Chương 58: Chương 58
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
28/12/2017
Bên này Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu vội vã tiếp nhận quân quyền, lần này hai người vẫn như lần trước, lên đường gọn gàng, gạt nữ quyến trong nhà, xuất phát.
Ngoại trừ phương Bắc đóng giữ 80 ngàn quân sĩ, Thái tử lại điều đến gần quân doanh phương Bắc 50 ngàn quân sĩ trợ giúp, lại mệnh Vi Tranh điều động một ngàn tinh binh Hoàng thành hộ tống đoàn người Chử Dịch Phong đến phương Bắc, Vi Tranh ở trong quân nhận được ý chỉ Thái tử sau đó theo thái giám truyền chỉ tiến cung, đóng cửa lớn lại không biết muội phu cùng đại cữu nói cái gì, đợi đến lúc Vi Tranh xuất cung theo ý chỉ phái một ngàn tinh binh cũng đã đã biến thành năm ngàn tinh binh.
妹夫
✚ [mèi·fu] muội phu :em rể
大舅 đại cữu: anh vợ
“Chuyện này thật sự quá phô trương...” Chử Dịch Phong nhìn trước nhìn sau, quay đầu lại thấy Lăng Tiêu ở phía sau cách mình nửa trượng, Chử Dịch Phong biết đây là quy củ, hai người thân phận khác biệt không thể sánh vai cùng nhau, Chử Dịch Phong ở trong quân cũng là người tuân thủ quy củ, đáng tiếc y vẫn tự động gạt bỏ mọi quy củ với Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hồng mã dưới thân Lăng Tiêu, chẳng biết vì sao ngựa kia vậy mà thẳng tiến lên một bước chạy tới, tự động cùng ngựa dưới thân Chử Dịch Phong duy trì tiến độ như nhau.
Lăng Tiêu bật cười: “Sao ngựa này nghe lời đệ như thế? Đây là tình huống gì nha...”
“Quay lại nói chuyện với huynh.” Chử Dịch Phong nở nụ cười, “Lại nói hiện tại ta lớn nhất, không có chuyện gì.” Nghĩa là, hiện tại Chử Dịch Phong là lão Đại rồi, Lăng Tiêu cười một tiếng nói: “Làm Đại tướng quân rồi đúng là không giống nha, vừa định nói với ta cái gì?”
Chử Dịch Phong dừng một chút, như là tự hồi tưởng, cười nói: “Ta nói chuyện này thật sự quá phô trương,... so với lần trước.”
Lần trước, là lúc bình định phản quân Trương Kế, khi đó Chử Dịch Phong ra Hoàng thành chỉ là Phiêu Kỵ tướng quân, bị Hàn Tín Trung ngu ngốc áp chế có tài không thể dùng, khi đó Lăng Tiêu theo tới phí rất nhiều khí lực, trong triều không có một người vì y nói một câu, Thái tử liền cho chức vị tòng quân, dưới trướng chỉ có hai mươi thân binh, vẫn là Vi Tranh vụng trộm cho thêm biên chế... Lăng Tiêu nở nụ cười, bây giờ thực sự là không giống nhau.
Lăng Tiêu nhìn Trấn Quốc Tôn Quận Vương cao quý trước mặt, anh tuấn tiểu tướng quân, trong lòng thoả mãn vô cùng.
Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu cũng không dời mắt, hai người đã có thời gian rất lâu chưa mặc quân trang, Lăng Tiêu vốn là quan văn, nhưng mặc vào quân trang lại có anh khí không nói ra được, nở nụ cười giận dữ đều có phong thái, khiến người không dời mắt được.
Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong tâm ý tương thông, mắt phượng quét qua liền biết trong đầu tên ngốc này muốn cái gì, kỳ thực Lăng Tiêu đối với vẻ bề ngoài của mình cũng không có coi trọng nhiều, hơn nữa cũng là bởi vì khuôn mặt này từ lúc mình vào triều còn mang đến một chút lời nói bóng gió không sạch sẽ, có điều... Vừa nghĩ tới có thể mê đảo Chử Dịch Phong cũng khá, Lăng Tiêu quay đầu nhẹ giọng nói: “Thích ta mặc cái này sao?”
Chử Dịch Phong ngốc ngốc nở nụ cười: “Ừm, rất đẹp.”
Nhìn thấy y ngớ ngẩn như vậy Lăng Tiêu liền không nhịn được đùa y, nhỏ giọng nói: “Vậy được, trở về mặc cái này yêu đệ...”
Chử Dịch Phong nghe vậy trong nháy mắt đỏ mặt, ho một tiếng nói lắp: “Không phải, không phải... Ta vừa rồi không có ý… muốn như vậy...”
Lăng Tiêu không nhịn được cười to, quay đầu đối với quan truyền lệnh lớn tiếng nói: “Truyền lệnh toàn quân. Hết tốc lực xuất phát!”
Lời từ hai phía, trong Đông cung Thái tử cực lực áp chế lửa giận trong lòng, từ khi Lăng Tiêu vì Chử Dịch Phong xin phong Trấn Quốc Tôn Quận Vương trong lòng hắn lửa giận liền chưa từng đứt đoạn, từ lúc nào. Từ lúc nào mà con thứ hai ở trong triều cũng có nhiều người ủng hộ như thế? Còn chưa nói mỗi người đều là nhân vật hết sức quan trọng.
Nếu không phải bây giờ Thánh thượng ôm bệnh sợ phạm vào điều kiêng kỵ, e rằng Lăng Tiêu hôm qua đã xin phong chính là Hoàng thái tôn! Thái tử càng nghĩ càng phẫn nộ, thẳng đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nói gì, không tình nguyện cũng phải cho Chử Dịch Phong phong thưởng, lại kiêng kỵ phải nghe theo Vi Tranh cho Chử Dịch Phong nhiều tinh binh hơn.
Xác thực, Thái tử hiện tại rất bị động, phi thường bị động.
Hắn trèo tới vị trí hôm nay là được Tĩnh Quốc Công phủ trợ lực rất nhiều, thêm vào quan hệ thân gia hắn sẽ không cùng Vi gia trở mặt, Vi Tranh sẽ trợ lực hắn nhưng chưa bao giờ nịnh hót hắn, điểm này Thái tử đã quen thuộc từ lâu, thậm chí hắn cũng rất thưởng thức điểm này của Vi Tranh, trên người hắn có khí tiết chính trực, điểm ấy khiến Thái tử rất thưởng thức, càng quan trọng chính là Thái tử biết vi Tranh sẽ không trợ lực Hoàng tử khác, Vi Tranh cùng các huynh đệ của hắn từ rất sớm đã phân rõ ranh giới, điểm này Thái tử sẽ không lo lắng, hắn hiện tại tức giận nhất chính là mình đối với với Chử Dịch Phong bị động.
Chử Dịch Phong có bao nhiêu cân lượng Thái tử rất rõ ràng, nhưng bên cạnh y có một Lăng Tiêu như thế sau này tình huống sẽ biến quá khôn lường, Thái tử rất phẫn nộ, cho đến bây giờ để Chử Dịch Phong đi bình định Hung Nô phương Bắc vẫn chưa thể nói gì!
“Tuyên Tuệ Vương.” Thái tử cố đè xuống tức giận trong lòng phê tấu chương, một lát sau Chử Dịch Cẩn đến, Thái tử có chút uể oải phất tay một cái miễn lễ của hắn, lạnh lùng nói: “Cùng Vinh Tường Công sao vậy, nói mau? Chân Lập Chí thực sự là tài tình, quý phủ bọn họ cùng con thông gia, bây giờ ngược lại muốn vì lão Nhị xin phong, huynh đệ các con xem ra thật là hoà thuận.”
“Phụ Vương.” Chử Dịch Cẩn liền vội vàng khom người xuống, “Nhi tử cũng không nghĩ tới Chân Lập Chí hôm qua có thể làm như vậy, hắn... Này, Phụ Vương cũng biết, Vinh Tường Công không thích Chân Lập Chí, hơn nữa thời điểm muốn cùng Vinh Tường Công Phủ thông gia Chân Lập Chí cũng cố tình ngăn cản, sau đó quyết định lại là Đại lão gia Vinh Tường Công phủ Chân Phúc Hải, từ đó Chân Lập Chí liền cùng phòng lớn không hòa thuận, cùng nhi tử cũng vậy...”
“Vậy cũng là do con không xử lý tốt những việc này!” Thái tử thiếu kiên nhẫn nghe Chử Dịch Cẩn giải thích, cả giận nói, “Nếu lúc trước đã biết rồi vì sao vẫn mặc kệ? Thân thích không được phản thành thù, con xem một chút lão Nhị làm xử lý quan hệ cùng Nhạc gia? Lão Nhị cùng An Khang Hầu chỉ có tiếng là nhân thân mà thôi, liền có thể làm cho An Khang Hầu này không lên tiếng tại triều lại lên tiếng vì y, nhìn lại con xem! Bất tri bất giác liền để lão Nhị chiếm thượng phong, uổng công là chính thống!”
“Đều là nhi tử vô năng.” Chử Dịch Cẩn thấy Thái tử nổi giận vội vã quỳ xuống, “Nhi tử lập tức đi Vinh Tường Công phủ, nhất định phải buộc Vinh Tường Công cho ta một câu trả lời!”
Thái tử cười lạnh: “Cho câu trả lời? Vinh Tường Công nếu có mấy phần ý hổ thẹn tất nhiên cũng sẽ bởi vì con khí thế hùng hổ vấn tội biến mất toàn bộ, chỉ là sinh một chút tức giận con liền để mất lòng người khác, sao khiến ta yên tâm được đây?”
Chử Dịch Cẩn nguyên bản bởi vì phong hào bây giờ của Chử Dịch Phong cao hơn hắn mà phẫn nộ, nghe Thái tử nói xong trong lòng vừa hận vừa oán, hận chính là Chử Dịch Phong luôn có quý nhân phù trợ, oán chính là Thái tử dĩ nhiên thật sự vì Chử Dịch Phong gia phong Trấn Quốc Tôn Quận Vương, nếu có một ngày trong triều đại biến, quyền kế vị của mình tất nhiên là cao hơn so với Chử Dịch Phong, nhưng nếu bàn về quân công luận phong hào, mình so với Chử Dịch Phong thật sự kém quá xa.
Dù là như thế Chử Dịch Cẩn cũng không phải là kẻ không đầu óc, bình tĩnh lại thấp giọng nói: “Nhi tử vừa nãy là gấp đến hồ đồ rồi, sự tình hôm qua nhi tử tất nhiên sẽ không nhắc lại cùng Vinh Tường Công, nếu Vinh Tường Công nhắc đến thì nhi tử cũng nhất định sẽ biểu hiện rộng lượng, tất nhiên sẽ không thất thố làm trò hề cho thiên hạ.”
“Vẫn còn có hiểu biết.” Thái tử ngồi xuống thở dài một hơi, tuy rằng trách cứ Chử Dịch Cẩn nhưng chính Thái tử cũng tự trách, ngày thường vì sao cũng không có chú ý đến Chử Dịch Phong đã chậm rãi đứng vững ở trong triều?
Nhi tử không chịu thua kém phụ mẫu đều sẽ vui mừng, nhưng Chử Dịch Phong trưởng thành lại khiến Thái tử cảm thấy bực bội, giống như là ngươi tỉ mỉ chọn một mẫu ruộng tốt, mỗi ngày đúng hạn tưới nước, xới đất, bón phân, có lúc đem nước không ngừng tưới vào ruộng tốt, còn lại mới phân về ruộng ở ngoài một ít, cuối cùng kết quả nỗ lực dốc lòng chăm sóc mẫu ruộng tốt này nhưng không bằng ruộng bên ngoài cỏ dại cao lớn tốt tươi, tuy rằng cỏ dại kia cũng là của mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái, làm sao có thể hoán đổi hai cái đây?
Thái tử nhẹ giọng thở dài, mệnh Chử Dịch Cẩn đến, lại dặn dò giáo huấn một trận sau đó mới để hắn quy an.
Chử Dịch Cẩn ra khỏi cung trực tiếp trở về phủ, trong tiền sảnh Chân Phúc Hải chờ đợi đã lâu.
“Đều là thần cai quản không nghiêm, quản lý gia đình bất lực, hôm qua trên triều xá đệ lại...” Chân Phúc Hải sắc mặt so với ngày thường chênh lệch rất nhiều, chuyện này cũng bình thường, hôm qua trở lại trong phủ hắn tháo mũ quan xong là cùng Chân Lập Chí mâu thuẫn, hai huynh đệ tuy không hòa thuận đã lâu, nhưng chưa bao giờ kịch liệt xung đột như vậy, Chân Phúc Hải xác thực không biết Chân Lập Chí vẫn như cũ nương nhờ vào Lăng Tiêu, chỉ cho rằng hắn đơn thuần muốn cùng mình đối nghịch, hỏa khí gom lại một chỗ, ngươi “thăm hỏi” đại gia ta ta “thỉnh an” mẫu thân ngươi, mắng đến mắng lui làm đều là người nhà mình, hai người càng tranh cãi càng dữ dội, vén tay áo lên gần như muốn động thủ, cuối cùng mãi đến khi Vinh Tường công đến điều đình mới coi như bỏ qua.
“Nhạc phụ sao lại nói như thế?” Chử Dịch Cẩn nở nụ cười đỡ Chân Phúc Hải ngồi lên, nhẹ giọng nói, “Một chút việc nhỏ mà thôi, Nhị đệ lần đi này hung hiểm, có tôn hào cũng tốt.”
Chân phúc hải sững sờ: “Vương gia... Đây là ý gì?”
“Lão Nhị bây giờ rất bản lĩnh, liền ngay cả Phụ Pương cũng nhờ vào y đây.” Dù có nhiều người hơn nữa tỏ thái độ thì sao? Cuối cùng chấp thuận không phải là Phụ vương mình hay sao? Chử Dịch Cẩn cười lạnh, “Chuyện đó thì sao đây? Lần đi phương Bắc này vạn hiểm, cứ xem Nhị đệ làm sao lần thứ hai xoay chuyển càn khôn đi.”
Chân Phúc Hải sửng sốt, đúng vậy, lần này Anh ]vương điện hạ đi tới phương Bắc còn không biết kết quả ra sao? Nếu là chết trận sa trường vậy bọn họ căn bản là không cần lo lắng, đừng nói là Trấn Quốc Tôn Quận Vương, coi như phong hào cao hơn nữa cũng chả sao? Chỉ là có thụy hào thì thêm một phần cao quý thôi, Chân Phúc Hải hận không thể lập tức chuẩn bị cúng tế, cười lớn vài tiếng gật đầu tán thành nói: “Vẫn là Vương gia nhìn xa, xoắn xuýt loại chuyện nhỏ này làm gì? Anh Vương điện hạ nếu có thể tang lễ trở về thì tốt rồi, sao phải băn khoăn tới chuyện này? Ha ha...”
谥
✚ [shì] Hán Việt: THUỴ: hiệu, tên hiệu
Đáng tiếc lúc này Chử Dịch Cẩn cùng Chân Phúc Hải còn không biết, Lăng tiểu Hầu gia lần này đi tới phương Bắc đã lưu lại hơn nửa nhân thủ ở trong Hoàng thành, ngoại trừ Lăng Tiêu vì thăm dò tin tức bất trắc trong Hoàng thành còn có một mệnh lệnh trọng yếu: Nếu ta lần này có gì bất trắc, bọn ngươi cần phải lột da Tuệ Vương Chử Dịch Cẩn để cúng tế.
Nhiếp Quang nhận được mệnh lệnh sau đó cũng nghi ngờ hỏi qua Sử Phái: “Chuyện...lột da Tuệ Vương đúng là phải làm, có điều tình nghĩa của chủ tử chúng ta và Anh Vương... Coi như là dặn dò hậu sự cũng là để chúng ta tiếp tục cống hiến cho Anh Vương điện hạ? Sao lại chỉ muốn da của Tuệ Vương nha?”
Sử Phái thở dài nở nụ cười: “Nếu chủ tử có sơ xuất, e rằng đến lúc đó Anh Vương điện hạ hồn đã không còn từ lâu rồi...”
Mệnh lệnh giao phó cuối cùng của Lăng Tiêu thì Sử Phái cũng đã hỏi qua Lăng Tiêu vấn đề giống như vậy, Lăng tiểu Hầu gia trả lời là: Ta không thể chết trước Anh Vương.
Sử Phái lúc đó không hiểu được, sau khi suy nghĩ trong lòng không nhịn được thở dài, tâm tính chủ tử hắn hiểu nhất, nếu như có một ngày thất bại, việc đầu tiên Lăng Tiêu làm là tự tay kết thúc sinh mệnh Chử Dịch Phong, để y bình yên ngủ đi, mà hắn lại một mình ngạo nghễ tiếp nhận phán quyết của thế nhân.
Anh Vương điện hạ thật may mắn biết bao, có người không chịu chết ở trước mặt y, vĩnh viễn ở bên cạnh y.
Ngoại trừ phương Bắc đóng giữ 80 ngàn quân sĩ, Thái tử lại điều đến gần quân doanh phương Bắc 50 ngàn quân sĩ trợ giúp, lại mệnh Vi Tranh điều động một ngàn tinh binh Hoàng thành hộ tống đoàn người Chử Dịch Phong đến phương Bắc, Vi Tranh ở trong quân nhận được ý chỉ Thái tử sau đó theo thái giám truyền chỉ tiến cung, đóng cửa lớn lại không biết muội phu cùng đại cữu nói cái gì, đợi đến lúc Vi Tranh xuất cung theo ý chỉ phái một ngàn tinh binh cũng đã đã biến thành năm ngàn tinh binh.
妹夫
✚ [mèi·fu] muội phu :em rể
大舅 đại cữu: anh vợ
“Chuyện này thật sự quá phô trương...” Chử Dịch Phong nhìn trước nhìn sau, quay đầu lại thấy Lăng Tiêu ở phía sau cách mình nửa trượng, Chử Dịch Phong biết đây là quy củ, hai người thân phận khác biệt không thể sánh vai cùng nhau, Chử Dịch Phong ở trong quân cũng là người tuân thủ quy củ, đáng tiếc y vẫn tự động gạt bỏ mọi quy củ với Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hồng mã dưới thân Lăng Tiêu, chẳng biết vì sao ngựa kia vậy mà thẳng tiến lên một bước chạy tới, tự động cùng ngựa dưới thân Chử Dịch Phong duy trì tiến độ như nhau.
Lăng Tiêu bật cười: “Sao ngựa này nghe lời đệ như thế? Đây là tình huống gì nha...”
“Quay lại nói chuyện với huynh.” Chử Dịch Phong nở nụ cười, “Lại nói hiện tại ta lớn nhất, không có chuyện gì.” Nghĩa là, hiện tại Chử Dịch Phong là lão Đại rồi, Lăng Tiêu cười một tiếng nói: “Làm Đại tướng quân rồi đúng là không giống nha, vừa định nói với ta cái gì?”
Chử Dịch Phong dừng một chút, như là tự hồi tưởng, cười nói: “Ta nói chuyện này thật sự quá phô trương,... so với lần trước.”
Lần trước, là lúc bình định phản quân Trương Kế, khi đó Chử Dịch Phong ra Hoàng thành chỉ là Phiêu Kỵ tướng quân, bị Hàn Tín Trung ngu ngốc áp chế có tài không thể dùng, khi đó Lăng Tiêu theo tới phí rất nhiều khí lực, trong triều không có một người vì y nói một câu, Thái tử liền cho chức vị tòng quân, dưới trướng chỉ có hai mươi thân binh, vẫn là Vi Tranh vụng trộm cho thêm biên chế... Lăng Tiêu nở nụ cười, bây giờ thực sự là không giống nhau.
Lăng Tiêu nhìn Trấn Quốc Tôn Quận Vương cao quý trước mặt, anh tuấn tiểu tướng quân, trong lòng thoả mãn vô cùng.
Chử Dịch Phong nhìn Lăng Tiêu cũng không dời mắt, hai người đã có thời gian rất lâu chưa mặc quân trang, Lăng Tiêu vốn là quan văn, nhưng mặc vào quân trang lại có anh khí không nói ra được, nở nụ cười giận dữ đều có phong thái, khiến người không dời mắt được.
Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong tâm ý tương thông, mắt phượng quét qua liền biết trong đầu tên ngốc này muốn cái gì, kỳ thực Lăng Tiêu đối với vẻ bề ngoài của mình cũng không có coi trọng nhiều, hơn nữa cũng là bởi vì khuôn mặt này từ lúc mình vào triều còn mang đến một chút lời nói bóng gió không sạch sẽ, có điều... Vừa nghĩ tới có thể mê đảo Chử Dịch Phong cũng khá, Lăng Tiêu quay đầu nhẹ giọng nói: “Thích ta mặc cái này sao?”
Chử Dịch Phong ngốc ngốc nở nụ cười: “Ừm, rất đẹp.”
Nhìn thấy y ngớ ngẩn như vậy Lăng Tiêu liền không nhịn được đùa y, nhỏ giọng nói: “Vậy được, trở về mặc cái này yêu đệ...”
Chử Dịch Phong nghe vậy trong nháy mắt đỏ mặt, ho một tiếng nói lắp: “Không phải, không phải... Ta vừa rồi không có ý… muốn như vậy...”
Lăng Tiêu không nhịn được cười to, quay đầu đối với quan truyền lệnh lớn tiếng nói: “Truyền lệnh toàn quân. Hết tốc lực xuất phát!”
Lời từ hai phía, trong Đông cung Thái tử cực lực áp chế lửa giận trong lòng, từ khi Lăng Tiêu vì Chử Dịch Phong xin phong Trấn Quốc Tôn Quận Vương trong lòng hắn lửa giận liền chưa từng đứt đoạn, từ lúc nào. Từ lúc nào mà con thứ hai ở trong triều cũng có nhiều người ủng hộ như thế? Còn chưa nói mỗi người đều là nhân vật hết sức quan trọng.
Nếu không phải bây giờ Thánh thượng ôm bệnh sợ phạm vào điều kiêng kỵ, e rằng Lăng Tiêu hôm qua đã xin phong chính là Hoàng thái tôn! Thái tử càng nghĩ càng phẫn nộ, thẳng đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nói gì, không tình nguyện cũng phải cho Chử Dịch Phong phong thưởng, lại kiêng kỵ phải nghe theo Vi Tranh cho Chử Dịch Phong nhiều tinh binh hơn.
Xác thực, Thái tử hiện tại rất bị động, phi thường bị động.
Hắn trèo tới vị trí hôm nay là được Tĩnh Quốc Công phủ trợ lực rất nhiều, thêm vào quan hệ thân gia hắn sẽ không cùng Vi gia trở mặt, Vi Tranh sẽ trợ lực hắn nhưng chưa bao giờ nịnh hót hắn, điểm này Thái tử đã quen thuộc từ lâu, thậm chí hắn cũng rất thưởng thức điểm này của Vi Tranh, trên người hắn có khí tiết chính trực, điểm ấy khiến Thái tử rất thưởng thức, càng quan trọng chính là Thái tử biết vi Tranh sẽ không trợ lực Hoàng tử khác, Vi Tranh cùng các huynh đệ của hắn từ rất sớm đã phân rõ ranh giới, điểm này Thái tử sẽ không lo lắng, hắn hiện tại tức giận nhất chính là mình đối với với Chử Dịch Phong bị động.
Chử Dịch Phong có bao nhiêu cân lượng Thái tử rất rõ ràng, nhưng bên cạnh y có một Lăng Tiêu như thế sau này tình huống sẽ biến quá khôn lường, Thái tử rất phẫn nộ, cho đến bây giờ để Chử Dịch Phong đi bình định Hung Nô phương Bắc vẫn chưa thể nói gì!
“Tuyên Tuệ Vương.” Thái tử cố đè xuống tức giận trong lòng phê tấu chương, một lát sau Chử Dịch Cẩn đến, Thái tử có chút uể oải phất tay một cái miễn lễ của hắn, lạnh lùng nói: “Cùng Vinh Tường Công sao vậy, nói mau? Chân Lập Chí thực sự là tài tình, quý phủ bọn họ cùng con thông gia, bây giờ ngược lại muốn vì lão Nhị xin phong, huynh đệ các con xem ra thật là hoà thuận.”
“Phụ Vương.” Chử Dịch Cẩn liền vội vàng khom người xuống, “Nhi tử cũng không nghĩ tới Chân Lập Chí hôm qua có thể làm như vậy, hắn... Này, Phụ Vương cũng biết, Vinh Tường Công không thích Chân Lập Chí, hơn nữa thời điểm muốn cùng Vinh Tường Công Phủ thông gia Chân Lập Chí cũng cố tình ngăn cản, sau đó quyết định lại là Đại lão gia Vinh Tường Công phủ Chân Phúc Hải, từ đó Chân Lập Chí liền cùng phòng lớn không hòa thuận, cùng nhi tử cũng vậy...”
“Vậy cũng là do con không xử lý tốt những việc này!” Thái tử thiếu kiên nhẫn nghe Chử Dịch Cẩn giải thích, cả giận nói, “Nếu lúc trước đã biết rồi vì sao vẫn mặc kệ? Thân thích không được phản thành thù, con xem một chút lão Nhị làm xử lý quan hệ cùng Nhạc gia? Lão Nhị cùng An Khang Hầu chỉ có tiếng là nhân thân mà thôi, liền có thể làm cho An Khang Hầu này không lên tiếng tại triều lại lên tiếng vì y, nhìn lại con xem! Bất tri bất giác liền để lão Nhị chiếm thượng phong, uổng công là chính thống!”
“Đều là nhi tử vô năng.” Chử Dịch Cẩn thấy Thái tử nổi giận vội vã quỳ xuống, “Nhi tử lập tức đi Vinh Tường Công phủ, nhất định phải buộc Vinh Tường Công cho ta một câu trả lời!”
Thái tử cười lạnh: “Cho câu trả lời? Vinh Tường Công nếu có mấy phần ý hổ thẹn tất nhiên cũng sẽ bởi vì con khí thế hùng hổ vấn tội biến mất toàn bộ, chỉ là sinh một chút tức giận con liền để mất lòng người khác, sao khiến ta yên tâm được đây?”
Chử Dịch Cẩn nguyên bản bởi vì phong hào bây giờ của Chử Dịch Phong cao hơn hắn mà phẫn nộ, nghe Thái tử nói xong trong lòng vừa hận vừa oán, hận chính là Chử Dịch Phong luôn có quý nhân phù trợ, oán chính là Thái tử dĩ nhiên thật sự vì Chử Dịch Phong gia phong Trấn Quốc Tôn Quận Vương, nếu có một ngày trong triều đại biến, quyền kế vị của mình tất nhiên là cao hơn so với Chử Dịch Phong, nhưng nếu bàn về quân công luận phong hào, mình so với Chử Dịch Phong thật sự kém quá xa.
Dù là như thế Chử Dịch Cẩn cũng không phải là kẻ không đầu óc, bình tĩnh lại thấp giọng nói: “Nhi tử vừa nãy là gấp đến hồ đồ rồi, sự tình hôm qua nhi tử tất nhiên sẽ không nhắc lại cùng Vinh Tường Công, nếu Vinh Tường Công nhắc đến thì nhi tử cũng nhất định sẽ biểu hiện rộng lượng, tất nhiên sẽ không thất thố làm trò hề cho thiên hạ.”
“Vẫn còn có hiểu biết.” Thái tử ngồi xuống thở dài một hơi, tuy rằng trách cứ Chử Dịch Cẩn nhưng chính Thái tử cũng tự trách, ngày thường vì sao cũng không có chú ý đến Chử Dịch Phong đã chậm rãi đứng vững ở trong triều?
Nhi tử không chịu thua kém phụ mẫu đều sẽ vui mừng, nhưng Chử Dịch Phong trưởng thành lại khiến Thái tử cảm thấy bực bội, giống như là ngươi tỉ mỉ chọn một mẫu ruộng tốt, mỗi ngày đúng hạn tưới nước, xới đất, bón phân, có lúc đem nước không ngừng tưới vào ruộng tốt, còn lại mới phân về ruộng ở ngoài một ít, cuối cùng kết quả nỗ lực dốc lòng chăm sóc mẫu ruộng tốt này nhưng không bằng ruộng bên ngoài cỏ dại cao lớn tốt tươi, tuy rằng cỏ dại kia cũng là của mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái, làm sao có thể hoán đổi hai cái đây?
Thái tử nhẹ giọng thở dài, mệnh Chử Dịch Cẩn đến, lại dặn dò giáo huấn một trận sau đó mới để hắn quy an.
Chử Dịch Cẩn ra khỏi cung trực tiếp trở về phủ, trong tiền sảnh Chân Phúc Hải chờ đợi đã lâu.
“Đều là thần cai quản không nghiêm, quản lý gia đình bất lực, hôm qua trên triều xá đệ lại...” Chân Phúc Hải sắc mặt so với ngày thường chênh lệch rất nhiều, chuyện này cũng bình thường, hôm qua trở lại trong phủ hắn tháo mũ quan xong là cùng Chân Lập Chí mâu thuẫn, hai huynh đệ tuy không hòa thuận đã lâu, nhưng chưa bao giờ kịch liệt xung đột như vậy, Chân Phúc Hải xác thực không biết Chân Lập Chí vẫn như cũ nương nhờ vào Lăng Tiêu, chỉ cho rằng hắn đơn thuần muốn cùng mình đối nghịch, hỏa khí gom lại một chỗ, ngươi “thăm hỏi” đại gia ta ta “thỉnh an” mẫu thân ngươi, mắng đến mắng lui làm đều là người nhà mình, hai người càng tranh cãi càng dữ dội, vén tay áo lên gần như muốn động thủ, cuối cùng mãi đến khi Vinh Tường công đến điều đình mới coi như bỏ qua.
“Nhạc phụ sao lại nói như thế?” Chử Dịch Cẩn nở nụ cười đỡ Chân Phúc Hải ngồi lên, nhẹ giọng nói, “Một chút việc nhỏ mà thôi, Nhị đệ lần đi này hung hiểm, có tôn hào cũng tốt.”
Chân phúc hải sững sờ: “Vương gia... Đây là ý gì?”
“Lão Nhị bây giờ rất bản lĩnh, liền ngay cả Phụ Pương cũng nhờ vào y đây.” Dù có nhiều người hơn nữa tỏ thái độ thì sao? Cuối cùng chấp thuận không phải là Phụ vương mình hay sao? Chử Dịch Cẩn cười lạnh, “Chuyện đó thì sao đây? Lần đi phương Bắc này vạn hiểm, cứ xem Nhị đệ làm sao lần thứ hai xoay chuyển càn khôn đi.”
Chân Phúc Hải sửng sốt, đúng vậy, lần này Anh ]vương điện hạ đi tới phương Bắc còn không biết kết quả ra sao? Nếu là chết trận sa trường vậy bọn họ căn bản là không cần lo lắng, đừng nói là Trấn Quốc Tôn Quận Vương, coi như phong hào cao hơn nữa cũng chả sao? Chỉ là có thụy hào thì thêm một phần cao quý thôi, Chân Phúc Hải hận không thể lập tức chuẩn bị cúng tế, cười lớn vài tiếng gật đầu tán thành nói: “Vẫn là Vương gia nhìn xa, xoắn xuýt loại chuyện nhỏ này làm gì? Anh Vương điện hạ nếu có thể tang lễ trở về thì tốt rồi, sao phải băn khoăn tới chuyện này? Ha ha...”
谥
✚ [shì] Hán Việt: THUỴ: hiệu, tên hiệu
Đáng tiếc lúc này Chử Dịch Cẩn cùng Chân Phúc Hải còn không biết, Lăng tiểu Hầu gia lần này đi tới phương Bắc đã lưu lại hơn nửa nhân thủ ở trong Hoàng thành, ngoại trừ Lăng Tiêu vì thăm dò tin tức bất trắc trong Hoàng thành còn có một mệnh lệnh trọng yếu: Nếu ta lần này có gì bất trắc, bọn ngươi cần phải lột da Tuệ Vương Chử Dịch Cẩn để cúng tế.
Nhiếp Quang nhận được mệnh lệnh sau đó cũng nghi ngờ hỏi qua Sử Phái: “Chuyện...lột da Tuệ Vương đúng là phải làm, có điều tình nghĩa của chủ tử chúng ta và Anh Vương... Coi như là dặn dò hậu sự cũng là để chúng ta tiếp tục cống hiến cho Anh Vương điện hạ? Sao lại chỉ muốn da của Tuệ Vương nha?”
Sử Phái thở dài nở nụ cười: “Nếu chủ tử có sơ xuất, e rằng đến lúc đó Anh Vương điện hạ hồn đã không còn từ lâu rồi...”
Mệnh lệnh giao phó cuối cùng của Lăng Tiêu thì Sử Phái cũng đã hỏi qua Lăng Tiêu vấn đề giống như vậy, Lăng tiểu Hầu gia trả lời là: Ta không thể chết trước Anh Vương.
Sử Phái lúc đó không hiểu được, sau khi suy nghĩ trong lòng không nhịn được thở dài, tâm tính chủ tử hắn hiểu nhất, nếu như có một ngày thất bại, việc đầu tiên Lăng Tiêu làm là tự tay kết thúc sinh mệnh Chử Dịch Phong, để y bình yên ngủ đi, mà hắn lại một mình ngạo nghễ tiếp nhận phán quyết của thế nhân.
Anh Vương điện hạ thật may mắn biết bao, có người không chịu chết ở trước mặt y, vĩnh viễn ở bên cạnh y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.