Chương 213: Trường Học Kinh Hoàng (18)
Ngận Thị Kiểu Tình
15/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc sống mấy ngày bình yên, nhưng đêm mấy hôm sau con nữ quỷ ấy đã trở lại, nhiệt độ cả phòng ký túc lại hạ xuống rất nhiều.
Tô Mạn Ngọc ôm chặt cánh tay Ninh Thư, hỏi trong cơn lo sợ: “Vũ Đồng ơi nó quay lại rồi. Quý Thanh Viễn với Lâm Thiển Thiển thì sao?”
Ninh Thư không nói gì cả, cô lôi nước mắt trâu ra bôi lên mi mắt luôn. Nhìn một vòng xung quanh thì thấy nữ quỷ ngồi trên giường Lâm Thiển Thiển. Xung quanh nó có khí đen quấn lấy, linh hồn rất mỏng manh, mặt đầy vết dao khứa, đôi mắt chất chứa oán thán độc địa.
Nó nhìn vào mắt Ninh Thư, nhe răng với Ninh Thư nhưng hình như kiêng nể gì đó nên không qua chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư vứt ngọc Linh Hồn về chỗ nữ quỷ cực nhanh. Nữ quỷ lách người né được nhưng một phần linh hồn của nó đã bị ngọc Linh Hồn hút đi, khí đen quanh người cũng bớt đi rất nhiều, linh hồn trở nên vô cùng mỏng manh.
Nữ quỷ lẩn ra ngoài cửa sổ, nó gào lên phẫn nộ với Ninh Thư. Cả phòng ký túc đều rung lắc, giường chiếu đổ xuống. Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc nhảy xuống giường tầng rồi nhặt ngọc Linh Hồn dưới đất lên.
Bất chợt như có động đất nên không đứng vững, Ninh Thư đồn khí ở đan điền để đứng im trên mặt đất.
Trong khi đó Tô Mạn Ngọc đã ngã ngồi, túm chặt lấy quần Ninh Thư, “Sao bỗng nhiên nó lại tức giận vậy?”
“Sa cơ lỡ bước ấy mà.” Ninh Thư nhìn linh hồn mỏng manh của nữ quỷ, nếu đạo sĩ đến thì chắc nó chẳng chịu được bao lâu rồi sẽ tan thành mây khói.
“Chúng mày đều phải chết, đều phải chết. Tao hận chúng mày, chúng mày đều phải chết, đều phải chết, đều phải chết.” Nữ quỷ gằn giọng rét lạnh độc ác làm người nghe khủng hoảng.
Ninh Thư bôi nước mắt trâu trên mi mắt nhưng cũng không thấy nữ quỷ ở đâu. Tiếng động của nữ quỷ cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tăm hơi nữa.
Tô Mạn Ngọc ai ôi một tiếng, ngồi dưới đất gạt mồ hôi, “Còn thêm mấy lần nữa thì tim tớ không tải nổi đâu.”
Ký túc xá hỗn loạn, Ninh Thư dựng giường chiếu đổ dưới đất lên dọn dẹp lại phòng.
“Cậu có số Quý Thanh Viễn không? Gọi điện hỏi thăm anh ta cái đi.” Ninh Thư vừa dọn vừa nhắc Tô Mạn Ngọc rệu rã như đống bùn nhão.
“Đúng rồi, gọi điện thoại, gọi điện thoại.” Tô Mạn Ngọc lấy di động ra gọi, bấm một lúc lâu rồi suýt nữa là vứt điện thoại đi vì điên tiết, cô bảo với Ninh Thư: “Không gọi được, bảo là đang ngoài vùng phủ sóng.”
Ninh Thư nhún vai, không biết nam nữ chính đang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào. Trực giác Ninh Thư mách bảo con nữ quỷ này đã gặp đạo sĩ và so chiêu với đạo sĩ rồi, nếu không linh hồn cũng không mỏng manh như thế được.
Vừa rồi lại bị ngọc Linh Hồn hấp thụ một phần sức mạnh linh hồn nên bây giờ sức mạnh linh hồn rất yếu.
Ninh Thư có cảm giác ngọc Linh Hồn cầm trong tay lại nặng hơn một chút, cảm thấy cái thứ chỉ có vào chứ không có ra này thật là tà ma quỷ quái. Sự thật là Ninh Thư thèm rỏ dãi chỗ sức mạnh linh hồn trong này.
Nữ quỷ yếu hơn thì rất ít khi ra ngoài tác oai tác quái, có vẻ như nó đang dưỡng thương.
Ninh Thư đang đoán xem bao giờ thì đạo sĩ đến, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt con nữ quỷ này.
Con nữ quỷ ăn quả đắng nên không dám quay lại phòng ký túc nữa. Thỉnh thoảng Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên mi thì thấy nữ quỷ đang hút các linh hồn tự do khác, khí đen trên người nó ngày một dày.
Ôi trời, Ninh Thư nhìn thấy cảnh đó thì không biết nên phản ứng sao. Mau mau tiêu diệt con quỷ này đi, nó không chỉ giết người mà còn ăn ma khác nữa.
May mà có ngọc Linh Hồn ở đây, nếu không Ninh Thư cũng không có cách nào bảo vệ mình và Tô Mạn Ngọc.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dù sao Ninh Thư cũng đã sống cùng với Tô Mạn Ngọc khá lâu, cũng gọi là nảy sinh một ít tình cảm.
Sau một thời gian sóng yên biển lặng, cuối cùng Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển đã về. Lâm Thiển Thiển gầy đi nhiều, da cũng sạm đi, đùi vẫn bó thạch cao. Trong khi đó Quý Thanh Viễn cũng mệt mỏi nhiều.
Quý Thanh Viễn dìu Lâm Thiển Thiển ngồi xuống giường, Tô Mạn Ngọc hỏi Quý Thanh Viễn: “Hai người đi đâu thế, sao điện thoại không gọi được?”
Quý Thanh Viễn day trán, có vẻ khá mệt nhọc, anh bảo: “Tín hiệu không tốt.”
“Sao hai người lại chật vật vậy, có phải trên đường không thuận lợi không?” Tô Mạn Ngọc rót cho Quý Thanh Viễn một cốc nước, không quan tâm Lâm Thiển Thiển ở bên. Quý Thanh Viễn nhận cốc nước rồi đưa cho Lâm Thiển Thiển, hỏi Lâm Thiển Thiển: “Chân em còn đau không?”
Lâm Thiển Thiển chau mày, chạm vào chân và bảo: “Chân đau lắm.”
“Bác sĩ bảo em phải chăm sóc cái chân này thật cẩn thận, không được để nó bị làm sao.” Quý Thanh Viễn quan tâm, gạt Tô Mạn Ngọc rót nước cho sang một bên, làm Tô Mạn Ngọc tức đến thay đổi sắc mặt.
Ninh Thư đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy tình cảm Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển ngày càng mặn nồng. Chắc là trên đường đi cùng chung hoàn nạn đây mà. Lại nhìn sang Tô Mạn Ngọc khó chịu thì Ninh Thư bĩu môi, cô em bớt tấu hài đi.
Tô Mạn Ngọc nhận thấy cái nhìn của Ninh Thư thì mặt càng thêm nhăn nhó. Tại sao cái con bé Trang Vũ Đồng chết tiệt này cứ chế nhạo cô thế nhỉ, không chế nhạo cô thì cậu ta sẽ chết à.
Thấy cô thất tình vui đến thế cơ à?
Tô Mạn Ngọc chán nản, hỏi Quý Thanh Viễn: “Các anh đã xảy ra chuyện gì trên đường thế, đã tìm thấy đạo sĩ chưa?”
“Tìm được rồi, giờ đạo sĩ đang ở nhà anh, tối nay sẽ bắt quỷ.” Quý Thanh Viễn bảo: “Trên đường đi xảy ra rất nhiều chuyện.”
Anh với Lâm Thiển Thiển cửu tử nhất sinh, hơn nữa chiếc chân ngã bị thương của Lâm Thiển Thiển sau khi lên cơn sốt thì ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ bảo nếu không cố gắng trị liệu, rất có thể sẽ phải cắt bỏ.
Quý Thanh Viễn cảm thấy nặng lòng, quá nhiều chuyện dồn trong đầu anh. Anh cảm thấy con nữ quỷ rất hận anh, nhưng anh không hề có bất cứ quan hệ gì với nó, vậy mà con nữ quỷ lại muốn đẩy anh vào chỗ chết.
“Tối nay sẽ bắt quỷ à?” Ninh Thư hỏi Quý Thanh Viễn. Quý Thanh Viễn nào có để ý đến Ninh Thư, nhìn Ninh Thư nhưng cũng không trả lời.
Tóm lại là cho Ninh Thư ăn thật nhiều quả bơ.
Ninh Thư: ...
Đậu xanh rau má, bà là không khí chắc?
Rõ ràng Quý Thanh Viễn không coi Ninh Thư là người nói chuyện ngang hàng, căn bản không muốn trả lời câu hỏi của Ninh Thư.
Ôi mẹ, Ninh Thư ngứa mông nên xấu hổ quá này.
Lần đầu gặp loại người mọc mắt trên đỉnh đầu như này đó.
“Đạo sĩ anh tìm thấy kia có tin được không?” Tô Mạn Ngọc hỏi quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn bình tĩnh trả lời: “Là một đạo sĩ tu vi cao cường tu hành trong núi sâu có quen biết với bố anh. Bố anh bảo anh đi tìm ông ấy.”
“Bác Quý còn quen cả đạo sĩ cơ à?” Tô Mạn Ngọc ngạc nhiên ra mặt, Quý Thanh Viễn thì không quan tâm lắm, “Nhà anh buôn bán từ Nam ra Bắc, bố anh quen nhiều thể loại người có gì là lạ đâu.”
“Thế tại sao bố tôi không quen đạo sĩ nào?” Tô Mạn Ngọc nói bâng quơ một câu nhưng Ninh Thư lại chau mày, cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Thiển Thiển ở trong phòng ký túc. Cái chân bị thương nghiêm trọng thế không đến bệnh viện mà ở trong ký túc xá làm gì?
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc sống mấy ngày bình yên, nhưng đêm mấy hôm sau con nữ quỷ ấy đã trở lại, nhiệt độ cả phòng ký túc lại hạ xuống rất nhiều.
Tô Mạn Ngọc ôm chặt cánh tay Ninh Thư, hỏi trong cơn lo sợ: “Vũ Đồng ơi nó quay lại rồi. Quý Thanh Viễn với Lâm Thiển Thiển thì sao?”
Ninh Thư không nói gì cả, cô lôi nước mắt trâu ra bôi lên mi mắt luôn. Nhìn một vòng xung quanh thì thấy nữ quỷ ngồi trên giường Lâm Thiển Thiển. Xung quanh nó có khí đen quấn lấy, linh hồn rất mỏng manh, mặt đầy vết dao khứa, đôi mắt chất chứa oán thán độc địa.
Nó nhìn vào mắt Ninh Thư, nhe răng với Ninh Thư nhưng hình như kiêng nể gì đó nên không qua chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư vứt ngọc Linh Hồn về chỗ nữ quỷ cực nhanh. Nữ quỷ lách người né được nhưng một phần linh hồn của nó đã bị ngọc Linh Hồn hút đi, khí đen quanh người cũng bớt đi rất nhiều, linh hồn trở nên vô cùng mỏng manh.
Nữ quỷ lẩn ra ngoài cửa sổ, nó gào lên phẫn nộ với Ninh Thư. Cả phòng ký túc đều rung lắc, giường chiếu đổ xuống. Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc nhảy xuống giường tầng rồi nhặt ngọc Linh Hồn dưới đất lên.
Bất chợt như có động đất nên không đứng vững, Ninh Thư đồn khí ở đan điền để đứng im trên mặt đất.
Trong khi đó Tô Mạn Ngọc đã ngã ngồi, túm chặt lấy quần Ninh Thư, “Sao bỗng nhiên nó lại tức giận vậy?”
“Sa cơ lỡ bước ấy mà.” Ninh Thư nhìn linh hồn mỏng manh của nữ quỷ, nếu đạo sĩ đến thì chắc nó chẳng chịu được bao lâu rồi sẽ tan thành mây khói.
“Chúng mày đều phải chết, đều phải chết. Tao hận chúng mày, chúng mày đều phải chết, đều phải chết, đều phải chết.” Nữ quỷ gằn giọng rét lạnh độc ác làm người nghe khủng hoảng.
Ninh Thư bôi nước mắt trâu trên mi mắt nhưng cũng không thấy nữ quỷ ở đâu. Tiếng động của nữ quỷ cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tăm hơi nữa.
Tô Mạn Ngọc ai ôi một tiếng, ngồi dưới đất gạt mồ hôi, “Còn thêm mấy lần nữa thì tim tớ không tải nổi đâu.”
Ký túc xá hỗn loạn, Ninh Thư dựng giường chiếu đổ dưới đất lên dọn dẹp lại phòng.
“Cậu có số Quý Thanh Viễn không? Gọi điện hỏi thăm anh ta cái đi.” Ninh Thư vừa dọn vừa nhắc Tô Mạn Ngọc rệu rã như đống bùn nhão.
“Đúng rồi, gọi điện thoại, gọi điện thoại.” Tô Mạn Ngọc lấy di động ra gọi, bấm một lúc lâu rồi suýt nữa là vứt điện thoại đi vì điên tiết, cô bảo với Ninh Thư: “Không gọi được, bảo là đang ngoài vùng phủ sóng.”
Ninh Thư nhún vai, không biết nam nữ chính đang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào. Trực giác Ninh Thư mách bảo con nữ quỷ này đã gặp đạo sĩ và so chiêu với đạo sĩ rồi, nếu không linh hồn cũng không mỏng manh như thế được.
Vừa rồi lại bị ngọc Linh Hồn hấp thụ một phần sức mạnh linh hồn nên bây giờ sức mạnh linh hồn rất yếu.
Ninh Thư có cảm giác ngọc Linh Hồn cầm trong tay lại nặng hơn một chút, cảm thấy cái thứ chỉ có vào chứ không có ra này thật là tà ma quỷ quái. Sự thật là Ninh Thư thèm rỏ dãi chỗ sức mạnh linh hồn trong này.
Nữ quỷ yếu hơn thì rất ít khi ra ngoài tác oai tác quái, có vẻ như nó đang dưỡng thương.
Ninh Thư đang đoán xem bao giờ thì đạo sĩ đến, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt con nữ quỷ này.
Con nữ quỷ ăn quả đắng nên không dám quay lại phòng ký túc nữa. Thỉnh thoảng Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên mi thì thấy nữ quỷ đang hút các linh hồn tự do khác, khí đen trên người nó ngày một dày.
Ôi trời, Ninh Thư nhìn thấy cảnh đó thì không biết nên phản ứng sao. Mau mau tiêu diệt con quỷ này đi, nó không chỉ giết người mà còn ăn ma khác nữa.
May mà có ngọc Linh Hồn ở đây, nếu không Ninh Thư cũng không có cách nào bảo vệ mình và Tô Mạn Ngọc.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dù sao Ninh Thư cũng đã sống cùng với Tô Mạn Ngọc khá lâu, cũng gọi là nảy sinh một ít tình cảm.
Sau một thời gian sóng yên biển lặng, cuối cùng Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển đã về. Lâm Thiển Thiển gầy đi nhiều, da cũng sạm đi, đùi vẫn bó thạch cao. Trong khi đó Quý Thanh Viễn cũng mệt mỏi nhiều.
Quý Thanh Viễn dìu Lâm Thiển Thiển ngồi xuống giường, Tô Mạn Ngọc hỏi Quý Thanh Viễn: “Hai người đi đâu thế, sao điện thoại không gọi được?”
Quý Thanh Viễn day trán, có vẻ khá mệt nhọc, anh bảo: “Tín hiệu không tốt.”
“Sao hai người lại chật vật vậy, có phải trên đường không thuận lợi không?” Tô Mạn Ngọc rót cho Quý Thanh Viễn một cốc nước, không quan tâm Lâm Thiển Thiển ở bên. Quý Thanh Viễn nhận cốc nước rồi đưa cho Lâm Thiển Thiển, hỏi Lâm Thiển Thiển: “Chân em còn đau không?”
Lâm Thiển Thiển chau mày, chạm vào chân và bảo: “Chân đau lắm.”
“Bác sĩ bảo em phải chăm sóc cái chân này thật cẩn thận, không được để nó bị làm sao.” Quý Thanh Viễn quan tâm, gạt Tô Mạn Ngọc rót nước cho sang một bên, làm Tô Mạn Ngọc tức đến thay đổi sắc mặt.
Ninh Thư đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy tình cảm Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển ngày càng mặn nồng. Chắc là trên đường đi cùng chung hoàn nạn đây mà. Lại nhìn sang Tô Mạn Ngọc khó chịu thì Ninh Thư bĩu môi, cô em bớt tấu hài đi.
Tô Mạn Ngọc nhận thấy cái nhìn của Ninh Thư thì mặt càng thêm nhăn nhó. Tại sao cái con bé Trang Vũ Đồng chết tiệt này cứ chế nhạo cô thế nhỉ, không chế nhạo cô thì cậu ta sẽ chết à.
Thấy cô thất tình vui đến thế cơ à?
Tô Mạn Ngọc chán nản, hỏi Quý Thanh Viễn: “Các anh đã xảy ra chuyện gì trên đường thế, đã tìm thấy đạo sĩ chưa?”
“Tìm được rồi, giờ đạo sĩ đang ở nhà anh, tối nay sẽ bắt quỷ.” Quý Thanh Viễn bảo: “Trên đường đi xảy ra rất nhiều chuyện.”
Anh với Lâm Thiển Thiển cửu tử nhất sinh, hơn nữa chiếc chân ngã bị thương của Lâm Thiển Thiển sau khi lên cơn sốt thì ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ bảo nếu không cố gắng trị liệu, rất có thể sẽ phải cắt bỏ.
Quý Thanh Viễn cảm thấy nặng lòng, quá nhiều chuyện dồn trong đầu anh. Anh cảm thấy con nữ quỷ rất hận anh, nhưng anh không hề có bất cứ quan hệ gì với nó, vậy mà con nữ quỷ lại muốn đẩy anh vào chỗ chết.
“Tối nay sẽ bắt quỷ à?” Ninh Thư hỏi Quý Thanh Viễn. Quý Thanh Viễn nào có để ý đến Ninh Thư, nhìn Ninh Thư nhưng cũng không trả lời.
Tóm lại là cho Ninh Thư ăn thật nhiều quả bơ.
Ninh Thư: ...
Đậu xanh rau má, bà là không khí chắc?
Rõ ràng Quý Thanh Viễn không coi Ninh Thư là người nói chuyện ngang hàng, căn bản không muốn trả lời câu hỏi của Ninh Thư.
Ôi mẹ, Ninh Thư ngứa mông nên xấu hổ quá này.
Lần đầu gặp loại người mọc mắt trên đỉnh đầu như này đó.
“Đạo sĩ anh tìm thấy kia có tin được không?” Tô Mạn Ngọc hỏi quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn bình tĩnh trả lời: “Là một đạo sĩ tu vi cao cường tu hành trong núi sâu có quen biết với bố anh. Bố anh bảo anh đi tìm ông ấy.”
“Bác Quý còn quen cả đạo sĩ cơ à?” Tô Mạn Ngọc ngạc nhiên ra mặt, Quý Thanh Viễn thì không quan tâm lắm, “Nhà anh buôn bán từ Nam ra Bắc, bố anh quen nhiều thể loại người có gì là lạ đâu.”
“Thế tại sao bố tôi không quen đạo sĩ nào?” Tô Mạn Ngọc nói bâng quơ một câu nhưng Ninh Thư lại chau mày, cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Thiển Thiển ở trong phòng ký túc. Cái chân bị thương nghiêm trọng thế không đến bệnh viện mà ở trong ký túc xá làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.