Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 402: Ấn ký quỷ dị

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

23/03/2017

Rốt cuộc là cái gì, trải qua thời gian ba vạn năm vẫn khiến hắn từ đầu đến cuối coi Âm Cửu U là kẻ thù sống còn? Nàng nghe nói thời gian là liều thuốc tốt trị liệu hết thảy đau đớn, cuối cùng vô luận là vui mừng , thống khổ, cừu hận, bi thương , trải qua thời gian cuối cùng cũng sẽ dần dần phai nhạt. Hắn thì sao, tại sao cứ cố chấp như vậy ?

Trường Thiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng ,một lát sau nói: “Huống chi, hồn lực của chín mươi vạn Tiên yêu này, sợ rằng nhất thời Âm Cửu U còn chưa nắm được trong tay. Hắn có phiền toái của mình, hơn nữa phiền toái này không hề nhỏ chút nào .”

“Là gì?” Đây thật là một hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó. Bất kể nguyên nhân gì, nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm trước.

Trên mặt Trường Thiên lộ ra biểu tình kỳ quái. Nàng không trách hắn, bởi vì sau khi hắn nói xong, sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.

“Phân thân của hắn, phân thân trông coi mấy chục vạn hồn lực làm phản rồi.”

“Cái gì?” Nàng cho là mình nghe lầm.

Hắn rất kiên nhẫn nói một lần: “Ta nói, phân thân của Âm Cửu U phản bội hắn, cầm lấy một khoản hồn lực này trốn đi.”

“. . . . . .” Nàng ôm lấy đầu, đột nhiên cảm thấy thông minh không đủ dùng, trong đầu tựa hồ có rất nhiều quạ đen đang bay múa, “Phân thân Âm Cửu U cũng tiếp nhận ý thức của bản thể ! Đây là. . . . . . Mình phản bội mình?” Loại chuyện logic cỡ này có thể xảy ra sao? Tuyệt đối là tin tức giật gân nhất năm a.

“Từ trí nhớ Đoan Mộc Ngạn mới biết, trước lúc Âm Cửu U bị trấn áp còn có tám phân thân ở lại bên ngoài, năng lực tám phân thân này cùng sức mạnh đều không giống nhau. Đoan Mộc Ngạn cùng phần lớn phân thân vẫn duy trì liên lạc, nhưng một phân thân mạnh nhất ở hơn bốn nghìn năm trước hoàn toàn không có tin tức. Đoan Mộc Ngạn không thể xác định hắn đã chết đi hay là phản bội, nhưng mỗi khi cô hồn vô chủ ở chiến trường Bắc Phương đều có người giành trước lấy đi. Theo suy đoán này, khả năng rất lớn là hắn.”

Nàng kinh ngạc đứng lên, đi tới đi lui vài lần mới miễn cưỡng chống lại sự lo lắng ở trong lòng. Ngẩng đầu lên nói: “Chàng nói là, diệt trừ bản thân Âm Cửu U , bên ngoài còn có bảy phân thân của hắn tồn taị? !” Không trách được tới chỗ nào cũng có thể nghe được tin tức của hắn, thì ra là người này quả nhiên có mấy phân thân, đang ở Nam Chiêm bộ châu làm mưa làm gió.

“Không, là sáu.” Trường Thiên lắc đầu nói, “Còn có một phân thân cũng mất tích, ước chừng ở hơn một nghìn năm trước. Đoan Mộc Ngạn hoài nghi hắn đã chết.”

“Tại sao lại cho rằng đã chết? Nói không chừng hai phân thân phản bội đã gộp vào cùng nhau.” Nàng nhìn có chút hả hê nói.

“Dĩ nhiên là có khả năng đó. Tuy nhiên trước khi phân thân thứ hai biến mất, tin tức cuối cùng là từ Đông Hải truyền đến. Ngắn đến chỉ có hai chữ: ‘ vĩnh biệt ’.”

Nàng nói giỡn nói: “Nghe giống như là nghĩ không thông, nhảy xuống biển tự tử. Nếu nói hồn lực bị cướp đi rồi, những khác phân thân vì sao không nghĩ biện pháp dừng lại cuộc chiến tranh này, để tránh may quần áo cưới cho người khác?”

“Nha đầu ngốc!” Hắn bị lời này chọc cho bật cười, “Chiến tranh nơi nào giống như nàng nghĩ, nói dừng là dừng? Ở trong đó tích tụ lâu ngày rất nhiều cừu hận, chua cay cùng nhiệt huyết, cũng sẽ thúc đẩy chiến tranh tiếp tục . Âm Cửu U chỉ châm một ngòi lửa, sau đó nhìn thế cục Bắc Phương càng ngày càng ác liệt, đến cuối cùng chính hắn muốn cũng không có lực ngăn cản. Cái này giống như nàng trước kia đã nói với ta chính là cái kia. . . . . . hộp ma Pandora giống nhau, có thể mở ra bằng sức người. Nhưng chuyện sau đó phải nghe theo Thiên Mệnh.”

“Nhưng mà đám người Đoan Mộc Ngạn truy xét nhiều năm sau, đã tra ra một ít dấu vết của lão Đại.” Hắn dùng từ “Lão Đại” để nói đến phân thân mạnh nhất của Âm Cửu U “Cho nên một đường đuổi lại đây. Có chứng cớ biểu hiện phân thân lão Đại từng xuất hiện tại Thiên Kim đường. Cho nên Đoan Mộc Ngạn cũng đến thành Khách Thập Nạp ở sa mạc, ừ cơ hồ là cùng thời điểm với nàng. Sau hắn lại từ con gái của lâu chủ Xuân Như Hải của Nạp Kim lâu là Xuân Nghi Tĩnh biết được không ít tin tức nội bộ Thiên Kim đường. . . . . .”

“Chờ một chút!” Nàng lên tiếng cắt đứt, “Xuân Nghi Tĩnh? Làm sao lại liên quan đến hắn ? Hắn và chúng ta đều ở thành Khách Thập Nạp, chẳng lẽ. . . . . .”

Hắn gật đầu: “Nàng mặc dù đuổi đi Trần Định, nhưng sau đó Đoan Mộc Ngạn đã tới. Xuân Nghi Tĩnh chính xác là rơi vào trong tay của hắn . Sau đó cô gái này đối với hắn nói gì nghe nấy, đem rất nhiều bí mật của Thiên Kim đường phân bộ nói cho hắn nghe. Sau lại hắn nhận được tin tức Ẩn Lưu trồng ra Long Tượng quả, cho nên một đường theo tới nơi này.”

Nguy hiểm thật, quả nhiên là nguy hiểm thật! Ninh Tiểu Nhàn sợ vỗ vỗ bộ ngực. Xuân Nghi Tĩnh gặp sắc lang không phải là chuyện nàng quan tâm, dù sao nàng đã hết tình hết nghĩa. May là lúc ấy Đồ Tẫn vì làm việc trộm cắp, trước đem trí nhớ của Xuân Nghi Tĩnh xoá sạch. Nếu không chuyện nàng lấy đi Phần quang Kính nhất định sẽ bị Đoan Mộc Ngạn biết được, nếu bị biết được đoàn người các nàng không thể có ngày yên ổn

Nói tới đây, nàng hướng Trường Thiên nói về việc phát sinh trong lúc mình chiến đấu ở trong Thức Hải, làm Trường Thiên lo lắng không dứt. Đang nói đến lúc cái kia ký hiệu trong Thức Hải. Trường Thiên đột nhiên biến sắc nói: “Cái gì?”

Dĩ nhiên theo kiến thức của hắn, suy tư hồi lâu cũng không bắt được vấn đề chính, cho nên nói: “Để cho ta vào xem một chút. Ta muốn đi vào trong Thức Hải của nàng nhìn xem ký hiệu kia ”

“Đi vào nhìn. . . . . . Nhìn? Chàng cũng có bản lĩnh như Âm Cửu U ?” Tại sao nàng đột nhiên có ý nghĩ xấu xa?

Hắn tất nhiên không biết trong nội tâm nàng suy nghĩ, rất tự nhiên nói: “Nha đầu ngốc, nàng chớ quên, ở trong Thần Ma ngục này, ta có một nửa thời gian nghiên cứu bản lĩnh của hắn. Phương pháp hồn tu ta tất nhiên không tinh thâm bằng hắn, nhưng có biết sơ qua.”

Cũng đúng. Hmm, nàng nhớ tới ở Nham thành, hắn dùng thần thông sưu hồn đi vào giấc mộng tới trợ giúp nàng tiến vào trí nhớ nha hoàn Bảo Châu, bây giờ nghĩ lại, cái này cũng là một trong những bản lĩnh của Âm Cửu U sao.

Trường Thiên đưa ra một ít An Hồn Hương, sau đó đem nàng ôm đến trên gối. Nhìn vẻ mặt nàng thấp thỏm , Trường Thiên hôn môi của nàng một lúc lâu, ôn nhu triền miên làm nàng nhắm mắt lại, lúc này mới thấp giọng nói: “Thả lỏng là tốt rồi, đừng kháng cự. Sẽ không đau đâu .”

“Thật…sẽ không đau”? Được rồi, nàng thừa nhận nàng có suy nghĩ lung tung, trên mặt không nhịn được đỏ lên. Nàng ngửi thấy mùi thơm kỳ dị, tâm tình càng ngày càng buông lỏng, sau đó cũng cảm giác được Trường Thiên đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên huyệt thái dương của nàng, thần lực nhu hòa cuồn cuộn không dứt truyền tới. Sau đó, hắn nhẹ nhàng hôn lên ấn đường giữa hai hàng lông mày của nàng.

“Ong” một tiếng, thần thức mở rộng vô hạn, đợi thời điểm nàng phục hồi lại tinh thần, đã đứng ở trong Thức Hải của mình, mà nguyên thần Trường Thiên đứng ở bên cạnh nàng, tự do tự tại , Trường Thiên không có khóa quấn quanh thân.

Đứng ở giữa sóng biếc với trời xanh, ánh sáng chiếu rọi trên mặt Trường Thiên,nàng thấy Trường Thiên đẹp đến mức làm cho người khác không thở nổi.

” Thức Hải của nàng rất đẹp.” Hắn khẽ mỉm cười khen ngợi “Ký hiệu ở đâu, chỉ cho ta xem.”

Nàng kéo tay hắn. Cùng nhau xuống dưới Thức Hải, nhiều lần tìm kiếm, rốt cục dưới đáy biển tìm được cái ký hiệu kỳ dị kia.”. . . . . . Chính là nó. Thời điểm cùng Đoan Mộc Ngạn chiến đấu, nó hiện ra ánh sáng màu tím giống như ánh sáng thuỷ tinh. Tinh lọc khắp Thức Hải.”

Nàng theo bản năng nhìn thẳng Trường Thiên, cho nên không có nhận ra vẻ mặt đột biến của hắn, loại kinh ngạc này cùng Đoan Mộc Ngạn phân thân giống nhau vạn phần, phảng phất giống như vẻ mặt thấy quỷ. Không, vẻ mặt còn đặc sắc hơn

Sắc mặt Trường Thiên trong một chốc lát trở nên tái nhợt vô cùng, sau đó chầm chậm chuyển thành âm hiểm, cuối cùng đưa tay đi vuốt ve cái ký hiệu bất động kia.

Nàng liền nhìn ra chuyện này có cái gì đó không đúng, nàng không dám thở mạnh, lẳng lặng ngây ngô nhìn hắn xuất thần,

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trường Thiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng. Ninh Tiểu Nhàn dám đánh cuộc, trong nháy mắt này. Nàng trông thấy trong mắt của hắn nghi ngờ, cùng cừu hận, nhưng là một giây sau , những thứ tâm tình này toàn bộ biến mất, tốc độ nhanh đến mức làm cho nàng nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác. Nhưng giác quan nhạy cảm của nàng nhận thấy, hắn và nàng trong lúc vô tình tựa hồ sinh ra ngăn cách cùng hiểu lầm. Nàng rất sợ Trường Thiên như vậy. Không nhịn được lôi kéo tay áo của hắn hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Hắn không nói chuyện, thậm chí con ngươi cũng không chuyển động.

“Đi ra ngoài rồi hãy nói.” Qua thật lâu, tiếng nói của hắn mới sâu kín vang lên, sau đó hắn lôi kéo nguyên thần của nàng rời khỏi Thức Hải.

“Đó là cái gì?” Nàng thúc dục hỏi hắn.

Ánh mắt Trường Thiên nóng rực vô cùng, tựa hồ muốn dùng đôi mắt màu vàng nhìn xuyên thấu nàng: “Đây là dấu hiệu linh thề.” Hắn gằn từng chữ, “Nàng không phải hỏi ta, đây là cái ký hiệu gì sao? A. Đây là thượng cổ yêu Văn, ý là chữ ‘ U ’. Đây là dấu hiệu linh thề Âm Cửu U đánh dấu!”

“. . . . . Cái gì?” May là hiện tại công phu trấn định của nàng tiến nhanh, nếu không thiếu chút bị thông tin như sấm sét giữa trời quang này kích động hồn bay lên trời. Nàng run run giọng nói: “Ta nghe không hiểu, chàng lặp lại lần nữa!” Thần a, không phải là ý tứ đó chứ !

“Ta nói. . . . . .” Trường Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm cảnh của mình.”Không biết từ lúc nào, Âm Cửu U ở trong Thức Hải của nàng gieo xuống ấn ký linh thề.”

Ninh Tiểu Nhàn nhất thời giống như bị giẫm phải cái đuôi con mèo nhỏ nhảy lên, giọng the thé nói: “Gạt người, gạt người! Làm sao có thể, cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy hắn!” Nàng mặt mũi trắng bệch nghiêm mặt nhìn Trường Thiên. Đột nhiên hiểu phản ứng lúc trước của hắn từ đâu mà đến, môi đỏ mọng run lên hai cái, không nhịn được ôm cổ hắn, đầu tựa vào trong lòng ngực của hắn, vội la lên: “Ta không biết ấn ký này từ đâu tới đây , thật không biết. Chàng phải tin tưởng ta!”

Trường Thiên mặt không thay đổi để mặc nàng ôm, không có bất kỳ động tác gì. Nàng lần đầu cảm thấy, mình dựa lồng ngực cứng rắn này, cảm giác lạnh như băng, thế nên một cảm giác ủy khuất mãnh liệt cùng khủng hoảng từ đáy lòng dâng lên, thân thể không nhịn được bắt đầu phát run.



Trước đó không lâu Âm Cửu U mới thoát khốn ra từ bên trong núi Ngọc Hốt của Quảng Thành Cung, hai người cũng không từng có chính diện gặp nhau, trong Thức Hải nàng vì sao lại có ấn ký của hắn tồn tại? Trừ phi. . . . . .

Trường Thiên nhất định có khả năng nghĩ đến điều này , cho nên mới phải lập tức làm ra vẻ đối với nàng bất hòa, trừ phi lúc nàng đi tới cái thế giới này, thậm chí là lúc có được chiếc nhẫn mở ra Thần Ma ngục, cùng Âm Cửu U thoát không khỏi liên quan, nếu không hắn sao có biện pháp đem loại linh thề ấn ký vào trong thức hải của nàng?

Nghĩ trước một bước mà nói, hắn muốn lợi dụng nàng có mục đích gì?

Nàng có thể nghĩ đến , Trường Thiên nhất định cũng có thể nghĩ đến, hiện tại trong lòng hắn, tràn đầy cảm giác bị đùa bỡn trong bàn tay, khuất nhục cùng tức giận?

Cái loại cố gắng sống sót kia, tận tâm tận lực như vậy chỉ cho nàng một đường đi về phía tây, tăng lên cảnh giới, chẳng lẽ trong lúc vô tình cũng là kịch bản diễn xuất mà Âm Cửu U viết ? Âm Cửu U thông minh giảo hoạt, công tâm kế này chẳng lẽ không phải rất phù hợp phong cách làm việc của hắn sao?

Nhìn kẻ bình sinh đối đầu mình chạy chung quanh một ván cờ chết, vì căn bản dù đem hết toàn lực cũng không thể nào lấy được tự do, cuối cùng công dã tràng, có phải là mong ước biến thái của hắn hay không? Phải biết rằng Âm Cửu U sống biết bao lâu, ai biết loại lão yêu vạn năm này trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Nàng hoảng sợ nắm chặt tay hắn, cắn răng nói: “Trường Thiên, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn chàng! Chàng nhất định phải tin tưởng ta.” Người nam nhân này là động lực của nàng, là chỗ để nàng dựa dẫm, cũng là lý do cố gắng sống sót duy nhất của nàng trên thế giới này. Mặc dù hắn vẫn sống ở trong Thần Ma ngục, nhưng ngược lại giống như là ràng buộc quan trọng nhất của nàng đối với thế giới này. Không có ràng buộc này, nàng đối với cái thế giới này mà nói, chẳng qua là ngoại nhân không hợp nhau .

Chỉ cần vừa nghĩ bỏ lỡ yêu thương cùng tin tưởng với hắn, nàng cảm thấy tâm can tê liệt.

Nàng xoắn chặt đôi tay. Hắn có thể cảm giác được đau khổ trong lòng nàng bởi vì hắn trái tim mơ hồ bị đau, loại cảm giác gần như hít thở không thông này đối với hắn mà nói tựa hồ thật lâu thật lâu không có xuất hiện qua.

Chỉ nghe nàng đột nhiên lau nước mắt mở miệng, giống như là người chết chìm bắt được một cây cọc gỗ: “Đúng rồi, Đoan Mộc Ngạn lúc ấy cũng kinh ngạc giống như chàng. Điều này nói rõ, nói rõ bản thân Âm Cửu U căn bản cũng không biết chuyện này.” Nàng nghẹn ngào nói.”Ta biết chuyện này không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở trong thế giới của ta , có trí giả đã nói một câu nói, ‘ Sau khi loại bỏ hết thảy là chuyện không có khả năng, còn dư lại dù rất khó tin, nhưng đó mới là sự thật ’!”

Nàng lẩm bẩm nói: “Chàng suy nghĩ một chút, chàng suy nghĩ một chút, nếu như ta là do Âm Cửu U phái tới , giết phân thân Đoan Mộc Ngạn như vậy, đối với hắn lại có chỗ tốt gì? Rồi lại nói. . . . . .”

Đỉnh đầu nàng đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp. Hắn giơ tay phủ trên đỉnh đầu nàng, cắt đứt lời nói nóng lòng chứng minh mình trong sạch của nàng.

Nàng rõ ràng hiểu bàn tay này ẩn chứa sức mạnh, cũng rõ ràng ý nghĩa của bàn tay này, cho nên nàng im lặng, chỉ có nước mắt chảy dài không ngừng.

Một lúc sau, nàng mới yếu ớt nói: “Nếu như chàng không tin. Hãy giết ta đi.”

Điều nàng nói, hắn biết rõ, hắn cũng không nghĩ Ninh Tiểu Nhàn có chủ tâm hại hắn. Đoạn đường đi về phía tây này, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nếu nói dọc theo đường đi nàng đều diễn trò. Hắn tuyệt đối không tin . Nhưng Âm Cửu U, đó là một cây gai ở trong lòng hắn, những thứ có quan hệ cùng người này, hắn hận không được tự tay giết chết. Nếu như trong thời thượng cổ, hắn chụp một cái là nàng có thể bị nát bấy .

Nhưng hắn thấy cặp mắt của người trong ngực bị nước mắt rửa sáng ngời, vô luận như thế nào cũng không thể xuống tay. Quả nhiên bị vây ba vạn năm. Trái tim vốn nguội lạnh của hắn đã trở nên mềm nhũn như vậy sao? Hắn nhớ tới thời gian hai người cùng nhau trải qua khó khăn, nghĩ đến những quỷ kế nhỏ bé của nàng, nhớ đến nàng chơi xấu trong lòng ngực của hắn, bộ dáng làm nũng, nghĩ đến nàng cùng hắn vui đùa, sẽ tự chủ mà tin tưởng nàng

Nếu như Âm Cửu U có thể tính toán những thứ này ở bên trong. Hắn mới thật phục người này.

Thấy người nhỏ bé trong ngực không tiếng động nức nở, hắn bất đắc dĩ thở dài, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng nói: “Ta tin tưởng nàng.”

Thân thể của nàng cứng đờ, nước mắt nóng bỏng chảy tràn ra

Hắn nắm lấy mặt của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên: “Khóc xấu quá.” Tiện tay thả vệ sinh thuật. Ở thời điểm nàng há mồm muốn nói ngăn chặn miệng của nàng.

Nụ hôn này, một chút cũng không ôn nhu. Hắn dùng sức mút đầu lưỡi xinh xắn của nàng, mang đầy bụng bất đắc dĩ cùng phẫn uất, lại dùng hàm răng chiếm lấy môi dưới nàng gặm cắn, cho đến khi trong miệng nếm mùi máu tươi mới bằng lòng buông ra. Nàng căn bản không cảm giác được đau đớn, ôm lấy cổ của hắn kịch liệt đáp lại, mười ngón tay tựa hồ muốn khảm vào trên lưng hắn, trong cơ thể hắn, môi đỏ bị chặn lại phát ra âm thanh, trêu chọc trong lòng hắn xuất hiện ngọn lửa nhỏ, động hai cái liền biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Tựa như bão tuyết ban đêm, hai con sói sưởi ấm lẫn nhau.

Đến thời điểm Trường Thiên lấy lại được ý thức, hắn đã đem nha đầu nhà mình đẩy ngã ở trên giường hắc thạch. Quần áo trên người của nàng đã cởi một nửa, dấu hôn xanh tím từ cổ vẫn lan tràn đến hai ngọn đồi cao vút , hắn đang nhéo bả vai của nàng, ngốn từng ngụm lớn nơi đẫy đà trước ngực nàng, nhưng mà dụng lực quá mạnh, để lại hai hàng dấu răng trên ngọn đồi, vậy mà một đôi mắt sáng chảy đầy nước mắt của nàng, nhưng cắn môi thật chặt không khóc lên tiếng .

Hắn đã sớm thèm khát nàng đến phát cuồng, coi như là gặp đại biến lần này , thân thể phản ứng đầu tiên, vẫn muốn cùng nàng dây dưa không rõ. Đại khái lúc này muốn nàng, cả hai sẽ không phản kháng sao? Nhưng làm tới chỗ này, trong lòng hắn không lý do lại cảm thấy đau, giống như là có đao từ từ cắt.

Trên cõi đời này, nàng là người hắn không muốn tổn thương nhất. Phân nửa lửa giận của hắn, cũng là bởi vì Âm Cửu U lại dám lợi dụng nàng.

Trường Thiên dừng lại động tác trên tay, yên lặng nhắm hai mắt, tựa đầu vào trên lồng ngực của nàng. Một lúc lâu, nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực nàng truyền đến nhẹ nhàng : thình thịch.

Nàng giơ cánh tay tuyết trắng lên ôm lấy đầu hắn ở trước ngực, cứ như vậy ôm chặt lấy, không ai nói gì.

Hắn vùi sâu vào trong bộ ngực non mềm của nàng, cảm giác ôm nhuyễn ngọc yếu ớt trong thân thể truyền đến cảm giác an ủi lòng người. Trong lòng hắn rầu rĩ, ngọn sắc hoả trong lòng hắn từ từ bị dập tắt.

“Chuyện này có chút kỳ qoặc, sợ rằng Âm Cửu U cũng không biết rõ ràng bí mật bên trong.” Thật lâu hắn mới mở miệng. Chẳng qua miệng mũi hắn bị chặn lại, nói ra rất có mấy phần rầu rĩ trẻ con, làm nàng đột nhiên buồn cười, “Hắn gieo xuống chính là linh thề ấn ký cho nàng, không phải chuyện đùa.”

“Đây là ý gì? Giống như Tâm Minh huyết thệ giống nhau có làm ta nghe lệnh hắn không?” sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch.

“Không phải.” Hắn trầm ngâm nói, “Linh thề ấn ký đúng là có ràng buộc, nhưng không phải là đối với nàng, mà là đối với hắn.”

“Ý chàng là?” Phương thức nói chuyện của Trường Thiên làm nàng tức chết.

” Tác dụng của Linh thề ấn ký là bảo vệ người đó không bị bản thân của mình làm hại.” Hắn chậm rãi nói. Hiển nhiên đã sắp xếp lời nói, “Âm Cửu U gieo xuống linh thề ấn ký cho nàng, vô luận là hắn, hay là phân thân hắn cũng không thể dùng phương thức nguyên thần xâm lấn làm hại đến nàng. Nếu không sẽ bị ấn ký này cắn trả. Ta cùng hắn chung đụng lâu như vậy, lại chỉ nhìn thấy một người có linh thề ấn ký.”

Thì ra linh thề ấn ký này, không phải là ước thúc người khác, mà để phòng người thi thuật là bản thân Âm Cửu U. Nếu như nàng cùng tên yêu quái này không có tình cảm sâu sắc, tại sao hắn phải thay nàng gieo xuống loại ấn ký này? Khó trách Trường Thiên mới vừa rồi giận dữ như vậy.

Nàng thở dài một hơi, thật lâu cũng không có muốn hô hấp, thật muốn cứ như vậy nhịn thở chết.

Ninh Tiểu Nhàn hữu khí vô lực nói: “Hắn phát điên cái gì, để bản thân gieo xuống loại linh thề này, sau đó quay người lại quên sạch sẽ, không may để để phân thân bị chôn vùi ở trong Thức Hải của ta sao?”

“Không biết.” Hắn lẳng lặng thừa nhận.”Nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ biết.”

“Nếu như, ta là nói nếu như, một ngày nào đó hắn thật có thể khống chế ta tới đối phó chàng. Chàng sẽ làm gì gì?”

“Ta sẽ khiến hắn giải khai khống chế .” Hắn liếc nhìn nụ hồng gần ngay trước mắt , trong lòng mặc dù nghẹn một ngụm hỏa, lại đột nhiên cảm thấy tham lam. Nhịn tới nhịn lui, nhịn không được, cuối cùng một ngụm ngậm chặt dùng sức mút vào .

“Đừng!” Nàng thở nhẹ một tiếng, bị hắn hút được âm cuối run lên một cái , “Chúng ta còn đang nói chuyện đứng đắn.”

“Hừ, ta cũng đang làm chuyện đứng đắn.” Hắn mồm miệng không rõ, bàn tay nhẹ nhàng xoa hai chân trơn bóng thon dài của nàng.

Khoảng thời gian này. Đồ Tẫn bế quan. Cho dù là phân thân của Âm Cửu U, đối với hắn mà nói là đại bổ, hắn cần một chút thời gian để tiêu hóa hồn lực đối phương lưu lại. Mặt khác, trí nhớ Âm Cửu U của vô cùng nhiều, hắn tạm thời không có biện pháp xem toàn bộ, chỉ có thể ở lại trong Thức Hải từ từ kiểm tra.



Cái này nàng cũng có thể hiểu được. Lão rùa thần đem kiến thức cùng học thức của mình lúc còn sống đưa vào trong đầu Ninh Vũ. Nhưng đề phòng số lượng lớn kiến thức trong nháy mắt đem hắn ép vỡ liền chọn lựa phương thức từ từ giải phóng để cho hắn chậm chạp tiếp nhận. Hồn phách Đồ Tẫn mặc dù so với hắn chắc chắn rất nhiều, nhưng trong đầu Âm Cửu U cong cong quẹo quẹo, sợ rằng không thể so với Long Quy, hắn cần phải có thời gian từ từ nghiên cứu.”

Mà Thất Tử bận rộn đi chỗ Thanh Loan lấy lòng nơi đó. Nàng cũng nên tìm cho mình một chút việc làm. Nói đến buồn cười, thời gian đấu võ đã gần tới, hiện tại bên trong đều là không khí khẩn trương, song ba người muốn tham gia đấu võ cướp lấy phần thưởng, mỗi ngày đều bận rộn tranh tài hoàn toàn không dính gì đến trận đấu.

Buổi sáng ngày thứ hai, Từ Lộng U quả nhiên đúng hẹn tới, vừa thấy mặt đã hưng phấn nói: ” Thất hồn dẫn kia quả nhiên là thần hiệu, tối hôm qua ta dựa theo như phương thuốc khai lò luyện chế, dược hiệu quả nhiên là không giống bình thường a.”

“Có mang tin vui đến cho ta?”

“Có.” Lão đầu này quả nhiên không có làm nàng thất vọng, “Phương thuốc này còn có không gian cải tiến, tinh tế suy nghĩ một chút, ít nhất có thể đem tuổi thọ giảm ít nhất mười năm!”

Nàng cười mắt híp thành cong cong như mặt trăng: “Từ tiền bối quả nhiên là cao nhân đan đạo, vấn đề khó khăn tinh thâm như vậy ngài cũng có thể ngộ ra”

“Hừ hừ, nha đầu ngươi càng ngày càng biết nịnh hót rồi, học ai thế hả ?” Từ Lộng U nhận lấy linh rượu nàng đưa tới nếm một ngụm, lúc này mới vui rạo rực nói, “Đi, theo đến Tiên thực Viên đi.”

Tiên thực Viên của Ẩn Lưu cực kỳ kỳ lạ, cư nhiên lại ở bên trong nơi được bao vây bởi các tòa núi. Núi lớn liên miên trùng điệp, ngọn núi thấp nhất cũng cao gần hơn ba trăm trượng, thô dày như tường thành, bao thành một vòng tròn đầy đủ , đem Tiên thực Viên cùng rừng rậm Ba Xà hoàn toàn cách ly .

Ẩn Lưu thiết lập kết giới cực mạnh ở phía trên Tiên thực Viên, như vậy cho dù là người ở bên trong Ẩn Lưu muốn vào ra Tiên thực Viên, đều chỉ có thể thông qua một cái cửa nho nhỏ dưới chân núi, sơn động chứa được khoảng ba người … song song đi vào sâu thẳm trong đường hầm, tiến vào bên trong muôn tía nghìn hồng của Tiên Thực viên.

Thân phận Từ Lộng U có tôn quý hơn nữa cũng là người ngoài, tự nhiên có chuyên gia cùng đi hộ tống. Ánh mắt của người giữ cửa Tiên thực Viên nhìn ở trên người Ninh Tiểu Nhàn vòng vo hai vòng, nghe Từ Lộng U gắng sức đảm bảo với người Ẩn Lưu, cũng cẩn thận không có cho vào ngay, mà phát ra tin tức, nói cho người trong Tiên thực viên đi ra ngoài đón nhận.

Kết quả trong đường hầm trước mặt đi ra một lão đầu tử số tuổi cùng dáng ngoài thoạt nhìn so sánh với Từ Lộng U còn lớn hơn, người này mặc một thân áo bào trắng, kết hợp với tóc trắng râu bạc trắng, thật là trắng từ đầu đến chân, không nhiễm một hạt bụi, chỉ có sắc mặt là hồng nhuận . Lão thấy Từ Lộng U, trong mắt lập tức ánh mắt rạng rỡ. Từ Lộng U nhỏ giọng nói: “Đây là Hạc trưởng lão phó Viên chủ Tiên thực Viên của các ngươi, chủ quản trồng tiên thảo. Đan thuật của lão cũng cực kỳ cao, hừ. Chính là có chút cổ hủ.” Quay đầu nghênh hướng Hạc trưởng lão nói: “Ba mươi năm không gặp, phong thái của Hạc trưởng lão vẫn như cũ a!”

Hạc trưởng lão? Thực thân của lão chẳng lẽ là một con Hạc?”Không sai.” Trường Thiên liếc một cái liền nhìn ra, bổ sung, “Chính xác là bạch hạc.”

Từ Lộng U cùng Hạc trưởng lão hàn huyên mấy câu. Sau đó kéo Ninh Tiểu Nhàn từ phía sau ra, yêu cầu cho nàng cũng cùng nhau tiến vào. Hạc trưởng lão ngẩn ra, cảm thấy làm khó xử: “Cái này. . . . . . Nàng tuy là người của Ẩn Lưu, nhưng rốt cuộc nhập môn thời gian ngắn ngủi, lại không có tiến cử, Tiên thực Viên là nơi quan trọng, Không thể tuỳ tiện ra vào.”

Từ Lộng U cười nhạt một tiếng nói: ” Nhìn không ra các người làm việc cứng nhắc như vậy! Ta lại hỏi ngươi, ngươi có biết nàng là ai không?”

“Nàng. . . . . . Là ai?” Từ Lộng U thân phận đặc thù, Hạc trưởng lão bị lão nói cho như vậy cũng không để ý, chẳng qua là quay đầu lại. Lúc này mới đem Ninh Tiểu Nhàn từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, nhưng cũng không nhận thấy gì lạ. Người khác lão không cần nhìn nhiều, nhưng tiểu cô nương trước mắt trên người trống rỗng không có bất kỳ dấu hiệu nào. Mà phù hiệu thêu trên tay áo ở Ẩn Lưu này dùng để xác định thân phận, địa vị, cho nên tiểu cô nương này khẳng định là Tiểu Yêu còn chưa lập công tấn chức.

“Ngươi có biết hơn một tháng trước, giải dược ôn dịch ngang trời xuất thế. Hơn nữa chí công vô tư mài mực viết ra đơn phương thuốc giải, đem cái đó lập tức truyền cho khắp các Tiên Tông, lúc này mới giải cứu lê dân khỏi đau khổ bệnh tật không?”

“Tất nhiên biết. Sau khi ôn dịch bùng phát, ấy vậy mà môn đồ Ẩn Lưu mang tới mấy người bệnh, để Tiên thực Viên nghiên cứu. Nhưng lúc chúng ta tìm chưa được manh mối, liền truyền đến tin tức xuất hiện thuốc giải. Phương thuốc kia sau lại cũng truyền đến trong tay chúng ta .” Hạc trưởng lão lắc đầu thở dài nói, “Không dối gạt ngài . Sau khi nhìn thấy phương thuốc dân gian này, chúng ta cũng cảm thấy bội phục. Thuốc giải ôn dịch trong tay của ta không dưới sáu mươi loại, nhưng loại rẻ nhất vốn cũng phải hai mươi linh thạch một viên! Vậy mà phương thuốc này chỉ cần các thảo dược thường gặp, giá tiền rất rẻ, lúc này mới có thể phổ biến rộng rãi, chúng ta. . . . . . Tự cảm thấy hổ thẹn không bằng. Nhưng mà, Chuyện đó và vị tiểu cô nương này có liên quan gì?”

Thì ra sau khi Ôn dịch bùng phát, Ẩn Lưu cũng tìm nguồn gốc gây bệnh. Cái yêu Tông này không hề giống thế nhân tưởng tượng, ngăn cách với đời, đối với người không nghe, không thấy. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm.

Chỉ thấy Từ Lộng U ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Lão Hạc. Ngươi nghe cho rõ ràng. Nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải ôn dịch không phải ai khác, mà là vị tiểu cô nương trước mắt này. Hiện tại, ngươi nói cho ta biết, nàng có tư cách vào Tiên thực Viên hay không?”

Hạc trưởng lão giật mình, qua thật lâu mới quay đầu, lần nữa đem nàng quan sát từ trên xuống dưới, giống như chợt phát hiện bảo bối có một không hai.

“Thật không. . . . . . Quả nhiên là ngươi?” Lão đầu này sải bước xông lên, cơ hồ muốn cầm tay nàng, kỳ thật là khua tay múa chân.

Bộ dáng lão đầu này có phải quá khoa trương hay không? Nàng âm thầm nhíu nhíu mày, đồng thời không nhìn lão, chỉ đành phải thẹn thùng cười nói: “Cách điều chế giải dược chính xác là ta lấy ra.” Tiểu gia chẳng qua là lấy ra , nàng lại không nói là chính nàng nghiên cứu . Hiện tại người nói lời nói thật có lương tâm như vậy, không nhiều lắm đâu.

Từ Lộng U nín cười đối với nàng nói: “Ngươi có điều không biết, lão đầu này năm xưa mang ơn được một người cứu mạng. Đời sau của ân nhân kia bây giờ đang sống ở nam bộ của Nam Chiêm bộ châu. Sau khi ôn dịch bùng nổ, nơi này vừa vặn chính là nơi bị nặng nhất. Mặc dù hắn có sai người mang thuốc giải mình luyện đi qua, nhưng ngươi cũng biết ôn dịch vật này lặp đi lặp lại , hơn nữa người nhà này bởi vì bình yên vô sự một cách ly kỳ, bị cư dân chung quanh nghi kỵ. Đến khi giải dược của ngươi nghiên cứu chế tạo đi ra ngoài mới thôi, người nhà này đã bị dịch dân trộm cướp ba lần, có một lần thiếu chút nữa ngay cả tính mệnh cũng vứt bỏ. Hết lần này tới lần khác lão Hạc thân là người trong Ẩn Lưu, căn bản không thể đánh bạo rời đi khỏi dãy núi Ba Xà . Ngươi nói, lão có phải cảm kích giải dược của ngươi hay không?”

Nàng làm sao có thể quên, ở trước mặt thiên tai, thói hư tật xấu của loài người sẽ bại lộ không thể nghi ngờ. Ôn dịch bộc phát mặc dù hung mãnh, nhưng rất nhiều người căn bản không phải chết do bệnh tật. Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Chế giải dược này, chính là việc của đan sư.”

Kế tiếp Hạc trưởng lão đối mặt với nàng quả nhiên thân thiện hơn rất nhiều. Nàng muốn bước vào Tiên thực Viên cũng là không phải là vấn đề gì lớn, thậm chí Hạc trưởng lão còn muốn đem nàng điều vào Tiên thực Viên làm đan sư chuyên trách, nàng cười đáp ứng. Nói đùa gì vậy, nơi này thiên tài địa bảo nhiều như thế, nếu nàng không thừa dịp này làm phong phú Tức Nhưỡng, đó mới gọi là vào núi không thể về tay không.

“Ẩn Lưu đem dãy núi hình vòng cung này gọi là là An Qua Lạc.” Dù sao cũng là khách quen của Tiên thực Viên rồi, Từ Lộng U coi nàng là kẻ nhà quê không có kiến thức giảng giải, “Nơi này ở trăm triệu năm trước là một ngọn núi lửa hoạt động, trải qua vô số lần phun trào, đỉnh núi cũng bị san bằng, cả tòa núi lửa chỉ còn lại có rìa bên ngoài là tồn tại đến bây giờ. Đến nay, nhiệt độ bề mặt dãy núi An Qua Lạc so sánh với rừng rậm Ba Xà và những địa phương khác vẫn cao hơn rất nhiều.”

Một vị đan sư tốt, đồng thời cũng là dược sư phong phú kinh nghiệm nàng cày cấy ở Tức Nhưỡng mấy năm, tự nhiên cũng không ngoại lệ, liếc mắt liền nhìn ra Ẩn Lưu đem Tiên Thực Viên đặt ở chỗ này đúng là nhọc lòng khổ tâm. Thứ nhất. Bên trong dãy núi hình vòng cung, hoàn cảnh sinh thái cực kỳ nhiều thay đổi, cơ hồ bất kỳ thực vật nào cũng thích hợp ở chỗ này sinh trưởng, bên ngoài trên ngọn núi nhiệt độ thấp, độ ẩm ít, thích hợp nhân sâm, Xa Mã chi sinh trưởng; vị trí trung tâm dãy núi hình vòng cung mỗi ngày thời gian thừa nhận ánh sáng mặt trời đạt hơn mười bốn giờ. Là Phượng tê ngô đồng, là nơi sinh trưởng lý tưởng của loại hoa dại cứng rắn thích mặt trời này; mà ở dưới chân núi ít ánh sáng, vị trí ẩm ướt, còn lại là mộ địa đài, mảnh đất hình tròn này đúng là thiên đường của các loài thực vật ; bởi vì nơi này từng có núi lửa phun trào, bề mặt đất bùn chứa đựng một số lượng lớn khoáng chất, dinh dưỡng cực kỳ phong phú, có nhiều chỗ còn mơ hồ có địa nhiệt toát ra, chính là nơi trồng Trích Viêm Thảo, một loại cỏ màu đỏ kỳ dị như lửa.

Nghe nói Ẩn Lưu còn đang ở trong Tiên Thực Viên mở hai ba hồ nước, tạo điều kiện cho việc cung cấp nước cho dược thảo, cái này là dùng pháp thuật tăng việc đóng băng nước lại, ở vị trí âm lãnh nhất tạo thành núi băng nhỏ, lấy băng tuyết che cỏ cây, là nơi để thực vật chuyên sống ở nơi khắc nghiệt sinh trưởng.

Nhưng nàng còn không có thấy thảo dược trân quý . Cuối đường hầm là một đầm nước nhỏ, có một cây cầu tinh xảo vắt ngang qua mặt nước.Hạc trưởng lão đi tới trước hồ nước bất động, hướng về chỗ gợn sóng lăn tăn trên đầm nước khẽ nói: : “Thiềm tiên sinh, có khách tới chơi, xin phép được vào.”

Hắn đang nói với ai thế? Ninh Tiểu Nhàn còn đang nghi ngờ.”Ầm” một tiếng mặt nước đột nhiên bị chia đôi, dưới đáy đầm nhảy lên một hình ảnh đen thui, gục ở mọi người trước mặt.

Nàng định thần nhìn lại, không nhịn được đối với Trường Thiên cả kinh nói: “A . . . . . Một con cóc thật to.”

Ừ, đúng vậy, đứng ở trước mặt ba người, chính là một con cóc so với trâu rừng còn lớn hơn, toàn thân hiện lên màu vàng nhạt. Trên thân mình hiện đầy mủ nhọt to như nắm tay. Nó mới từ đáy nước nhảy lên , những giọt nước nhỏ từ trên đống nhọt trên thân chảy quanh co rồi rơi xuống đất, Khỏi phải nói có bao nhiêu buồn nôn.

Ninh Tiểu Nhàn từ nhỏ đã không thích các loại sinh vật ướt dính như thế này, đã thế con cóc này còn lớn hơn bình thường gấp trăm lần nên nhìn càng đáng sợ. Chẳng qua là nàng rèn luyện đan đạo, bình thường cũng thường dùng thiềm sa làm thuốc. Cho nên đối với nó không sợ hãi như trước. Nhưng mà con cóc lớn như vậy là lần đầu tiên nàng thấy, Ẩn Lưu tại sao lại đem con vật này thả ở đây giữ cửa chứ?

Con cóc trợn trừng con mắt to tướng, nhìn thoáng qua Từ Lông U và Ninh Tiểu Nhàn ở trước mặt, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng xanh. Nàng lúc này mới phát hiện ra ánh mắt con cóc lớn này có màu xanh biếc, hơn nữa, nó chỉ có ba cái chân, đằng trước hai cái, phía dưới bụng một cái!

Trời ạ, nàng trước kia thường nghe các nữ nhân cao ngạo khinh thường nói: “Cóc ba chân khó tìm, đàn ông ba chân không thiếu” Hôm nay nàng rốt cục tận mắt nhìn thấy cóc ba chân trông như thế nào rồi, đáng tiếc ở thế giới kỳ quái này chuyện xuất hiện quái vật gì cũng đều bình thường, cảm giác đặc sắc cũng không còn.

“Ồ, là Bích Nhãn kim. Cho dù là thời thượng cổ, loài này cũng rất hiếm thấy.” Trường Thiên kinh ngạc nói, “Bọn họ lại đem thứ này ra trông cửa Tiên Thực Viên ? Cũng rất thú vị .”

Thiềm tiên sinh để ý bọn hắn mấy lần, hướng về phía Hạc trưởng lão gật đầu, xoay người nhảy ùm một cái trở về trong đầm nước. Thân thể nó quá lớn, vừa nhảy vào trong nước đã tạo nên sóng nước thật lớn, nếu không phải mấy người đều có cương khí hộ thân quả thực đều sẽ bị ướt hết

Hạc trưởng lão hướng về phía Ninh Tiểu Nhàn nói: “Có thiềm tiên sinh gác cổng, bọn đạo chích bình thường sẽ không vào được . Thật ra thì nơi này đã là chỗ ở nội bộ của Ẩn Lưu, hơn vạn năm qua vẫn chưa có người nào có thể lẻn vào trong trung tâm xa như vậy .” Lời của hắn vô hình trung để lộ ra một sự thật: bị dược liệu phong phú trong dãy núi Ba Xà hấp dẫn, không ít tu sĩ trộm hái thuốc trong núi, bởi vì Ba Xà sinh trưởng lực đối với loài người không có hiệu quả. Chỉ là kết quả của bọn hắn cũng không tốt đẹp gì.

“Thiềm tiên sinh, rất lợi hại sao?” Nàng không nhịn được mở miệng, hỏi là hỏi cả hai người, cũng là hỏi Trường Thiên. Một con cóc lớn, chẳng lẽ có khả năng dời sông lấp bể , có thể đem tất cả những kẻ xâm phạm đánh lui?

Lời này lại làm dấy lên nụ cười của hai lão nhân. Hạc trưởng lão cùng Từ Lộng U liếc nhìn nhau, đột nhiên cười to nói: “Đều không phải, không phải. Thiềm tiên sinh trừ trời sanh bách độc bất xâm, da cứng rắn như Phượng tê ngô đồng ra, không có thiên phú dồn bất kỳ người nào vào chỗ chết, nó cũng không tu luyện được những loại thần thông khác.”

“Như vậy, thiên phú của nó là cái gì?” Nàng nhạy cảm nắm được câu”Dồn người vào chỗ chết” mấy chữ này, nghĩ đến bản lãnh con cóc lớn này, nhất định là một kiếm ắt chết.

Từ Lộng U cười ha ha nói: ” Đối phó địch nhân Thiềm tiên sinh chỉ dùng một chiêu —— thôi lệ. Nếu là người hắn không thích, chỉ cần một ý niệm trong đầu của hắn đã có thể làm cho đối phương nghẹn ngào khóc rống! Hơn nữa không khóc đầy một phút đồng hồ liền căn bản không dừng lại được! Lợi hại nhất chính là, cái thiên phú này căn bản không nhìn ở đẳng cấp chênh lệch.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook