Chương 68: Tướng Quân Yêu Thôn Nữ (Kết)
Ngận Thị Kiểu Tình
09/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Có vẻ như xác định được công chúa Gia Huệ đã ổn, chẳng bao lâu sau Hách Liên Anh lại đến tấn công thành trì. Hách Liên Anh cười rạng ngời hạnh phúc khi thấy công chúa Gia Huệ đứng trên thành.
Công chúa Gia Huệ nhìn Hách Liên Anh, cái gã này... Kẻ độc ác như hắn cũng biết cười như thế sao, kẻ tàn nhẫn lại mưu mô sẽ không cười như vậy.
Hắn đang cười cái gì? Chẳng lẽ thấy mình không chết nên thất vọng đến bại não?
Công chúa Gia Huệ sờ roi bên hông, ra lệnh: “Bắn tên.”
Đoạn Tinh Huy nhìn nàng, bây giờ công chúa Gia Huệ càng kiêu sa ngạo mạn hơn, nàng như thay một lớp sức sống mới. Công chúa Gia Huệ của bây giờ không còn lạnh lùng thanh cao mà khi mím môi càng thêm đẹp quý phái, thần thái lại khác xưa.
Quả thật Đoạn Tinh Huy đến bị công chúa Gia Huệ làm cho hồ đồ. Công chúa Gia Huệ ngày trước nhìn hắn vô cùng lạnh nhạt, bị đôi mắt của nàng quét qua giống như bí mật nội tâm bị phơi ra hết, đôi mắt nàng ngày ấy là trào phúng là ghét bỏ.
Còn ánh mắt của công chúa Gia Huệ nhìn hắn bây giờ có biến chuyển kỳ lạ, có may mắn và rất nhiều thanh thản, cái nhìn như nhìn người xa lạ.
Đoạn Tinh Huy: ...
Đoạn Tinh Huy tan nát cõi lòng, hắn nhìn với theo bóng dáng công chúa Gia Huệ mà cảm thấy đã để vụt mất thứ gì đó quan trọng, trái tim trở nên trống trải, trống trải đến mức khiến người ta khó chịu.
Trận chiến này đánh đến đầu xuân. Đầu xuân khi tuyết tan, Hách Liên Anh dẫn tàn binh về thảo nguyên, trước khi trở về vẫn ngước nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt giảo hoạt quyến luyến.
Công chúa Gia Huệ bật cười thành tiếng, nàng không còn là cô gái đáng thương trong giấc mơ kia nữa. Nàng mãi mãi là công chúa Gia Huệ tôn quý nhất triều Đại Ung.
Khải hoàn về triều, khoảnh khắc lại trông thấy Lý Ôn là nước mắt công chúa Gia Huệ tuôn rơi. Thế giới này chỉ có hoàng huynh là người thân của nàng thôi.
Lý Ôn vui mừng ngắm nghía công chúa Gia Huệ, một lát sau mới lên tiếng: “Muội lại thay đổi rồi?”
“Vâng?” Công chúa Gia Huệ không hiểu.
Lý Ôn hạ chỉ, sau khi công chúa Gia Huệ chết được phép chôn cất trong hoàng lăng hưởng khói lửa nhân gian. Đây là vinh dự cực lớn, chưa từng có một công chúa nào được nhận vinh quang này.
Mặc dù công chúa là muội muội hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, gả đi là thành người nhà người khác vậy nên vinh quang này bị đại thần càu nhàu.
Lý Ôn chẳng nói chẳng rằng, đầy đại thân cực lực phản đối đến biên giới, cho đi trấn biên cương luôn. Đang hưởng thụ cuộc sống phồn hoa kinh thành, đang đứng nói không đau lưng cũng phải đến trấn biên giới hết.
Tiếp theo là khoảnh khắc luận công ban thưởng. Khi ban thưởng công lao cho Đoạn Tinh Huy, Lý Ôn nhìn qua công chúa Gia Huệ, công chúa Gia Huệ thản nhiên nói: “Luận công ban thưởng là đúng, hoàng huynh đừng cố kỵ thần muội.”
Cảm xúc của Đoạn Tinh Huy rất hỗn loạn khi biết mình trở thành Phiêu kỵ đại tướng quân nhị phẩm. Hắn nhìn công chúa Gia Huệ ngồi trên đại điện mà cảm xúc càng phức tạp hơn.
Cảm xúc quá trĩu nặng, Đoạn Tinh Huy gần như về Đoạn phủ bằng tốc độ nhanh nhất. Không thể phủ nhận rằng hắn đang rất hối hận.
Cổng Đoạn phủ náo nhiệt lạ thường, Đoạn Tinh Huy mặc áo giáp trở về trong vinh quang. Đoạn phu nhân nhìn thấy con trai thì mừng đến phát khóc, đau lòng quở hắn đen đi gầy đi.
Đôi mắt Đoạn Tinh Huy lướt qua Nguyên Đông sau cùng rơi xuống Nhị Nha. Nàng mặc váy lụa Hồ xanh, cài trâm đầy đầu. Nàng vui vẻ cười hở răng nhưng rồi ngay lập tức nhận ra không đúng nên vội vàng cười mỉm.
Nhị Nha nhanh chóng cười không hở răng với Đoạn Tinh Huy, mà không biết rằng cười kiểu này khiến khuôn mặt nàng gượng gạo, không được tự nhiên. Qua một mùa đông, Nhị Nha không còn chỗ dựa Đoạn Tinh Huy đã mất đi nét đẹp tự nhiên và sự tự do bay bổng rồi.
Mỗi một động tác của Nhị Nha bây giờ đều theo một khuôn phép hệt như một con rối vậy.
Đoạn Tinh Huy nhìn nụ cười của nàng mà bất giác trong đầu hiện lên gương mặt của công chúa Gia Huệ. Nàng ấy có thể thè lưỡi liếm máu ở khóe miệng, vẻ mặt nàng ấy tà mị quyến rũ động lòng người.
Đoạn Tinh Huy cưới Nhị Nha làm Nhị Nha vô cùng hạnh phúc. Đoạn Tinh Huy uống rất nhiều, thậm chí còn rơi nước mắt trong tiệc rượu, có thể do buổi lễ, hoặc là do hối hận.
Cuộc sống của Nhị Nha và Đoạn Tinh Huy không tốt đẹp như mong đợi. Đoạn Tinh Huy cho Nhị Nha làm vợ cả nhưng lại không thực hiện ước hẹn một đời của một đôi vợ chồng. Bên cạnh hắn có những phụ nữ khác nhưng không còn công chúa Gia Huệ. Đoạn Tinh Huy chẳng mảy may để ý đến có bao nhiêu phụ nữ không phải nàng. Cuộc đời của hắn đã không hạnh phúc như mong muốn.
Trái tim Nhị Nha như găm thành trăm mảnh, không cam lòng cũng không chịu được người đàn ông mình chung đụng với phụ nữ khác.
Bây giờ công chúa Gia Huệ trở thành vầng trăng sáng, trở thành nốt chu sa trong lòng Đoạn Tinh Huy. Thứ không có được là thứ đẹp nhất, đời này Đoạn Tinh Huy không có được công chúa Gia Huệ, công chúa Gia Huệ đã trở thành người mà hắn mong mỏi không với tới được rồi.
Sau khi kết thúc chiến sự, Bắc Mạc cử sứ giả đến đồng ý ký hiệp ước, hiệp ước hai trăm năm hai nước không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng có một điều kiện, đó là để công chúa Gia Huệ hòa thân với nhị vương tử Bắc Mạc Hách Liên Anh.
Vẫn chưa chết lòng muông dạ thú nữa!
Công chúa Gia Huệ bật cười, nàng có chết cũng sẽ không chết ở Bắc Mạc. Lần này công chúa Gia Huệ chưa lên tiếng Lý Ôn đã phản đối ngay.
Sứ giả Bắc Mạc vừa rời đi, công chúa Gia Huệ nói với Lý Ôn cô sẵn sàng đi trấn biên cương, thậm chí sẵn sàng cả đời không lấy chồng để ngăn chặn thát tử Bắc Mạc.
Gia Huệ nói thẳng ra rằng, thế gian này không có đàn ông xứng đôi với cô. Lý Ôn bông đùa: “Nếu gặp được người đàn ông xuất sắc như hoàng huynh cũng không gả ư?”
Công chúa Gia Huệ mỉm cười, “Người như hoàng huynh thế gian chỉ có một người, không có kẻ khác.”
Đoạn Tinh Huy đứng trên đại điện nghe những lời của công chúa Gia Huệ, hắn chợt nhớ đến công chúa Gia Huệ của rất lâu về trước từng nói hắn là chàng trai tốt nhất thế gian này. Còn giờ cái bóng của hắn khó mà rơi vào đáy mắt của nàng.
Công chúa Gia Huệ cấp tốc về đến biên giới trong đêm, nàng dẫn theo lính nữ đi quan sát trên tường thành. Hàng thát tử treo trên tường thành không bị băng tuyết bao phủ đã lộ ra hình dạng vốn có của xác chết.
Xác chết lộ ra khuôn mặt đau đớn dữ tợn, trở thành các cỗ thây khô. Thái Tang nói với công chúa Gia Huệ: “Cả thát tử giờ cũng không dám nhìn các thi thể này, các thát tử vào trong thành buôn bán không dám đi đường lớn. Dân chúng ở đây đều gọi công chúa là Chiến thần nương nương đấy ạ, họ còn đúc tượng đề biển trường sinh cho nương nương cơ.”
Công chúa Gia Huệ cười không trả lời. Vậy mà không lâu sau trong thành dựng một tượng đá lớn vả lại còn là tượng công chúa Gia Huệ mặc khôi giáp treo roi bên hông thật. Ở đó tóc cô buộc cao, sợi tóc tung bay theo gió, đôi mắt cao quý bất khuất.
Nhìn bức tượng mà công chúa Gia Huệ rơi nước mắt. Nàng là công chúa tôn quý của Đại Ung, là công chúa Gia Huệ được người người tôn thờ chứ không phải công chúa dơ dáy của một nước.
Có vẻ như xác định được công chúa Gia Huệ đã ổn, chẳng bao lâu sau Hách Liên Anh lại đến tấn công thành trì. Hách Liên Anh cười rạng ngời hạnh phúc khi thấy công chúa Gia Huệ đứng trên thành.
Công chúa Gia Huệ nhìn Hách Liên Anh, cái gã này... Kẻ độc ác như hắn cũng biết cười như thế sao, kẻ tàn nhẫn lại mưu mô sẽ không cười như vậy.
Hắn đang cười cái gì? Chẳng lẽ thấy mình không chết nên thất vọng đến bại não?
Công chúa Gia Huệ sờ roi bên hông, ra lệnh: “Bắn tên.”
Đoạn Tinh Huy nhìn nàng, bây giờ công chúa Gia Huệ càng kiêu sa ngạo mạn hơn, nàng như thay một lớp sức sống mới. Công chúa Gia Huệ của bây giờ không còn lạnh lùng thanh cao mà khi mím môi càng thêm đẹp quý phái, thần thái lại khác xưa.
Quả thật Đoạn Tinh Huy đến bị công chúa Gia Huệ làm cho hồ đồ. Công chúa Gia Huệ ngày trước nhìn hắn vô cùng lạnh nhạt, bị đôi mắt của nàng quét qua giống như bí mật nội tâm bị phơi ra hết, đôi mắt nàng ngày ấy là trào phúng là ghét bỏ.
Còn ánh mắt của công chúa Gia Huệ nhìn hắn bây giờ có biến chuyển kỳ lạ, có may mắn và rất nhiều thanh thản, cái nhìn như nhìn người xa lạ.
Đoạn Tinh Huy: ...
Đoạn Tinh Huy tan nát cõi lòng, hắn nhìn với theo bóng dáng công chúa Gia Huệ mà cảm thấy đã để vụt mất thứ gì đó quan trọng, trái tim trở nên trống trải, trống trải đến mức khiến người ta khó chịu.
Trận chiến này đánh đến đầu xuân. Đầu xuân khi tuyết tan, Hách Liên Anh dẫn tàn binh về thảo nguyên, trước khi trở về vẫn ngước nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt giảo hoạt quyến luyến.
Công chúa Gia Huệ bật cười thành tiếng, nàng không còn là cô gái đáng thương trong giấc mơ kia nữa. Nàng mãi mãi là công chúa Gia Huệ tôn quý nhất triều Đại Ung.
Khải hoàn về triều, khoảnh khắc lại trông thấy Lý Ôn là nước mắt công chúa Gia Huệ tuôn rơi. Thế giới này chỉ có hoàng huynh là người thân của nàng thôi.
Lý Ôn vui mừng ngắm nghía công chúa Gia Huệ, một lát sau mới lên tiếng: “Muội lại thay đổi rồi?”
“Vâng?” Công chúa Gia Huệ không hiểu.
Lý Ôn hạ chỉ, sau khi công chúa Gia Huệ chết được phép chôn cất trong hoàng lăng hưởng khói lửa nhân gian. Đây là vinh dự cực lớn, chưa từng có một công chúa nào được nhận vinh quang này.
Mặc dù công chúa là muội muội hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, gả đi là thành người nhà người khác vậy nên vinh quang này bị đại thần càu nhàu.
Lý Ôn chẳng nói chẳng rằng, đầy đại thân cực lực phản đối đến biên giới, cho đi trấn biên cương luôn. Đang hưởng thụ cuộc sống phồn hoa kinh thành, đang đứng nói không đau lưng cũng phải đến trấn biên giới hết.
Tiếp theo là khoảnh khắc luận công ban thưởng. Khi ban thưởng công lao cho Đoạn Tinh Huy, Lý Ôn nhìn qua công chúa Gia Huệ, công chúa Gia Huệ thản nhiên nói: “Luận công ban thưởng là đúng, hoàng huynh đừng cố kỵ thần muội.”
Cảm xúc của Đoạn Tinh Huy rất hỗn loạn khi biết mình trở thành Phiêu kỵ đại tướng quân nhị phẩm. Hắn nhìn công chúa Gia Huệ ngồi trên đại điện mà cảm xúc càng phức tạp hơn.
Cảm xúc quá trĩu nặng, Đoạn Tinh Huy gần như về Đoạn phủ bằng tốc độ nhanh nhất. Không thể phủ nhận rằng hắn đang rất hối hận.
Cổng Đoạn phủ náo nhiệt lạ thường, Đoạn Tinh Huy mặc áo giáp trở về trong vinh quang. Đoạn phu nhân nhìn thấy con trai thì mừng đến phát khóc, đau lòng quở hắn đen đi gầy đi.
Đôi mắt Đoạn Tinh Huy lướt qua Nguyên Đông sau cùng rơi xuống Nhị Nha. Nàng mặc váy lụa Hồ xanh, cài trâm đầy đầu. Nàng vui vẻ cười hở răng nhưng rồi ngay lập tức nhận ra không đúng nên vội vàng cười mỉm.
Nhị Nha nhanh chóng cười không hở răng với Đoạn Tinh Huy, mà không biết rằng cười kiểu này khiến khuôn mặt nàng gượng gạo, không được tự nhiên. Qua một mùa đông, Nhị Nha không còn chỗ dựa Đoạn Tinh Huy đã mất đi nét đẹp tự nhiên và sự tự do bay bổng rồi.
Mỗi một động tác của Nhị Nha bây giờ đều theo một khuôn phép hệt như một con rối vậy.
Đoạn Tinh Huy nhìn nụ cười của nàng mà bất giác trong đầu hiện lên gương mặt của công chúa Gia Huệ. Nàng ấy có thể thè lưỡi liếm máu ở khóe miệng, vẻ mặt nàng ấy tà mị quyến rũ động lòng người.
Đoạn Tinh Huy cưới Nhị Nha làm Nhị Nha vô cùng hạnh phúc. Đoạn Tinh Huy uống rất nhiều, thậm chí còn rơi nước mắt trong tiệc rượu, có thể do buổi lễ, hoặc là do hối hận.
Cuộc sống của Nhị Nha và Đoạn Tinh Huy không tốt đẹp như mong đợi. Đoạn Tinh Huy cho Nhị Nha làm vợ cả nhưng lại không thực hiện ước hẹn một đời của một đôi vợ chồng. Bên cạnh hắn có những phụ nữ khác nhưng không còn công chúa Gia Huệ. Đoạn Tinh Huy chẳng mảy may để ý đến có bao nhiêu phụ nữ không phải nàng. Cuộc đời của hắn đã không hạnh phúc như mong muốn.
Trái tim Nhị Nha như găm thành trăm mảnh, không cam lòng cũng không chịu được người đàn ông mình chung đụng với phụ nữ khác.
Bây giờ công chúa Gia Huệ trở thành vầng trăng sáng, trở thành nốt chu sa trong lòng Đoạn Tinh Huy. Thứ không có được là thứ đẹp nhất, đời này Đoạn Tinh Huy không có được công chúa Gia Huệ, công chúa Gia Huệ đã trở thành người mà hắn mong mỏi không với tới được rồi.
Sau khi kết thúc chiến sự, Bắc Mạc cử sứ giả đến đồng ý ký hiệp ước, hiệp ước hai trăm năm hai nước không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng có một điều kiện, đó là để công chúa Gia Huệ hòa thân với nhị vương tử Bắc Mạc Hách Liên Anh.
Vẫn chưa chết lòng muông dạ thú nữa!
Công chúa Gia Huệ bật cười, nàng có chết cũng sẽ không chết ở Bắc Mạc. Lần này công chúa Gia Huệ chưa lên tiếng Lý Ôn đã phản đối ngay.
Sứ giả Bắc Mạc vừa rời đi, công chúa Gia Huệ nói với Lý Ôn cô sẵn sàng đi trấn biên cương, thậm chí sẵn sàng cả đời không lấy chồng để ngăn chặn thát tử Bắc Mạc.
Gia Huệ nói thẳng ra rằng, thế gian này không có đàn ông xứng đôi với cô. Lý Ôn bông đùa: “Nếu gặp được người đàn ông xuất sắc như hoàng huynh cũng không gả ư?”
Công chúa Gia Huệ mỉm cười, “Người như hoàng huynh thế gian chỉ có một người, không có kẻ khác.”
Đoạn Tinh Huy đứng trên đại điện nghe những lời của công chúa Gia Huệ, hắn chợt nhớ đến công chúa Gia Huệ của rất lâu về trước từng nói hắn là chàng trai tốt nhất thế gian này. Còn giờ cái bóng của hắn khó mà rơi vào đáy mắt của nàng.
Công chúa Gia Huệ cấp tốc về đến biên giới trong đêm, nàng dẫn theo lính nữ đi quan sát trên tường thành. Hàng thát tử treo trên tường thành không bị băng tuyết bao phủ đã lộ ra hình dạng vốn có của xác chết.
Xác chết lộ ra khuôn mặt đau đớn dữ tợn, trở thành các cỗ thây khô. Thái Tang nói với công chúa Gia Huệ: “Cả thát tử giờ cũng không dám nhìn các thi thể này, các thát tử vào trong thành buôn bán không dám đi đường lớn. Dân chúng ở đây đều gọi công chúa là Chiến thần nương nương đấy ạ, họ còn đúc tượng đề biển trường sinh cho nương nương cơ.”
Công chúa Gia Huệ cười không trả lời. Vậy mà không lâu sau trong thành dựng một tượng đá lớn vả lại còn là tượng công chúa Gia Huệ mặc khôi giáp treo roi bên hông thật. Ở đó tóc cô buộc cao, sợi tóc tung bay theo gió, đôi mắt cao quý bất khuất.
Nhìn bức tượng mà công chúa Gia Huệ rơi nước mắt. Nàng là công chúa tôn quý của Đại Ung, là công chúa Gia Huệ được người người tôn thờ chứ không phải công chúa dơ dáy của một nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.