Quyển 5 - Chương 225: Chữa trị
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
30/10/2016
Chắc nha hoàn ngoài cửa đã bị nàng ta đánh ngã. Lý Hương Liên nhìn
thấy có kẻ cướp tới cửa vốn rất sợ hãi nhưng vừa nhìn thấy đó là một cô
gái, sợ hãi trong lòng giảm đi vài phần, lại nghe nàng nói như vậy,
tiếng khóc dần nhỏ đi, nức nở trong chốc lát vẫn không nhịn được hỏi:
“Ngài là người phương nào, ta nên làm thế nào đây?”
Cô gái đó lấy ra một bình nhỏ phong kín, bên trong đúng là cổ Phiến Chuyển, sau đó nói cách dùng cổ cho nàng ta nghe. “Dùng hay không, một mình ngươi quyết định. Ta thấy ngươi thật sự đáng thương nên mới ra tay giúp ngươi một lần. Nếu dùng tốt, từ nay về sau ngươi và ái lang sẽ không còn chướng ngại nữa.”
Nếu là người có tâm trí bình thường, đồ vật không rõ lai lịch sẽ không dám dùng. Đáng tiếc giờ phút này Lý Hương Liên đã ôm tâm lí thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, câu nói sau cùng của cô gái này đã hoàn toàn đả động nàng ta. Nếu như bà đây không có được, – Ô Vân Phương nàng cũng đừng nghĩ đến, cho nên rốt cục nàng ta vẫn hạ độc thủ.
Quả nhiên vì yêu sinh ưu phiền, vì yêu sinh đáng sợ a. Lý Hương Liên là một cô gái tốt đẹp như vậy nhưng cũng bởi vì một chữ tình mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài một tiếng, trên mặt lại nhàn nhạt hỏi: “Nàng kia có bộ dáng thế nào?”
Đồ Tẫn lắc đầu: “Thấy không rõ lắm. Do tầm mắt Lý Hương Liên nhìn lại, dáng người cô gái đó rất yểu điệu nhưng khuôn mặt ẩn trong một vùng khói đen, đoán chừng nàng ta sử dụng thần thông che mặt. Người phàm không nhìn ra.”
“Còn lưu lại đầu mối gì hữu dụng không?”
Đồ Tẫn ngưng thần nghĩ nửa ngày, mới bất đắc dĩ buông tay nói: “Nàng kia nói chuyện không nhiều lắm, nghe từng lời nói ra rất chậm, giống như cố ý diễn luyện qua, không để Lý Hương Liên nghe ra sơ hở nào. Ừ, giọng nàng ta có chút khàn khàn, trừ điều đó ra thì không có.”
“Phương pháp chế cổ không để lại chút đầu mối nào sao?”
“Không có.”
Việc này khó làm rồi. Cổ mà Lý Hương Liên dùng là lấy từ người khác, việc này rõ ràng có người âm mưu đối phó Ô thành chủ, mưu tính cực kì cẩn thận, không hề để lại chi tiết gì hữu dụng để nàng có thể suy đoán, chẳng qua tạm thời bị Ninh Tiểu Nhàn quấy nhiễu kết thúc mà thôi.
Đầu mối tới đây đã bị chặt đứt. Cho dù bản lãnh của nàng có cao tới đâu nhưng đi đâu để tìm nữ nhân không biết rõ khuôn mặt chứ? Giọng nói khàn khàn? Trong thành nữ nhân có giọng nói khàn khàn ít nhất có vài trăm người ah?
Thực lực của mình vẫn chưa đủ. Nàng vừa suy nghĩ vừa đưa ra ngón trỏ mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của mình, đó là thói quen theo bản năng cũng không biết lúc nào dưỡng thành.
Lý Hương Liên thấy Đồ Tẫn thả một luồng hắc khí đến trên người mình, đảo mắt nàng đã nói ra bí mật lớn nhất cất giấu trong đầu ra ngoài nên cực kì hoảng sợ, nằm trên mặt đất nức nở không dứt. Kể từ khi nàng ta làm việc trái với lương tâm tới nay vẫn luôn không thể ngủ ngon giấc, có khi mơ tới mình mặc giá y đỏ thẫm gả cho ái lang, có khi lại mơ tới Ô Vân Phương sau khi chết hóa thành lệ quỷ, khuôn mặt xanh trắng tới đòi mạng mình. Ngắn ngủn nửa tháng, dưới mắt nàng đã xuất hiện quầng thâm đen, người cũng gầy đi hai vòng.
“Cần phải xóa sạch trí nhớ của nàng để chấm dứt tại hoạ về sau?” Đồ Tẫn thấp giọng hỏi.
Nhìn Lý Hương Liên quỳ rạp xuống đất, cầu xin mình tha cho nàng một mạng. Ninh Tiểu Nhàn bình tĩnh nhìn nàng rồi mới lắc đầu nói: “Không cần xóa. Cứ để nàng ta một mực nhớ kĩ tất cả, làm chuyện xấu cũng cần phải trả giá thật nhiều.”
Từ chỗ Lý Hương Liên lấy được bình sâu độc, bọn họ dễ dàng thối lui khỏi nhà họ Lý.
Dọc theo đường đi, Ninh Tiểu Nhàn đều trầm mặc không nói.
“Uể oải rồi hả?” Mịch La không nhịn được hỏi.
“Ừ!” Nàng ủ rũ nói: “Đã điều tra đến nơi này nhưng đầu mối lại bị chặt đứt. Xem ra, ta với cây nhân sâm không có duyên rồi.”
Đồ Tẫn nói: “Không bằng đoạt cây rồi bỏ chạy? Chắc Ô Hoạch biết rồi cũng không dám làm gì chúng ta.”
Nàng buồn bực nói: “Lúc trước khi ta xé cáo thị của thành chủ đã sớm nghĩ tới biện pháp này.” Nàng giương mắt thấy thần sắc trên mặt Mịch La và Đồ Tẫn, không vui nói: “Vẻ mặt của các ngươi là có ý gì, đừng nói với ta rằng các ngươi chưa từng nghĩ qua như vậy!” Người tu tiên quá ngang ngược rồi, không thể giả dối lại còn không được cướp đoạt? Ngay cả Trường Thiên trong Thần Ma Ngục, chuyện thế này trước kia cũng làm không ít đâu.
Quả nhiên vẻ mặt hai người kia lập tức ngượng ngùng. Ninh Tiểu Nhàn lại nói tiếp: “Vốn cướp đoạt cũng không có gì nhưng phía sau Mịch La không phải còn có truy binh sao? Chúng ta không thể lớn lối như thế. Còn nữa, ta hỏi thăm được ngày mai có một đội ngũ tiến cống tiên ngân phải ra khỏi thành đi về phía bắc, ta muốn Ô thành chủ chuẩn bị để chúng ta tiến vào trong đội ngũ đó.”
Mịch La ngạc nhiên nói: “Lẫn vào trong đội ngũ tiến cống, vì sao?”
“Giấu ngươi đi ah.” Gió thổi làm rối mái tóc dài của nàng, nàng đưa tay gạt nhẹ nói: “Không thể tiếp tục ngây người thêm ở thành Ô Đà, truy binh rất nhanh sẽ đến. Kẻ thù của ngươi nhiều nhất sẽ chỉ nghĩ ngươi có thể núp trong đội ngũ người phàm, chắc sẽ không đoán được ngươi có thể lẫn trong đội ngũ tiến cống đi phía Bắc đâu? Ta nghe ngóng rồi, trong vòng 3 ngày tới thương đội sẽ ra khỏi thành, lữ khách có năm mươi bảy chi nhánh, ta không tin kẻ thù của ngươi sẽ xem kĩ lần lượt nhiều đội ngũ như vậy. Nhất là tiến cống tiên ngân, dù sao châu này do phủ Phụng Thiên quản lý.”
Nếu muốn thành chủ tương trợ dĩ nhiên không thể dùng biện pháp mạnh. Nàng thẫn thờ thở dài.
Nữ nhân này bởi vì muốn giúp mình chạy để khỏi chết lại nguyện ý buông tha ý muốn nhất định có được cây nhân sâm. Mịch La nhìn nàng thật lâu, mới buồn bã nói: “Kỳ thật thì phương pháp cứu Ô Vân Phương vẫn còn . . . .”
Mấy chữ không nhanh không chậm vừa mới nói ra khỏi miệng, Ninh Tiểu Nhàn đang ngồi trên ngựa bỗng kéo mạnh dây cương làm con ngựa đứng thẳng lên hí dài, ghé vào trong giỏ trúc khiến Mịch La thiếu chút nữa lăn xuống tới, Mịch La tức giận nói: “Ngươi nữ nhân này thật thô lỗ, không có một chút phong phạm của tiểu thư khuê các . . .” Giương mắt thấy trong mắt nàng thần quang sáng rõ, nhất thời nói không được nữa.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có thể trị cho nàng? Sao không nói sớm! Hại chúng ta còn phải đuổi tới Lý gia, ngại hôm nay chưa đủ bôn ba sao?” Ở chung cùng tên hồ yêu lâu rồi, nàng nói chuyện cũng tùy ý nhiều hơn.
“Hừ, đây chỉ là hạ sách, ta không muốn dễ dàng vận dụng!” Mịch La bực bội nói: “Ta có nuôi một con cổ vương, đấu thiên hạ trăm cổ. Nhưng giết địch một ngàn cuối cùng tự tổn hại tám trăm. Huống chi chiến trường cổ đấu này ở trong não Ô Vân Phương, vạn nhất bị tổn thương, nàng ta có thể sẽ trở nên ngu dại.”
“Như vậy sao?” Nàng trừng mắt nhìn, quả nhiên có nguy hiểm nên nói: “Chuyện như vậy vẫn nên hỏi Ô thành chủ xem sao. Để cho người nhà bệnh nhân tự quyết định.”
Mịch La cười lạnh nói: “Sao ngươi không hỏi ta?”
“Hỏi ngươi làm cái gì?”
“Vì sao ta phải lấy ra cổ vương? Nếu như thương tổn tới nó, lại không chỗ tốt gì đối với ta.”
Đây là muốn công phu sư tử ngoạm rồi. Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm hắn. Người này thật sự thông minh, vừa rồi nàng cố ý không đề cập tới chuyện này, chính vì muốn qua loa đại khái cho xong. Tên Mịch La này bản lãnh tính toán chi li quả thực đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, hắn không đi làm thương nhân thật sự rất đáng tiếc.
Thấy nàng dựng lỗ tai, nhìn mình phòng bị, trong lòng Mịch La đột nhiên có chút mỏi mệt, muốn nói điều kiện cũng nuốt lại trong bụng.
“Được rồi, giúp ngươi lần này, coi như ta đền ơn cứu mạng của ngươi.”
Nàng lập tức mừng rỡ. Mặc dù Mịch La ngồi phía sau nàng, không nhìn thấy nụ cười của nàng nhưng dường như trong lòng có thể vẽ phác thảo ra, lập tức khóe miệng cũng nhẹ nhàng khẽ cong.
Ô Hoạch nghe được tin tức có thể cứu chữa Ô Vân Phương, do dự thật lâu. Ông cũng biết, dưới tình huống không tìm được thủ phạm, căn bản không tìm ra thuốc để chữa khỏi cổ Phiến Chuyển, chỉ có thể dùng loại biện pháp mạnh mẽ này. Ông đánh giá giữa hai lựa chọn ái nữ bỏ mạng và xác suất nhỏ có thể biến thành ngu dại trong lúc đó do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, tới xin Ninh Tiểu Nhàn ra tay cứu trị.
“Nếu nàng không tốt được cũng là thiên mệnh. Ta nghe theo số phận vậy.”
Lão đầu này rất có khí chất lưu manh nha.
Ninh Tiểu Nhàn bài trừ gạt bỏ trái phải, ngay cả Ô thành chủ cũng mời ra ngoài, mới để cho Mịch La buông tay làm.
Hắn thả ra một con sâu nhỏ lớn lên nhìn rất dữ tợn, bụng có sáu chân, dưới hàm có răng nanh dài và sắc bén, vốn thấy thế nào cũng tà khí nhưng hết lần này tới lần khác cả người nó lại lấp lánh kim quang, bộ dáng như nhà giàu mới nổi.
“Đây chính là cổ vương?” Nàng tò mò, muốn thò tay bắt.
Mịch La vội vàng ngăn lại nàng: “Đừng động, vật này dã tính khó thuần phục.”
Nàng rút ngón tay về, dùng bản lãnh ngự trùng của Mịch La, nếu đã nói là vật này dã tính, vậy khẳng định tính khí nó rất táo bạo.
Mọi người trong ngoài Thần Ma Ngục đôi mắt trông mong nhìn con sâu nhỏ kia vuốt vuốt đầu, lại tỉ mỉ lau khô sạch sẽ một đôi chân trước và cái hàm sắc bén của mình, sau đó. . . . . . Sau đó nó bất động tại chỗ, hình như đang lẳng lặng đợi chờ.
Mịch La lấy ra một bình nhỏ : “Nhỏ một giọt mật ong đen trong chai cho nó. Còn các việc khác để bại hoại kia làm, trước khi làm việc còn muốn cò kè mặc cả!” Một câu sau là mắng cổ vương.
Ninh Tiểu Nhàn theo lời đổ một giọt màu xanh biếc lên mặt đất, cổ vương cúi đầu, vui thích hút sạch giọt sương nhỏ đó lập tức tỏ vẻ thỏa mãn rung đùi đắc ý, cũng không cần chủ nhân phân phó đã tự động chui vào trong lỗ tai Ô Vân Phương.
Con vật này lại có tính cách của nhà thông thái, trước khi bắt đầu làm việc còn muốn đòi hối lộ. Nàng chậc chậc kêu kì lạ.
Chỉ một lúc sau, thân thể Ô Vân Phương khẽ động, cau mày, nhìn sắc mặt hình như rất đau đớn, chỉ một lúc sau lại hừ một tiếng. Từ lúc nàng ta trúng độc tới nay, hầu như đều an tĩnh bất động, Lý Hương Liên vì hận độc nàng ta đã thúc dục cổ Phiến Chuyển đến cực hạn, đến nỗi từ sau khi nàng phát bệnh đã lập tức lâm vào hôn mê, lúc này lên tiếng hừ ngược lại trên mặt mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua thời gian chén trà nhỏ, Ô Vân Phương một lần nữa an tĩnh lại, hình như trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ say. Thần sắc nàng ta dần dần thả lỏng, cổ vương theo đường cũ chui ra từ trong tai nàng ta, răng nanh dài dưới hàm kẹp một con sâu độc mập mạp. Cổ này lớn lên rất giống nha trùng* thân thể trong suốt, thoạt nhìn cũng không dọa người, bị cổ Vương dùng cái hàm to kẹp trên đầu không nhúc nhích cũng không biết chết hay sống.
nha trùng* (là một loại côn trùng, hình bầu dục, màu xanh lục, màu vàng hoặc màu nâu, phần bụng to. Hút nhựa cây, là côn trùng có hại cho nông nghiệp. Có nhiều loại như sâu bông, sâu thuốc lá),
Sau khi cổ vương đi ra, vòng vo hai vòng tại chỗ, giống như đang diễu võ dương oai, rồi mới ngoan ngoãn bị Mịch La lấy đi, làm gì phải trả giá giống như hắn nói: “Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm”? Về phần cổ Phiến Chuyển kia, Ninh Tiểu Nhàn bắt tới nhìn nhiều lần, lúc này mới giao cho Mịch La, dựa theo quy củ chuyến đi này, người nào ra tay bắt được sâu độc thì được sở hữu tất cả. Cổ vương ra tay có chừng mực nên đầu sỏ gây hại kia vẫn còn sống.
Cô gái đó lấy ra một bình nhỏ phong kín, bên trong đúng là cổ Phiến Chuyển, sau đó nói cách dùng cổ cho nàng ta nghe. “Dùng hay không, một mình ngươi quyết định. Ta thấy ngươi thật sự đáng thương nên mới ra tay giúp ngươi một lần. Nếu dùng tốt, từ nay về sau ngươi và ái lang sẽ không còn chướng ngại nữa.”
Nếu là người có tâm trí bình thường, đồ vật không rõ lai lịch sẽ không dám dùng. Đáng tiếc giờ phút này Lý Hương Liên đã ôm tâm lí thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, câu nói sau cùng của cô gái này đã hoàn toàn đả động nàng ta. Nếu như bà đây không có được, – Ô Vân Phương nàng cũng đừng nghĩ đến, cho nên rốt cục nàng ta vẫn hạ độc thủ.
Quả nhiên vì yêu sinh ưu phiền, vì yêu sinh đáng sợ a. Lý Hương Liên là một cô gái tốt đẹp như vậy nhưng cũng bởi vì một chữ tình mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài một tiếng, trên mặt lại nhàn nhạt hỏi: “Nàng kia có bộ dáng thế nào?”
Đồ Tẫn lắc đầu: “Thấy không rõ lắm. Do tầm mắt Lý Hương Liên nhìn lại, dáng người cô gái đó rất yểu điệu nhưng khuôn mặt ẩn trong một vùng khói đen, đoán chừng nàng ta sử dụng thần thông che mặt. Người phàm không nhìn ra.”
“Còn lưu lại đầu mối gì hữu dụng không?”
Đồ Tẫn ngưng thần nghĩ nửa ngày, mới bất đắc dĩ buông tay nói: “Nàng kia nói chuyện không nhiều lắm, nghe từng lời nói ra rất chậm, giống như cố ý diễn luyện qua, không để Lý Hương Liên nghe ra sơ hở nào. Ừ, giọng nàng ta có chút khàn khàn, trừ điều đó ra thì không có.”
“Phương pháp chế cổ không để lại chút đầu mối nào sao?”
“Không có.”
Việc này khó làm rồi. Cổ mà Lý Hương Liên dùng là lấy từ người khác, việc này rõ ràng có người âm mưu đối phó Ô thành chủ, mưu tính cực kì cẩn thận, không hề để lại chi tiết gì hữu dụng để nàng có thể suy đoán, chẳng qua tạm thời bị Ninh Tiểu Nhàn quấy nhiễu kết thúc mà thôi.
Đầu mối tới đây đã bị chặt đứt. Cho dù bản lãnh của nàng có cao tới đâu nhưng đi đâu để tìm nữ nhân không biết rõ khuôn mặt chứ? Giọng nói khàn khàn? Trong thành nữ nhân có giọng nói khàn khàn ít nhất có vài trăm người ah?
Thực lực của mình vẫn chưa đủ. Nàng vừa suy nghĩ vừa đưa ra ngón trỏ mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của mình, đó là thói quen theo bản năng cũng không biết lúc nào dưỡng thành.
Lý Hương Liên thấy Đồ Tẫn thả một luồng hắc khí đến trên người mình, đảo mắt nàng đã nói ra bí mật lớn nhất cất giấu trong đầu ra ngoài nên cực kì hoảng sợ, nằm trên mặt đất nức nở không dứt. Kể từ khi nàng ta làm việc trái với lương tâm tới nay vẫn luôn không thể ngủ ngon giấc, có khi mơ tới mình mặc giá y đỏ thẫm gả cho ái lang, có khi lại mơ tới Ô Vân Phương sau khi chết hóa thành lệ quỷ, khuôn mặt xanh trắng tới đòi mạng mình. Ngắn ngủn nửa tháng, dưới mắt nàng đã xuất hiện quầng thâm đen, người cũng gầy đi hai vòng.
“Cần phải xóa sạch trí nhớ của nàng để chấm dứt tại hoạ về sau?” Đồ Tẫn thấp giọng hỏi.
Nhìn Lý Hương Liên quỳ rạp xuống đất, cầu xin mình tha cho nàng một mạng. Ninh Tiểu Nhàn bình tĩnh nhìn nàng rồi mới lắc đầu nói: “Không cần xóa. Cứ để nàng ta một mực nhớ kĩ tất cả, làm chuyện xấu cũng cần phải trả giá thật nhiều.”
Từ chỗ Lý Hương Liên lấy được bình sâu độc, bọn họ dễ dàng thối lui khỏi nhà họ Lý.
Dọc theo đường đi, Ninh Tiểu Nhàn đều trầm mặc không nói.
“Uể oải rồi hả?” Mịch La không nhịn được hỏi.
“Ừ!” Nàng ủ rũ nói: “Đã điều tra đến nơi này nhưng đầu mối lại bị chặt đứt. Xem ra, ta với cây nhân sâm không có duyên rồi.”
Đồ Tẫn nói: “Không bằng đoạt cây rồi bỏ chạy? Chắc Ô Hoạch biết rồi cũng không dám làm gì chúng ta.”
Nàng buồn bực nói: “Lúc trước khi ta xé cáo thị của thành chủ đã sớm nghĩ tới biện pháp này.” Nàng giương mắt thấy thần sắc trên mặt Mịch La và Đồ Tẫn, không vui nói: “Vẻ mặt của các ngươi là có ý gì, đừng nói với ta rằng các ngươi chưa từng nghĩ qua như vậy!” Người tu tiên quá ngang ngược rồi, không thể giả dối lại còn không được cướp đoạt? Ngay cả Trường Thiên trong Thần Ma Ngục, chuyện thế này trước kia cũng làm không ít đâu.
Quả nhiên vẻ mặt hai người kia lập tức ngượng ngùng. Ninh Tiểu Nhàn lại nói tiếp: “Vốn cướp đoạt cũng không có gì nhưng phía sau Mịch La không phải còn có truy binh sao? Chúng ta không thể lớn lối như thế. Còn nữa, ta hỏi thăm được ngày mai có một đội ngũ tiến cống tiên ngân phải ra khỏi thành đi về phía bắc, ta muốn Ô thành chủ chuẩn bị để chúng ta tiến vào trong đội ngũ đó.”
Mịch La ngạc nhiên nói: “Lẫn vào trong đội ngũ tiến cống, vì sao?”
“Giấu ngươi đi ah.” Gió thổi làm rối mái tóc dài của nàng, nàng đưa tay gạt nhẹ nói: “Không thể tiếp tục ngây người thêm ở thành Ô Đà, truy binh rất nhanh sẽ đến. Kẻ thù của ngươi nhiều nhất sẽ chỉ nghĩ ngươi có thể núp trong đội ngũ người phàm, chắc sẽ không đoán được ngươi có thể lẫn trong đội ngũ tiến cống đi phía Bắc đâu? Ta nghe ngóng rồi, trong vòng 3 ngày tới thương đội sẽ ra khỏi thành, lữ khách có năm mươi bảy chi nhánh, ta không tin kẻ thù của ngươi sẽ xem kĩ lần lượt nhiều đội ngũ như vậy. Nhất là tiến cống tiên ngân, dù sao châu này do phủ Phụng Thiên quản lý.”
Nếu muốn thành chủ tương trợ dĩ nhiên không thể dùng biện pháp mạnh. Nàng thẫn thờ thở dài.
Nữ nhân này bởi vì muốn giúp mình chạy để khỏi chết lại nguyện ý buông tha ý muốn nhất định có được cây nhân sâm. Mịch La nhìn nàng thật lâu, mới buồn bã nói: “Kỳ thật thì phương pháp cứu Ô Vân Phương vẫn còn . . . .”
Mấy chữ không nhanh không chậm vừa mới nói ra khỏi miệng, Ninh Tiểu Nhàn đang ngồi trên ngựa bỗng kéo mạnh dây cương làm con ngựa đứng thẳng lên hí dài, ghé vào trong giỏ trúc khiến Mịch La thiếu chút nữa lăn xuống tới, Mịch La tức giận nói: “Ngươi nữ nhân này thật thô lỗ, không có một chút phong phạm của tiểu thư khuê các . . .” Giương mắt thấy trong mắt nàng thần quang sáng rõ, nhất thời nói không được nữa.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có thể trị cho nàng? Sao không nói sớm! Hại chúng ta còn phải đuổi tới Lý gia, ngại hôm nay chưa đủ bôn ba sao?” Ở chung cùng tên hồ yêu lâu rồi, nàng nói chuyện cũng tùy ý nhiều hơn.
“Hừ, đây chỉ là hạ sách, ta không muốn dễ dàng vận dụng!” Mịch La bực bội nói: “Ta có nuôi một con cổ vương, đấu thiên hạ trăm cổ. Nhưng giết địch một ngàn cuối cùng tự tổn hại tám trăm. Huống chi chiến trường cổ đấu này ở trong não Ô Vân Phương, vạn nhất bị tổn thương, nàng ta có thể sẽ trở nên ngu dại.”
“Như vậy sao?” Nàng trừng mắt nhìn, quả nhiên có nguy hiểm nên nói: “Chuyện như vậy vẫn nên hỏi Ô thành chủ xem sao. Để cho người nhà bệnh nhân tự quyết định.”
Mịch La cười lạnh nói: “Sao ngươi không hỏi ta?”
“Hỏi ngươi làm cái gì?”
“Vì sao ta phải lấy ra cổ vương? Nếu như thương tổn tới nó, lại không chỗ tốt gì đối với ta.”
Đây là muốn công phu sư tử ngoạm rồi. Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm hắn. Người này thật sự thông minh, vừa rồi nàng cố ý không đề cập tới chuyện này, chính vì muốn qua loa đại khái cho xong. Tên Mịch La này bản lãnh tính toán chi li quả thực đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, hắn không đi làm thương nhân thật sự rất đáng tiếc.
Thấy nàng dựng lỗ tai, nhìn mình phòng bị, trong lòng Mịch La đột nhiên có chút mỏi mệt, muốn nói điều kiện cũng nuốt lại trong bụng.
“Được rồi, giúp ngươi lần này, coi như ta đền ơn cứu mạng của ngươi.”
Nàng lập tức mừng rỡ. Mặc dù Mịch La ngồi phía sau nàng, không nhìn thấy nụ cười của nàng nhưng dường như trong lòng có thể vẽ phác thảo ra, lập tức khóe miệng cũng nhẹ nhàng khẽ cong.
Ô Hoạch nghe được tin tức có thể cứu chữa Ô Vân Phương, do dự thật lâu. Ông cũng biết, dưới tình huống không tìm được thủ phạm, căn bản không tìm ra thuốc để chữa khỏi cổ Phiến Chuyển, chỉ có thể dùng loại biện pháp mạnh mẽ này. Ông đánh giá giữa hai lựa chọn ái nữ bỏ mạng và xác suất nhỏ có thể biến thành ngu dại trong lúc đó do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, tới xin Ninh Tiểu Nhàn ra tay cứu trị.
“Nếu nàng không tốt được cũng là thiên mệnh. Ta nghe theo số phận vậy.”
Lão đầu này rất có khí chất lưu manh nha.
Ninh Tiểu Nhàn bài trừ gạt bỏ trái phải, ngay cả Ô thành chủ cũng mời ra ngoài, mới để cho Mịch La buông tay làm.
Hắn thả ra một con sâu nhỏ lớn lên nhìn rất dữ tợn, bụng có sáu chân, dưới hàm có răng nanh dài và sắc bén, vốn thấy thế nào cũng tà khí nhưng hết lần này tới lần khác cả người nó lại lấp lánh kim quang, bộ dáng như nhà giàu mới nổi.
“Đây chính là cổ vương?” Nàng tò mò, muốn thò tay bắt.
Mịch La vội vàng ngăn lại nàng: “Đừng động, vật này dã tính khó thuần phục.”
Nàng rút ngón tay về, dùng bản lãnh ngự trùng của Mịch La, nếu đã nói là vật này dã tính, vậy khẳng định tính khí nó rất táo bạo.
Mọi người trong ngoài Thần Ma Ngục đôi mắt trông mong nhìn con sâu nhỏ kia vuốt vuốt đầu, lại tỉ mỉ lau khô sạch sẽ một đôi chân trước và cái hàm sắc bén của mình, sau đó. . . . . . Sau đó nó bất động tại chỗ, hình như đang lẳng lặng đợi chờ.
Mịch La lấy ra một bình nhỏ : “Nhỏ một giọt mật ong đen trong chai cho nó. Còn các việc khác để bại hoại kia làm, trước khi làm việc còn muốn cò kè mặc cả!” Một câu sau là mắng cổ vương.
Ninh Tiểu Nhàn theo lời đổ một giọt màu xanh biếc lên mặt đất, cổ vương cúi đầu, vui thích hút sạch giọt sương nhỏ đó lập tức tỏ vẻ thỏa mãn rung đùi đắc ý, cũng không cần chủ nhân phân phó đã tự động chui vào trong lỗ tai Ô Vân Phương.
Con vật này lại có tính cách của nhà thông thái, trước khi bắt đầu làm việc còn muốn đòi hối lộ. Nàng chậc chậc kêu kì lạ.
Chỉ một lúc sau, thân thể Ô Vân Phương khẽ động, cau mày, nhìn sắc mặt hình như rất đau đớn, chỉ một lúc sau lại hừ một tiếng. Từ lúc nàng ta trúng độc tới nay, hầu như đều an tĩnh bất động, Lý Hương Liên vì hận độc nàng ta đã thúc dục cổ Phiến Chuyển đến cực hạn, đến nỗi từ sau khi nàng phát bệnh đã lập tức lâm vào hôn mê, lúc này lên tiếng hừ ngược lại trên mặt mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua thời gian chén trà nhỏ, Ô Vân Phương một lần nữa an tĩnh lại, hình như trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ say. Thần sắc nàng ta dần dần thả lỏng, cổ vương theo đường cũ chui ra từ trong tai nàng ta, răng nanh dài dưới hàm kẹp một con sâu độc mập mạp. Cổ này lớn lên rất giống nha trùng* thân thể trong suốt, thoạt nhìn cũng không dọa người, bị cổ Vương dùng cái hàm to kẹp trên đầu không nhúc nhích cũng không biết chết hay sống.
nha trùng* (là một loại côn trùng, hình bầu dục, màu xanh lục, màu vàng hoặc màu nâu, phần bụng to. Hút nhựa cây, là côn trùng có hại cho nông nghiệp. Có nhiều loại như sâu bông, sâu thuốc lá),
Sau khi cổ vương đi ra, vòng vo hai vòng tại chỗ, giống như đang diễu võ dương oai, rồi mới ngoan ngoãn bị Mịch La lấy đi, làm gì phải trả giá giống như hắn nói: “Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm”? Về phần cổ Phiến Chuyển kia, Ninh Tiểu Nhàn bắt tới nhìn nhiều lần, lúc này mới giao cho Mịch La, dựa theo quy củ chuyến đi này, người nào ra tay bắt được sâu độc thì được sở hữu tất cả. Cổ vương ra tay có chừng mực nên đầu sỏ gây hại kia vẫn còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.