Chương 26: Tranh dành thiên hạ
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
28/12/2017
Lăng Tiêu vội vàng trở lại Thính Phong Các thu thập tất cả đồ vật, viết phong thư sai người đưa cho Lăng Hầu gia, vừa kêu người đưa đi thì Thánh chỉ đã đến.
Lăng Tiêu quỳ lĩnh Thánh chỉ, Thái tử phong cho Lăng Tiêu làm Tướng quân hàng Tứ phẩm.
Đến tuyên chỉ chính là thái giám bên cạnh Hoàng Đế, thái giám này ngày thường cũng đối với Lăng Tiêu cũng thật là tốt.
Thái giám này hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm tự nhiên biết một chút thánh ý, nhìn Lăng Tiêu ảm đạm cười: “Tiểu Hầu gia không sợ sa trường đao thương, chủ động xin đi giết giặc, Hoàng Thượng rất là vui mừng.” Nói xong nhìn trái phải xung quanh, thái giám cung nữ trong điện biết ý, khom người rời khỏi.
“Công công còn có cái gì muốn chỉ dạy?”
“Hoàng Thượng bảo nô tài nhắn với người một câu.” Lão thái giám nhẹ giọng nói, “Ra chiến trường hành quân, quân lệnh có thể không nghe.”
Lăng Tiêu nghe vậy cảm thấy rùng mình, thấp giọng nói: “Không biết Hoàng Thượng còn chỉ điểm cái gì nữa?”
Lão thái giám lui về phía sau một bước, cười nói: ” Không có, tiểu Hầu gia tâm tư của Hoàng Thượng nô tài sao biết được, Hoàng Thượng vài năm nay đối với tiểu Hầu gia yêu thương không phải giả, Tuệ Vương là tôn nhi của Hoàng Đế, Nhị Hoàng tôn cũng vậy.” Nói xong không hề nói nhiều, xoay người rời đi.
Đã là buổi trưa, giờ Thân có một quan viên trong đội quân đi chiến trường phương Bắc tìm Lăng Tiêu. Lăng Tiêu tuy là phút cuối cùng mới gia nhập đầu quân, nhưng hắn chức quan lớn nhất, nên phó quan cho người tới hỏi ý tứ của hắn, xin chỉ thị có phải hay không ngày mai sẽ xuất phát.
Lăng Tiêu không muốn trì hoãn thời gian một chút nào, hắn còn tại Hoàng đô, nhưng trên chiến trường phương Bắc người nọ lại không biết ở trong tình huống nào.
“Tức khắc xuất phát.” Lăng Tiêu lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng thu thập đồ đạc, cùng quan viên nọ xuất phát.
Công bộ chuẩn bị đều là cỗ kiệu xe ngựa một loại, Lăng Tiêu lúc này sai người đổi xe kiệu thành khoái mã, các tướng sĩ cấp thấp cũng được thay đổi tất cả đều dùng ngựa tốt.
Toàn quân thấy Lăng Tiêu một thân nhung trang, không hề tỏ ra khí thế cao ngạo, bèn bỏ qua suy nghĩ không hay lúc trước đối với Lăng Tiêu. Tiểu Hầu gia cũng cưỡi kỵ mã, bọn họ còn nói được gì?
Lăng Tiêu cùng đoàn người giục ngựa ra khỏi Hoàng thành, vừa tới Nam Giao liền gặp một hàng quân sĩ chờ đợi đã lâu.
Cầm đầu tướng sĩ là Vi Tranh đầu đội mũ sắt hồng anh, Lăng Tiêu bèn thúc ngựa đến gần.
Vi Tranh vẫn giống ngày thường một dạng gương mặt lạnh lùng. Thấy Lăng Tiêu đến gần cũng không xuống ngựa, nhẹ nhàng cuối người vuốt ve tuấn mã, trầm giọng nói: “Ngươi hướng Thái tử xin đi giết giặc ta đã biết, Lăng Tiêu, Phong nhi không có nhìn lầm người.”
Nếu trước kia Lăng Tiêu nghe thế tất nhiên sẽ khẩn trương. Câu dẫn Hoàng tôn cái tội danh này hắn không gánh nổi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nghe Vi Tranh một người đứng đắn đem việc này bình bình đạm đạm nói ra, Lăng Tiêu lại lạnh nhạt cười: “Hoàng tôn là người có tài, nhìn người ánh mắt tự nhiên sẽ không sai.”
Lăng Tiêu thản nhiên như vậy, Vi Tranh lại càng không quanh co lòng vòng. Vi Tranh vài lần xin đi giết giặc đều bị Thái tử bác bỏ. Thái tử ra lệnh lão bảo vệ Hoàng thành, có Vi gia ở đó, Hoàng thành mới có thể tuyệt đối an toàn. Trong lòng Vi Tranh nhớ mong tiền tuyến tuyệt không ít so với Lăng Tiêu.
“Tiền tuyến chiến sự tôn nhi biết đến không nhiều lắm, nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, tôn nhi sẽ cẩn thận đi sau học hỏi cửu cửu.”
Vi Tranh nghiêng đầu, phía sau lão có hai mươi vị quân sĩ giục ngựa cách xa khoảng một trượng, đây là những người do lão nghiêm chỉnh huấn luyện.
Vi Tranh tiếp tục nói: ” Hai mươi binh sĩ này là thân binh của ta, ngàn chọn vạn tuyển mới có, hiện tại cho bọn họ đi theo ngươi đi, những người này không ở biên chế, chỉ cho một mình ngươi sai phái, phòng bị bất cứ tình huống xấu nào.”
Không ở biên chế? Lăng Tiêu sửng sốt tâm ý đã sáng tỏ, lập tức gật gật đầu: “Cám ơn cửu cửu.”
Vi Tranh còn muốn nói nữa, Lăng Tiêu đã nghiêm mặt nói: “Tôn nhi biết cửu cửu lo lắng cho Hoàng tôn, Lăng Tiêu cam đoan, dù có chết cũng bảo toàn tánh mạng cho Hoàng tôn”
Vi Tranh nghe vậy dừng lại, trong nháy mắt không khỏi xuất thần, giục ngựa đến gần, nhìn Lăng Tiêu mặt mày kiên định, hơi hơi hạ thấp người, một tay ôm chằm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu từ nhỏ không cùng cửu cửu có hành động thân mật như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người. Vi tranh rất nhanh buông Lăng Tiêu ra, giống như là chuyện gì cũng không có phát sinh, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
“Tuân lệnh!”
Vi Tranh cho hai mươi tinh binh nhanh chóng dung nhập đội ngũ của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hướng Vi Tranh gật đầu, quay đầu ngựa lại, khoái mã rời đi.
Đây là Lăng Tiêu lần đầu tiên được cửu cửu Vi Tranh giúp đỡ. Cũng là lúc này đây Lăng Tiêu mới hiểu được, bất luận Vi Tranh trong ngày thường đối hắn có bao nhiêu lãnh đạm, tới thời điểm mấu chốt, Tĩnh Quốc Công phủ bên nhà mẫu thân đều kiên cường hậu thuẫn cho hắn. Không như ngày thường hàn huyên khách sáo, nó vĩnh viễn tựa như một ngọn núi trầm lặng mà hắn có thể dựa vào.
Từ Hoàng thành đến Bắc chiến tuyến khoảng hơn hai ngàn dặm, Lăng Tiêu dựa vào tình cảm của binh sĩ coi mình như người nhà, mỗi ngày trời chưa sáng liền xuất phát, bầu trời tối đen thật sự vô pháp thông hành mới nghỉ trọ. Mỗi khi đến dịch trạm phải thay ngựa, khi nghĩ ngơi còn muốn nghe tin tức nơi tiền tuyến, ngủ cũng rất ít.
“Chủ tử, đây là tin tức mới nhất.”
Vi tranh cấp cho Lăng Tiêu hai mươi người trong ngày thường không chịu bất luận kẻ nào chỉ thị. Mỗi ngày chỉ nghe mệnh lệnh của Lăng Tiêu, cũng không giống các quân sĩ khác gọi hắn tiểu Hầu gia hoặc là tướng quân, chỉ xưng “Chủ tử”.
Lăng Tiêu chà xát chu sa mở ra thư tín vừa thấy, mỏi mệt nhu nhu mi tâm. Thân binh đứng ở phía sau Lăng Tiêu, thấy thế lấy ra dầu bạc hà vì Lăng Tiêu nhẹ nhu huyệt Thái Dương. Lăng Tiêu khoát tay, rất nhanh viết một phong thơ, lệnh một thân binh đưa về Hoàng thành, rồi nói với thân binh phía sau: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, hai canh giờ sau xuất phát.”
“Vâng “
Tiền tuyến lại thúc giục lương thảo. Triều đình đã cấp bao nhiêu lương thảo? Vì cái gì còn luôn luôn muốn đòi lương thảo?
Lăng Tiêu biết đến sự tình không nhiều lắm, nhưng từ mấy ngày này thư tín lui tới chỉ biết rằng tình huống tiền tuyến phi thường hỗn loạn. Đại quân tiếp cận, người một nhà đều không rõ, đánh nhau vì cái gì?
Lăng Tiêu sai người nghỉ ngơi, chính mình cũng dựa vào tháp nằm một lát, trời còn chưa sáng liền đứng dậy tiếp tục lên đường.
Từ Hoàng thành đến chiến trường phương Bắc, hai ngàn ba trăm dặm, Lăng Tiêu không dựa vào xa luân chiến mà đổi thành khoái mã. Lăng Tiêu ngày đêm không ngớt liều mạng cứng rắn lên đường, nên thời gian đi ngắn lại một nửa.
Từ Hoàng thành đến tiền tuyến, tin tức đều là từ quan viên chuyên trách cưỡi ngựa truyền lại. Mỗi khi đến một dịch trạm liền đổi người thay ngựa, được gọi là Phong Hành quân. Tin tức Phong Hành quân còn chưa đến chiến trường phương Bắc, Lăng Tiêu trước một bước đã tới nơi.
Bao nhiêu năm sau Chử Dịch Phong đều nhớ rõ ngày nào đó. Ngày đó chạng vạng, y đang giúp đỡ tướng sĩ thu xếp doanh trướng, thì có một đoàn người ngựa phong trần mệt mỏi tự phía đông nam chạy tới. Đoàn người ngựa chạy thật nhanh ở bình nguyên mênh mông bát ngát, Chử Dịch Phong xa xa nhìn người dẫn đầu, dưới trời chiều người nọ đứng ngược sáng, cái gì cũng thấy không rõ. Nhưng Chử Dịch Phong dường như là trong lòng có sở cảm, buông bố mạn trong tay, chạy nhanh về hướng đó.
Lăng Tiêu ở trên ngựa chạy bôn ba nhiều ngày, sớm không còn như ngày xưa là Lăng tiểu Hầu gia phong lưu tao nhã. Một thân huyền sắc nhung trang đầy cát bụi, mặc sắc tóc dài tùy ý ở sau đầu cột thành đuôi ngựa, phần phật trong gió bay lên. Gương mặt đầy phong sương, cũng không giảm một tia khí phách cao quý.
Lăng Tiêu không đợi ngựa dừng vó, một tay nắm chặc dây cương phi thân xuống ngựa, vài bước đến gần, quỳ một gối xuống nói: “Tướng quân Lăng Tiêu, nhậm chức Phiêu Kị tướng quân. Thần tự Hoàng thành đến, phụng chỉ phụ trợ Hoàng tôn kháng địch.”
Hôm nay, Chử quốc đại quân nghênh đón tướng quân Chử Vương triều vĩ đại nhất, mà Chử Dịch Phong, nghênh đón Lăng Tiêu như là đón người yêu đã chờ mong nhiều năm.
Lăng Tiêu quỳ lĩnh Thánh chỉ, Thái tử phong cho Lăng Tiêu làm Tướng quân hàng Tứ phẩm.
Đến tuyên chỉ chính là thái giám bên cạnh Hoàng Đế, thái giám này ngày thường cũng đối với Lăng Tiêu cũng thật là tốt.
Thái giám này hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm tự nhiên biết một chút thánh ý, nhìn Lăng Tiêu ảm đạm cười: “Tiểu Hầu gia không sợ sa trường đao thương, chủ động xin đi giết giặc, Hoàng Thượng rất là vui mừng.” Nói xong nhìn trái phải xung quanh, thái giám cung nữ trong điện biết ý, khom người rời khỏi.
“Công công còn có cái gì muốn chỉ dạy?”
“Hoàng Thượng bảo nô tài nhắn với người một câu.” Lão thái giám nhẹ giọng nói, “Ra chiến trường hành quân, quân lệnh có thể không nghe.”
Lăng Tiêu nghe vậy cảm thấy rùng mình, thấp giọng nói: “Không biết Hoàng Thượng còn chỉ điểm cái gì nữa?”
Lão thái giám lui về phía sau một bước, cười nói: ” Không có, tiểu Hầu gia tâm tư của Hoàng Thượng nô tài sao biết được, Hoàng Thượng vài năm nay đối với tiểu Hầu gia yêu thương không phải giả, Tuệ Vương là tôn nhi của Hoàng Đế, Nhị Hoàng tôn cũng vậy.” Nói xong không hề nói nhiều, xoay người rời đi.
Đã là buổi trưa, giờ Thân có một quan viên trong đội quân đi chiến trường phương Bắc tìm Lăng Tiêu. Lăng Tiêu tuy là phút cuối cùng mới gia nhập đầu quân, nhưng hắn chức quan lớn nhất, nên phó quan cho người tới hỏi ý tứ của hắn, xin chỉ thị có phải hay không ngày mai sẽ xuất phát.
Lăng Tiêu không muốn trì hoãn thời gian một chút nào, hắn còn tại Hoàng đô, nhưng trên chiến trường phương Bắc người nọ lại không biết ở trong tình huống nào.
“Tức khắc xuất phát.” Lăng Tiêu lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng thu thập đồ đạc, cùng quan viên nọ xuất phát.
Công bộ chuẩn bị đều là cỗ kiệu xe ngựa một loại, Lăng Tiêu lúc này sai người đổi xe kiệu thành khoái mã, các tướng sĩ cấp thấp cũng được thay đổi tất cả đều dùng ngựa tốt.
Toàn quân thấy Lăng Tiêu một thân nhung trang, không hề tỏ ra khí thế cao ngạo, bèn bỏ qua suy nghĩ không hay lúc trước đối với Lăng Tiêu. Tiểu Hầu gia cũng cưỡi kỵ mã, bọn họ còn nói được gì?
Lăng Tiêu cùng đoàn người giục ngựa ra khỏi Hoàng thành, vừa tới Nam Giao liền gặp một hàng quân sĩ chờ đợi đã lâu.
Cầm đầu tướng sĩ là Vi Tranh đầu đội mũ sắt hồng anh, Lăng Tiêu bèn thúc ngựa đến gần.
Vi Tranh vẫn giống ngày thường một dạng gương mặt lạnh lùng. Thấy Lăng Tiêu đến gần cũng không xuống ngựa, nhẹ nhàng cuối người vuốt ve tuấn mã, trầm giọng nói: “Ngươi hướng Thái tử xin đi giết giặc ta đã biết, Lăng Tiêu, Phong nhi không có nhìn lầm người.”
Nếu trước kia Lăng Tiêu nghe thế tất nhiên sẽ khẩn trương. Câu dẫn Hoàng tôn cái tội danh này hắn không gánh nổi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nghe Vi Tranh một người đứng đắn đem việc này bình bình đạm đạm nói ra, Lăng Tiêu lại lạnh nhạt cười: “Hoàng tôn là người có tài, nhìn người ánh mắt tự nhiên sẽ không sai.”
Lăng Tiêu thản nhiên như vậy, Vi Tranh lại càng không quanh co lòng vòng. Vi Tranh vài lần xin đi giết giặc đều bị Thái tử bác bỏ. Thái tử ra lệnh lão bảo vệ Hoàng thành, có Vi gia ở đó, Hoàng thành mới có thể tuyệt đối an toàn. Trong lòng Vi Tranh nhớ mong tiền tuyến tuyệt không ít so với Lăng Tiêu.
“Tiền tuyến chiến sự tôn nhi biết đến không nhiều lắm, nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, tôn nhi sẽ cẩn thận đi sau học hỏi cửu cửu.”
Vi Tranh nghiêng đầu, phía sau lão có hai mươi vị quân sĩ giục ngựa cách xa khoảng một trượng, đây là những người do lão nghiêm chỉnh huấn luyện.
Vi Tranh tiếp tục nói: ” Hai mươi binh sĩ này là thân binh của ta, ngàn chọn vạn tuyển mới có, hiện tại cho bọn họ đi theo ngươi đi, những người này không ở biên chế, chỉ cho một mình ngươi sai phái, phòng bị bất cứ tình huống xấu nào.”
Không ở biên chế? Lăng Tiêu sửng sốt tâm ý đã sáng tỏ, lập tức gật gật đầu: “Cám ơn cửu cửu.”
Vi Tranh còn muốn nói nữa, Lăng Tiêu đã nghiêm mặt nói: “Tôn nhi biết cửu cửu lo lắng cho Hoàng tôn, Lăng Tiêu cam đoan, dù có chết cũng bảo toàn tánh mạng cho Hoàng tôn”
Vi Tranh nghe vậy dừng lại, trong nháy mắt không khỏi xuất thần, giục ngựa đến gần, nhìn Lăng Tiêu mặt mày kiên định, hơi hơi hạ thấp người, một tay ôm chằm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu từ nhỏ không cùng cửu cửu có hành động thân mật như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người. Vi tranh rất nhanh buông Lăng Tiêu ra, giống như là chuyện gì cũng không có phát sinh, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
“Tuân lệnh!”
Vi Tranh cho hai mươi tinh binh nhanh chóng dung nhập đội ngũ của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hướng Vi Tranh gật đầu, quay đầu ngựa lại, khoái mã rời đi.
Đây là Lăng Tiêu lần đầu tiên được cửu cửu Vi Tranh giúp đỡ. Cũng là lúc này đây Lăng Tiêu mới hiểu được, bất luận Vi Tranh trong ngày thường đối hắn có bao nhiêu lãnh đạm, tới thời điểm mấu chốt, Tĩnh Quốc Công phủ bên nhà mẫu thân đều kiên cường hậu thuẫn cho hắn. Không như ngày thường hàn huyên khách sáo, nó vĩnh viễn tựa như một ngọn núi trầm lặng mà hắn có thể dựa vào.
Từ Hoàng thành đến Bắc chiến tuyến khoảng hơn hai ngàn dặm, Lăng Tiêu dựa vào tình cảm của binh sĩ coi mình như người nhà, mỗi ngày trời chưa sáng liền xuất phát, bầu trời tối đen thật sự vô pháp thông hành mới nghỉ trọ. Mỗi khi đến dịch trạm phải thay ngựa, khi nghĩ ngơi còn muốn nghe tin tức nơi tiền tuyến, ngủ cũng rất ít.
“Chủ tử, đây là tin tức mới nhất.”
Vi tranh cấp cho Lăng Tiêu hai mươi người trong ngày thường không chịu bất luận kẻ nào chỉ thị. Mỗi ngày chỉ nghe mệnh lệnh của Lăng Tiêu, cũng không giống các quân sĩ khác gọi hắn tiểu Hầu gia hoặc là tướng quân, chỉ xưng “Chủ tử”.
Lăng Tiêu chà xát chu sa mở ra thư tín vừa thấy, mỏi mệt nhu nhu mi tâm. Thân binh đứng ở phía sau Lăng Tiêu, thấy thế lấy ra dầu bạc hà vì Lăng Tiêu nhẹ nhu huyệt Thái Dương. Lăng Tiêu khoát tay, rất nhanh viết một phong thơ, lệnh một thân binh đưa về Hoàng thành, rồi nói với thân binh phía sau: “Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, hai canh giờ sau xuất phát.”
“Vâng “
Tiền tuyến lại thúc giục lương thảo. Triều đình đã cấp bao nhiêu lương thảo? Vì cái gì còn luôn luôn muốn đòi lương thảo?
Lăng Tiêu biết đến sự tình không nhiều lắm, nhưng từ mấy ngày này thư tín lui tới chỉ biết rằng tình huống tiền tuyến phi thường hỗn loạn. Đại quân tiếp cận, người một nhà đều không rõ, đánh nhau vì cái gì?
Lăng Tiêu sai người nghỉ ngơi, chính mình cũng dựa vào tháp nằm một lát, trời còn chưa sáng liền đứng dậy tiếp tục lên đường.
Từ Hoàng thành đến chiến trường phương Bắc, hai ngàn ba trăm dặm, Lăng Tiêu không dựa vào xa luân chiến mà đổi thành khoái mã. Lăng Tiêu ngày đêm không ngớt liều mạng cứng rắn lên đường, nên thời gian đi ngắn lại một nửa.
Từ Hoàng thành đến tiền tuyến, tin tức đều là từ quan viên chuyên trách cưỡi ngựa truyền lại. Mỗi khi đến một dịch trạm liền đổi người thay ngựa, được gọi là Phong Hành quân. Tin tức Phong Hành quân còn chưa đến chiến trường phương Bắc, Lăng Tiêu trước một bước đã tới nơi.
Bao nhiêu năm sau Chử Dịch Phong đều nhớ rõ ngày nào đó. Ngày đó chạng vạng, y đang giúp đỡ tướng sĩ thu xếp doanh trướng, thì có một đoàn người ngựa phong trần mệt mỏi tự phía đông nam chạy tới. Đoàn người ngựa chạy thật nhanh ở bình nguyên mênh mông bát ngát, Chử Dịch Phong xa xa nhìn người dẫn đầu, dưới trời chiều người nọ đứng ngược sáng, cái gì cũng thấy không rõ. Nhưng Chử Dịch Phong dường như là trong lòng có sở cảm, buông bố mạn trong tay, chạy nhanh về hướng đó.
Lăng Tiêu ở trên ngựa chạy bôn ba nhiều ngày, sớm không còn như ngày xưa là Lăng tiểu Hầu gia phong lưu tao nhã. Một thân huyền sắc nhung trang đầy cát bụi, mặc sắc tóc dài tùy ý ở sau đầu cột thành đuôi ngựa, phần phật trong gió bay lên. Gương mặt đầy phong sương, cũng không giảm một tia khí phách cao quý.
Lăng Tiêu không đợi ngựa dừng vó, một tay nắm chặc dây cương phi thân xuống ngựa, vài bước đến gần, quỳ một gối xuống nói: “Tướng quân Lăng Tiêu, nhậm chức Phiêu Kị tướng quân. Thần tự Hoàng thành đến, phụng chỉ phụ trợ Hoàng tôn kháng địch.”
Hôm nay, Chử quốc đại quân nghênh đón tướng quân Chử Vương triều vĩ đại nhất, mà Chử Dịch Phong, nghênh đón Lăng Tiêu như là đón người yêu đã chờ mong nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.