Quyển 3 - Chương 113: Đục nước béo cò
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
25/09/2016
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Mẫu người phụ nữ đanh đá như thế này Ninh Tiểu Nhàn luôn luôn sợ tránh không kịp, đâu biết nữ nhân này chỉ một hỏi thăm những người đã đứng xem ở đây, lập tức đem mũi nhọn chỉ thẳng về phía Ninh Tiểu Nhàn, sau đó liền châm biếm mắng mỏ, giống như là Cẩu Tử đã mất mạng là do nàng không có toàn lực đuổi theo vậy.
“Vị đại thẩm này.” Nàng cũng không có tính toán chịu đựng sự mắng mỏ của người khác, vì vậy liền lạnh mặt xuống nói ” Nếu như ngươi vẫn ở chỗ này quấy nhiễu nha môn phá án thì hy vọng sống của Cẩu Tử lại càng nhỏ.” Khi sống chết của đứa nhỏ còn chưa biết thì nàng vốn không nên lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng nữ nhân này quá vô lễ làm cho nàng không chút e ngại nào mà nói ra hai chữ “còn sống”.
Hai chữ này quả nhiên đã kích thích vị đại thẩm này, hai mắt mẹ của Cẩu Tử thoáng chốc đỏ lên, sau đó hướng về phía nàng nhổ một bãi nước miếng, quơ tay lên định đánh tới, giọng gào thét nói: “Đồ sao chổi, nếu như con ta chết rồi thì sẽ cho tiểu tiện phụ như ngươi phải chôn theo!” Thật ra nàng ta cũng không có tới mức đánh mất lý trí, còn biết tìm quả hồng mềm để nắm, nếu không tại sao chỉ biết khi dễ một tiểu cô nương cô đơn lẻ chiếc mà không hướng về phía quan lại ở nha môn động thủ ?
Nguy hiểm thật, may là Ninh Tiểu Nhàn nàng còn trốn đi nhanh, sửng sốt một chút nhưng một chút nước bọt cũng không chạm tới được, nha sai bên cạnh thấy tình thế không ổn liền xông lên đem bà ta kéo ra, trước mặt quan lại địa phương công khai công kích nhân chứng, nếu luận tội cũng có thể xử bà ta. Trường Thiên đang ở trong Thần Ma Ngục còn chưa nói thì Cùng Kỳ đã rống giận lao ra “Nhân loại ti tiện, lại dám hướng về phía nữ chủ nhân làm việc không thể tha tới mức này, để ta lao ra, không đem thần hồn của bà ta rút ra để luyện một trăm năm thì quyết không được”.
Ninh Tiểu Nhàn cũng nổi giận, nữ nhân này không biết phân biệt tốt xấu, lại đi lên muốn càn quấy, cho dù là khổ chủ cũng không có biện pháp cậy mạnh như vậy, nàng đang định cho người này một bài học thì Ôn nhị công tử đã tiến lên trước một bước nghiêm nghị nói: “Vị đại thẩm này, ta nghe được mấy câu, ở bên trong yêu quái có màu da vàng có bốn loại rất thích uống “máu mẹ con”. Cũng chính là sau khi bắt đứa con xong thì còn lại bắt tiếp người lớn để lấy máu, không thể không phòng nha.”
Nữ nhân này ngẩn người. Suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới nghe rõ được ý tứ của câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong miệng vẫn còn cường ngạnh nói : “Ngươi lại là người phương nào, nói lời này là có ý gì?”
Ôn Lương Vũ nói: “Ta là đệ tử của thiên sư ở Tây Sơn, chúng ta chuyên môn đi bắt quỷ hàng yêu, là quan nha môn mời tới đặc biệt làm những loại chuyện này. Theo ý ta thì yêu quái này có lệ khí rất nặng, cho dù là quan nha cũng phải cẩn thận đuổi bắt, nhị vị tốt nhất nên mau mau về nhà đóng kín cửa sổ lại, thời gian gần đây cũng đừng nên ra cửa, đợi kết quả xử lý vụ án của phủ nha đi.”Lúc hắn đến đã hướng về phía phủ nha đưa ra lệnh bài của thành chủ, nha lại lúc này cũng không có lên tiếng.
Mẹ của Cẩu Tử thấy nha lại cũng chấp nhận lời nói của hắn, trong lòng liền từng đợt rét lạnh, mấy ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu, cuối cùng phát hiện cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, nàng liền nói với nha lại mấy câu rồi lôi kéo trượng phu chạy nhanh về.
Người phụ nữ có chồng này vừa đi thì nhân sĩ ở đây đều thở ra một hơi, Ninh Tiểu Nhàn khen: “Ngươi thật là có bản lĩnh, lý do vớ vẩn như thế này cũng có thể nói ra được .”
Ôn nhị thiếu nghiêm túc nói: “Tại sao lại vớ vẩn , thiên hạ to lớn không có gì là không thể, yêu quái thích uống “máu mẹ con” thật sự có tồn tại, chẳng qua là nó thích môi trường ẩm ướt, hơn phân nửa là sinh sống ở bên hồ nên mới không xuất hiện được ở xung quanh đây.”
“. . . . . .” Tất cả mọi người im lặng.
Lập tức Ôn Lương Vũ hướng về phía quan phủ để mượn một gian phòng, cùng hai người nữa bí mật trao đổi. Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới nói rõ chi tiết chuyện xảy ra một lần, lại đem thi thể của quạ ba mắt lấy ra ngoài: “Ôn nhị thiếu kiến thức rộng rãi, có biết bên trong Nham thành này có luyện tà pháp, người tu đạo huấn luyện quạ đen hay không ?” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn xem một chút xem hắn có phản ứng gì. Lại nói , trên người Ôn Lương Vũ cũng tràn đầy ẩn số, bản thân lại là nửa yêu, lại tinh thông trận pháp, chỉ sợ không thể tu luyện, nhưng ai biết hắn có nuôi quạ ba mắt này như một loại sủng vật hay không ? Chẳng qua là trực giác của nàng cho biết chuyện này cũng không phải là do Ôn Lương Vũ làm.
Ôn Lương Vũ dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn một lát, sau đó mới nói: ” Con quạ đen này thoạt nhìn có chút quen mắt, kỳ lạ chính là ta nhất thời không thể nhớ ra được là đã từng gặp ở nơi nào, cái lực sĩ khăn vàng bắt đứa nhỏ đi hẳn là cho người khác dùng, nhất thời sẽ không làm hại tới tính mạng của hắn, chẳng qua thời gian dài thì không dám nói rồi, trận pháp kia có hình dạng thế nào?”
Nàng đưa tay chấm nước trà, ở trên mặt bàn vẽ thành bức hình đồ án về trận pháp kia, hiệu quả tôi luyện thân thể cũng không chỉ dừng lại ở đây, trí nhớ của nàng cũng tăng lên rất nhiều, chỉ nhìn mấy lần liền nhớ chắc chắn được trận pháp kia.
Ôn Lương Vũ nhìn qua liền nói: “Đây là trận Tiểu Cô Sơn, là một trong 7 trận của đại na di trận thời kỳ thượng cổ đã thất truyền từ lâu, hiện tại có người nhận được truyền thừa nhưng cũng không trọn vẹn hoàn toàn, cho nên mới nghĩ ra được Tiểu Cô Sơn trận này, ý tứ là chỉ có thể đem người từ một tòa núi nhỏ truyền tới một đỉnh núi khác mà thôi, uy lực của nó so với đại na di trận còn nhỏ hơn gấp mấy trăm lần, nhưng năng lực lại giống nhau, có thể đem người truyền tống tới nơi xa cả năm trăm trượng, Nham thành không quá lớn, dùng trận pháp này cũng coi như là thích hợp.” A. Vậy là Trường Thiên dự đoán rất đúng.
Ôn nhị thiếu nhớ tới những nơi cửa ngõ đều có trận pháp này: “Xem ra, người này đối với địa hình của Nham thành rất quen thuộc, nếu không làm sao có thể đem trận pháp này bố trí chính xác được như vậy ”
Ninh Tiểu Nhàn không hiểu nói: “Điều ta không hiểu chính là, hiện tại đang là thời điểm trà hội, bên trong thành đều có nhiều tiên nhân tu sĩ tụ tập, tại sao người này lại dám hạ thủ vào lúc này?”
Ôn Lương Vũ cười lạnh: “Cũng là bởi vì hiện tại trong thành có quá nhiều tu sĩ, hơn nữa phần lớn còn là tán tu nên hắn mới dám ra tay, mục đích chính là đục nước béo cò, Ninh cô nương ngươi có điều còn không biết, Nham thành cùng tới Thanh Hư Môn đã sớm quyết định nên khế ước, trên giấy trắng mực đen có viết trong thời bình Thanh Hư Môn không có người sống ở trong Nham thành, không nhúng tay vào mọi chuyện của Nham thành, nhưng lại nói, nếu như Nham thành không có phát sinh ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì thì Thanh Hư Môn cũng sẽ không ra tay tương trợ .”
Vẫn còn có tầng hiệp nghị này ở đây, khó trách những năm gần đây Nham thành lấy hình thức như giếng phun mà phát triển, là do Thanh Hư Môn lựa chọn sách lược mặc kệ. Nàng gật đầu, quyền lợi cùng với nghĩa vụ vốn chính là để hỗ trợ lẫn nhau, việc trính trị này ở trên sách trung học cấp hai cũng đã viết rất rõ, nếu như Thanh Hư Môn nguyện ý buông tha cho toàn bộ quyền lợi ở bên trong Nham thành, như vậy thì Nham thành cũng đừng nghĩ tới tiên môn sẽ thực hiện được tất cả các nghĩa vụ.
Nghe tới đây thì trong lòng nàng vừa động, vốn cho là hôm nay Ôn nhị thiếu này chẳng qua là một quý công tử được nuôi dưỡng nơi thâm sâu, đâu có biết hắn đối với những bí mật cùng tình thế của Nham thành thật sự hiểu rất rõ, xem ra người này cũng không đơn giản.
Hai người nhìn nhau, trong bụng cũng đều hiểu rõ được: “Người này ngay cả bí mật giữa Nham thành cùng với Thanh Hư Môn cũng biết, xem ra cũng không phải người lỡ gây án giữa đường.” Ôn Lương Vũ đột nhiên không khỏi mà nghĩ đến: “Người này có thể cùng với vụ án tham ô của Ôn phủ có liên quan hay không?”
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng thoáng cái đã bắt được cái gì đó, vội vã quay về tìm hiểu rõ ràng cho nên vội vàng cáo từ, lúc này lại nhận được tờ giấy của Tiếu Tử đưa tới, nói là đem Thanh Hà cùng với Tranh Tranh rời đi.
Trong nhà còn có nam nhân, hôm nay lại phát sinh ra chuyện này, nói Thanh Hà không nhịn được đã coi hắn như người tâm phúc, vừa nhìn thấy hắn thì hốc mắt liền đỏ lên, hận không thể nhào vào trong ngực của hắn. may mà nàng còn nhớ rõ nơi này là phủ nha có nhiều người nhiều miệng, không có ở chỗ này làm ra những cử chỉ thân mật, may là như thế, Ninh Tiểu Nhàn vẫn cười khổ một tiếng, nghĩ đến tin tức tiểu quả phụ xinh đẹp của Nham thành đã trở thành danh hoa có chủ, nhiều nhất là hai ngày sẽ rời đi rồi.
Về tới nhà, Ninh Tiểu Nhàn thấy Đàm Thanh Hà đang lo liệu việc ăn uống, vì vậy xung phong nhận việc đi tới nhà bếp, mấy người cũng không có tâm tư gì để ăn cơm cho nên nàng mới làm nhanh đồ ăn của mấy người, theo thứ tự là cung bảo kê đinh, bánh bao nhân cải dầu, lại thêm một chén súp khai vị chua cay. Trong thành không có cá mực, nên nàng liền lấy dưa chua thường thấy ở trong thành băm thành từng sợi như tơ mỏng để thay thế.
Đang nấu cơm thì Tiếu Tử đi vào trong phòng bếp, hôm nay hắn vội vã quay về thương đội để hỗ trợ, lại không nghĩ tới tòa nhà bên cạnh lại phát sinh chuyện như vậy, nghe được Ninh Tiểu Nhàn nói lại xong, hắn trầm ngâm nói: “Nếu muốn bắt đi trẻ con thì còn có Khôi Lỗi hay quỷ vật thích hợp hơn, vì sao hết lần này tới lần khác lại là lực sĩ khăn vàng? Vật này không có thần trí, nếu không thì cũng sẽ không ở lúc các ngươi không coi vào đâu lại công khai bắt người rồi .”
“Theo ý kiến của ngươi?”
“Sợ là linh thú trên tay người này không thuận tiện, cũng không phải là học tà môn ngoại đạo.”
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa động “Học tiên thuật chính thống cũng có thể làm việc này sao? ” Lời Tiếu Tử nói cũng là một loại khả năng, người này có kinh nghiệm phong phú, thường từ những dấu vết để lại có thể phát hiện ra được những chi tiết người khác chưa từng nhìn qua.
Tiếu Tử nói : “Mọi việc đều có khả năng. . . . . . Ừ? Ngươi đang ở đây làm cái gì?”
“Làm cơm nắm cho Tranh Tranh.”
Hiển nhiên Tranh Tranh cũng có chút ủ rũ, tất nhiên là sợ hãi khi thấy Cẩu Tử lâm vào hoàn cảnh này. Tên tiểu tử này mặc dù đã từng khi dễ hắn, nhưng những đứa nhỏ này đâu có tử thù gì không thể giải được? Hắn ngược lại còn lo lắng thay cho Cẩu Tử, Ninh Tiểu Nhàn biết dùng lời nói khuyên nhủ cũng có chút vô lực cho nên lần này làm “Cơm nắm gấu nhỏ ngủ trưa (*)” . Đây là một món ăn tiện lợi được lưu hành rộng rãi trước khi nàng đi tới cái thế giới này, lúc đó đám nhỏ cũng rất ưa thích.
Cơm nắm này hay ở chỗ là phương pháp ăn rất mới lạ, cơm canh này có tạo hình giống như con gấu nhỏ đang ngủ trưa ở trong một bộ phim hoạt hình, trong cơm tẻ nàng còn nhỏ thêm vài giọt tương dầu, lại nhào thành màu rám nắng, như vậy là làm xong màu da của gấu nhỏ, sau đó lại cho thêm chút hạt vừng, ruốc thịt để nắm cơm thành một hình tròn lớn cùng bốn hình tròn nhỏ, phân biệt là đầu, thân thể, tứ chi, còn có hai lỗ tai cùng với một cái tay nhỏ, nặn lại hoàn thành xong là đã làm xong thân thể của gấu nhỏ.
Nàng xoa xoa một tầng dầu ở đáy nồi, bắt đầu làm bánh trứng gà, trong miệng lại hỏi tiếp “Còn có khoảng hai, ba ngày nữa thì thương đội sẽ phát xuất phát rời đi, ngươi cùng đi theo hay là ở lại ?” Lời này vốn không phải là nàng nên hỏi, chẳng qua là trong lòng nàng tràn đầy đồng tình, ai, lại nói Đàm tỷ tỷ là đại mỹ nhân nũng nịu như vậy lại không để ý, thật sự là quá đả thương lòng người.
Tiếu Tử sửng sốt, trong mắt lộ ra ánh sáng nghiền ngẫm, qua thật lâu mới thấp giọng nói: “Ta rất muốn ở lại, đáng tiếc không thể. Ta biết nàng cô nhi quả phụ cũng sống không dễ, song ta rời đi chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với bọn họ.”
Hắn đột nhiên cười cười. Đây dường như là lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn cười, nhưng trong nụ cười này còn bao hàm mấy phần thê lương, có mấy phần bi thương, thậm chí còn có mấy phần dữ tợn, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường lại thoạt nhìn vừa xoắn xuýt vừa âm u . Hắn gằn từng chữ: “Người bỏ mạng thiên nhai giống như ta vậy thì làm gì có tư cách mà ở lại?”
Ninh Tiểu Nhàn biết trên người hắn có mang bí mật, nhưng cũng không ngờ tới sẽ nghiêm trọng như thế, qua nhiều năm hắn đi theo thương đội chạy ngược chạy xuôi, thì ra chẳng qua là không dám dừng lại ở một chỗ quá lâu, sợ bị kẻ thù tìm được tới cửa ?
Nàng thấp giọng hỏi: “Vậy thì Ngôn tỷ tỷ kia biết làm sao bây giờ?” Bánh trứng gà cũng hấp chín, nàng liền cắt khoản một phần tư bánh trứng gà, ba phần tư này đắp ở bên trên cơm để thành cái chăn của gấu nhỏ, còn lại một phần tư thì cắt thành hình vuông để làm gối của gấu nhỏ.
(*)
Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Mẫu người phụ nữ đanh đá như thế này Ninh Tiểu Nhàn luôn luôn sợ tránh không kịp, đâu biết nữ nhân này chỉ một hỏi thăm những người đã đứng xem ở đây, lập tức đem mũi nhọn chỉ thẳng về phía Ninh Tiểu Nhàn, sau đó liền châm biếm mắng mỏ, giống như là Cẩu Tử đã mất mạng là do nàng không có toàn lực đuổi theo vậy.
“Vị đại thẩm này.” Nàng cũng không có tính toán chịu đựng sự mắng mỏ của người khác, vì vậy liền lạnh mặt xuống nói ” Nếu như ngươi vẫn ở chỗ này quấy nhiễu nha môn phá án thì hy vọng sống của Cẩu Tử lại càng nhỏ.” Khi sống chết của đứa nhỏ còn chưa biết thì nàng vốn không nên lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng nữ nhân này quá vô lễ làm cho nàng không chút e ngại nào mà nói ra hai chữ “còn sống”.
Hai chữ này quả nhiên đã kích thích vị đại thẩm này, hai mắt mẹ của Cẩu Tử thoáng chốc đỏ lên, sau đó hướng về phía nàng nhổ một bãi nước miếng, quơ tay lên định đánh tới, giọng gào thét nói: “Đồ sao chổi, nếu như con ta chết rồi thì sẽ cho tiểu tiện phụ như ngươi phải chôn theo!” Thật ra nàng ta cũng không có tới mức đánh mất lý trí, còn biết tìm quả hồng mềm để nắm, nếu không tại sao chỉ biết khi dễ một tiểu cô nương cô đơn lẻ chiếc mà không hướng về phía quan lại ở nha môn động thủ ?
Nguy hiểm thật, may là Ninh Tiểu Nhàn nàng còn trốn đi nhanh, sửng sốt một chút nhưng một chút nước bọt cũng không chạm tới được, nha sai bên cạnh thấy tình thế không ổn liền xông lên đem bà ta kéo ra, trước mặt quan lại địa phương công khai công kích nhân chứng, nếu luận tội cũng có thể xử bà ta. Trường Thiên đang ở trong Thần Ma Ngục còn chưa nói thì Cùng Kỳ đã rống giận lao ra “Nhân loại ti tiện, lại dám hướng về phía nữ chủ nhân làm việc không thể tha tới mức này, để ta lao ra, không đem thần hồn của bà ta rút ra để luyện một trăm năm thì quyết không được”.
Ninh Tiểu Nhàn cũng nổi giận, nữ nhân này không biết phân biệt tốt xấu, lại đi lên muốn càn quấy, cho dù là khổ chủ cũng không có biện pháp cậy mạnh như vậy, nàng đang định cho người này một bài học thì Ôn nhị công tử đã tiến lên trước một bước nghiêm nghị nói: “Vị đại thẩm này, ta nghe được mấy câu, ở bên trong yêu quái có màu da vàng có bốn loại rất thích uống “máu mẹ con”. Cũng chính là sau khi bắt đứa con xong thì còn lại bắt tiếp người lớn để lấy máu, không thể không phòng nha.”
Nữ nhân này ngẩn người. Suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới nghe rõ được ý tứ của câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong miệng vẫn còn cường ngạnh nói : “Ngươi lại là người phương nào, nói lời này là có ý gì?”
Ôn Lương Vũ nói: “Ta là đệ tử của thiên sư ở Tây Sơn, chúng ta chuyên môn đi bắt quỷ hàng yêu, là quan nha môn mời tới đặc biệt làm những loại chuyện này. Theo ý ta thì yêu quái này có lệ khí rất nặng, cho dù là quan nha cũng phải cẩn thận đuổi bắt, nhị vị tốt nhất nên mau mau về nhà đóng kín cửa sổ lại, thời gian gần đây cũng đừng nên ra cửa, đợi kết quả xử lý vụ án của phủ nha đi.”Lúc hắn đến đã hướng về phía phủ nha đưa ra lệnh bài của thành chủ, nha lại lúc này cũng không có lên tiếng.
Mẹ của Cẩu Tử thấy nha lại cũng chấp nhận lời nói của hắn, trong lòng liền từng đợt rét lạnh, mấy ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu, cuối cùng phát hiện cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất, nàng liền nói với nha lại mấy câu rồi lôi kéo trượng phu chạy nhanh về.
Người phụ nữ có chồng này vừa đi thì nhân sĩ ở đây đều thở ra một hơi, Ninh Tiểu Nhàn khen: “Ngươi thật là có bản lĩnh, lý do vớ vẩn như thế này cũng có thể nói ra được .”
Ôn nhị thiếu nghiêm túc nói: “Tại sao lại vớ vẩn , thiên hạ to lớn không có gì là không thể, yêu quái thích uống “máu mẹ con” thật sự có tồn tại, chẳng qua là nó thích môi trường ẩm ướt, hơn phân nửa là sinh sống ở bên hồ nên mới không xuất hiện được ở xung quanh đây.”
“. . . . . .” Tất cả mọi người im lặng.
Lập tức Ôn Lương Vũ hướng về phía quan phủ để mượn một gian phòng, cùng hai người nữa bí mật trao đổi. Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới nói rõ chi tiết chuyện xảy ra một lần, lại đem thi thể của quạ ba mắt lấy ra ngoài: “Ôn nhị thiếu kiến thức rộng rãi, có biết bên trong Nham thành này có luyện tà pháp, người tu đạo huấn luyện quạ đen hay không ?” Nói xong liền nhìn chằm chằm vào hắn, muốn nhìn xem một chút xem hắn có phản ứng gì. Lại nói , trên người Ôn Lương Vũ cũng tràn đầy ẩn số, bản thân lại là nửa yêu, lại tinh thông trận pháp, chỉ sợ không thể tu luyện, nhưng ai biết hắn có nuôi quạ ba mắt này như một loại sủng vật hay không ? Chẳng qua là trực giác của nàng cho biết chuyện này cũng không phải là do Ôn Lương Vũ làm.
Ôn Lương Vũ dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn một lát, sau đó mới nói: ” Con quạ đen này thoạt nhìn có chút quen mắt, kỳ lạ chính là ta nhất thời không thể nhớ ra được là đã từng gặp ở nơi nào, cái lực sĩ khăn vàng bắt đứa nhỏ đi hẳn là cho người khác dùng, nhất thời sẽ không làm hại tới tính mạng của hắn, chẳng qua thời gian dài thì không dám nói rồi, trận pháp kia có hình dạng thế nào?”
Nàng đưa tay chấm nước trà, ở trên mặt bàn vẽ thành bức hình đồ án về trận pháp kia, hiệu quả tôi luyện thân thể cũng không chỉ dừng lại ở đây, trí nhớ của nàng cũng tăng lên rất nhiều, chỉ nhìn mấy lần liền nhớ chắc chắn được trận pháp kia.
Ôn Lương Vũ nhìn qua liền nói: “Đây là trận Tiểu Cô Sơn, là một trong 7 trận của đại na di trận thời kỳ thượng cổ đã thất truyền từ lâu, hiện tại có người nhận được truyền thừa nhưng cũng không trọn vẹn hoàn toàn, cho nên mới nghĩ ra được Tiểu Cô Sơn trận này, ý tứ là chỉ có thể đem người từ một tòa núi nhỏ truyền tới một đỉnh núi khác mà thôi, uy lực của nó so với đại na di trận còn nhỏ hơn gấp mấy trăm lần, nhưng năng lực lại giống nhau, có thể đem người truyền tống tới nơi xa cả năm trăm trượng, Nham thành không quá lớn, dùng trận pháp này cũng coi như là thích hợp.” A. Vậy là Trường Thiên dự đoán rất đúng.
Ôn nhị thiếu nhớ tới những nơi cửa ngõ đều có trận pháp này: “Xem ra, người này đối với địa hình của Nham thành rất quen thuộc, nếu không làm sao có thể đem trận pháp này bố trí chính xác được như vậy ”
Ninh Tiểu Nhàn không hiểu nói: “Điều ta không hiểu chính là, hiện tại đang là thời điểm trà hội, bên trong thành đều có nhiều tiên nhân tu sĩ tụ tập, tại sao người này lại dám hạ thủ vào lúc này?”
Ôn Lương Vũ cười lạnh: “Cũng là bởi vì hiện tại trong thành có quá nhiều tu sĩ, hơn nữa phần lớn còn là tán tu nên hắn mới dám ra tay, mục đích chính là đục nước béo cò, Ninh cô nương ngươi có điều còn không biết, Nham thành cùng tới Thanh Hư Môn đã sớm quyết định nên khế ước, trên giấy trắng mực đen có viết trong thời bình Thanh Hư Môn không có người sống ở trong Nham thành, không nhúng tay vào mọi chuyện của Nham thành, nhưng lại nói, nếu như Nham thành không có phát sinh ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì thì Thanh Hư Môn cũng sẽ không ra tay tương trợ .”
Vẫn còn có tầng hiệp nghị này ở đây, khó trách những năm gần đây Nham thành lấy hình thức như giếng phun mà phát triển, là do Thanh Hư Môn lựa chọn sách lược mặc kệ. Nàng gật đầu, quyền lợi cùng với nghĩa vụ vốn chính là để hỗ trợ lẫn nhau, việc trính trị này ở trên sách trung học cấp hai cũng đã viết rất rõ, nếu như Thanh Hư Môn nguyện ý buông tha cho toàn bộ quyền lợi ở bên trong Nham thành, như vậy thì Nham thành cũng đừng nghĩ tới tiên môn sẽ thực hiện được tất cả các nghĩa vụ.
Nghe tới đây thì trong lòng nàng vừa động, vốn cho là hôm nay Ôn nhị thiếu này chẳng qua là một quý công tử được nuôi dưỡng nơi thâm sâu, đâu có biết hắn đối với những bí mật cùng tình thế của Nham thành thật sự hiểu rất rõ, xem ra người này cũng không đơn giản.
Hai người nhìn nhau, trong bụng cũng đều hiểu rõ được: “Người này ngay cả bí mật giữa Nham thành cùng với Thanh Hư Môn cũng biết, xem ra cũng không phải người lỡ gây án giữa đường.” Ôn Lương Vũ đột nhiên không khỏi mà nghĩ đến: “Người này có thể cùng với vụ án tham ô của Ôn phủ có liên quan hay không?”
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng thoáng cái đã bắt được cái gì đó, vội vã quay về tìm hiểu rõ ràng cho nên vội vàng cáo từ, lúc này lại nhận được tờ giấy của Tiếu Tử đưa tới, nói là đem Thanh Hà cùng với Tranh Tranh rời đi.
Trong nhà còn có nam nhân, hôm nay lại phát sinh ra chuyện này, nói Thanh Hà không nhịn được đã coi hắn như người tâm phúc, vừa nhìn thấy hắn thì hốc mắt liền đỏ lên, hận không thể nhào vào trong ngực của hắn. may mà nàng còn nhớ rõ nơi này là phủ nha có nhiều người nhiều miệng, không có ở chỗ này làm ra những cử chỉ thân mật, may là như thế, Ninh Tiểu Nhàn vẫn cười khổ một tiếng, nghĩ đến tin tức tiểu quả phụ xinh đẹp của Nham thành đã trở thành danh hoa có chủ, nhiều nhất là hai ngày sẽ rời đi rồi.
Về tới nhà, Ninh Tiểu Nhàn thấy Đàm Thanh Hà đang lo liệu việc ăn uống, vì vậy xung phong nhận việc đi tới nhà bếp, mấy người cũng không có tâm tư gì để ăn cơm cho nên nàng mới làm nhanh đồ ăn của mấy người, theo thứ tự là cung bảo kê đinh, bánh bao nhân cải dầu, lại thêm một chén súp khai vị chua cay. Trong thành không có cá mực, nên nàng liền lấy dưa chua thường thấy ở trong thành băm thành từng sợi như tơ mỏng để thay thế.
Đang nấu cơm thì Tiếu Tử đi vào trong phòng bếp, hôm nay hắn vội vã quay về thương đội để hỗ trợ, lại không nghĩ tới tòa nhà bên cạnh lại phát sinh chuyện như vậy, nghe được Ninh Tiểu Nhàn nói lại xong, hắn trầm ngâm nói: “Nếu muốn bắt đi trẻ con thì còn có Khôi Lỗi hay quỷ vật thích hợp hơn, vì sao hết lần này tới lần khác lại là lực sĩ khăn vàng? Vật này không có thần trí, nếu không thì cũng sẽ không ở lúc các ngươi không coi vào đâu lại công khai bắt người rồi .”
“Theo ý kiến của ngươi?”
“Sợ là linh thú trên tay người này không thuận tiện, cũng không phải là học tà môn ngoại đạo.”
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vừa động “Học tiên thuật chính thống cũng có thể làm việc này sao? ” Lời Tiếu Tử nói cũng là một loại khả năng, người này có kinh nghiệm phong phú, thường từ những dấu vết để lại có thể phát hiện ra được những chi tiết người khác chưa từng nhìn qua.
Tiếu Tử nói : “Mọi việc đều có khả năng. . . . . . Ừ? Ngươi đang ở đây làm cái gì?”
“Làm cơm nắm cho Tranh Tranh.”
Hiển nhiên Tranh Tranh cũng có chút ủ rũ, tất nhiên là sợ hãi khi thấy Cẩu Tử lâm vào hoàn cảnh này. Tên tiểu tử này mặc dù đã từng khi dễ hắn, nhưng những đứa nhỏ này đâu có tử thù gì không thể giải được? Hắn ngược lại còn lo lắng thay cho Cẩu Tử, Ninh Tiểu Nhàn biết dùng lời nói khuyên nhủ cũng có chút vô lực cho nên lần này làm “Cơm nắm gấu nhỏ ngủ trưa (*)” . Đây là một món ăn tiện lợi được lưu hành rộng rãi trước khi nàng đi tới cái thế giới này, lúc đó đám nhỏ cũng rất ưa thích.
Cơm nắm này hay ở chỗ là phương pháp ăn rất mới lạ, cơm canh này có tạo hình giống như con gấu nhỏ đang ngủ trưa ở trong một bộ phim hoạt hình, trong cơm tẻ nàng còn nhỏ thêm vài giọt tương dầu, lại nhào thành màu rám nắng, như vậy là làm xong màu da của gấu nhỏ, sau đó lại cho thêm chút hạt vừng, ruốc thịt để nắm cơm thành một hình tròn lớn cùng bốn hình tròn nhỏ, phân biệt là đầu, thân thể, tứ chi, còn có hai lỗ tai cùng với một cái tay nhỏ, nặn lại hoàn thành xong là đã làm xong thân thể của gấu nhỏ.
Nàng xoa xoa một tầng dầu ở đáy nồi, bắt đầu làm bánh trứng gà, trong miệng lại hỏi tiếp “Còn có khoảng hai, ba ngày nữa thì thương đội sẽ phát xuất phát rời đi, ngươi cùng đi theo hay là ở lại ?” Lời này vốn không phải là nàng nên hỏi, chẳng qua là trong lòng nàng tràn đầy đồng tình, ai, lại nói Đàm tỷ tỷ là đại mỹ nhân nũng nịu như vậy lại không để ý, thật sự là quá đả thương lòng người.
Tiếu Tử sửng sốt, trong mắt lộ ra ánh sáng nghiền ngẫm, qua thật lâu mới thấp giọng nói: “Ta rất muốn ở lại, đáng tiếc không thể. Ta biết nàng cô nhi quả phụ cũng sống không dễ, song ta rời đi chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với bọn họ.”
Hắn đột nhiên cười cười. Đây dường như là lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn cười, nhưng trong nụ cười này còn bao hàm mấy phần thê lương, có mấy phần bi thương, thậm chí còn có mấy phần dữ tợn, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường lại thoạt nhìn vừa xoắn xuýt vừa âm u . Hắn gằn từng chữ: “Người bỏ mạng thiên nhai giống như ta vậy thì làm gì có tư cách mà ở lại?”
Ninh Tiểu Nhàn biết trên người hắn có mang bí mật, nhưng cũng không ngờ tới sẽ nghiêm trọng như thế, qua nhiều năm hắn đi theo thương đội chạy ngược chạy xuôi, thì ra chẳng qua là không dám dừng lại ở một chỗ quá lâu, sợ bị kẻ thù tìm được tới cửa ?
Nàng thấp giọng hỏi: “Vậy thì Ngôn tỷ tỷ kia biết làm sao bây giờ?” Bánh trứng gà cũng hấp chín, nàng liền cắt khoản một phần tư bánh trứng gà, ba phần tư này đắp ở bên trên cơm để thành cái chăn của gấu nhỏ, còn lại một phần tư thì cắt thành hình vuông để làm gối của gấu nhỏ.
(*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.