Chương 277: Thăng Cấp Vùn Vụt Không Ai Sánh Bằng (23)
Ngận Thị Kiểu Tình
17/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Một số người chưa bỏ cuộc, họ vẫn đưa ý thức mình vào lõi trong và vẫn chết vô cùng thảm khốc.
Những tiếng hét thảm thương vang lên trong cung điện làm người khác im bặt, cái thứ này quỷ dị quá rồi.
Ninh Thư cũng không tìm thấy đệ tử của Thiên Đạo Tông trong đám đông. Chẳng có lẽ cả đội bị tiêu diệt rồi à? Các đệ tử đó cũng gọi là những đệ tử xuất sắc của Thiên Đạo Tông, họ mà chết thật thì Thiên Đạo Tông sẽ ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa cho mà xem.
Ninh Thư không có thiện cảm với Thiên Đạo Tông nhưng dù gì ông bố Nguỵ vẫn là trưởng lão của Thiên Đạo Tông nên cô hy vọng họ không sao.
Ninh Thư qua chỗ cô em Yến Kiều hổ báo, hỏi cô ta: “Thấy người đàn ông mình thích chim chuột với cô gái khác thế nào hả?”
Yến Kiều bị Ninh Thư làm cho giật mình, nhìn thấy là cái đồ dâm dê thì trừng mắt căm hờn: “Liên quan gì đến ngươi.”
Ninh Thư xui: “Chậc chậc chậc, ta đang thông cảm với cô mà. Nếu ta mà là cô thì đã qua tát cho Diệp Vũ hai phát rồi đá vào khu vực dưới ba tấc rốn của hắn ta rồi.”
Sư Tuệ Đế nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt lạnh lùng rồi lướt qua như chưa từng quen biết.
Yến Kiều khinh khỉnh vô cùng: “Ngươi huỷ hoại bao nhiêu cô gái thế mà còn móc mỉa người khác, làm như ngươi tốt đẹp lắm không bằng. Diệp sư huynh là người cực tốt, có cô gái khác thích là chuyện bình thường. Diệp sư huynh rất tôn trọng, dịu dàng với con gái, không phải cái loại dâm dê như ngươi có thể so sánh được đâu.”
Ninh Thư: ...
Thôi được rồi, các cô em bị mờ mắt bởi hào quang của nam chính đều có cách suy nghĩ rất khác người. Chỉ cần thấy nam chính là tự động bị thu hút, không ghét những người cùng yêu nam chính. Họ còn cảm thấy thật may mắn vì có những chị em cùng thích Diệp Vũ như mình.
Ninh Thư lắc đầu, đằng hắng phá tan bầu không khí yên ắng trong cung điện, “Nếu mọi người không tế luyện được Tiên phủ vậy bản công tử thử xem sao.”
Diệp Vũ thấy Ninh Thư đứng cạnh Yến Kiều và Sư Tuệ Đế thì xây xẩm mặt mày đi qua đó, Liễu Viện Viện cũng đi theo Diệp Vũ.
“Sư tỷ, Yến Kiều, mọi người không sao thì may quá.” Diệp Vũ quan tâm hai người, Yến Kiều dẩu mỏ ghen tuông: “Chắc là huynh không nhớ ra chúng muội đâu. Hiện giờ huynh đã có một cô em xinh đẹp như vậy bên cạnh, cái đồ xấu xa nhà huynh đã quên mất ta và sư tỷ rồi.”
Diệp Vũ nghe Yến Kiều nói là biết sư muội lành chanh này không giận, còn Sư Tuệ Đế lạnh lùng thì không biết thế nào. Diệp Vũ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gắt: “Nhìn ông làm gì, chẳng lẽ mày tưởng ông có ý đồ với con bé chua ngoa à? Còn lâu ta đã thích cái con chó cái cắn ta khắp nơi này nhé.”
Yến Kiều phẫn nộ chỉ vào Ninh Thư: “Nguỵ Lương Nguyệt, ngươi bảo ai là chó cái hả, bản cô nương phải giết ngươi.”
Diệp Vũ không nghi ngờ Yến Kiều và Ninh Thư có gì đó, mà hắn nghi Nguỵ Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế có gì cơ. Cơ bản là họ từng có hôn ước mà.
Bỗng nhiên Diệp Vũ rất muốn biết Sư Tuệ Đế đang nghĩ gì. Diệp Vũ cảm thấy mình bị bỡn cợt trước thái độ lúc thì đặc biệt, lúc chỉ như là tỷ đệ bình thường của Sư Tuệ Đế.
Tiếng hét xé lòng vẫn tiếp tục vang lên trong cung điện. Mặc dù đã có rất nhiều người chết trước đó nhưng ai cũng tự cho là mình khác người, mình được ông trời yêu thương, mặt khác cũng vì không khống chế được cám dỗ với Tiên phủ nên đã chết hết lớp này đến lớp khác.
Ninh Thư xâm nhập ý thức của mình vào lõi trong, cô cảm nhận được hơi thở lạnh giá xông vào linh hồn cô. Sức mạnh ấy muốn lôi linh hồn cô ra khỏi cơ thể, hút mạnh linh hồn vào trong lõi trong.
“Linh hồn của ngươi rất mạnh, chưa từng có linh hồn nào mạnh như ngươi. Hãy hiến dâng linh hồn của ngươi cho thần đi.” Có giọng nói già nua vang lên trong ý thức Ninh Thư, Ninh Thư rút ngay ý thức về không xâm nhập vào lõi nữa. Dù là vậy nhưng cô vẫn đổ mồ hôi ướt sũng lưng, linh hồn mệt rã rời.
Liễu Viện Viện thấy dáng vẻ của Ninh Thư thì ngạc nhiên. Những người muốn tế luyện Tiên phủ trước đó đều chết cả, vậy mà cái tên này lại không chết, thực lực của cái tên này đúng là kinh người.
“Định mệnh, sức mạnh tinh thần của ông không đủ, chẳng cả xâm nhập được vào trong lõi cơ.” Ninh Thư mắng chửi.
Nghe thấy Ninh Thư nói thế, Liễu Viện Viện cho rằng mình đa nghi quá. Đến cả ý thức cũng không xâm nhập được vào lõi thì bảo sao chẳng không chết.
“Không được thì đừng có cố, ngươi không có được Tiên phủ này đâu.” Liễu Viện Viên chọc ngoáy, rõ ràng là tin vào linh cảm của mình.
Ninh Thư nhún vai cho qua. Một lần thôi đã mệt thế này thì chắc là hao hụt nhiều sức mạnh linh hồn lắm đây.
Mặc dù vậy, Ninh Thư vẫn có được thứ mình muốn, quả đúng là trong lõi này có vấn đề. E là ngọc bài cũng chỉ là linh hồn trong lõi bày trò để dụ người khác đến thôi.
Diệp Vũ thấy Ninh Thư thất bại ê chề thì cười khẩy. Hắn xâm nhập ý thức mình vào trong lõi, nhưng rồi chính Diệp Vũ cũng nhăn nhó dữ tợn.
Liễu Viện Viện và Yến Kiều đều nhìn Diệp Vũ mà lo ra mặt. Sư Tuệ Đế thanh cao thoát tục cũng nhìn Diệp Vũ mãi.
Ninh Thư ngó Diệp Vũ, với khả năng của Diệp Vũ thì chắc là sẽ giết được linh hồn đó và chiếm được Tiên phủ thôi.
Cô bặm môi, hỏi thầm 2333: “Cậu có thể đi đến nơi sáng tạo không gian thế giới mà cậu từng nhắc không?”
2333 hỏi ngược lại: “Cô hỏi cái đó làm gì? Cô định làm gì?”
Ninh Thư nói: “Tôi hỏi là cậu có đi đến được không?”
“Vụ này...”
Ninh Thư chê bai: “Cậu không đi đến được thật này.” Mép Diệp Vũ đã rỉ máu, chắc là đang đánh nhau với linh hồn rồi.
Ninh Thư hỏi 2333: “Tóm lại là cậu có đến được không đấy?”
“Đến được chứ, nhưng mà tôi không đủ năng lượng.” 2333 rệu rã.
“Cậu hấp thụ bao nhiêu tinh thể tuỷ linh thế mà vẫn chưa đủ năng lượng á?” Ninh Thư cảm thấy hệ thống nói điêu.
2333 buồn rầu: “Vấn đề là dạng năng lượng bình thường đó không giúp chúng ta đi đến nơi sáng tạo thế giới được.”
2333 nói tiếp: “Nếu cô cho tôi đá Hỗn Độn thì tôi có đủ năng lượng rồi.”
Ninh Thư cảm thấy cái cậu hệ thống 2333 này nhăm nhe đá Hỗn Độn của mình, vậy tức là đá Hỗn Độn là hàng xịn thật. Ninh Thư bảo: “Hệ thống này, tôi không chi ly xét nét nhiều việc nhưng không có nghĩa là tôi coi tiền như rác. Tôi sẽ báo cáo cậu cuỗm trang bị của người chơi, lại còn lợi dụng lỗ hổng hệ thống đổi trang bị cho tôi nữa. Đến lúc đó thì cậu quay về khôi phục định dạng đi.”
“Ôi trời bà cô của tôi ơi, cô lật mặt nhanh quá đấy. Tôi đổi trang bị cũng vì cô chứ vì ai, sao cô lại ăn cháo đá bát thế chứ. Tôi hết năng lượng cũng vì cứu cô, sau cô bảo tìm năng lượng giúp tôi đấy chứ. Giờ cô cần tôi giúp thì cho tôi một viên đá Hỗn Độn thôi mà cô còn uy hiếp tôi như thế đó hả. Ninh Thư, cô xem tôi là cái thá gì vậy, dù tôi chỉ là một bộ máy nhưng cô cũng đừng bắt nạt tôi như thế chứ.” 2333 vô cùng phẫn nộ và tự xót xa.
Ninh Thư: ...
Mẹ nó sao lại thấy nhột thế nhỉ?
Một số người chưa bỏ cuộc, họ vẫn đưa ý thức mình vào lõi trong và vẫn chết vô cùng thảm khốc.
Những tiếng hét thảm thương vang lên trong cung điện làm người khác im bặt, cái thứ này quỷ dị quá rồi.
Ninh Thư cũng không tìm thấy đệ tử của Thiên Đạo Tông trong đám đông. Chẳng có lẽ cả đội bị tiêu diệt rồi à? Các đệ tử đó cũng gọi là những đệ tử xuất sắc của Thiên Đạo Tông, họ mà chết thật thì Thiên Đạo Tông sẽ ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa cho mà xem.
Ninh Thư không có thiện cảm với Thiên Đạo Tông nhưng dù gì ông bố Nguỵ vẫn là trưởng lão của Thiên Đạo Tông nên cô hy vọng họ không sao.
Ninh Thư qua chỗ cô em Yến Kiều hổ báo, hỏi cô ta: “Thấy người đàn ông mình thích chim chuột với cô gái khác thế nào hả?”
Yến Kiều bị Ninh Thư làm cho giật mình, nhìn thấy là cái đồ dâm dê thì trừng mắt căm hờn: “Liên quan gì đến ngươi.”
Ninh Thư xui: “Chậc chậc chậc, ta đang thông cảm với cô mà. Nếu ta mà là cô thì đã qua tát cho Diệp Vũ hai phát rồi đá vào khu vực dưới ba tấc rốn của hắn ta rồi.”
Sư Tuệ Đế nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt lạnh lùng rồi lướt qua như chưa từng quen biết.
Yến Kiều khinh khỉnh vô cùng: “Ngươi huỷ hoại bao nhiêu cô gái thế mà còn móc mỉa người khác, làm như ngươi tốt đẹp lắm không bằng. Diệp sư huynh là người cực tốt, có cô gái khác thích là chuyện bình thường. Diệp sư huynh rất tôn trọng, dịu dàng với con gái, không phải cái loại dâm dê như ngươi có thể so sánh được đâu.”
Ninh Thư: ...
Thôi được rồi, các cô em bị mờ mắt bởi hào quang của nam chính đều có cách suy nghĩ rất khác người. Chỉ cần thấy nam chính là tự động bị thu hút, không ghét những người cùng yêu nam chính. Họ còn cảm thấy thật may mắn vì có những chị em cùng thích Diệp Vũ như mình.
Ninh Thư lắc đầu, đằng hắng phá tan bầu không khí yên ắng trong cung điện, “Nếu mọi người không tế luyện được Tiên phủ vậy bản công tử thử xem sao.”
Diệp Vũ thấy Ninh Thư đứng cạnh Yến Kiều và Sư Tuệ Đế thì xây xẩm mặt mày đi qua đó, Liễu Viện Viện cũng đi theo Diệp Vũ.
“Sư tỷ, Yến Kiều, mọi người không sao thì may quá.” Diệp Vũ quan tâm hai người, Yến Kiều dẩu mỏ ghen tuông: “Chắc là huynh không nhớ ra chúng muội đâu. Hiện giờ huynh đã có một cô em xinh đẹp như vậy bên cạnh, cái đồ xấu xa nhà huynh đã quên mất ta và sư tỷ rồi.”
Diệp Vũ nghe Yến Kiều nói là biết sư muội lành chanh này không giận, còn Sư Tuệ Đế lạnh lùng thì không biết thế nào. Diệp Vũ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gắt: “Nhìn ông làm gì, chẳng lẽ mày tưởng ông có ý đồ với con bé chua ngoa à? Còn lâu ta đã thích cái con chó cái cắn ta khắp nơi này nhé.”
Yến Kiều phẫn nộ chỉ vào Ninh Thư: “Nguỵ Lương Nguyệt, ngươi bảo ai là chó cái hả, bản cô nương phải giết ngươi.”
Diệp Vũ không nghi ngờ Yến Kiều và Ninh Thư có gì đó, mà hắn nghi Nguỵ Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế có gì cơ. Cơ bản là họ từng có hôn ước mà.
Bỗng nhiên Diệp Vũ rất muốn biết Sư Tuệ Đế đang nghĩ gì. Diệp Vũ cảm thấy mình bị bỡn cợt trước thái độ lúc thì đặc biệt, lúc chỉ như là tỷ đệ bình thường của Sư Tuệ Đế.
Tiếng hét xé lòng vẫn tiếp tục vang lên trong cung điện. Mặc dù đã có rất nhiều người chết trước đó nhưng ai cũng tự cho là mình khác người, mình được ông trời yêu thương, mặt khác cũng vì không khống chế được cám dỗ với Tiên phủ nên đã chết hết lớp này đến lớp khác.
Ninh Thư xâm nhập ý thức của mình vào lõi trong, cô cảm nhận được hơi thở lạnh giá xông vào linh hồn cô. Sức mạnh ấy muốn lôi linh hồn cô ra khỏi cơ thể, hút mạnh linh hồn vào trong lõi trong.
“Linh hồn của ngươi rất mạnh, chưa từng có linh hồn nào mạnh như ngươi. Hãy hiến dâng linh hồn của ngươi cho thần đi.” Có giọng nói già nua vang lên trong ý thức Ninh Thư, Ninh Thư rút ngay ý thức về không xâm nhập vào lõi nữa. Dù là vậy nhưng cô vẫn đổ mồ hôi ướt sũng lưng, linh hồn mệt rã rời.
Liễu Viện Viện thấy dáng vẻ của Ninh Thư thì ngạc nhiên. Những người muốn tế luyện Tiên phủ trước đó đều chết cả, vậy mà cái tên này lại không chết, thực lực của cái tên này đúng là kinh người.
“Định mệnh, sức mạnh tinh thần của ông không đủ, chẳng cả xâm nhập được vào trong lõi cơ.” Ninh Thư mắng chửi.
Nghe thấy Ninh Thư nói thế, Liễu Viện Viện cho rằng mình đa nghi quá. Đến cả ý thức cũng không xâm nhập được vào lõi thì bảo sao chẳng không chết.
“Không được thì đừng có cố, ngươi không có được Tiên phủ này đâu.” Liễu Viện Viên chọc ngoáy, rõ ràng là tin vào linh cảm của mình.
Ninh Thư nhún vai cho qua. Một lần thôi đã mệt thế này thì chắc là hao hụt nhiều sức mạnh linh hồn lắm đây.
Mặc dù vậy, Ninh Thư vẫn có được thứ mình muốn, quả đúng là trong lõi này có vấn đề. E là ngọc bài cũng chỉ là linh hồn trong lõi bày trò để dụ người khác đến thôi.
Diệp Vũ thấy Ninh Thư thất bại ê chề thì cười khẩy. Hắn xâm nhập ý thức mình vào trong lõi, nhưng rồi chính Diệp Vũ cũng nhăn nhó dữ tợn.
Liễu Viện Viện và Yến Kiều đều nhìn Diệp Vũ mà lo ra mặt. Sư Tuệ Đế thanh cao thoát tục cũng nhìn Diệp Vũ mãi.
Ninh Thư ngó Diệp Vũ, với khả năng của Diệp Vũ thì chắc là sẽ giết được linh hồn đó và chiếm được Tiên phủ thôi.
Cô bặm môi, hỏi thầm 2333: “Cậu có thể đi đến nơi sáng tạo không gian thế giới mà cậu từng nhắc không?”
2333 hỏi ngược lại: “Cô hỏi cái đó làm gì? Cô định làm gì?”
Ninh Thư nói: “Tôi hỏi là cậu có đi đến được không?”
“Vụ này...”
Ninh Thư chê bai: “Cậu không đi đến được thật này.” Mép Diệp Vũ đã rỉ máu, chắc là đang đánh nhau với linh hồn rồi.
Ninh Thư hỏi 2333: “Tóm lại là cậu có đến được không đấy?”
“Đến được chứ, nhưng mà tôi không đủ năng lượng.” 2333 rệu rã.
“Cậu hấp thụ bao nhiêu tinh thể tuỷ linh thế mà vẫn chưa đủ năng lượng á?” Ninh Thư cảm thấy hệ thống nói điêu.
2333 buồn rầu: “Vấn đề là dạng năng lượng bình thường đó không giúp chúng ta đi đến nơi sáng tạo thế giới được.”
2333 nói tiếp: “Nếu cô cho tôi đá Hỗn Độn thì tôi có đủ năng lượng rồi.”
Ninh Thư cảm thấy cái cậu hệ thống 2333 này nhăm nhe đá Hỗn Độn của mình, vậy tức là đá Hỗn Độn là hàng xịn thật. Ninh Thư bảo: “Hệ thống này, tôi không chi ly xét nét nhiều việc nhưng không có nghĩa là tôi coi tiền như rác. Tôi sẽ báo cáo cậu cuỗm trang bị của người chơi, lại còn lợi dụng lỗ hổng hệ thống đổi trang bị cho tôi nữa. Đến lúc đó thì cậu quay về khôi phục định dạng đi.”
“Ôi trời bà cô của tôi ơi, cô lật mặt nhanh quá đấy. Tôi đổi trang bị cũng vì cô chứ vì ai, sao cô lại ăn cháo đá bát thế chứ. Tôi hết năng lượng cũng vì cứu cô, sau cô bảo tìm năng lượng giúp tôi đấy chứ. Giờ cô cần tôi giúp thì cho tôi một viên đá Hỗn Độn thôi mà cô còn uy hiếp tôi như thế đó hả. Ninh Thư, cô xem tôi là cái thá gì vậy, dù tôi chỉ là một bộ máy nhưng cô cũng đừng bắt nạt tôi như thế chứ.” 2333 vô cùng phẫn nộ và tự xót xa.
Ninh Thư: ...
Mẹ nó sao lại thấy nhột thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.