Chương 398: Chàng Là Ánh Sáng Của Đời Thiếp (22)
Ngận Thị Kiểu Tình
22/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Gần như là giờ Ninh Thư không vướng bận chuyện gì nữa. Nhà cửa có An Linh Vân lo, không cần hầu An Hữu, phải gọi là được dưỡng già trước thời hạn.
An Linh Vân và Minh Châu cãi vã vì một cây trâm bạch ngọc. Minh Châu sử dụng tuyệt chiêu khóc nức nở, hơi tý là quỳ xuống.
An Linh Vân vẫn luôn tham dự các bữa tiệc với Ninh Thư nên ngộ ra nhiều lắm. Dù có thế nào thì Minh Châu vẫn là trưởng bối, cô ta quỳ trước mặt mình thế này thì danh dự của cô phải làm sao.
Dùng cách đó để phá hoại danh dự cô đúng không, An Linh Vân ngày càng nhận ra sự độc ác của Minh Châu rồi. Vậy nên hễ Minh Châu quỳ là An Linh Vân cũng quỳ theo.
An Linh Vân làm thế khiến Minh Châu ức nghẹn, vừa ấm ức vừa đắng cay. Tại sao An Linh Vân lại đối xử với cô như thế? Cô tốt với An Linh Vân như vậy, cái gì quý báu cũng cho cô ta, tại sao lòng tham của cô ta không có đáy như thế?
Rõ ràng trước đây phủ tướng quân ấm áp biết bao, An Linh Vân cũng là bạn của cô, sao giờ lại trở nên thế này? Cô đã giải thích do cô không khống chế được bản thân, cô muốn hoà nhập với phủ tướng quân, vậy nhưng tại sao An Linh Vân cứ như thế này?
Minh Châu cảm thấy An Linh Vân phản bội tình bạn của hai người.
Tất nhiên sau rồi An Hữu vẫn là người giải quyết mâu thuẫn. Hiển nhiên An Hữu sẽ đứng về phía người mình yêu, cây trâm bạch ngọc đó cho Minh Châu chắc.
An Linh Vân tức lắm, vô cùng tức giận. Đây là cha cô, tại sao cứ bênh cô ả kia mãi, tại sao chứ?
Hiện tại An Linh Vân đố kỵ, đay nghiến, bất mãn, tổn thương giống Vệ Lệnh Nhàn khi trước. Phụ thân cô không cần suy xét, cái gì cũng bênh Minh Châu chằm chằm, dù chuyện vừa rồi cũng không hỏi ngọn ngành mà bênh Minh Châu luôn khiến An Linh Vân rất tổn thương.
Ninh Thư thấy An Linh Vân quỳ dưới đất tức đến run người nhưng An Hữu chỉ ôm Minh Châu thở dài và bước qua.
Ninh Thư kéo An Linh Vân quỳ dưới đất lên, An Linh Vân nhìn mẹ mình, trước đó cố nín nhịn thì giờ bật khóc.
Ninh Thư nhìn An Hữu, bảo: “Phu quân, tiền lãi từ cửa hàng không được bao nhiêu. Từ sau khi chàng giáng chức, bổng lộc không còn nhiều như trước đây, phủ tướng quân đang phải chắt bóp khá nhiều. Hiện giờ Linh Vân đang lo việc nhà, con bé luôn muốn tiết kiệm một chút. Cây trâm bạch ngọc này là ngày trước Linh Vân mua cho Minh Châu, nay Linh Vân muốn cầm về để giúp phủ tướng quân bước qua mùa cam go thôi.”
An Hữu nhìn thấy bà vợ chính thức của mình thì giật mình, hình như lâu lắm rồi ông không gặp bà. Ngày thường bà như người vô hình, ông chiều Minh Châu ra sao bà cũng không đả động gì cả.
An Hữu mất tự nhiên, nếu đối phương cãi vã chia rẽ ông và Minh Châu, vậy ông sẽ không hổ thẹn. Mà giờ nghe bà bình tĩnh nói sự thật, An Hữu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
An Hữu lấy cây trâm trong tay Minh Châu đưa cho Linh Vân.
Minh Châu khó chịu ra mặt ngay, đây không phải chuyện của mỗi cây trâm. Vệ Lệnh Nhàn mới đả động cái An Hữu đã lấy cây trâm của cô, điều này khiến Minh Châu rất khó chịu, mặt khác cũng thấy nguy hiểm.
An Linh Vân cầm cây trâm, tỏ rõ sự kinh miệt trong đôi mắt.
Minh Châu quỳ phịch xuống trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Minh Châu lạnh lùng, sảng khoái đón nhận cái quỳ của Minh Châu bởi cô ta chính xác là một tiểu thiếp, tưởng mình vẫn còn là Minh Châu Quận chúa, quỳ một cái là người ta thấp thỏm lo âu chắc.
“Phu nhân, tôi sai rồi, tôi không ngờ phủ tướng quân lại như vậy, mai tôi sẽ lấy tiền dành dụm của mình ra.” Minh Châu rất biết điều.
Ninh Thư cười nhạt, “Ừm, cô muốn vậy thì được thôi, dù sao cô cũng là một thành viên của phủ tướng quân mà.”
Minh Châu vừa khóc vừa cười, dập đầu liên tục với Ninh Thư: “Cảm ơn phu nhân đã chấp nhận tôi, cảm ơn phu nhân.”
Ninh Thư cười cực đoan trang và hiền hậu.
Ninh Thư kéo An Linh Vân về viện của mình, đưa hộp trâm của mình cho An Linh Vân, An Linh Vân chối đây đẩy: “Con không cần trâm, con cố tình muốn cây trâm của Minh Châu cơ.”
Ninh Thư kéo tay An Linh Vân, bảo: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải lấy cho mình một cái cớ chặt chẽ, để mình ở thế có lợi nhất. Vậy thì mình bắt nạt người ta mới không để mình rơi vào thế yếu. Phụ thân con đang chiều Minh Châu, tất nhiên Minh Châu bảo gì cũng đúng. Con là con gái, không nên nhúng chàm vào hậu viện của phụ thân con. Phụ thân con muốn chiều ai thì cứ để cho ông ấy chiều đi.”
“Nhưng mà mẹ à, con không chịu nổi.” An Linh Vân giậm chân, “Trong mắt cha chỉ có Minh Châu, chẳng lẽ mẹ cũng chịu được ư?”
Ninh Thư nhìn An Linh Vân, “Mọi chuyện vẫn ổn, con cứng đối cứng như thế có lợi gì cho con đâu. Xả cơn bực dọc của mình rồi thì sao, cha con vẫn chỉ bênh Minh Châu thôi.”
“Con đừng gây sự với Minh Châu, một là dì, một là tiểu bối, không tốt cho danh dự của con.” Ninh Thư dặn An Linh Vân.
Tất nhiên An Linh Vân hiểu mẹ đang lo cho mình nên chỉ gật đầu.
Không lâu sau, đích thân Minh Châu mang túi bạc của mình qua viện của Ninh Thư, Ninh Thư bảo An Linh Vân nhận lấy.
An Linh Vân bĩu môi, có chút tiền vậy. Ngày trước Minh Châu đến phủ tướng quân toàn mua đồ bằng ngân phiếu đấy, chút tiền còm này chả đủ bù số lẻ của ngân phiếu.
Minh Châu ra về trong trạng thái cực kỳ thoải mái, chắc là tưởng rằng tình yêu của mình và An Hữu đã được mọi người tác thành chúc phúc rồi đây.
Ninh Thư lắc đầu, tính toán chuyện vặt vãnh với người chỉ biết sống cho mình, lại còn mới nói một hai câu đã to chuyện, quỳ ngay xuống nhận lỗi, liên tục xin sự tha thứ của người khác là tự chuốc khổ vào thân.
Tôi sai rồi, tôi đã xin lỗi nên cô phải tha thứ cho tôi. Không tha thứ là cô sai, là lỗi của cô.
Không có nỗi đau nào giày xéo hơn việc khiến tình yêu đích thực của họ tan thành mây khói.
Mặc dù phủ tướng quân đã tác thành cho tình yêu của họ, nhưng hiện Minh Châu đã có phiền muộn mới, đó là chuyện thân mật của cô và An Hữu.
Lần nào cũng vậy, cô chỉ mới có chút cảm giác vậy mà cuộc vui đã kết thúc. Minh Châu khó chịu quấn lấy An Hữu, thế nhưng An Hữu không thể, lúc nào cũng chối bảo mệt.
Minh Châu cứ có ám ảnh rằng An Hữu tìm phụ nữ khác. Nhưng mà từ khi cô vào phủ tướng quân, An Hữu vẫn luôn ở bên cô, chưa từng qua viện của Vệ Lệnh Nhàn.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Minh Châu cảm thấy An Hữu bắt đầu yếu rồi. An Hữu là người đàn ông đầu tiên của Minh Châu, cô không biết những người đàn ông khác ra sao, lại là phụ nữ nên thẹn, Minh Châu không kể cảm nhận thật của mình.
Không muốn cho An Hữu biết mình là một người phụ nữ lẳng lơ.
An Hữu có thể cảm nhận được sự khó chịu của Minh Châu, nhưng ông có lòng mà không có lực. Ông uống nhiều thuốc thế rồi nhưng vẫn không có tác dụng. An Hữu không biết cơ thể mình làm sao, cảm giác ấy khiến ông rất sợ.
Gần như là giờ Ninh Thư không vướng bận chuyện gì nữa. Nhà cửa có An Linh Vân lo, không cần hầu An Hữu, phải gọi là được dưỡng già trước thời hạn.
An Linh Vân và Minh Châu cãi vã vì một cây trâm bạch ngọc. Minh Châu sử dụng tuyệt chiêu khóc nức nở, hơi tý là quỳ xuống.
An Linh Vân vẫn luôn tham dự các bữa tiệc với Ninh Thư nên ngộ ra nhiều lắm. Dù có thế nào thì Minh Châu vẫn là trưởng bối, cô ta quỳ trước mặt mình thế này thì danh dự của cô phải làm sao.
Dùng cách đó để phá hoại danh dự cô đúng không, An Linh Vân ngày càng nhận ra sự độc ác của Minh Châu rồi. Vậy nên hễ Minh Châu quỳ là An Linh Vân cũng quỳ theo.
An Linh Vân làm thế khiến Minh Châu ức nghẹn, vừa ấm ức vừa đắng cay. Tại sao An Linh Vân lại đối xử với cô như thế? Cô tốt với An Linh Vân như vậy, cái gì quý báu cũng cho cô ta, tại sao lòng tham của cô ta không có đáy như thế?
Rõ ràng trước đây phủ tướng quân ấm áp biết bao, An Linh Vân cũng là bạn của cô, sao giờ lại trở nên thế này? Cô đã giải thích do cô không khống chế được bản thân, cô muốn hoà nhập với phủ tướng quân, vậy nhưng tại sao An Linh Vân cứ như thế này?
Minh Châu cảm thấy An Linh Vân phản bội tình bạn của hai người.
Tất nhiên sau rồi An Hữu vẫn là người giải quyết mâu thuẫn. Hiển nhiên An Hữu sẽ đứng về phía người mình yêu, cây trâm bạch ngọc đó cho Minh Châu chắc.
An Linh Vân tức lắm, vô cùng tức giận. Đây là cha cô, tại sao cứ bênh cô ả kia mãi, tại sao chứ?
Hiện tại An Linh Vân đố kỵ, đay nghiến, bất mãn, tổn thương giống Vệ Lệnh Nhàn khi trước. Phụ thân cô không cần suy xét, cái gì cũng bênh Minh Châu chằm chằm, dù chuyện vừa rồi cũng không hỏi ngọn ngành mà bênh Minh Châu luôn khiến An Linh Vân rất tổn thương.
Ninh Thư thấy An Linh Vân quỳ dưới đất tức đến run người nhưng An Hữu chỉ ôm Minh Châu thở dài và bước qua.
Ninh Thư kéo An Linh Vân quỳ dưới đất lên, An Linh Vân nhìn mẹ mình, trước đó cố nín nhịn thì giờ bật khóc.
Ninh Thư nhìn An Hữu, bảo: “Phu quân, tiền lãi từ cửa hàng không được bao nhiêu. Từ sau khi chàng giáng chức, bổng lộc không còn nhiều như trước đây, phủ tướng quân đang phải chắt bóp khá nhiều. Hiện giờ Linh Vân đang lo việc nhà, con bé luôn muốn tiết kiệm một chút. Cây trâm bạch ngọc này là ngày trước Linh Vân mua cho Minh Châu, nay Linh Vân muốn cầm về để giúp phủ tướng quân bước qua mùa cam go thôi.”
An Hữu nhìn thấy bà vợ chính thức của mình thì giật mình, hình như lâu lắm rồi ông không gặp bà. Ngày thường bà như người vô hình, ông chiều Minh Châu ra sao bà cũng không đả động gì cả.
An Hữu mất tự nhiên, nếu đối phương cãi vã chia rẽ ông và Minh Châu, vậy ông sẽ không hổ thẹn. Mà giờ nghe bà bình tĩnh nói sự thật, An Hữu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
An Hữu lấy cây trâm trong tay Minh Châu đưa cho Linh Vân.
Minh Châu khó chịu ra mặt ngay, đây không phải chuyện của mỗi cây trâm. Vệ Lệnh Nhàn mới đả động cái An Hữu đã lấy cây trâm của cô, điều này khiến Minh Châu rất khó chịu, mặt khác cũng thấy nguy hiểm.
An Linh Vân cầm cây trâm, tỏ rõ sự kinh miệt trong đôi mắt.
Minh Châu quỳ phịch xuống trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhìn Minh Châu lạnh lùng, sảng khoái đón nhận cái quỳ của Minh Châu bởi cô ta chính xác là một tiểu thiếp, tưởng mình vẫn còn là Minh Châu Quận chúa, quỳ một cái là người ta thấp thỏm lo âu chắc.
“Phu nhân, tôi sai rồi, tôi không ngờ phủ tướng quân lại như vậy, mai tôi sẽ lấy tiền dành dụm của mình ra.” Minh Châu rất biết điều.
Ninh Thư cười nhạt, “Ừm, cô muốn vậy thì được thôi, dù sao cô cũng là một thành viên của phủ tướng quân mà.”
Minh Châu vừa khóc vừa cười, dập đầu liên tục với Ninh Thư: “Cảm ơn phu nhân đã chấp nhận tôi, cảm ơn phu nhân.”
Ninh Thư cười cực đoan trang và hiền hậu.
Ninh Thư kéo An Linh Vân về viện của mình, đưa hộp trâm của mình cho An Linh Vân, An Linh Vân chối đây đẩy: “Con không cần trâm, con cố tình muốn cây trâm của Minh Châu cơ.”
Ninh Thư kéo tay An Linh Vân, bảo: “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải lấy cho mình một cái cớ chặt chẽ, để mình ở thế có lợi nhất. Vậy thì mình bắt nạt người ta mới không để mình rơi vào thế yếu. Phụ thân con đang chiều Minh Châu, tất nhiên Minh Châu bảo gì cũng đúng. Con là con gái, không nên nhúng chàm vào hậu viện của phụ thân con. Phụ thân con muốn chiều ai thì cứ để cho ông ấy chiều đi.”
“Nhưng mà mẹ à, con không chịu nổi.” An Linh Vân giậm chân, “Trong mắt cha chỉ có Minh Châu, chẳng lẽ mẹ cũng chịu được ư?”
Ninh Thư nhìn An Linh Vân, “Mọi chuyện vẫn ổn, con cứng đối cứng như thế có lợi gì cho con đâu. Xả cơn bực dọc của mình rồi thì sao, cha con vẫn chỉ bênh Minh Châu thôi.”
“Con đừng gây sự với Minh Châu, một là dì, một là tiểu bối, không tốt cho danh dự của con.” Ninh Thư dặn An Linh Vân.
Tất nhiên An Linh Vân hiểu mẹ đang lo cho mình nên chỉ gật đầu.
Không lâu sau, đích thân Minh Châu mang túi bạc của mình qua viện của Ninh Thư, Ninh Thư bảo An Linh Vân nhận lấy.
An Linh Vân bĩu môi, có chút tiền vậy. Ngày trước Minh Châu đến phủ tướng quân toàn mua đồ bằng ngân phiếu đấy, chút tiền còm này chả đủ bù số lẻ của ngân phiếu.
Minh Châu ra về trong trạng thái cực kỳ thoải mái, chắc là tưởng rằng tình yêu của mình và An Hữu đã được mọi người tác thành chúc phúc rồi đây.
Ninh Thư lắc đầu, tính toán chuyện vặt vãnh với người chỉ biết sống cho mình, lại còn mới nói một hai câu đã to chuyện, quỳ ngay xuống nhận lỗi, liên tục xin sự tha thứ của người khác là tự chuốc khổ vào thân.
Tôi sai rồi, tôi đã xin lỗi nên cô phải tha thứ cho tôi. Không tha thứ là cô sai, là lỗi của cô.
Không có nỗi đau nào giày xéo hơn việc khiến tình yêu đích thực của họ tan thành mây khói.
Mặc dù phủ tướng quân đã tác thành cho tình yêu của họ, nhưng hiện Minh Châu đã có phiền muộn mới, đó là chuyện thân mật của cô và An Hữu.
Lần nào cũng vậy, cô chỉ mới có chút cảm giác vậy mà cuộc vui đã kết thúc. Minh Châu khó chịu quấn lấy An Hữu, thế nhưng An Hữu không thể, lúc nào cũng chối bảo mệt.
Minh Châu cứ có ám ảnh rằng An Hữu tìm phụ nữ khác. Nhưng mà từ khi cô vào phủ tướng quân, An Hữu vẫn luôn ở bên cô, chưa từng qua viện của Vệ Lệnh Nhàn.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Minh Châu cảm thấy An Hữu bắt đầu yếu rồi. An Hữu là người đàn ông đầu tiên của Minh Châu, cô không biết những người đàn ông khác ra sao, lại là phụ nữ nên thẹn, Minh Châu không kể cảm nhận thật của mình.
Không muốn cho An Hữu biết mình là một người phụ nữ lẳng lơ.
An Hữu có thể cảm nhận được sự khó chịu của Minh Châu, nhưng ông có lòng mà không có lực. Ông uống nhiều thuốc thế rồi nhưng vẫn không có tác dụng. An Hữu không biết cơ thể mình làm sao, cảm giác ấy khiến ông rất sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.