Chương 246: Nỗi Hận Của Hoàng Hậu (22)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cảm thấy Hoắc Khanh không đi thu hoạch vụ mùa mà là đi ân ái với con hồ ly mới đúng. Đôi cẩu nam nữ này bỏ lại đàn bà hậu cung để chạy đi chơi ấy.
Cái khỉ gì chứ? Cô còn phải lù lù một đống trong cung để quản lý đàn bà của Hoắc Khanh nữa chứ.
Ninh Thư lại muốn hành thích vua rồi.
Ninh Thư quẳng chuyện Hoắc Khanh ra sau đầu, cô học bài với Hoắc Thừa Vọng cơ. Có một số việc khó làm khi có Hoắc Khanh, nhưng Hoắc Khanh đi rồi thì Ninh Thư mời ngay một thầy giáo đến dạy học cho Hoắc Thừa Vọng.
Thầy giáo này là người Tiêu nguyên soái tìm cho.
Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Nửa tháng trôi qua, Hoắc Khanh chơi đến quên trời quên đất đã về, nhưng lúc về lại dẫn theo một mỹ nhân tuyệt đẹp.
Hoắc Khanh vừa về đã đưa con hồ ly qua gặp Ninh Thư, nói luôn với Ninh Thư rằng: “Hoàng hậu, người này là Kim Linh.”
Hồ ly Kim Linh không hề hành lễ với Ninh Thư mà Hoắc Khanh cũng không có ý kiến gì, Ninh Thư chỉ hỏi: “Hoàng thượng, ở đâu ra cô nương xinh đẹp này thế ạ? Hoàng thượng đi thu hoạch vụ mùa, thế mà lại đưa được một mỹ nhân tuyệt đẹp này về.”
“Đây là con gái quan huyện Cừ gần kinh thành. Trẫm rất thích nàng nên đã mang nàng ấy về cung.” Hoắc Khanh nhìn con hồ ly bằng ánh mắt quyến luyến đầy yêu thương.
Ninh Thư mỉm cười ngắm con hồ ly. Cô ta không trang điểm, mặc tơ lụa màu hồng nhạt trong cung. Da dẻ hồng hào trắng nõn, đôi mắt ngây ngô nhưng cũng hút hồn, vóc dáng có lồi có lõm.
Mắt cô ta rất long lanh, rất đáng yêu. Nhìn người khác sẽ làm họ cảm thấy bị hút hồn bởi đôi mắt tinh ranh này.
Vừa quyến rũ lại ngây thơ và tinh ranh, đúng là hút hồn chết được.
Cuối cùng Ninh Thư đã hiểu ý định của Hoắc Khanh rồi. Đầu tiên là giết một con hồ ly và lột sạch da bởi không phải con hồ ly nào cũng có lông màu vàng đẹp đẽ. Sau đó xuất cung và cho con hồ ly một thân phận thực thụ.
Hoắc Khanh dốc hết lòng vì con hồ ly thật đấy.
Ninh Thư nói mát: “Mồ mả tổ tiên nhà vị quan phụ mẫu huyện Cừ kia phù hộ nhiều lắm mới sinh được một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần thế này đấy. Vậy hoàng thượng cần thần thiếp xếp chỗ ở chứ ạ?”
“Tôi không cần cô xếp chỗ ở, tôi muốn ở cùng với Hoắc Khanh.” Hồ ly Kim Linh nói.
Con hồ ly nhìn Ninh Thư đầy cảnh giác và thù địch. Ngày trước cô là hồ ly, không có nhiều cảm xúc về các ả đàn bà này. Nhưng giờ cô thành người rồi, cô trao cả thể xác và tinh thần cho Hoắc Khanh rồi, nên con hồ ly ngập tràn thù địch với các ả đàn bà hậu cung này.
Tình yêu là ích kỷ, người đàn ông cô thích chỉ được thích cô thôi.
Con hồ ly bực mình lườm Hoắc Khanh. Đúng thật là, biết thế đã không về cung, giờ biến thành người thì thà đi du lịch rồi trêu các em trai xinh xẻo còn hơn. Đỡ phải dè chừng nhiều đàn bà của Hoắc Khanh thế này.
Thấy người thương khó chịu, Hoắc Khanh vội vàng an ủi nàng bằng đôi mắt đầy yêu thương.
Hai anh chị chim chuột trước mặt Ninh Thư, hoàn toàn mặc kệ người ta có chịu được hay không.
“Vị tiểu thư này, có phải bổn cung từng gặp ngươi không? Bổn cung thấy ngươi quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi.” Ninh Thư hơi nheo mắt lại, có vẻ như đang nghĩ lại xem gặp ở đâu.
Hoắc Khanh chặn trước mặt hồ ly Kim Linh, nói: “Kim Linh sống ở huyện Cừ từ nhỏ, sao hoàng hậu quen nàng ấy được. Nàng không cần xếp chỗ cho nàng ấy, tự trẫm xếp được.”
Hoắc Khanh nói rồi kéo con hồ ly đi. Con hồ ly ngoảnh mặt lại thè lưỡi tinh nghịch với Ninh Thư, miệt thị Ninh Thư trong thầm lặng.
Sau khi ra khỏi cung điện, Hoắc Khanh mới gõ cái chóp mũi của con hồ ly, quở yêu thương rằng: “Nha đầu này bộp chộp quá đấy, nàng ấy đang là hoàng hậu, nàng đừng chống đối nàng ấy, làm vậy không có lợi cho nàng đâu.”
“Hừ.” Con hồ ly ngẩng đầu lên cắn cằm Hoắc Khanh, nói khinh khỉnh: “Em không thích cô ta đó thì sao. Hoắc Khanh này, trong tim anh chỉ được có em thôi, không cho phép anh có người khác. Nếu không thì để em rời khỏi hoàng cung để đi tìm các anh đẹp trai khác đi.”
Hoắc Khanh vỗ nhẹ cái mông hồ ly, trách móc: “Nàng là của trẫm, trẫm không cho phép nàng đi tìm đàn ông khác. Nàng tìm ai trẫm sẽ giết kẻ đó, để xem ai dám chạm vào nàng nào. Không một ai dám mang người trẫm yêu đi hết.”
“Hừ, em đâu phải của anh.” Còn hồ ly nghe thế thì phản bác lại nhưng cũng đang ngọt ê răng. Hoắc Khanh vừa tốt lại đẹp trai, cô không bỏ được đâu.
Hoắc Khanh cúi mặt xuống kề tai hồ ly cắn lấy và thổi hơi nóng vào: “Nàng không phải của trẫm thì của ai?”
Con hồ ly mềm oặt người, đỏ bừng mặt, nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt long lanh. Hoắc Khanh được con hồ ly nhìn như thế thì khắp người xốn xang, hắn ôm ngay con hồ ly về tẩm cung.
Sau khi mây mưa xong, ngón tay trắng trẻo của hồ ly vẽ vòng tròn trước ngực Hoắc Khanh, bảo: “Hoắc Khanh, em ghét hậu cung của anh có nhiều đàn bà như vậy, còn cả hoàng hậu nữa, em ghét cô ta lắm, em rất ghét cái cách cô ta nhìn em.”
Hoắc Khanh bắt được tay hồ ly và đưa lên môi hôn một cái: “Nàng ấy sắp không còn là hoàng hậu rồi, trong tim trẫm chỉ có nàng, chỉ có nàng mới xứng đáng làm hoàng hậu của trẫm.”
Sau khi Hoắc Khanh và con hồ ly đi mất, Huyên hoàng quý phi vội vã qua tìm Ninh Thư và hỏi: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng đưa một cô gái về, có phải con đàn bà đó đã về không ạ?”
“Uống hớp trà đi, đã về thật đấy.” Ninh Thư nói rất dửng dưng: “Là con gái một quan cửu phẩm tép riu.”
Hoắc Khanh không cho con hồ ly bối cảnh quá hiển hách, hiển hách quá sẽ dễ bị điều tra ra lắm. Mà với cả con cháu thế gia đều được ghi danh sách cả rồi.
Huyên hoàng quý phi cắn môi, hỏi Ninh Thư: “Khi nào tiến hành kế hoạch của chúng ta đây nương nương?”
“Đừng vội, bổn cung biết muội muốn trả thù nhưng mọi chuyện phải để từ từ.” Ninh Thư vung tay, “Hiện giờ không phải thời cơ chín muồi.”
Huyên hoàng quý phi thở dài, bi thương: “Hiện giờ tất cả suy nghĩ của thần thiếp chỉ có báo thù cho con thôi.”
“Đừng vội.” Ninh Thư nói, chuyện gì đi quá giới hạn cũng đều sẽ bị bắn ngược trở lại.
Phi tần hậu cung biết hoàng thượng đưa một cô gái về cung thì thi nhau kéo đến cung Ninh Thư. Muốn biết kiểu đàn bà nào mà làm hoàng thượng phá quy tắc, đưa thẳng người đó về cung.
Các cô gái trong cung đều trải qua hết đợt tuyển chọn này đến đợt tuyển khác mới được vào, mới được trở thành phi tử của hoàng đế. Thế mà cô gái kia lại được đưa thẳng về nên các phi tử đều rất lo lắng.
Trước đó là một con hồ ly lấy đi hết sự chú ý của hoàng thượng, giờ lại mọc ra một cô gái nghe nói xinh đẹp, đúng là không yên mà.
Ninh Thư chỉ bảo là cô gái hoàng thượng thích đẹp thật.
Và sau đó hậu cung đồn ngay rằng cô gái hoàng thượng dẫn về đẹp như thần tiên.
Ninh Thư cảm thấy Hoắc Khanh không đi thu hoạch vụ mùa mà là đi ân ái với con hồ ly mới đúng. Đôi cẩu nam nữ này bỏ lại đàn bà hậu cung để chạy đi chơi ấy.
Cái khỉ gì chứ? Cô còn phải lù lù một đống trong cung để quản lý đàn bà của Hoắc Khanh nữa chứ.
Ninh Thư lại muốn hành thích vua rồi.
Ninh Thư quẳng chuyện Hoắc Khanh ra sau đầu, cô học bài với Hoắc Thừa Vọng cơ. Có một số việc khó làm khi có Hoắc Khanh, nhưng Hoắc Khanh đi rồi thì Ninh Thư mời ngay một thầy giáo đến dạy học cho Hoắc Thừa Vọng.
Thầy giáo này là người Tiêu nguyên soái tìm cho.
Ninh Thư và Huyên hoàng quý phi đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Nửa tháng trôi qua, Hoắc Khanh chơi đến quên trời quên đất đã về, nhưng lúc về lại dẫn theo một mỹ nhân tuyệt đẹp.
Hoắc Khanh vừa về đã đưa con hồ ly qua gặp Ninh Thư, nói luôn với Ninh Thư rằng: “Hoàng hậu, người này là Kim Linh.”
Hồ ly Kim Linh không hề hành lễ với Ninh Thư mà Hoắc Khanh cũng không có ý kiến gì, Ninh Thư chỉ hỏi: “Hoàng thượng, ở đâu ra cô nương xinh đẹp này thế ạ? Hoàng thượng đi thu hoạch vụ mùa, thế mà lại đưa được một mỹ nhân tuyệt đẹp này về.”
“Đây là con gái quan huyện Cừ gần kinh thành. Trẫm rất thích nàng nên đã mang nàng ấy về cung.” Hoắc Khanh nhìn con hồ ly bằng ánh mắt quyến luyến đầy yêu thương.
Ninh Thư mỉm cười ngắm con hồ ly. Cô ta không trang điểm, mặc tơ lụa màu hồng nhạt trong cung. Da dẻ hồng hào trắng nõn, đôi mắt ngây ngô nhưng cũng hút hồn, vóc dáng có lồi có lõm.
Mắt cô ta rất long lanh, rất đáng yêu. Nhìn người khác sẽ làm họ cảm thấy bị hút hồn bởi đôi mắt tinh ranh này.
Vừa quyến rũ lại ngây thơ và tinh ranh, đúng là hút hồn chết được.
Cuối cùng Ninh Thư đã hiểu ý định của Hoắc Khanh rồi. Đầu tiên là giết một con hồ ly và lột sạch da bởi không phải con hồ ly nào cũng có lông màu vàng đẹp đẽ. Sau đó xuất cung và cho con hồ ly một thân phận thực thụ.
Hoắc Khanh dốc hết lòng vì con hồ ly thật đấy.
Ninh Thư nói mát: “Mồ mả tổ tiên nhà vị quan phụ mẫu huyện Cừ kia phù hộ nhiều lắm mới sinh được một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần thế này đấy. Vậy hoàng thượng cần thần thiếp xếp chỗ ở chứ ạ?”
“Tôi không cần cô xếp chỗ ở, tôi muốn ở cùng với Hoắc Khanh.” Hồ ly Kim Linh nói.
Con hồ ly nhìn Ninh Thư đầy cảnh giác và thù địch. Ngày trước cô là hồ ly, không có nhiều cảm xúc về các ả đàn bà này. Nhưng giờ cô thành người rồi, cô trao cả thể xác và tinh thần cho Hoắc Khanh rồi, nên con hồ ly ngập tràn thù địch với các ả đàn bà hậu cung này.
Tình yêu là ích kỷ, người đàn ông cô thích chỉ được thích cô thôi.
Con hồ ly bực mình lườm Hoắc Khanh. Đúng thật là, biết thế đã không về cung, giờ biến thành người thì thà đi du lịch rồi trêu các em trai xinh xẻo còn hơn. Đỡ phải dè chừng nhiều đàn bà của Hoắc Khanh thế này.
Thấy người thương khó chịu, Hoắc Khanh vội vàng an ủi nàng bằng đôi mắt đầy yêu thương.
Hai anh chị chim chuột trước mặt Ninh Thư, hoàn toàn mặc kệ người ta có chịu được hay không.
“Vị tiểu thư này, có phải bổn cung từng gặp ngươi không? Bổn cung thấy ngươi quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi.” Ninh Thư hơi nheo mắt lại, có vẻ như đang nghĩ lại xem gặp ở đâu.
Hoắc Khanh chặn trước mặt hồ ly Kim Linh, nói: “Kim Linh sống ở huyện Cừ từ nhỏ, sao hoàng hậu quen nàng ấy được. Nàng không cần xếp chỗ cho nàng ấy, tự trẫm xếp được.”
Hoắc Khanh nói rồi kéo con hồ ly đi. Con hồ ly ngoảnh mặt lại thè lưỡi tinh nghịch với Ninh Thư, miệt thị Ninh Thư trong thầm lặng.
Sau khi ra khỏi cung điện, Hoắc Khanh mới gõ cái chóp mũi của con hồ ly, quở yêu thương rằng: “Nha đầu này bộp chộp quá đấy, nàng ấy đang là hoàng hậu, nàng đừng chống đối nàng ấy, làm vậy không có lợi cho nàng đâu.”
“Hừ.” Con hồ ly ngẩng đầu lên cắn cằm Hoắc Khanh, nói khinh khỉnh: “Em không thích cô ta đó thì sao. Hoắc Khanh này, trong tim anh chỉ được có em thôi, không cho phép anh có người khác. Nếu không thì để em rời khỏi hoàng cung để đi tìm các anh đẹp trai khác đi.”
Hoắc Khanh vỗ nhẹ cái mông hồ ly, trách móc: “Nàng là của trẫm, trẫm không cho phép nàng đi tìm đàn ông khác. Nàng tìm ai trẫm sẽ giết kẻ đó, để xem ai dám chạm vào nàng nào. Không một ai dám mang người trẫm yêu đi hết.”
“Hừ, em đâu phải của anh.” Còn hồ ly nghe thế thì phản bác lại nhưng cũng đang ngọt ê răng. Hoắc Khanh vừa tốt lại đẹp trai, cô không bỏ được đâu.
Hoắc Khanh cúi mặt xuống kề tai hồ ly cắn lấy và thổi hơi nóng vào: “Nàng không phải của trẫm thì của ai?”
Con hồ ly mềm oặt người, đỏ bừng mặt, nhìn Hoắc Khanh bằng đôi mắt long lanh. Hoắc Khanh được con hồ ly nhìn như thế thì khắp người xốn xang, hắn ôm ngay con hồ ly về tẩm cung.
Sau khi mây mưa xong, ngón tay trắng trẻo của hồ ly vẽ vòng tròn trước ngực Hoắc Khanh, bảo: “Hoắc Khanh, em ghét hậu cung của anh có nhiều đàn bà như vậy, còn cả hoàng hậu nữa, em ghét cô ta lắm, em rất ghét cái cách cô ta nhìn em.”
Hoắc Khanh bắt được tay hồ ly và đưa lên môi hôn một cái: “Nàng ấy sắp không còn là hoàng hậu rồi, trong tim trẫm chỉ có nàng, chỉ có nàng mới xứng đáng làm hoàng hậu của trẫm.”
Sau khi Hoắc Khanh và con hồ ly đi mất, Huyên hoàng quý phi vội vã qua tìm Ninh Thư và hỏi: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng đưa một cô gái về, có phải con đàn bà đó đã về không ạ?”
“Uống hớp trà đi, đã về thật đấy.” Ninh Thư nói rất dửng dưng: “Là con gái một quan cửu phẩm tép riu.”
Hoắc Khanh không cho con hồ ly bối cảnh quá hiển hách, hiển hách quá sẽ dễ bị điều tra ra lắm. Mà với cả con cháu thế gia đều được ghi danh sách cả rồi.
Huyên hoàng quý phi cắn môi, hỏi Ninh Thư: “Khi nào tiến hành kế hoạch của chúng ta đây nương nương?”
“Đừng vội, bổn cung biết muội muốn trả thù nhưng mọi chuyện phải để từ từ.” Ninh Thư vung tay, “Hiện giờ không phải thời cơ chín muồi.”
Huyên hoàng quý phi thở dài, bi thương: “Hiện giờ tất cả suy nghĩ của thần thiếp chỉ có báo thù cho con thôi.”
“Đừng vội.” Ninh Thư nói, chuyện gì đi quá giới hạn cũng đều sẽ bị bắn ngược trở lại.
Phi tần hậu cung biết hoàng thượng đưa một cô gái về cung thì thi nhau kéo đến cung Ninh Thư. Muốn biết kiểu đàn bà nào mà làm hoàng thượng phá quy tắc, đưa thẳng người đó về cung.
Các cô gái trong cung đều trải qua hết đợt tuyển chọn này đến đợt tuyển khác mới được vào, mới được trở thành phi tử của hoàng đế. Thế mà cô gái kia lại được đưa thẳng về nên các phi tử đều rất lo lắng.
Trước đó là một con hồ ly lấy đi hết sự chú ý của hoàng thượng, giờ lại mọc ra một cô gái nghe nói xinh đẹp, đúng là không yên mà.
Ninh Thư chỉ bảo là cô gái hoàng thượng thích đẹp thật.
Và sau đó hậu cung đồn ngay rằng cô gái hoàng thượng dẫn về đẹp như thần tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.