Chương 143: Nữ Chính Khổ Không Chịu Nổi (22)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Dù thế nào Ninh Thư vẫn ra sức phủ nhận mình không phải Mộc Yên La, thế nhưng Tề Sênh đã nhận định Ninh Thư là Mộc Yên La, hơn nữa còn nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt hiếm lạ và hứng thú vô cùng.
Ninh Thư cũng chẳng quan tâm đến hắn, Tề Sênh biết cô là Mộc Yên La thì đã sao. Đến lúc tình yêu đích thực trở lại, hắn sẽ quên cô ngay tức khắc.
Hành vi này của Tề Sênh chỉ là tán tỉnh, là hưởng thụ quá trình theo đuổi con gái thôi. Trước khi có được mới quý trọng, đã thế, hắn còn một nốt chu sa trong lòng cơ mà.
Có người yêu trong lòng mà vẫn đến kỹ viện, lại còn ngang nhiên mua Mộc Yên La về nữa.
Chắc là cũng chẳng yêu tình yêu đích thực nhiều đâu. Đoạn sau bảo không yêu tình yêu đích thực là không yêu luôn. Lý do là vì chân ái trong lòng quá độc ác, Mộc Yên La quá lương thiện, bởi vậy yêu Mộc Yên La.
Đó là tình yêu à? Vì cô độc ác nên ta không yêu nàng, ta đã nhìn lầm nàng rồi?
Từ sau khi biết Ninh Thư là Mộc Yên La, Tề Sênh tốt với Mộc Yên La trông thấy. Rất nhiều việc của thị nữ ngày trước, Tề Sênh cũng không cho cô làm, giống như đang thờ tiểu thư Ninh Thư vậy.
Tề Sênh không cho Ninh Thư làm việc thì Ninh Thư uống trà lượn lờ sân vườn suốt ngày, đời sống cao khỏi bàn.
Ít nữa, tình yêu đích thực của Tề Sênh sẽ quay lại rồi. Cái cô nàng chân ái ngoài mặt dịu dàng này bụng dạ cũng đen tối, hủy mặt nguyên chủ này, để lại vô số vết thương trên người nguyên chủ này.
Có thể nói là thủ đoạn tàn nhẫn, lột tả được hết sự độc ác của nữ phụ. Ninh Thư cạn lời, chính ra cô phải là nhân vật ấy, thế mà lại trở thành nữ chính khổ sở.
Cái nhiệm vụ gì thế này.
Không lâu sau, Ninh Thư đã trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Tề Sênh, hắn như chìm trong bọt bóng hồng, Ninh Thư biết là bạn nữ phụ sắp đến rồi.
“Yên La à, Vũ Phỉ sắp qua rồi.” Tề Sênh kể với Ninh Thư.
Liên quan quái gì đến ta à? Ninh Thư thắc mắc: “Vũ Phỉ là ai?”
Tề Sênh nhìn cặp mắt gấu trúc của Ninh Thư, muộn phiền: “Nàng là cô gái ta yêu rất lâu rồi, ta cũng không biết đã yêu bao lâu. Nàng tốt đẹp thế mà giờ lại đến tìm ta, ta như đang mơ vậy.”
Ninh Thư ngoác cái miệng rộng đỏ choét, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng người nhé thiếu gia.”
Tề Sênh muốn cầm tay Ninh Thư, nhưng rồi nghĩ đến cảm xúc tuyệt vời ở tay đối phương nên thôi, hắn bảo Ninh Thư: “Tuy Vũ Phỉ trở về, nhưng ta vẫn sẽ bảo vệ nàng. Nàng đừng lo, Vũ Phỉ rất hiền lành, dù có biết thân phận nàng cũng sẽ bảo vệ nàng thôi.”
Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu.
Muốn bắt cá hai tay chứ còn gì nữa. Tình yêu đích thực quay về, thế mà vẫn nói chắc như đinh đóng cột với cô được.
Bành trướng quá đáng, bắt cá hai tay đấy nhé.
Nghĩ lại thì cũng lại chuyện thường à, trong cốt truyện ban đầu, trước khi tình yêu đích thực Lý Vũ Phỉ trở về, Mộc Yên La đã có quan hệ phu thế với Tề Sênh, thứ nắm trong tay sao so bì được cái chưa có chứ.
Giờ Ninh Thư với Tề Sênh không có cả tý mờ ám nào, dù có mờ ám cũng là Tề Sênh đơn phương mờ ám.
Tề Sênh trấn an cô như chẳng có chuyện gì, vẫn đểu như thường.
Mộc Yên La bị chính lũ đàn ông này ngược đến sống dở chết dở, thế mà cuối cùng vẫn sống hạnh phúc bên nhau được, chẳng hiểu nổi.
Ninh Thư nhìn Tề Sênh bằng đôi mắt mê ly, cô bảo: “Chúc mừng thiếu gia, chúc thiếu gia sớm sinh quý tử.”
Tề Sênh: ...
Lắm lúc Tề Sênh cũng nghi ngờ rốt cuộc cô gái này có phải Mộc Yên La hay không, con người này khiến người khác không nhìn thấu được. Vậy nhưng chủ tớ trong lệnh truy nã, có một người tên Nguyệt Lan. Chẳng lẽ Nguyệt Lan mới là Mộc Yên La? Nhưng mà khuôn mặt của Nguyệt Lan kia không xứng với cái danh mỹ nữ tuyệt đại.
Trước đó Tề Sênh đã được nghe danh Mộc Yên La đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoa quốc, với thân phận mình hắn không định với cao. Nhưng giờ Mộc Yên La đang đứng trước mặt hắn, rất nhiều lần Tề Sênh muốn dội thùng nước để rửa sạch các thứ bôi trát khó hiểu trên mặt cô kia.
Ép cô đến đường cùng.
“Vậy nàng đi bố trí phòng cho Vũ Phỉ đi, thiếu gia tin con mắt của nàng.” Tề Sênh làm vậy, chẳng qua muốn Ninh Thư lên cơn ghen, thế nhưng Ninh Thư chẳng hề lên cơn ghen mà cô còn phấn khởi: “Thiếu gia yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ sắp xếp chu toàn.”
Xí, mỡ đấy mà húp.
Người thế kia mà cũng thành nam chính được, tam quan của Ninh Thư vỡ vụn. Người lương thiện sẽ chấp nhận tất cả của ngươi, không đón nhận tức không lương thiện?
Ôi mẹ, từ bao giờ định nghĩa lương thiện lại là thế đấy.
Cười ỉa.
Mỗi lần trông thấy Tề Sênh vừa thâm tình vừa dịu dàng, Ninh Thư chỉ muốn chọc mù hai mắt mình, thật biết cách khiến người khác buồn nôn.
Trong lòng Ninh Thư khinh chết Tề Sênh, thế nên mục đích của Ninh Thư là làm bà mối thật sự, mai mối cho Tề Sênh và tình yêu đích thực mãi mãi ở bên nhau.
Ninh Thư dẫn Nguyệt Lan đi chuẩn bị phòng cho nữ phụ chân ái. Nguyệt Lan vừa giũ chăn vừa nói chuyện: “Nô tỳ xót tiểu thư quá à. Lá ngọc cành vàng mà phải làm việc, lão gia mà biết chắc chắn sẽ không nỡ.”
Không biết Mộc thừa tướng đang hưởng phúc ở nơi nào nhỉ, đúng là cái nhìn hạn hẹp, cơ mà cũng chỉ người qua đường thôi.
Ninh Thư tháo bức màn nhã nhặn xuống, thay bằng loại các ô vuông xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc linh tinh, rực rỡ thôi rồi.
Nguyệt Lan quan sát cả căn phòng, cô dụi mắt: “Tiểu thư à, người thích các màu sắc này từ bao giờ thế, cái màu này, cái màu này...”
“Trải qua nhiều chuyện như thế, tiểu thư nhà em nhận ra cuộc sống nên sặc sỡ, cũng như màu mè, phong phú.” Ninh Thư phủi tay đáp.
Trang trí xong gian phòng, Tề Sênh muốn vào kiểm tra. Dù gì cũng là nốt chu sa, là mối tình đầu, đang là thời khắc lấy lòng Lý Vũ Phỉ, hắn sợ Ninh Thư làm hỏng việc.
“Thiếu gia xin hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ đảm bảo sẽ cho tiểu thư Vũ Phỉ một bất ngờ vô cùng thích thú.” Ninh Thư ngăn không cho Tề Sênh vào.
Tề Sênh dí cái mũi Ninh Thư, yêu chiều: “Đương nhiên thiếu gia nhà nàng tin nàng rồi.”
Phắc diu, muốn thử công phu mèo cào à?!
Dù thế nào Ninh Thư vẫn ra sức phủ nhận mình không phải Mộc Yên La, thế nhưng Tề Sênh đã nhận định Ninh Thư là Mộc Yên La, hơn nữa còn nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt hiếm lạ và hứng thú vô cùng.
Ninh Thư cũng chẳng quan tâm đến hắn, Tề Sênh biết cô là Mộc Yên La thì đã sao. Đến lúc tình yêu đích thực trở lại, hắn sẽ quên cô ngay tức khắc.
Hành vi này của Tề Sênh chỉ là tán tỉnh, là hưởng thụ quá trình theo đuổi con gái thôi. Trước khi có được mới quý trọng, đã thế, hắn còn một nốt chu sa trong lòng cơ mà.
Có người yêu trong lòng mà vẫn đến kỹ viện, lại còn ngang nhiên mua Mộc Yên La về nữa.
Chắc là cũng chẳng yêu tình yêu đích thực nhiều đâu. Đoạn sau bảo không yêu tình yêu đích thực là không yêu luôn. Lý do là vì chân ái trong lòng quá độc ác, Mộc Yên La quá lương thiện, bởi vậy yêu Mộc Yên La.
Đó là tình yêu à? Vì cô độc ác nên ta không yêu nàng, ta đã nhìn lầm nàng rồi?
Từ sau khi biết Ninh Thư là Mộc Yên La, Tề Sênh tốt với Mộc Yên La trông thấy. Rất nhiều việc của thị nữ ngày trước, Tề Sênh cũng không cho cô làm, giống như đang thờ tiểu thư Ninh Thư vậy.
Tề Sênh không cho Ninh Thư làm việc thì Ninh Thư uống trà lượn lờ sân vườn suốt ngày, đời sống cao khỏi bàn.
Ít nữa, tình yêu đích thực của Tề Sênh sẽ quay lại rồi. Cái cô nàng chân ái ngoài mặt dịu dàng này bụng dạ cũng đen tối, hủy mặt nguyên chủ này, để lại vô số vết thương trên người nguyên chủ này.
Có thể nói là thủ đoạn tàn nhẫn, lột tả được hết sự độc ác của nữ phụ. Ninh Thư cạn lời, chính ra cô phải là nhân vật ấy, thế mà lại trở thành nữ chính khổ sở.
Cái nhiệm vụ gì thế này.
Không lâu sau, Ninh Thư đã trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Tề Sênh, hắn như chìm trong bọt bóng hồng, Ninh Thư biết là bạn nữ phụ sắp đến rồi.
“Yên La à, Vũ Phỉ sắp qua rồi.” Tề Sênh kể với Ninh Thư.
Liên quan quái gì đến ta à? Ninh Thư thắc mắc: “Vũ Phỉ là ai?”
Tề Sênh nhìn cặp mắt gấu trúc của Ninh Thư, muộn phiền: “Nàng là cô gái ta yêu rất lâu rồi, ta cũng không biết đã yêu bao lâu. Nàng tốt đẹp thế mà giờ lại đến tìm ta, ta như đang mơ vậy.”
Ninh Thư ngoác cái miệng rộng đỏ choét, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng người nhé thiếu gia.”
Tề Sênh muốn cầm tay Ninh Thư, nhưng rồi nghĩ đến cảm xúc tuyệt vời ở tay đối phương nên thôi, hắn bảo Ninh Thư: “Tuy Vũ Phỉ trở về, nhưng ta vẫn sẽ bảo vệ nàng. Nàng đừng lo, Vũ Phỉ rất hiền lành, dù có biết thân phận nàng cũng sẽ bảo vệ nàng thôi.”
Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu.
Muốn bắt cá hai tay chứ còn gì nữa. Tình yêu đích thực quay về, thế mà vẫn nói chắc như đinh đóng cột với cô được.
Bành trướng quá đáng, bắt cá hai tay đấy nhé.
Nghĩ lại thì cũng lại chuyện thường à, trong cốt truyện ban đầu, trước khi tình yêu đích thực Lý Vũ Phỉ trở về, Mộc Yên La đã có quan hệ phu thế với Tề Sênh, thứ nắm trong tay sao so bì được cái chưa có chứ.
Giờ Ninh Thư với Tề Sênh không có cả tý mờ ám nào, dù có mờ ám cũng là Tề Sênh đơn phương mờ ám.
Tề Sênh trấn an cô như chẳng có chuyện gì, vẫn đểu như thường.
Mộc Yên La bị chính lũ đàn ông này ngược đến sống dở chết dở, thế mà cuối cùng vẫn sống hạnh phúc bên nhau được, chẳng hiểu nổi.
Ninh Thư nhìn Tề Sênh bằng đôi mắt mê ly, cô bảo: “Chúc mừng thiếu gia, chúc thiếu gia sớm sinh quý tử.”
Tề Sênh: ...
Lắm lúc Tề Sênh cũng nghi ngờ rốt cuộc cô gái này có phải Mộc Yên La hay không, con người này khiến người khác không nhìn thấu được. Vậy nhưng chủ tớ trong lệnh truy nã, có một người tên Nguyệt Lan. Chẳng lẽ Nguyệt Lan mới là Mộc Yên La? Nhưng mà khuôn mặt của Nguyệt Lan kia không xứng với cái danh mỹ nữ tuyệt đại.
Trước đó Tề Sênh đã được nghe danh Mộc Yên La đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoa quốc, với thân phận mình hắn không định với cao. Nhưng giờ Mộc Yên La đang đứng trước mặt hắn, rất nhiều lần Tề Sênh muốn dội thùng nước để rửa sạch các thứ bôi trát khó hiểu trên mặt cô kia.
Ép cô đến đường cùng.
“Vậy nàng đi bố trí phòng cho Vũ Phỉ đi, thiếu gia tin con mắt của nàng.” Tề Sênh làm vậy, chẳng qua muốn Ninh Thư lên cơn ghen, thế nhưng Ninh Thư chẳng hề lên cơn ghen mà cô còn phấn khởi: “Thiếu gia yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ sắp xếp chu toàn.”
Xí, mỡ đấy mà húp.
Người thế kia mà cũng thành nam chính được, tam quan của Ninh Thư vỡ vụn. Người lương thiện sẽ chấp nhận tất cả của ngươi, không đón nhận tức không lương thiện?
Ôi mẹ, từ bao giờ định nghĩa lương thiện lại là thế đấy.
Cười ỉa.
Mỗi lần trông thấy Tề Sênh vừa thâm tình vừa dịu dàng, Ninh Thư chỉ muốn chọc mù hai mắt mình, thật biết cách khiến người khác buồn nôn.
Trong lòng Ninh Thư khinh chết Tề Sênh, thế nên mục đích của Ninh Thư là làm bà mối thật sự, mai mối cho Tề Sênh và tình yêu đích thực mãi mãi ở bên nhau.
Ninh Thư dẫn Nguyệt Lan đi chuẩn bị phòng cho nữ phụ chân ái. Nguyệt Lan vừa giũ chăn vừa nói chuyện: “Nô tỳ xót tiểu thư quá à. Lá ngọc cành vàng mà phải làm việc, lão gia mà biết chắc chắn sẽ không nỡ.”
Không biết Mộc thừa tướng đang hưởng phúc ở nơi nào nhỉ, đúng là cái nhìn hạn hẹp, cơ mà cũng chỉ người qua đường thôi.
Ninh Thư tháo bức màn nhã nhặn xuống, thay bằng loại các ô vuông xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc linh tinh, rực rỡ thôi rồi.
Nguyệt Lan quan sát cả căn phòng, cô dụi mắt: “Tiểu thư à, người thích các màu sắc này từ bao giờ thế, cái màu này, cái màu này...”
“Trải qua nhiều chuyện như thế, tiểu thư nhà em nhận ra cuộc sống nên sặc sỡ, cũng như màu mè, phong phú.” Ninh Thư phủi tay đáp.
Trang trí xong gian phòng, Tề Sênh muốn vào kiểm tra. Dù gì cũng là nốt chu sa, là mối tình đầu, đang là thời khắc lấy lòng Lý Vũ Phỉ, hắn sợ Ninh Thư làm hỏng việc.
“Thiếu gia xin hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ đảm bảo sẽ cho tiểu thư Vũ Phỉ một bất ngờ vô cùng thích thú.” Ninh Thư ngăn không cho Tề Sênh vào.
Tề Sênh dí cái mũi Ninh Thư, yêu chiều: “Đương nhiên thiếu gia nhà nàng tin nàng rồi.”
Phắc diu, muốn thử công phu mèo cào à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.