Chương 298: Đại Gia Yêu Say Đắm (10)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư thấy Mạch Đoá Nhi lượn ra ngoài một vòng về lại bị thương thì hỏi ngay: “Chân em sao đấy Mạch Đoá Nhi?”
Mạch Đoá Nhi hơi mất tự nhiên, cô bảo: “Em không sao, chỉ ngã cái nên xước đầu gối thôi chị.”
Mạch Đoá Nhi không muốn cho Ninh Thư biết chuyện.
Ninh Thư bước qua vén váy Mạch Đoá Nhi nên, thấy gối cô ta trầy xước thì Ninh Thư nheo mắt lại bảo, “Sát trùng khử khuẩn vết thương đã chứ.”
Joey lấy hòm thuốc ra ngay, Ninh Thư xoa bông tẩm cồn sát trùng vào vết thương của Mạch Đoá Nhi mà không nể nang gì. Mạch Đoá Nhi đau hết xuýt xoa, ứa cả nước mắt.
Ninh Thư hỏi rất bình tĩnh: “Em nói chị nghe xem em tạo ra vết thương này kiểu gì đi. Tự nhiên em bị thương thế này thì không nhận được rất nhiều quảng cáo đấy, em phải cho chị một câu trả lời thoả đáng chứ?”
Mạch Đoá Nhi tủi thân vô cùng, mình đã bị thương mà chị ta còn nhắc quảng cáo với chả quảng không, đúng là một người máu lạnh.
Nhớ đến cái người với dáng vẻ hống hách đâm vào cô hôm nay lại làm Mạch Đoá Nhi tức đến nghiến răng.
Hai ngày đóng phim vất vả làm trái tim Mạch Đoá Nhi lên xuống thất thường. Cô nặng lòng quá có nằm trên giường cũng không ngủ được. Cô đi dạo một lát và lúc sang đường không để ý đèn đỏ nên suýt bị một chiếc xe tông vào, cô ngã ra đường làm xước xát hết cả đầu gối.
Mạch Đoá Nhi cũng chẳng ngờ người lái xe đó lại là Mạc Tước Phong đáng ghét đâu. Mạc Tước Phong bước ra khỏi xe, Mạch Đoá Nhi cảm nhận rõ ràng được sự khinh thường của Mạc Tước Phong.
“Để trèo cao mà đàn bà ngày nay ngày càng không biết sợ, đến cái mạng cũng chẳng cần.” Mạc Tước Phong ngồi xổm xuống nâng cằm Mạch Đoá Nhi lên ngắm nghía, “Tôi không thích loại phụ nữ nhạt nhẽo như cô đâu. Dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi là quá rẻ tiền rồi đấy. Lần trước thì đổ rượu vào người, lần này thì tông vào xe, đừng hòng mà mong tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nghe Mạc Tước Phong nhục mạ mình mà Mạch Đoá Nhi tức đến hít thở không thông, tức ngực khó chịu. Thấy Mạc Tước Phong vứt một tờ chi phiếu cho mình, Mạch Đoá Nhi nhặt ngay tờ chi phiếu lên và xé luôn.
Mạch Đoá Nhi cố chịu cái chân đau để nói với Mạc Tươc Phong, “Tôi thèm vào tiền của anh! Tôi đi dạo thật, không hề định tông vào xe của anh. Ở đây có nhiều xe như thế, làm sao mà tôi biết được xe nào là xe của anh chứ? Tôi chưa chán đến mức đi theo dõi anh đâu.”
Mạch Đoá Nhi đỡ cái chân tập tễnh của mình đi về.
Mạc Tước Phong nheo con mắt, ngón tay vuốt ve đôi môi nhìn theo bóng dáng Mạch Đoá Nhi và bật cười.
Mạch Đoá Nhi đã rất khó chịu, trước là bị cái tên thái tử kia nói là loại phụ nữ thích trèo cao, giờ lại là bị quản lý hỏi liên tiếp như thẩm vấn tội phạm không bằng.
Mạch Đoá Nhi nói với Ninh Thư: “Chị Hy này, em không phải cỗ máy kiếm tiền, em cũng có cảm xúc chứ. Em ra ngoài đi dạo một lúc có làm sao? Em có phải tội phạm đâu mà cần chị canh khắp nơi? Chị làm em mệt mỏi quá đấy.”
Mạch Đoá Nhi bùng nổ, cô ta ngồi phịch xuống sô pha rồi co người lại oà khóc.
Joey thấy Mạch Đoá Nhi khủng hoảng vậy thì nhìn sang hỏi ý Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhếch cái mép, cô không hiểu Mạch Đoá Nhi khổ cái gì nữa, làm như cô làm gì cô ta ấy. Chỉ cho phép mình làm khổ người khác mà không cho phép người khác hỏi một câu à?
Làm gì mà phải thái quá như trời sụp đến nơi thế.
Nữ chính nên sống hạnh phúc dưới đôi cánh của nam chính thật, cô gái xinh đẹp nép mình bên cánh chim thì chịu gió bão ngoài kia thế nào được.
Mình còn chưa cả làm gì mà Mạch Đoá Nhi đã vậy rồi.
“Không muốn kể thì thôi, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Ninh Thư vỗ về Mạch Đoá Nhi: “Còn cái việc em bảo em không phải cỗ máy kiếm tiền ấy, chị chưa đạt chỉ tiêu năm nay nên em vẫn chưa biết kiếm tiền đâu.”
Mạch Đoá Nhi khựng người, quản lý của cô máu lạnh thật chỉ biết tiền tiền tiền thôi, ngoài tiền ra thì chẳng biết cái gì cả.
Mạch Đoá Nhi đã có mục tiêu mới, đó là nổi tiếng và đá quản lý máu lạnh này đi.
Mạch Đoá Nhi hít sâu, nói với Ninh Thư: “Em biết rồi chị Hy, em sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng.”
Ninh Thư vỗ vai Mạch Đoá Nhi, vừa nói vừa cười: “Em hiểu là tốt rồi, không phất lên sẽ không có nhân quyền. Không trèo lên đỉnh cao thì sẽ không có nhân quyền. Không có chống lưng chắc thì phải càng trả giá đắt để vươn đến thành công. Không phải cứ cố gắng thì sẽ thành công, nhưng chị là quản lý của em, chị tin em sẽ thành công!”
Lúc Mạch Đoá Nhi nghe Ninh Thư nhắc đến chống lưng chắc thì giật mình hoảng hốt. Cô bước vào showbiz một thân một mình, chẳng quen ai trong showbiz này thì lấy đâu ra chống lưng vững chắc.
Mạch Đoá Nhi hít sâu, dù không có chống lưng vững chắc thì nhất định cô vẫn có thể thành công.
Ninh Thư bảo Joey đi học lớp nhạc đi còn mình trông Mạch Đoá Nhi. Ninh Thư chỉ nhìn sắc mặt thay đổi cảm xúc của Mạch Đoá Nhi chứ cả hai đều không nói gì.
Một lúc lâu sau Mạch Đoá Nhi mới nói: “Em cảm ơn chị Hy, giờ em đỡ nhiều rồi, em muốn nghỉ cái ạ.”
“Ừ, để ý vết thương đấy.” Ninh Thư đỡ Mạch Đoá Nhi về phòng, nhắc lại lần nữa với Mạch Đoá Nhi: “Sau này mà có việc gì cũng phải giữ liên lạc. Em cứ lúc lúc lại biến mất như thế sẽ làm phiền mọi người rất nhiều. Nếu còn tái phạm, công ty chỉ còn cách chấm dứt hợp đồng với em thôi.”
Mạch Đoá Nhi nằm trên giường nghe thấy bốn chữ chấm dứt hợp đồng mà suýt thì nhảy dựng lên. Chấm dứt hợp đồng rồi ước mơ làm Ảnh hậu của cô sẽ thế nào đây? Dù qua công ty khác được nhưng Mạch Đoá Nhi vẫn hơi chột dạ. Chị quản lý không tốt với cô nhưng mà giờ cô chưa nổi tiếng, không biết quản lý của công ty khác sẽ thế nào, nếu lỡ như vớ được quản lý còn ghê gớm hơn chị này thì sao?
Mạch Đoá Nhi có cái tính thích nghi theo hoàn cảnh. Như lúc Mạc Tước Phong đe doạ cô ta để có quan hệ với mình, Mạch Đoá Nhi đã luôn chịu đựng. May mà hai anh chị là tình yêu đích thực của nhau nên sau rồi đại gia đã thành chồng, cả nhà cùng vui.
Tình yêu và sự nghiệp cùng bội thu.
Mạch Đoá Nhi vội vàng thề thốt với Ninh Thư: “Tuyệt đối sau này em sẽ không tắt máy nữa chị Hy ạ.”
Ninh Thư ừ một tiếng, chỉnh lại chăn cho Mạch Đoá Nhi nhưng không có biểu cảm nào khác: “Em hiểu là được. Có thể chị còn chỗ nào đó chưa tốt, nhưng đó cũng chỉ để cho em có một tương lai xán lạn hơn thôi.”
Mạch Đoá Nhi ngại ngùng: “Em biết rồi ạ, em sẽ không để chị Hy bị khó xử nữa đâu.”
“Ngoan lắm.” Ninh Thư rời khỏi phòng ngủ của Mạch Đoá Nhi. Cô nhún vai khi ra ngoài cửa, tự làm mình bị thương vậy là Mạch Đoá Nhi không đi dự tiệc tối mai được rồi.
Ninh Thư cũng nghi Mạch Đoá Nhi không muốn đi đóng phim nữa mới tự làm mình bị thương, hoặc cũng nghi đã xảy ra chuyện khác mà cô không biết lắm.
Ninh Thư thấy Mạch Đoá Nhi lượn ra ngoài một vòng về lại bị thương thì hỏi ngay: “Chân em sao đấy Mạch Đoá Nhi?”
Mạch Đoá Nhi hơi mất tự nhiên, cô bảo: “Em không sao, chỉ ngã cái nên xước đầu gối thôi chị.”
Mạch Đoá Nhi không muốn cho Ninh Thư biết chuyện.
Ninh Thư bước qua vén váy Mạch Đoá Nhi nên, thấy gối cô ta trầy xước thì Ninh Thư nheo mắt lại bảo, “Sát trùng khử khuẩn vết thương đã chứ.”
Joey lấy hòm thuốc ra ngay, Ninh Thư xoa bông tẩm cồn sát trùng vào vết thương của Mạch Đoá Nhi mà không nể nang gì. Mạch Đoá Nhi đau hết xuýt xoa, ứa cả nước mắt.
Ninh Thư hỏi rất bình tĩnh: “Em nói chị nghe xem em tạo ra vết thương này kiểu gì đi. Tự nhiên em bị thương thế này thì không nhận được rất nhiều quảng cáo đấy, em phải cho chị một câu trả lời thoả đáng chứ?”
Mạch Đoá Nhi tủi thân vô cùng, mình đã bị thương mà chị ta còn nhắc quảng cáo với chả quảng không, đúng là một người máu lạnh.
Nhớ đến cái người với dáng vẻ hống hách đâm vào cô hôm nay lại làm Mạch Đoá Nhi tức đến nghiến răng.
Hai ngày đóng phim vất vả làm trái tim Mạch Đoá Nhi lên xuống thất thường. Cô nặng lòng quá có nằm trên giường cũng không ngủ được. Cô đi dạo một lát và lúc sang đường không để ý đèn đỏ nên suýt bị một chiếc xe tông vào, cô ngã ra đường làm xước xát hết cả đầu gối.
Mạch Đoá Nhi cũng chẳng ngờ người lái xe đó lại là Mạc Tước Phong đáng ghét đâu. Mạc Tước Phong bước ra khỏi xe, Mạch Đoá Nhi cảm nhận rõ ràng được sự khinh thường của Mạc Tước Phong.
“Để trèo cao mà đàn bà ngày nay ngày càng không biết sợ, đến cái mạng cũng chẳng cần.” Mạc Tước Phong ngồi xổm xuống nâng cằm Mạch Đoá Nhi lên ngắm nghía, “Tôi không thích loại phụ nữ nhạt nhẽo như cô đâu. Dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi là quá rẻ tiền rồi đấy. Lần trước thì đổ rượu vào người, lần này thì tông vào xe, đừng hòng mà mong tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Nghe Mạc Tước Phong nhục mạ mình mà Mạch Đoá Nhi tức đến hít thở không thông, tức ngực khó chịu. Thấy Mạc Tước Phong vứt một tờ chi phiếu cho mình, Mạch Đoá Nhi nhặt ngay tờ chi phiếu lên và xé luôn.
Mạch Đoá Nhi cố chịu cái chân đau để nói với Mạc Tươc Phong, “Tôi thèm vào tiền của anh! Tôi đi dạo thật, không hề định tông vào xe của anh. Ở đây có nhiều xe như thế, làm sao mà tôi biết được xe nào là xe của anh chứ? Tôi chưa chán đến mức đi theo dõi anh đâu.”
Mạch Đoá Nhi đỡ cái chân tập tễnh của mình đi về.
Mạc Tước Phong nheo con mắt, ngón tay vuốt ve đôi môi nhìn theo bóng dáng Mạch Đoá Nhi và bật cười.
Mạch Đoá Nhi đã rất khó chịu, trước là bị cái tên thái tử kia nói là loại phụ nữ thích trèo cao, giờ lại là bị quản lý hỏi liên tiếp như thẩm vấn tội phạm không bằng.
Mạch Đoá Nhi nói với Ninh Thư: “Chị Hy này, em không phải cỗ máy kiếm tiền, em cũng có cảm xúc chứ. Em ra ngoài đi dạo một lúc có làm sao? Em có phải tội phạm đâu mà cần chị canh khắp nơi? Chị làm em mệt mỏi quá đấy.”
Mạch Đoá Nhi bùng nổ, cô ta ngồi phịch xuống sô pha rồi co người lại oà khóc.
Joey thấy Mạch Đoá Nhi khủng hoảng vậy thì nhìn sang hỏi ý Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nhếch cái mép, cô không hiểu Mạch Đoá Nhi khổ cái gì nữa, làm như cô làm gì cô ta ấy. Chỉ cho phép mình làm khổ người khác mà không cho phép người khác hỏi một câu à?
Làm gì mà phải thái quá như trời sụp đến nơi thế.
Nữ chính nên sống hạnh phúc dưới đôi cánh của nam chính thật, cô gái xinh đẹp nép mình bên cánh chim thì chịu gió bão ngoài kia thế nào được.
Mình còn chưa cả làm gì mà Mạch Đoá Nhi đã vậy rồi.
“Không muốn kể thì thôi, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Ninh Thư vỗ về Mạch Đoá Nhi: “Còn cái việc em bảo em không phải cỗ máy kiếm tiền ấy, chị chưa đạt chỉ tiêu năm nay nên em vẫn chưa biết kiếm tiền đâu.”
Mạch Đoá Nhi khựng người, quản lý của cô máu lạnh thật chỉ biết tiền tiền tiền thôi, ngoài tiền ra thì chẳng biết cái gì cả.
Mạch Đoá Nhi đã có mục tiêu mới, đó là nổi tiếng và đá quản lý máu lạnh này đi.
Mạch Đoá Nhi hít sâu, nói với Ninh Thư: “Em biết rồi chị Hy, em sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng.”
Ninh Thư vỗ vai Mạch Đoá Nhi, vừa nói vừa cười: “Em hiểu là tốt rồi, không phất lên sẽ không có nhân quyền. Không trèo lên đỉnh cao thì sẽ không có nhân quyền. Không có chống lưng chắc thì phải càng trả giá đắt để vươn đến thành công. Không phải cứ cố gắng thì sẽ thành công, nhưng chị là quản lý của em, chị tin em sẽ thành công!”
Lúc Mạch Đoá Nhi nghe Ninh Thư nhắc đến chống lưng chắc thì giật mình hoảng hốt. Cô bước vào showbiz một thân một mình, chẳng quen ai trong showbiz này thì lấy đâu ra chống lưng vững chắc.
Mạch Đoá Nhi hít sâu, dù không có chống lưng vững chắc thì nhất định cô vẫn có thể thành công.
Ninh Thư bảo Joey đi học lớp nhạc đi còn mình trông Mạch Đoá Nhi. Ninh Thư chỉ nhìn sắc mặt thay đổi cảm xúc của Mạch Đoá Nhi chứ cả hai đều không nói gì.
Một lúc lâu sau Mạch Đoá Nhi mới nói: “Em cảm ơn chị Hy, giờ em đỡ nhiều rồi, em muốn nghỉ cái ạ.”
“Ừ, để ý vết thương đấy.” Ninh Thư đỡ Mạch Đoá Nhi về phòng, nhắc lại lần nữa với Mạch Đoá Nhi: “Sau này mà có việc gì cũng phải giữ liên lạc. Em cứ lúc lúc lại biến mất như thế sẽ làm phiền mọi người rất nhiều. Nếu còn tái phạm, công ty chỉ còn cách chấm dứt hợp đồng với em thôi.”
Mạch Đoá Nhi nằm trên giường nghe thấy bốn chữ chấm dứt hợp đồng mà suýt thì nhảy dựng lên. Chấm dứt hợp đồng rồi ước mơ làm Ảnh hậu của cô sẽ thế nào đây? Dù qua công ty khác được nhưng Mạch Đoá Nhi vẫn hơi chột dạ. Chị quản lý không tốt với cô nhưng mà giờ cô chưa nổi tiếng, không biết quản lý của công ty khác sẽ thế nào, nếu lỡ như vớ được quản lý còn ghê gớm hơn chị này thì sao?
Mạch Đoá Nhi có cái tính thích nghi theo hoàn cảnh. Như lúc Mạc Tước Phong đe doạ cô ta để có quan hệ với mình, Mạch Đoá Nhi đã luôn chịu đựng. May mà hai anh chị là tình yêu đích thực của nhau nên sau rồi đại gia đã thành chồng, cả nhà cùng vui.
Tình yêu và sự nghiệp cùng bội thu.
Mạch Đoá Nhi vội vàng thề thốt với Ninh Thư: “Tuyệt đối sau này em sẽ không tắt máy nữa chị Hy ạ.”
Ninh Thư ừ một tiếng, chỉnh lại chăn cho Mạch Đoá Nhi nhưng không có biểu cảm nào khác: “Em hiểu là được. Có thể chị còn chỗ nào đó chưa tốt, nhưng đó cũng chỉ để cho em có một tương lai xán lạn hơn thôi.”
Mạch Đoá Nhi ngại ngùng: “Em biết rồi ạ, em sẽ không để chị Hy bị khó xử nữa đâu.”
“Ngoan lắm.” Ninh Thư rời khỏi phòng ngủ của Mạch Đoá Nhi. Cô nhún vai khi ra ngoài cửa, tự làm mình bị thương vậy là Mạch Đoá Nhi không đi dự tiệc tối mai được rồi.
Ninh Thư cũng nghi Mạch Đoá Nhi không muốn đi đóng phim nữa mới tự làm mình bị thương, hoặc cũng nghi đã xảy ra chuyện khác mà cô không biết lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.