Chương 415: Ngọt Sâu Răng (9)
Ngận Thị Kiểu Tình
25/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
“Ha ha, cô kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ vì muốn xx với tôi thế mà còn nói tôi là biến thái vào nhà vệ sinh nữ được.” Ninh Thư cười khẩy, “Biến ngay đi, đừng chặn đường tôi không là tôi đá cô đấy.”
An Noãn xù lông lên, không thể tin vào mắt mình: “Sao anh lại mặt dày, vô liêm sỉ thế chứ. Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
An Noãn tức đến sắp khóc: “Rõ ràng là anh vào nhà vệ sinh nữ lại còn bảo tôi muốn xx với anh.”
Phản ứng của An Noãn quá khích ghê, đây là cốt truyện phải ép hai bọn cô ngủ với nhau bằng mọi giá đó. Cô chỉ vô tình vào nhầm phòng vệ sinh nhưng cũng có chuyện này được.
Ninh Thư đẩy An Noãn ra, “Biến đi, đừng cản đường tôi.”
An Noãn không để ý bị Ninh Thư đẩy ngã ra đất, kêu đau nhẹ một tiếng. Ninh Thư thấy An Noãn ngã, nước mắt lưng tròng căm thù cô. Ninh Thư nhẫn nhịn thôi thúc qua đỡ An Noãn dậy và vào vệ sinh nam bên cạnh.
Ninh Thư đi tiểu xong và ra khỏi nhà vệ sinh vẫn thấy An Noãn ngồi sụp dưới đất lau nước mắt đầy ấm ức.
Ninh Thư biết dù mình có lòng tốt qua đỡ cô ta dậy thì cô ta cũng sẽ không biết ơn đâu.
Thế quái nào mà giờ cô với cô ta đi theo con đường oan gia ngõ hẹp à?
Tóm lại là bất cứ lúc nào An Noãn cũng lượn lờ trước mắt cô, thu hút sự chú ý của cô được.
Ninh Thư sải bước chân dài bước qua người An Noãn. An Noãn nhìn theo bóng dáng Ninh Thư và bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ xấu xa.”
Cốt truyện biết cách phá rối thật luôn, trước đó An Noãn làm thư ký thì ngày nào cũng phải nhìn mặt An Noãn. Giờ An Noãn thành nhân viên dọn vệ sinh rồi lúc nào Ninh Thư cũng nhìn thấy An Noãn đang quét dọn được. Đã vậy An Noãn còn phải dọn phòng chủ tịch nữa cơ.
Chó má thật sự.
Ninh Thư xin phép được nhận xét là không có cái nhiệm vụ nào chơi xấu nhau như cái nhiệm vụ này. Mà cô còn có một cô vợ chưa cưới có khả năng hút hồn cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng phải khống chế dục vọng của mình. Tóm lại là cô khổ thôi rồi.
“Choang”, bình hoa trong phòng làm việc bị đánh đổ vỡ choang dưới đất. An Noãn cầm khăn lau đần mặt, xin lỗi Ninh Thư khẩn cấp, “Tôi không cố ý thưa chủ tịch.”
Ninh Thư hít sâu, vuốt mặt và phẩy tay, “Ra ngoài đi.”
Ninh Thư không hiểu tại sao bên Phòng Tạp vụ lại cho cô ta đi quét dọn phòng chủ tịch nữa. An Noãn mới vào Phòng tạp vụ thôi, sao cho cô ta làm công việc quan trọng này được.
Đây là cốt truyện không cần giải thích đấy.
Ninh Thư mệt mỏi quá.
Tống Ngưng đứng khoanh tay bên cạnh chứng kiến sự việc và cười mập mờ. Cô không hiểu tại sao kiểu con gái đó lại khiến Cung Lạc yêu chiều đến vậy nữa.
Nghĩ đến đây Tống Ngưng sầm mặt lại.
An Noãn xin lỗi Ninh Thư: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý thật, cứ trừ bình hoa này vào lương của tôi đi.”
Ninh Thư lại xụ mặt, sống trong tình yêu khiến người ta tức điên đến thế này đây.
“Cô mới đi làm mấy ngày thì được mấy đồng lương, sao cô không rời khỏi Cung Thị luôn đi?” Tống Ngưng hỏi An Noãn, “Một năm lương của cô cũng không mua được cái bình này đâu.”
An Noãn sợ hãi há hốc mồm nhìn mảnh sành dưới đất, “Sao đắt thế?”
An Noãn nhặt mảnh sành bằng tay không, cứ nói mãi: “Tôi không cố ý thật mà, á…”
Ngón tay An Noãn bị mảnh sành khứa và rớt máu tong tỏng.
Ninh Thư: …
Ninh Thư thở dài thườn thượt, giờ là cảnh gì đây? Có phải muốn cô đỡ An Noãn dậy không? Cốt truyện hiện diện khắp nơi nhỉ.
Tống Ngưng rút giấy rít vào ngón tay đang chảy máu của An Noãn, bảo: “Ra ngoài đi.”
“Nhưng mà…” An Noãn nhìn sang Ninh Thư.
Ninh Thư phẩy tay chứ không nhìn An Noãn, An Noãn ra ngoài với vẻ thất vọng.
Ninh Thư nhìn mảnh sành với máu dưới đất thì lắc đầu.
Tống Ngưng bước qua hỏi Ninh Thư: “Sao vậy, anh đau lòng à?”
“Anh hết giờ làm rồi, về trước đây.” Ninh Thư cầm áo com lê lên và đi mất.
Tống Ngưng nhìn theo dáng người đàn ông ấy và nhận định đây là người kiên định nhất cô từng gặp.
Chẳng lẽ anh ta thích An Noãn đến vậy?
Tống Ngưng sờ mặt, nhất định rồi…
Ninh Thư rời phòng làm việc và xuống hầm lái xe lên. Mới phi lên đường đã thấy có người chạy đến trước mũi xe cô. Ninh Thư hoảng hồn phanh gấp.
Con mẹ nó, đứa nào thích chết thế nhỉ.
Ninh Thư mở cửa xe ra thì thấy An Noãn ngã ngồi trước mũi xe, mặt mũi tái nhợt nom trông vẫn sợ hãi lắm.
Sự nhẫn nại của Ninh Thư đã đến cực hạn, sao ở đâu cô cũng gặp mặt hàng này thế.
Cốt truyện liều quá đấy.
“Cô làm gì thế?” Ninh Thư hít sâu dặn lại cơn tức của mình xuống, trong bụng cô hiện chứa đầy bánh đậu xanh.
An Noãn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, con ngươi đảo qua đảo lại, bảo: “Chủ tịch, tôi không cố ý đâu. Lúc đó tôi đang nghĩ vu vơ nên không cố ý thật mà.”
An Noãn cố gắng đứng dậy nhưng hình như bị trật chân nên kêu á một cái đau đớn.
Ninh Thư: …
Cô bỏ lại nữ chính bị trật chân được không?
Một ngày mà ở đâu cô cũng gặp An Noãn được, làm người ta phiền muốn chết.
Ninh Thư hỏi An Noãn: “Cô không sao chứ?”
An Noãn xua tay, bảo: “Tôi không sao, tôi không sao.”
Ninh Thư gật đầu, “Không sao là được rồi.” Nói rồi Ninh Thư định trở về xe.
“Chủ, chủ tịch, anh đợi đã.” An Noãn lê chân qua trước mặt Ninh Thư.
Gân trán Ninh Thư giật một cái, hỏi: “Còn vấn đề gì nữa, cần tiền thuốc à?”
An Noãn nghiêm mặt, “Tôi không cần tiền của anh.”
Ninh Thư nhếch mép, đừng giận, phải cười, phải bình tĩnh, phải nhã nhặn. Ninh Thư mỉm cười hỏi An Noãn: “Không cần tiền thế cô có vấn đề gì?”
An Noãn bảo: “Chuyện bình hoa tôi sẽ nghĩ cách trả cho anh. Chuyện cái bình do tôi sai, tôi bất cẩn, mong anh đừng lấy cớ đó để đuổi tôi khỏi công ty được không?”
Ninh Thư nhẫn nhịn: “Tại sao? Cái bình này đắt lắm, lương một năm của cô cũng không đủ. Cô rời khỏi công ty này là cô không cần đền cái bình nữa rồi.”
Lần đầu tiên An Noãn thấy anh ta nói nhiều với cô như thế bởi bình thường anh ta toàn chẳng đếm xỉa đến cô. Tự nhiên An Noãn không quen, cô lắc đầu bảo: “Tôi không rời công ty được.”
Ninh Thư: Tại sao tại sao tại sao.
“Tại sao?” Ninh Thư bất lực, cô không hiểu nữ chính đang nghĩ gì luôn.
An Noãn nói: “Tôi cần công việc này, em tôi vẫn đang học đại học, mỗi tháng tôi còn phải gửi tiền về nhà nữa.”
Ninh Thư lắc cổ: “Nhưng cô cần bồi thường bình hoa cho tôi. Một năm cô không có lương tức là cô không đi làm một năm, so ra cô hoàn toàn có thể đi tìm công việc khác mà.”
An Noãn lại lắc đầu: “Tôi không rời khỏi công ty được.”
Ninh Thư: …
Cái quái gì vậy, trọng tâm câu chuyện chứ tuần hoàn hết vòng này đến vòng khác thế nhỉ.
“Ha ha, cô kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ vì muốn xx với tôi thế mà còn nói tôi là biến thái vào nhà vệ sinh nữ được.” Ninh Thư cười khẩy, “Biến ngay đi, đừng chặn đường tôi không là tôi đá cô đấy.”
An Noãn xù lông lên, không thể tin vào mắt mình: “Sao anh lại mặt dày, vô liêm sỉ thế chứ. Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
An Noãn tức đến sắp khóc: “Rõ ràng là anh vào nhà vệ sinh nữ lại còn bảo tôi muốn xx với anh.”
Phản ứng của An Noãn quá khích ghê, đây là cốt truyện phải ép hai bọn cô ngủ với nhau bằng mọi giá đó. Cô chỉ vô tình vào nhầm phòng vệ sinh nhưng cũng có chuyện này được.
Ninh Thư đẩy An Noãn ra, “Biến đi, đừng cản đường tôi.”
An Noãn không để ý bị Ninh Thư đẩy ngã ra đất, kêu đau nhẹ một tiếng. Ninh Thư thấy An Noãn ngã, nước mắt lưng tròng căm thù cô. Ninh Thư nhẫn nhịn thôi thúc qua đỡ An Noãn dậy và vào vệ sinh nam bên cạnh.
Ninh Thư đi tiểu xong và ra khỏi nhà vệ sinh vẫn thấy An Noãn ngồi sụp dưới đất lau nước mắt đầy ấm ức.
Ninh Thư biết dù mình có lòng tốt qua đỡ cô ta dậy thì cô ta cũng sẽ không biết ơn đâu.
Thế quái nào mà giờ cô với cô ta đi theo con đường oan gia ngõ hẹp à?
Tóm lại là bất cứ lúc nào An Noãn cũng lượn lờ trước mắt cô, thu hút sự chú ý của cô được.
Ninh Thư sải bước chân dài bước qua người An Noãn. An Noãn nhìn theo bóng dáng Ninh Thư và bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ xấu xa.”
Cốt truyện biết cách phá rối thật luôn, trước đó An Noãn làm thư ký thì ngày nào cũng phải nhìn mặt An Noãn. Giờ An Noãn thành nhân viên dọn vệ sinh rồi lúc nào Ninh Thư cũng nhìn thấy An Noãn đang quét dọn được. Đã vậy An Noãn còn phải dọn phòng chủ tịch nữa cơ.
Chó má thật sự.
Ninh Thư xin phép được nhận xét là không có cái nhiệm vụ nào chơi xấu nhau như cái nhiệm vụ này. Mà cô còn có một cô vợ chưa cưới có khả năng hút hồn cả nam lẫn nữ, lúc nào cũng phải khống chế dục vọng của mình. Tóm lại là cô khổ thôi rồi.
“Choang”, bình hoa trong phòng làm việc bị đánh đổ vỡ choang dưới đất. An Noãn cầm khăn lau đần mặt, xin lỗi Ninh Thư khẩn cấp, “Tôi không cố ý thưa chủ tịch.”
Ninh Thư hít sâu, vuốt mặt và phẩy tay, “Ra ngoài đi.”
Ninh Thư không hiểu tại sao bên Phòng Tạp vụ lại cho cô ta đi quét dọn phòng chủ tịch nữa. An Noãn mới vào Phòng tạp vụ thôi, sao cho cô ta làm công việc quan trọng này được.
Đây là cốt truyện không cần giải thích đấy.
Ninh Thư mệt mỏi quá.
Tống Ngưng đứng khoanh tay bên cạnh chứng kiến sự việc và cười mập mờ. Cô không hiểu tại sao kiểu con gái đó lại khiến Cung Lạc yêu chiều đến vậy nữa.
Nghĩ đến đây Tống Ngưng sầm mặt lại.
An Noãn xin lỗi Ninh Thư: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý thật, cứ trừ bình hoa này vào lương của tôi đi.”
Ninh Thư lại xụ mặt, sống trong tình yêu khiến người ta tức điên đến thế này đây.
“Cô mới đi làm mấy ngày thì được mấy đồng lương, sao cô không rời khỏi Cung Thị luôn đi?” Tống Ngưng hỏi An Noãn, “Một năm lương của cô cũng không mua được cái bình này đâu.”
An Noãn sợ hãi há hốc mồm nhìn mảnh sành dưới đất, “Sao đắt thế?”
An Noãn nhặt mảnh sành bằng tay không, cứ nói mãi: “Tôi không cố ý thật mà, á…”
Ngón tay An Noãn bị mảnh sành khứa và rớt máu tong tỏng.
Ninh Thư: …
Ninh Thư thở dài thườn thượt, giờ là cảnh gì đây? Có phải muốn cô đỡ An Noãn dậy không? Cốt truyện hiện diện khắp nơi nhỉ.
Tống Ngưng rút giấy rít vào ngón tay đang chảy máu của An Noãn, bảo: “Ra ngoài đi.”
“Nhưng mà…” An Noãn nhìn sang Ninh Thư.
Ninh Thư phẩy tay chứ không nhìn An Noãn, An Noãn ra ngoài với vẻ thất vọng.
Ninh Thư nhìn mảnh sành với máu dưới đất thì lắc đầu.
Tống Ngưng bước qua hỏi Ninh Thư: “Sao vậy, anh đau lòng à?”
“Anh hết giờ làm rồi, về trước đây.” Ninh Thư cầm áo com lê lên và đi mất.
Tống Ngưng nhìn theo dáng người đàn ông ấy và nhận định đây là người kiên định nhất cô từng gặp.
Chẳng lẽ anh ta thích An Noãn đến vậy?
Tống Ngưng sờ mặt, nhất định rồi…
Ninh Thư rời phòng làm việc và xuống hầm lái xe lên. Mới phi lên đường đã thấy có người chạy đến trước mũi xe cô. Ninh Thư hoảng hồn phanh gấp.
Con mẹ nó, đứa nào thích chết thế nhỉ.
Ninh Thư mở cửa xe ra thì thấy An Noãn ngã ngồi trước mũi xe, mặt mũi tái nhợt nom trông vẫn sợ hãi lắm.
Sự nhẫn nại của Ninh Thư đã đến cực hạn, sao ở đâu cô cũng gặp mặt hàng này thế.
Cốt truyện liều quá đấy.
“Cô làm gì thế?” Ninh Thư hít sâu dặn lại cơn tức của mình xuống, trong bụng cô hiện chứa đầy bánh đậu xanh.
An Noãn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, con ngươi đảo qua đảo lại, bảo: “Chủ tịch, tôi không cố ý đâu. Lúc đó tôi đang nghĩ vu vơ nên không cố ý thật mà.”
An Noãn cố gắng đứng dậy nhưng hình như bị trật chân nên kêu á một cái đau đớn.
Ninh Thư: …
Cô bỏ lại nữ chính bị trật chân được không?
Một ngày mà ở đâu cô cũng gặp An Noãn được, làm người ta phiền muốn chết.
Ninh Thư hỏi An Noãn: “Cô không sao chứ?”
An Noãn xua tay, bảo: “Tôi không sao, tôi không sao.”
Ninh Thư gật đầu, “Không sao là được rồi.” Nói rồi Ninh Thư định trở về xe.
“Chủ, chủ tịch, anh đợi đã.” An Noãn lê chân qua trước mặt Ninh Thư.
Gân trán Ninh Thư giật một cái, hỏi: “Còn vấn đề gì nữa, cần tiền thuốc à?”
An Noãn nghiêm mặt, “Tôi không cần tiền của anh.”
Ninh Thư nhếch mép, đừng giận, phải cười, phải bình tĩnh, phải nhã nhặn. Ninh Thư mỉm cười hỏi An Noãn: “Không cần tiền thế cô có vấn đề gì?”
An Noãn bảo: “Chuyện bình hoa tôi sẽ nghĩ cách trả cho anh. Chuyện cái bình do tôi sai, tôi bất cẩn, mong anh đừng lấy cớ đó để đuổi tôi khỏi công ty được không?”
Ninh Thư nhẫn nhịn: “Tại sao? Cái bình này đắt lắm, lương một năm của cô cũng không đủ. Cô rời khỏi công ty này là cô không cần đền cái bình nữa rồi.”
Lần đầu tiên An Noãn thấy anh ta nói nhiều với cô như thế bởi bình thường anh ta toàn chẳng đếm xỉa đến cô. Tự nhiên An Noãn không quen, cô lắc đầu bảo: “Tôi không rời công ty được.”
Ninh Thư: Tại sao tại sao tại sao.
“Tại sao?” Ninh Thư bất lực, cô không hiểu nữ chính đang nghĩ gì luôn.
An Noãn nói: “Tôi cần công việc này, em tôi vẫn đang học đại học, mỗi tháng tôi còn phải gửi tiền về nhà nữa.”
Ninh Thư lắc cổ: “Nhưng cô cần bồi thường bình hoa cho tôi. Một năm cô không có lương tức là cô không đi làm một năm, so ra cô hoàn toàn có thể đi tìm công việc khác mà.”
An Noãn lại lắc đầu: “Tôi không rời khỏi công ty được.”
Ninh Thư: …
Cái quái gì vậy, trọng tâm câu chuyện chứ tuần hoàn hết vòng này đến vòng khác thế nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.