Chương 237: Nỗi Hận Của Hoàng Hậu (13)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Khoảng thời gian này Ninh Thư chỉ nhọc lòng Hoắc Thừa Vọng, rất ít khi tham dự vào chuyện hậu cung, cô hỏi Thanh Trúc: “Dạo này có vấn đề gì không?”
Thanh Trúc nghĩ ngợi rồi thưa: “Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ có thú cưng của hoàng thượng rất thích qua các cung của các nương nương và làm hỏng đồ đạc của họ thôi ạ. Các nương nương thấy phiền lắm, định qua gặp nương nương đòi lại công bằng nhưng đều bị nô tỳ mời quay về. Các nương nương ấy qua tìm hoàng thượng và bị hoàng thượng mắng một trận ạ.”
Đúng là tự rước lấy nhục còn gì? Với tình thương Hoắc Khanh dành cho con hồ ly thì có đốt cả hoàng cung cũng không sao ấy.
Các phi tử này cũng ngốc thật, đặt luôn bẫy chuột trong cung như cô này, bị kẹp trúng thì cũng đáng thôi.
Chắc là các phi tử này không nghĩ ra, hoặc là cũng không dám. Đánh chó phải xem mặt chủ, huống hồ chủ con hồ ly lại là hoàng thượng, chỉ biết nghiến răng nuốt máu thôi.
Láo toét làm nhiều người ghét như thế đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết, thế nhưng nó lại sống vẫn ngon lành, phản khoa học thật.
Lâu lắm rồi Hoắc Khanh không qua lâm hạnh phi tử hậu cung, các phi tử này buồn quá nên muốn bày ra việc. Huyên quý phi qua mời Ninh Thư qua xem kịch, Ninh Thư không có hứng thú với mấy cái ớ ớ á á, nhưng nhớ đến hai củ cải nhỏ thì đã đồng ý mai qua Huyên quý phi xem kịch.
Huyên quý phi bàn luận về hí kịch với Ninh Thư, ngập ngừng một lúc mới dám hỏi: “Hoàng hậu nương nương, cơ thể hoàng thượng có vấn đề gì ạ, tại sao lại không thị tẩm phi tần hậu cung?”
Hiện giờ đã phát triển đến mức ngay cả mười lăm cũng không qua cung hoàng hậu rồi, các phi tử hậu cung cũng sầu muộn.
“Cơ thể có vấn đề? Quý phi cho rằng cơ thể hoàng thượng có vấn đề ư?” Ninh Thư nhướng mày hỏi lại.
Huyên quý phi bỗng đỏ mặt, nhớ đến lần cuối hoàng thượng lâm hạnh mình vô cùng mạnh mẽ, không hề có vấn đề gì.
“Vậy tại sao hoàng thượng không muốn qua hậu cung ạ?” Huyên quý phi nhăn mày hỏi, “Chẳng lẽ hoàng thượng bí mật giấu đàn bà, giấu con hồ ly tinh nào đó chăng?”
Ninh Thư: ... Đúng là hồ ly tinh thật.
Hôm sau, Ninh Thư dẫn Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương, đằng sau còn có một hàng dài cung nữ theo hầu qua sân khấu kịch.
Lúc đến đã có kha khá phi tử đang đợi rồi, họ lập tức hành lễ với Ninh Thư. Ninh Thư dắt Hoắc Thừa Vọng vừa cười vừa bảo: “Tất cả ngồi xuống đi.”
“Nương nương, người chọn kịch đi.” Huyên quý phi cho Ninh Thư chọn kịch, Ninh Thư cười nhận lấy rồi hỏi Hoắc Thừa Vọng: “Thừa Vọng nhìn xem con thích vở nào đi?”
Hoắc Thừa Vọng nhìn xem, sau đó chọn vở kịch Vũ vương phạt Trụ, diễn về câu chuyện lật đổ Trụ vương đần độn hung ác.
Ninh Thư chau mày nhìn Hoắc Thừa Vọng một cái, chắc là cô nghĩ nhiều thôi, Hoắc Thừa Vọng mới chỉ là một củ cải nhỏ, sao giác ngộ tư tưởng thế được?
Ninh Thư chọn một vở kịch linh tinh rồi trả lại Huyên quý phi. Tiếp theo là đến các phi tần cùng chọn vở kịch của mình.
Ninh Thư nghe những tiếng hát hí khúc ớ ớ á á mà ong hết cả đầu. Nghĩ đâu đâu rồi cứ lúc lúc là lại nhìn Hoắc Thừa Vọng đang xem đến phấn khích.
Các phi tần bên này đang rất vui vẻ, còn Hoắc Khanh bên kia đang phê duyệt tấu chương. Con hồ ly đang ngồi buồn trên bàn thò móng vuốt đẩy tấu chương trên bàn. Nó nghe tiếng trống chiêng náo nhiệt vang trời bên ngoài lại càng không muốn ở trong thư phòng buồn tẻ này.
Hoắc Khanh đặt bút lông xuống, thấy dáng vẻ hào hứng của con hồ ly thì sờ đầu nó và hỏi: “Muốn qua xem đúng không?”
Con hồ ly gật đầu vội, nó nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt chờ mong, chớp mắt làm nũng liên tục, mong rằng Hoắc Khanh cho mình đi.
“Đi xem kịch thôi mà? Trẫm đưa con qua.” Hoắc Khanh bị cái nhìn của con hồ ly làm cho nóng người, Hoắc Khanh vội ôm hồ ly lên, sợ mình mất khống chế trước cái nhìn của hồ ly.
Bây giờ một ánh mắt của nó cũng làm hắn lúng túng được, đúng là hành hạ.
Hoắc Khanh che giấu tâm tư dưới đáy mắt, nhìn con hồ ly ngó nghiêng trong lòng thì tự hỏi, có cách nào để hồ ly biến thành người không nhỉ?
“Hoàng thượng giá lâm.” Tiếng nói the thé của thái giám vang lên.
Mọi người không ngờ Hoắc Khanh đột nhiên qua đâu, các phi tần đều vui vẻ ra mặt.
Hoắc Khanh đến làm mọi người nháo nhào, các phi tần vội vàng sửa sang quần áo của mình, tự gài trâm tóc cho mình, nói chung là muốn chào đón Hoắc Khanh bằng trạng thái tốt nhất.
Ninh Thư cảm thấy khá thắc mắc là tại sao Hoắc Khanh lại qua hậu cung, nhưng rồi nhìn thấy con hồ ly màu vàng trong lòng Hoắc Khanh là có dự cảm chẳng lành. Cô không muốn đứng chung khung hình với nữ chính đâu, nữ chính vừa xuất hiện là có chuyện đó.
Ninh Thư hành lễ với Hoắc Khanh, “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Các phi tần cũng hành lễ theo.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Hoắc Thừa Vọng hành lễ đúng mực với Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ngắm ngía Hoắc Thừa Vọng một vòng, rồi ừ bảo: “Khỏe rồi cũng đừng đi chơi lung tung nữa.”
“Vâng, nhi thần đã nhớ rõ.” Hoắc Thừa Vọng rất ngoan, cậu cắn môi nhìn con hồ ly trong lòng Hoắc Khanh một cái rồi chuyển mắt ra hướng khác.
Con hồ ly được Hoắc Khanh ôm trong lòng rất khó chịu khi thấy các phi tử hậu cung õng ẹo này. Nghĩ đến đây đều là phụ nữ của Hoắc Khanh, con hồ ly thầm mắng Hoắc Khanh là ngựa giống, có hơi hối hận vì đã qua đây xem kịch.
Con hồ ly trừng hai mắt, nhe ranh khè khè với các phi tử.
Hoắc Khanh ừ một tiếng hời hợt, ngồi xuống ghế và nói chuyện không mặn mà: “Các nàng xem kịch tiếp đi, đừng để ý trẫm.”
Ninh Thư ngồi bên cạnh Hoắc Khanh, con hồ ly nhe ranh hung dữ với Ninh Thư luôn.
Ninh Thư chỉ nhìn nó dửng dửng một cái, mẹ nó, một ngày nào đó bà sẽ lột da mày làm khăn quàng.
Con hồ ly xù lông trước ánh mắt của Ninh Thư. Đúng là một cô ả độc ác, ngoài mặt thì tỏ vẻ dịu dàng nhưng bên trong là một con đàn bà giả tạo. Cô thương Hoắc Khanh thật đấy, lũ đàn bà này đều xum xoe vì vinh hoa phú quý, nào có ai yêu Hoắc Khanh thật!
Sân khấu vẫn hát ớ ớ á á, nhưng các phi tần đều đổ dồn con mắt vào Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh chẳng nói gì, chỉ thuận lông vàng óng của con hồ ly, không muốn quan tâm ai. Dù vậy hắn vẫn không chịu nổi sự nhiệt tình của các phi tử, thành ra cố gắng theo dõi vở kịch.
“Hoàng thượng, con hồ ly này đẹp quá.” Một phi tử mặc cung trang hồng nhạt cười tươi như hoa, nói nhõng nhẽo. Ninh Thư nhìn cô ta, đó chỉ là một mỹ nhân nên đâu được yêu thương, chắc là đang lấy hết can đảm đánh cược một phen đây mà.
Hừ, cười trông xấu chết được. Con hồ ly buồn bực, cào nhẹ móng vào tay Hoắc Khanh. Không cho nhìn, không cho nhìn, ả đàn bà đó chẳng có gì hay ho cả.
Lâm mỹ nhân nói tiếp: “Thần thiếp có rất nhiều áo lông, thế nhưng có cái nào lông đẹp như nó hết.”
Ninh Thư muốn vỗ trán quá, cô thở dài trong lòng, nịnh sai cách rồi em ơi.
Khoảng thời gian này Ninh Thư chỉ nhọc lòng Hoắc Thừa Vọng, rất ít khi tham dự vào chuyện hậu cung, cô hỏi Thanh Trúc: “Dạo này có vấn đề gì không?”
Thanh Trúc nghĩ ngợi rồi thưa: “Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ có thú cưng của hoàng thượng rất thích qua các cung của các nương nương và làm hỏng đồ đạc của họ thôi ạ. Các nương nương thấy phiền lắm, định qua gặp nương nương đòi lại công bằng nhưng đều bị nô tỳ mời quay về. Các nương nương ấy qua tìm hoàng thượng và bị hoàng thượng mắng một trận ạ.”
Đúng là tự rước lấy nhục còn gì? Với tình thương Hoắc Khanh dành cho con hồ ly thì có đốt cả hoàng cung cũng không sao ấy.
Các phi tử này cũng ngốc thật, đặt luôn bẫy chuột trong cung như cô này, bị kẹp trúng thì cũng đáng thôi.
Chắc là các phi tử này không nghĩ ra, hoặc là cũng không dám. Đánh chó phải xem mặt chủ, huống hồ chủ con hồ ly lại là hoàng thượng, chỉ biết nghiến răng nuốt máu thôi.
Láo toét làm nhiều người ghét như thế đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết, thế nhưng nó lại sống vẫn ngon lành, phản khoa học thật.
Lâu lắm rồi Hoắc Khanh không qua lâm hạnh phi tử hậu cung, các phi tử này buồn quá nên muốn bày ra việc. Huyên quý phi qua mời Ninh Thư qua xem kịch, Ninh Thư không có hứng thú với mấy cái ớ ớ á á, nhưng nhớ đến hai củ cải nhỏ thì đã đồng ý mai qua Huyên quý phi xem kịch.
Huyên quý phi bàn luận về hí kịch với Ninh Thư, ngập ngừng một lúc mới dám hỏi: “Hoàng hậu nương nương, cơ thể hoàng thượng có vấn đề gì ạ, tại sao lại không thị tẩm phi tần hậu cung?”
Hiện giờ đã phát triển đến mức ngay cả mười lăm cũng không qua cung hoàng hậu rồi, các phi tử hậu cung cũng sầu muộn.
“Cơ thể có vấn đề? Quý phi cho rằng cơ thể hoàng thượng có vấn đề ư?” Ninh Thư nhướng mày hỏi lại.
Huyên quý phi bỗng đỏ mặt, nhớ đến lần cuối hoàng thượng lâm hạnh mình vô cùng mạnh mẽ, không hề có vấn đề gì.
“Vậy tại sao hoàng thượng không muốn qua hậu cung ạ?” Huyên quý phi nhăn mày hỏi, “Chẳng lẽ hoàng thượng bí mật giấu đàn bà, giấu con hồ ly tinh nào đó chăng?”
Ninh Thư: ... Đúng là hồ ly tinh thật.
Hôm sau, Ninh Thư dẫn Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương, đằng sau còn có một hàng dài cung nữ theo hầu qua sân khấu kịch.
Lúc đến đã có kha khá phi tử đang đợi rồi, họ lập tức hành lễ với Ninh Thư. Ninh Thư dắt Hoắc Thừa Vọng vừa cười vừa bảo: “Tất cả ngồi xuống đi.”
“Nương nương, người chọn kịch đi.” Huyên quý phi cho Ninh Thư chọn kịch, Ninh Thư cười nhận lấy rồi hỏi Hoắc Thừa Vọng: “Thừa Vọng nhìn xem con thích vở nào đi?”
Hoắc Thừa Vọng nhìn xem, sau đó chọn vở kịch Vũ vương phạt Trụ, diễn về câu chuyện lật đổ Trụ vương đần độn hung ác.
Ninh Thư chau mày nhìn Hoắc Thừa Vọng một cái, chắc là cô nghĩ nhiều thôi, Hoắc Thừa Vọng mới chỉ là một củ cải nhỏ, sao giác ngộ tư tưởng thế được?
Ninh Thư chọn một vở kịch linh tinh rồi trả lại Huyên quý phi. Tiếp theo là đến các phi tần cùng chọn vở kịch của mình.
Ninh Thư nghe những tiếng hát hí khúc ớ ớ á á mà ong hết cả đầu. Nghĩ đâu đâu rồi cứ lúc lúc là lại nhìn Hoắc Thừa Vọng đang xem đến phấn khích.
Các phi tần bên này đang rất vui vẻ, còn Hoắc Khanh bên kia đang phê duyệt tấu chương. Con hồ ly đang ngồi buồn trên bàn thò móng vuốt đẩy tấu chương trên bàn. Nó nghe tiếng trống chiêng náo nhiệt vang trời bên ngoài lại càng không muốn ở trong thư phòng buồn tẻ này.
Hoắc Khanh đặt bút lông xuống, thấy dáng vẻ hào hứng của con hồ ly thì sờ đầu nó và hỏi: “Muốn qua xem đúng không?”
Con hồ ly gật đầu vội, nó nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt chờ mong, chớp mắt làm nũng liên tục, mong rằng Hoắc Khanh cho mình đi.
“Đi xem kịch thôi mà? Trẫm đưa con qua.” Hoắc Khanh bị cái nhìn của con hồ ly làm cho nóng người, Hoắc Khanh vội ôm hồ ly lên, sợ mình mất khống chế trước cái nhìn của hồ ly.
Bây giờ một ánh mắt của nó cũng làm hắn lúng túng được, đúng là hành hạ.
Hoắc Khanh che giấu tâm tư dưới đáy mắt, nhìn con hồ ly ngó nghiêng trong lòng thì tự hỏi, có cách nào để hồ ly biến thành người không nhỉ?
“Hoàng thượng giá lâm.” Tiếng nói the thé của thái giám vang lên.
Mọi người không ngờ Hoắc Khanh đột nhiên qua đâu, các phi tần đều vui vẻ ra mặt.
Hoắc Khanh đến làm mọi người nháo nhào, các phi tần vội vàng sửa sang quần áo của mình, tự gài trâm tóc cho mình, nói chung là muốn chào đón Hoắc Khanh bằng trạng thái tốt nhất.
Ninh Thư cảm thấy khá thắc mắc là tại sao Hoắc Khanh lại qua hậu cung, nhưng rồi nhìn thấy con hồ ly màu vàng trong lòng Hoắc Khanh là có dự cảm chẳng lành. Cô không muốn đứng chung khung hình với nữ chính đâu, nữ chính vừa xuất hiện là có chuyện đó.
Ninh Thư hành lễ với Hoắc Khanh, “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Các phi tần cũng hành lễ theo.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Hoắc Thừa Vọng hành lễ đúng mực với Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ngắm ngía Hoắc Thừa Vọng một vòng, rồi ừ bảo: “Khỏe rồi cũng đừng đi chơi lung tung nữa.”
“Vâng, nhi thần đã nhớ rõ.” Hoắc Thừa Vọng rất ngoan, cậu cắn môi nhìn con hồ ly trong lòng Hoắc Khanh một cái rồi chuyển mắt ra hướng khác.
Con hồ ly được Hoắc Khanh ôm trong lòng rất khó chịu khi thấy các phi tử hậu cung õng ẹo này. Nghĩ đến đây đều là phụ nữ của Hoắc Khanh, con hồ ly thầm mắng Hoắc Khanh là ngựa giống, có hơi hối hận vì đã qua đây xem kịch.
Con hồ ly trừng hai mắt, nhe ranh khè khè với các phi tử.
Hoắc Khanh ừ một tiếng hời hợt, ngồi xuống ghế và nói chuyện không mặn mà: “Các nàng xem kịch tiếp đi, đừng để ý trẫm.”
Ninh Thư ngồi bên cạnh Hoắc Khanh, con hồ ly nhe ranh hung dữ với Ninh Thư luôn.
Ninh Thư chỉ nhìn nó dửng dửng một cái, mẹ nó, một ngày nào đó bà sẽ lột da mày làm khăn quàng.
Con hồ ly xù lông trước ánh mắt của Ninh Thư. Đúng là một cô ả độc ác, ngoài mặt thì tỏ vẻ dịu dàng nhưng bên trong là một con đàn bà giả tạo. Cô thương Hoắc Khanh thật đấy, lũ đàn bà này đều xum xoe vì vinh hoa phú quý, nào có ai yêu Hoắc Khanh thật!
Sân khấu vẫn hát ớ ớ á á, nhưng các phi tần đều đổ dồn con mắt vào Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh chẳng nói gì, chỉ thuận lông vàng óng của con hồ ly, không muốn quan tâm ai. Dù vậy hắn vẫn không chịu nổi sự nhiệt tình của các phi tử, thành ra cố gắng theo dõi vở kịch.
“Hoàng thượng, con hồ ly này đẹp quá.” Một phi tử mặc cung trang hồng nhạt cười tươi như hoa, nói nhõng nhẽo. Ninh Thư nhìn cô ta, đó chỉ là một mỹ nhân nên đâu được yêu thương, chắc là đang lấy hết can đảm đánh cược một phen đây mà.
Hừ, cười trông xấu chết được. Con hồ ly buồn bực, cào nhẹ móng vào tay Hoắc Khanh. Không cho nhìn, không cho nhìn, ả đàn bà đó chẳng có gì hay ho cả.
Lâm mỹ nhân nói tiếp: “Thần thiếp có rất nhiều áo lông, thế nhưng có cái nào lông đẹp như nó hết.”
Ninh Thư muốn vỗ trán quá, cô thở dài trong lòng, nịnh sai cách rồi em ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.