Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 352: Bẫy rập

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

04/02/2017

Chỉ cần mình chạm vào trên người một trong số bọn họ, lúc đầu còn không cảm thấy, nhưng chỉ cần máu toàn thân vận hành kịch liệt, dược vật trong máu sẽ phát tán ra, làm chính mình trúng”Dương độc”! Sau khi hắn chiếm lấy thân thể hán tử trung niên, vô luận là Tu Sĩ Áo Đen hay là ba tên thể tu kia, bọn họ dây dưa nó cũng vì để cho máu quanh thân nó chảy thật nhanh.

Ôn yêu chiếm dụng thân thể người khác, mặc dù không hề sợ hãi vật Dương Liệt nữa, nhưng đó chỉ là bên ngoài cơ thể. Còn bên trong bản thân trúng độc Dương Liệt, nó nơi nào có thể có sức chống cự?

Mưu kế thật ác độc, đem tất cả mọi người đều trở thành mồi, dụ mình tới cắn nuốt!

Nó mới vừa kịp phản ứng, ba người lập tức thu tay lại nhảy về phía sau, nhìn sắc mặt Ôn Yêu lúc xanh lúc đỏ bỗng dưng phát ra một tiếng gào thét, ngã xuống đất bắt đầu lăn lộn.

“Dương độc” rốt cục phát tác.

Loại vật này đối với người khác mà nói là vật Đại bổ, đối với nó mà nói lại là độc đòi mạng, huống chi vật này còn có xuất xứ từ Phúc Vũ Đỉnh? Đúng vậy, phần dương độc này là do Ninh Tiểu Nhàn làm ra, nàng hướng Mịch La đòi trước sau ba mươi bảy loại vật Dương Liệt, mọi thứ đều phải lâu năm, sau đó luyện thành thuốc Đại bổ hổ lang. Sau hôm nay, tất cả mọi người trong sân này phải ăn một tháng thuốc mát để hạ hỏa, mới có thể đem phần này Dương Liệt Hỏa độc từ trên người nhổ đi.

Lúc ăn vào thuốc này, đã có người mặt mày nhăn nhó tới hỏi làm sao người lại nóng bừng bừng, Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt lắp bắp nói xong. Mặc dù nàng tận lực uyển chuyển giải thích rồi, nhưng các nam nhân đều nghe rõ: nếu như gần gũi phụ nữ đã có chồng hoặc các cô gái trong lầu xanh có thể hạ hỏa được nhanh hơn. Hơn nữa, mười mấy vị thuốc này hơn phân nửa đều là trân quý, là vật Đại bổ, cho nên chuyện phòng the có thể tóm tắt lại như sau: súng mãi không ngã, một đêm bảy lần......

Trong một tháng, như có thần giúp đỡ, hơn nữa còn là do công tử Mịch La chi tiền. Cái này cũng coi như phúc lợi, mọi người tại đây mắt cũng không nháy một cái liền nuốt vào bụng “Dương độc”, rốt cục đem Ôn Yêu bị lừa một phen.

Không phải ai cũng có thể nhịn được một bụng lửa đốt, cảm giác như thân ngâm trong chảo nóng, cho nên Ôn Yêu mới kiên trì thân thể mười mấy hơi thở sau đó gào lên một tiếng, một lần nữa hóa thành khói xanh, từ thất khiếu của trung niên hán tử trốn thoát. Chọn phương hướng ít người nhất mà chạy chốn. Đại khái lão đầu râu bạc bận việc.. chiến sự, đã quên bố trí thêm mấy tầng kết giới, Ôn Yêu ở một chỗ của kết giới lao vào hai cái, cuối cùng cũng thủng một cái lỗ thật to. Sau đó liền không quay đầu lại, hướng nơi xa chật vật chạy trốn.

Nó hóa thành khói bay đi tốc độ cực nhanh, hai hơi thở sau đã bay vào trong rừng, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Mọi người cũng không đuổi theo, chỉ lao về phía đồng cỏ, trong miệng kinh hô: “Nhanh đi chiếu cố thương thế của công tử, chịu một kích của Ôn Yêu, cũng không phải chuyện đơn giản”

Tất cả mọi người vây lại, bắt đầu cẩn cẩn thận thận mớm thuốc cho người bị thương, xoa bóp, hán tử trung niên bị nhập vào thân sắc mặt vẫn phát xanh. Hắn hiện tại từ từ tỉnh dậy. Chẳng qua là vết thương trước ngực chảy máu dầm dề, đau đớn hai tay do bị gãy, thì cũng không còn thương thế khác.

Cứ như vậy trong thời gian uống một chung trà, trong rừng đột nhiên truyền đến hai nhớ tiếng vỗ tay, sau đó một cái âm thanh kéo dài nói: “Được rồi. Người theo dõi đã đi, kịch cũng diễn xong.”

Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên từ trên cây nhảy xuống, Mịch La theo sát ở sau lưng nàng, cười tủm tỉm nói: “Trận này, tất cả mọi người biểu hiện không tệ, trở về tất có thưởng lớn.”

Rõ ràng từ lúc ban đầu hắn đã ẩn núp! Mới vừa rồi, mọi người trong sân chỉ ôm vào giữa một kẻ thế thân mặc áo đỏ, hấp dẫn Ôn Yêu tới tấn công. Lừa nó rằng người áo đỏ bị đánh là có thể tan rã lòng quân

Lúc này mới có một loạt sự kiện phía sau.



Trước lúc cái kế hoạch này bắt đầu thực hiện, Ninh Tiểu Nhàn đã cẩn thận nói với hắn: “Không phải nói, trong chiến đấu nên làm gương cho binh sĩ sao? Ngươi lại tốt lành ngồi ở trên cây nhìn đám thủ hạ đi bán mạng cho ngươi?”

“Sao lại là không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng? Ngươi một chút cũng không đau lòng ta.” Mịch La ai oán nhìn nàng một cái, thở dài nói, “Thiên kim chi tử đều phải cẩn thận. Ngươi đã bao giờ thấy người bày mưu nghĩ kế lại đem mình đưa ra trận, dũng cảm giết địch chứ?”

Cái này, quả thật giống như không thấy. Khổng Minh huynh cũng không phải “Quyết sách ngoài ngàn dậm” sao? Nói trắng ra là, thân mềm thịt quý sẽ không lên sân khấu.

Lúc này Mịch La quay đầu hướng Tu Sĩ Áo Đen ôn tồn hỏi thăm, “Bích tiên sinh. Thương thế của cánh tay như thế nào?”

Tu sĩ áo đen tên Bích tiên sinh cười hắc hắc, đem tay áo bên trái cuốn tới bả vai, mọi người liền thấy chỗ cụt tay của hắn có mộng thịt ngọa nguậy, cánh tay mới bắt đầu mọc ra! Ninh Tiểu Nhàn thất kinh nói: “Sự khôi phục sức khỏe này thật là kinh người!”

Trường Thiên thấp giọng nói: “Đây là yêu quái thằn lằn, gãy tay đứt chân có thể nhanh chóng mọc ra cũng không kỳ lạ.” Nàng chợt hiểu ra, bình thường thằn lằn gặp kẻ địch có thể cắt đuôi, hấp dẫn địch nhân chú ý, sau đó liều mình chạy trốn. Phần đuôi bị cắt đi dài ra lại cũng chỉ là chuyện nhỏ. Tu sĩ áo đen vừa là thằn lằn thành yêu, như vậy gãy tay mọc lại nhanh như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Bản thân yêu quái Đại Thành kỳ trở lên, cho dù mất đi tay chân, cũng có thể dựa vào sinh mệnh lực cường đại rất nhanh mọc trở lại nữa. Điểm này so sánh với tu sĩ loài người nhanh hơn rất nhiều, tu sĩ muốn tay chân muốn mọc lại, nhất định phải mượn dược lực.

Đánh nhau một trận sống chết xong, trên trời vừa lúc rẽ mây nhìn thấy mặt trời, màu vàng nhạt sáng rỡ ló ra từ khe hở cành lá trong rừng.

Mịch La quay đầu nhìn về phương hướng Ôn Yêu chạy trốn, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ dị: “Thế cục đã bày, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.”

Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý bọn họ, nhìn xong hiện trường, sau đó lắc mình vào phòng nhỏ, trở tay đóng cửa lại.

Từ đệ nhất kiếm đánh lén đến Ôn Yêu bỏ chạy, chiến đấu mặc dù kịch liệt, quá trình mặc dù mạo hiểm, thời gian lại chỉ đã qua không tới nửa khắc chung Trong phòng, sau khi Hoắc Minh Châu bị chém đầu, thi thể không đầu nằm trên mặt đất. Cả bên trong phòng nồng đậm mùi máu làm người ta có cảm giác buồn nôn, ánh mắt Như Cơ ngây ngốc nhìn trần nhà, thân thể vẫn cứng còng, hai chân vẫn ở tư thế bị mạnh mẽ đẩy ra.

Vết thương trên người của nàng chồng chất, vết máu loang lổ, hơn nữa giữa hai chân huyết nhục mơ hồ. Ninh Tiểu Nhàn cố nén trong mũi chua xót, đem vài món đồ hình thù kỳ quái vẫn nhét ở dưới người nàng, hết sức mềm nhẹ lấy ra ngoài, máu tươi cũng theo đó chảy ra, đem da thịt phía dưới Như Cơ ướt nhẹp. Bướm yêu nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng, con mắt không có tiêu cự nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy một cơn tức giận không thể khống chế từ trong lồng ngực tràn ra. Nàng đem thi thể Hoắc Minh Châu chuyển ra khỏi phòng, sau đó cho Như Cơ ăn mấy viên đan dược, nhanh tay nhanh chân xử lý thương thế trên người nàng, rồi dùng thảm đem cả người nàng bao lấy, lúc này mới quát nhẹ một tiếng: “Mịch La.” Hồ yêu kia thính lực rất tốt, nhất định có thể nghe được.

Quả nhiên cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Mịch La một thân bạch y đi đến.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, chỉ chỉ Như Cơ bị cuốn tròn lại, gằn từng chữ: “Nàng phải hy sinh bản thân mình, mới thực hiện được kế hoạch của ngươi. Ngươi thiếu nàng một ân tình lớn!” Trong kế hoạch này, có một cô gái phải chịu để Tư Đồ Thanh làm bẩn, chịu đến để Ôn Yêu làm nhục, nàng đối với chuyện này cực kỳ không đồng ý. Song cái kế hoạch này là Mịch La thực hiện, không phải là nàng; người chấp hành cũng là người dưới trướng của Mịch La, không phải là nàng; vô luận có phải bị ép buộc hay không, Như Cơ và Mịch La tất nhiên là đã lập thành hiệp nghị nào đó.

Nàng không có lập trường đi ngăn cản.



Nhưng trái tim nàng không phải làm bằng đá, cùng là phái nữ chứng kiến Như Cơ chịu khổ mà không động lòng sao? Chớ nói đạo lý lớn cái gì mà hy sinh một người có thể cứu trăm vạn người, cái người hi sinh kia là tự nguyện sao? Ít nhất Như Cơ khẳng định không phải là cam tâm tình nguyện.

Lần đầu tiên Mịch La nhìn thấy nàng lửa giận ngất trời.

Cái cô nương này, hiện tại thật rất tức giận. Chẳng qua là một con Điệp yêu nho nhỏ, tại sao nàng lại tức giận như thế?

Khi đánh nhau, nếu cần thiết tất cả mọi người đều hi sinh ở trận này hắn cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.

Mịch La nhìn đôi mắt đen đầy lửa giận của nàng, nhìn nàng nắm tay thật chặt, thấp giọng nói: “Tổn thương trên người nàng ấy, có bị gì hay không?”

Nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, bất đắc dĩ trả lời: ” Vết thương trên người tuy nặng, nhưng dùng thuốc của ta, nghỉ ngơi nửa tháng là có thể khỏi hẳn.” trên người Như Cơ bị thương nặng, mới vừa rồi trong phòng không biết Ôn Yêu đã sử dụng thủ đoạn đáng sợ gì đối với nàng ấy, vết thương trong lòng của nàng ấy mới không dễ khôi phục.

Mịch La gật đầu, lúc này mới đi tới trước giường, ấm giọng nói với Như Cơ: “Lần hành động này, ngươi có công rất lớn, ta sẽ không so đo chuyện ngươi ám toán ta. Hiện tại ngươi có hai cái lựa chọn, thứ nhất, ta đồng ý khôi phục tự do cho ngươi, muốn đi đâu ta tuyệt đối không cản trở, mỗi tháng phủ Phụng Thiên sẽ tặng ngươi một ngàn linh thạch; thứ hai, ngươi ủy thân làm thiếp cho thủ hạ ta, ta đảm bảo hắn không dám bạc đãi ngươi. Chỗ của Tư Đồ Thanh ta sẽ giải quyết.”

Như Cơ chuyển động một chút đôi mắt đen, kinh ngạc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu đã như vậy, Như Cơ toàn bộ để công tử làm chủ.”

Mịch La cười cười: “Lựa chọn thông minh.” Hắn đưa tay vẫy, quát khẽ, “Mẫn Hòa, vào đi”.

Vừa dứt lời, thì một gã nam tử nhanh chóng đi vào, xuôi tay đứng nghiêm phía sau hắn. Người này thân hình cao lớn, mặt mày tuấn tú, cũng là nhất biểu nhân tài, chính là một trong ba người vừa đánh Ôn Yêu.

“Đây là Mẫn Hòa, đại tướng thủ hạ của ta, trung Tả kỵ của Hắc giáp quân phủ Phụng Thiên, đối với cô gái từ trước đến giờ hết sức ôn nhu.” Mịch La chuyển hướng Mẫn Hòa, ” Như Cơ có công trong việc diệt trừ Ôn Yêu, ta đã hứa với nàng cho nàng làm thị thiếp của ngươi, sau này ngươi phải ôn nhu săn sóc! Ngươi có bằng lòng hay không?”

Giọng nói của hắn nhu hòa, Mẫn Hòa nghiêm nghị đáp: “Thuộc hạ nguyện ý!” Hướng hai người thi lễ một cái, sau đó bước nhanh đến phía trước, ngồi vào bên giường Như Cơ

Chỉ mất có dăm ba câu, hắn đã làm nguyệt lão dắt xong mối một đôi tơ hồng? Tim Ninh Tiểu Nhàn đang đập mạnh và loạn nhịp, Mịch La trêu ghẹo nàng nói: “Đi ra ngoài đi, chớ ở chỗ này làm trở ngại vợ chồng người khác ân ái ”

Nơi này đúng là không cần nàng nữa. Mặt Ninh Tiểu Nhàn ửng hồng lên, đi nhanh ra ngoài.

Mịch La thấy nàng thật lâu không chịu lên tiếng, thấp giọng nói: “Mẫn Hòa làm việc trầm ổn, tâm tư linh xảo, ngày sau tất thành châu báu. Từ trước đến giờ hắn đối với các cô gái không tệ, Như Cơ đi theo hắn cũng không coi là thua thiệt.” mọi người trên phiến đại lục này, đối với trinh tiết không coi trọng giống như ở Hoa Hạ. Trong mắt Mịch La, nếu Mẫn Hòa cũng đã đồng ý Như cơ làm thiếp, vậy thì nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.

Hắn có bản lĩnh xem mặt khác người, liền phát hiện Ninh Tiểu Nhàn có suy nghĩ khác với những cô gái khác. Trong nhiều yêu tông thậm chí Tiên phái mà nói, Điệp yêu nhỏ nhoi như vậy giống như bia đở đạn tiện tay dùng xong là ném đi, hầu như sẽ không có ai thông cảm. Kết quả bi thảm hơn Như Cơ còn có rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook