Chương 72: Vợ Của Chủ Tịch (4)
Ngận Thị Kiểu Tình
11/02/2021
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư nhìn Tiêu Diễn và Tô Manh dùng dằng suýt thì ôm ngay tại trận mà co giật khóe miệng. Tuy Tô Manh đang giãy giụa thế nhưng chẳng hiểu sao hai cơ thể cứ ngày càng sán lại gần nhau.
Cãi nhau ở trong này luôn, mẹ nó rõ ràng cảnh này là đang âu yếm mà nhỉ.
“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.” Tô Manh đấm ngực Tiêu Diễn cùng với đó quát nhẹ: “Không cho phép anh quấn lấy tôi, anh đã có vợ rồi, tôi không muốn làm vợ lẽ đâu.”
Tiêu Diễn ôm chặt eo của Tô Manh, cười dụ hoặc gợi cảm, anh ta nói ẩn ý: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ quấn lấy em, đời này em không rời xa tôi được đâu. Em đã sinh cho tôi hai đứa con, em là mẹ của con tôi.”
“Không có, không có.” Tô Manh quyệt miệng, nắm đấm trắng nhỏ xinh đấm nhẹ vào ngực Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn cong môi cười dụ hoặc: “Tôi nói là em thì là em.”
Hai anh chị chìm trong tình yêu tươi đẹp mà không hề quan tâm đến người ngoài đang không đỡ nổi.
“Ọe…” Ninh Thư không kiềm chế được thật nên đành phải nôn mửa. Hai anh chị đang ôm nhau cùng lườm Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng xua tay, “Xin lỗi tôi không nhịn được. Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh buồn nôn như thế này bao giờ nên tự nhiên không nhịn được. Xin lỗi nhé, hai người tiếp tục đi, tìm chỗ nào đó mà tiếp tục đi.”
Chim chuột trước mặt cô à, Ninh Thư muốn rửa mắt lắm rồi.
Cảnh tượng quăng liêm sỉ, vứt tam quan, âu yếm bồ bịch trước mặt vợ giữa ban ngày như thế là việc cầm dao rạch trái tim người ta đó.
Tô Manh đẩy Tiêu Diễn ra, cô chỉ vào Tiêu Diễn, ngón tay trắng nõn chỉ vào Tiêu Diễn vờ như tức giận lại như đang làm nũng, “Tôi cảnh cáo anh, anh không được đến gần tôi cũng không được chạm vào tôi. Tôi không có hứng thú với chồng của phụ nữ khác đâu, hứ.”
Ninh Thư: Cứu với huhu…
Ninh Thư ôm ngực, suýt là hộc máu mồm. Cô không biết hình dung nữ chính Tô Manh này kiểu gì nữa, ngốc nghếch ngây ngô ngọt ngào hả? Hay ngây thơ xinh xắn? Hay không có lòng dạ độc ác? Hình như chẳng phải cái nào hết, nói chuẩn là ngang ngược tùy hứng, miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thực.
Nếu đã không có hứng thú với Tiêu Diễn thật thì có thể trốn luôn đi không để Tiêu Diễn tìm được nữa như bảy năm trước ấy. Không thì tìm hiệp sĩ đổ vỏ nào đó xem như bố của đám con. Bên cạnh Tô Manh có rất nhiều hiệp sĩ đổ vỏ mà.
Tô Manh tuyên bố một tràng hùng hồn rồi xoay người bỏ đi, Tiêu Diễn vừa khổ vừa giận đuổi theo.
Ninh Thư cảm thấy mình chui ra từ sự căm ghét của vũ trụ, cô tình nguyện giết người như thế giới trước chứ không muốn đối mặt với nam nữ chính kiểu này.
Làm góa phụ cũng không tệ lắm nhỉ? Ninh Thư sờ hông theo thói quen nhưng không sờ thấy roi da. Nguyện vọng của nguyên chủ là không ly hôn, cô cũng không vụt chết hai người họ được.
Có chồng như Tiêu Diễn còn chẳng bằng làm góa phụ cơ.
Ninh Thư rất muốn giết người, cô rất thích cách giải quyết sự việc đơn giản bạo lực.
Tiêu Diễn đuổi theo Tô Manh đã quay trở lại phòng bệnh, anh ta hét lên với Ninh Thư: “Tô Nhiễm, tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ yêu cô, người tôi yêu là Tô Manh.” Ninh Thư chớp mắt nghiêng đầu nhìn cái người chẳng hiểu sao hét lên với cô kia.
Định mệnh bị thần kinh à. Tôi đâu có ý kiến gì, anh yêu Tô Manh đi mà yêu Tô Manh, anh hét lên với tôi làm gì. Ninh Thư đang đậu xanh rau má trong lòng.
“Tô Nhiễm, tốt hơn hết cô nên thức thời một chút, đừng có động đến Tô Manh nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Tiêu Diễn dằn mặt, đôi mắt chán ghét cùng cực, mang theo sự ngoan độc chỉ muốn trừ khử thế nhưng dường như vẫn đang kiêng kị điều gì đó.
Ninh Thư vén chăn ra, cô bước đến trước mặt Tiêu Diễn. Tiêu Diễn nhìn Ninh Thư đầy căm tức, giễu cợt hời hợt: “Cô bỏ cái tư tưởng đó đi. Tôi sẽ không bao giờ yêu phụ nữ gian dối độc ác như cô.”
Cô bước đến trước mặt Tiêu Diễn mới nhận ra Tiêu Diễn cường tráng thật. Vai rộng eo thon ba vòng hoàn hảo, đường nét khuôn mặt góc nào ra góc đấy, bộ âu phục mặc trên người hợp với cái mặt khôi ngô của anh ta.
Vừa đẹp trai lại có tiền, lại còn có năng lực một đêm bảy lần, tất cả mọi điều tốt đẹp nhất đều đổ dồn vào anh ta, anh ta đạt yêu cầu để được phụ nữ nhòm ngó.
Định mệnh, Ninh Thư chưa từng gặp ai vô lại, rõ ràng mình quá đáng mà vẫn lý lẽ hùng hồn như vậy. Ninh Thư không hề nhìn thấy chút trách nhiệm với vợ nào ở người đàn ông này. Không ra dáng đàn ông lại còn biến vợ mình trở thành chướng ngại lớn nhất cho tình yêu của mình. Sau rồi người ta còn sống hạnh phúc mà không thẹn với lòng nữa chứ.
Thật không hiểu nổi thế giới của nhân vật chính.
Ninh Thư cười khẩy, cô nhấc đầu gối thụi một phát vào phía dưới của Tiêu Diễn. Ninh Thư thụi bằng toàn bộ sức mạnh, cô hết chịu nổi Tiêu Diễn xàm le trước mặt cô rồi.
Tiêu Diễn không ngờ Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng lại đá khu vực nhạy cảm của anh ta, anh ta đau đến hét lên. Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, một tay vịn tường một tay che háng, quấn chân khom lưng trông cực kỳ đau đớn.
“C… cô…” Tiêu Diễn đỏ bừng mặt nhìn Ninh Thư chằm chằm vừa khiếp đảm vừa đau đớn, quả nhiên không ngờ được cô ả vẫn luôn quyến luyến anh lại động tay động chân.
Quả thật rất thốn.
Ninh Thư cười khẩy, cô vỗ bả vai Tiêu Diễn đang khom lưng che háng, “Cảm thấy đau lắm, cảm thấy sắp vỡ rồi, cảm thấy đau chết đi được đúng không. Khoảnh khắc tôi mất con còn đau hơn thế này gấp trăm vạn lần, ha ha ha…”
“Tô Nhiễm…” Giọng Tiêu Diễn gần như rít ra từ kẽ răng, nghe vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đục ngầu như thể muốn nuốt sống Ninh Thư. Anh ta kéo cổ tay Ninh Thư, kéo mạnh đến mức chỉ muốn vặn gãy tay Ninh Thư luôn.
Sắc mặt Ninh Thư vẫn không hề biến chuyển, cô cố chịu cái đau từ cổ tay để dồn toàn lực vào tay kia giáng cho Tiêu Diễn một cái bạt tai mạnh. Bốp một tiếng, cô tát Tiêu Diễn lệch mặt luôn rồi.
Ninh Thư đanh giọng: “Bỏ ra.”
Có vẻ như Tiêu Diễn bị cái tát này của Ninh Thư đánh thức, cõi lòng anh ta dâng lên sự nhục nhã cùng cực. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Diễn chưa từng bị người khác đánh, vả lại còn là tát vào mặt như thế này.
Lỗ mũi Tiêu Diễn phập phồng, anh ta ngoảnh mặt lại lườm Ninh Thư đầy ngoan độc, đôi mắt đục ngầu muốn cắn xé người khác.
Ninh Thư vẫn chẳng đổi sắc mặt trước cái nhìn của Tiêu Diễn. Người chị đây còn dám giết, ánh mắt này đâu có dọa được chị.
“Bỏ ra.” Ninh Thư nhắc nhở nhẹ nhàng.
Tiêu Diễn càng bóp tay Ninh Thư mạnh hơn, gần như muốn bóp nát cổ tay Ninh Thư.
“Bỏ ra.”
“Bốp…” Một cái bạt tai mạnh.
“Bỏ ra.”
“Bốp…” Một cái bạt tai mạnh.
“Tôi bảo là bỏ ra.”
“Bốp, bốp…” Những tiếng bạt tai mạnh liên tục vang lên.
Ninh Thư nhìn Tiêu Diễn và Tô Manh dùng dằng suýt thì ôm ngay tại trận mà co giật khóe miệng. Tuy Tô Manh đang giãy giụa thế nhưng chẳng hiểu sao hai cơ thể cứ ngày càng sán lại gần nhau.
Cãi nhau ở trong này luôn, mẹ nó rõ ràng cảnh này là đang âu yếm mà nhỉ.
“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.” Tô Manh đấm ngực Tiêu Diễn cùng với đó quát nhẹ: “Không cho phép anh quấn lấy tôi, anh đã có vợ rồi, tôi không muốn làm vợ lẽ đâu.”
Tiêu Diễn ôm chặt eo của Tô Manh, cười dụ hoặc gợi cảm, anh ta nói ẩn ý: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ quấn lấy em, đời này em không rời xa tôi được đâu. Em đã sinh cho tôi hai đứa con, em là mẹ của con tôi.”
“Không có, không có.” Tô Manh quyệt miệng, nắm đấm trắng nhỏ xinh đấm nhẹ vào ngực Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn cong môi cười dụ hoặc: “Tôi nói là em thì là em.”
Hai anh chị chìm trong tình yêu tươi đẹp mà không hề quan tâm đến người ngoài đang không đỡ nổi.
“Ọe…” Ninh Thư không kiềm chế được thật nên đành phải nôn mửa. Hai anh chị đang ôm nhau cùng lườm Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng xua tay, “Xin lỗi tôi không nhịn được. Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh buồn nôn như thế này bao giờ nên tự nhiên không nhịn được. Xin lỗi nhé, hai người tiếp tục đi, tìm chỗ nào đó mà tiếp tục đi.”
Chim chuột trước mặt cô à, Ninh Thư muốn rửa mắt lắm rồi.
Cảnh tượng quăng liêm sỉ, vứt tam quan, âu yếm bồ bịch trước mặt vợ giữa ban ngày như thế là việc cầm dao rạch trái tim người ta đó.
Tô Manh đẩy Tiêu Diễn ra, cô chỉ vào Tiêu Diễn, ngón tay trắng nõn chỉ vào Tiêu Diễn vờ như tức giận lại như đang làm nũng, “Tôi cảnh cáo anh, anh không được đến gần tôi cũng không được chạm vào tôi. Tôi không có hứng thú với chồng của phụ nữ khác đâu, hứ.”
Ninh Thư: Cứu với huhu…
Ninh Thư ôm ngực, suýt là hộc máu mồm. Cô không biết hình dung nữ chính Tô Manh này kiểu gì nữa, ngốc nghếch ngây ngô ngọt ngào hả? Hay ngây thơ xinh xắn? Hay không có lòng dạ độc ác? Hình như chẳng phải cái nào hết, nói chuẩn là ngang ngược tùy hứng, miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thực.
Nếu đã không có hứng thú với Tiêu Diễn thật thì có thể trốn luôn đi không để Tiêu Diễn tìm được nữa như bảy năm trước ấy. Không thì tìm hiệp sĩ đổ vỏ nào đó xem như bố của đám con. Bên cạnh Tô Manh có rất nhiều hiệp sĩ đổ vỏ mà.
Tô Manh tuyên bố một tràng hùng hồn rồi xoay người bỏ đi, Tiêu Diễn vừa khổ vừa giận đuổi theo.
Ninh Thư cảm thấy mình chui ra từ sự căm ghét của vũ trụ, cô tình nguyện giết người như thế giới trước chứ không muốn đối mặt với nam nữ chính kiểu này.
Làm góa phụ cũng không tệ lắm nhỉ? Ninh Thư sờ hông theo thói quen nhưng không sờ thấy roi da. Nguyện vọng của nguyên chủ là không ly hôn, cô cũng không vụt chết hai người họ được.
Có chồng như Tiêu Diễn còn chẳng bằng làm góa phụ cơ.
Ninh Thư rất muốn giết người, cô rất thích cách giải quyết sự việc đơn giản bạo lực.
Tiêu Diễn đuổi theo Tô Manh đã quay trở lại phòng bệnh, anh ta hét lên với Ninh Thư: “Tô Nhiễm, tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ yêu cô, người tôi yêu là Tô Manh.” Ninh Thư chớp mắt nghiêng đầu nhìn cái người chẳng hiểu sao hét lên với cô kia.
Định mệnh bị thần kinh à. Tôi đâu có ý kiến gì, anh yêu Tô Manh đi mà yêu Tô Manh, anh hét lên với tôi làm gì. Ninh Thư đang đậu xanh rau má trong lòng.
“Tô Nhiễm, tốt hơn hết cô nên thức thời một chút, đừng có động đến Tô Manh nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Tiêu Diễn dằn mặt, đôi mắt chán ghét cùng cực, mang theo sự ngoan độc chỉ muốn trừ khử thế nhưng dường như vẫn đang kiêng kị điều gì đó.
Ninh Thư vén chăn ra, cô bước đến trước mặt Tiêu Diễn. Tiêu Diễn nhìn Ninh Thư đầy căm tức, giễu cợt hời hợt: “Cô bỏ cái tư tưởng đó đi. Tôi sẽ không bao giờ yêu phụ nữ gian dối độc ác như cô.”
Cô bước đến trước mặt Tiêu Diễn mới nhận ra Tiêu Diễn cường tráng thật. Vai rộng eo thon ba vòng hoàn hảo, đường nét khuôn mặt góc nào ra góc đấy, bộ âu phục mặc trên người hợp với cái mặt khôi ngô của anh ta.
Vừa đẹp trai lại có tiền, lại còn có năng lực một đêm bảy lần, tất cả mọi điều tốt đẹp nhất đều đổ dồn vào anh ta, anh ta đạt yêu cầu để được phụ nữ nhòm ngó.
Định mệnh, Ninh Thư chưa từng gặp ai vô lại, rõ ràng mình quá đáng mà vẫn lý lẽ hùng hồn như vậy. Ninh Thư không hề nhìn thấy chút trách nhiệm với vợ nào ở người đàn ông này. Không ra dáng đàn ông lại còn biến vợ mình trở thành chướng ngại lớn nhất cho tình yêu của mình. Sau rồi người ta còn sống hạnh phúc mà không thẹn với lòng nữa chứ.
Thật không hiểu nổi thế giới của nhân vật chính.
Ninh Thư cười khẩy, cô nhấc đầu gối thụi một phát vào phía dưới của Tiêu Diễn. Ninh Thư thụi bằng toàn bộ sức mạnh, cô hết chịu nổi Tiêu Diễn xàm le trước mặt cô rồi.
Tiêu Diễn không ngờ Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng lại đá khu vực nhạy cảm của anh ta, anh ta đau đến hét lên. Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, một tay vịn tường một tay che háng, quấn chân khom lưng trông cực kỳ đau đớn.
“C… cô…” Tiêu Diễn đỏ bừng mặt nhìn Ninh Thư chằm chằm vừa khiếp đảm vừa đau đớn, quả nhiên không ngờ được cô ả vẫn luôn quyến luyến anh lại động tay động chân.
Quả thật rất thốn.
Ninh Thư cười khẩy, cô vỗ bả vai Tiêu Diễn đang khom lưng che háng, “Cảm thấy đau lắm, cảm thấy sắp vỡ rồi, cảm thấy đau chết đi được đúng không. Khoảnh khắc tôi mất con còn đau hơn thế này gấp trăm vạn lần, ha ha ha…”
“Tô Nhiễm…” Giọng Tiêu Diễn gần như rít ra từ kẽ răng, nghe vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đục ngầu như thể muốn nuốt sống Ninh Thư. Anh ta kéo cổ tay Ninh Thư, kéo mạnh đến mức chỉ muốn vặn gãy tay Ninh Thư luôn.
Sắc mặt Ninh Thư vẫn không hề biến chuyển, cô cố chịu cái đau từ cổ tay để dồn toàn lực vào tay kia giáng cho Tiêu Diễn một cái bạt tai mạnh. Bốp một tiếng, cô tát Tiêu Diễn lệch mặt luôn rồi.
Ninh Thư đanh giọng: “Bỏ ra.”
Có vẻ như Tiêu Diễn bị cái tát này của Ninh Thư đánh thức, cõi lòng anh ta dâng lên sự nhục nhã cùng cực. Từ nhỏ đến lớn Tiêu Diễn chưa từng bị người khác đánh, vả lại còn là tát vào mặt như thế này.
Lỗ mũi Tiêu Diễn phập phồng, anh ta ngoảnh mặt lại lườm Ninh Thư đầy ngoan độc, đôi mắt đục ngầu muốn cắn xé người khác.
Ninh Thư vẫn chẳng đổi sắc mặt trước cái nhìn của Tiêu Diễn. Người chị đây còn dám giết, ánh mắt này đâu có dọa được chị.
“Bỏ ra.” Ninh Thư nhắc nhở nhẹ nhàng.
Tiêu Diễn càng bóp tay Ninh Thư mạnh hơn, gần như muốn bóp nát cổ tay Ninh Thư.
“Bỏ ra.”
“Bốp…” Một cái bạt tai mạnh.
“Bỏ ra.”
“Bốp…” Một cái bạt tai mạnh.
“Tôi bảo là bỏ ra.”
“Bốp, bốp…” Những tiếng bạt tai mạnh liên tục vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.