Chương 85: Vợ Của Chủ Tịch (17)
Ngận Thị Kiểu Tình
11/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Khi Tiêu Diễn và hai đứa con về nhà họ Tiêu, lúc nhìn thấy Ninh Thư thì cả ba đều sững sờ, vẻ mặt tỏ rõ không thể tin nổi.
Tiêu Diễn là người lớn nên nhanh chóng giấu nhẹm vẻ mặt thất vọng nhưng hai đứa trẻ lại muốn bật khóc, đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, hức một tiếng khóc luôn.
Tô Tiểu Bảo vừa lau nước mắt vừa nhìn Ninh Thư đầy buồn bã và thất vọng.
Ninh Thư chau mày, sao đây, thấy cô không chết, sống sờ sờ ở đây có phải rất thất vọng không?
Nhìn thấy hai cục cưng, ông bà Tiêu bỗng mỉm cười, liên tục nói nhớ muốn chết, trời ơi, nghĩ đến mà đau hết cả lòng.
Hai đứa bé nhanh chóng bỏ qua không khí nặng nề ở nhà họ Tiêu. Tô Tiểu Bảo vừa giả vờ làm nũng vừa nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hận thù.
Ninh Thư chọi mắt với Tiêu Diễn, ngay lập tức Tiêu Diễn cảm thấy mình như bị dội một chậu nước lạnh rồi đóng băng toàn thân.
Cái cảm giác bị nhìn thấu này, suy nghĩ trong lòng đều bị đối phương hiểu hết này làm tận cùng trái tim Tiêu Diễn trào dâng giận dữ và chột dạ.
“Thứ đàn bà độc ác nhà cô lại gây ra chuyện gì rồi?” Tiêu Diễn mở lời nạt nộ Ninh Thư, Ninh Thư nhìn anh ta dửng dưng rồi bước lên trước một bước, Tiêu Diễn bất giác lùi về sau một bước.
Anh ta nhanh chóng ý thức được bản thân đang sợ ả đàn bà lươn lẹo độc ác, thế là anh ta cáu: “Cô…”
Lúc này, một người mặc đồng phục cảnh sát bước vào, đó là đội trưởng đội cảnh sát hôm qua.
Lúc đội trưởng vào nhà, người nhà họ Tiêu không hề chào hỏi. Ninh Thư hỏi đội trưởng: “Đội trưởng, người phụ nữ kia đã khai chưa?”
Đội trưởng nhìn Ninh Thư, trả lời: “Đã khai rồi, bà ta nói vì ghét cô nên mới nảy sinh ý định giết người.”
Đậu má, cô có thù oán gì với một bà đầu bếp chứ. Ninh Thư liếc qua Tiêu Diễn, Tiêu Diễn ngồi trên ghế, trông mặt khá đắc chí, mắt hìn cảnh sát đầy miệt thị.
Đội trưởng nói tiếp với Ninh Thư: “Theo như những gì bà ta khai, là vì cô luôn sỉ nhục bà ta, chê thức ăn bà ta nấu không ăn được, luôn bới móc, thậm chí còn đánh chửi bà ta nên khiến bà ta ghi hận trong lòng.”
Ninh Thư: …
Tiêu Diễn bật cười thành tiếng: “Tô Nhiễm, thứ đàn bà độc ác nhà cô còn hành hạ cả người giúp việc cơ.”
Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Diễn hung tợn, muốn giết cô còn muốn gán tội danh độc ác cho cô nữa đấy.
Không biết Tiêu Diễn đã cho đầu bếp kia cái gì hay ho.
Đội trưởng không nói thêm gì, chỉ nói đôi câu với Ninh Thư rồi đi.
Ninh Thư nhìn Tiêu Diễn đắc chí mà cười khẩy một cái.
Trông thấy Ninh Thư không chết, Tiêu Diễn rất thất vọng, giờ anh cũng không buồn liếc cả mắt qua Ninh Thư nên dẫn hai đứa con đi mất.
Tuy ông bà Tiêu muốn giờ giờ phút phút ở cạnh hai bé con, thế nhưng ở đây còn có thứ đàn bà độc ác Ninh Thư, họ biết hai bé con ở nhà họ Tiêu không an toàn.
Ninh Thư vờ như không nhìn thấy những đôi mắt ấy, cô lẳng lặng chờ giây phút nhà họ Tiêu chao đảo.
Sớm nay không khí ở nhà họ Tiêu có vẻ vô cùng lo lắng, giống như dây cung bị kéo căng, dẫu vậy Ninh Thư vẫn vô tư ăn sáng.
Ông Tiêu nghiêm túc đến phát sợ ngồi trên ghế nắm chặt cây gậy ba toong trong tay. Bà Tiêu trông thấy giờ này Ninh Thư vẫn có tâm trạng ăn uống thì lườm Ninh Thư căm hận.
Một lúc sau, Tiêu Diễn dẫn Tô Manh và hai con về hỏi ông Tiêu: “Bố à đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cổ phiếu công ty ta lại sụt giảm không ngừng thế.”
Ông Tiêu gõ mạnh cây gậy, “Bắt đầu từ đêm qua có một số lượng lớn người bán phá giá cổ phiếu, vốn tưởng sáng nay có thể khống chế được, kết quả giờ đã tụt dốc.”
Tô Manh không hiểu chuyện kinh doanh, cô nhìn về phía Ninh Thư, lên án: “Tô Nhiễm, giờ là lúc nào mà chị còn vô tư ăn uống được, chị không sốt ruột chút nào à?”
Ninh Thư chớp mắt hờ hững nhìn qua Tô Manh, “Ồ, mặt lành rồi hả, đừng có mà nổ trước mặt tôi.”
Tô Manh chợt sợ đến be mặt, trợn to đôi mắt long lanh lên án Ninh Thư.
Nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp, Tô Đại Bảo giang tay chắn trước người Tô Manh, hằn học quát: “Không được phép ức hiếp mẹ tôi, đồ đàn bà độc ác.”
Mẹ nó cô đã làm gì độc ác hả, cô còn chưa bắt đầu độc ác đâu.
Tô Manh ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Đại Bảo, “Mẹ không sao, có con bảo vệ mẹ, khắp thế giới này không ai có thể làm hại mẹ.”
“Vâng, con sẽ mãi mãi bảo vệ mẹ.” Tô Đại Bảo quyết tâm, mặt mũi tỏa sáng, nó chỉ Ninh Thư, “Cô đừng mơ tưởng làm hại mẹ tôi.”
Ninh Thư: …
Nói như thể cô làm gì Tô Manh rồi ấy.
Công ty nhà họ Tiêu phá sản, thị trường chứng khoán tụt dốc không phanh, rất nhiều dân cổ phiếu đến náo loạn trước cửa công ty, thậm chí có người còn ném phân vào trong công ty.
Ngày xưa bá chủ thoáng cái sụp đổ. Chuyện này không ngoài dự đoán của Ninh Thư, không chỉ Lý Tu Văn muốn đối phó nhà họ Tiêu, còn rất nhiều đối thủ khác muốn róc thịt nhà họ Tiêu.
Có thể nhận xét là hệ quả từ nhiều khía cạnh đã hạ gục nhà họ Tiêu.
Quả đúng là chiến trường không máu, thời thế đổi thay trong chớp mắt.
Nhà họ Tiêu thất bại triệt để, nhanh đến mức người nhà họ Tiêu còn chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì, cứ vậy đã phá sản rồi.
Ông Tiêu như già thêm mười tuổi, sau cùng vẫn bất lực phải tuyên bố nhà họ Tiêu phá sản.
Nếu phá sản, biệt thự này cũng thuộc về ngân hàng, người nhà họ Tiêu không được ở lại đây. Điều này khiến ông Tiêu suýt nữa hộc máu, cả một đời tung hoành lại có kết thúc như vậy.
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến hoa mắt chóng mặt, khiến người ta không kịp định hình. Bấy giờ Ninh Thư mới cảm nhận được rõ ràng, nam phụ không kém nam chính, thậm chí còn trâu bò hơn cả nam chính, im hơi lặng tiếng mà đã khiến nhà họ Tiêu phá sản rồi. Người trâu bò như thế mà chỉ thích nữ chính, liều cả mạng để làm hiệp sĩ tiếp mâm đấy.
Trong lúc nhà họ Tiêu đang sóng gió, đội trưởng dẫn đội cảnh sát đến bắt Tiêu Diễn, Tiêu Diễn vùng vằng kịch liệt, quát: “Các người dựa vào đâu mà bắt tôi.”
Ông Tiêu gằn giọng quát: “Sao các người có thể vô duyên vô cớ bắt người, có còn luật lệ không đấy.” Mặc dù bây giờ nhà họ Tiêu suy bại, thế nhưng ông Tiêu vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, vẫn bố đời trước mặt đội trưởng.
Đội trưởng mặt không cảm xúc lấy một tờ giấy ra, nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Tiêu Diễn bị tình nghi cố gắng mua chuộc người giết hại vợ mình, bây giờ phải dẫn về thẩm vấn.”
Tiêu Diễn cứng đờ người, nhìn Ninh Thư oán thán, lớn tiếng: “Đồ đàn bà độc ác nhà cô, tôi sẽ không tha cho cô.”
Ôi đệch, bỗng nhiên Ninh Thư nhận ra cô nên làm gì với người tích cực mang đến phiền hà cho mình, cô không quan tâm Tiêu Diễn đang gào thét mà nói với đội trưởng: “Đội trưởng, ông nhìn xem anh ta vẫn đang đe dọa tôi kìa.”
Ninh Thư vừa nói câu này lập tức đón nhận mấy cặp mắt thù hằn, bao gồm Tô Manh và đám người nhà họ Tiêu.
“Sao chị làm vậy được.” Tô Manh lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin nổi, “Chị định cứ ghét Tiêu Diễn mãi à, chị làm thế lòng chị thoải mái hơn sao? Chị làm thế chỉ càng khiến Tiêu Diễn ghét chị, anh ấy sẽ không bao giờ yêu chị đâu.”
Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng, tặng ngay cho Tô Manh một phát tát, “Câm mồm, không thì đừng trách tôi rút lưỡi cô.”
Khi Tiêu Diễn và hai đứa con về nhà họ Tiêu, lúc nhìn thấy Ninh Thư thì cả ba đều sững sờ, vẻ mặt tỏ rõ không thể tin nổi.
Tiêu Diễn là người lớn nên nhanh chóng giấu nhẹm vẻ mặt thất vọng nhưng hai đứa trẻ lại muốn bật khóc, đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, hức một tiếng khóc luôn.
Tô Tiểu Bảo vừa lau nước mắt vừa nhìn Ninh Thư đầy buồn bã và thất vọng.
Ninh Thư chau mày, sao đây, thấy cô không chết, sống sờ sờ ở đây có phải rất thất vọng không?
Nhìn thấy hai cục cưng, ông bà Tiêu bỗng mỉm cười, liên tục nói nhớ muốn chết, trời ơi, nghĩ đến mà đau hết cả lòng.
Hai đứa bé nhanh chóng bỏ qua không khí nặng nề ở nhà họ Tiêu. Tô Tiểu Bảo vừa giả vờ làm nũng vừa nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hận thù.
Ninh Thư chọi mắt với Tiêu Diễn, ngay lập tức Tiêu Diễn cảm thấy mình như bị dội một chậu nước lạnh rồi đóng băng toàn thân.
Cái cảm giác bị nhìn thấu này, suy nghĩ trong lòng đều bị đối phương hiểu hết này làm tận cùng trái tim Tiêu Diễn trào dâng giận dữ và chột dạ.
“Thứ đàn bà độc ác nhà cô lại gây ra chuyện gì rồi?” Tiêu Diễn mở lời nạt nộ Ninh Thư, Ninh Thư nhìn anh ta dửng dưng rồi bước lên trước một bước, Tiêu Diễn bất giác lùi về sau một bước.
Anh ta nhanh chóng ý thức được bản thân đang sợ ả đàn bà lươn lẹo độc ác, thế là anh ta cáu: “Cô…”
Lúc này, một người mặc đồng phục cảnh sát bước vào, đó là đội trưởng đội cảnh sát hôm qua.
Lúc đội trưởng vào nhà, người nhà họ Tiêu không hề chào hỏi. Ninh Thư hỏi đội trưởng: “Đội trưởng, người phụ nữ kia đã khai chưa?”
Đội trưởng nhìn Ninh Thư, trả lời: “Đã khai rồi, bà ta nói vì ghét cô nên mới nảy sinh ý định giết người.”
Đậu má, cô có thù oán gì với một bà đầu bếp chứ. Ninh Thư liếc qua Tiêu Diễn, Tiêu Diễn ngồi trên ghế, trông mặt khá đắc chí, mắt hìn cảnh sát đầy miệt thị.
Đội trưởng nói tiếp với Ninh Thư: “Theo như những gì bà ta khai, là vì cô luôn sỉ nhục bà ta, chê thức ăn bà ta nấu không ăn được, luôn bới móc, thậm chí còn đánh chửi bà ta nên khiến bà ta ghi hận trong lòng.”
Ninh Thư: …
Tiêu Diễn bật cười thành tiếng: “Tô Nhiễm, thứ đàn bà độc ác nhà cô còn hành hạ cả người giúp việc cơ.”
Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Diễn hung tợn, muốn giết cô còn muốn gán tội danh độc ác cho cô nữa đấy.
Không biết Tiêu Diễn đã cho đầu bếp kia cái gì hay ho.
Đội trưởng không nói thêm gì, chỉ nói đôi câu với Ninh Thư rồi đi.
Ninh Thư nhìn Tiêu Diễn đắc chí mà cười khẩy một cái.
Trông thấy Ninh Thư không chết, Tiêu Diễn rất thất vọng, giờ anh cũng không buồn liếc cả mắt qua Ninh Thư nên dẫn hai đứa con đi mất.
Tuy ông bà Tiêu muốn giờ giờ phút phút ở cạnh hai bé con, thế nhưng ở đây còn có thứ đàn bà độc ác Ninh Thư, họ biết hai bé con ở nhà họ Tiêu không an toàn.
Ninh Thư vờ như không nhìn thấy những đôi mắt ấy, cô lẳng lặng chờ giây phút nhà họ Tiêu chao đảo.
Sớm nay không khí ở nhà họ Tiêu có vẻ vô cùng lo lắng, giống như dây cung bị kéo căng, dẫu vậy Ninh Thư vẫn vô tư ăn sáng.
Ông Tiêu nghiêm túc đến phát sợ ngồi trên ghế nắm chặt cây gậy ba toong trong tay. Bà Tiêu trông thấy giờ này Ninh Thư vẫn có tâm trạng ăn uống thì lườm Ninh Thư căm hận.
Một lúc sau, Tiêu Diễn dẫn Tô Manh và hai con về hỏi ông Tiêu: “Bố à đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cổ phiếu công ty ta lại sụt giảm không ngừng thế.”
Ông Tiêu gõ mạnh cây gậy, “Bắt đầu từ đêm qua có một số lượng lớn người bán phá giá cổ phiếu, vốn tưởng sáng nay có thể khống chế được, kết quả giờ đã tụt dốc.”
Tô Manh không hiểu chuyện kinh doanh, cô nhìn về phía Ninh Thư, lên án: “Tô Nhiễm, giờ là lúc nào mà chị còn vô tư ăn uống được, chị không sốt ruột chút nào à?”
Ninh Thư chớp mắt hờ hững nhìn qua Tô Manh, “Ồ, mặt lành rồi hả, đừng có mà nổ trước mặt tôi.”
Tô Manh chợt sợ đến be mặt, trợn to đôi mắt long lanh lên án Ninh Thư.
Nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp, Tô Đại Bảo giang tay chắn trước người Tô Manh, hằn học quát: “Không được phép ức hiếp mẹ tôi, đồ đàn bà độc ác.”
Mẹ nó cô đã làm gì độc ác hả, cô còn chưa bắt đầu độc ác đâu.
Tô Manh ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Đại Bảo, “Mẹ không sao, có con bảo vệ mẹ, khắp thế giới này không ai có thể làm hại mẹ.”
“Vâng, con sẽ mãi mãi bảo vệ mẹ.” Tô Đại Bảo quyết tâm, mặt mũi tỏa sáng, nó chỉ Ninh Thư, “Cô đừng mơ tưởng làm hại mẹ tôi.”
Ninh Thư: …
Nói như thể cô làm gì Tô Manh rồi ấy.
Công ty nhà họ Tiêu phá sản, thị trường chứng khoán tụt dốc không phanh, rất nhiều dân cổ phiếu đến náo loạn trước cửa công ty, thậm chí có người còn ném phân vào trong công ty.
Ngày xưa bá chủ thoáng cái sụp đổ. Chuyện này không ngoài dự đoán của Ninh Thư, không chỉ Lý Tu Văn muốn đối phó nhà họ Tiêu, còn rất nhiều đối thủ khác muốn róc thịt nhà họ Tiêu.
Có thể nhận xét là hệ quả từ nhiều khía cạnh đã hạ gục nhà họ Tiêu.
Quả đúng là chiến trường không máu, thời thế đổi thay trong chớp mắt.
Nhà họ Tiêu thất bại triệt để, nhanh đến mức người nhà họ Tiêu còn chưa kịp định hình đã xảy ra chuyện gì, cứ vậy đã phá sản rồi.
Ông Tiêu như già thêm mười tuổi, sau cùng vẫn bất lực phải tuyên bố nhà họ Tiêu phá sản.
Nếu phá sản, biệt thự này cũng thuộc về ngân hàng, người nhà họ Tiêu không được ở lại đây. Điều này khiến ông Tiêu suýt nữa hộc máu, cả một đời tung hoành lại có kết thúc như vậy.
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến hoa mắt chóng mặt, khiến người ta không kịp định hình. Bấy giờ Ninh Thư mới cảm nhận được rõ ràng, nam phụ không kém nam chính, thậm chí còn trâu bò hơn cả nam chính, im hơi lặng tiếng mà đã khiến nhà họ Tiêu phá sản rồi. Người trâu bò như thế mà chỉ thích nữ chính, liều cả mạng để làm hiệp sĩ tiếp mâm đấy.
Trong lúc nhà họ Tiêu đang sóng gió, đội trưởng dẫn đội cảnh sát đến bắt Tiêu Diễn, Tiêu Diễn vùng vằng kịch liệt, quát: “Các người dựa vào đâu mà bắt tôi.”
Ông Tiêu gằn giọng quát: “Sao các người có thể vô duyên vô cớ bắt người, có còn luật lệ không đấy.” Mặc dù bây giờ nhà họ Tiêu suy bại, thế nhưng ông Tiêu vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, vẫn bố đời trước mặt đội trưởng.
Đội trưởng mặt không cảm xúc lấy một tờ giấy ra, nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Tiêu Diễn bị tình nghi cố gắng mua chuộc người giết hại vợ mình, bây giờ phải dẫn về thẩm vấn.”
Tiêu Diễn cứng đờ người, nhìn Ninh Thư oán thán, lớn tiếng: “Đồ đàn bà độc ác nhà cô, tôi sẽ không tha cho cô.”
Ôi đệch, bỗng nhiên Ninh Thư nhận ra cô nên làm gì với người tích cực mang đến phiền hà cho mình, cô không quan tâm Tiêu Diễn đang gào thét mà nói với đội trưởng: “Đội trưởng, ông nhìn xem anh ta vẫn đang đe dọa tôi kìa.”
Ninh Thư vừa nói câu này lập tức đón nhận mấy cặp mắt thù hằn, bao gồm Tô Manh và đám người nhà họ Tiêu.
“Sao chị làm vậy được.” Tô Manh lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin nổi, “Chị định cứ ghét Tiêu Diễn mãi à, chị làm thế lòng chị thoải mái hơn sao? Chị làm thế chỉ càng khiến Tiêu Diễn ghét chị, anh ấy sẽ không bao giờ yêu chị đâu.”
Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng, tặng ngay cho Tô Manh một phát tát, “Câm mồm, không thì đừng trách tôi rút lưỡi cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.