Chương 65: Tướng Quân Yêu Thôn Nữ (34)
Ngận Thị Kiểu Tình
09/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Qua chuyện này Ninh Thư xây dựng được uy tín tuyệt đối trong quân đội, đương nhiên đó là uy tín từ sự sợ hãi, thế nhưng Ninh Thư chẳng thấy có vấn đề gì cả.
Chuyện ngoài dự đoán của Ninh Thư đó là Thái Tang học võ. Hằng ngày ngoại trừ giặt giũ nấu cơm hầu hạ Ninh Thư, thời gian còn lại cô ấy đều luyện võ. Cô ấy bảo rằng muốn lên chiến trường giết địch, Ninh Thư cũng chẳng ngăn cô.
Chẳng biết có phải do danh tiếng Ninh Thư quá tàn bạo hay không mà rất nhiều cô gái không nơi nương tựa hoặc từng bị thát tử xâm hại đều tìm đến đầu quân dưới trướng Ninh Thư.
Chẳng bao lâu sau đã tập trung được hơn một trăm người, nghiễm nhiên trở thành lính nữ giúp quân doanh có thêm màu sắc.
Các cô gái ấy đều bị dồn đến đường cùng, bị chèn ép đến hết cách phải đầu quân dưới trướng Ninh Thư. Tất cả đều nghiến răng nghiến lợi nói với Ninh Thư bằng nỗi hận đay nghiến rằng họ muốn lên chiến trường trả thù.
Ninh Thư suy ngẫm, thành lập một đội ngũ chỉ nghe lệnh mình rất quan trọng, bởi vậy cô thu nhận các cô gái này cho người dạy họ võ công cơ bản.
Vả chăng tìm thấy mục tiêu sống mới nên các cô gái ấy tàn nhẫn không kém lính nam. Có thể nữ thua nam ở thể lực, thế nhưng nam kém nữ ở sự kiên trì.
Dẫu vậy quân doanh không thể nuôi không các cô gái này, đến cả Thẩm Phong cũng nhắc khéo các cô gái không được sống trong quân doanh.
Ninh Thư không dông dài, cô chỉ bảo rằng các cô gái sống ở đây để giúp đỡ quân doanh những chuyện như nấu cơm, may vá.
Sau cùng Thẩm Phong đành mặc Ninh Thư. Có một tiền lệ là Ninh Thư ở đây, không dùng được lý do con gái không sống trong doanh trại được.
Ninh Thư không biết chuyện kinh thành đang dậy sóng vì cô. Đơn giản vì cô quá tàn bạo, lại còn thu nhận nhiều con gái trong quân doanh nữa. Hành động của cô đã đả kích nho sinh thối nát, rằng con gái mà lên chiến trường thì sau này gò bó con gái trong tam tòng tứ đức kiểu gì.
Và lại càng không dễ dàng trói buộc con gái.
Quần thần dậy sóng.
Lý Ôn vẫn vô cảm trên ghế rồng nhưng đôi mắt lại mang nét cười. Anh đọc đi đọc lại mấy lần tấu chương, anh hài lòng trước những việc Ninh Thư đã làm.
Kế tiếp anh nhìn xuống các đại thần bên dưới, thản nhiên lên tiếng: “Ừ, thủ đoạn tàn nhẫn thật. Hay là thế này đi, cử một trong số các khanh đến biên cương, nếu các khanh có thể sống sót trở về trẫm sẽ bãi miễn công chúa Gia Huệ, được chứ?”
Quần thần: ...
Hoàng thượng muốn bọn họ chết đây mà.
Lý Ôn luôn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, người chết có thể bổ sung người khác thay thế ngay trước vấn đề thát tử. Lý Ôn chỉ mong đám thần tử hủ bại này chết hết mới vui.
Các đại thần đều rụt cổ, xóa nhòa sự tồn tại của bản thân.
Không lâu sau Ninh Thư nhận được thư Lý Ôn gửi cô, trong thư viết hai chữ giỏi lắm.
Ninh Thư đã hiểu ý của Lý Ôn. Xem ra Lý Ôn đồng tình với hành động của cô. Được Lý Ôn ủng hộ Ninh Thư càng thêm yên lòng.
Bây giờ khu vực lều trại của Ninh Thư đã trở thành căn cứ của con gái, là cấm địa của đàn ông. Khóe môi Ninh Thư cong ý cười, con gái mặc áo giáp múa trường thương tua đỏ trông khá ra dáng.
Coi như họ là thế lực để lại cho nguyên chủ đi, sau khi cô rời khỏi thế này, hy vọng nguyên chủ có thể sống thư thái hơn.
Ninh Thư đang đứng trên tường thành nguy nga tráng lệ nhìn những thi thể thát tử dưới tường thành. Cô trải mắt nhìn khắp thảo nguyên, phía xa là núi tuyết, cảnh biên giới thật tráng lệ.
Theo sau Ninh Thư là Thái Tang mặc giáp toàn thân, cô hỏi Ninh Thư: “Công chúa, người Bắc Mạc có đất đai rộng lớn như vậy, tại sao vẫn muốn cướp đồ của ta chứ?”
Ninh Thư trả lời nhẹ nhàng: “Trộm nhiều sinh nghiện, ngồi mát ăn bát vàng nó quen rồi, trồng trọt vất vả không phải việc thát tử làm được.”
Có lẽ do Hách Liên Anh bị thương nên dạo gần đây không có thát tử đến quấy rầy biên quan. Ngoại trừ hằng ngày luyện công và luyện công, Ninh Thư cũng đang suy nghĩ cách đối phó với kỵ binh thát tử.
Thát tử giỏi kỵ binh, ngựa và người đều to khỏe. Kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách đối phó kỵ binh, nếu một trăm người đổi một thát tử Bắc Mạc thật e là Ninh Thư sẽ đau lòng đến suy sụp mất, làm vậy là chồng chất mạng người đấy.
Nói chung là phải nghĩ cách.
Ninh Thư dạo quanh tường thành và bắt gặp Đoạn Tinh Huy. Đoạn Tinh Huy bước lên trước chắp tay chào Ninh Thư, “Mạt tướng bái kiến công chúa.”
Ninh Thư ừ nhẹ một tiếng. Ngang qua Đoạn Tinh Huy thế nhưng Đoạn Tinh Huy thấy công chúa Gia Huệ chẳng cả để mắt đến mình, hắn không nhịn được hỏi: “Công chúa Gia Huệ, người sẽ đi theo nhị vương tử Bắc Mạc sao?”
Ninh Thư dừng bước, cô xoay người chau mày với Đoạn Tinh Huy, “Hình như việc này không liên quan đến Đoạn thị vệ. Vả lại chuyện của bổn cung và nhị vương tử Bắc Mạc không đến lượt ngươi đàm tiếu. Nếu lời đồn của ngươi rêu rao trong quân đội, cẩn thận bổn cung lấy cái mạng chó nhà ngươi.”
Đoạn Tinh Huy hơi hơi khom người, khẳng định: “Mạt tướng đã rõ.”
Ninh Thư hừ lạnh rồi dẫn Thái Tang về doanh trại.
Thát tử chỉ giỏi cướp, rõ ràng bộ binh không yếu thế hơn kỵ binh.
Trời đổ trận tuyết lớn, chưa qua một ngày tuyết đã bao phủ tất cả.
Có vẻ Thẩm Phong khá lo lắng. Thường thì thời tiết thế này dê bò sẽ chết cóng, mà đây chính là thời điểm thát tử cướp bóc, cho rất nhiều quân lục soát khắp nơi.
Ninh Thư vẫn không nghĩ ra cách đối phó kỵ binh. Cách hữu dụng nhất đó là bắn chết thát tử trên lưng ngựa bằng cung tên.
Thẩm Phong đã có tuổi, ông không tin thắng trận mà chỉ muốn dùng kinh nghiệm vốn có để bảo vệ biên cương.
Ninh Thư thì lại muốn khiến thát tử bị thương nặng, cô đề nghị Thẩm Phong cho đặt cung tên cỡ lớn trên tường thành.
Thẩm Phong gật đầu trước đề nghị của Ninh Thư rồi đi sắp xếp. Đoạn Tinh Huy vẫn luôn theo bên cạnh Thẩm Phong, hắn trái lo phải nghĩ, đại chiến sắp đến rồi Đoạn Tinh Huy không kiềm chế được phải an ủi Ninh Thư, “Công chúa, thật ra chúng ta chỉ cần bảo vệ được tường thành đã xem như thắng lợi rồi.”
Ninh Thư rất là cạn lời, Đoạn Tinh Huy nói với cô câu này nghĩa là gì?
Ninh Thư cũng đang chuẩn bị cho đại chiến.
“Công chúa, trận này hãy cho chúng nô tỳ lên cùng đi.” Thái Tang cầu xin Ninh Thư, “Các cô ấy đều muốn đi theo ạ.”
Ninh Thư ra khỏi lều trại và trông thấy lính nữ xếp hàng ngay ngắn trước mặt cô. Các cô ấy không quá xinh đẹp, thậm chí không có vóc dáng quyến rũ, thế nhưng khí thế tỏa ra từ các cô không hề kém đàn ông.
Các cô đều quỳ nghiêm một gối xuống đất chào Ninh Thư, “Tham kiến tướng quân tả tiên phong.”
Ninh Thư hô hào hùng: “Đứng dậy đi, sắp có đại chiến rồi các cô có sợ không?”
“Không sợ.” Giọng con gái không trầm khàn như con trai nhưng hòa với nhau nghe rộn ràng động lòng người.
“Cung tên là cách tốt nhất để đối phó với thát tử, từ giờ trở đi huấn luyện bắn tên!”
“Điều quan trọng khi bắn tên đó là lực tay.” Ninh Thư chỉ vào bia ngắm, “Ngắm bắn bia ngắm.”
Ninh Thư giương cung kéo tên trước, dồn sức kéo tên bay đến hồng tâm, lực tay mạnh đến mức bắn thủng cả hồng tâm.
Qua chuyện này Ninh Thư xây dựng được uy tín tuyệt đối trong quân đội, đương nhiên đó là uy tín từ sự sợ hãi, thế nhưng Ninh Thư chẳng thấy có vấn đề gì cả.
Chuyện ngoài dự đoán của Ninh Thư đó là Thái Tang học võ. Hằng ngày ngoại trừ giặt giũ nấu cơm hầu hạ Ninh Thư, thời gian còn lại cô ấy đều luyện võ. Cô ấy bảo rằng muốn lên chiến trường giết địch, Ninh Thư cũng chẳng ngăn cô.
Chẳng biết có phải do danh tiếng Ninh Thư quá tàn bạo hay không mà rất nhiều cô gái không nơi nương tựa hoặc từng bị thát tử xâm hại đều tìm đến đầu quân dưới trướng Ninh Thư.
Chẳng bao lâu sau đã tập trung được hơn một trăm người, nghiễm nhiên trở thành lính nữ giúp quân doanh có thêm màu sắc.
Các cô gái ấy đều bị dồn đến đường cùng, bị chèn ép đến hết cách phải đầu quân dưới trướng Ninh Thư. Tất cả đều nghiến răng nghiến lợi nói với Ninh Thư bằng nỗi hận đay nghiến rằng họ muốn lên chiến trường trả thù.
Ninh Thư suy ngẫm, thành lập một đội ngũ chỉ nghe lệnh mình rất quan trọng, bởi vậy cô thu nhận các cô gái này cho người dạy họ võ công cơ bản.
Vả chăng tìm thấy mục tiêu sống mới nên các cô gái ấy tàn nhẫn không kém lính nam. Có thể nữ thua nam ở thể lực, thế nhưng nam kém nữ ở sự kiên trì.
Dẫu vậy quân doanh không thể nuôi không các cô gái này, đến cả Thẩm Phong cũng nhắc khéo các cô gái không được sống trong quân doanh.
Ninh Thư không dông dài, cô chỉ bảo rằng các cô gái sống ở đây để giúp đỡ quân doanh những chuyện như nấu cơm, may vá.
Sau cùng Thẩm Phong đành mặc Ninh Thư. Có một tiền lệ là Ninh Thư ở đây, không dùng được lý do con gái không sống trong doanh trại được.
Ninh Thư không biết chuyện kinh thành đang dậy sóng vì cô. Đơn giản vì cô quá tàn bạo, lại còn thu nhận nhiều con gái trong quân doanh nữa. Hành động của cô đã đả kích nho sinh thối nát, rằng con gái mà lên chiến trường thì sau này gò bó con gái trong tam tòng tứ đức kiểu gì.
Và lại càng không dễ dàng trói buộc con gái.
Quần thần dậy sóng.
Lý Ôn vẫn vô cảm trên ghế rồng nhưng đôi mắt lại mang nét cười. Anh đọc đi đọc lại mấy lần tấu chương, anh hài lòng trước những việc Ninh Thư đã làm.
Kế tiếp anh nhìn xuống các đại thần bên dưới, thản nhiên lên tiếng: “Ừ, thủ đoạn tàn nhẫn thật. Hay là thế này đi, cử một trong số các khanh đến biên cương, nếu các khanh có thể sống sót trở về trẫm sẽ bãi miễn công chúa Gia Huệ, được chứ?”
Quần thần: ...
Hoàng thượng muốn bọn họ chết đây mà.
Lý Ôn luôn giữ thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, người chết có thể bổ sung người khác thay thế ngay trước vấn đề thát tử. Lý Ôn chỉ mong đám thần tử hủ bại này chết hết mới vui.
Các đại thần đều rụt cổ, xóa nhòa sự tồn tại của bản thân.
Không lâu sau Ninh Thư nhận được thư Lý Ôn gửi cô, trong thư viết hai chữ giỏi lắm.
Ninh Thư đã hiểu ý của Lý Ôn. Xem ra Lý Ôn đồng tình với hành động của cô. Được Lý Ôn ủng hộ Ninh Thư càng thêm yên lòng.
Bây giờ khu vực lều trại của Ninh Thư đã trở thành căn cứ của con gái, là cấm địa của đàn ông. Khóe môi Ninh Thư cong ý cười, con gái mặc áo giáp múa trường thương tua đỏ trông khá ra dáng.
Coi như họ là thế lực để lại cho nguyên chủ đi, sau khi cô rời khỏi thế này, hy vọng nguyên chủ có thể sống thư thái hơn.
Ninh Thư đang đứng trên tường thành nguy nga tráng lệ nhìn những thi thể thát tử dưới tường thành. Cô trải mắt nhìn khắp thảo nguyên, phía xa là núi tuyết, cảnh biên giới thật tráng lệ.
Theo sau Ninh Thư là Thái Tang mặc giáp toàn thân, cô hỏi Ninh Thư: “Công chúa, người Bắc Mạc có đất đai rộng lớn như vậy, tại sao vẫn muốn cướp đồ của ta chứ?”
Ninh Thư trả lời nhẹ nhàng: “Trộm nhiều sinh nghiện, ngồi mát ăn bát vàng nó quen rồi, trồng trọt vất vả không phải việc thát tử làm được.”
Có lẽ do Hách Liên Anh bị thương nên dạo gần đây không có thát tử đến quấy rầy biên quan. Ngoại trừ hằng ngày luyện công và luyện công, Ninh Thư cũng đang suy nghĩ cách đối phó với kỵ binh thát tử.
Thát tử giỏi kỵ binh, ngựa và người đều to khỏe. Kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách đối phó kỵ binh, nếu một trăm người đổi một thát tử Bắc Mạc thật e là Ninh Thư sẽ đau lòng đến suy sụp mất, làm vậy là chồng chất mạng người đấy.
Nói chung là phải nghĩ cách.
Ninh Thư dạo quanh tường thành và bắt gặp Đoạn Tinh Huy. Đoạn Tinh Huy bước lên trước chắp tay chào Ninh Thư, “Mạt tướng bái kiến công chúa.”
Ninh Thư ừ nhẹ một tiếng. Ngang qua Đoạn Tinh Huy thế nhưng Đoạn Tinh Huy thấy công chúa Gia Huệ chẳng cả để mắt đến mình, hắn không nhịn được hỏi: “Công chúa Gia Huệ, người sẽ đi theo nhị vương tử Bắc Mạc sao?”
Ninh Thư dừng bước, cô xoay người chau mày với Đoạn Tinh Huy, “Hình như việc này không liên quan đến Đoạn thị vệ. Vả lại chuyện của bổn cung và nhị vương tử Bắc Mạc không đến lượt ngươi đàm tiếu. Nếu lời đồn của ngươi rêu rao trong quân đội, cẩn thận bổn cung lấy cái mạng chó nhà ngươi.”
Đoạn Tinh Huy hơi hơi khom người, khẳng định: “Mạt tướng đã rõ.”
Ninh Thư hừ lạnh rồi dẫn Thái Tang về doanh trại.
Thát tử chỉ giỏi cướp, rõ ràng bộ binh không yếu thế hơn kỵ binh.
Trời đổ trận tuyết lớn, chưa qua một ngày tuyết đã bao phủ tất cả.
Có vẻ Thẩm Phong khá lo lắng. Thường thì thời tiết thế này dê bò sẽ chết cóng, mà đây chính là thời điểm thát tử cướp bóc, cho rất nhiều quân lục soát khắp nơi.
Ninh Thư vẫn không nghĩ ra cách đối phó kỵ binh. Cách hữu dụng nhất đó là bắn chết thát tử trên lưng ngựa bằng cung tên.
Thẩm Phong đã có tuổi, ông không tin thắng trận mà chỉ muốn dùng kinh nghiệm vốn có để bảo vệ biên cương.
Ninh Thư thì lại muốn khiến thát tử bị thương nặng, cô đề nghị Thẩm Phong cho đặt cung tên cỡ lớn trên tường thành.
Thẩm Phong gật đầu trước đề nghị của Ninh Thư rồi đi sắp xếp. Đoạn Tinh Huy vẫn luôn theo bên cạnh Thẩm Phong, hắn trái lo phải nghĩ, đại chiến sắp đến rồi Đoạn Tinh Huy không kiềm chế được phải an ủi Ninh Thư, “Công chúa, thật ra chúng ta chỉ cần bảo vệ được tường thành đã xem như thắng lợi rồi.”
Ninh Thư rất là cạn lời, Đoạn Tinh Huy nói với cô câu này nghĩa là gì?
Ninh Thư cũng đang chuẩn bị cho đại chiến.
“Công chúa, trận này hãy cho chúng nô tỳ lên cùng đi.” Thái Tang cầu xin Ninh Thư, “Các cô ấy đều muốn đi theo ạ.”
Ninh Thư ra khỏi lều trại và trông thấy lính nữ xếp hàng ngay ngắn trước mặt cô. Các cô ấy không quá xinh đẹp, thậm chí không có vóc dáng quyến rũ, thế nhưng khí thế tỏa ra từ các cô không hề kém đàn ông.
Các cô đều quỳ nghiêm một gối xuống đất chào Ninh Thư, “Tham kiến tướng quân tả tiên phong.”
Ninh Thư hô hào hùng: “Đứng dậy đi, sắp có đại chiến rồi các cô có sợ không?”
“Không sợ.” Giọng con gái không trầm khàn như con trai nhưng hòa với nhau nghe rộn ràng động lòng người.
“Cung tên là cách tốt nhất để đối phó với thát tử, từ giờ trở đi huấn luyện bắn tên!”
“Điều quan trọng khi bắn tên đó là lực tay.” Ninh Thư chỉ vào bia ngắm, “Ngắm bắn bia ngắm.”
Ninh Thư giương cung kéo tên trước, dồn sức kéo tên bay đến hồng tâm, lực tay mạnh đến mức bắn thủng cả hồng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.