Chương 3: Chương 1.3
Minh Tinh
16/12/2016
Lúc lâm triều, thái giám bên cạnh Hoàng đế bước lên truyền lời, “Thân
thể của bệ hạ không được khỏe, mọi việc triều chính đều sẽ do Phó đại
nhân chủ trì.”
Phó Đông Ly vẫn giống như mọi ngày. Khi thảo luận chính sự ở trên điện, hắn mặc quan phục màu tím, dáng vẻ lười nhác, ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn. Vừa nghe mấy đại thần báo cáo về những sự việc xảy ra các tỉnh các huyện, hắn vừa nhấp vài ngụm trà mới pha. Từ thần thái đến cử chỉ của hắn đều tỏa ra một loại khí chất cao quý, vẻ ngoài lại được trời cao ưu đãi, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.
Đối mặt với những bản tấu của các đại thần, tuy rằng ngoài mặt, Phó Đông Ly có vẻ như không hề để ý, nhưng điều đó lại có nghĩa là hắn đồng ý với những bản tấu ấy.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi chợt chắp tay, hướng về phía trước, nở nụ cười, nói một cách khiêm tốn, “Đại nhân, đê ở huyện Vĩnh An bị nước lũ làm cho xói lở, khiến cho dân chúng khổ sở mà không sao kể xiết, trong lòng hạ quan vô cùng lo lắng. Xin đại nhân ân chuẩn để hạ quan mang lương thực và ngân khố cứu tế đến nơi bị nạn, nhanh chóng giải quyết sự việc khẩn cấp này.”
Khóe mắt của Phó Đông Ly đảo qua một cái. Hắn nhìn nam tử kia bằng cái nhìn tựa tiếu phi tiếu*, “Vậy thì theo ý của Liễu Thị lang, Hộ bộ nên phát chẩn bao nhiêu tiền?”
*Cười mà như không cười
Liễu Thị lang này chính là ca ca của Liễu Quý phi – người được Triết Khang đế sủng ái nhất. Tên hắn ta là Liễu Thanh Thành.
Nhờ vào việc muội muội nhà mình thì thầm bên gối Hoàng thượng không ít, hắn ta mới có thể một bước lên mây, từ một quan huyện nho nhỏ mà được đề bạt làm Hộ bộ Thị lang.
Nói đến tài học thực sự, hắn ta không có, chẳng qua hắn ta biết vuốt mông ngựa* mà thôi. Từ sau khi được bổ nhiệm vào vị trí của Hộ bộ Thị lang, cứ vài ngày, hắn ta lại chạy tới chỗ nọ chỗ kia để tặng lễ, nhằm củng cố địa vị của mình ở trong triều.
*Nịnh bợ, a dua
Phí mất một khoảng thời gian, chờ đến khi mặt dày mày dạn ở trước mặt chúng đại thần rồi, nhưng bên cạnh đó, bao nhiêu vàng bạc của cải trong nhà hắn ta cũng bị vơi đi không ít.
Cái này gọi là lông cừu ở trên thân cừu*. Thấy của cải nhà mình càng ngày càng trống rỗng, hắn ta liền nghĩ tới việc vơ vét từ trên người nạn dân.
* Lông cừu mọc trên thân cừu so sánh bên ngoài người ta cho mình là ưu việt, nhưng trên thực tế phần ưu việt đó kèm theo bản thân mình phải trả giá thật lớn.
Thấy Thừa tướng đại nhân chê cười mình, Liễu Thanh Thành đành cười theo, nói, “Huyện Vĩnh An gặp phải thiên tai nặng nề, theo ý của hạ quan, nếu như muốn xây dựng lại nhà cửa, phát chẩn cứu nạn, ít nhất cũng phải dành ra khoảng năm mươi vạn lượng bạc.”
Phó Đông Ly cười hiền hòa, nói, “Bản quan lại nghĩ, một khi năm mươi vạn lượng bạc kia rơi vào tay ngươi, chờ tới khi đến được tay nạn dân, không biết có giảm bớt đến mức chỉ còn năm vạn hai không nhỉ?”
Vừa nghe xong lời này, đám đại thần liền cố gắng nín cười, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh thường đối với Liễu Thanh Thành.
Liễu Thanh Thành bị một câu làm cho á khẩu. Khuôn mặt hắn ta liên tục chuyển màu từ xanh thành trắng.
Sớm đã nghe nói về tính cách kiêu ngạo tùy hứng của Phó Đông Ly, hắn vốn nói chuyện không chút lưu tình, nể mặt. Bởi vì có quyền cao chức trọng, không ai dám đắc tội với hắn.
Ngày hôm nay, hắn ta rốt cuộc cũng được lĩnh giáo. Chỉ một câu thôi, Phó Đông Ly đã đâm vào chỗ hiểm của Liễu Thanh Thành, khiến cho hắn ta bị mất hình tượng trước mặt bao nhiêu bá quan văn võ.
Hắn ta cố tình cãi lại , ánh mắt đối phương liền lóe lên cái nhìn khinh miệt. Điều đó chứng tỏ Phó Đông Ly không hề để Liễu Thanh Thành vào trong mắt.
Cuối cùng, Liễu Thanh Thành chỉ có thể nén giận, lui về vị trí của mình.
Quý phi muội muội của hắn ta từng nói, đối với mọi việc trong triều, hắn ta có thể trông cậy vào Phó Thừa tướng. Xem ra lời này cần phải bàn lại.
Châm chọc rồi bị châm chọc, khi dễ rồi bị khi dễ, chỉ trích rồi lại bị chỉ trích, Phó Đông Ly tuyên bố bãi triều.
Mỗi ngày đều sẽ có những đại thần khác nhau tìm đến mình để đùa cợt, mỗi ngày đều sẽ có những đại thần khác nhau tìm đến mình để khi dễ. Ngày qua ngày quả là thú vị, nhưng mà cứ kéo dài quá lâu như vậy lại dễ sinh ra nhàm chán.
Điều ấy khiến cho sắc mặt của vị Phó Thừa tướng tuấn mỹ không được tốt cho lắm, sau khi hắn rời khỏi chính điện mà ban nãy vừa thảo luận chính sự cùng các đại thần.
Mấy ngày gần đây quả là chẳng có gì thú vị.
Phó Đông Ly lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó đuổi khéo mấy tên quan văn đang muốn tặng lễ vật để lấy lòng, từ chối lời mời uống rượu của một viên quan võ, ngồi lên chiếc kiệu lộng lẫy của mình, trở về phủ Thừa tướng cách đó không xa.
*Đó ở đây là chỉ hoàng cung.
Hắn vừa vào cửa phủ không lâu, liền nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của thiếp thân thị nữ* - Lạc Mai. Hình như nàng ta có vẻ không vui.
*Thị nữ hầu hạ bên người.
Thấy kiệu của hắn hạ xuống, nàng ta vội vàng chạy tới nghênh đón, dùng vẻ mặt cung kính để vái chào, “Đại nhân, ngài đã về.”
Phó Đông Ly thản nhiên liếc nàng ta một cái, “Ai đắc tội với ngươi à?”
Không hỏi thì tốt hơn. Hắn vừa hỏi, sắc mặt của Lạc Mai càng thêm khó coi.
Cố nén kìm nén sự khó chịu từ tận đáy lòng, nàng ta nói với giọng nhỏ nhẹ, “Hồi Đại nhân, nô tỳ mới trở về từ chỗ của Thất Công chúa.”
Phó Đông Ly không hề để ý đến việc Lạc Mai đi đâu, ở đâu trước đó. Vừa nghe nàng ta nhắc tới Thất Công chúa, hắn liền hỏi với giọng thờ ơ, “Nữ nhân đó chưa chết à?”
“Chẳng những không chết, nàng ta còn ức hiếp nô tỳ rất dữ.”
“Vậy à?”
Hắn nhíu mày, “Nói ta nghe một chút đi.”
Lạc Mai nói liên tục, kể lại chuyện mình đã gặp Thất Công chúa một năm một mười như thế nào.
Phó Đông Ly vừa nghe vừa nhớ lại dáng vẻ của vị Thất Công chúa kia.
Cả người xinh đẹp như hoa như ngọc, đáng tiếc, đầu óc lại quá ngu ngốc.
Nhớ lại ngày đó, hắn gặp nàng tại yến tiệc trong hoàng cung. Vì nổi hứng nhất thời, hắn liền trêu chọc nàng.
Dù sao thì ở hoàng triều Nam Lăng này, hắn coi trọng nữ nhân nào, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, kẻ nào dám không ngoan ngoãn mà quỳ dưới chân hắn?
Chỉ là hắn có tính cũng tính không ra. Một nụ cười rạng rỡ ngày ấy lại khiến cho nữ nhân kia hồn xiêu phách lạc, tự mình trèo lên giường của hắn.
Vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là một nhân duyên ngắn ngủi, ánh sáng chợp tắt “nhất phách lưỡng tán”*, nào ngờ, nàng công chúa ngốc nghếch kia lại nghĩ đến việc hắn sẽ lấy nàng làm thê tử.
*Thành ngữ, chỉ sự cắt đứt tình cảm một cách dứt khoát giữa hai người
Đùa à? Phó Đông Ly hắn sao có thể lấy một nữ nhân như vậy? Cho dù nàng có là công chúa cao quý, trong mắt của hắn, nữ nhân chỉ gồm hai loại: có hứng thú và không có hứng thú.
Hắn cự tuyệt một cách vô tình khi nàng tự mình muốn hiến thân cho hắn lần thứ hai. Kết quả là mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức: nàng cắt cổ tay tự sát.
Chết rồi thì tốt, chỉ sợ không chết, ngược lại còn mang đến tai họa về sau cho hắn.
Vì vậy, hắn lệnh cho Lạc Mai đi cảnh cáo một phen, muốn cái người ngu ngốc ấy tự giải quyết cho tốt.
Ai mà ngờ được, nữ nhân kia cắt cổ tay không chết, sau khi tỉnh lại, tính tình thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn dạy dỗ Lạc Mai một trận.
Sau khi đi vào nhà chính, Phó Đông Ly không khỏi cười nhạo một tiếng, “Thất Công chúa diễn màn kịch này vốn là để thu hút sự chú ý của bản quan. Nàng ta ầm ĩ thì cứ mặc kệ, bản quan cũng muốn thử nhìn xem, một công chúa không có đầu óc làm được tích sự gì?!”
Trong chốc lát, Phó Đông Ly liền quên béng đi màn kịch vừa rồi, thậm chí tên của vị Thất Công chúa mà hắn từng tiếp xúc da thịt, hắn cũng không buồn nhớ.
Mà bây giờ tại hoàng cung, Bạch Phỉ Phỉ ở trong thân thể của Tô Mặc Nhu đã được một khoảng thời gian, dần dần chấp nhận tình cảnh trước mắt mình.
Ở chốn này, Thất Công chúa đúng là không có một chút địa vị. Đừng nói đến việc nàng không được gặp Hoàng thượng quanh năm suốt tháng, cho dù ngẫu nhiên gặp được, ông ta cũng không thèm quan tâm tới đứa con gái này. Tâm tư của ông ta sớm đã đặt vào đám nữ nhân dfienddn lieqiudoon ở hậu cung rồi.
Nghe nói, từ hai mươi mấy năm trước, sau khi tiên Hoàng hậu hoăng thệ*, hậu vị vẫn luôn bỏ trống.
*Chết
Hiện tại, người được sủng ái nhất hậu cung là một phi tử tên Liễu Ngọc Y. Ninh Nhi từng nói qua, Liễu Quý phi có dáng vẻ thướt tha, dung nhan đẹp tựa tiên nữ trên trời. Nàng ta cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi. Tuy rằng chưa trở thành Hoàng hậu, Liễu Quý phi vẫn là nhân vật mà không ai dám đắc tội nhất ở hậu cung.
Thậm chí, ngay cả vị Phó đại nhân khiến người người sợ hãi kia, tuy rằng đối với hoàng triều Nam Lăng, sự cống hiến của hắn không hề nhỏ chút nào, nhưng hắn lại thật sự là một tên Đại nịnh thần.
Phó Đông Ly khác xa với những nịnh thần mà Bạch Phỉ Phỉ biết đến trong lịch sử. Bề ngoài, hắn ra vẻ lười biếng, cái gì cũng không buồn nói, nhưng bên trong lại âm thầm nắm giữ triều chính, chuyên quyền độc đoán.Khó trách Ninh Nhi lại sợ Lạc Mai như vậy. Lạc Mai có một chủ tử như thế, một chủ tử quyền khuynh thiên hạ, cái này gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ.
Nàng ta hoàn toàn không coi Thất Công chúa ra gì, vì vậy mới dám ở trước mặt Bạch Phỉ Phỉ mà ra vẻ kiêu ngạo, hống hách.
Xem ra, dù ở cổ đại hay hiện đại, đâu đâu cũng có cảnh ỷ thế hiếp người.
Cũng may, tuy thường ngày Tô Mặc Nhu không được yêu chiều, về mặt ăn uống, nàng vẫn chưa hề bị bạc đãi. Nhờ có nhân sâm, lộc nhung, tổ yến bồi bổ, vết thương của nàng hồi phục rất nhanh. Tĩnh dưỡng trong tẩm cung một khoảng thời gian, thân thể nàng dần dần trở nên tốt hơn trước.
Dĩ nhiên là, sau khi biết Tô Mặc Nhu oán hận, tự sát chỉ vì không có được Phó Đông Ly, Bạch Phỉ Phỉ thật sự cạn lời.
Nàng luôn cảm thấy, nữ nhân từ bỏ cả tính mạng mình vì một nam nhân thì chẳng đáng chút nào.
Chỉ là nàng không ngờ được, tuy Tô Mặc Nhu ngu xuẩn, nhát gan, vẻ ngoài của nàng ta lại rất đẹp.
Dáng người cao, ngũ quan tinh xảo. Không cần trang điểm, nàng ta sinh ra đã sớm là một mỹ nhân.
So với kiếp trước của Bạch Phỉ Phỉ, Tô Mặc Nhu này quả là đẹp đến mức chim sa cá lặn.
Nàng thật sự không hiểu, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tội gì lại phải tự sát vì một nam nhân thối tha thế chứ?
Ngày hôm qua có quá nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện chết chóc, nếu như Bạch Phỉ Phỉ nàng đã thay thế Tô Mặc Nhu để sống tiếp, vậy thì từ rày về sau, nàng chính là Tô Mặc Nhu.
Ngày nọ, khi thân thể đã khá hơn thường ngày một chút, nàng bảo Lý thái y đưa cho mình thuốc làm mờ sẹo. Trải qua nhiều ngày chăm sóc, Lý thái y dường như đã trở thành huynh đệ kết nghĩa của nàng.
Lúc đầu, ông ta chỉ làm theo quy định trong cung, mỗi ngày sẽ đến chỗ của nàng để đổi thuốc trị thương. Sau đó, nàng chủ động nói chuyện với ông ta, bàn về rất nhiều liệu pháp trung y. Lý thái y vừa mừng vừa sợ, chỉ biết cảm thán rằng nàng là công chúa, nếu không, ông ta nhất định phải thu nhận nàng làm đồ đệ.
Thật ra, những gì nàng biết không phải do tài năng trời sinh, mà là nhờ gia đình nàng vốn có tiếng là học vấn sâu xa. Kiếp trước, cha nàng mở lớp dạy võ, học trò bị thương là chuyện bình thường. Đó gọi là tam chiết phu nhi thành lương y*, ở phương diện này, có thể gọi cha nàng là vô sư tự thông*.
*Tam chiết phu nhi thành lương y: Ý nói trải qua một việc nhiều lần, tích lũy kinh nghiệm, từ đó trở nên giỏi giang
*Vô sư tự thông: Không thầy mà tự hiểu được
Kế tiếp sau đó, vết thương cũ hồi phục rất nhanh, Lý thái y không còn lý do để bước vào tẩm cung của nàng nữa. Vì vậy, cứ cách đôi ba ngày, nàng lại chạy tới Thái Y viện, tìm ông ta để nói chuyện phiếm, đồng thời học trộm chút tài nghệ của ông ta.
Lúc trưa, khi vừa từ Thái y viện trở ra không bao lâu, nàng chợt nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc, dường như nàng đã từng quen biết. Nhìn kỹ lại lần nữa, người đang mặc y phục nam nhân, vóc dáng thấp bé, không phải là Lạc Mai đã từng hống hách kiêu căng ở trong tẩm cung của nàng đó chứ?
Chỉ là Tô Mặc Nhu không có ngờ tới, người đứng bên cạnh Lạc Mai là một công tử vô cùng tuấn mỹ. Bởi vì đối phương mặc thường phục, nàng không nhận ra thân phận của hắn.
Nhưng mà vị công tử kia quả thực quá đẹp. Khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt phượng. Tuy hắn chỉ mặc cẩm bào màu xanh nhạt giản đơn, nhưng vẫn không khó để nhìn ra được giá tiền đắt đỏ của bộ y phục ấy.
Quả là một mỹ nam với phong thái tuấn lãng vô cùng, chỉ có ánh mắt lộ ra vài phần kiêu ngạo, gian tà.
Tuy không biết nam nhân này là ai, nhưng nàng vẫn lờ mờ đoán được thân phận của đối phương.
Dám mặc thường phục rồi xuất hiện ở trong cung, vả lại còn để Lạc Mai giả nam trang đi theo. Xem ra, người này chính là kẻ đang được người dân truyền tai nhau bằng những câu chuyện diệu kì – Phó Đông Ly.
Tô Mặc Nhu híp mắt lại, theo bản năng, nàng định sẽ tránh đối đầu với hắn.
Thế giới này là cổ đại, không phải nền văn minh của hiện đại.
Huống hồ, tuy rằng nàng mang thân phận cao quý của một công chúa, nàng cũng đâu có được sủng ái.
Lỡ như hắn muốn gây bất lợi cho nàng, nàng cũng chẳng nhận được vài phần thương xót.
Đáng tiếc, đúng lúc nàng đang cố hết sức để chuồn đi, ánh mắt của hắn lại nhìn đến nơi này.
Thấy bản thân đã không thể tránh khỏi, nàng đành nhẫn nhịn chào đón.
Phó Đông Ly đang chuẩn bị vào cung để chơi cờ với Hoàng đế như đã hẹn trước. Nhìn thấy nàng, hắn không khỏi cau mày.
Phó Đông Ly nhìn nàng một cách chăm chú, sau đó khẽ cười, mỉa mai, “Đây không phải là Thất Công chúa sao? Tình cờ thật nhỉ! Hay là vì Công chúa nghe được rằng hạ quan sẽ vào cung chơi cờ với hoàng thượng trong ngày hôm nay nên mới cố ý xuất hiện ở đây, “ngẫu nhiên” gặp mặt hạ quan?”
Suýt chút nữa, Tô Mặc Nhu đã bị vẻ tự cao tự đại của hắn làm cho tức chết.
Nàng từng gặp rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ đến mức này thì chỉ có hắn là đệ nhất. Chỉ là nhờ vào câu nói tự cao tự đại của hắn, rốt cuộc nàng cũng xác định thân phận của kẻ trước mắt, quả nhiên không ai khác ngoài Phó Đông Ly.
Một công tử đẹp như thiên tiên hạ phàm thế kia, đáng tiếc, hắn làm người đúng là thất bại.
Cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào, nàng nói, “Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức như vậy thì khó tránh khỏi việc khiến người ta không thoải mái. Phó đại nhân tuấn mỹ như vậy, khí khái như vậy, được nhiều cô nương chào đón cũng là điều dễ hiểu, nhưng bản công chúa thành tâm khuyên đại nhân một câu, tuy đại nhân luôn được hoan nghênh ở mọi nơi, nhưng ngài đâu cần lúc nào cũng trát vàng lên mặt mình như vậy nhỉ.”
Nàng nói không nhanh không chậm, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười, tiếp tục đáp lời, “Vả lại, đại nhân hiểu lầm rồi. Bản công chúa xuất hiện ở chỗ này chỉ vì tình cờ đi ngang qua đây, tuyệt đối không hề có ý muốn “ngẫu nhiên” gặp ngài. Nếu đại nhân đã có hẹn với phụ hoàng, bản công chúa sẽ không làm ngài chậm trễ.”
Phó Đông Ly bị cách nói chuyện của nàng gợi lên hứng thú.
Lúc nghe Lạc Mai nói Thất Công chúa tự sát không thành rồi thay đổi tính tình, hắn không hề nghĩ nhiều, nhưng mà sau ngày hôm nay gặp gỡ, hắn liền tưởng như hai người khác hẳn.
Chẳng qua hắn cũng không có ý nghĩ gì, chỉ cười một cách kiêu ngạo, “Nghe nói ngày đó, Thất Công chúa cắt cổ tay tự sát là vì không có được sự yêu thương từ hạ quan. Nào ngờ mới có mấy ngày không gặp, công chúa vì muốn thu hút sự chú ý của hạ quan mà ngay cả tính tình cũng thay đổi. Đúng là có chút thú vị đó.”
“Đại nhân, không biết ngài có từng nghe qua một câu này hay chưa?”
“Là gì thế? Hạ quan xin chăm chú lắng nghe.”
Tô Mặc Nhu mỉm cười, “Người không biết xấu hổ đến mức quỷ cũng phải sợ. Cho dù ngày thường đại nhân tự kỷ đến mức nào đi chăng nữa, ít nhất cũng nên có giới hạn một chút chứ? Nói khó nghe hơn là, trình độ không biết xấu hổ của ngài đây, ta mới gặp lần đầu tiên đấy.”
Nàng vừa dứt lời, không đợi Phó Đông Ly kịp gây khó dễ, Lạc Mai bên cạnh hắn đã nổi giận trước rồi.
Nàng ta tiến lên không khách khí, giận dữ nói, “Ngươi dám sỉ nhục đại nhân? Thật to gan!”
Tô Mặc Nhu cười lạnh một tiếng, “Ngươi ở vị trí nào? Lấy thân phận gì mà dám nói chuyện với bản công chúa? Chủ tử của ngươi gặp ta cũng phải cung kính gọi một tiếng công chúa, ngươi coi mình là cái thá gì vậy?”
Không ngờ được rằng nàng lại dám làm khó mình ở trước mặt Phó Đông Ly, trong chốc lát, Lạc Mai bị á khẩu, không nói thêm được câu nào.
Tô Mặc Nhu nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Đừng có dùng cái ánh mắt giết người đó với bản công chúa, bản công chúa sẽ hiểu lầm là ngươi đang phạm thượng đấy! Tuy rằng bản công chúa có tấm lòng nhân hậu, nhưng kẻ không biết quy củ như ngươi đừng hòng chọc giận ta. Nếu không, đừng trách bản công chúa sai người lôi ngươi đi phạt trượng.”
“Ngươi... Ngươi...!!!” Lạc Mai giận dữ, trừng mắt với nàng.
“Sao hả?” Nàng nhíu mày, nhìn nàng ta với ánh mắt giễu cợt, “Ngươi không phục à? Chẳng qua, ngươi không phục thì làm được gì chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn chủ tử ngươi thay ngươi gánh đại tội bất kính này?”
Thấy Lạc Mai giận đến mức cả người phát run, nàng cười đến sung sướng, hể hả, “Đừng có nóng giận nha. Nữ nhân càng dễ giận càng mau già đi đó. Đợi đến khi chủ tử ngươi đổi người hầu hạ bên cạnh rồi, chậc chậc, ngươi đừng có trách ta không cảnh báo ngươi trước à nha.”
Dứt lời, nàng không thèm để ý đến vẻ mặt sợ hãi của Lạc Mai, ngược lại còn mỉm cười, nhìn kẻ đang xem náo nhiệt – Phó Đông Ly.
“Phó đại nhân, nếu ngài muốn đổi một thị nữ trẻ tuổi, đầy sức hấp dẫn, đừng quên nói với bản công chúa một tiếng nha. Bản công chúa không ngại thu nhận thêm một con chó mất chủ, hơn nữa, ta sẽ dạy quy củ cho nàng ta thật tốt, không để nàng ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng*.”
*Ý nói Lạc Mai ỷ có chủ nhân cậy quyền cậy thế mà hống hách.
Nói xong, nàng cười vui vẻ rồi rời đi, ánh mắt tràn đầy sự sung sướng sau khi đã chỉnh người ta một trận.
Phó Đông Ly cứ nhìn theo bóng dáng thon dài mảnh khảnh ấy, mãi vẫn không nói gì, vẻ mặt trở nên trầm tư.
Nàng có đúng là Thất Công chúa Tô Mặc Nhu mà hắn biết không?
Hắn xoa xoa chiếc cằm, ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi lẫn nghiền ngẫm.
Thú vị! Thật là thú vị!
Xem ra, những ngày nhàm chán gần đây của hắn sắp sửa kết thúc nhờ vị Thất Công chúa đột nhiên thay đổi tính tình này rồi..
Phó Đông Ly vẫn giống như mọi ngày. Khi thảo luận chính sự ở trên điện, hắn mặc quan phục màu tím, dáng vẻ lười nhác, ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn. Vừa nghe mấy đại thần báo cáo về những sự việc xảy ra các tỉnh các huyện, hắn vừa nhấp vài ngụm trà mới pha. Từ thần thái đến cử chỉ của hắn đều tỏa ra một loại khí chất cao quý, vẻ ngoài lại được trời cao ưu đãi, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.
Đối mặt với những bản tấu của các đại thần, tuy rằng ngoài mặt, Phó Đông Ly có vẻ như không hề để ý, nhưng điều đó lại có nghĩa là hắn đồng ý với những bản tấu ấy.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi chợt chắp tay, hướng về phía trước, nở nụ cười, nói một cách khiêm tốn, “Đại nhân, đê ở huyện Vĩnh An bị nước lũ làm cho xói lở, khiến cho dân chúng khổ sở mà không sao kể xiết, trong lòng hạ quan vô cùng lo lắng. Xin đại nhân ân chuẩn để hạ quan mang lương thực và ngân khố cứu tế đến nơi bị nạn, nhanh chóng giải quyết sự việc khẩn cấp này.”
Khóe mắt của Phó Đông Ly đảo qua một cái. Hắn nhìn nam tử kia bằng cái nhìn tựa tiếu phi tiếu*, “Vậy thì theo ý của Liễu Thị lang, Hộ bộ nên phát chẩn bao nhiêu tiền?”
*Cười mà như không cười
Liễu Thị lang này chính là ca ca của Liễu Quý phi – người được Triết Khang đế sủng ái nhất. Tên hắn ta là Liễu Thanh Thành.
Nhờ vào việc muội muội nhà mình thì thầm bên gối Hoàng thượng không ít, hắn ta mới có thể một bước lên mây, từ một quan huyện nho nhỏ mà được đề bạt làm Hộ bộ Thị lang.
Nói đến tài học thực sự, hắn ta không có, chẳng qua hắn ta biết vuốt mông ngựa* mà thôi. Từ sau khi được bổ nhiệm vào vị trí của Hộ bộ Thị lang, cứ vài ngày, hắn ta lại chạy tới chỗ nọ chỗ kia để tặng lễ, nhằm củng cố địa vị của mình ở trong triều.
*Nịnh bợ, a dua
Phí mất một khoảng thời gian, chờ đến khi mặt dày mày dạn ở trước mặt chúng đại thần rồi, nhưng bên cạnh đó, bao nhiêu vàng bạc của cải trong nhà hắn ta cũng bị vơi đi không ít.
Cái này gọi là lông cừu ở trên thân cừu*. Thấy của cải nhà mình càng ngày càng trống rỗng, hắn ta liền nghĩ tới việc vơ vét từ trên người nạn dân.
* Lông cừu mọc trên thân cừu so sánh bên ngoài người ta cho mình là ưu việt, nhưng trên thực tế phần ưu việt đó kèm theo bản thân mình phải trả giá thật lớn.
Thấy Thừa tướng đại nhân chê cười mình, Liễu Thanh Thành đành cười theo, nói, “Huyện Vĩnh An gặp phải thiên tai nặng nề, theo ý của hạ quan, nếu như muốn xây dựng lại nhà cửa, phát chẩn cứu nạn, ít nhất cũng phải dành ra khoảng năm mươi vạn lượng bạc.”
Phó Đông Ly cười hiền hòa, nói, “Bản quan lại nghĩ, một khi năm mươi vạn lượng bạc kia rơi vào tay ngươi, chờ tới khi đến được tay nạn dân, không biết có giảm bớt đến mức chỉ còn năm vạn hai không nhỉ?”
Vừa nghe xong lời này, đám đại thần liền cố gắng nín cười, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh thường đối với Liễu Thanh Thành.
Liễu Thanh Thành bị một câu làm cho á khẩu. Khuôn mặt hắn ta liên tục chuyển màu từ xanh thành trắng.
Sớm đã nghe nói về tính cách kiêu ngạo tùy hứng của Phó Đông Ly, hắn vốn nói chuyện không chút lưu tình, nể mặt. Bởi vì có quyền cao chức trọng, không ai dám đắc tội với hắn.
Ngày hôm nay, hắn ta rốt cuộc cũng được lĩnh giáo. Chỉ một câu thôi, Phó Đông Ly đã đâm vào chỗ hiểm của Liễu Thanh Thành, khiến cho hắn ta bị mất hình tượng trước mặt bao nhiêu bá quan văn võ.
Hắn ta cố tình cãi lại , ánh mắt đối phương liền lóe lên cái nhìn khinh miệt. Điều đó chứng tỏ Phó Đông Ly không hề để Liễu Thanh Thành vào trong mắt.
Cuối cùng, Liễu Thanh Thành chỉ có thể nén giận, lui về vị trí của mình.
Quý phi muội muội của hắn ta từng nói, đối với mọi việc trong triều, hắn ta có thể trông cậy vào Phó Thừa tướng. Xem ra lời này cần phải bàn lại.
Châm chọc rồi bị châm chọc, khi dễ rồi bị khi dễ, chỉ trích rồi lại bị chỉ trích, Phó Đông Ly tuyên bố bãi triều.
Mỗi ngày đều sẽ có những đại thần khác nhau tìm đến mình để đùa cợt, mỗi ngày đều sẽ có những đại thần khác nhau tìm đến mình để khi dễ. Ngày qua ngày quả là thú vị, nhưng mà cứ kéo dài quá lâu như vậy lại dễ sinh ra nhàm chán.
Điều ấy khiến cho sắc mặt của vị Phó Thừa tướng tuấn mỹ không được tốt cho lắm, sau khi hắn rời khỏi chính điện mà ban nãy vừa thảo luận chính sự cùng các đại thần.
Mấy ngày gần đây quả là chẳng có gì thú vị.
Phó Đông Ly lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó đuổi khéo mấy tên quan văn đang muốn tặng lễ vật để lấy lòng, từ chối lời mời uống rượu của một viên quan võ, ngồi lên chiếc kiệu lộng lẫy của mình, trở về phủ Thừa tướng cách đó không xa.
*Đó ở đây là chỉ hoàng cung.
Hắn vừa vào cửa phủ không lâu, liền nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của thiếp thân thị nữ* - Lạc Mai. Hình như nàng ta có vẻ không vui.
*Thị nữ hầu hạ bên người.
Thấy kiệu của hắn hạ xuống, nàng ta vội vàng chạy tới nghênh đón, dùng vẻ mặt cung kính để vái chào, “Đại nhân, ngài đã về.”
Phó Đông Ly thản nhiên liếc nàng ta một cái, “Ai đắc tội với ngươi à?”
Không hỏi thì tốt hơn. Hắn vừa hỏi, sắc mặt của Lạc Mai càng thêm khó coi.
Cố nén kìm nén sự khó chịu từ tận đáy lòng, nàng ta nói với giọng nhỏ nhẹ, “Hồi Đại nhân, nô tỳ mới trở về từ chỗ của Thất Công chúa.”
Phó Đông Ly không hề để ý đến việc Lạc Mai đi đâu, ở đâu trước đó. Vừa nghe nàng ta nhắc tới Thất Công chúa, hắn liền hỏi với giọng thờ ơ, “Nữ nhân đó chưa chết à?”
“Chẳng những không chết, nàng ta còn ức hiếp nô tỳ rất dữ.”
“Vậy à?”
Hắn nhíu mày, “Nói ta nghe một chút đi.”
Lạc Mai nói liên tục, kể lại chuyện mình đã gặp Thất Công chúa một năm một mười như thế nào.
Phó Đông Ly vừa nghe vừa nhớ lại dáng vẻ của vị Thất Công chúa kia.
Cả người xinh đẹp như hoa như ngọc, đáng tiếc, đầu óc lại quá ngu ngốc.
Nhớ lại ngày đó, hắn gặp nàng tại yến tiệc trong hoàng cung. Vì nổi hứng nhất thời, hắn liền trêu chọc nàng.
Dù sao thì ở hoàng triều Nam Lăng này, hắn coi trọng nữ nhân nào, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, kẻ nào dám không ngoan ngoãn mà quỳ dưới chân hắn?
Chỉ là hắn có tính cũng tính không ra. Một nụ cười rạng rỡ ngày ấy lại khiến cho nữ nhân kia hồn xiêu phách lạc, tự mình trèo lên giường của hắn.
Vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là một nhân duyên ngắn ngủi, ánh sáng chợp tắt “nhất phách lưỡng tán”*, nào ngờ, nàng công chúa ngốc nghếch kia lại nghĩ đến việc hắn sẽ lấy nàng làm thê tử.
*Thành ngữ, chỉ sự cắt đứt tình cảm một cách dứt khoát giữa hai người
Đùa à? Phó Đông Ly hắn sao có thể lấy một nữ nhân như vậy? Cho dù nàng có là công chúa cao quý, trong mắt của hắn, nữ nhân chỉ gồm hai loại: có hứng thú và không có hứng thú.
Hắn cự tuyệt một cách vô tình khi nàng tự mình muốn hiến thân cho hắn lần thứ hai. Kết quả là mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức: nàng cắt cổ tay tự sát.
Chết rồi thì tốt, chỉ sợ không chết, ngược lại còn mang đến tai họa về sau cho hắn.
Vì vậy, hắn lệnh cho Lạc Mai đi cảnh cáo một phen, muốn cái người ngu ngốc ấy tự giải quyết cho tốt.
Ai mà ngờ được, nữ nhân kia cắt cổ tay không chết, sau khi tỉnh lại, tính tình thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn dạy dỗ Lạc Mai một trận.
Sau khi đi vào nhà chính, Phó Đông Ly không khỏi cười nhạo một tiếng, “Thất Công chúa diễn màn kịch này vốn là để thu hút sự chú ý của bản quan. Nàng ta ầm ĩ thì cứ mặc kệ, bản quan cũng muốn thử nhìn xem, một công chúa không có đầu óc làm được tích sự gì?!”
Trong chốc lát, Phó Đông Ly liền quên béng đi màn kịch vừa rồi, thậm chí tên của vị Thất Công chúa mà hắn từng tiếp xúc da thịt, hắn cũng không buồn nhớ.
Mà bây giờ tại hoàng cung, Bạch Phỉ Phỉ ở trong thân thể của Tô Mặc Nhu đã được một khoảng thời gian, dần dần chấp nhận tình cảnh trước mắt mình.
Ở chốn này, Thất Công chúa đúng là không có một chút địa vị. Đừng nói đến việc nàng không được gặp Hoàng thượng quanh năm suốt tháng, cho dù ngẫu nhiên gặp được, ông ta cũng không thèm quan tâm tới đứa con gái này. Tâm tư của ông ta sớm đã đặt vào đám nữ nhân dfienddn lieqiudoon ở hậu cung rồi.
Nghe nói, từ hai mươi mấy năm trước, sau khi tiên Hoàng hậu hoăng thệ*, hậu vị vẫn luôn bỏ trống.
*Chết
Hiện tại, người được sủng ái nhất hậu cung là một phi tử tên Liễu Ngọc Y. Ninh Nhi từng nói qua, Liễu Quý phi có dáng vẻ thướt tha, dung nhan đẹp tựa tiên nữ trên trời. Nàng ta cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi. Tuy rằng chưa trở thành Hoàng hậu, Liễu Quý phi vẫn là nhân vật mà không ai dám đắc tội nhất ở hậu cung.
Thậm chí, ngay cả vị Phó đại nhân khiến người người sợ hãi kia, tuy rằng đối với hoàng triều Nam Lăng, sự cống hiến của hắn không hề nhỏ chút nào, nhưng hắn lại thật sự là một tên Đại nịnh thần.
Phó Đông Ly khác xa với những nịnh thần mà Bạch Phỉ Phỉ biết đến trong lịch sử. Bề ngoài, hắn ra vẻ lười biếng, cái gì cũng không buồn nói, nhưng bên trong lại âm thầm nắm giữ triều chính, chuyên quyền độc đoán.Khó trách Ninh Nhi lại sợ Lạc Mai như vậy. Lạc Mai có một chủ tử như thế, một chủ tử quyền khuynh thiên hạ, cái này gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ.
Nàng ta hoàn toàn không coi Thất Công chúa ra gì, vì vậy mới dám ở trước mặt Bạch Phỉ Phỉ mà ra vẻ kiêu ngạo, hống hách.
Xem ra, dù ở cổ đại hay hiện đại, đâu đâu cũng có cảnh ỷ thế hiếp người.
Cũng may, tuy thường ngày Tô Mặc Nhu không được yêu chiều, về mặt ăn uống, nàng vẫn chưa hề bị bạc đãi. Nhờ có nhân sâm, lộc nhung, tổ yến bồi bổ, vết thương của nàng hồi phục rất nhanh. Tĩnh dưỡng trong tẩm cung một khoảng thời gian, thân thể nàng dần dần trở nên tốt hơn trước.
Dĩ nhiên là, sau khi biết Tô Mặc Nhu oán hận, tự sát chỉ vì không có được Phó Đông Ly, Bạch Phỉ Phỉ thật sự cạn lời.
Nàng luôn cảm thấy, nữ nhân từ bỏ cả tính mạng mình vì một nam nhân thì chẳng đáng chút nào.
Chỉ là nàng không ngờ được, tuy Tô Mặc Nhu ngu xuẩn, nhát gan, vẻ ngoài của nàng ta lại rất đẹp.
Dáng người cao, ngũ quan tinh xảo. Không cần trang điểm, nàng ta sinh ra đã sớm là một mỹ nhân.
So với kiếp trước của Bạch Phỉ Phỉ, Tô Mặc Nhu này quả là đẹp đến mức chim sa cá lặn.
Nàng thật sự không hiểu, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tội gì lại phải tự sát vì một nam nhân thối tha thế chứ?
Ngày hôm qua có quá nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện chết chóc, nếu như Bạch Phỉ Phỉ nàng đã thay thế Tô Mặc Nhu để sống tiếp, vậy thì từ rày về sau, nàng chính là Tô Mặc Nhu.
Ngày nọ, khi thân thể đã khá hơn thường ngày một chút, nàng bảo Lý thái y đưa cho mình thuốc làm mờ sẹo. Trải qua nhiều ngày chăm sóc, Lý thái y dường như đã trở thành huynh đệ kết nghĩa của nàng.
Lúc đầu, ông ta chỉ làm theo quy định trong cung, mỗi ngày sẽ đến chỗ của nàng để đổi thuốc trị thương. Sau đó, nàng chủ động nói chuyện với ông ta, bàn về rất nhiều liệu pháp trung y. Lý thái y vừa mừng vừa sợ, chỉ biết cảm thán rằng nàng là công chúa, nếu không, ông ta nhất định phải thu nhận nàng làm đồ đệ.
Thật ra, những gì nàng biết không phải do tài năng trời sinh, mà là nhờ gia đình nàng vốn có tiếng là học vấn sâu xa. Kiếp trước, cha nàng mở lớp dạy võ, học trò bị thương là chuyện bình thường. Đó gọi là tam chiết phu nhi thành lương y*, ở phương diện này, có thể gọi cha nàng là vô sư tự thông*.
*Tam chiết phu nhi thành lương y: Ý nói trải qua một việc nhiều lần, tích lũy kinh nghiệm, từ đó trở nên giỏi giang
*Vô sư tự thông: Không thầy mà tự hiểu được
Kế tiếp sau đó, vết thương cũ hồi phục rất nhanh, Lý thái y không còn lý do để bước vào tẩm cung của nàng nữa. Vì vậy, cứ cách đôi ba ngày, nàng lại chạy tới Thái Y viện, tìm ông ta để nói chuyện phiếm, đồng thời học trộm chút tài nghệ của ông ta.
Lúc trưa, khi vừa từ Thái y viện trở ra không bao lâu, nàng chợt nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc, dường như nàng đã từng quen biết. Nhìn kỹ lại lần nữa, người đang mặc y phục nam nhân, vóc dáng thấp bé, không phải là Lạc Mai đã từng hống hách kiêu căng ở trong tẩm cung của nàng đó chứ?
Chỉ là Tô Mặc Nhu không có ngờ tới, người đứng bên cạnh Lạc Mai là một công tử vô cùng tuấn mỹ. Bởi vì đối phương mặc thường phục, nàng không nhận ra thân phận của hắn.
Nhưng mà vị công tử kia quả thực quá đẹp. Khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt phượng. Tuy hắn chỉ mặc cẩm bào màu xanh nhạt giản đơn, nhưng vẫn không khó để nhìn ra được giá tiền đắt đỏ của bộ y phục ấy.
Quả là một mỹ nam với phong thái tuấn lãng vô cùng, chỉ có ánh mắt lộ ra vài phần kiêu ngạo, gian tà.
Tuy không biết nam nhân này là ai, nhưng nàng vẫn lờ mờ đoán được thân phận của đối phương.
Dám mặc thường phục rồi xuất hiện ở trong cung, vả lại còn để Lạc Mai giả nam trang đi theo. Xem ra, người này chính là kẻ đang được người dân truyền tai nhau bằng những câu chuyện diệu kì – Phó Đông Ly.
Tô Mặc Nhu híp mắt lại, theo bản năng, nàng định sẽ tránh đối đầu với hắn.
Thế giới này là cổ đại, không phải nền văn minh của hiện đại.
Huống hồ, tuy rằng nàng mang thân phận cao quý của một công chúa, nàng cũng đâu có được sủng ái.
Lỡ như hắn muốn gây bất lợi cho nàng, nàng cũng chẳng nhận được vài phần thương xót.
Đáng tiếc, đúng lúc nàng đang cố hết sức để chuồn đi, ánh mắt của hắn lại nhìn đến nơi này.
Thấy bản thân đã không thể tránh khỏi, nàng đành nhẫn nhịn chào đón.
Phó Đông Ly đang chuẩn bị vào cung để chơi cờ với Hoàng đế như đã hẹn trước. Nhìn thấy nàng, hắn không khỏi cau mày.
Phó Đông Ly nhìn nàng một cách chăm chú, sau đó khẽ cười, mỉa mai, “Đây không phải là Thất Công chúa sao? Tình cờ thật nhỉ! Hay là vì Công chúa nghe được rằng hạ quan sẽ vào cung chơi cờ với hoàng thượng trong ngày hôm nay nên mới cố ý xuất hiện ở đây, “ngẫu nhiên” gặp mặt hạ quan?”
Suýt chút nữa, Tô Mặc Nhu đã bị vẻ tự cao tự đại của hắn làm cho tức chết.
Nàng từng gặp rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ đến mức này thì chỉ có hắn là đệ nhất. Chỉ là nhờ vào câu nói tự cao tự đại của hắn, rốt cuộc nàng cũng xác định thân phận của kẻ trước mắt, quả nhiên không ai khác ngoài Phó Đông Ly.
Một công tử đẹp như thiên tiên hạ phàm thế kia, đáng tiếc, hắn làm người đúng là thất bại.
Cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào, nàng nói, “Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức như vậy thì khó tránh khỏi việc khiến người ta không thoải mái. Phó đại nhân tuấn mỹ như vậy, khí khái như vậy, được nhiều cô nương chào đón cũng là điều dễ hiểu, nhưng bản công chúa thành tâm khuyên đại nhân một câu, tuy đại nhân luôn được hoan nghênh ở mọi nơi, nhưng ngài đâu cần lúc nào cũng trát vàng lên mặt mình như vậy nhỉ.”
Nàng nói không nhanh không chậm, bề ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười, tiếp tục đáp lời, “Vả lại, đại nhân hiểu lầm rồi. Bản công chúa xuất hiện ở chỗ này chỉ vì tình cờ đi ngang qua đây, tuyệt đối không hề có ý muốn “ngẫu nhiên” gặp ngài. Nếu đại nhân đã có hẹn với phụ hoàng, bản công chúa sẽ không làm ngài chậm trễ.”
Phó Đông Ly bị cách nói chuyện của nàng gợi lên hứng thú.
Lúc nghe Lạc Mai nói Thất Công chúa tự sát không thành rồi thay đổi tính tình, hắn không hề nghĩ nhiều, nhưng mà sau ngày hôm nay gặp gỡ, hắn liền tưởng như hai người khác hẳn.
Chẳng qua hắn cũng không có ý nghĩ gì, chỉ cười một cách kiêu ngạo, “Nghe nói ngày đó, Thất Công chúa cắt cổ tay tự sát là vì không có được sự yêu thương từ hạ quan. Nào ngờ mới có mấy ngày không gặp, công chúa vì muốn thu hút sự chú ý của hạ quan mà ngay cả tính tình cũng thay đổi. Đúng là có chút thú vị đó.”
“Đại nhân, không biết ngài có từng nghe qua một câu này hay chưa?”
“Là gì thế? Hạ quan xin chăm chú lắng nghe.”
Tô Mặc Nhu mỉm cười, “Người không biết xấu hổ đến mức quỷ cũng phải sợ. Cho dù ngày thường đại nhân tự kỷ đến mức nào đi chăng nữa, ít nhất cũng nên có giới hạn một chút chứ? Nói khó nghe hơn là, trình độ không biết xấu hổ của ngài đây, ta mới gặp lần đầu tiên đấy.”
Nàng vừa dứt lời, không đợi Phó Đông Ly kịp gây khó dễ, Lạc Mai bên cạnh hắn đã nổi giận trước rồi.
Nàng ta tiến lên không khách khí, giận dữ nói, “Ngươi dám sỉ nhục đại nhân? Thật to gan!”
Tô Mặc Nhu cười lạnh một tiếng, “Ngươi ở vị trí nào? Lấy thân phận gì mà dám nói chuyện với bản công chúa? Chủ tử của ngươi gặp ta cũng phải cung kính gọi một tiếng công chúa, ngươi coi mình là cái thá gì vậy?”
Không ngờ được rằng nàng lại dám làm khó mình ở trước mặt Phó Đông Ly, trong chốc lát, Lạc Mai bị á khẩu, không nói thêm được câu nào.
Tô Mặc Nhu nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Đừng có dùng cái ánh mắt giết người đó với bản công chúa, bản công chúa sẽ hiểu lầm là ngươi đang phạm thượng đấy! Tuy rằng bản công chúa có tấm lòng nhân hậu, nhưng kẻ không biết quy củ như ngươi đừng hòng chọc giận ta. Nếu không, đừng trách bản công chúa sai người lôi ngươi đi phạt trượng.”
“Ngươi... Ngươi...!!!” Lạc Mai giận dữ, trừng mắt với nàng.
“Sao hả?” Nàng nhíu mày, nhìn nàng ta với ánh mắt giễu cợt, “Ngươi không phục à? Chẳng qua, ngươi không phục thì làm được gì chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn chủ tử ngươi thay ngươi gánh đại tội bất kính này?”
Thấy Lạc Mai giận đến mức cả người phát run, nàng cười đến sung sướng, hể hả, “Đừng có nóng giận nha. Nữ nhân càng dễ giận càng mau già đi đó. Đợi đến khi chủ tử ngươi đổi người hầu hạ bên cạnh rồi, chậc chậc, ngươi đừng có trách ta không cảnh báo ngươi trước à nha.”
Dứt lời, nàng không thèm để ý đến vẻ mặt sợ hãi của Lạc Mai, ngược lại còn mỉm cười, nhìn kẻ đang xem náo nhiệt – Phó Đông Ly.
“Phó đại nhân, nếu ngài muốn đổi một thị nữ trẻ tuổi, đầy sức hấp dẫn, đừng quên nói với bản công chúa một tiếng nha. Bản công chúa không ngại thu nhận thêm một con chó mất chủ, hơn nữa, ta sẽ dạy quy củ cho nàng ta thật tốt, không để nàng ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng*.”
*Ý nói Lạc Mai ỷ có chủ nhân cậy quyền cậy thế mà hống hách.
Nói xong, nàng cười vui vẻ rồi rời đi, ánh mắt tràn đầy sự sung sướng sau khi đã chỉnh người ta một trận.
Phó Đông Ly cứ nhìn theo bóng dáng thon dài mảnh khảnh ấy, mãi vẫn không nói gì, vẻ mặt trở nên trầm tư.
Nàng có đúng là Thất Công chúa Tô Mặc Nhu mà hắn biết không?
Hắn xoa xoa chiếc cằm, ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi lẫn nghiền ngẫm.
Thú vị! Thật là thú vị!
Xem ra, những ngày nhàm chán gần đây của hắn sắp sửa kết thúc nhờ vị Thất Công chúa đột nhiên thay đổi tính tình này rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.