Chương 400: Chàng Là Ánh Sáng Của Đời Thiếp (24)
Ngận Thị Kiểu Tình
22/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Nội tâm giấu kín bị mẹ biết làm An Du lúng túng không biết trả lời thế nào, đã vậy Minh Châu còn đang là người phụ nữ của cha mình chứ.
“Con… Con không có.” An Du nói lắp, lại thấy mẫu thân đang nhìn mình.
Ninh Thư nhìn An Du chằm chằm, ám chỉ cứ nói dối tiếp đi.
An Du bị nhìn đến ngượng, bảo: “Hồi trước con có thích cô gái dịu dàng như Minh Châu, nhưng giờ cô ấy là người phụ nữ của phụ thân nên con không còn tơ tưởng gì nữa.”
Ninh Thư khá ngạc nhiên bởi thằng nhóc này mê Minh Châu như điếu đổ mà giờ đã thay đổi rất nhiều, nghe mà không dám tin luôn.
Ninh Thư khá may khi đã tống khứ nó đi sớm. Có lẽ khi ấy nó vẫn chưa yêu Minh Châu sâu đậm, lại thêm ảnh hưởng của môi trường nên hiện An Du sáng dạ hơn trước nhiều.
Mặt mũi chân tay cũng đầy vết thương nữa.
Tự nhiên Ninh Thư có thắc mắc quái đản, đàn ông ở quân đội Lợi Châu đều cục mịch, bình thường làm gì có con gái. Nom An Du trắng trẻo đẹp trai thế này, chẳng hay vào đó có bị “mần thịt” không nhỉ?
Càng nghĩ càng dám lắm, Ninh Thư càng nhìn An Du bằng ánh mắt kỳ lạ.
An Du: …
Rời khỏi viện mẫu thân, An Du bắt gặp Minh Châu đang cho cá ăn ở hành lang. An Du nghĩ là không nên gặp nên xoay người đi hướng khác.
“An Du.” Minh Châu gọi An Du lại, An Du ngoảnh lại chào Minh Châu: “Chào dì.”
Minh Châu nghe An Du gọi vậy thì ngại ngùng bởi dù gì tuổi cô vẫn kém tuổi An Du, có điều gọi vậy tức là đã chấp nhận cô đúng không?
Minh Châu Quận chúa hỏi: “Cậu sống ở quân đội Lợi Châu tốt chứ?”
An Du chắp tay bảo: “Cảm ơn dì đã quan tâm, mọi thứ vẫn suôn sẻ.”
“Thật ra cậu không cần khách sáo với tôi đâu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn mà.” Thấy An Du hời hợt, Minh Châu không vui mấy. Lại thấy vết sẹo mờ trên mặt An Du thì bảo: “Xem ra cậu cũng khổ cực rồi.”
Minh Châu tiến lại gần An Du, An Du thấy cô chống eo lại gần mình thì lùi về sau mấy bước ngay, bảo: “Nam tử hán đại trượng phu khổ chút có há gì.”
“Ngày ấy tôi không tán thành cậu đến quân đội Lợi Châu.” Minh Châu bảo: “Tôi không hiểu tại sao phu nhân phải đưa cậu đến nơi gian khổ như vậy nữa.”
An Du chau mày: “Dì cứ cho cá ăn tiếp đi, ta đi trước đây.”
Minh Châu chau mày tủi thân nhìn theo dáng An Du, sao cậu ta lại như thế. Minh Châu thở dài, nghĩ rằng An Linh Vân đã nói xấu mình với An Du nên An Du mới tránh mình như thế.
Minh Châu xoa bụng mình, bỗng nhiên chẳng hiểu sao lại khó chịu. Nhất là khi thấy An Du trẻ trung, vạm vỡ, khiến Minh Châu có cảm giác lạ thường.
“Nàng ở đây sao Minh Châu, ta tìm nàng khắp nơi đấy.” An Hữu bước đến, lo lắng hỏi Minh Châu.
Do dạo gần đây An Hữu luôn uống thuốc nên khắp người toàn mùi thảo dược. Minh Châu mới ngửi thấy mùi đó đã bịt miệng buồn nôn.
An Hữu thấy Minh Châu buồn nôn, định vuốt lưng cho Minh Châu nhưng An Hữu càng lại gần Minh Châu càng buồn hơn, vội ngăn An Hữu lại: “Chàng đừng qua, thiếp buồn nôn.”
An Hữu khựng mặt, đứng im không nhúc nhích, nỗi buồn lan toả khắp con tim, ông đã bị lời nói của Minh Châu làm tổn thương.
Minh Châu thấy An Hữu ngẩn người, nôn xong cô mới nói: “Trên người chàng có mùi thuốc, thiếp ngửi thấy hơi buồn nôn.”
An Hữu bặm môi, lúc sau mới đáp: “Ta đi tắm trước.” Nói rồi quay phắt đi.
Minh Châu chỉ giương mắt nhìn theo bóng lưng cô đơn của An Hữu nhưng vẫn không gọi An Hữu lại.
Ninh Thư không biết chuyện của An Hữu với Minh Châu, hiện cô với cụ bà đang đưa An Du đi gặp vợ tương lai.
Ninh Thư cảm thấy lạ lùng ghê, mình còn chưa cả kết hôn mà giờ đã đi tìm con dâu rồi.
An Du rất hài lòng với vợ tương lai của mình, đó là một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn, biết ý.
Ninh Thư cũng rất hài lòng, bởi hiện An Du không còn mê Minh Châu nữa rồi.
An Du quyết định kết hôn xong sẽ quay lại quân đội Lợi Châu, cụ bà cũng có ý vậy. Bà cảm thấy cơ thể mình không khoẻ, được thấy chắt là không còn gì nuối tiếc nữa.
Mọi người về đến phủ tướng quân thì trông thấy Minh Châu đang đợi ở cổng. Minh Châu nhìn thoáng qua An Du và hỏi Ninh Thư: “Phu nhân, hôm nay mọi người ra ngoài có việc gì thế?”
Ninh Thư vừa cười vừa bảo: “Hôm nay ra ngoài gặp mặt vị hôn thê của An Du, sắp tới An Du sẽ thành thân.”
“Đúng vậy, ta sắp có tẩu tử xinh đẹp rồi.” An Linh Vân cười tít mắt, mà cũng như đang ra oai với Minh Châu. Ngày trước cô coi Minh Châu là tẩu tử tương lai của mình, chẳng ngờ Minh Châu vô liêm sỉ đi thích cha mình, và còn làm nhiều chuyện hoang đường như thế.
Minh Châu nghe vậy giật mình lùi về sau mấy bước, sau đó mới cười miễn cưỡng với An Du: “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn dì.” An Du cảm ơn khách sáo.
Minh Châu bỏ vào trong nhà, cụ bà chống gậy, bực bội: “Cái thứ mất nết.”
Ninh Thư chau mày, cảm thấy Minh Châu cứ sao sao, chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều lạ vậy à.
Do hai nhà đều khá hài lòng nên hôn sự của An Du và Lý Niệm Lôi thực hiện rất nhanh.
Cả nhà xúm lại chọn ngày đẹp chuẩn bị qua hỏi cưới. An Hữu hơi khó chịu khi người nhà không nói chuyện con trai sắp thành thân, đợi quyết xong cả rồi mới báo ông một tiếng.
Minh Châu chỉ ngồi im lặng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua An Du đen nhẻm, người ngợm vạm vỡ, vết sẹo khiến cậu chàng thêm can trường, khí thế hơn hẳn người cha cậu.
Chẳng hay có phải do ảo giác của Minh Châu hay không mà cô thấy An Hữu khá mệt nhọc. Sự mệt nhọc đó khiến Minh Châu thấy An Hữu không còn là ánh sáng của đời mình, không còn là chúa tể, không còn là chủ nhân của mình nữa.
An Hữu thấy người nhà bỏ qua mình, sự uy nghiêm bị khiêu khích thì xoi mói: “Lý Niệm Lôi này mồ côi mẹ từ tấm bé, đã thế còn có em trai nhỏ tuổi, không được cưới con gái mồ côi.”
Suýt thì Ninh Thư bật cười, mẹ nó, bản thân khác quái gì mà đi nói người khác không biết ngượng mồm.
“Thưa cha, con rất thích Lý Niệm Lôi. Nàng ấy hiểu chuyện, biết vun vén cho gia đình, lại còn nuôi em sắp đi thi khoa cử nữa. Nàng ấy là một cô gái thông minh và giỏi giang.”
Mặt Minh Châu sầm lại.
Nội tâm giấu kín bị mẹ biết làm An Du lúng túng không biết trả lời thế nào, đã vậy Minh Châu còn đang là người phụ nữ của cha mình chứ.
“Con… Con không có.” An Du nói lắp, lại thấy mẫu thân đang nhìn mình.
Ninh Thư nhìn An Du chằm chằm, ám chỉ cứ nói dối tiếp đi.
An Du bị nhìn đến ngượng, bảo: “Hồi trước con có thích cô gái dịu dàng như Minh Châu, nhưng giờ cô ấy là người phụ nữ của phụ thân nên con không còn tơ tưởng gì nữa.”
Ninh Thư khá ngạc nhiên bởi thằng nhóc này mê Minh Châu như điếu đổ mà giờ đã thay đổi rất nhiều, nghe mà không dám tin luôn.
Ninh Thư khá may khi đã tống khứ nó đi sớm. Có lẽ khi ấy nó vẫn chưa yêu Minh Châu sâu đậm, lại thêm ảnh hưởng của môi trường nên hiện An Du sáng dạ hơn trước nhiều.
Mặt mũi chân tay cũng đầy vết thương nữa.
Tự nhiên Ninh Thư có thắc mắc quái đản, đàn ông ở quân đội Lợi Châu đều cục mịch, bình thường làm gì có con gái. Nom An Du trắng trẻo đẹp trai thế này, chẳng hay vào đó có bị “mần thịt” không nhỉ?
Càng nghĩ càng dám lắm, Ninh Thư càng nhìn An Du bằng ánh mắt kỳ lạ.
An Du: …
Rời khỏi viện mẫu thân, An Du bắt gặp Minh Châu đang cho cá ăn ở hành lang. An Du nghĩ là không nên gặp nên xoay người đi hướng khác.
“An Du.” Minh Châu gọi An Du lại, An Du ngoảnh lại chào Minh Châu: “Chào dì.”
Minh Châu nghe An Du gọi vậy thì ngại ngùng bởi dù gì tuổi cô vẫn kém tuổi An Du, có điều gọi vậy tức là đã chấp nhận cô đúng không?
Minh Châu Quận chúa hỏi: “Cậu sống ở quân đội Lợi Châu tốt chứ?”
An Du chắp tay bảo: “Cảm ơn dì đã quan tâm, mọi thứ vẫn suôn sẻ.”
“Thật ra cậu không cần khách sáo với tôi đâu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn mà.” Thấy An Du hời hợt, Minh Châu không vui mấy. Lại thấy vết sẹo mờ trên mặt An Du thì bảo: “Xem ra cậu cũng khổ cực rồi.”
Minh Châu tiến lại gần An Du, An Du thấy cô chống eo lại gần mình thì lùi về sau mấy bước ngay, bảo: “Nam tử hán đại trượng phu khổ chút có há gì.”
“Ngày ấy tôi không tán thành cậu đến quân đội Lợi Châu.” Minh Châu bảo: “Tôi không hiểu tại sao phu nhân phải đưa cậu đến nơi gian khổ như vậy nữa.”
An Du chau mày: “Dì cứ cho cá ăn tiếp đi, ta đi trước đây.”
Minh Châu chau mày tủi thân nhìn theo dáng An Du, sao cậu ta lại như thế. Minh Châu thở dài, nghĩ rằng An Linh Vân đã nói xấu mình với An Du nên An Du mới tránh mình như thế.
Minh Châu xoa bụng mình, bỗng nhiên chẳng hiểu sao lại khó chịu. Nhất là khi thấy An Du trẻ trung, vạm vỡ, khiến Minh Châu có cảm giác lạ thường.
“Nàng ở đây sao Minh Châu, ta tìm nàng khắp nơi đấy.” An Hữu bước đến, lo lắng hỏi Minh Châu.
Do dạo gần đây An Hữu luôn uống thuốc nên khắp người toàn mùi thảo dược. Minh Châu mới ngửi thấy mùi đó đã bịt miệng buồn nôn.
An Hữu thấy Minh Châu buồn nôn, định vuốt lưng cho Minh Châu nhưng An Hữu càng lại gần Minh Châu càng buồn hơn, vội ngăn An Hữu lại: “Chàng đừng qua, thiếp buồn nôn.”
An Hữu khựng mặt, đứng im không nhúc nhích, nỗi buồn lan toả khắp con tim, ông đã bị lời nói của Minh Châu làm tổn thương.
Minh Châu thấy An Hữu ngẩn người, nôn xong cô mới nói: “Trên người chàng có mùi thuốc, thiếp ngửi thấy hơi buồn nôn.”
An Hữu bặm môi, lúc sau mới đáp: “Ta đi tắm trước.” Nói rồi quay phắt đi.
Minh Châu chỉ giương mắt nhìn theo bóng lưng cô đơn của An Hữu nhưng vẫn không gọi An Hữu lại.
Ninh Thư không biết chuyện của An Hữu với Minh Châu, hiện cô với cụ bà đang đưa An Du đi gặp vợ tương lai.
Ninh Thư cảm thấy lạ lùng ghê, mình còn chưa cả kết hôn mà giờ đã đi tìm con dâu rồi.
An Du rất hài lòng với vợ tương lai của mình, đó là một cô gái xinh đẹp, nhã nhặn, biết ý.
Ninh Thư cũng rất hài lòng, bởi hiện An Du không còn mê Minh Châu nữa rồi.
An Du quyết định kết hôn xong sẽ quay lại quân đội Lợi Châu, cụ bà cũng có ý vậy. Bà cảm thấy cơ thể mình không khoẻ, được thấy chắt là không còn gì nuối tiếc nữa.
Mọi người về đến phủ tướng quân thì trông thấy Minh Châu đang đợi ở cổng. Minh Châu nhìn thoáng qua An Du và hỏi Ninh Thư: “Phu nhân, hôm nay mọi người ra ngoài có việc gì thế?”
Ninh Thư vừa cười vừa bảo: “Hôm nay ra ngoài gặp mặt vị hôn thê của An Du, sắp tới An Du sẽ thành thân.”
“Đúng vậy, ta sắp có tẩu tử xinh đẹp rồi.” An Linh Vân cười tít mắt, mà cũng như đang ra oai với Minh Châu. Ngày trước cô coi Minh Châu là tẩu tử tương lai của mình, chẳng ngờ Minh Châu vô liêm sỉ đi thích cha mình, và còn làm nhiều chuyện hoang đường như thế.
Minh Châu nghe vậy giật mình lùi về sau mấy bước, sau đó mới cười miễn cưỡng với An Du: “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn dì.” An Du cảm ơn khách sáo.
Minh Châu bỏ vào trong nhà, cụ bà chống gậy, bực bội: “Cái thứ mất nết.”
Ninh Thư chau mày, cảm thấy Minh Châu cứ sao sao, chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều lạ vậy à.
Do hai nhà đều khá hài lòng nên hôn sự của An Du và Lý Niệm Lôi thực hiện rất nhanh.
Cả nhà xúm lại chọn ngày đẹp chuẩn bị qua hỏi cưới. An Hữu hơi khó chịu khi người nhà không nói chuyện con trai sắp thành thân, đợi quyết xong cả rồi mới báo ông một tiếng.
Minh Châu chỉ ngồi im lặng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua An Du đen nhẻm, người ngợm vạm vỡ, vết sẹo khiến cậu chàng thêm can trường, khí thế hơn hẳn người cha cậu.
Chẳng hay có phải do ảo giác của Minh Châu hay không mà cô thấy An Hữu khá mệt nhọc. Sự mệt nhọc đó khiến Minh Châu thấy An Hữu không còn là ánh sáng của đời mình, không còn là chúa tể, không còn là chủ nhân của mình nữa.
An Hữu thấy người nhà bỏ qua mình, sự uy nghiêm bị khiêu khích thì xoi mói: “Lý Niệm Lôi này mồ côi mẹ từ tấm bé, đã thế còn có em trai nhỏ tuổi, không được cưới con gái mồ côi.”
Suýt thì Ninh Thư bật cười, mẹ nó, bản thân khác quái gì mà đi nói người khác không biết ngượng mồm.
“Thưa cha, con rất thích Lý Niệm Lôi. Nàng ấy hiểu chuyện, biết vun vén cho gia đình, lại còn nuôi em sắp đi thi khoa cử nữa. Nàng ấy là một cô gái thông minh và giỏi giang.”
Mặt Minh Châu sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.