Chương 58: Tướng Quân Yêu Thôn Nữ (27)
Ngận Thị Kiểu Tình
09/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Quyền lực và sang giàu là sự quyến rũ vô hạn của đàn ông. Vào cái thời khắc khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, Lý Ôn là trung tâm của thế giới, ngay cả nam chính Đoạn Tinh Huy cũng có phần thua kém Lý Ôn.
Ninh Thư đã liếc thấy đôi mắt nhìn hoàng đế Lý Ôn vừa hâm mộ vừa mê ly của Đoạn Tinh Huy rồi.
Lý Ôn cất cao giọng dõng dạc đọc một bài kích động lòng quân, kích thích binh sĩ bên dưới nhộn nhạo chỉ muốn xông ngay ra chiến trường giết địch.
Ninh Thư giật khóe mắt một cái, ngày thường không nhận ra Lý Ôn kiệm lời đáng sợ hễ lên tiếng là khiến người người ngập tịt mõm, cũng có thể khiến máu huyết sôi trào như thế này đấy.
Cô đã ngộ ra Lý Ôn thật sự muốn chỉnh đốn Bắc Mạc, riêng với hai trăm ngàn quân và quân lương đã là con số động trời đánh bọn cướp Bắc Mạc run sợ rồi.
Tiếp theo tiếng xuất chinh vang vọng của Lý Ôn, tiếng trống cổ động cũng đồn dập hòa cùng tiếng binh lính gào thét chấn động khắp kinh thành.
“Gia Huệ.” Lý Ôn vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư lập tức xuống ngựa đến trước Lý Ôn, nửa quỳ chắp tay hô: “Thần muội bái kiến hoàng huynh.”
Lý Ôn đặt cục xám nhỏ xuống vai Ninh Thư, Ninh Thư ngạc nhiên, Lý Ôn chắp tay sau lưng nói: “Thằng nhóc này rất nhạy cảm trước nguy hiểm, trẫm thử trộn thuốc độc vào bánh bón nó nhưng nó chịu chết cũng không chịu ăn. Tính ném nó vào động rắn mà thoắt cái đã chạy biến rồi.”
Ninh Thư: Ặc...
“Để nó đi theo muội đại khái là có một ít tác dụng.” Lý Ôn vỗ mạnh vai Ninh Thư, lực vỗ rất mạnh làm vai Ninh Thư nghiêng về một bên, “Còn sống trở về.”
Chóp mũi Ninh Thư cay cay suýt thì bật khóc, có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ. Ninh Thư cũng thấy mặc dù Lý Ôn đáng sợ là thế nhưng chung quy vẫn có tình anh em với nguyên chủ.
Ninh Thư vâng một tiếng, tiếng nói mang theo giọng mũi, “Hoàng huynh cũng phải chú ý cơ thể nhiều hơn đấy, cơ thể là tất cả, có cơ thể khỏe mạnh mới làm được nhiều việc, mới có thể hoàn thành được tâm nguyện khai sáng thịnh thế của hoàng huynh.”
Vẻ mặt Lý Ôn có hơi phức tạp, hắn nói: “Đi đi.”
Cục xám nhỏ kêu chít chít, nó nhảy lên người Lý Ôn, rõ ràng nó không muốn xa Lý Ôn. Nó thò móng vuốt nhỏ bám lấy áo Lý Ôn kêu liên tục.
Ninh Thư hờ hờ, Lý Ôn làm nhiều việc với nó thế mà nó vẫn còn quyến luyến anh ta được.
Ninh Thư bực bội thật sự, cô qua bắt cục xám nhỏ, cục xám nhỏ cứ chít chít trong tay Ninh Thư, tiếng của nó thê lương, nghe mà thương xé lòng, làm người khác rơi lệ.
Đội ngũ đại quân tiến về cổng thành, Ninh Thư ngồi trên lưng ngựa ngắm dân chúng tiễn đưa hai bên đường. Có một số gia quyến ngóng theo người thân trong đội ngũ mà nước mắt đầm đìa, vừa lo lắng vừa ngóng trông, trông thật trang nghiêm và bi tráng.
Ninh Thư thấy cảnh này và cô càng hiểu ra lý do Lý Ôn muốn khai sáng thịnh thế, muốn bách tính an khang.
Tuy nhiên để đạt được cái thịnh thế đó thì buộc phải nỗ lực không ngừng, thậm chí nó còn vun đắp từ biết bao xương máu nữa.
Âu cũng chỉ vì cầu khói lửa nhân gian, thái bình, yên ổn, ấm no thôi.
Ninh Thư nhanh mắt trông thấy Đoạn phu nhân và Nhị Nha trong đám đông, có cả Nguyên Đông nữa. Nguyên Đông đắp châu báu đầy đầu, hoàn toàn lá dáng vẻ của một quý bà giàu có, thế nhưng nom mặt lại khá buồn rầu. Có lẽ là bởi Đoạn Tinh Huy chỉ quấn quít với tình yêu đích thực khiến Nguyên Đông bực bội muốn chết.
Đoạn Tinh Huy nhìn thấy mẹ và người yêu trong đám đông thì điều đầu tiên Đoạn Tinh Huy làm đó là vô tình nhìn lướt qua Ninh Thư. Mặt cô vẫn thờ ơ, không để vào mắt bất cứ chuyện gì.
Đoạn Tinh Huy thầm thở dài một hơi, có một luồng cảm xúc oán thán xen lẫn mất mát trong lòng.
Việc này chỉ biết lý giải bằng thứ không có được mới là thứ tốt. Gia Huệ trong cốt truyện cố gắng muốn ở bên Đoạn Tinh Huy, Đoạn Tinh Huy ghét cô ấy, coi cô ấy như keo dính chuột dứt không ra. Bây giờ không để ý đến hắn, Đoạn Tinh Huy lại cảm thấy mất mát, đúng kiểu tiêu chuẩn kép đây chứ còn đâu.
Ninh Thư chỉ biết dựng ngón giữa với Đoạn Tinh Huy, người gì đâu vừa đẹp hai chữ khốn nạn.
Khoảng gần hai canh giờ đội ngũ hành quân mới hoàn toàn ra ngoài thành. Mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng chiếu xuống giúp người ấm hơn một chút, đặc biệt là áo giáp còn cản được gió lạnh thấu xương nữa.
Ngoảnh đầu nhìn lại binh sĩ theo sau đổ mồ hôi đầy mặt, khuôn mặt bị nướng cháy cũng sáng lên đôi chút, hơi khói trắng bốc ra từ người họ cũng hừng hực theo.
Thẩm Phong hỏi Ninh Thư: “Có cần dựng trại đóng quân không công chúa?”
Xem xét nét mặt của Thẩm Phong, Ninh Thư nhận thấy ông không hề muốn dựng trại đóng quân. Binh quý thần tốc, dẫu vậy bởi thân phận công chúa Gia Huệ nên qua hỏi một tiếng thôi.
Ninh Thư lắc đầu trả lời: “Thẩm nguyên soái là chỉ huy tối cao, Gia Huệ nên tuân thủ quân quy, mọi chuyện do nguyên soái quyết định.”
Mới ra khỏi thành đã dừng lại thì bao giờ mới đến được biên giới phía Bắc chứ.
“Toàn đội tăng tốc tiến lên.” Thẩm Phong hô mệnh lệnh, ngay lập tức sĩ binh khiêng cờ phất cờ vàng truyền tin.
Thẩm Phong không còn cố kỵ thân phận con gái của Ninh Thư mà đưa ra quân lệnh nghiêm khắc nhất, hành quân đến khuya mới dựng trại đóng quân.
Cuối cùng Ninh Thư cũng nhẹ người, cô ngồi một mình trong chiếc lều giản dị. Dù gì thì cô vẫn là con gái và còn là công chúa một nước, không thể ngủ chung một lều với cánh đàn ông.
Tuy vậy suất ăn thì giống hệt như binh lính chung, Ninh Thư không chê bai. Cô ăn mỳ chay, bánh cao lương và canh rau thịt, ăn no mới có sức đánh trận.
Ninh Thư cảm thấy mình đúng là liều chết, khoác áo giáp ra chiến trường để hoàn thành nhiệm vụ, nói thật là đến bây giờ Ninh Thư vẫn hơi lo sợ.
Từ khi tiến ra ngoài thành cục xám nhỏ vẫn luôn uể oải, nó nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt buồn rầu. Dù Ninh Thư có chia cho nó một nửa phần ăn, cục xám nhỏ vẫn chổng mông về phía Ninh Thư, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời cao đầy phiền muộn.
Ninh Thư: ...
Cô đến chết thôi, làm gì mà nó cứ phải quyến luyến Lý Ôn như vậy, cục xám nhỏ hiểu biết hơn trước khá nhiều đấy.
Điều mà Ninh Thư chưa từng nghĩ đến đó là nửa đêm có người mò đến lều vải của cô, trông dáng vẻ là có ý đồ bất chính, ấy vậy lại không chỉ có một người cơ.
Chắc là kiêng kỵ thân phận công chúa của Ninh Thư nên đám người này không dám quá phận, hơn nữa trong số đó có khá nhiều người là tướng lĩnh tầng trung. Ninh Thư định bụng chờ có cơ hội sẽ cho từng người một nuốt máu ăn răng.
Ngày hành quân hôm sau Đoạn Tinh Huy rong ngựa đến cạnh Ninh Thư, hắn hỏi Ninh Thư: “Người không sao chứ công chúa?”
Vốn dĩ Ninh Thư đã không vui, nghe thấy câu này của Đoạn Tinh Huy là trực giác cho hay thằng cha này đang xỏ đểu mình, cô hậm hực: “Đoạn thị vệ thấy bổn cung có sao à?”
Quyền lực và sang giàu là sự quyến rũ vô hạn của đàn ông. Vào cái thời khắc khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, Lý Ôn là trung tâm của thế giới, ngay cả nam chính Đoạn Tinh Huy cũng có phần thua kém Lý Ôn.
Ninh Thư đã liếc thấy đôi mắt nhìn hoàng đế Lý Ôn vừa hâm mộ vừa mê ly của Đoạn Tinh Huy rồi.
Lý Ôn cất cao giọng dõng dạc đọc một bài kích động lòng quân, kích thích binh sĩ bên dưới nhộn nhạo chỉ muốn xông ngay ra chiến trường giết địch.
Ninh Thư giật khóe mắt một cái, ngày thường không nhận ra Lý Ôn kiệm lời đáng sợ hễ lên tiếng là khiến người người ngập tịt mõm, cũng có thể khiến máu huyết sôi trào như thế này đấy.
Cô đã ngộ ra Lý Ôn thật sự muốn chỉnh đốn Bắc Mạc, riêng với hai trăm ngàn quân và quân lương đã là con số động trời đánh bọn cướp Bắc Mạc run sợ rồi.
Tiếp theo tiếng xuất chinh vang vọng của Lý Ôn, tiếng trống cổ động cũng đồn dập hòa cùng tiếng binh lính gào thét chấn động khắp kinh thành.
“Gia Huệ.” Lý Ôn vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư lập tức xuống ngựa đến trước Lý Ôn, nửa quỳ chắp tay hô: “Thần muội bái kiến hoàng huynh.”
Lý Ôn đặt cục xám nhỏ xuống vai Ninh Thư, Ninh Thư ngạc nhiên, Lý Ôn chắp tay sau lưng nói: “Thằng nhóc này rất nhạy cảm trước nguy hiểm, trẫm thử trộn thuốc độc vào bánh bón nó nhưng nó chịu chết cũng không chịu ăn. Tính ném nó vào động rắn mà thoắt cái đã chạy biến rồi.”
Ninh Thư: Ặc...
“Để nó đi theo muội đại khái là có một ít tác dụng.” Lý Ôn vỗ mạnh vai Ninh Thư, lực vỗ rất mạnh làm vai Ninh Thư nghiêng về một bên, “Còn sống trở về.”
Chóp mũi Ninh Thư cay cay suýt thì bật khóc, có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ. Ninh Thư cũng thấy mặc dù Lý Ôn đáng sợ là thế nhưng chung quy vẫn có tình anh em với nguyên chủ.
Ninh Thư vâng một tiếng, tiếng nói mang theo giọng mũi, “Hoàng huynh cũng phải chú ý cơ thể nhiều hơn đấy, cơ thể là tất cả, có cơ thể khỏe mạnh mới làm được nhiều việc, mới có thể hoàn thành được tâm nguyện khai sáng thịnh thế của hoàng huynh.”
Vẻ mặt Lý Ôn có hơi phức tạp, hắn nói: “Đi đi.”
Cục xám nhỏ kêu chít chít, nó nhảy lên người Lý Ôn, rõ ràng nó không muốn xa Lý Ôn. Nó thò móng vuốt nhỏ bám lấy áo Lý Ôn kêu liên tục.
Ninh Thư hờ hờ, Lý Ôn làm nhiều việc với nó thế mà nó vẫn còn quyến luyến anh ta được.
Ninh Thư bực bội thật sự, cô qua bắt cục xám nhỏ, cục xám nhỏ cứ chít chít trong tay Ninh Thư, tiếng của nó thê lương, nghe mà thương xé lòng, làm người khác rơi lệ.
Đội ngũ đại quân tiến về cổng thành, Ninh Thư ngồi trên lưng ngựa ngắm dân chúng tiễn đưa hai bên đường. Có một số gia quyến ngóng theo người thân trong đội ngũ mà nước mắt đầm đìa, vừa lo lắng vừa ngóng trông, trông thật trang nghiêm và bi tráng.
Ninh Thư thấy cảnh này và cô càng hiểu ra lý do Lý Ôn muốn khai sáng thịnh thế, muốn bách tính an khang.
Tuy nhiên để đạt được cái thịnh thế đó thì buộc phải nỗ lực không ngừng, thậm chí nó còn vun đắp từ biết bao xương máu nữa.
Âu cũng chỉ vì cầu khói lửa nhân gian, thái bình, yên ổn, ấm no thôi.
Ninh Thư nhanh mắt trông thấy Đoạn phu nhân và Nhị Nha trong đám đông, có cả Nguyên Đông nữa. Nguyên Đông đắp châu báu đầy đầu, hoàn toàn lá dáng vẻ của một quý bà giàu có, thế nhưng nom mặt lại khá buồn rầu. Có lẽ là bởi Đoạn Tinh Huy chỉ quấn quít với tình yêu đích thực khiến Nguyên Đông bực bội muốn chết.
Đoạn Tinh Huy nhìn thấy mẹ và người yêu trong đám đông thì điều đầu tiên Đoạn Tinh Huy làm đó là vô tình nhìn lướt qua Ninh Thư. Mặt cô vẫn thờ ơ, không để vào mắt bất cứ chuyện gì.
Đoạn Tinh Huy thầm thở dài một hơi, có một luồng cảm xúc oán thán xen lẫn mất mát trong lòng.
Việc này chỉ biết lý giải bằng thứ không có được mới là thứ tốt. Gia Huệ trong cốt truyện cố gắng muốn ở bên Đoạn Tinh Huy, Đoạn Tinh Huy ghét cô ấy, coi cô ấy như keo dính chuột dứt không ra. Bây giờ không để ý đến hắn, Đoạn Tinh Huy lại cảm thấy mất mát, đúng kiểu tiêu chuẩn kép đây chứ còn đâu.
Ninh Thư chỉ biết dựng ngón giữa với Đoạn Tinh Huy, người gì đâu vừa đẹp hai chữ khốn nạn.
Khoảng gần hai canh giờ đội ngũ hành quân mới hoàn toàn ra ngoài thành. Mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng chiếu xuống giúp người ấm hơn một chút, đặc biệt là áo giáp còn cản được gió lạnh thấu xương nữa.
Ngoảnh đầu nhìn lại binh sĩ theo sau đổ mồ hôi đầy mặt, khuôn mặt bị nướng cháy cũng sáng lên đôi chút, hơi khói trắng bốc ra từ người họ cũng hừng hực theo.
Thẩm Phong hỏi Ninh Thư: “Có cần dựng trại đóng quân không công chúa?”
Xem xét nét mặt của Thẩm Phong, Ninh Thư nhận thấy ông không hề muốn dựng trại đóng quân. Binh quý thần tốc, dẫu vậy bởi thân phận công chúa Gia Huệ nên qua hỏi một tiếng thôi.
Ninh Thư lắc đầu trả lời: “Thẩm nguyên soái là chỉ huy tối cao, Gia Huệ nên tuân thủ quân quy, mọi chuyện do nguyên soái quyết định.”
Mới ra khỏi thành đã dừng lại thì bao giờ mới đến được biên giới phía Bắc chứ.
“Toàn đội tăng tốc tiến lên.” Thẩm Phong hô mệnh lệnh, ngay lập tức sĩ binh khiêng cờ phất cờ vàng truyền tin.
Thẩm Phong không còn cố kỵ thân phận con gái của Ninh Thư mà đưa ra quân lệnh nghiêm khắc nhất, hành quân đến khuya mới dựng trại đóng quân.
Cuối cùng Ninh Thư cũng nhẹ người, cô ngồi một mình trong chiếc lều giản dị. Dù gì thì cô vẫn là con gái và còn là công chúa một nước, không thể ngủ chung một lều với cánh đàn ông.
Tuy vậy suất ăn thì giống hệt như binh lính chung, Ninh Thư không chê bai. Cô ăn mỳ chay, bánh cao lương và canh rau thịt, ăn no mới có sức đánh trận.
Ninh Thư cảm thấy mình đúng là liều chết, khoác áo giáp ra chiến trường để hoàn thành nhiệm vụ, nói thật là đến bây giờ Ninh Thư vẫn hơi lo sợ.
Từ khi tiến ra ngoài thành cục xám nhỏ vẫn luôn uể oải, nó nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt buồn rầu. Dù Ninh Thư có chia cho nó một nửa phần ăn, cục xám nhỏ vẫn chổng mông về phía Ninh Thư, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời cao đầy phiền muộn.
Ninh Thư: ...
Cô đến chết thôi, làm gì mà nó cứ phải quyến luyến Lý Ôn như vậy, cục xám nhỏ hiểu biết hơn trước khá nhiều đấy.
Điều mà Ninh Thư chưa từng nghĩ đến đó là nửa đêm có người mò đến lều vải của cô, trông dáng vẻ là có ý đồ bất chính, ấy vậy lại không chỉ có một người cơ.
Chắc là kiêng kỵ thân phận công chúa của Ninh Thư nên đám người này không dám quá phận, hơn nữa trong số đó có khá nhiều người là tướng lĩnh tầng trung. Ninh Thư định bụng chờ có cơ hội sẽ cho từng người một nuốt máu ăn răng.
Ngày hành quân hôm sau Đoạn Tinh Huy rong ngựa đến cạnh Ninh Thư, hắn hỏi Ninh Thư: “Người không sao chứ công chúa?”
Vốn dĩ Ninh Thư đã không vui, nghe thấy câu này của Đoạn Tinh Huy là trực giác cho hay thằng cha này đang xỏ đểu mình, cô hậm hực: “Đoạn thị vệ thấy bổn cung có sao à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.