Chương 294: Đại Gia Yêu Say Đắm (6)
Ngận Thị Kiểu Tình
18/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Con ăn mày ư?!
Mạch Đóa Nhi hơi khựng mặt, tại sao lại là ăn mày chứ?
Tóm lại là Mạch Đóa Nhi vẫn nhõng nhẽo lắm. Miệng thì bảo ngoài vai khoe da thịt thì vai nào cũng đều nhận được. Nhưng bảo cô ta diễn vai ăn mày thì vẫn không chấp nhận nổi.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, Ninh Thư chỉ bảo: “Nếu như em không muốn diễn thì đi qua phim trường khác xem có vai nào thích hợp cho em không vậy.”
Ninh Thư nói như thể đang nghĩ cho Mạch Đóa Nhi: “Em chỉ là người mới thôi, phải bước chắc từng bước một chứ. Nếu như em muốn trở thành một diễn viên gạo cội, vậy thì các vai diễn tầm thường này có thể rèn kỹ năng diễn cho em đấy.”
Mạch Đóa Nhi cắn môi, nói chắc nịch: “Em biết rồi ạ.”
Mạch Đóa Nhi đồng ý diễn ăn mày cái là có thợ trang điểm qua hóa trang cho cô ngay. Mạch Đóa Nhi bị bảo thay váy liền trắng thành quần áo rách rưới bẩn thỉu. Mái tóc bồng bềnh suôn mượt bị dập xịt làm cho rối tung lên. Đầu thì bẩn, mặt thì đen nhẻm, không nhận ra đây là ai nữa rồi.
Mạch Đóa Nhi đến chạy mất dép khi thấy mình trong gương, tại sao lại hóa trang thành thế này chứ? Khi Mạch Đóa Nhi nhìn thấy nữ chính của bộ phim mặc quần áo cổ đại lộng lẫy, tóc dài đung đưa theo gió vô cùng xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với mình thì đã bắt đầu tự xót xa.
Nhìn quản lý đứng gần đó mỉm cười với mình, Mạch Đóa Nhi hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần đóng phim cho tốt. Mình cứ cố gắng rồi sẽ có thể trở thành diễn viên mặc quần áo đẹp thôi.
Cô sẽ làm cho quản lý tìm vai tốt cho cô.
Vai diễn của Mạch Đóa Nhi không còn quá xa lạ trên màn ảnh nữa, vai của cô chính là ăn mày ăn xin của nữ chính bộ phim ấy, và nữ chính sẽ đưa lương khô của mình cho cô.
Lời thoại của Mạch Đóa Nhi chỉ vẻn vẹn có hai câu, đó là: “Xin tiểu thư cho ăn cái gì đó.” và “Cảm ơn tiểu thư.”
Lần đầu Mạch Đóa Nhi đóng phim nên vô cùng lo lắng và cũng cả phấn khích. Ninh Thư đứng gần cũng cảm nhận được sự hồi hộp của cô ta, Ninh Thư làm công tác tư tưởng cho cô, “Không sao đâu, cứ diễn cho tốt là được.”
Đến cảnh của Mạch Đóa Nhi, tổ phim qua gọi Mạch Đóa Nhi và bảo Mạch Đóa Nhi ngủ ở lề đường đợi nữ chính đi qua.
Mạch Đóa Nhi nằm đơ ra ở dưới đất, xung quanh còn nhiều người đi lại dẫn bụi qua làm Mạch Đóa Nhi rất khó thở.
Đạo diễn cầm loa nhắc nhở Mạch Đóa Nhi: “Cái cô ăn mày bên kia ốm yếu một chút đi, trạng thái hiện giờ của cô là đói đến kiệt sức đấy.”
Mạch Đóa Nhi càng cứng đờ người hơn, không khác gì tấm gỗ nằm dưới đất làm đạo diễn tức gần chết. Ông bảo Mạch Đóa Nhi quay mặt vào trong luôn đi.
Ninh Thư đứng bên xem, nếu đã quay mặt vào trong vậy Mạch Đóa Nhi không còn có hai lời thoại rồi.
Lúc đạo diễn hô diễn, Mạch Đóa Nhi nằm dưới đất nghe thấy tiếng đạo diễn và đầu đau như búa bổ, đổ mồ hôi tay không dám cử động.
Nữ chính đứng trước mặt Mạch Đóa Nhi, bảo: “Người này đáng thương quá.” Nói rồi đặt lương khô của mình vào trong cái bát vỡ trước mặt Mạch Đóa Nhi. Nữ chính thấy người nằm dưới đất không có phản ứng thì đẩy Mạch Đóa Nhi hóa trang thành ăn mày, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thức ăn rồi này.”
Đạo diễn lại cầm loa hô: “Cắt cắt cắt…” Mới nghe thấy tiếng đạo diễn là Mạch Đóa Nhi rùng mình, bò vội dậy xin lỗi đạo diễn: “Xin lỗi… Xin lỗi, tại tôi cả.”
“Cô đang là ăn mày đói nhiều ngày đấy, phản ứng đầu tiên khi thấy thức ăn là phải ăn lấy ăn để chứ, tại sao chẳng làm gì cả? Cô có biết đóng phim không đấy? Diễn viên quần chúng nào cũng diễn tốt hơn cô đấy.” Đạo diễn sẽ không khách sáo với Mạch Đóa Nhi chỉ vì cô ta là con gái. Mặt khác cũng bởi Mạch Đóa Nhi đang bẩn thỉu, nhem nhuốc vô cùng, không nhìn rõ mặt thật nên càng mắng thậm tệ hơn.
Mạch Đóa Nhi tủi thân và đổ mồ hôi ròng ròng trước lời mắng nhiếc của đạo diễn. Vừa nãy cô không bắt kịp nhịp, cô xin cho cô một cơ hội nữa.
Ninh Thư bước qua xin đạo diễn: “Nghệ sĩ nhà cháu gây thêm phiền phức cho chú rồi. Xin chú cho con bé một cơ hội nữa, mới rồi nó không bắt được nhịp ạ.”
Đạo diễn hừ một cái, “Diễn lại từ chỗ nãy.”
Nữ chính đặt lương khô vào bát của Mạch Đóa Nhi. Mạch Đóa Nhi xoay cái thân cứng nhắc qua cầm lương khô trong bát lên. Cô không biết lương khô này làm từ gì, đã vậy còn đặt vào cái bát bẩn như thế nên chần chừ mãi rồi Mạch Đóa Nhi mới cắn một miếng, cắn xong mà suýt thì cô nhổ ra ngay.
“Cắt cắt cắt…” Đạo diễn lại hét lên, chỉ điểm Mạch Đóa Nhi: “Há to cái mồm ra, ăn như chết đói vào, cô diễn thế để làm gì hả? Tổ phim đâu đổi người đi, cái cô này không diễn được.”
Mạch Đóa Nhi cay xè sống mũi, suýt khóc đến nơi. Cô nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt tội nghiệp. Ninh Thư tỉnh bơ, cô quay lại xin đạo diễn: “Đạo diễn ơi một lần cuối thôi ạ, lần này mà không được thì chú đổi con bé đi.”
Đạo diễn hậm hức lắm rồi, vằn hết cả tơ mắt lên, “Tôi chưa gặp ai mà lại ngu như lợn thế này.”
Diễn lần nữa, lần này Mạch Đóa Nhi bất chấp tất cả cứ nhét vào miệng thôi, cô cảm thấy mình như đang nhai cát.
Lần này đạo diễn châm chước cho qua. Nghe thấy được duyệt cái là Mạch Đóa Nhi nhổ hết lương khô trong miệng ra ngay. Cô khổ quá, khó chịu quá, cô khóc đây.
Nhìn thấy nữ chính xinh đẹp bước chậm rãi qua người mình, Mạch Đóa Nhi cảm thấy có cái gì đó đang từ từ nhen nhóm.
Ninh Thư đi qua đỡ Mạch Đóa Nhi dậy, cô bảo: “Đi thay quần áo đi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Ninh Thư không nhìn nổi vết bẩn và nước mắt hòa quyện trên mặt Mạch Đóa Nhi nên lấy giấy ra lau sạch mặt cho cô ta.
Chuyện hôm nay đã đánh một cú sốc nặng nề vào Mạch Đóa Nhi. Cô cho rằng mình có tài năng, cô đã đưa Ảnh hậu trở thành lý tưởng của mình, nhưng giờ cô chỉ muốn khóc thôi, “Chị Hy à, có phải em vô dụng lắm không?”
Ninh Thư vỗ về cô ta, “Cứ dần dần rồi khác diễn tốt ấy mà.”
Mạch Đóa Nhi đi thay quần áo. Lúc đến là áo váy trắng tinh tươm, ra về thì váy trắng cũng dính bẩn rồi. Đóng vai ăn mày nên chỗ nào Mạch Đóa Nhi cũng bẩn, cổ còn đen sì nữa.
Ninh Thư ngồi vào xe, Mạch Đóa Nhi cũng vào theo. Mới lên xe mà Mạch Đóa Nhi đã khóc.
Mới nhiêu đó đã không chịu được à!
Mạch Đóa Nhi gặp Mạc Tước Phong, quấn quít với Mạc Tước Phong bị bỏ thuốc xong là vững bước trên con đường ngôi sao luôn. Trong lúc người khác phải lăn lê bò toài từng bước một, Mạch Đóa Nhi có Mạc Tước Phong bảo kê nên chẳng phải chịu chút khổ nào.
Trần Hy luôn đưa Mạch Đóa Nhi tham dự các bữa tiệc là không muốn để Mạch Đóa Nhi phải khổ như những người khác. Nếu có đạo diễn hay biên kịch để ý Mạch Đóa Nhi, cảm thấy Mạch Đóa Nhi hợp với vai nào là chưa biết chừng sẽ cho Mạch Đóa Nhi một vai diễn đấy chứ.
Mặc dù cách làm việc của Trần Hy hơi cổ lỗ sĩ, nhưng không đến mức là tú bà lầu xanh như lời Mạch Đóa Nhi nói. Ít nhất thì Trần Hy sẽ không cho nghệ sĩ nữ mình quản lý leo lên giường người khác.
Con ăn mày ư?!
Mạch Đóa Nhi hơi khựng mặt, tại sao lại là ăn mày chứ?
Tóm lại là Mạch Đóa Nhi vẫn nhõng nhẽo lắm. Miệng thì bảo ngoài vai khoe da thịt thì vai nào cũng đều nhận được. Nhưng bảo cô ta diễn vai ăn mày thì vẫn không chấp nhận nổi.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, Ninh Thư chỉ bảo: “Nếu như em không muốn diễn thì đi qua phim trường khác xem có vai nào thích hợp cho em không vậy.”
Ninh Thư nói như thể đang nghĩ cho Mạch Đóa Nhi: “Em chỉ là người mới thôi, phải bước chắc từng bước một chứ. Nếu như em muốn trở thành một diễn viên gạo cội, vậy thì các vai diễn tầm thường này có thể rèn kỹ năng diễn cho em đấy.”
Mạch Đóa Nhi cắn môi, nói chắc nịch: “Em biết rồi ạ.”
Mạch Đóa Nhi đồng ý diễn ăn mày cái là có thợ trang điểm qua hóa trang cho cô ngay. Mạch Đóa Nhi bị bảo thay váy liền trắng thành quần áo rách rưới bẩn thỉu. Mái tóc bồng bềnh suôn mượt bị dập xịt làm cho rối tung lên. Đầu thì bẩn, mặt thì đen nhẻm, không nhận ra đây là ai nữa rồi.
Mạch Đóa Nhi đến chạy mất dép khi thấy mình trong gương, tại sao lại hóa trang thành thế này chứ? Khi Mạch Đóa Nhi nhìn thấy nữ chính của bộ phim mặc quần áo cổ đại lộng lẫy, tóc dài đung đưa theo gió vô cùng xinh đẹp, đối lập hoàn toàn với mình thì đã bắt đầu tự xót xa.
Nhìn quản lý đứng gần đó mỉm cười với mình, Mạch Đóa Nhi hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần đóng phim cho tốt. Mình cứ cố gắng rồi sẽ có thể trở thành diễn viên mặc quần áo đẹp thôi.
Cô sẽ làm cho quản lý tìm vai tốt cho cô.
Vai diễn của Mạch Đóa Nhi không còn quá xa lạ trên màn ảnh nữa, vai của cô chính là ăn mày ăn xin của nữ chính bộ phim ấy, và nữ chính sẽ đưa lương khô của mình cho cô.
Lời thoại của Mạch Đóa Nhi chỉ vẻn vẹn có hai câu, đó là: “Xin tiểu thư cho ăn cái gì đó.” và “Cảm ơn tiểu thư.”
Lần đầu Mạch Đóa Nhi đóng phim nên vô cùng lo lắng và cũng cả phấn khích. Ninh Thư đứng gần cũng cảm nhận được sự hồi hộp của cô ta, Ninh Thư làm công tác tư tưởng cho cô, “Không sao đâu, cứ diễn cho tốt là được.”
Đến cảnh của Mạch Đóa Nhi, tổ phim qua gọi Mạch Đóa Nhi và bảo Mạch Đóa Nhi ngủ ở lề đường đợi nữ chính đi qua.
Mạch Đóa Nhi nằm đơ ra ở dưới đất, xung quanh còn nhiều người đi lại dẫn bụi qua làm Mạch Đóa Nhi rất khó thở.
Đạo diễn cầm loa nhắc nhở Mạch Đóa Nhi: “Cái cô ăn mày bên kia ốm yếu một chút đi, trạng thái hiện giờ của cô là đói đến kiệt sức đấy.”
Mạch Đóa Nhi càng cứng đờ người hơn, không khác gì tấm gỗ nằm dưới đất làm đạo diễn tức gần chết. Ông bảo Mạch Đóa Nhi quay mặt vào trong luôn đi.
Ninh Thư đứng bên xem, nếu đã quay mặt vào trong vậy Mạch Đóa Nhi không còn có hai lời thoại rồi.
Lúc đạo diễn hô diễn, Mạch Đóa Nhi nằm dưới đất nghe thấy tiếng đạo diễn và đầu đau như búa bổ, đổ mồ hôi tay không dám cử động.
Nữ chính đứng trước mặt Mạch Đóa Nhi, bảo: “Người này đáng thương quá.” Nói rồi đặt lương khô của mình vào trong cái bát vỡ trước mặt Mạch Đóa Nhi. Nữ chính thấy người nằm dưới đất không có phản ứng thì đẩy Mạch Đóa Nhi hóa trang thành ăn mày, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thức ăn rồi này.”
Đạo diễn lại cầm loa hô: “Cắt cắt cắt…” Mới nghe thấy tiếng đạo diễn là Mạch Đóa Nhi rùng mình, bò vội dậy xin lỗi đạo diễn: “Xin lỗi… Xin lỗi, tại tôi cả.”
“Cô đang là ăn mày đói nhiều ngày đấy, phản ứng đầu tiên khi thấy thức ăn là phải ăn lấy ăn để chứ, tại sao chẳng làm gì cả? Cô có biết đóng phim không đấy? Diễn viên quần chúng nào cũng diễn tốt hơn cô đấy.” Đạo diễn sẽ không khách sáo với Mạch Đóa Nhi chỉ vì cô ta là con gái. Mặt khác cũng bởi Mạch Đóa Nhi đang bẩn thỉu, nhem nhuốc vô cùng, không nhìn rõ mặt thật nên càng mắng thậm tệ hơn.
Mạch Đóa Nhi tủi thân và đổ mồ hôi ròng ròng trước lời mắng nhiếc của đạo diễn. Vừa nãy cô không bắt kịp nhịp, cô xin cho cô một cơ hội nữa.
Ninh Thư bước qua xin đạo diễn: “Nghệ sĩ nhà cháu gây thêm phiền phức cho chú rồi. Xin chú cho con bé một cơ hội nữa, mới rồi nó không bắt được nhịp ạ.”
Đạo diễn hừ một cái, “Diễn lại từ chỗ nãy.”
Nữ chính đặt lương khô vào bát của Mạch Đóa Nhi. Mạch Đóa Nhi xoay cái thân cứng nhắc qua cầm lương khô trong bát lên. Cô không biết lương khô này làm từ gì, đã vậy còn đặt vào cái bát bẩn như thế nên chần chừ mãi rồi Mạch Đóa Nhi mới cắn một miếng, cắn xong mà suýt thì cô nhổ ra ngay.
“Cắt cắt cắt…” Đạo diễn lại hét lên, chỉ điểm Mạch Đóa Nhi: “Há to cái mồm ra, ăn như chết đói vào, cô diễn thế để làm gì hả? Tổ phim đâu đổi người đi, cái cô này không diễn được.”
Mạch Đóa Nhi cay xè sống mũi, suýt khóc đến nơi. Cô nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt tội nghiệp. Ninh Thư tỉnh bơ, cô quay lại xin đạo diễn: “Đạo diễn ơi một lần cuối thôi ạ, lần này mà không được thì chú đổi con bé đi.”
Đạo diễn hậm hức lắm rồi, vằn hết cả tơ mắt lên, “Tôi chưa gặp ai mà lại ngu như lợn thế này.”
Diễn lần nữa, lần này Mạch Đóa Nhi bất chấp tất cả cứ nhét vào miệng thôi, cô cảm thấy mình như đang nhai cát.
Lần này đạo diễn châm chước cho qua. Nghe thấy được duyệt cái là Mạch Đóa Nhi nhổ hết lương khô trong miệng ra ngay. Cô khổ quá, khó chịu quá, cô khóc đây.
Nhìn thấy nữ chính xinh đẹp bước chậm rãi qua người mình, Mạch Đóa Nhi cảm thấy có cái gì đó đang từ từ nhen nhóm.
Ninh Thư đi qua đỡ Mạch Đóa Nhi dậy, cô bảo: “Đi thay quần áo đi, hôm nay mệt rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Ninh Thư không nhìn nổi vết bẩn và nước mắt hòa quyện trên mặt Mạch Đóa Nhi nên lấy giấy ra lau sạch mặt cho cô ta.
Chuyện hôm nay đã đánh một cú sốc nặng nề vào Mạch Đóa Nhi. Cô cho rằng mình có tài năng, cô đã đưa Ảnh hậu trở thành lý tưởng của mình, nhưng giờ cô chỉ muốn khóc thôi, “Chị Hy à, có phải em vô dụng lắm không?”
Ninh Thư vỗ về cô ta, “Cứ dần dần rồi khác diễn tốt ấy mà.”
Mạch Đóa Nhi đi thay quần áo. Lúc đến là áo váy trắng tinh tươm, ra về thì váy trắng cũng dính bẩn rồi. Đóng vai ăn mày nên chỗ nào Mạch Đóa Nhi cũng bẩn, cổ còn đen sì nữa.
Ninh Thư ngồi vào xe, Mạch Đóa Nhi cũng vào theo. Mới lên xe mà Mạch Đóa Nhi đã khóc.
Mới nhiêu đó đã không chịu được à!
Mạch Đóa Nhi gặp Mạc Tước Phong, quấn quít với Mạc Tước Phong bị bỏ thuốc xong là vững bước trên con đường ngôi sao luôn. Trong lúc người khác phải lăn lê bò toài từng bước một, Mạch Đóa Nhi có Mạc Tước Phong bảo kê nên chẳng phải chịu chút khổ nào.
Trần Hy luôn đưa Mạch Đóa Nhi tham dự các bữa tiệc là không muốn để Mạch Đóa Nhi phải khổ như những người khác. Nếu có đạo diễn hay biên kịch để ý Mạch Đóa Nhi, cảm thấy Mạch Đóa Nhi hợp với vai nào là chưa biết chừng sẽ cho Mạch Đóa Nhi một vai diễn đấy chứ.
Mặc dù cách làm việc của Trần Hy hơi cổ lỗ sĩ, nhưng không đến mức là tú bà lầu xanh như lời Mạch Đóa Nhi nói. Ít nhất thì Trần Hy sẽ không cho nghệ sĩ nữ mình quản lý leo lên giường người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.