Chương 148: Nữ Chính Khổ Không Chịu Nổi (27)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đến phải quỳ trước Tề Sênh, vừa trưa mới ấy ấy với phụ nữ, tối lại qua tìm cô, muốn cô chung chồng với tình yêu đích thực.
Chung chung cái beep.
Ninh Thư rất muốn hỏi Tề Sênh yêu tình yêu đích thực thật à?
Phóng đãng không tiết chế thế này, chẳng lẽ yêu trong tim còn cơ thể làm gì cũng được, chỉ cần trong tim ta yêu nàng là được?
Thằng tồi, thằng bệnh hoạn.
Ninh Thư nhếch khóe môi nhìn Tề Sênh chó đội lốt người phóng khoáng dưới ánh trăng, cô nói: “Thiếu gia, người yêu tiểu thư Vũ Phỉ không?”
Tề Sênh gật đầu: “Yêu, ta yêu nàng rất nhiều năm rồi.”
Ninh Thư: ...
Đã yêu thế sao đêm hôm còn tâm sự với cô gái khác. Hắn yêu đương cho có hay nên nói Tề Sênh chỉ muốn lừa cô vào tròng đây?
Bất luận là loại nào, Ninh Thư đều khinh Tề Sênh.
“Các nàng đều là cô gái lương thiện, ta tin nhất định Vũ Phỉ sẽ chấp nhận nàng, chắc chắn các nàng sẽ yêu thương lẫn nhau.” Vẻ mặt Tề Sênh có hơi đau khổ, “Gần đây, ta phát hiện ra ta yêu nàng, ta không thể từ bỏ ai trong nàng và Vũ Phỉ.”
Cái định mệnh, Ninh Thư tởm muốn chết. Mẹ nó, nam chính thế giới này không cha nào bình thường cả. Một cha ôm tổn thương thuở nhỏ trong lòng, một cha lồi lõm, một cha lừa gạt chân tình, má ơi, không biết gã sau sẽ là dạng nào.
Bị điên thì đi bệnh viện, cớ sao dày vò Mộc Yên La.
“Ai trong các nàng rời bỏ ta, ta đều rất đau khổ.” Tề Sênh nhìn Ninh Thư đong đầy tình cảm.
Ninh Thư nuốt nước bọt ừng ực, cô rất muốn nhổ nước bọt vào thằng cha khốn khiếp này.
“Yên La, không có nàng ta sẽ chết mất.” Tề Sênh quyết tâm nắm lấy tay Ninh Thư, mặt bỗng biến sắc nhưng vấn cố nắm tay Ninh Thư.
Thế mày đi chết đi...
Ninh Thư rút tay mình về, cúi đầu ngại ngùng: “Mặt nô tỳ xấu xí, không xứng với thiếu gia.
“Không, ta biết nàng làm thế để bảo vệ chính nàng. Ta đã từng thấy mặt nàng ở kinh thành, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ta biết dung mạo nàng hoa nhường nguyệt thẹn, mắt sáng long lanh như gợn nước, mái tóc bồng bềnh như áng mây. Ta có thể hiểu được lý do nàng làm thế này.”
Ninh Thư: ...
Phắc diu, bảo sao dễ tha thứ cho cô thế, hóa ra là đã biết mặt mũi Mộc Yên La ra sao.
Ninh Thư chớp đôi mắt đen sì mông lung, hoàn toàn không sánh với cảm giác sáng long lanh như gợn nước của Tề Sênh, Ninh Thư lắc đầu nói: “Thiếu gia, nô tỳ tên Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La. Thiếu gia bị điên đúng không, người uống thuốc đi.”
Tề Sênh yêu chiều: “Được rồi được rồi, nàng là Tiểu Hồng, nàng không phải Mộc Yên La. Sau này có người hỏi nàng, nàng cũng phải trả lời như này, dù sao thì cái tên Mộc Yên La rất nổi tiếng, nàng biết rất nguy hiểm mà.”
Câu nào câu nấy giả tạo, lẳng lơ thấy rõ. Ninh Thư dám quỳ xuống thề, tên Tề Sênh khốn khiếp này chỉ muốn cơ thể cô. Sau đó tiếp tục cốt truyện làm rồi yêu, lâu ngày sinh tình, bị nữ phụ Lý Vũ Phỉ hành hạ một trận, rồi Tề Sênh mới tỉnh ngộ hoàn toàn. Hắn yêu Mộc Yên La chứ không phải Lý Vũ Phỉ độc ác. Trước chỉ vì quá yêu cô, mới không nhìn thấy sự cay độc của cô ta, sự hiền dịu và dịu dàng đó đều là giả dối.
Tề Sênh kề sát mặt lại gần Ninh Thư, định hôn nhẹ lên trán Ninh Thư, thế nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy mùi mồ hôi và đầu bẩn lâu không gội phát ớn. Tề Sênh đổi vị trí, định hôn lên mặt nhưng mặt cô đắp đầy son phấn, khiến Tề Sênh không có chỗ đặt môi, sau cùng đành bỏ qua.
Ninh Thư thầm bật cười. Cô biết Tề Sênh không dám đặt môi nên lười tránh. Mục tiêu của Tề Sênh là Mộc Yên La hoa nhường nguyệt thẹn, chứ không phải Tiểu Hồng vừa xấu vừa hôi.
Ninh Thư ngó Tề Sênh, hỏi: “Thiếu gia, người qua tìm nô tỳ thế tiểu thư Vũ Phỉ có biết không?”
Tề Sênh lắc đầu: “Vũ Phỉ không biết, nhưng mà ta nghĩ chắc Vũ Phỉ không để bụng đâu.”
Chú em nghĩ như thật ấy, Ninh Thư nhếch khóe miệng, rùng mình: “Ái chà, tối lạnh quá, nô tỳ về ngủ đây.”
Ninh Thư bỏ đi thì lại bị giữ tay lại, Ninh Thư ngoảnh lại chống mắt nhìn Tề Sênh. Dưới ánh trăng, Tề Sênh có bị khuôn mặt này của Ninh Thư dọa một chút, hắn vẫn cười ấm áp, nói: “Tối nhớ đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.”
Anh trai, anh đang nhảm cái gì đấy, giờ đang là mùa hè mà, anh nên bảo đừng để muỗi cắn chứ, diễn sâu quá rồi.
Ninh Thư gật đầu, chấp hành nghiêm chỉnh: “Nô tỳ biết rồi, thiếu gia cũng phải đắp chăn đấy.”
Ninh Thư vung tay áo, bỏ đi không lưu luyến, chạy nhanh như chớp dưới mắt Tề Sênh.
Về đến phòng, Nguyệt Lan qua kiểm tra Ninh Thư từ trên xuống dưới ngay, Nguyệt Lan hỏi: “Người không sao chứ tiểu thư?”
“Không sao, tiểu thư nhà em có chuyện gì được.” Ninh Thư phẩy tay.
Nguyệt Lan có hơi buồn rầu, nhìn Ninh Thư: “Tiểu thư, chúng ta đi khỏi chỗ này đi. Nô tỳ có cảm giác thiếu gia kia có ý xấu với tiểu thư. Ở phủ thừa tướng cũng thế này, đổi chỗ vẫn như vậy, sao lũ đàn ông này lại đáng ghét thế chứ.”
“Tiểu thư em máu ngọt nên đi đến đâu cũng hút muỗi thế đấy.” Mộc Yên La đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của đàn ông.
Nguyệt Lan thở dài, sau đó rớt nước mắt lộp bộp, “Ngày trước tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp khắp thiên hạ, ai cũng bảo tiểu thư tốt số, thế mà giờ lại ra nông nỗi này. Nô tỳ xót tiểu thư quá à.”
Ôi trời, thoắt cái rớt nước mắt, con bé này đúng là diễn viên gạo cội chân chính. Nữ chính không đẹp, sao khiến đám đàn ông kia say mê được, sau cùng còn bỏ lại tất cả ẩn cư với nữ chính chứ.
Biết sao giờ, có đẹp mới chống lại ông trời em à.
Ninh Thư ưỡn ngực mình, an ủi: “Đừng khóc nữa, dù giờ tiểu thư nhà em xấu nhưng vẫn có ngực này.”
Nguyệt Lan: ...
Tề Sênh tự cho là đã nói rõ ràng với Ninh Thư, có vẻ như Ninh Thư cũng đồng ý với đề nghị của mình, nên ánh mắt hôm sau nhìn Ninh Thư càng thêm mờ ám và lẳng lơ.
Trông thấy ánh mắt Tề Sênh, lòng Lý Vũ Phỉ chợt có dự cảm nguy hiểm. Cô và Tề Sênh đã có quan hệ phu thê, Tề Sênh trên giường rất nam tính, khiến trái tim Lý Vũ Phỉ rung động.
Nếu như trước đó Lý Vũ Phỉ chỉ muốn lợi dụng tình cảm Tề Sênh để cứu gia tộc mình, thì Lý Vũ Phỉ giờ yêu Tề Sênh thật.
Không chỉ nữ chính truyện sắc có năng lực xxoo xong nam chính sẽ yêu nữ chính, nam chính truyện sắc cũng có khả năng tương tự. Hơn nữa lực sát thương với nữ phụ thí tốt còn ghê gớm hơn.
Thường thì các nữ phụ thí tốt này sẽ đố kỵ với sự mê đắm của nam chính với nữ chính, sau đó làm chuyện độc ác nào đó gây tổn thương nữ chính.
Bởi vậy khi Ninh Thư phát giác ra có hai cặp mắt nhìn chằm chằm mình, bỗng cô có xúc động muốn hất bát canh nóng vào hai kẻ kia.
Ninh Thư đến phải quỳ trước Tề Sênh, vừa trưa mới ấy ấy với phụ nữ, tối lại qua tìm cô, muốn cô chung chồng với tình yêu đích thực.
Chung chung cái beep.
Ninh Thư rất muốn hỏi Tề Sênh yêu tình yêu đích thực thật à?
Phóng đãng không tiết chế thế này, chẳng lẽ yêu trong tim còn cơ thể làm gì cũng được, chỉ cần trong tim ta yêu nàng là được?
Thằng tồi, thằng bệnh hoạn.
Ninh Thư nhếch khóe môi nhìn Tề Sênh chó đội lốt người phóng khoáng dưới ánh trăng, cô nói: “Thiếu gia, người yêu tiểu thư Vũ Phỉ không?”
Tề Sênh gật đầu: “Yêu, ta yêu nàng rất nhiều năm rồi.”
Ninh Thư: ...
Đã yêu thế sao đêm hôm còn tâm sự với cô gái khác. Hắn yêu đương cho có hay nên nói Tề Sênh chỉ muốn lừa cô vào tròng đây?
Bất luận là loại nào, Ninh Thư đều khinh Tề Sênh.
“Các nàng đều là cô gái lương thiện, ta tin nhất định Vũ Phỉ sẽ chấp nhận nàng, chắc chắn các nàng sẽ yêu thương lẫn nhau.” Vẻ mặt Tề Sênh có hơi đau khổ, “Gần đây, ta phát hiện ra ta yêu nàng, ta không thể từ bỏ ai trong nàng và Vũ Phỉ.”
Cái định mệnh, Ninh Thư tởm muốn chết. Mẹ nó, nam chính thế giới này không cha nào bình thường cả. Một cha ôm tổn thương thuở nhỏ trong lòng, một cha lồi lõm, một cha lừa gạt chân tình, má ơi, không biết gã sau sẽ là dạng nào.
Bị điên thì đi bệnh viện, cớ sao dày vò Mộc Yên La.
“Ai trong các nàng rời bỏ ta, ta đều rất đau khổ.” Tề Sênh nhìn Ninh Thư đong đầy tình cảm.
Ninh Thư nuốt nước bọt ừng ực, cô rất muốn nhổ nước bọt vào thằng cha khốn khiếp này.
“Yên La, không có nàng ta sẽ chết mất.” Tề Sênh quyết tâm nắm lấy tay Ninh Thư, mặt bỗng biến sắc nhưng vấn cố nắm tay Ninh Thư.
Thế mày đi chết đi...
Ninh Thư rút tay mình về, cúi đầu ngại ngùng: “Mặt nô tỳ xấu xí, không xứng với thiếu gia.
“Không, ta biết nàng làm thế để bảo vệ chính nàng. Ta đã từng thấy mặt nàng ở kinh thành, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ta biết dung mạo nàng hoa nhường nguyệt thẹn, mắt sáng long lanh như gợn nước, mái tóc bồng bềnh như áng mây. Ta có thể hiểu được lý do nàng làm thế này.”
Ninh Thư: ...
Phắc diu, bảo sao dễ tha thứ cho cô thế, hóa ra là đã biết mặt mũi Mộc Yên La ra sao.
Ninh Thư chớp đôi mắt đen sì mông lung, hoàn toàn không sánh với cảm giác sáng long lanh như gợn nước của Tề Sênh, Ninh Thư lắc đầu nói: “Thiếu gia, nô tỳ tên Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La. Thiếu gia bị điên đúng không, người uống thuốc đi.”
Tề Sênh yêu chiều: “Được rồi được rồi, nàng là Tiểu Hồng, nàng không phải Mộc Yên La. Sau này có người hỏi nàng, nàng cũng phải trả lời như này, dù sao thì cái tên Mộc Yên La rất nổi tiếng, nàng biết rất nguy hiểm mà.”
Câu nào câu nấy giả tạo, lẳng lơ thấy rõ. Ninh Thư dám quỳ xuống thề, tên Tề Sênh khốn khiếp này chỉ muốn cơ thể cô. Sau đó tiếp tục cốt truyện làm rồi yêu, lâu ngày sinh tình, bị nữ phụ Lý Vũ Phỉ hành hạ một trận, rồi Tề Sênh mới tỉnh ngộ hoàn toàn. Hắn yêu Mộc Yên La chứ không phải Lý Vũ Phỉ độc ác. Trước chỉ vì quá yêu cô, mới không nhìn thấy sự cay độc của cô ta, sự hiền dịu và dịu dàng đó đều là giả dối.
Tề Sênh kề sát mặt lại gần Ninh Thư, định hôn nhẹ lên trán Ninh Thư, thế nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy mùi mồ hôi và đầu bẩn lâu không gội phát ớn. Tề Sênh đổi vị trí, định hôn lên mặt nhưng mặt cô đắp đầy son phấn, khiến Tề Sênh không có chỗ đặt môi, sau cùng đành bỏ qua.
Ninh Thư thầm bật cười. Cô biết Tề Sênh không dám đặt môi nên lười tránh. Mục tiêu của Tề Sênh là Mộc Yên La hoa nhường nguyệt thẹn, chứ không phải Tiểu Hồng vừa xấu vừa hôi.
Ninh Thư ngó Tề Sênh, hỏi: “Thiếu gia, người qua tìm nô tỳ thế tiểu thư Vũ Phỉ có biết không?”
Tề Sênh lắc đầu: “Vũ Phỉ không biết, nhưng mà ta nghĩ chắc Vũ Phỉ không để bụng đâu.”
Chú em nghĩ như thật ấy, Ninh Thư nhếch khóe miệng, rùng mình: “Ái chà, tối lạnh quá, nô tỳ về ngủ đây.”
Ninh Thư bỏ đi thì lại bị giữ tay lại, Ninh Thư ngoảnh lại chống mắt nhìn Tề Sênh. Dưới ánh trăng, Tề Sênh có bị khuôn mặt này của Ninh Thư dọa một chút, hắn vẫn cười ấm áp, nói: “Tối nhớ đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.”
Anh trai, anh đang nhảm cái gì đấy, giờ đang là mùa hè mà, anh nên bảo đừng để muỗi cắn chứ, diễn sâu quá rồi.
Ninh Thư gật đầu, chấp hành nghiêm chỉnh: “Nô tỳ biết rồi, thiếu gia cũng phải đắp chăn đấy.”
Ninh Thư vung tay áo, bỏ đi không lưu luyến, chạy nhanh như chớp dưới mắt Tề Sênh.
Về đến phòng, Nguyệt Lan qua kiểm tra Ninh Thư từ trên xuống dưới ngay, Nguyệt Lan hỏi: “Người không sao chứ tiểu thư?”
“Không sao, tiểu thư nhà em có chuyện gì được.” Ninh Thư phẩy tay.
Nguyệt Lan có hơi buồn rầu, nhìn Ninh Thư: “Tiểu thư, chúng ta đi khỏi chỗ này đi. Nô tỳ có cảm giác thiếu gia kia có ý xấu với tiểu thư. Ở phủ thừa tướng cũng thế này, đổi chỗ vẫn như vậy, sao lũ đàn ông này lại đáng ghét thế chứ.”
“Tiểu thư em máu ngọt nên đi đến đâu cũng hút muỗi thế đấy.” Mộc Yên La đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của đàn ông.
Nguyệt Lan thở dài, sau đó rớt nước mắt lộp bộp, “Ngày trước tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp khắp thiên hạ, ai cũng bảo tiểu thư tốt số, thế mà giờ lại ra nông nỗi này. Nô tỳ xót tiểu thư quá à.”
Ôi trời, thoắt cái rớt nước mắt, con bé này đúng là diễn viên gạo cội chân chính. Nữ chính không đẹp, sao khiến đám đàn ông kia say mê được, sau cùng còn bỏ lại tất cả ẩn cư với nữ chính chứ.
Biết sao giờ, có đẹp mới chống lại ông trời em à.
Ninh Thư ưỡn ngực mình, an ủi: “Đừng khóc nữa, dù giờ tiểu thư nhà em xấu nhưng vẫn có ngực này.”
Nguyệt Lan: ...
Tề Sênh tự cho là đã nói rõ ràng với Ninh Thư, có vẻ như Ninh Thư cũng đồng ý với đề nghị của mình, nên ánh mắt hôm sau nhìn Ninh Thư càng thêm mờ ám và lẳng lơ.
Trông thấy ánh mắt Tề Sênh, lòng Lý Vũ Phỉ chợt có dự cảm nguy hiểm. Cô và Tề Sênh đã có quan hệ phu thê, Tề Sênh trên giường rất nam tính, khiến trái tim Lý Vũ Phỉ rung động.
Nếu như trước đó Lý Vũ Phỉ chỉ muốn lợi dụng tình cảm Tề Sênh để cứu gia tộc mình, thì Lý Vũ Phỉ giờ yêu Tề Sênh thật.
Không chỉ nữ chính truyện sắc có năng lực xxoo xong nam chính sẽ yêu nữ chính, nam chính truyện sắc cũng có khả năng tương tự. Hơn nữa lực sát thương với nữ phụ thí tốt còn ghê gớm hơn.
Thường thì các nữ phụ thí tốt này sẽ đố kỵ với sự mê đắm của nam chính với nữ chính, sau đó làm chuyện độc ác nào đó gây tổn thương nữ chính.
Bởi vậy khi Ninh Thư phát giác ra có hai cặp mắt nhìn chằm chằm mình, bỗng cô có xúc động muốn hất bát canh nóng vào hai kẻ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.