẫn quân yểm hộ hai cánh tả hữu, đều đâu vào đấy thực hiện bao vây gần trăm dặm.
Lăng Tiêu không thừa nhận cũng không được, ở trên chiến trường Chử Dịch Phong đúng là thiên tài. Chiến sách này vừa bắt đầu hắn là bất luận làm sao cũng không tin, nhưng hiện tại chứng minh Chử Dịch Phong chỉ huy thật sự là rất tốt.
Chử Dịch Phong phát ra mệnh lệnh, toàn quân tướng sĩ chậm rãi hướng về trung tâm, hợp lực vây quét phản quân Trương Kế.
Chử quân tạo thành vòng tròn lớn đang chầm chậm siết chặt vòng vây, quân sĩ Trương Kế bất đắc dĩ không địch lại đại thế, kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ đầy đất, địa ngục nhân gian, chỉ đến như thế.
Nửa canh giờ sau Chử Dịch Phong sai người ở trước trận lớn tiếng khuyên Trương Kế đầu hàng. Trương Kế tự biết không địch lại, nhưng cắn răng kiên quyết không hàng, ra lệnh tinh binh hướng về phía Tây Nam ra sức phá vòng vây. Các quân sĩ không quản sống chết xông ra, Tây Đường quân của Ô Kích không địch lại. Nửa canh giờ sau quân Trương Kế giết mở ra một con đường máu, mang theo không tới 10 ngàn binh sĩ chạy thoát ra ngoài, hướng về Hung Nô quốc chạy trối chết.
Chử Dịch Phong cùng chúng tướng sĩ đã sớm giết đỏ cả mắt rồi, đang muốn suất quân đuổi theo, Lăng Tiêu giục ngựa chặn lại chiến mã của Chử Dịch Phong, lớn tiếng khuyên can: “Hoàng tôn. Đại Chử quốc ta cùng Hung Nô quan hệ vốn là căng thẳng. Lúc này xông tới chắc chắn có chuyện sẽ xảy ra là không thể ngăn cản, chúng ta chỉ nói là chỉ đuổi giết phản tướng, nhưng Hung Nô lại sẽ nói như thế nào? Đến lúc đó Hung Nô phát binh, Hoàng tôn làm sao hướng về Hoàng thành bàn giao?”
Chử Dịch Phong cả người đẫm máu, nhìn máu me cũng đồng dạng khắp người Lăng Tiêu cứng rắn tự ổn định tâm thần, nhắm mắt để thần trí thanh minh một chút, gật đầu nói: “Lăng tướng quân nói đúng! Lệnh Ô Kích trở về. Hợp nhất… hợp nhất phản quân còn lại.”
Lăng Tiêu thu đao, giục ngựa đi theo phía sau Chử Dịch Phong.
Kết thúc chiến trận, Chử quân tự tổn 10 ngàn hai, chém giết phản quân 40 ngàn, thu phục đầu hàng quân sĩ tổng cộng gần 50 ngàn. Trương Kế quân lính tan rã.
Kết quả, Chử Dịch Phong một trận chiến thành thần, Lăng Tiêu cũng có công tham mưu.
Kết thúc, Chử quân thu phục đất đai hồ Khố Sa, lần thứ hai làm sáng tỏ ranh giới biên cương giữa Đại Chử quốc cùng Hung Nô quốc.
Một trận đại chiến từ trước khi mặt trời mọc vẫn giết tới hoàng hôn. Lăng Tiêu sai người ngay tại chỗ trát doanh, giết dê ban rượu, khao thưởng tam quân.
Lăng Tiêu nghĩ đã tới lúc báo cho Hoàng thành tin chiến thắng, châm chước câu chữ, không có một chút tranh công xin ban thưởng cùng tự phụ, chỉ là như thực chất bàn giao tình huống của tiền tuyến, thỉnh cầu triều đình chỉ thị bước kế tiếp.
Chử Dịch Phong đến xem dàn xếp tù binh tướng sĩ, lại đến xem thương binh, bận rộn những việc này đến giờ Dậu. Sau đó Chử Dịch Phong trước tiên ở ngoài trướng bỏ đi chiến giáp, tẩy sạch sẽ huyết ô, đầu tóc rối bù tiến vào.
“Chuẩn bị xong?” Lăng Tiêu vẫn còn một thân chiến y trên chiến trường, nở nụ cười: “Chiến báo cũng viết xong rồi, đệ đến xem.”Tần Long tiến vào, tiếp nhận chiến báo, tự đi giao cho Phong Hành quân.
Lăng Tiêu quay về Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Ta còn chưa kịp thu thập tẩy rửa đây.” Nói xong sai người đưa nước nóng vào. Lăng Tiêu ngay ở trước mặt Chử Dịch Phong tự nhiên mở ra ngân giáp, cởi ra chiến bào, áo lót…
Lăng Tiêu ngày hôm nay vẫn ở phía sau Chử Dịch Phong, cũng giết không ít người, máu tươi xuyên thấu qua tầng tầng áo giáp dính vào trên thân thể, đã ngưng tụ thành màu đỏ sẫm.
Chử Dịch Phong đến gần, lấy khăn cho Lăng Tiêu lau, bắp thịt phía sau của Lăng Tiêu không tự chủ co rúm lại, làm cho Chử Dịch Phong lo sợ một trận. Lăng Tiêu máu trên người không nhiều bằng người khác, chỉ là trên lưng có to to nhỏ nhỏ bảy đạo vết thương!
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Không có chuyện gì, đều là xuyên thấu qua áo giáp đâm vào, chỉ là vết thương nhẹ, đã không còn chảy máu.”
Xác thực tất cả đều là vết thương nhẹ, Lăng Tiêu thân thủ mặc dù không tệ nhưng cũng không bằng Chử Dịch Phong. Cũng có thể hắn vì che chở Chử Dịch Phong mà qua một hồi ác chiến đã bị trúng không ít vết thương.
Những vết thương này nếu là ở trên người Chử Dịch Phong, y chắc chắn sẽ không lưu ý, nhưng nhìn trên người Lăng Tiêu có những vết máu này Chử Dịch Phong đỏ cả mắt, nói giọng khàn khàn: “Ta đi tuyên quân y.”
“Đi cái gì?” Lăng Tiêu một tay kéo Chử Dịch Phong qua: “Có nhiều thương binh như vậy còn chưa chữa trị hết, gọi quân y tới đây không hay lắm, cứ lấy cho ta chút thuốc bôi là được, vết thương này cũng không quá nặng, ta có thuốc để trong màn, đệ lấy cho ta thoa là được.”
Chử Dịch Phong gật gù, vội vã đi vào trong tìm hòm thuốc rồi cầm thuốc mỡ đến. Chử Dịch Phong mở ra ngửi một cái, chính là thuốc khi y bị Thái tử đánh, Lăng Tiêu đã thoa cho y thuốc cao này.
Lăng Tiêu trải ra một cái thảm, cúi người xuống nằm nhoài trên giường nhỏ, Chử Dịch Phong cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Lăng Tiêu xoay người lại, nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong không nhịn được nhéo mặt y, cười nói: “Không tiền đồ, chỉ như vậy mà muốn khóc? Không có đau chút nào.”
Chử Dịch Phong thẹn thùng xoa nhẹ con mắt, nở nụ cười. Lăng Tiêu nhìn y hiện tại dáng vẻ sạch sẽ ngây ngô, nhìn sao cũng không nghĩ ra người này vào ban ngày trên chiến trường lại chính là một người khác hẳn.
Lăng Tiêu hơi cúi đầu cùng y hai cái trán chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay ở trên chiến trường… Ta đều nhận không ra đệ, chiến sách của đệ rất tốt.”
Chử Dịch Phong được Lăng Tiêu khích lệ có chút ngượng ngùng, cười lắp bắp nói: “Ta… ta cũng không nghĩ tới, ta cũng không muốn như vậy.” Lăng Tiêu nhân tiện hôn môi Chử Dịch Phong, rù rì nói: “Không muốn bởi vì giết người rất khổ sở, chúng ta hiện tại giết người là vì bảo vệ nhiều người, đệ đã bảo vệ rất nhiều người ở hồ Khố Sa. Bởi vì quyết sách của đệ nên rất ít người phải chết, đệ làm rất đúng…”
Lăng Tiêu mấy câu nói khuyên làm Chử Dịch Phong sau khi giết người không hổ thẹn nữa, Chử Dịch Phong tâm tình tốt lên, gật đầu nói: “Ừm… Đáng tiếc để Trương Kế chạy thoát. Ừ, huynh không phải còn muốn biết hắn tại sao làm phản? Đệ còn muốn bắt sống hắn để huynh tra hỏi, đáng tiếc không được.”
Cái tên ngốc này. Lăng Tiêu bật cười: “Ai muốn biết hắn tại sao làm phản… Quên đi không nói cái này, buổi tối còn phải mở tiệc chúc mừng, tất cả binh sĩ đều chờ đệ đến đấy.”
Lăng Tiêu tùy ý khoác lên một kiện áo choàng, cùng Chử Dịch Phong dắt tay đi ra ngoài.
Lăng Tiêu dậy sớm, tự mình giúp Chử Dịch Phong mặc chiến giáp. Nói là Chử Vương triều Minh Cảnh huấn, Hoàng tử Hoàng tôn đến chiến trường đều muốn xuất chiến. Lăng Tiêu ngày đó cũng mặc áo giáp màu bạc, hai người sóng vai mà chiến đấu.
Chử Dịch Phong do dự nói: “Lăng Tiêu, huynh vẫn là…”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lăng tiểu Hầu gia xuống ngựa có thể trị lên ngựa có thể chiến, ta còn muốn cảm tạ trận chiến này để thăng chức quan đây, cũng không thể cả đời làm tướng quân, đến…”
Chử Dịch Pong gật gù cười: “Ừm, sống thì cùng sống…” Lăng Tiêu cắt lời Chử Dịch Phong: “Chúng ta sẽ sống mà, đi thôi.”
Toàn quân sớm đã dùng điểm tâm, chờ xuất phát, tướng quân đi trước tướng sĩ phía sau.
Lăng Tiêu đi ở phía sau Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Những lời ta nói cho đệ lúc trước có nhớ kỹ?”
“A?” Chử Dịch Phong lập tức bối rối, “Toàn là… đã quên, à nhớ rồi… huynh nói đánh xong cuộc chiến này cho đệ chân dê nướng ăn.”
Lăng Tiêu tức giận bật cười: “Đệ có thể nhớ kỹ cái gì? Thôi thôi, tùy tiện nói một chút thôi.”
Chử Dịch Phong lên ngựa, giục ngựa đi tới phía trước đại quân, đối mặt với 20 ngàn đại quân, Chử Dịch Phong nhắm mắt, cất cao giọng nói: “Ngày hôm nay, chúng ta sẽ lướt qua núi Hồ Nhi, thảo phạt phản quân, thu phục núi Hồ Nhi lấy lại đất phía Bắc! Các ngươi có sợ không?”
Chử Dịch Phong thấy quân sĩ chỉ dạ thưa mà không nói, nở nụ cười: “Chắc chắn đều sợ hãi, nói các ngươi không sợ đều là nói láo. Ta có sợ hay không? Có, ta cũng sợ, ta sợ chúng ta cô phụ hơn năm ngàn huynh đệ đã chết.” Quân sĩ dần dần ngẩng đầu lên, trong mắt có sự thù hận, Chử Dịch Phong tiếp tục: “Năm ngàn binh sĩ còn có thúc bá, huynh đệ, cùng với vô số đồng bào không quen biết.”
“Hơn năm ngàn vong linh ở phía sau chúng ta, chết đi thành liệt sĩ linh thiêng ở sau chúng ta. Giúp chúng ta vung ra một đao tiến lên! Giúp chúng ta bắn ra một tiễn tiến lên!”
Chử Dịch Phong hơi ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: “Phải, chúng ta một tháng trước nếm mùi thất bại, Trương gia phản tặc ở thả lời đồn đãi, nói Chử quân không dám tái chiến, có khả năng sao?”
Bọn quân sĩ vũ khí trong tay đang run rẩy, lớn tiếng rống giận: Không thể.”
“Chử quân độc chiếm thiên hạ. Chính là tổ phụ của ta. Thánh Thượng các ngươi ở trên lưng ngựa dành giang sơn. Nói chúng ta Chử quân sợ đánh trận mới là chuyện cười. Chúng ta hiện tại chân đạp đất này là do tổ phụ chúng ta lúc trước chiến đấu dành được. Các thúc bá các ngươi đã từng đánh thắng. Tiền nhân vết chân vẫn không có bị gió cát thổi hết, các ngươi nói chúng ta sợ cái gì?”
Chử Dịch Phong nhảy khỏi lưng chiến mã theo bọn quân sĩ lớn tiếng hô quát hưng phấn đạp bước. Chử Dịch Phong một tay khẽ vuốt chiến mã, tiếp tục lớn tiếng giận dữ hỏi: “Là ai cướp đi đất đai mà tiền nhân chúng ta đánh trận dành được? Là ai đê tiện vô liêm sỉ lẻn vào trướng bồng ám sát Đại tướng quân của chúng ta? Là ai không cho quân dân ta an bình, khơi lên một ngọn lửa chiến tranh?”
Bọn binh sĩ lớn tiếng gầm lên hô ứng.
“Tin tưởng ta!” Chử Dịch Phong rút ra chiến kiếm, lớn tiếng nói: “Ta cùng các ngươi nghe chuyện bậc cha chú năm đó dành chính quyền công lao như thế… Mười năm sau này. Trả lời con cái của các ngươi… Ngày đó các ngươi đứng ở hồ Khố Sa trên thảo nguyên. Đánh giết bao nhiêu phản quân! Chém xuống bao nhiêu địch thủ!”
Trong nháy mắt toàn quân tùy theo gào thét, mười vạn thiết giáp cùng kêu lên rít gào!
Ô Kích khó mà tin nổi, nhìn trạng thái khí thế bốc hoả hừng hực của đại quân, nghiêng đầu hỏi Lăng Tiêu: “Tiểu… tiểu Hầu gia, đây là ngài chỉ dạy Nhị Hoàng tôn?”
“Không phải.” Lăng Tiêu vì là lời nói vừa rồi của Chử Dịch Phong mà chấn động.
Lăng Tiêu không khỏi nghĩ đến trước đây tình cờ cùng Lăng Hầu gia nói đến Vi gia, Lăng Hầu gia đã nói, có mấy người, trời sinh ra đã là người sống cho chiến trận, chết cho chiến trận. Vi gia nam tử chính là như vậy.
Nam nhân Vi gia vĩ đại nhất dạy nên Chử Dịch Phong, y mang theo một nửa dòng máu của Vi gia tướng sĩ, mang theo một nửa dòng máu của Chử gia Hoàng tộc. Từ nhỏ đã mang theo khí thế sát phạt, nguồn sức mạnh này không phải Lăng Tiêu có thể cho, do thiên bẩm, do khí chất bẩm sinh.
Có thể Hoàng đô cẩm tú phồn hoa từng che đậy một Chử Dịch Phong oai hùng, ở nơi bão cát đầy trời hồ Khố Sa trên thảo nguyên, Chử Dịch Phong cuối cùng tìm được con người thật chân chính của mình.
Lăng Tiêu cũng lo lắng qua, cũng nghi hoặc qua, nhưng vào lúc này Lăng Tiêu càng ngày càng kiên định, Chử Dịch Phong vì chiến mà sinh, có khí thế này, y sẽ không thua.
Không có ai lại nghi vấn chiến sách của Chử Dịch Phong, 20 ngàn đại quân tôn Chử Dịch Phong làm chỉ huy. Hai đường bọc đánh, bốn đội tiên phong là đội ngũ tinh binh yểm hộ do Chử Dịch Phong bố trí cho Lăng Tiêu.
Trong khi đó Trương Kế ở trong quân còn đang đợi Lăng Tiêu “Một mình đến đây”. Thời điểm trời lờ mờ sáng, trong quân cơm còn chưa ăn liền bị Chử quân tiến đánh giết một phần.
Trương Kế cũng là một tướng quân có kinh nghiệm, biết đây là bẫy, không có nổi giận, vội vã tập kết tướng sĩ, tự mình mặc giáp ra trận. Lệnh cho quân tốt giữ nghiêm núi Hồ Nhi là một chỗ hiểm yếu, rồi tức khắc nghênh chiến. Trương Kế trong lòng yên lặng tìm cách, vẫn chưa ra khỏi Thạch Lâm trướng bồng, thân binh liền cuống quít đến báo: “Chử quân đã công phá phòng tuyến núi Hồ Nhi, cách nơi đóng quân không tới hai mươi dặm?
“Cái gì? ” Trương Kế suýt nữa đứng không vững, trên trận chiến có thể đánh bại Chử quân dựa vào chính là ưu thế địa hình. Núi Hồ Nhi có địa hiểm yếu, chỉ có một chỗ yếu nhất là khe núi, dễ thủ khó công. Nơi đó là Trương Kế phái trọng binh canh giữ, không nghĩ chưa tới nửa canh giờ liền bị công phá.
Thân binh đứt quãng nói: “Tả tướng quân nói là trong núi Hồ Nhi đã sớm bị Chử quân mai phục rồi, đại quân xông vào thì bọn họ đồng thời từ trong lòng núi lao ra, Tả tướng quân nhất thời không kịp trở tay…”
Trương Kế nghe đầu óc càng quay cuồng, cố gắng ổn định tâm thần, lên ngựa nghênh chiến.
Chờ đến khi Trương Kế ra chủ trì đại cuộc, Chử Dịch Phong đã chém giết bốn tên đại tướng vốn là tiên phong trong quân của Trương Kế, một bước tiến vào nơi đóng quân.
Quân sĩ Trương Kế không thể ngờ lại bị đánh bại nhanh như vậy. Vi Tranh phái thân binh bên người tới bảo về Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu. Chử Dịch Phong cùng với Lăng Tiêu ban đầu còn lo lắng an nguy lẫn nhau sau cũng thấy dần yên lòng. Chử Dịch Phong chỉ để cho Lăng Tiêu trăm người, cùng với những người do Vi Tranh an bài hoàn toàn không tuân lệnh, tả xung hữu đột, tung hoành ngang dọc, chỉ chốc lát sau đã đem quân sĩ phòng hộ của Trương Kế đánh tan.
Tả hữu dực các tướng sĩ cũng dần dần đuổi kịp Chử Dịch Phong, thừa dịp quân sĩ Trương Kế hoảng loạn, gặp địch liền giết, núi Hồ Nhi máu tươi đầy đất.
Trương Kế gào thét, trước mắt tất cả đều là Chử quân. Nhưng bởi vì Chử Dịch Phong một đội giục ngựa quá mau lại đem chiến kỳ hạ xuống. Xa xa nhìn thấy Trương Kế căn bản nhìn không biết chủ soái Chử quân ở nơi nào.
Sĩ tốt củaTrương Kế bị chém giết vô số, chưa tới một canh giờ, đạo phòng tuyến thứ hai cũng tán loạn, trận pháp đã sớm không hoàn toàn. Trương Kế bất đắc dĩ, ôm nỗi hận sai người nhổ trại lui quân. Mới vừa hướng về hướng Tây Bắc lui không tới năm mươi dặm liền phát hiện, Chử quân tả hữu dực đã bao vây, Ô Kích cùng Nghiêm Sư hai đường binh vừa hợp lại.
Nếu như hiện tại có người đứng ở phía trên Khố Sa Hồ sẽ phát hiện, nguyên bản Chử quân như một đám dã sói không có kỷ luật, nhưng kỳ thực đã sớm bày xong một ưng trận, ở đầu hai cánh con ưng lớn do Chử Dịch Phong chỉ huy chậm rãi bao vây, đem đại quân dày đặc của Trương Kế thực thực khóa chặt.
Vừa bắt đầu ai có thể nghĩ tới, nhìn như là quân tiên phong của Ô Kích cùng Nghiêm Sư yểm hộ quân của Chử Dịch Phong, nhưng thật ra là Đại tướng quân Chử Dịch Phong lại dẫn quân yểm hộ hai cánh tả hữu, đều đâu vào đấy thực hiện bao vây gần trăm dặm.
Lăng Tiêu không thừa nhận cũng không được, ở trên chiến trường Chử Dịch Phong đúng là thiên tài. Chiến sách này vừa bắt đầu hắn là bất luận làm sao cũng không tin, nhưng hiện tại chứng minh Chử Dịch Phong chỉ huy thật sự là rất tốt.
Chử Dịch Phong phát ra mệnh lệnh, toàn quân tướng sĩ chậm rãi hướng về trung tâm, hợp lực vây quét phản quân Trương Kế.
Chử quân tạo thành vòng tròn lớn đang chầm chậm siết chặt vòng vây, quân sĩ Trương Kế bất đắc dĩ không địch lại đại thế, kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ đầy đất, địa ngục nhân gian, chỉ đến như thế.
Nửa canh giờ sau Chử Dịch Phong sai người ở trước trận lớn tiếng khuyên Trương Kế đầu hàng. Trương Kế tự biết không địch lại, nhưng cắn răng kiên quyết không hàng, ra lệnh tinh binh hướng về phía Tây Nam ra sức phá vòng vây. Các quân sĩ không quản sống chết xông ra, Tây Đường quân của Ô Kích không địch lại. Nửa canh giờ sau quân Trương Kế giết mở ra một con đường máu, mang theo không tới 10 ngàn binh sĩ chạy thoát ra ngoài, hướng về Hung Nô quốc chạy trối chết.
Chử Dịch Phong cùng chúng tướng sĩ đã sớm giết đỏ cả mắt rồi, đang muốn suất quân đuổi theo, Lăng Tiêu giục ngựa chặn lại chiến mã của Chử Dịch Phong, lớn tiếng khuyên can: “Hoàng tôn. Đại Chử quốc ta cùng Hung Nô quan hệ vốn là căng thẳng. Lúc này xông tới chắc chắn có chuyện sẽ xảy ra là không thể ngăn cản, chúng ta chỉ nói là chỉ đuổi giết phản tướng, nhưng Hung Nô lại sẽ nói như thế nào? Đến lúc đó Hung Nô phát binh, Hoàng tôn làm sao hướng về Hoàng thành bàn giao?”
Chử Dịch Phong cả người đẫm máu, nhìn máu me cũng đồng dạng khắp người Lăng Tiêu cứng rắn tự ổn định tâm thần, nhắm mắt để thần trí thanh minh một chút, gật đầu nói: “Lăng tướng quân nói đúng! Lệnh Ô Kích trở về. Hợp nhất… hợp nhất phản quân còn lại.”
Lăng Tiêu thu đao, giục ngựa đi theo phía sau Chử Dịch Phong.
Kết thúc chiến trận, Chử quân tự tổn 10 ngàn hai, chém giết phản quân 40 ngàn, thu phục đầu hàng quân sĩ tổng cộng gần 50 ngàn. Trương Kế quân lính tan rã.
Kết quả, Chử Dịch Phong một trận chiến thành thần, Lăng Tiêu cũng có công tham mưu.
Kết thúc, Chử quân thu phục đất đai hồ Khố Sa, lần thứ hai làm sáng tỏ ranh giới biên cương giữa Đại Chử quốc cùng Hung Nô quốc.
Một trận đại chiến từ trước khi mặt trời mọc vẫn giết tới hoàng hôn. Lăng Tiêu sai người ngay tại chỗ trát doanh, giết dê ban rượu, khao thưởng tam quân.
Lăng Tiêu nghĩ đã tới lúc báo cho Hoàng thành tin chiến thắng, châm chước câu chữ, không có một chút tranh công xin ban thưởng cùng tự phụ, chỉ là như thực chất bàn giao tình huống của tiền tuyến, thỉnh cầu triều đình chỉ thị bước kế tiếp.
Chử Dịch Phong đến xem dàn xếp tù binh tướng sĩ, lại đến xem thương binh, bận rộn những việc này đến giờ Dậu. Sau đó Chử Dịch Phong trước tiên ở ngoài trướng bỏ đi chiến giáp, tẩy sạch sẽ huyết ô, đầu tóc rối bù tiến vào.
“Chuẩn bị xong?” Lăng Tiêu vẫn còn một thân chiến y trên chiến trường, nở nụ cười: “Chiến báo cũng viết xong rồi, đệ đến xem.”Tần Long tiến vào, tiếp nhận chiến báo, tự đi giao cho Phong Hành quân.
Lăng Tiêu quay về Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Ta còn chưa kịp thu thập tẩy rửa đây.” Nói xong sai người đưa nước nóng vào. Lăng Tiêu ngay ở trước mặt Chử Dịch Phong tự nhiên mở ra ngân giáp, cởi ra chiến bào, áo lót…
Lăng Tiêu ngày hôm nay vẫn ở phía sau Chử Dịch Phong, cũng giết không ít người, máu tươi xuyên thấu qua tầng tầng áo giáp dính vào trên thân thể, đã ngưng tụ thành màu đỏ sẫm.
Chử Dịch Phong đến gần, lấy khăn cho Lăng Tiêu lau, bắp thịt phía sau của Lăng Tiêu không tự chủ co rúm lại, làm cho Chử Dịch Phong lo sợ một trận. Lăng Tiêu máu trên người không nhiều bằng người khác, chỉ là trên lưng có to to nhỏ nhỏ bảy đạo vết thương!
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Không có chuyện gì, đều là xuyên thấu qua áo giáp đâm vào, chỉ là vết thương nhẹ, đã không còn chảy máu.”
Xác thực tất cả đều là vết thương nhẹ, Lăng Tiêu thân thủ mặc dù không tệ nhưng cũng không bằng Chử Dịch Phong. Cũng có thể hắn vì che chở Chử Dịch Phong mà qua một hồi ác chiến đã bị trúng không ít vết thương.
Những vết thương này nếu là ở trên người Chử Dịch Phong, y chắc chắn sẽ không lưu ý, nhưng nhìn trên người Lăng Tiêu có những vết máu này Chử Dịch Phong đỏ cả mắt, nói giọng khàn khàn: “Ta đi tuyên quân y.”
“Đi cái gì?” Lăng Tiêu một tay kéo Chử Dịch Phong qua: “Có nhiều thương binh như vậy còn chưa chữa trị hết, gọi quân y tới đây không hay lắm, cứ lấy cho ta chút thuốc bôi là được, vết thương này cũng không quá nặng, ta có thuốc để trong màn, đệ lấy cho ta thoa là được.”
Chử Dịch Phong gật gù, vội vã đi vào trong tìm hòm thuốc rồi cầm thuốc mỡ đến. Chử Dịch Phong mở ra ngửi một cái, chính là thuốc khi y bị Thái tử đánh, Lăng Tiêu đã thoa cho y thuốc cao này.
Lăng Tiêu trải ra một cái thảm, cúi người xuống nằm nhoài trên giường nhỏ, Chử Dịch Phong cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Lăng Tiêu xoay người lại, nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong không nhịn được nhéo mặt y, cười nói: “Không tiền đồ, chỉ như vậy mà muốn khóc? Không có đau chút nào.”
Chử Dịch Phong thẹn thùng xoa nhẹ con mắt, nở nụ cười. Lăng Tiêu nhìn y hiện tại dáng vẻ sạch sẽ ngây ngô, nhìn sao cũng không nghĩ ra người này vào ban ngày trên chiến trường lại chính là một người khác hẳn.
Lăng Tiêu hơi cúi đầu cùng y hai cái trán chạm vào nhau, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay ở trên chiến trường… Ta đều nhận không ra đệ, chiến sách của đệ rất tốt.”
Chử Dịch Phong được Lăng Tiêu khích lệ có chút ngượng ngùng, cười lắp bắp nói: “Ta… ta cũng không nghĩ tới, ta cũng không muốn như vậy.” Lăng Tiêu nhân tiện hôn môi Chử Dịch Phong, rù rì nói: “Không muốn bởi vì giết người rất khổ sở, chúng ta hiện tại giết người là vì bảo vệ nhiều người, đệ đã bảo vệ rất nhiều người ở hồ Khố Sa. Bởi vì quyết sách của đệ nên rất ít người phải chết, đệ làm rất đúng…”
Lăng Tiêu mấy câu nói khuyên làm Chử Dịch Phong sau khi giết người không hổ thẹn nữa, Chử Dịch Phong tâm tình tốt lên, gật đầu nói: “Ừm… Đáng tiếc để Trương Kế chạy thoát. Ừ, huynh không phải còn muốn biết hắn tại sao làm phản? Đệ còn muốn bắt sống hắn để huynh tra hỏi, đáng tiếc không được.”
Cái tên ngốc này. Lăng Tiêu bật cười: “Ai muốn biết hắn tại sao làm phản… Quên đi không nói cái này, buổi tối còn phải mở tiệc chúc mừng, tất cả binh sĩ đều chờ đệ đến đấy.”
Lăng Tiêu tùy ý khoác lên một kiện áo choàng, cùng Chử Dịch Phong dắt tay đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.