Chương 489: Chủ Tử Quái Gở (17)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/03/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Người con hiếu thuận?
Nghe cái tiếng thơm đó mà Ninh Thư suýt phì ra cười. Trời ngày hè để thi thể hai mươi ngày thì có là đá cũng chẳng thắng được tốc độ thối rữa của thi thể nhé.
Mà tiên đế cũng khổ thật, bản thân bị trúng độc ọc ra mùi thối bởi ba thằng con trai đánh nhau. Chết rồi thằng con cũng không cho xuống mồ, có sự dày vò nào hơn sự dày vò này.
Chưa tìm được Thượng Quan Tình Nhu Hiên Tiêu Thiên không dám lên ngôi. Lúc lên ngôi không có hoàng hậu bên cạnh, hậu cung không có chủ biết giải thích thế nào.
Thêm một lần thay đổi cái nhìn về cách đâm đầu vào chỗ chết của Hiên Hồng Vũ, chắc là Hiên Tiêu Thiên cũng đã định lăng trì Hiên Hồng Vũ rồi.
Ninh Thư cực kỳ khó chịu khi cô chẳng làm gì mà truy nã cô làm cái khỉ gì…
Tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu trước khi hạ táng tiên đế. Là Hiên Hồng Vũ nghênh ngang đưa Thượng Quan Tình Nhu vào thành, các thị vệ gác cổng còn hành lễ với Hiên Hồng Vũ nữa.
Hiên Tiêu Thiên hay tin là cứu Thượng Quan Tình Nhu ngay tức khắc. Hiên Hồng Vũ cũng bị nhốt trong cung với lý do là cho hắn ta làm tròn đạo hiếu với tiên đế.
Ninh Thư biết tin đến điên mất thôi, cái gã này…
Đậu má Hiên Hồng Vũ bị điên à.
Bắt Thượng Quan Tình Nhu rồi đưa về, giờ thì dê vào miệng cọp bị Hiên Tiêu Thiên khống chế rồi.
Ninh Thư vò tóc vò tai cực kỳ mệt mỏi.
Chú em về muộn mấy hôm để rồi xem Hiên Tiêu Thiên xử lý như thế nào.
Ninh Thư ôm cục tức trong bụng, này nhé, đã thích Thượng Quan Tình Nhu cũng bắt cóc người ta rồi thì sao không cao chạy xa bay đi trở về làm cái quái gì.
Ninh Thư rất muốn vào cung đánh cho Hiên Hồng Vũ một trận. Đậu má không hiểu hắn ta đang nghĩ gì luôn.
Đã tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu, tất nhiên thị vệ kinh thành không lục soát nữa. Ninh Thư thở phào, thú thật là Ninh Thư sợ bị bắt, sợ bị tra tấn lắm, nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.
Cô tính về phủ trước, thấy không ai theo dõi phủ hoàng tử cô mới trèo tường vào.
Nhảy xuống nhìn thấy chân tường có ký hiệu, đó là ký hiệu của Một, thủ lĩnh trại để lại.
Ninh Thư đến một cái miếu hoang theo ký hiệu. Vào trong miếu thấy có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, mắt ai cũng lạnh lùng, sát khí hiện rõ qua lông mày.
Một nhìn Ninh Thư, hỏi lạnh lùng: “Sao giờ mới đến?”
Ninh Thư trả lời lễ phép ngay: “Luôn có người theo dõi phủ hoàng tử, bây giờ thuộc hạ mới nhìn thấy ký hiệu.”
Một hừ lạnh, nhìn mọi người trong miếu và nói: “Ta đã điều tra ra được chủ tử đang bị giam ở Trường Nhạc Cung, bọn ta định đi cứu chủ tử.”
Ninh Thư thấy rất không khả thi, xông vào hoàng cung như thế có khác nào chịu chết? Ninh Thư định nói mà thấy mọi người không có ý kiến, rõ ràng Một bảo sao nghe vậy.
Ninh Thư mím môi hỏi: “Khi nào chúng ta hành động?”
“Tối mai.” Một trả lời quả quyết.
“Mai là ngày tân hoàng lên ngôi, nhất định khi đó sẽ có rất ít người chú ý Trường Nhạc Cung vậy nên bọn ta định cứu chủ tử vào khi đó.” Một vừa nói vừa lôi bản đồ trong ngực ra, đó là bản đồ chi tiết hoàng cung.
Ninh Thư nói: “Thật ra chúng ta có thể đào đường hầm dẫn đến Trường Nhạc Cung.”
Một nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chết chóc rét lạnh: “Mười Một, ngươi nói quá nhiều, đào đường hầm thì đào đến bao giờ? Ngươi định phản bội chủ tử, giết chủ tử sau khi cẩu hoàng đế lên ngôi đó à?”
Các tử sĩ khác đều nhìn Ninh Thư, có một số người còn rút kiếm định giết Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Cô nói gì sai à? Cô chỉ đang đề xuất ý kiến thôi mà.
“Nhớ lấy tính mạng của ngươi thuộc về chủ tử, tất cả những gì người có đều thuộc về chủ tử, sự tồn tại của ngươi cũng thuộc về chủ tử.” Một nói lạnh tanh: “Việc ngươi cần làm bây giờ đó là cứu chủ tử, dù có phải đánh đổi bằng cái mạng ngươi.”
Ninh Thư giật thót, nhìn thấy nét mặt đó là chuyện hiển nhiên của những người khác là cô chợt hiểu lý do mà Mười Một lại hiến dâng miễn phí một nửa hoặc thậm chí là nhiều hơn linh hồn của mình để cứu Hiên Hồng Vũ là bởi vì cô ấy tồn tại do Hiên Hồng Vũ.
Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, cũng luôn suy nghĩ mặt nào đáng giá của Hiên Hồng Vũ để Mười Một hiến dâng miễn phí linh hồn cứu hắn ta. Giờ này mới hiểu được nỗi lòng của Mười Một.
Tử sĩ không phải người bình thường, họ quen được chủ tử sai làm nhiệm vụ, không tiếc hy sinh tính mạng vì nhiệm vụ. Đó là nguồn sống cho tinh thần họ, một khi nguồn sống tắt vậy họ sẽ đi đâu về đâu.
Họ quen được sai việc, nếu một ngày người sai việc không còn họ sẽ lo sợ không biết theo ai.
Tử sĩ lạnh lùng vô tình, máu nhuốm ngập tay không thể sống như người bình thường. Mỗi một hành động của họ đều khác với người bình thường, cùng đứng dưới ánh mặt trời sẽ phận biệt được sự khác biệt của họ.
Hiên Hồng Vũ đối xử với Mười Một như một công cụ, coi rẻ cô ấy nhưng Mười Một lại không thể bỏ mặc Hiên Hồng Vũ.
Ninh Thư thở dài trong bụng, nói: “Thuộc hạ quá lo cho chủ tử thôi.”
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng và rồi bắt đầu chia nhiệm vụ.
Nghe là biết đi chịu chết nhưng Ninh Thư chỉ biết nghe chứ không được phép lên tiếng. Có một chút người trong phòng đây sao mà giết được Ngự lâm quân.
Kế hoạch của Một là giương đông kích tây, đầu tiên cử một nhóm hành thích Hiên Tiêu Thiên, thu hút sự chú ý của thị vệ trong cung và rồi một nhóm khác sẽ vào Trường Nhạc Cung cứu Hiên Hồng Vũ.
Các tử sĩ trong nhóm ám sát Hiên Tiêu Thiên thu hút sự chú ý là đi chịu chết cả, những người được giao việc đó đều tán thành nhiệm vụ, không có biểu cảm nào khác.
Ninh Thư nuốt ực nước miếng, sợ chết là bản năng, những người này chết cũng không sợ ư?
Đã chia xong việc nhưng có mỗi Ninh Thư không được giao việc, Ninh Thư hỏi Một: “Nhiệm vụ của thuộc hạ đâu?”
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng, sát ý loé trong đôi mắt. Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cố gắng dặn lại dục vọng định bỏ chạy để thắc mắc: “Sao vậy?”
“Bắt cô ta lại.” Một lạnh giọng.
Lập tức có người xông lên khống chế Ninh Thư, bẻ hai tay Ninh Thư ra sau. Ninh Thư dồn khí thoát khỏi sự khống chế của họ, rút kiếm đối đầu với họ.
“Ta đã làm gì sai? Tại sao lại bắt ta?” Ninh Thư rất bực.
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng: “Ta nghi ngờ ngươi đã phản bội chủ tử.”
Ninh Thư: Hờ hờ?!
Cô phản bội Hiên Hồng Vũ mà sao cô không biết vậy?
“Để đề phòng ngươi tiết lộ nhiệm vụ lần này, ngươi không được đi.” Một lấy cung giắt bên hông ra ngắm mũi tên vào đầu Ninh Thư, “Định bắt ngươi rồi để chủ tử phạt ngươi sau khi cứu được chủ tử nhưng giờ ta không thể tha thứ cho ngươi được nữa.”
Ninh Thư cạn lời, bằng chứng đâu mà tự nhiên bảo cô phản bội Hiên Hồng Vũ?
Người con hiếu thuận?
Nghe cái tiếng thơm đó mà Ninh Thư suýt phì ra cười. Trời ngày hè để thi thể hai mươi ngày thì có là đá cũng chẳng thắng được tốc độ thối rữa của thi thể nhé.
Mà tiên đế cũng khổ thật, bản thân bị trúng độc ọc ra mùi thối bởi ba thằng con trai đánh nhau. Chết rồi thằng con cũng không cho xuống mồ, có sự dày vò nào hơn sự dày vò này.
Chưa tìm được Thượng Quan Tình Nhu Hiên Tiêu Thiên không dám lên ngôi. Lúc lên ngôi không có hoàng hậu bên cạnh, hậu cung không có chủ biết giải thích thế nào.
Thêm một lần thay đổi cái nhìn về cách đâm đầu vào chỗ chết của Hiên Hồng Vũ, chắc là Hiên Tiêu Thiên cũng đã định lăng trì Hiên Hồng Vũ rồi.
Ninh Thư cực kỳ khó chịu khi cô chẳng làm gì mà truy nã cô làm cái khỉ gì…
Tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu trước khi hạ táng tiên đế. Là Hiên Hồng Vũ nghênh ngang đưa Thượng Quan Tình Nhu vào thành, các thị vệ gác cổng còn hành lễ với Hiên Hồng Vũ nữa.
Hiên Tiêu Thiên hay tin là cứu Thượng Quan Tình Nhu ngay tức khắc. Hiên Hồng Vũ cũng bị nhốt trong cung với lý do là cho hắn ta làm tròn đạo hiếu với tiên đế.
Ninh Thư biết tin đến điên mất thôi, cái gã này…
Đậu má Hiên Hồng Vũ bị điên à.
Bắt Thượng Quan Tình Nhu rồi đưa về, giờ thì dê vào miệng cọp bị Hiên Tiêu Thiên khống chế rồi.
Ninh Thư vò tóc vò tai cực kỳ mệt mỏi.
Chú em về muộn mấy hôm để rồi xem Hiên Tiêu Thiên xử lý như thế nào.
Ninh Thư ôm cục tức trong bụng, này nhé, đã thích Thượng Quan Tình Nhu cũng bắt cóc người ta rồi thì sao không cao chạy xa bay đi trở về làm cái quái gì.
Ninh Thư rất muốn vào cung đánh cho Hiên Hồng Vũ một trận. Đậu má không hiểu hắn ta đang nghĩ gì luôn.
Đã tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu, tất nhiên thị vệ kinh thành không lục soát nữa. Ninh Thư thở phào, thú thật là Ninh Thư sợ bị bắt, sợ bị tra tấn lắm, nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.
Cô tính về phủ trước, thấy không ai theo dõi phủ hoàng tử cô mới trèo tường vào.
Nhảy xuống nhìn thấy chân tường có ký hiệu, đó là ký hiệu của Một, thủ lĩnh trại để lại.
Ninh Thư đến một cái miếu hoang theo ký hiệu. Vào trong miếu thấy có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, mắt ai cũng lạnh lùng, sát khí hiện rõ qua lông mày.
Một nhìn Ninh Thư, hỏi lạnh lùng: “Sao giờ mới đến?”
Ninh Thư trả lời lễ phép ngay: “Luôn có người theo dõi phủ hoàng tử, bây giờ thuộc hạ mới nhìn thấy ký hiệu.”
Một hừ lạnh, nhìn mọi người trong miếu và nói: “Ta đã điều tra ra được chủ tử đang bị giam ở Trường Nhạc Cung, bọn ta định đi cứu chủ tử.”
Ninh Thư thấy rất không khả thi, xông vào hoàng cung như thế có khác nào chịu chết? Ninh Thư định nói mà thấy mọi người không có ý kiến, rõ ràng Một bảo sao nghe vậy.
Ninh Thư mím môi hỏi: “Khi nào chúng ta hành động?”
“Tối mai.” Một trả lời quả quyết.
“Mai là ngày tân hoàng lên ngôi, nhất định khi đó sẽ có rất ít người chú ý Trường Nhạc Cung vậy nên bọn ta định cứu chủ tử vào khi đó.” Một vừa nói vừa lôi bản đồ trong ngực ra, đó là bản đồ chi tiết hoàng cung.
Ninh Thư nói: “Thật ra chúng ta có thể đào đường hầm dẫn đến Trường Nhạc Cung.”
Một nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chết chóc rét lạnh: “Mười Một, ngươi nói quá nhiều, đào đường hầm thì đào đến bao giờ? Ngươi định phản bội chủ tử, giết chủ tử sau khi cẩu hoàng đế lên ngôi đó à?”
Các tử sĩ khác đều nhìn Ninh Thư, có một số người còn rút kiếm định giết Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Cô nói gì sai à? Cô chỉ đang đề xuất ý kiến thôi mà.
“Nhớ lấy tính mạng của ngươi thuộc về chủ tử, tất cả những gì người có đều thuộc về chủ tử, sự tồn tại của ngươi cũng thuộc về chủ tử.” Một nói lạnh tanh: “Việc ngươi cần làm bây giờ đó là cứu chủ tử, dù có phải đánh đổi bằng cái mạng ngươi.”
Ninh Thư giật thót, nhìn thấy nét mặt đó là chuyện hiển nhiên của những người khác là cô chợt hiểu lý do mà Mười Một lại hiến dâng miễn phí một nửa hoặc thậm chí là nhiều hơn linh hồn của mình để cứu Hiên Hồng Vũ là bởi vì cô ấy tồn tại do Hiên Hồng Vũ.
Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, cũng luôn suy nghĩ mặt nào đáng giá của Hiên Hồng Vũ để Mười Một hiến dâng miễn phí linh hồn cứu hắn ta. Giờ này mới hiểu được nỗi lòng của Mười Một.
Tử sĩ không phải người bình thường, họ quen được chủ tử sai làm nhiệm vụ, không tiếc hy sinh tính mạng vì nhiệm vụ. Đó là nguồn sống cho tinh thần họ, một khi nguồn sống tắt vậy họ sẽ đi đâu về đâu.
Họ quen được sai việc, nếu một ngày người sai việc không còn họ sẽ lo sợ không biết theo ai.
Tử sĩ lạnh lùng vô tình, máu nhuốm ngập tay không thể sống như người bình thường. Mỗi một hành động của họ đều khác với người bình thường, cùng đứng dưới ánh mặt trời sẽ phận biệt được sự khác biệt của họ.
Hiên Hồng Vũ đối xử với Mười Một như một công cụ, coi rẻ cô ấy nhưng Mười Một lại không thể bỏ mặc Hiên Hồng Vũ.
Ninh Thư thở dài trong bụng, nói: “Thuộc hạ quá lo cho chủ tử thôi.”
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng và rồi bắt đầu chia nhiệm vụ.
Nghe là biết đi chịu chết nhưng Ninh Thư chỉ biết nghe chứ không được phép lên tiếng. Có một chút người trong phòng đây sao mà giết được Ngự lâm quân.
Kế hoạch của Một là giương đông kích tây, đầu tiên cử một nhóm hành thích Hiên Tiêu Thiên, thu hút sự chú ý của thị vệ trong cung và rồi một nhóm khác sẽ vào Trường Nhạc Cung cứu Hiên Hồng Vũ.
Các tử sĩ trong nhóm ám sát Hiên Tiêu Thiên thu hút sự chú ý là đi chịu chết cả, những người được giao việc đó đều tán thành nhiệm vụ, không có biểu cảm nào khác.
Ninh Thư nuốt ực nước miếng, sợ chết là bản năng, những người này chết cũng không sợ ư?
Đã chia xong việc nhưng có mỗi Ninh Thư không được giao việc, Ninh Thư hỏi Một: “Nhiệm vụ của thuộc hạ đâu?”
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng, sát ý loé trong đôi mắt. Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cố gắng dặn lại dục vọng định bỏ chạy để thắc mắc: “Sao vậy?”
“Bắt cô ta lại.” Một lạnh giọng.
Lập tức có người xông lên khống chế Ninh Thư, bẻ hai tay Ninh Thư ra sau. Ninh Thư dồn khí thoát khỏi sự khống chế của họ, rút kiếm đối đầu với họ.
“Ta đã làm gì sai? Tại sao lại bắt ta?” Ninh Thư rất bực.
Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng: “Ta nghi ngờ ngươi đã phản bội chủ tử.”
Ninh Thư: Hờ hờ?!
Cô phản bội Hiên Hồng Vũ mà sao cô không biết vậy?
“Để đề phòng ngươi tiết lộ nhiệm vụ lần này, ngươi không được đi.” Một lấy cung giắt bên hông ra ngắm mũi tên vào đầu Ninh Thư, “Định bắt ngươi rồi để chủ tử phạt ngươi sau khi cứu được chủ tử nhưng giờ ta không thể tha thứ cho ngươi được nữa.”
Ninh Thư cạn lời, bằng chứng đâu mà tự nhiên bảo cô phản bội Hiên Hồng Vũ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.