Chương 208: Trường Học Kinh Hoàng (13)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Bóng ma cứ lảng vảng bên ngoài, khủng bố như là bãi tha ma. Cả đêm Ninh Thư không ngủ ngon, Tô Mạn Ngọc quấn lấy cô như bạch tuộc, cựa người cũng không cựa được.
Vất vả lắm mới đợi đến được tờ mờ sáng, lúc đó Tô Mạn Ngọc mới thả cô ra, mặt hơi ngại và bảo: “Người cậu rất ấm, sau này tớ sẽ ngủ với cậu.”
Ninh Thư: →_→
“Giường nhỏ lắm, đừng ngủ với nhau.” Ninh Thư từ chối.
Tô Mạn Ngọc hất cằm, bảo: “Này Trang Vũ Đồng, tớ ngủ với cậu là quan tâm cậu đấy.”
Ninh Thư: ...
Không cần cô em quan tâm đâu.
Ninh Thư xuống dưới giường, thấy mặt Lâm Thiển Thiển tái nhợt, đôi mắt ngờ ngệch thì vội hỏi: “Cậu có sao không Lâm Thiển Thiển?”
Bấy giờ Lâm Thiển Thiển mới lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Ninh Thư: “Đêm qua các cậu có thấy cái gì đó, có nghe thấy cái gì đó không?”
Tô Mạn Ngọc ngồi chải tóc trên giường Ninh Thư, kháy đểu Lâm Thiển Thiển: “Đương nhiên là nghe thấy và cũng nhìn thấy rồi. Tôi nói rồi mà, ký túc xá này có ma.”
Mặt Lâm Thiển Thiển càng tái hơn, hức một cái và khóc luôn. Tô Mạn Ngọc chọc ngoáy thêm, “Giờ khóc có ích gì, Chương Vũ Yên cũng chết rồi.”
Lâm Thiển Thiển ngẩng mặt lên nhìn Tô Mạn Ngọc, đôi mắt long lanh đã vô hồn và sợ hãi, “Cậu dựa vào đâu mà bảo lệ quỷ này là tôi dẫn đến chứ. Chương Vũ Yên tự sát vì bị chơi quy tắc ngầm thật mà.”
“Tôi biết cậu cũng thích Quý Thanh Viễn, vậy nên cậu mới cứ nhắm vào tôi như thế.” Lâm Thiển Thiển tức Tô Mạn Ngọc, “Cậu là cái đồ thứ ba, để đối phó tôi mà cậu đổ cả tội danh giết người lên đầu tôi. Cảnh sát sẽ không tin lời cậu nói đâu.”
Tô Mạn Ngọc cầm ngay lấy cái gối của Ninh Thư quăng vào đầu Lâm Thiển Thiển, cái gối đập trúng đầu Lâm Thiển Thiển. Gối không nặng, đập vào người cũng không đau nhưng Lâm Thiển Thiển bị sỉ nhục bởi hành động này của Tô Mạn Ngọc, cô ta nghiến răng nói: “Tô Mạn Ngọc, cậu đừng có mà quá đáng.”
“Tôi quá đáng đấy thì làm sao. Tôi thừa nhận là tôi thích đấy thì làm sao. Tôi quen Quý Thanh Viễn trước, tôi cũng bị chính cái lý do quen trước này mà bị cậu hớt tay trên. Cậu nghĩ cái đồ nghèo như cậu có thể quen được Quý Thanh Viễn à.”
Ninh Thư: ...
Tô Mạn Ngọc nói chuyện độc mồm thật đấy. Sao mới sáng ra đã cãi nhau rồi thế này.
“Cái đồ kiêu căng như cậu còn lâu Thanh Viễn đã thích. Cậu quen Thanh Viễn lâu như thế nhưng Thanh Viễn đâu có thích cậu. Trước kia Thanh Viễn không thích cậu, sau này cũng sẽ không bao giờ thích đâu.”
Lâm Thiển Thiển chống cái nạng và bỏ đi.
Rõ ràng là đang cãi nhau chuyện ma, thế mà sao lại quay sang tình yêu tình báo nhỉ? Tô Mạn Ngọc ngồi trên giường với cái mặt khó chịu. Thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì buộc phải lên tiếng: “Đừng bảo cậu cũng coi tớ là người thứ ba nhé.”
“Không, tớ đang nghĩ chúng ta nên đối phó với con quỷ này thế nào.” Bây giờ lệ quỷ không lại gần người cô được, nhưng Ninh Thư lại không thấy cái con quỷ đó ở chỗ đâu.
Nhắc đến chuyện ma quỷ, mặt Tô Mạn Ngọc lại buồn rầu, cô trèo xuống giường.
Ninh Thư định ra cửa, Tô Mạn Ngọc vội hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tớ đi ăn sáng.” Ninh Thư chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng. Dù có thế nào thì cũng phải ấm cái bụng trước đã.
“Tớ đi với cậu.” Tô Mạn Ngọc xỏ giày rồi lại gần Ninh Thư, đi cùng Ninh Thư như trẻ con bám đít mẹ.
Ninh Thư không cho rằng Tô Mạn Ngọc sẽ ăn thức ăn ở nhà ăn đâu. Đúng như dự đoán, Tô Mạn Ngọc thấy Ninh Thư ăn bánh bao rồi húp cháo thì bảo thẳng Ninh Thư đang ăn cám lợn.
Ninh Thư mặc xác cô ta.
Trong khi đó, Lâm Thiển Thiển ra ngoài ký túc liền đi tìm Quý Thanh Viễn, kể chuyện tối qua cho Quý Thanh Viễn nghe nhưng Quý Thanh Viễn không tin lắm. Dẫu vậy thấy người yêu mình tiều tuỵ, khủng hoảng tinh thần như thế thì cũng an ủi một lúc.
Quý Thanh Viễn bảo anh ta sẽ nghĩ cách. Lâm Thiển Thiển nhìn thấy dáng vẻ đàn ông của Quý Thanh Viễn thì xiêu lòng và ghen ghét. Ghen ghét là vì Tô Mạn Ngọc cùng phòng thích anh. Xiêu lòng là bởi mình may mắn quá, có được một người yêu tốt thế này.
Nhớ đến vẻ mặt vừa ghen vừa tức của Tô Mạn Ngọc là Lâm Thiển Thiển lại vui vẻ. Ai bảo Tô Mạn Ngọc ương bướng kiêu căng như thế làm gì.
Lâm Thiển Thiển tựa vào ngực Quý Thanh Viễn, nói nhỏ nhẹ: “Thanh Viễn, có anh bên cạnh thật tốt.”
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ăn sáng ở nhà ăn xong thì về lại ký túc xá. Ninh Thư cảm thấy ngọc Linh Hồn trong người mình hơi động đậy, trước đó nó vẫn yên tĩnh thế mà tự nhiên lại có động tĩnh. Ninh Thư ngẩng đầu lên thì thấy một chậu hoa đang rơi xuống đầu các cô.
Trong lúc hoảng loạn, Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc trốn sang một bên. Chậu hoa rơi bụp xuống đất vỡ tan tành.
Tô Mạn Ngọc đần mặt, nhìn chậu hoa ngơ ngác. Đất văng tung toé, hoa cũng bị gãy làm người nhìn phát hoảng.
Ninh Thư ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chậu hoa nữa đang lơ lửng giữa không trung. Tiếp theo đó chậu hoa này cũng mất lực đỡ và rơi xuống chỗ cô và Tô Mạn Ngọc.
“Đi thôi.” Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc chạy vào trong ký túc xá, chân trước vừa chạy chân sau đã thấy tiếng chậu hoa tơi bụp xuống chỗ hai người vừa đứng.
Tô Mạn Ngọc đăm chiêu, ngồi phịch dưới đất ôm đầu, tay chân nhũn ra, người run bần bật.
Ninh Thư nhìn chậu hoa vỡ tung dưới đất. Tô Mạn Ngọc trong cốt truyện bị chậu hoa rơi từ trên trời xuống đập trúng và trở thành người thực vật. Sống mà cũng như chết, chẳng có cảm giác gì cả thì chết quách đi còn hơn.
“Cậu có sao không Tô Mạn Ngọc?” Ninh Thư vỗ vai Tô Mạn Ngọc, Tô Mạn Ngọc thôi ôm đầu, nhìn Ninh Thư và hỏi với giọng run rẩy: “Sao cậu không sợ?”
“Chả sợ thì không à, nhưng mà nó muốn chúng ta sợ đấy.” Ninh Thư đay nghiến: “Chắc chắn sẽ có cách đối phó với nó.”
Tô Mạn Ngọc vịn vào tường để đứng dậy. Cô lau nước mắt trên mặt, cắn chặt răng, các dây thần kinh mặt đang run, “Bà phải tiêu diệt cái con quỷ cái này.”
Ngoài miệng Tô Mạn Ngọc nói oai lắm nhưng cơ thể lại run không nghe theo khống chế. Cô vịn vào tường đi lên tầng nhưng chân tay bủn rủn hết cả, vậy nên Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư: “Cậu có thể đỡ tớ không? Chân tớ nhũn ra không đi được.”
“Tự đi đi, chân tớ cũng nhũn.” Cô đâu phải người hầu, còn lâu Ninh Thư đã đỡ cô ta.
Tô Mạn Ngọc nhìn dáng vẻ đi lên tầng không hề nhũn chân của Ninh Thư thì sợ lắm, cũng cố mà lê cái chân đuổi kịp Ninh Thư.
Về đến phòng ký túc, Ninh Thư vừa mở cửa đã thấy Lâm Thiển Thiển rồi. Thấy Lâm Thiển Thiển không lạ mà là lạ do không ngờ một nam sinh như Quý Thanh Viễn lại ở trong ký túc nữ.
Tô Mạn Ngọc thấy Quý Thanh Viễn thì chọc ngoáy: “Đúng là lưu luyến không muốn rời xa. Ký túc xá là của chung, muốn anh anh em em ở đây cũng phải nghĩ đến những người khác nữa chứ.”
Quý Thanh Viễn chau mày, khó chịu với Tô Mạn Ngọc: “Thiển Thiển đang bị thương, tâm trạng không tốt. Tại sao em lại nói em ấy như thế?”
Bóng ma cứ lảng vảng bên ngoài, khủng bố như là bãi tha ma. Cả đêm Ninh Thư không ngủ ngon, Tô Mạn Ngọc quấn lấy cô như bạch tuộc, cựa người cũng không cựa được.
Vất vả lắm mới đợi đến được tờ mờ sáng, lúc đó Tô Mạn Ngọc mới thả cô ra, mặt hơi ngại và bảo: “Người cậu rất ấm, sau này tớ sẽ ngủ với cậu.”
Ninh Thư: →_→
“Giường nhỏ lắm, đừng ngủ với nhau.” Ninh Thư từ chối.
Tô Mạn Ngọc hất cằm, bảo: “Này Trang Vũ Đồng, tớ ngủ với cậu là quan tâm cậu đấy.”
Ninh Thư: ...
Không cần cô em quan tâm đâu.
Ninh Thư xuống dưới giường, thấy mặt Lâm Thiển Thiển tái nhợt, đôi mắt ngờ ngệch thì vội hỏi: “Cậu có sao không Lâm Thiển Thiển?”
Bấy giờ Lâm Thiển Thiển mới lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Ninh Thư: “Đêm qua các cậu có thấy cái gì đó, có nghe thấy cái gì đó không?”
Tô Mạn Ngọc ngồi chải tóc trên giường Ninh Thư, kháy đểu Lâm Thiển Thiển: “Đương nhiên là nghe thấy và cũng nhìn thấy rồi. Tôi nói rồi mà, ký túc xá này có ma.”
Mặt Lâm Thiển Thiển càng tái hơn, hức một cái và khóc luôn. Tô Mạn Ngọc chọc ngoáy thêm, “Giờ khóc có ích gì, Chương Vũ Yên cũng chết rồi.”
Lâm Thiển Thiển ngẩng mặt lên nhìn Tô Mạn Ngọc, đôi mắt long lanh đã vô hồn và sợ hãi, “Cậu dựa vào đâu mà bảo lệ quỷ này là tôi dẫn đến chứ. Chương Vũ Yên tự sát vì bị chơi quy tắc ngầm thật mà.”
“Tôi biết cậu cũng thích Quý Thanh Viễn, vậy nên cậu mới cứ nhắm vào tôi như thế.” Lâm Thiển Thiển tức Tô Mạn Ngọc, “Cậu là cái đồ thứ ba, để đối phó tôi mà cậu đổ cả tội danh giết người lên đầu tôi. Cảnh sát sẽ không tin lời cậu nói đâu.”
Tô Mạn Ngọc cầm ngay lấy cái gối của Ninh Thư quăng vào đầu Lâm Thiển Thiển, cái gối đập trúng đầu Lâm Thiển Thiển. Gối không nặng, đập vào người cũng không đau nhưng Lâm Thiển Thiển bị sỉ nhục bởi hành động này của Tô Mạn Ngọc, cô ta nghiến răng nói: “Tô Mạn Ngọc, cậu đừng có mà quá đáng.”
“Tôi quá đáng đấy thì làm sao. Tôi thừa nhận là tôi thích đấy thì làm sao. Tôi quen Quý Thanh Viễn trước, tôi cũng bị chính cái lý do quen trước này mà bị cậu hớt tay trên. Cậu nghĩ cái đồ nghèo như cậu có thể quen được Quý Thanh Viễn à.”
Ninh Thư: ...
Tô Mạn Ngọc nói chuyện độc mồm thật đấy. Sao mới sáng ra đã cãi nhau rồi thế này.
“Cái đồ kiêu căng như cậu còn lâu Thanh Viễn đã thích. Cậu quen Thanh Viễn lâu như thế nhưng Thanh Viễn đâu có thích cậu. Trước kia Thanh Viễn không thích cậu, sau này cũng sẽ không bao giờ thích đâu.”
Lâm Thiển Thiển chống cái nạng và bỏ đi.
Rõ ràng là đang cãi nhau chuyện ma, thế mà sao lại quay sang tình yêu tình báo nhỉ? Tô Mạn Ngọc ngồi trên giường với cái mặt khó chịu. Thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm thì buộc phải lên tiếng: “Đừng bảo cậu cũng coi tớ là người thứ ba nhé.”
“Không, tớ đang nghĩ chúng ta nên đối phó với con quỷ này thế nào.” Bây giờ lệ quỷ không lại gần người cô được, nhưng Ninh Thư lại không thấy cái con quỷ đó ở chỗ đâu.
Nhắc đến chuyện ma quỷ, mặt Tô Mạn Ngọc lại buồn rầu, cô trèo xuống giường.
Ninh Thư định ra cửa, Tô Mạn Ngọc vội hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tớ đi ăn sáng.” Ninh Thư chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng. Dù có thế nào thì cũng phải ấm cái bụng trước đã.
“Tớ đi với cậu.” Tô Mạn Ngọc xỏ giày rồi lại gần Ninh Thư, đi cùng Ninh Thư như trẻ con bám đít mẹ.
Ninh Thư không cho rằng Tô Mạn Ngọc sẽ ăn thức ăn ở nhà ăn đâu. Đúng như dự đoán, Tô Mạn Ngọc thấy Ninh Thư ăn bánh bao rồi húp cháo thì bảo thẳng Ninh Thư đang ăn cám lợn.
Ninh Thư mặc xác cô ta.
Trong khi đó, Lâm Thiển Thiển ra ngoài ký túc liền đi tìm Quý Thanh Viễn, kể chuyện tối qua cho Quý Thanh Viễn nghe nhưng Quý Thanh Viễn không tin lắm. Dẫu vậy thấy người yêu mình tiều tuỵ, khủng hoảng tinh thần như thế thì cũng an ủi một lúc.
Quý Thanh Viễn bảo anh ta sẽ nghĩ cách. Lâm Thiển Thiển nhìn thấy dáng vẻ đàn ông của Quý Thanh Viễn thì xiêu lòng và ghen ghét. Ghen ghét là vì Tô Mạn Ngọc cùng phòng thích anh. Xiêu lòng là bởi mình may mắn quá, có được một người yêu tốt thế này.
Nhớ đến vẻ mặt vừa ghen vừa tức của Tô Mạn Ngọc là Lâm Thiển Thiển lại vui vẻ. Ai bảo Tô Mạn Ngọc ương bướng kiêu căng như thế làm gì.
Lâm Thiển Thiển tựa vào ngực Quý Thanh Viễn, nói nhỏ nhẹ: “Thanh Viễn, có anh bên cạnh thật tốt.”
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ăn sáng ở nhà ăn xong thì về lại ký túc xá. Ninh Thư cảm thấy ngọc Linh Hồn trong người mình hơi động đậy, trước đó nó vẫn yên tĩnh thế mà tự nhiên lại có động tĩnh. Ninh Thư ngẩng đầu lên thì thấy một chậu hoa đang rơi xuống đầu các cô.
Trong lúc hoảng loạn, Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc trốn sang một bên. Chậu hoa rơi bụp xuống đất vỡ tan tành.
Tô Mạn Ngọc đần mặt, nhìn chậu hoa ngơ ngác. Đất văng tung toé, hoa cũng bị gãy làm người nhìn phát hoảng.
Ninh Thư ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chậu hoa nữa đang lơ lửng giữa không trung. Tiếp theo đó chậu hoa này cũng mất lực đỡ và rơi xuống chỗ cô và Tô Mạn Ngọc.
“Đi thôi.” Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc chạy vào trong ký túc xá, chân trước vừa chạy chân sau đã thấy tiếng chậu hoa tơi bụp xuống chỗ hai người vừa đứng.
Tô Mạn Ngọc đăm chiêu, ngồi phịch dưới đất ôm đầu, tay chân nhũn ra, người run bần bật.
Ninh Thư nhìn chậu hoa vỡ tung dưới đất. Tô Mạn Ngọc trong cốt truyện bị chậu hoa rơi từ trên trời xuống đập trúng và trở thành người thực vật. Sống mà cũng như chết, chẳng có cảm giác gì cả thì chết quách đi còn hơn.
“Cậu có sao không Tô Mạn Ngọc?” Ninh Thư vỗ vai Tô Mạn Ngọc, Tô Mạn Ngọc thôi ôm đầu, nhìn Ninh Thư và hỏi với giọng run rẩy: “Sao cậu không sợ?”
“Chả sợ thì không à, nhưng mà nó muốn chúng ta sợ đấy.” Ninh Thư đay nghiến: “Chắc chắn sẽ có cách đối phó với nó.”
Tô Mạn Ngọc vịn vào tường để đứng dậy. Cô lau nước mắt trên mặt, cắn chặt răng, các dây thần kinh mặt đang run, “Bà phải tiêu diệt cái con quỷ cái này.”
Ngoài miệng Tô Mạn Ngọc nói oai lắm nhưng cơ thể lại run không nghe theo khống chế. Cô vịn vào tường đi lên tầng nhưng chân tay bủn rủn hết cả, vậy nên Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư: “Cậu có thể đỡ tớ không? Chân tớ nhũn ra không đi được.”
“Tự đi đi, chân tớ cũng nhũn.” Cô đâu phải người hầu, còn lâu Ninh Thư đã đỡ cô ta.
Tô Mạn Ngọc nhìn dáng vẻ đi lên tầng không hề nhũn chân của Ninh Thư thì sợ lắm, cũng cố mà lê cái chân đuổi kịp Ninh Thư.
Về đến phòng ký túc, Ninh Thư vừa mở cửa đã thấy Lâm Thiển Thiển rồi. Thấy Lâm Thiển Thiển không lạ mà là lạ do không ngờ một nam sinh như Quý Thanh Viễn lại ở trong ký túc nữ.
Tô Mạn Ngọc thấy Quý Thanh Viễn thì chọc ngoáy: “Đúng là lưu luyến không muốn rời xa. Ký túc xá là của chung, muốn anh anh em em ở đây cũng phải nghĩ đến những người khác nữa chứ.”
Quý Thanh Viễn chau mày, khó chịu với Tô Mạn Ngọc: “Thiển Thiển đang bị thương, tâm trạng không tốt. Tại sao em lại nói em ấy như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.