Chương 227: Nỗi Hận Của Hoàng Hậu (3)
Ngận Thị Kiểu Tình
16/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
“Nương nương, người đang làm gì thế?” Thanh Trúc thấy Ninh Thư đập vỡ ngọc Cá Nhám thì vội hỏi: “Nương nương, đây là của hồi môn nguyên soái tặng cho người, cả thiên hạ chỉ có một viên này thôi.”
Cả thiên hạ chỉ có một viên? Hay lắm! Để lại cho con hồ ly thì chẳng thà đập nát cho mình hả dạ.
Ninh Thư phủi tay, chỉ bảo: “Tâm trạng không tốt nên đập ngọc chơi cái ấy mà.”
“... Nương nương à!” Thanh Trúc nhìn Ninh Thư nhưng không dám nói.
“Dọn dưới đất đi, bổn cung lại chợp mắt đây.” Ninh Thư trở về tẩm cung chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, chăm sóc cho người khỏe lại đã rồi tính tiếp.
Đả tọa một lúc lâu, Ninh Thư cảm thấy đói mới mở mắt ra thì trời đã tối rồi.
Thanh Trúc ở bên ngoài nóng ruột, thấy Ninh Thư ra mới thở phào, hỏi: “Nương nương, giờ dùng bữa tối chưa ạ?”
“Ừ.” Ninh Thư ngồi xuống ghế, có cung nữ dâng thức ăn lên. Thanh Trúc đứng bên cạnh bảo: “Nương nương ơi, lúc chiều tiểu hoàng tử có đến, nô tỳ bảo hoàng tử là nương nương đang nghỉ ngơi nên tiểu hoàng tử đã về ạ.”
Ninh Thư ừ một tiếng, cô đang ăn cơm, cơm ngon lắm. Thanh Trúc dè dặt khuyên nhủ Ninh Thư: “Nương nương, hiện giờ tiểu hoàng tử còn nhỏ, đương nhiên sẽ ham chơi một chút, có lẽ việc học vất vả quá rồi.”
Ninh Thư đặt đũa xuống, Thanh Trúc tái mặt, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ đi quá giới hạn, nô tỳ tội đáng muôn chết.”
Ninh Thư nhìn cô gái này, đây là cô gái theo nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Sau khi nguyên chủ chết thì cô ta trốn đi, định hạ độc giết hồ ly báo thù cho nguyên chủ. Nhưng bị phát hiện và bị Hoắc Khanh bắt uống thuốc độc.
Thanh Trúc là người hầu phủ nguyên soái, mà phủ nguyên soái bị chém đầu cả nhà nên người thân của cô ta cũng bị giết. Để báo thù cho nguyên chủ và cũng là cho cả người nhà mình, cô ta bí quá hóa liều và đương nhiên là cái kết rất bi thảm.
“Thanh Trúc, ngươi nghe đây.” Ninh Thư chỉ bảo: “Sinh ra ở hoàng gia thì nào có tuổi thơ tươi đẹp.”
“Được bách tính thiên hạ nuôi dưỡng, có áo gấm mặc, có nô bộc hầu hạ, đâu có ăn không đủ no mặc không đủ ấm như trẻ con bình thường. Mà có trẻ con nhà bình thường cũng đã phải bôn ba vì kế sinh nhai cho gia đình từ rất nhỏ, chúng cũng lấy đâu là tuổi thơ yên ấm. Đứng ở đâu thì phải gánh trách nhiệm ấy!” Ninh Thư chỉ nói thế thôi.
Kết cục Hoắc Thừa Vọng bi thảm như thế sao tránh được lỗi do tại mình lười biếng và thích làm gì thì làm. Tất nhiên trong đó còn có cách dạy để mặc tự cho là đúng của con hồ ly. Không có cái mạng của nhân vật chính thì buộc phải phấn đấu thôi.
Ninh Thư cũng không biết dạy trẻ nhỏ thế nào, cô chưa sinh con bao giờ nên càng không biết dạy sao cho phải. Vậy nên tạm thời không muốn gặp cậu bé phúng phính kia lắm.
Thanh Trúc an ủi Ninh Thư, “Nhất định tiểu hoàng tử sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của nương nương ạ.”
Trẻ nhỏ đều có tâm lý chống đối, càng ép thì chúng càng quậy, đành phải mềm mỏng thôi.
Ninh Thư ở lì trong tẩm cung mấy ngày liền không ra khỏi cửa, có phi tần qua thỉnh an thì Thanh Trúc đều chặn lại bảo là hoàng hậu nương nương không khỏe.
Các phi tần ấy không muốn cũng đành phải ra về.
Mặc dù trong cung đồn rằng hoàng hậu đổ bệnh nhưng Hoắc Khanh cũng chưa từng đặt chân đến hậu cung hỏi thăm xem hoàng hậu thế nào, một câu an ủi giả tạo cũng chẳng có.
Ninh Thư không quan tâm lắm, cô còn cảm thấy may mắn cơ. Xem ra giờ Hoắc Khanh đã muốn thủ thân như ngọc rồi, Ninh Thư không muốn ăn nằm với Hoắc Khanh một chút nào.
Chẳng biết Hoắc Khanh giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào nhỉ, chẳng lẽ tự thẩm à?
Ninh Thư tu luyện một ngày đêm, cuối cùng cũng giúp cơ thể này không đi mấy bước lại thở hổn hển nữa. Nguyên chủ tức cũng không vừa đâu.
Cũng lâu rồi, cũng nên nói chuyện với cậu bé Hoắc Thừa Vọng phúng phính thôi. Ninh Thư bảo Thanh Trúc gọi Hoắc Thừa Vọng đến.
Lúc Hoắc Thừa Vọng đến mặt mũi đỏ ửng, trán nhễ nhại mồ hôi. Ninh Thư nheo mắt nhìn thấy trên vai Hoắc Thừa Vọng có dính lông vàng óng, xem ra là cậu nhóc này lại đi chơi với hồ ly rồi.
Hoắc Thừa Vọng hành lễ theo quy định với Ninh Thư, “Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu an khang.”
Ninh Thư cứ nhìn Hoắc Thừa Vọng làm cậu nhóc cảm thấy lo sợ và bất an. Ninh Thư kéo nhẹ Hoắc Thừa Vọng qua, phẩy đi cọng lông vàng trên vai cậu nhóc.
“Mẫu hậu ơi.” Hoắc Thừa Vọng thấy Ninh Thư làm thế thì càng lo, cúi gằm mặt không dám nói câu nào.
“Thừa Vọng, hôm nay con đi chơi với hồ ly đúng không?” Ninh Thư hỏi dịu dàng, “Kể mẫu nghe, hôm nay các con đi đâu chơi nào?”
“Mẫu hậu ơi, nhi thần không chơi ạ.” Hoắc Thừa Vọng cúi mặt nói dối.
Ninh Thư bảo: “Mẫu hậu không định mắng con đâu, sau này con có thể chơi với hồ ly.”
“Thật vậy ạ mẫu hậu?” Hoắc Thừa Vọng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư với đôi mắt lấp lánh.
Ninh Thư gật đầu, “Được chứ.”
“Mẫu hậu, người tốt quá.” Hoắc Thừa Vọng nhào vào lòng Ninh Thư, uốn éo người làm nũng với Ninh Thư. Ninh Thư cảm thấy không quen lắm nên kéo Hoắc Thừa Vọng ra khỏi lòng mình, cô cả giận: “Là nam tử hán cả rồi còn làm nũng với mẫu hậu à.”
“Con được chơi với hồ ly nhưng mẫu hậu có điều kiện. Chỉ cần con hoàn thành thì con muốn chơi với hồ ly thế nào cũng được.” Ninh Thư nói nghiêm túc.
Hoắc Thừa Vọng vỗ bôm bốp cái ngực nhỏ của mình và bảo: “Mẫu hậu ạ, nhất định nhi thần có thể làm được.”
“Mẫu hậu cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày luyện viết hai mươi chữ, học thuộc lòng một bài thơ thôi. Chỉ cần con hoàn thành thì con được đi chơi. Càng xong sớm thì con càng được chơi nhiều với hồ ly.” Ninh Thư lừa dịu dàng.
Không cho chẳng bằng cứ cho. Bắt cậu nhóc học hành ngày đêm chẳng bằng đề ra một khối lượng nhất định, có một mục tiêu để phấn đấu.
“Được ạ, mẫu hậu ơi, nhất định nhi thần có thể hoàn thành.” Hoắc Thừa Vọng cam đoan, mặt mũi tỏa sáng.
Ninh Thư gật đầu, “Hoàn thành là giỏi lắm, nhưng mà phải làm xong mới được đi chơi nhé? Thừa Vọng, con thích hồ ly lắm à?”
“Vâng ạ, hồ ly đáng yêu lắm, còn thông minh nữa. Nhi thần chưa từng gặp con vật nào thông minh như vậy.” Hoắc Thừa Vọng gật đầu liên tục, trông rất đáng yêu.
Ninh Thư gẩy móng tay, vừa cười vừa bảo: “Ừ, nghe nói phụ hoàng cũng rất thích nó mà.”
“Hồ ly đáng yêu như thế có ai lại không thích chứ.” Hoắc Thừa Vọng nói chuyện đương nhiên.
Ninh Thư: Bà thím trước mặt nhóc không thích đây này.
Ninh Thư vỗ vai Hoắc Thừa Vọng, “Nhớ lời hứa với mẫu thân nhé, con là nam tử hán, một lời quân tử nói chắc như đinh đóng cột.”
“Nhi thần nhớ ạ.” Hoắc Thừa Vọng khẳng định chắc nịnh, hăng hái vô cùng. Trông cậu nhóc vô cùng đáng yêu, như một ông cụ non vậy.
Thanh Trúc ở bên cạnh Ninh Thư mỉm cười, các cung nữ trong cung điện cũng bịt miệng cười trộm.
Ninh Thư cười bảo, “Con đi chơi đi, đừng quên hai mươi chữ với một bài thơ đấy, tối đưa cho mẫu hậu kiểm tra.”
Lúc Hoắc Thừa Vọng lui đi còn lùa ra cả gió.
“Thanh Trúc này, mấy tối nay bổn cung đều không ngủ ngon, luôn cảm thấy có con gì đó chít chít, chắc là có chuột rồi. Ngươi cho người đặt bẫy chuột ở góc đi.” Ninh Thư sai vậy.
Thanh Trúc vâng cái rồi đi làm ngay.
“Nương nương, người đang làm gì thế?” Thanh Trúc thấy Ninh Thư đập vỡ ngọc Cá Nhám thì vội hỏi: “Nương nương, đây là của hồi môn nguyên soái tặng cho người, cả thiên hạ chỉ có một viên này thôi.”
Cả thiên hạ chỉ có một viên? Hay lắm! Để lại cho con hồ ly thì chẳng thà đập nát cho mình hả dạ.
Ninh Thư phủi tay, chỉ bảo: “Tâm trạng không tốt nên đập ngọc chơi cái ấy mà.”
“... Nương nương à!” Thanh Trúc nhìn Ninh Thư nhưng không dám nói.
“Dọn dưới đất đi, bổn cung lại chợp mắt đây.” Ninh Thư trở về tẩm cung chuẩn bị tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, chăm sóc cho người khỏe lại đã rồi tính tiếp.
Đả tọa một lúc lâu, Ninh Thư cảm thấy đói mới mở mắt ra thì trời đã tối rồi.
Thanh Trúc ở bên ngoài nóng ruột, thấy Ninh Thư ra mới thở phào, hỏi: “Nương nương, giờ dùng bữa tối chưa ạ?”
“Ừ.” Ninh Thư ngồi xuống ghế, có cung nữ dâng thức ăn lên. Thanh Trúc đứng bên cạnh bảo: “Nương nương ơi, lúc chiều tiểu hoàng tử có đến, nô tỳ bảo hoàng tử là nương nương đang nghỉ ngơi nên tiểu hoàng tử đã về ạ.”
Ninh Thư ừ một tiếng, cô đang ăn cơm, cơm ngon lắm. Thanh Trúc dè dặt khuyên nhủ Ninh Thư: “Nương nương, hiện giờ tiểu hoàng tử còn nhỏ, đương nhiên sẽ ham chơi một chút, có lẽ việc học vất vả quá rồi.”
Ninh Thư đặt đũa xuống, Thanh Trúc tái mặt, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ đi quá giới hạn, nô tỳ tội đáng muôn chết.”
Ninh Thư nhìn cô gái này, đây là cô gái theo nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Sau khi nguyên chủ chết thì cô ta trốn đi, định hạ độc giết hồ ly báo thù cho nguyên chủ. Nhưng bị phát hiện và bị Hoắc Khanh bắt uống thuốc độc.
Thanh Trúc là người hầu phủ nguyên soái, mà phủ nguyên soái bị chém đầu cả nhà nên người thân của cô ta cũng bị giết. Để báo thù cho nguyên chủ và cũng là cho cả người nhà mình, cô ta bí quá hóa liều và đương nhiên là cái kết rất bi thảm.
“Thanh Trúc, ngươi nghe đây.” Ninh Thư chỉ bảo: “Sinh ra ở hoàng gia thì nào có tuổi thơ tươi đẹp.”
“Được bách tính thiên hạ nuôi dưỡng, có áo gấm mặc, có nô bộc hầu hạ, đâu có ăn không đủ no mặc không đủ ấm như trẻ con bình thường. Mà có trẻ con nhà bình thường cũng đã phải bôn ba vì kế sinh nhai cho gia đình từ rất nhỏ, chúng cũng lấy đâu là tuổi thơ yên ấm. Đứng ở đâu thì phải gánh trách nhiệm ấy!” Ninh Thư chỉ nói thế thôi.
Kết cục Hoắc Thừa Vọng bi thảm như thế sao tránh được lỗi do tại mình lười biếng và thích làm gì thì làm. Tất nhiên trong đó còn có cách dạy để mặc tự cho là đúng của con hồ ly. Không có cái mạng của nhân vật chính thì buộc phải phấn đấu thôi.
Ninh Thư cũng không biết dạy trẻ nhỏ thế nào, cô chưa sinh con bao giờ nên càng không biết dạy sao cho phải. Vậy nên tạm thời không muốn gặp cậu bé phúng phính kia lắm.
Thanh Trúc an ủi Ninh Thư, “Nhất định tiểu hoàng tử sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của nương nương ạ.”
Trẻ nhỏ đều có tâm lý chống đối, càng ép thì chúng càng quậy, đành phải mềm mỏng thôi.
Ninh Thư ở lì trong tẩm cung mấy ngày liền không ra khỏi cửa, có phi tần qua thỉnh an thì Thanh Trúc đều chặn lại bảo là hoàng hậu nương nương không khỏe.
Các phi tần ấy không muốn cũng đành phải ra về.
Mặc dù trong cung đồn rằng hoàng hậu đổ bệnh nhưng Hoắc Khanh cũng chưa từng đặt chân đến hậu cung hỏi thăm xem hoàng hậu thế nào, một câu an ủi giả tạo cũng chẳng có.
Ninh Thư không quan tâm lắm, cô còn cảm thấy may mắn cơ. Xem ra giờ Hoắc Khanh đã muốn thủ thân như ngọc rồi, Ninh Thư không muốn ăn nằm với Hoắc Khanh một chút nào.
Chẳng biết Hoắc Khanh giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào nhỉ, chẳng lẽ tự thẩm à?
Ninh Thư tu luyện một ngày đêm, cuối cùng cũng giúp cơ thể này không đi mấy bước lại thở hổn hển nữa. Nguyên chủ tức cũng không vừa đâu.
Cũng lâu rồi, cũng nên nói chuyện với cậu bé Hoắc Thừa Vọng phúng phính thôi. Ninh Thư bảo Thanh Trúc gọi Hoắc Thừa Vọng đến.
Lúc Hoắc Thừa Vọng đến mặt mũi đỏ ửng, trán nhễ nhại mồ hôi. Ninh Thư nheo mắt nhìn thấy trên vai Hoắc Thừa Vọng có dính lông vàng óng, xem ra là cậu nhóc này lại đi chơi với hồ ly rồi.
Hoắc Thừa Vọng hành lễ theo quy định với Ninh Thư, “Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu an khang.”
Ninh Thư cứ nhìn Hoắc Thừa Vọng làm cậu nhóc cảm thấy lo sợ và bất an. Ninh Thư kéo nhẹ Hoắc Thừa Vọng qua, phẩy đi cọng lông vàng trên vai cậu nhóc.
“Mẫu hậu ơi.” Hoắc Thừa Vọng thấy Ninh Thư làm thế thì càng lo, cúi gằm mặt không dám nói câu nào.
“Thừa Vọng, hôm nay con đi chơi với hồ ly đúng không?” Ninh Thư hỏi dịu dàng, “Kể mẫu nghe, hôm nay các con đi đâu chơi nào?”
“Mẫu hậu ơi, nhi thần không chơi ạ.” Hoắc Thừa Vọng cúi mặt nói dối.
Ninh Thư bảo: “Mẫu hậu không định mắng con đâu, sau này con có thể chơi với hồ ly.”
“Thật vậy ạ mẫu hậu?” Hoắc Thừa Vọng bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư với đôi mắt lấp lánh.
Ninh Thư gật đầu, “Được chứ.”
“Mẫu hậu, người tốt quá.” Hoắc Thừa Vọng nhào vào lòng Ninh Thư, uốn éo người làm nũng với Ninh Thư. Ninh Thư cảm thấy không quen lắm nên kéo Hoắc Thừa Vọng ra khỏi lòng mình, cô cả giận: “Là nam tử hán cả rồi còn làm nũng với mẫu hậu à.”
“Con được chơi với hồ ly nhưng mẫu hậu có điều kiện. Chỉ cần con hoàn thành thì con muốn chơi với hồ ly thế nào cũng được.” Ninh Thư nói nghiêm túc.
Hoắc Thừa Vọng vỗ bôm bốp cái ngực nhỏ của mình và bảo: “Mẫu hậu ạ, nhất định nhi thần có thể làm được.”
“Mẫu hậu cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày luyện viết hai mươi chữ, học thuộc lòng một bài thơ thôi. Chỉ cần con hoàn thành thì con được đi chơi. Càng xong sớm thì con càng được chơi nhiều với hồ ly.” Ninh Thư lừa dịu dàng.
Không cho chẳng bằng cứ cho. Bắt cậu nhóc học hành ngày đêm chẳng bằng đề ra một khối lượng nhất định, có một mục tiêu để phấn đấu.
“Được ạ, mẫu hậu ơi, nhất định nhi thần có thể hoàn thành.” Hoắc Thừa Vọng cam đoan, mặt mũi tỏa sáng.
Ninh Thư gật đầu, “Hoàn thành là giỏi lắm, nhưng mà phải làm xong mới được đi chơi nhé? Thừa Vọng, con thích hồ ly lắm à?”
“Vâng ạ, hồ ly đáng yêu lắm, còn thông minh nữa. Nhi thần chưa từng gặp con vật nào thông minh như vậy.” Hoắc Thừa Vọng gật đầu liên tục, trông rất đáng yêu.
Ninh Thư gẩy móng tay, vừa cười vừa bảo: “Ừ, nghe nói phụ hoàng cũng rất thích nó mà.”
“Hồ ly đáng yêu như thế có ai lại không thích chứ.” Hoắc Thừa Vọng nói chuyện đương nhiên.
Ninh Thư: Bà thím trước mặt nhóc không thích đây này.
Ninh Thư vỗ vai Hoắc Thừa Vọng, “Nhớ lời hứa với mẫu thân nhé, con là nam tử hán, một lời quân tử nói chắc như đinh đóng cột.”
“Nhi thần nhớ ạ.” Hoắc Thừa Vọng khẳng định chắc nịnh, hăng hái vô cùng. Trông cậu nhóc vô cùng đáng yêu, như một ông cụ non vậy.
Thanh Trúc ở bên cạnh Ninh Thư mỉm cười, các cung nữ trong cung điện cũng bịt miệng cười trộm.
Ninh Thư cười bảo, “Con đi chơi đi, đừng quên hai mươi chữ với một bài thơ đấy, tối đưa cho mẫu hậu kiểm tra.”
Lúc Hoắc Thừa Vọng lui đi còn lùa ra cả gió.
“Thanh Trúc này, mấy tối nay bổn cung đều không ngủ ngon, luôn cảm thấy có con gì đó chít chít, chắc là có chuột rồi. Ngươi cho người đặt bẫy chuột ở góc đi.” Ninh Thư sai vậy.
Thanh Trúc vâng cái rồi đi làm ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.