Quyển 7 - Chương 862: Đại trận cổ quái
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
20/04/2019
Nếu như là mấy khắc chung trước, có lẽ hắn còn có thể kiên cường một chút, nhưng tình cảnh đồng môn ở trong nước bị Nha Ba Lạp xé xác ăn thịt vẫn còn ở trước mắt, đã có hai người bị gặm cắn chỉ còn trơ lại bộ xương trắng ở dưới sông rồi. Nếu hắn không lên tiếng, chắc chắn sẽ trở thành người thứ bảy chết trong sông.
Bởi vì vậy, dũng khí lập tức lui xuống như thủy triều, vốn hắn cũng có chút oán hận với việc phải vào trận truy sát người, nhịn không được thầm nghĩ, lúc này đại kế phá trận của Càn Thanh Thánh Điện đã thất bại, sớm nên bỏ chạy, chỉ là Hoàn Công Thế vì nhi tử đã chết mà thương tâm đến nỗi thần trí không còn thanh tỉnh nữa, mới để mọi người vào đại trận tìm chết. Chỉ vì cái chuyện quỷ quái này mà bắt lão tử phải bán luôn cả mạng sao?
Quan trọng nhất là, đội ngũ của hắn đã toàn quân bị diệt, lúc này nói đầu hàng cũng yên tâm thoải mái.
Ninh Tiểu Nhàn còn có hai phần hứng thú nói: “Nói đi, ngươi có chỗ hữu dụng gì? Thời gian của chúng ta rất quý giá đó.”
Tạ Hoàn Lang tranh thủ thời gian nói: “Các ngươi có ý định phá trận phải không? Ta từng đi theo gia chủ đời trước của Công Tôn gia đi đến đệ tam mạc thiên địa, ta có thể dẫn đường!”
Ba người còn không nói chuyện, Công Tôn Triển đã thất thanh nói: “Cái gì? Gia phụ đã phá giải được đệ tam mạc thiên địa sao?”
Hắn nói ra lời này, Tạ Hoàn Lang ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng là đệ tử của Công Tôn gia sao?”
Lúc này Trường Thiên mới liếc nhìn Đồ Tận, hắn hổ thẹn cúi đầu xuống. Trí nhớ của tu tiên giả quá mức dài dòng phức tạp, hắn thi triển thuật Sưu Hồn nhìn quét toàn bộ cần hao phí thời gian quá lâu, cho nên chỉ tìm tòi trí nhớ có quan hệ với Man Tổ, lại không quan sát được nội dung của đệ tam mạc thiên địa.
Công Tôn Triển chỉ có thể xụ mặt “ừ” một tiếng.
Lại nghe người này tiếp tục nói: “Lần Vân Mộng Trạch mở ra vào ba trăm năm trước, ta vẫn chỉ là đệ tử bình thường, đi theo bên người gia chủ Công Tôn gia đảm nhiệm việc ghi chép, cùng tiến vào đệ tam mạc thiên địa của đại trận. Nhiệm vụ ngay lúc đó chính là tìm biện pháp xuất trận, mà không phải là tiếp tục đi sâu hơn… Vận khí của chúng ta rất tốt, rốt cục tại thời gian một phút trước khi đệ tứ mạc thiên địa mở ra đã tìm được.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Công Tôn tiên sinh rất hào hứng mà tiến vào đại trận một lần nữa, nói là đã có đầu mối, muốn đi phá giải đệ tứ mạc thiên địa, nhưng lúc đó chúng ta không đi cùng nữa. Lần này, hắn … không đi ra được nữa.” Ngay sau đó hắn bổ sung nói, “Chẳng qua nội dung đại khái của đệ tam mạc thiên địa ta đều nhớ rõ trong đầu. Mọi người hơn phân nửa chỉ có thể đi đến đệ nhị mạc thiên địa là sẽ rời khỏi, có ta đi cùng, các ngươi ít nhất cũng đến được đệ tam mạc!” Nói đến đây, nhớ đến Đồ Tận ở bên người là quái vật có thể đọc được nhân tâm, không khỏi nhìn hắn, có vài phần lo lắng.
Đồ Tận vừa vặn cũng theo dõi hắn, nhếch môi giống như là cười cười, sau đó chỉ chỉ về chỗ tên đệ tử Càn Thanh Thánh Điện đang nằm trên mặt đất nói: “Cho chúng ta thấy thành ý của ngươi đi?”
Lập tức lòng bàn tay của Tạ Hoàn Lang toát mồ hôi lạnh, trong mắt của người nằm trên mặt đất cũng xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Ý tứ của quái vật kia rất rõ ràng, muốn hắn giết chết thủ hạ để nhập đội!
Giết người dễ dàng, hắn tu tiên nhiều năm như vậy, trong tay cũng không biết đã có bao nhiêu vong hồn, nhưng muốn hắn giết chết đồng môn, thủ hạ sớm chiều ở chung mấy năm, trong lòng hắn tất nhiên là không đành lòng. Huống chi hắn cũng biết, một khi giết chết người này, hắn sẽ không thể quay đầu được nữa.
Nhưng mà trước mắt, chỉ có mạng sống của mình là quan trọng nhất, đối phương có bốn người, ngoại trừ một kẻ trắng trẻo như là thương nhân, thì ba người còn lại đều không dễ ở chung, huống chi còn có Hám Thiên Thần Quân đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ này. Hắn lấy trường kiếm ra, đi đến bên người tù binh, ôn tồn nói: “Huynh đệ tốt, xin lỗi!” Trở tay một kiếm, đâm vào trong tim hắn!
Hắn có chủ tâm để cho huynh đệ ít chịu đau khổ, cho nên một kiếm này vừa chuẩn lại vừa hung ác, thân hình người trên mặt đất run lên, con mắt bỗng dưng trừng lớn, cuối cũng lại không còn nửa điểm tiếng động.
Lúc này Tạ Hoàn Lang mới lấy lá cây lau sạch vết máu trên thân kiếm, đứng thẳng người thấp giọng nói: “Thần Quân, ngài yên tâm rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trường Thiên, thấy hắn nhẹ gật đầu, Ninh Tiểu Nhàn mới lấy ta kim sang dược và hai giọt sữa tươi Khâu Hậu ném cho Tạ Hoàn Lang nói: “Thoa ngoài da, uống.” Nàng đại khái cũng hiểu rõ suy nghĩ của Trường Thiên, trước mắt trong đội ngũ của mình không có một người nào có kinh nghiệm, tri thức của Công Tôn Triển đến từ ghi chép của phụ thân hắn, mà Đồ Tận thì thu hoạch trí nhớ của người khác, nghiêm khắc mà nói cũng không tự mình trải qua, còn không bằng tìm một con ngựa quen đường để bớt việc.
Đồ Tận trừng mắt nhìn Tạ Hoàn Lang, âm trầm nói: “Dẫn đường cho tốt, nếu ngươi dám giở trò, chắn chắn ngươi sẽ hâm mộ sáu người này chết quá dễ dàng.”
Tạ Hoàn Lang bị ánh mắt của hắn nhìn qua mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: “Không dám.”
Ở đây vừa mới có sáu người bị chết thê thảm vô cùng, cho dù là Đồ Tận cũng không muốn tiếp tục lưu luyến.
Năm người lại đi một hồi lâu, mới tìm được một chỗ đất trống khoáng đạt một chút. Lúc này Tạ Hoàn Lang bị thương mà phải di chuyển, cho dù thực hiện Tiệt Mạch chi pháp cho chính mình thì cũng đau đến sắp hư thoát, lại thêm mất máu quá nhiều, lần này dừng lại phải vội vàng xử lý vết thương.
Thương thế của hắn ở trên mông, không tiện ngồi xuống, chỉ có thể miễn cưỡng nằm sấp rồi xử lý vết thương sau lưng mình. Tổn thương ở bộ vị này, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên sẽ không giúp hắn bôi thuốc, cho nên Công Tôn Triển đi đến làm thay, giúp hắn đắp kim sang dược, hai người câu có câu không trò chuyện với nhau. Công Tôn Triển đã mấy trăm năm không gặp được cha ruột của mình, lúc này có thể nghe được một ít chuyện từ trong miệng người bên cạnh này cũng tốt. Nhưng Tạ Hoàn Lang lại kinh ngạc vì công hiệu thần kỳ của dược vật của Ẩn Lưu, sau khi đắp lên thì đau đớn đã giảm mạnh, lại có cảm giác mát lạnh, mà sau khi uống chất lỏng màu trắng sữa không biết tên kia, chỉ một lúc sau miệng vết thương trên mông và đùi lại ngứa lên, hận không thể đưa tay ra gãi.
Thân là đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện, hắn có kinh nghiệm chiến trường phong phú, tất nhiên biết được đây là dấu hiệu vết thương bắt đầu khép lại, trong nội tâm có chút kinh dị.
Lúc này sắc trời chậm rãi tối đi, Trường Thiên đột nhiên nói: “Còn bao lâu nữa là tiến vào mạc thiên địa tiếp theo?”
“Khi ở đệ nhất màn thiên địa, không thể tính toán được thời gian đã qua bao lâu, chỉ khi bắt đầu đệ nhị mạc thì mới có thể tính toán được mười hai canh giờ.” Tạ Hoàn Lang cũng nhận rõ chủ nhân mới của mình, rất cơ linh mà lên tiếng trả lời.
Mặt đất ẩm ướt, mọi người chỉ có thể ngồi ở trên mấy cây cối bị đổ. Lúc này đã hiện ra tác dụng ngựa quen đường về của Tạ Hoàn Lang. Hắn cư nhiên nhịn xuống thương thế, ở gần đó tìm vài cọng cây cỏ cổ quái, lại đánh rơi được mấy quả trái cây. Cho dù ở rừng rậm Ba Xà có giống loài phong phú, Ninh Tiểu Nhàn cũng chưa bao giờ thấy qua loại cây chỉ có một vòng lá cây ở trên gần đỉnh còn lại thì thân cây trụi lủi thế này,trái cây của nó tròn căng, cứng rắn, lớn hơn quả dừa đến hai vòng.
Tạ Hoàn Lang lấy dao bổ ra vỏ ngoài của trái cây kia, mọi người đều thấy được bên ngoài phần ruột còn có một lớp gân tơ màu trắng, dày đặc đan vào nhau như là mạng nhện. Hắn gỡ xuống tầng gân tơ này, rồi mở ra, tầng tầng lớp lớp, cư nhiên có thể kéo dài ra đến hơn hai trượng.
“Đây là?” Nàng cảm thấy rất hứng thú.
“Ở đây quá ẩm ướt, mặt đất lại có nhiều độc trùng, chúng ta đã sớm phát hiện ra diệu dụng từ túi tơ của loại trái cây này.” Hắn đem lớp túi tơ màu trắng này thắt chặt ở hai thân cây, nghiễm nhiên đã tạo thành một chiếc võng cách mặt đất bốn xích, đung đưa trên không trung, “Lúc nghỉ ngơi thì nằm trên cái túi này, có thể phòng ẩm ướt, phòng côn trùng, hơn nữa nó rất rắn chắc, có thể chịu được trọng lượng ít nhất là ba trăm cân.”
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy thú vị, cũng dựa vào hồ lô mà vẽ hồ lô (nhìn thế nào rồi làm giống như vậy), lột mấy trái cây ra làm vài chiếc võng, lại để cho mọi người nằm lên nghỉ ngơi, ngay cả Đại Hoàng trong lòng tràn đầy hiếu kỳ cùng với đầu Chư Kiền kia cũng được phân đến một chiếc.
Đều là phàm nhân rồi, nghỉ ngơi dưỡng sức là rất quan trọng. Tâm địa của nàng tinh tế tỉ mỉ, rắc ít thuốc bột lên trên hai đầu võng, ngăn cho côn trùng đến quấy rầy.
Trong tay vừa làm việc, nàng vừa hỏi: “Ta chỉ là hiếu kỳ, trú địa Hồng Cốc của Càn Thanh Thánh Điện bị Man Tổ tận diệt rồi, tu tiên giả bên trong đến từ những tiên tông khác nhau, hôm nay cũng chết hết cả, Càn Thanh Thánh Điện làm sao mà bàn giao lại cho các tông phái?” Mặc dù Càn Thanh Thánh Điện có thế lực cường đại ở phương Bắc, nhưng cũng phải quý trọng danh dự của họ, không có khả năng đối địch với cả thiên hạ.
“Bàn giao?” Tạ Hoàn Lang khẽ cười nói, “Trong Vân Mộng Trạch đột nhiên xuất hiện thiên phạt, toàn bộ Hồng Cốc sinh linh đồ thán, chỉ có Phó Điện chủ Hoàn Công Thế dẫn người xâm nhập Cố Ẩn Sơn Hà Trận mói tránh được một kiếp. Còn lần đi vào Vân Mộng Trạch này, Càn Thanh Thánh Điện cũng tổn thất thảm trọng, chỉ còn lại không đến ba mươi người còn sống đi ra ngoài, còn cần bàn giao chuyện này cho ai chứ?”
Nàng nhịn không được vuốt vuốt mi tâm. Hóa ra Càn Thanh có ý định đổ hết mọi chuyện cho Vân Mộng Trạch. Thật ra suy nghĩ này cũng có chút đạo lý, Hồng Cốc đã bị Thiên Địa hồng lô đại trận dung luyện thành bộ dáng kia, cho dù là ai cũng biết được thứ này tất nhiên là do sử dụng thần thông trên phạm vi lớn tạo thành. Thế nhưng trong Vân Mộng Trạch cũng không phải cấm tiệt thuật pháp, ngay cả khi tu tiên giả có biến thành phàm nhân thì sao? Cho nên người ở bên ngoài có lẽ cho rằng, sự phát sinh của loại thảm kịch này, cho dù Càn Thanh Thánh Điện có cố tình, chỉ sợ cũng không có năng lực thực hiện được.
Hơn nữa lúc này đây Càn Thanh Thánh Điện coi như cũng sử dụng khổ nhục kế, để hơn mấy chục đệ tử cấp thấp ở lại làm mồi, tất cả đều đã mất mạng ở trong trú địa rồi. Nếu người bên ngoài có hỏi, bọn họ cũng có thể thẳng thừng mà nói, chính họ cũng đã hao tổn đại lượng đệ tử.
Có khả năng lộ ra chân tướng, chỉ có Tụ Linh Trận do Công Tôn Mưu bố trí bên ngoài trú địa thôi, nhưng mà Sơ Hỏa Long lại xuất phát từ trong trú địa, cho nên chỗ đó có thời gian tiếp nhận chân hỏa thiêu đốt dài nhất, khắp vùng đất đỏ đều bị lún xuống, ngay cả Tụ Linh Trận đều bị che lấp hơn phân nửa, sau đó Càn Thanh Thánh Điện chỉ cần động chút tay chân, sẽ không có ai có thể phát hiện ra tướng mạo vốn có của nó. Ngược lại lúc trước Càn Thanh Thánh Điện cứu người khắp nơi, làm đủ mặt ngoài, tu tiên giả được họ cứu viện rồi rời khỏi Vân Mông Trạch còn có thể đem nghĩa cử cao đẹp này tuyên dương bốn phía.
Cũng tức là nói, chỉ cần giết chết đám người Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, sự thật sẽ không bị truyền ra ngoài. Bởi vậy Tạ Hoàn Lang tổng kết nói: “Hoàn Phó Điện chủ chắc chắn sẽ không ngừng triệu tập đệ tử Càn Thanh Thánh Điện ở gần đây tụ tập lại. Muốn giết người ở trong Vân Mộng Trạch, chiến thuật biển người là lựa chọn tốt nhất.”
Trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, Chư Kiền cũng khôi phục sức sống, Đại Hoàng không biết bắt được một con hoẵng ở chỗ nào về để nịnh nọt nữ chủ nhân, Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu không thu, nó vui rạo rực mà ngậm con mồi đi qua một bên, tự mình hưởng dụng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy nói hút khô máu của con hoẵng, lại cắn rơi da lông của con mồi, lộ ra thịt đỏ bên dưới, hiển nhiên ăn rất vui vẻ, rốt cục nhịn không được mà hỏi: “Tất cả mọi thứ ở đây đều là giả dối sao? Thế nhưng tại sao mọi thứ thoạt nhìn chân thật đến vậy?” Nàng đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ vô tri mấy năm trước, trận pháp tinh thâm hay thô lậu vẫn có thể phân biệt được. Mà không cần phải nói nữa, ảo trận có thể giết người hay sao? Vừa rồi sau người còn sống sờ sờ đều bị Nha Ba Lạp trong trận ăn hết; lại nhìn thấy Đại Hoàng ăn con hoẵng mà mặt mày đều tràn đầy say mê, hiển nhiên là thật sự nhấm nháp được mỹ vị, cũng không phải nhai không khí là có thể nhai được hăng hái như vậy đâu.
Bởi vì vậy, dũng khí lập tức lui xuống như thủy triều, vốn hắn cũng có chút oán hận với việc phải vào trận truy sát người, nhịn không được thầm nghĩ, lúc này đại kế phá trận của Càn Thanh Thánh Điện đã thất bại, sớm nên bỏ chạy, chỉ là Hoàn Công Thế vì nhi tử đã chết mà thương tâm đến nỗi thần trí không còn thanh tỉnh nữa, mới để mọi người vào đại trận tìm chết. Chỉ vì cái chuyện quỷ quái này mà bắt lão tử phải bán luôn cả mạng sao?
Quan trọng nhất là, đội ngũ của hắn đã toàn quân bị diệt, lúc này nói đầu hàng cũng yên tâm thoải mái.
Ninh Tiểu Nhàn còn có hai phần hứng thú nói: “Nói đi, ngươi có chỗ hữu dụng gì? Thời gian của chúng ta rất quý giá đó.”
Tạ Hoàn Lang tranh thủ thời gian nói: “Các ngươi có ý định phá trận phải không? Ta từng đi theo gia chủ đời trước của Công Tôn gia đi đến đệ tam mạc thiên địa, ta có thể dẫn đường!”
Ba người còn không nói chuyện, Công Tôn Triển đã thất thanh nói: “Cái gì? Gia phụ đã phá giải được đệ tam mạc thiên địa sao?”
Hắn nói ra lời này, Tạ Hoàn Lang ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng là đệ tử của Công Tôn gia sao?”
Lúc này Trường Thiên mới liếc nhìn Đồ Tận, hắn hổ thẹn cúi đầu xuống. Trí nhớ của tu tiên giả quá mức dài dòng phức tạp, hắn thi triển thuật Sưu Hồn nhìn quét toàn bộ cần hao phí thời gian quá lâu, cho nên chỉ tìm tòi trí nhớ có quan hệ với Man Tổ, lại không quan sát được nội dung của đệ tam mạc thiên địa.
Công Tôn Triển chỉ có thể xụ mặt “ừ” một tiếng.
Lại nghe người này tiếp tục nói: “Lần Vân Mộng Trạch mở ra vào ba trăm năm trước, ta vẫn chỉ là đệ tử bình thường, đi theo bên người gia chủ Công Tôn gia đảm nhiệm việc ghi chép, cùng tiến vào đệ tam mạc thiên địa của đại trận. Nhiệm vụ ngay lúc đó chính là tìm biện pháp xuất trận, mà không phải là tiếp tục đi sâu hơn… Vận khí của chúng ta rất tốt, rốt cục tại thời gian một phút trước khi đệ tứ mạc thiên địa mở ra đã tìm được.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Công Tôn tiên sinh rất hào hứng mà tiến vào đại trận một lần nữa, nói là đã có đầu mối, muốn đi phá giải đệ tứ mạc thiên địa, nhưng lúc đó chúng ta không đi cùng nữa. Lần này, hắn … không đi ra được nữa.” Ngay sau đó hắn bổ sung nói, “Chẳng qua nội dung đại khái của đệ tam mạc thiên địa ta đều nhớ rõ trong đầu. Mọi người hơn phân nửa chỉ có thể đi đến đệ nhị mạc thiên địa là sẽ rời khỏi, có ta đi cùng, các ngươi ít nhất cũng đến được đệ tam mạc!” Nói đến đây, nhớ đến Đồ Tận ở bên người là quái vật có thể đọc được nhân tâm, không khỏi nhìn hắn, có vài phần lo lắng.
Đồ Tận vừa vặn cũng theo dõi hắn, nhếch môi giống như là cười cười, sau đó chỉ chỉ về chỗ tên đệ tử Càn Thanh Thánh Điện đang nằm trên mặt đất nói: “Cho chúng ta thấy thành ý của ngươi đi?”
Lập tức lòng bàn tay của Tạ Hoàn Lang toát mồ hôi lạnh, trong mắt của người nằm trên mặt đất cũng xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Ý tứ của quái vật kia rất rõ ràng, muốn hắn giết chết thủ hạ để nhập đội!
Giết người dễ dàng, hắn tu tiên nhiều năm như vậy, trong tay cũng không biết đã có bao nhiêu vong hồn, nhưng muốn hắn giết chết đồng môn, thủ hạ sớm chiều ở chung mấy năm, trong lòng hắn tất nhiên là không đành lòng. Huống chi hắn cũng biết, một khi giết chết người này, hắn sẽ không thể quay đầu được nữa.
Nhưng mà trước mắt, chỉ có mạng sống của mình là quan trọng nhất, đối phương có bốn người, ngoại trừ một kẻ trắng trẻo như là thương nhân, thì ba người còn lại đều không dễ ở chung, huống chi còn có Hám Thiên Thần Quân đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ này. Hắn lấy trường kiếm ra, đi đến bên người tù binh, ôn tồn nói: “Huynh đệ tốt, xin lỗi!” Trở tay một kiếm, đâm vào trong tim hắn!
Hắn có chủ tâm để cho huynh đệ ít chịu đau khổ, cho nên một kiếm này vừa chuẩn lại vừa hung ác, thân hình người trên mặt đất run lên, con mắt bỗng dưng trừng lớn, cuối cũng lại không còn nửa điểm tiếng động.
Lúc này Tạ Hoàn Lang mới lấy lá cây lau sạch vết máu trên thân kiếm, đứng thẳng người thấp giọng nói: “Thần Quân, ngài yên tâm rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trường Thiên, thấy hắn nhẹ gật đầu, Ninh Tiểu Nhàn mới lấy ta kim sang dược và hai giọt sữa tươi Khâu Hậu ném cho Tạ Hoàn Lang nói: “Thoa ngoài da, uống.” Nàng đại khái cũng hiểu rõ suy nghĩ của Trường Thiên, trước mắt trong đội ngũ của mình không có một người nào có kinh nghiệm, tri thức của Công Tôn Triển đến từ ghi chép của phụ thân hắn, mà Đồ Tận thì thu hoạch trí nhớ của người khác, nghiêm khắc mà nói cũng không tự mình trải qua, còn không bằng tìm một con ngựa quen đường để bớt việc.
Đồ Tận trừng mắt nhìn Tạ Hoàn Lang, âm trầm nói: “Dẫn đường cho tốt, nếu ngươi dám giở trò, chắn chắn ngươi sẽ hâm mộ sáu người này chết quá dễ dàng.”
Tạ Hoàn Lang bị ánh mắt của hắn nhìn qua mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: “Không dám.”
Ở đây vừa mới có sáu người bị chết thê thảm vô cùng, cho dù là Đồ Tận cũng không muốn tiếp tục lưu luyến.
Năm người lại đi một hồi lâu, mới tìm được một chỗ đất trống khoáng đạt một chút. Lúc này Tạ Hoàn Lang bị thương mà phải di chuyển, cho dù thực hiện Tiệt Mạch chi pháp cho chính mình thì cũng đau đến sắp hư thoát, lại thêm mất máu quá nhiều, lần này dừng lại phải vội vàng xử lý vết thương.
Thương thế của hắn ở trên mông, không tiện ngồi xuống, chỉ có thể miễn cưỡng nằm sấp rồi xử lý vết thương sau lưng mình. Tổn thương ở bộ vị này, Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên sẽ không giúp hắn bôi thuốc, cho nên Công Tôn Triển đi đến làm thay, giúp hắn đắp kim sang dược, hai người câu có câu không trò chuyện với nhau. Công Tôn Triển đã mấy trăm năm không gặp được cha ruột của mình, lúc này có thể nghe được một ít chuyện từ trong miệng người bên cạnh này cũng tốt. Nhưng Tạ Hoàn Lang lại kinh ngạc vì công hiệu thần kỳ của dược vật của Ẩn Lưu, sau khi đắp lên thì đau đớn đã giảm mạnh, lại có cảm giác mát lạnh, mà sau khi uống chất lỏng màu trắng sữa không biết tên kia, chỉ một lúc sau miệng vết thương trên mông và đùi lại ngứa lên, hận không thể đưa tay ra gãi.
Thân là đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện, hắn có kinh nghiệm chiến trường phong phú, tất nhiên biết được đây là dấu hiệu vết thương bắt đầu khép lại, trong nội tâm có chút kinh dị.
Lúc này sắc trời chậm rãi tối đi, Trường Thiên đột nhiên nói: “Còn bao lâu nữa là tiến vào mạc thiên địa tiếp theo?”
“Khi ở đệ nhất màn thiên địa, không thể tính toán được thời gian đã qua bao lâu, chỉ khi bắt đầu đệ nhị mạc thì mới có thể tính toán được mười hai canh giờ.” Tạ Hoàn Lang cũng nhận rõ chủ nhân mới của mình, rất cơ linh mà lên tiếng trả lời.
Mặt đất ẩm ướt, mọi người chỉ có thể ngồi ở trên mấy cây cối bị đổ. Lúc này đã hiện ra tác dụng ngựa quen đường về của Tạ Hoàn Lang. Hắn cư nhiên nhịn xuống thương thế, ở gần đó tìm vài cọng cây cỏ cổ quái, lại đánh rơi được mấy quả trái cây. Cho dù ở rừng rậm Ba Xà có giống loài phong phú, Ninh Tiểu Nhàn cũng chưa bao giờ thấy qua loại cây chỉ có một vòng lá cây ở trên gần đỉnh còn lại thì thân cây trụi lủi thế này,trái cây của nó tròn căng, cứng rắn, lớn hơn quả dừa đến hai vòng.
Tạ Hoàn Lang lấy dao bổ ra vỏ ngoài của trái cây kia, mọi người đều thấy được bên ngoài phần ruột còn có một lớp gân tơ màu trắng, dày đặc đan vào nhau như là mạng nhện. Hắn gỡ xuống tầng gân tơ này, rồi mở ra, tầng tầng lớp lớp, cư nhiên có thể kéo dài ra đến hơn hai trượng.
“Đây là?” Nàng cảm thấy rất hứng thú.
“Ở đây quá ẩm ướt, mặt đất lại có nhiều độc trùng, chúng ta đã sớm phát hiện ra diệu dụng từ túi tơ của loại trái cây này.” Hắn đem lớp túi tơ màu trắng này thắt chặt ở hai thân cây, nghiễm nhiên đã tạo thành một chiếc võng cách mặt đất bốn xích, đung đưa trên không trung, “Lúc nghỉ ngơi thì nằm trên cái túi này, có thể phòng ẩm ướt, phòng côn trùng, hơn nữa nó rất rắn chắc, có thể chịu được trọng lượng ít nhất là ba trăm cân.”
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy thú vị, cũng dựa vào hồ lô mà vẽ hồ lô (nhìn thế nào rồi làm giống như vậy), lột mấy trái cây ra làm vài chiếc võng, lại để cho mọi người nằm lên nghỉ ngơi, ngay cả Đại Hoàng trong lòng tràn đầy hiếu kỳ cùng với đầu Chư Kiền kia cũng được phân đến một chiếc.
Đều là phàm nhân rồi, nghỉ ngơi dưỡng sức là rất quan trọng. Tâm địa của nàng tinh tế tỉ mỉ, rắc ít thuốc bột lên trên hai đầu võng, ngăn cho côn trùng đến quấy rầy.
Trong tay vừa làm việc, nàng vừa hỏi: “Ta chỉ là hiếu kỳ, trú địa Hồng Cốc của Càn Thanh Thánh Điện bị Man Tổ tận diệt rồi, tu tiên giả bên trong đến từ những tiên tông khác nhau, hôm nay cũng chết hết cả, Càn Thanh Thánh Điện làm sao mà bàn giao lại cho các tông phái?” Mặc dù Càn Thanh Thánh Điện có thế lực cường đại ở phương Bắc, nhưng cũng phải quý trọng danh dự của họ, không có khả năng đối địch với cả thiên hạ.
“Bàn giao?” Tạ Hoàn Lang khẽ cười nói, “Trong Vân Mộng Trạch đột nhiên xuất hiện thiên phạt, toàn bộ Hồng Cốc sinh linh đồ thán, chỉ có Phó Điện chủ Hoàn Công Thế dẫn người xâm nhập Cố Ẩn Sơn Hà Trận mói tránh được một kiếp. Còn lần đi vào Vân Mộng Trạch này, Càn Thanh Thánh Điện cũng tổn thất thảm trọng, chỉ còn lại không đến ba mươi người còn sống đi ra ngoài, còn cần bàn giao chuyện này cho ai chứ?”
Nàng nhịn không được vuốt vuốt mi tâm. Hóa ra Càn Thanh có ý định đổ hết mọi chuyện cho Vân Mộng Trạch. Thật ra suy nghĩ này cũng có chút đạo lý, Hồng Cốc đã bị Thiên Địa hồng lô đại trận dung luyện thành bộ dáng kia, cho dù là ai cũng biết được thứ này tất nhiên là do sử dụng thần thông trên phạm vi lớn tạo thành. Thế nhưng trong Vân Mộng Trạch cũng không phải cấm tiệt thuật pháp, ngay cả khi tu tiên giả có biến thành phàm nhân thì sao? Cho nên người ở bên ngoài có lẽ cho rằng, sự phát sinh của loại thảm kịch này, cho dù Càn Thanh Thánh Điện có cố tình, chỉ sợ cũng không có năng lực thực hiện được.
Hơn nữa lúc này đây Càn Thanh Thánh Điện coi như cũng sử dụng khổ nhục kế, để hơn mấy chục đệ tử cấp thấp ở lại làm mồi, tất cả đều đã mất mạng ở trong trú địa rồi. Nếu người bên ngoài có hỏi, bọn họ cũng có thể thẳng thừng mà nói, chính họ cũng đã hao tổn đại lượng đệ tử.
Có khả năng lộ ra chân tướng, chỉ có Tụ Linh Trận do Công Tôn Mưu bố trí bên ngoài trú địa thôi, nhưng mà Sơ Hỏa Long lại xuất phát từ trong trú địa, cho nên chỗ đó có thời gian tiếp nhận chân hỏa thiêu đốt dài nhất, khắp vùng đất đỏ đều bị lún xuống, ngay cả Tụ Linh Trận đều bị che lấp hơn phân nửa, sau đó Càn Thanh Thánh Điện chỉ cần động chút tay chân, sẽ không có ai có thể phát hiện ra tướng mạo vốn có của nó. Ngược lại lúc trước Càn Thanh Thánh Điện cứu người khắp nơi, làm đủ mặt ngoài, tu tiên giả được họ cứu viện rồi rời khỏi Vân Mông Trạch còn có thể đem nghĩa cử cao đẹp này tuyên dương bốn phía.
Cũng tức là nói, chỉ cần giết chết đám người Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, sự thật sẽ không bị truyền ra ngoài. Bởi vậy Tạ Hoàn Lang tổng kết nói: “Hoàn Phó Điện chủ chắc chắn sẽ không ngừng triệu tập đệ tử Càn Thanh Thánh Điện ở gần đây tụ tập lại. Muốn giết người ở trong Vân Mộng Trạch, chiến thuật biển người là lựa chọn tốt nhất.”
Trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, Chư Kiền cũng khôi phục sức sống, Đại Hoàng không biết bắt được một con hoẵng ở chỗ nào về để nịnh nọt nữ chủ nhân, Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu không thu, nó vui rạo rực mà ngậm con mồi đi qua một bên, tự mình hưởng dụng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy nói hút khô máu của con hoẵng, lại cắn rơi da lông của con mồi, lộ ra thịt đỏ bên dưới, hiển nhiên ăn rất vui vẻ, rốt cục nhịn không được mà hỏi: “Tất cả mọi thứ ở đây đều là giả dối sao? Thế nhưng tại sao mọi thứ thoạt nhìn chân thật đến vậy?” Nàng đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ vô tri mấy năm trước, trận pháp tinh thâm hay thô lậu vẫn có thể phân biệt được. Mà không cần phải nói nữa, ảo trận có thể giết người hay sao? Vừa rồi sau người còn sống sờ sờ đều bị Nha Ba Lạp trong trận ăn hết; lại nhìn thấy Đại Hoàng ăn con hoẵng mà mặt mày đều tràn đầy say mê, hiển nhiên là thật sự nhấm nháp được mỹ vị, cũng không phải nhai không khí là có thể nhai được hăng hái như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.