Chương 336: Cày Cuốc Chăm Chỉ Ở Xã Hội Nguyên Thuỷ (13)
Ngận Thị Kiểu Tình
19/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Eda bảo Ninh Thư: “Tớ thấy cậu không thích Chi.”
Ninh Thư chau mày, “Vậy à?” Cô không đến mức có ác cảm, nhưng cũng chẳng có thiện cảm.
Cơ mà nhìn thấy một cô gái bình thường đến thế giới khác lại trở thành người thần thánh vãi chưởng, làm cái gì cũng trơn tuồn tuột khiến Ninh Thư buồn cười thôi.
Eda cầm bó đũa và ngồi xuống cạnh Ninh Thư: “Bây giờ ai trong bộ lạc cũng thích Chi, tớ biết cậu dỗi vì chuyện của Kai, nhưng mà Chi là bạn đời của Mizu rồi mà.”
Xem ra không phải ai cũng bị mù, ít nhất thì vẫn có Eda nhìn thấu vụ đó.
Hiện giờ, phải nói là hơn nửa giống đực Bộ tộc Hổ có cánh thích Chika. Trừ các giống đực già thì có thể nói rằng, giống đực trẻ đều thích Chika hết.
Ánh hào quang của cô ta sáng chói loá quá làm Ninh Thư không dám nhìn trực diện.
Ninh Thư lắc đầu, “Không đâu, tớ không giận dỗi gì hết á.” Cô đến đây để làm nhiệm vụ, chứ đâu đến để tranh tình yêu.
Cô sống nhiều thế giới rồi, cô không thích cái cách thể hiện của Chika thôi. Tại sao chỉ xuyên không thôi mà lại lợi hại thế được chứ?
Hoặc cũng do cô biết đầu voi đuôi chuột thế nào, thế nên rất hời hợt với cô ta.
Bận bịu nấu nướng đến tận trưa mới xong. Trên mấy cái bàn đá bày bao nhiêu là món ăn mà trước giờ họ chưa từng ăn.
Ninh Thư nhìn các món ăn, đa số đều là món phổ thông, nhưng chắc rằng Chika dày công lắm mới nấu được. Hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, nấu được những món đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Chika vừa nói vừa cười trông xinh đẹp vô cùng: “Ăn thôi mọi người, không ngon thì cũng đừng chê nhé, tôi sẽ buồn lắm đấy.”
Tộc trưởng cười khà khà, “Chỉ sợ không đủ ăn chứ làm gì có chuyện không ngon. Này này, tôi là tộc trưởng mà còn chưa cả ăn, các anh chị đã ăn rồi là thế nào.”
Mọi người gia nhập vào cuộc chiến tranh giành thức ăn, Mizu kéo Chika ngồi xuống bên cạnh mình và thủ thỉ: “Em cũng ăn đi, hôm nay em vất lắm rồi đấy.”
Chika tủm tỉm cười, nhìn thấy các thú nhân tranh giành thức ăn mình nấu làm Chika đắc chí vì cảm thấy mình rất hơn người.
Ninh Thư để ý thấy Kai ngồi gần mình thường xuyên nhìn lén Chika với ánh mắt phức tạp, xoắn xuýt hết phiền muộn rồi lại trìu mến.
Ánh mắt đó làm Ninh Thư buồn iar ghê ấy.
Eda cực thích ăn canh cá cay. Cây ớt cũng do Chika tìm thấy, lúc tìm thấy cây ớt là Chika muốn nấu món canh cá cay luôn rồi.
Có một số thú nhân thích canh cá cay, nhưng cũng có một số không dám ăn. Ninh Thư ăn no thì đặt đũa xuống không ăn tiếp nữa.
Các món ăn đây vô cùng hấp dẫn thú nhân, nhưng với Ninh Thư lại quá đỗi bình thường.
“Sao cậu không ăn nữa thế Kaya?” Eda đang nhét thức ăn vào miệng lại thấy Ninh Thư đặt đũa xuống thì gắp thức ăn cho cô bạn, “Ăn thêm đi.”
Ninh Thư cười bảo: “Cậu ăn đi, tớ ăn no rồi.”
Các thú nhân vẫn hì hục ăn lấy ăn để dù có đang nấc cục, họ đều sung sướng trông thấy, trong khi Ninh Thư đã thôi, ánh mắt dửng dưng của Ninh Thư làm Chika khó chịu, cô hỏi: “Thức ăn này không hợp khẩu vị của cô à Kaya?”
Chika vừa dứt lời, các thú nhân cùng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư mấp máy môi bảo: “Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa.”
Ăn no rồi còn bắt người ta ăn nữa đấy à? Giờ có bày tiên đan ra đây cô cũng không ăn nổi nữa nhé.
“Thế mà tôi còn tưởng cô không thích ăn cơ. Cô thích ăn gì thế? Nếu tôi biết nấu vậy tôi dạy cho cô nhé?” Chika cảm thấy thú nhân Kaya này khác thú nhân khác.
Chika cảm thấy cô ta không thích mình, tại sao Kaya lại không ưa cô chứ, cả thú nhân Bộ tộc Hổ có cánh đều rất thích cô mà.
Ninh Thư chẳng hiểu nổi tại sao Chika cứ cố làm thân với mình nữa: “Tôi thích ăn những món này, tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
Chika hài lòng ra mặt, cô ta cười rạng rỡ với Ninh Thư: “Tôi thích cô lắm Kaya, chúng ta qua lại nhiều hơn nhé.”
Dù Chika đang cười với Ninh Thư, thế nhưng Kai bên cạnh Ninh Thư lại mê đắm nụ cười xán lạn ấy. Anh ta tự tưởng tượng rằng nụ cười má lúm với hàm răng trắng đó là dành cho mình.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt Chika làm mặt cô phát sáng, làm trái tim Kai loạn nhịp.
Ninh Thư bảo: “Tôi cũng rất thích cô, chúng ta qua lại nhiều hơn nhé.”
Hiển nhiên, đây chính là câu nói dối điển hình của người hiện đại. Rõ ràng đều không thích nhau nhưng ngoài miệng vẫn cứ bảo thích.
Một bữa cơm mà ăn uống đến tận tối. Lúc Ninh Thư và Eda về hang, Eda có cầm một cái bát đựng ít muối tinh hơi chảy nước.
“Chi đưa tớ cái này đấy. Chỗ này đủ cho mình ăn lâu lắm. Chi bảo là bôi ít cái này lên thịt khi nướng là ngon lắm á.” Eda bảo vậy.
Ninh Thư nhìn lên trên trời, ở trên đã có ba mặt trăng rồi. Nghe Eda bảo trên trời có mười mặt trăng là mùa đông đến.
Thế giới này chỉ có mùa hè nắng cháy da cháy thịt và mùa đông lạnh thấu xương thôi.
Trong ký ức của nguyên chủ, mùa đông giá rét khó kiếm ăn nhất. Có rất nhiều thú nhân trong sắc tộc chết khi mùa đông đến do không có thức ăn.
Ninh Thư cảm thấy mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn mặt trăng vằng vặc trên cao, ninh Thư cảm thấy thẩm mỹ vị thần của thế giới này kỳ quặc thật, lại đi thích có hai mặt trời và mười mặt trăng cơ.
Ninh Thư nhắc Eda: “Eda này, cậu dùng tiết kiệm muối nhé, để sau còn dùng vào việc trọng đại hơn đấy.”
Sau khi về hang, Ninh Thư lấy cây thuốc trong động ra và phơi ở cửa hang cho thoáng.
Sau này phải ra ngoài tìm nhiều cây thuốc hơn, nhất là thuốc chữa cảm cúm. Nếu được thì Ninh Thư muốn đi săn thú để ướp thịt dự trữ qua mùa đông nữa.
Vấn đề là chẳng dễ gì để ra khỏi bộ lạc thú nhân. Cả cái bộ lạc này cũng chỉ có Chika được ra ngoài lúc nào cũng được, mà còn được người khác bảo vệ.
Tóm lại là nữ thần vẫn phải khác người thường rồi, dù có là xã hội nguyên thuỷ thì vẫn tồn tại giai cấp hết.
Cô phải nâng cao sức mạnh đã rồi mới tính tiếp được.
Ninh Thư ăn một tinh thể tuỷ linh nhỏ bằng ngón tay út, và một luồng linh khí khủng khiếp xông đến bị đan điền nhỏ bé của kình khí hấp thụ hết.
Hấp thụ linh khí xong, kình khí mạnh hơn một chút ngay. Ninh Thư nắm tay lại mà cũng cảm thấy có thêm sức mạnh.
Mạnh rồi, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình rồi nên Ninh Thư cũng vững tâm hơn. Ninh Thư không tin vào sức hấp dẫn hay sự xinh đẹp, cô chỉ tin có sức mạnh mới bảo vệ được bản thân, mới giúp bản thân không bị thua thiệt thôi.
Có lẽ là do lần trước dẫn Ninh Thư theo không mấy vui vẻ nên lần đưa giống cái ra ngoài sau, Chika không đưa Ninh Thư theo nữa.
Ninh Thư biết ngay là Chika hậm hực với mình mà. Hẳn là do thái độ không tâng bốc cô ta của mình chứ còn gì nữa. Cô còn định ra ngoài tìm cây thuốc mà giờ thì không ra khỏi bộ lạc được nữa rồi.
Eda bảo Ninh Thư: “Tớ thấy cậu không thích Chi.”
Ninh Thư chau mày, “Vậy à?” Cô không đến mức có ác cảm, nhưng cũng chẳng có thiện cảm.
Cơ mà nhìn thấy một cô gái bình thường đến thế giới khác lại trở thành người thần thánh vãi chưởng, làm cái gì cũng trơn tuồn tuột khiến Ninh Thư buồn cười thôi.
Eda cầm bó đũa và ngồi xuống cạnh Ninh Thư: “Bây giờ ai trong bộ lạc cũng thích Chi, tớ biết cậu dỗi vì chuyện của Kai, nhưng mà Chi là bạn đời của Mizu rồi mà.”
Xem ra không phải ai cũng bị mù, ít nhất thì vẫn có Eda nhìn thấu vụ đó.
Hiện giờ, phải nói là hơn nửa giống đực Bộ tộc Hổ có cánh thích Chika. Trừ các giống đực già thì có thể nói rằng, giống đực trẻ đều thích Chika hết.
Ánh hào quang của cô ta sáng chói loá quá làm Ninh Thư không dám nhìn trực diện.
Ninh Thư lắc đầu, “Không đâu, tớ không giận dỗi gì hết á.” Cô đến đây để làm nhiệm vụ, chứ đâu đến để tranh tình yêu.
Cô sống nhiều thế giới rồi, cô không thích cái cách thể hiện của Chika thôi. Tại sao chỉ xuyên không thôi mà lại lợi hại thế được chứ?
Hoặc cũng do cô biết đầu voi đuôi chuột thế nào, thế nên rất hời hợt với cô ta.
Bận bịu nấu nướng đến tận trưa mới xong. Trên mấy cái bàn đá bày bao nhiêu là món ăn mà trước giờ họ chưa từng ăn.
Ninh Thư nhìn các món ăn, đa số đều là món phổ thông, nhưng chắc rằng Chika dày công lắm mới nấu được. Hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, nấu được những món đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Chika vừa nói vừa cười trông xinh đẹp vô cùng: “Ăn thôi mọi người, không ngon thì cũng đừng chê nhé, tôi sẽ buồn lắm đấy.”
Tộc trưởng cười khà khà, “Chỉ sợ không đủ ăn chứ làm gì có chuyện không ngon. Này này, tôi là tộc trưởng mà còn chưa cả ăn, các anh chị đã ăn rồi là thế nào.”
Mọi người gia nhập vào cuộc chiến tranh giành thức ăn, Mizu kéo Chika ngồi xuống bên cạnh mình và thủ thỉ: “Em cũng ăn đi, hôm nay em vất lắm rồi đấy.”
Chika tủm tỉm cười, nhìn thấy các thú nhân tranh giành thức ăn mình nấu làm Chika đắc chí vì cảm thấy mình rất hơn người.
Ninh Thư để ý thấy Kai ngồi gần mình thường xuyên nhìn lén Chika với ánh mắt phức tạp, xoắn xuýt hết phiền muộn rồi lại trìu mến.
Ánh mắt đó làm Ninh Thư buồn iar ghê ấy.
Eda cực thích ăn canh cá cay. Cây ớt cũng do Chika tìm thấy, lúc tìm thấy cây ớt là Chika muốn nấu món canh cá cay luôn rồi.
Có một số thú nhân thích canh cá cay, nhưng cũng có một số không dám ăn. Ninh Thư ăn no thì đặt đũa xuống không ăn tiếp nữa.
Các món ăn đây vô cùng hấp dẫn thú nhân, nhưng với Ninh Thư lại quá đỗi bình thường.
“Sao cậu không ăn nữa thế Kaya?” Eda đang nhét thức ăn vào miệng lại thấy Ninh Thư đặt đũa xuống thì gắp thức ăn cho cô bạn, “Ăn thêm đi.”
Ninh Thư cười bảo: “Cậu ăn đi, tớ ăn no rồi.”
Các thú nhân vẫn hì hục ăn lấy ăn để dù có đang nấc cục, họ đều sung sướng trông thấy, trong khi Ninh Thư đã thôi, ánh mắt dửng dưng của Ninh Thư làm Chika khó chịu, cô hỏi: “Thức ăn này không hợp khẩu vị của cô à Kaya?”
Chika vừa dứt lời, các thú nhân cùng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư mấp máy môi bảo: “Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa.”
Ăn no rồi còn bắt người ta ăn nữa đấy à? Giờ có bày tiên đan ra đây cô cũng không ăn nổi nữa nhé.
“Thế mà tôi còn tưởng cô không thích ăn cơ. Cô thích ăn gì thế? Nếu tôi biết nấu vậy tôi dạy cho cô nhé?” Chika cảm thấy thú nhân Kaya này khác thú nhân khác.
Chika cảm thấy cô ta không thích mình, tại sao Kaya lại không ưa cô chứ, cả thú nhân Bộ tộc Hổ có cánh đều rất thích cô mà.
Ninh Thư chẳng hiểu nổi tại sao Chika cứ cố làm thân với mình nữa: “Tôi thích ăn những món này, tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
Chika hài lòng ra mặt, cô ta cười rạng rỡ với Ninh Thư: “Tôi thích cô lắm Kaya, chúng ta qua lại nhiều hơn nhé.”
Dù Chika đang cười với Ninh Thư, thế nhưng Kai bên cạnh Ninh Thư lại mê đắm nụ cười xán lạn ấy. Anh ta tự tưởng tượng rằng nụ cười má lúm với hàm răng trắng đó là dành cho mình.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt Chika làm mặt cô phát sáng, làm trái tim Kai loạn nhịp.
Ninh Thư bảo: “Tôi cũng rất thích cô, chúng ta qua lại nhiều hơn nhé.”
Hiển nhiên, đây chính là câu nói dối điển hình của người hiện đại. Rõ ràng đều không thích nhau nhưng ngoài miệng vẫn cứ bảo thích.
Một bữa cơm mà ăn uống đến tận tối. Lúc Ninh Thư và Eda về hang, Eda có cầm một cái bát đựng ít muối tinh hơi chảy nước.
“Chi đưa tớ cái này đấy. Chỗ này đủ cho mình ăn lâu lắm. Chi bảo là bôi ít cái này lên thịt khi nướng là ngon lắm á.” Eda bảo vậy.
Ninh Thư nhìn lên trên trời, ở trên đã có ba mặt trăng rồi. Nghe Eda bảo trên trời có mười mặt trăng là mùa đông đến.
Thế giới này chỉ có mùa hè nắng cháy da cháy thịt và mùa đông lạnh thấu xương thôi.
Trong ký ức của nguyên chủ, mùa đông giá rét khó kiếm ăn nhất. Có rất nhiều thú nhân trong sắc tộc chết khi mùa đông đến do không có thức ăn.
Ninh Thư cảm thấy mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn mặt trăng vằng vặc trên cao, ninh Thư cảm thấy thẩm mỹ vị thần của thế giới này kỳ quặc thật, lại đi thích có hai mặt trời và mười mặt trăng cơ.
Ninh Thư nhắc Eda: “Eda này, cậu dùng tiết kiệm muối nhé, để sau còn dùng vào việc trọng đại hơn đấy.”
Sau khi về hang, Ninh Thư lấy cây thuốc trong động ra và phơi ở cửa hang cho thoáng.
Sau này phải ra ngoài tìm nhiều cây thuốc hơn, nhất là thuốc chữa cảm cúm. Nếu được thì Ninh Thư muốn đi săn thú để ướp thịt dự trữ qua mùa đông nữa.
Vấn đề là chẳng dễ gì để ra khỏi bộ lạc thú nhân. Cả cái bộ lạc này cũng chỉ có Chika được ra ngoài lúc nào cũng được, mà còn được người khác bảo vệ.
Tóm lại là nữ thần vẫn phải khác người thường rồi, dù có là xã hội nguyên thuỷ thì vẫn tồn tại giai cấp hết.
Cô phải nâng cao sức mạnh đã rồi mới tính tiếp được.
Ninh Thư ăn một tinh thể tuỷ linh nhỏ bằng ngón tay út, và một luồng linh khí khủng khiếp xông đến bị đan điền nhỏ bé của kình khí hấp thụ hết.
Hấp thụ linh khí xong, kình khí mạnh hơn một chút ngay. Ninh Thư nắm tay lại mà cũng cảm thấy có thêm sức mạnh.
Mạnh rồi, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình rồi nên Ninh Thư cũng vững tâm hơn. Ninh Thư không tin vào sức hấp dẫn hay sự xinh đẹp, cô chỉ tin có sức mạnh mới bảo vệ được bản thân, mới giúp bản thân không bị thua thiệt thôi.
Có lẽ là do lần trước dẫn Ninh Thư theo không mấy vui vẻ nên lần đưa giống cái ra ngoài sau, Chika không đưa Ninh Thư theo nữa.
Ninh Thư biết ngay là Chika hậm hực với mình mà. Hẳn là do thái độ không tâng bốc cô ta của mình chứ còn gì nữa. Cô còn định ra ngoài tìm cây thuốc mà giờ thì không ra khỏi bộ lạc được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.