Quyển 8 - Chương 949: Dưỡng Thương
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/07/2019
Song Trường Thiên đang ngủ say bên cạnh, nàng chỉ có thể nhét nắm đấm
vào miệng, cúi đầu ai oán. Đại Hoàng đi tới dụi vào nàng, muốn làm chỗ
dựa cho nàng, cổ họng phát ra tiếng kêu như tiếng gió, hiển nhiên là
đang hưng phấn đắc ý, hướng nàng kể công.
Nàng ôm cổ chư kiền, từ từ thưởng thức niềm vui khó tả này, nước mắt tùy ý chảy xuống ướt nhẹp da lông nó.
Nàng ôm nó khóc rống hai lần, lần đầu bởi vì chạy không thoát, lần thứ hai là sống sót sau hoạn nạn, tâm tình hoàn toàn bất đồng. Nàng vốn cho là mình phải chết tại đây, không ngờ còn có một con đường này. Ở bên cạnh Trường Thiên, nàng đồng thời vừa kiên cường lại vừa yếu đuối.
Phía sau còn những ngày tháng tốt đẹp đang chờ nàng. Chính bởi vì có hi vọng, con người mới sợ chết.
Qua không bao lâu, Đại Hoàng liền bò dây, đụng đụng nàng. Nàng nín khóc, mỉm cười lau khô nước mắt mắng “Đồ ngốc, chỉ biết ăn”
Kẻ này ở màn thiên địa thứ ba đại khái cũng không có gì ăn, tiến vào màn thiên địa thứ tư lại rơi vào giữa đám Khải Ngạc, đoán chừng đã đói đến thảm. Hiện tại bầy Khải Ngạc đã nhiễm thuốc đông máu, thịt của chúng không thể ăn. Nhưng may là còn chừa lại một con Khải Ngạc, là con sáng sớm bị Trường Thiên cắt đứt cổ họng, bây giờ trong mắt họ chính là khói thịt nặng mấy ngàn cân.
Chẳng qua là da nó nặng nề giày cộp, Đại Hoàng cũng cảm thấy khó có thể đối phó nỗi, cho nên tìm chủ nhân trợ giúp.
Hôm nay nó là công thần, cho nên nàng cầm Nam Minh Lý hỏa kiếm, đi lên phía trước cắt mấy cái, rất nhanh đã tới lớp thịt, từ trên lưng Khải Ngạc khoét ra một miếng thịt lớn, trước cho Chư Kiền ăn. Đại Hoàng nhận lấy, cắn một miếng lớn ăn.
Nàng lại cắt một miếng khác từ trên lưng Khải Ngạc, miếng thịt khá mềm. Đa số động vật có xương sống, sẽ thường xuyên vận động bộ phận trên lưng, chất thịt ở vị trí này tương đối tốt hơn, non mềm. Thân thể động vật càng lớn thì chất thịt càng tốt, nàng cũng chỉ chọn thịt ở vị trí đó lấy ra. Về phần lớp da, chất trong đó phong phú, có thể giúp vết thương nhanh liền, vì còn có người bị thương đang chờ.
Những bộ phận khác của Khải Ngạc, nàng cũng cẩn thận xem trong chốc lát, cuối cùng lấy được gan thận và tim, cúi đầu nhìn cái chân đầy đặn, nhớ mới mỹ vị chân gấu không nhịn được cắt một cái chân. Nàng cũng không quên, tiến vào màn thiên địa thứ tư, còn có một công thần giúp hai người sống sót, chính là Phệ Yêu đằng Nhục Cầu. Tiểu tử này để cứu hai người bọn họ giờ cũng chỉ còn lại một khúc, mới vừa rồi luân phiên ác chiến không có thời gian quan tâm tới nó, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn thả nó ra ăn cơm.
Nhục Cầu đem thân vẻn vẹn một khúc ra đâm vào thi thể Khải Ngạc, bắt đầu hút. Mắt thường có thể thấy vệt đỏ nhàn nhạt truyền vào trong thân thể Nhục Cầu, hiển nhiên nó đang đem huyết nhục của Khải Ngạc chuyển hóa vào trong thân thể để dùng, chỉ một lúc sau, vết thương nhúc nhích, hiển nhiên muốn mọc ra thêm. Thi thể Khải Ngạc bị nó ăn qua không thể dùng nữa, cho nên Ninh Tiểu Nhàn lấy xong một khối thịt mới thả nó ra ngoài ăn.
Mắt thấy chúng ăn tới vui vẻ, Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý tới chúng nữa, một lần nữa đi lên ghềnh đá. Khải Ngạc đều chết trong đầm nước, nàng cũng không muốn lấy nước từ đây mang lên. Những nơi có nước thế này nhất định có dòng chảy, cho nên nhất định sẽ có thượng nguồn và hạ du. Nàng ngược dòng nước trong chốc lát, quả nhiên phát hiện ra rãnh nước ngầm nhỏ chảy vào đầm nước, chỉ có điều hình dáng dòng nước như từ miệng hồ lô ra, tốc độ chảy có chút chậm, các sinh vật trong nước cũng không thích những dòng nước chảy siết, cho nên đầm nước này trở thành nơi lý tưởng cho Khải Ngạc ẩn nấp.
Thấy được mạch nước ngầm khiến nàng nhất thời không kìm được vui mừng. Quả nhiên đại nạn không chết sẽ có hậu phúc, có dòng chảy này thì nơi này không phải tuyệt cảnh rồi, chỉ cần đợi thân thể Trường Thiên tốt lên, có thể theo đường nước đi ra, có thể thấy lại ánh mặt trời.
Song vừa nghĩ tới thân thể Trường Thiên, trong lòng nàng lại trầm xuống. Thương thế của hắn quá nặng, cho dù đã vớt lại một mạng, nhưng cũng cần mười ngày nửa tháng mới khỏi được, màn thiên địa thứ tư còn lại bao nhiêu thời gian cho họ đây?
Nàng thở dài.
Thôi, không cần nghĩ những thứ này, có thể sống lâu thêm một khắc thì nên quý trọng. Trước tiên nàng rửa sạch tay và mặt, sau đó rửa thịt Khải Ngạc, chặt lấy ống trúc lấy nước, lại hái thêm hai cây nấm mới trở lại tảng đá.
Ninh Tiểu Nhàn đem thịt cắt miếng, nấm linh chi cắt lát, bỏ nước lạnh vào nồi đun lên. Sau đó đem gan thận và tim Khải Ngạc sơ chế bỏ vào trong nồi. Nàng kéo thân thể mệt mỏi làm những chuyện này cũng không phải là vô dụng. Trường Thiên mất quá nhiều máu, thương thế tiêu hao thân thể, trước lại dùng lượng lớn đan dược đại bổ, cho đến hiện tại vẫn có hiệu lực, nhưng dùng mãi cũng không được, nếu vật cực phản lại, ngược lại sẽ khiến đan dược bổ dưỡng tăng hỏa cho thân thể.
Mà Khải Ngạc trong đầm mặc dù hung hãn xấu xí, song thịt của nó lại là trân phẩm, mùi vị giống như thịt gà, lại có tác dụng nhuận phổi, bổ huyết, bổ thận. Thịt Khải Ngạc khô thậm chí có thể trị ho khan, thở khò khè và các tật hô hấp khác. Gan của nó còn có tác dụng bổ não, tạo máu, dưỡng gan, tim thận cũng có chức năng tương tự. Y đạo xưa đã có câu ‘dĩ hình bổ hình’ – cùng bộ phận sẽ tẩm bổ cho bộ phận đó. Dùng nội tạng của Khải Ngạc sẽ có hiệu quả củng cố cho nội tạng người bị thương.
Linh chi thì càng không cần nói, nó cũng bổ khí, nuôi máu, cùng dưỡng các bộ phận trong cơ thể, mà Trường Thiên cũng đang cần thức ăn.
Khải Ngạc này vốn định ăn bọn họ, ai ngờ cuối cùng ngược lại thành thức ăn cho họ. Nàng làm xong mấy thứ này cũng sức cùng lực kiệt, mặc ống trúc sôi trên lửa, dựa vào vách đá ngủ thiếp đi.
......
Trong hầm không rõ ngày đêm, lần tiếp theo nàng thức giấc là do khứu giác bị kích thích.
Canh thịt trong ống trúc đã nấu chín, hương thơm lan tỏa. Bọn họ không có thời gian từ từ chờ đợi, chín như vậy là đủ rồi.
Nàng dụi dụi mí mắt, tuy biết thể lực cần có giấc ngủ để bổ sung, bất quá hiện tại không phải là lúc ngủ, trước hết nàng cần xem xét thương thế của Trường Thiên.
Đan dược của Ẩn Lưu giúp hắn không bị sốt, vết thương sinh mủ và thối rữa rất dễ phát sinh hiện tượng sốt, cho nên sau khi sơ cứu xong, nàng cũng tương đối yên tâm. Hiện tại nhìn kỹ lại phát hiện sắc mặt hắn mặc dù vẫn tái nhợt nhưng hô hấp ổn định hơn nữa cũng khá mềm nhẹ, lồng ngực cũng phập phồng ít, điều này chứng tỏ Liễm Tức thuật phát huy tác dụng.
Nàng ôm cổ chư kiền, từ từ thưởng thức niềm vui khó tả này, nước mắt tùy ý chảy xuống ướt nhẹp da lông nó.
Nàng ôm nó khóc rống hai lần, lần đầu bởi vì chạy không thoát, lần thứ hai là sống sót sau hoạn nạn, tâm tình hoàn toàn bất đồng. Nàng vốn cho là mình phải chết tại đây, không ngờ còn có một con đường này. Ở bên cạnh Trường Thiên, nàng đồng thời vừa kiên cường lại vừa yếu đuối.
Phía sau còn những ngày tháng tốt đẹp đang chờ nàng. Chính bởi vì có hi vọng, con người mới sợ chết.
Qua không bao lâu, Đại Hoàng liền bò dây, đụng đụng nàng. Nàng nín khóc, mỉm cười lau khô nước mắt mắng “Đồ ngốc, chỉ biết ăn”
Kẻ này ở màn thiên địa thứ ba đại khái cũng không có gì ăn, tiến vào màn thiên địa thứ tư lại rơi vào giữa đám Khải Ngạc, đoán chừng đã đói đến thảm. Hiện tại bầy Khải Ngạc đã nhiễm thuốc đông máu, thịt của chúng không thể ăn. Nhưng may là còn chừa lại một con Khải Ngạc, là con sáng sớm bị Trường Thiên cắt đứt cổ họng, bây giờ trong mắt họ chính là khói thịt nặng mấy ngàn cân.
Chẳng qua là da nó nặng nề giày cộp, Đại Hoàng cũng cảm thấy khó có thể đối phó nỗi, cho nên tìm chủ nhân trợ giúp.
Hôm nay nó là công thần, cho nên nàng cầm Nam Minh Lý hỏa kiếm, đi lên phía trước cắt mấy cái, rất nhanh đã tới lớp thịt, từ trên lưng Khải Ngạc khoét ra một miếng thịt lớn, trước cho Chư Kiền ăn. Đại Hoàng nhận lấy, cắn một miếng lớn ăn.
Nàng lại cắt một miếng khác từ trên lưng Khải Ngạc, miếng thịt khá mềm. Đa số động vật có xương sống, sẽ thường xuyên vận động bộ phận trên lưng, chất thịt ở vị trí này tương đối tốt hơn, non mềm. Thân thể động vật càng lớn thì chất thịt càng tốt, nàng cũng chỉ chọn thịt ở vị trí đó lấy ra. Về phần lớp da, chất trong đó phong phú, có thể giúp vết thương nhanh liền, vì còn có người bị thương đang chờ.
Những bộ phận khác của Khải Ngạc, nàng cũng cẩn thận xem trong chốc lát, cuối cùng lấy được gan thận và tim, cúi đầu nhìn cái chân đầy đặn, nhớ mới mỹ vị chân gấu không nhịn được cắt một cái chân. Nàng cũng không quên, tiến vào màn thiên địa thứ tư, còn có một công thần giúp hai người sống sót, chính là Phệ Yêu đằng Nhục Cầu. Tiểu tử này để cứu hai người bọn họ giờ cũng chỉ còn lại một khúc, mới vừa rồi luân phiên ác chiến không có thời gian quan tâm tới nó, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn thả nó ra ăn cơm.
Nhục Cầu đem thân vẻn vẹn một khúc ra đâm vào thi thể Khải Ngạc, bắt đầu hút. Mắt thường có thể thấy vệt đỏ nhàn nhạt truyền vào trong thân thể Nhục Cầu, hiển nhiên nó đang đem huyết nhục của Khải Ngạc chuyển hóa vào trong thân thể để dùng, chỉ một lúc sau, vết thương nhúc nhích, hiển nhiên muốn mọc ra thêm. Thi thể Khải Ngạc bị nó ăn qua không thể dùng nữa, cho nên Ninh Tiểu Nhàn lấy xong một khối thịt mới thả nó ra ngoài ăn.
Mắt thấy chúng ăn tới vui vẻ, Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý tới chúng nữa, một lần nữa đi lên ghềnh đá. Khải Ngạc đều chết trong đầm nước, nàng cũng không muốn lấy nước từ đây mang lên. Những nơi có nước thế này nhất định có dòng chảy, cho nên nhất định sẽ có thượng nguồn và hạ du. Nàng ngược dòng nước trong chốc lát, quả nhiên phát hiện ra rãnh nước ngầm nhỏ chảy vào đầm nước, chỉ có điều hình dáng dòng nước như từ miệng hồ lô ra, tốc độ chảy có chút chậm, các sinh vật trong nước cũng không thích những dòng nước chảy siết, cho nên đầm nước này trở thành nơi lý tưởng cho Khải Ngạc ẩn nấp.
Thấy được mạch nước ngầm khiến nàng nhất thời không kìm được vui mừng. Quả nhiên đại nạn không chết sẽ có hậu phúc, có dòng chảy này thì nơi này không phải tuyệt cảnh rồi, chỉ cần đợi thân thể Trường Thiên tốt lên, có thể theo đường nước đi ra, có thể thấy lại ánh mặt trời.
Song vừa nghĩ tới thân thể Trường Thiên, trong lòng nàng lại trầm xuống. Thương thế của hắn quá nặng, cho dù đã vớt lại một mạng, nhưng cũng cần mười ngày nửa tháng mới khỏi được, màn thiên địa thứ tư còn lại bao nhiêu thời gian cho họ đây?
Nàng thở dài.
Thôi, không cần nghĩ những thứ này, có thể sống lâu thêm một khắc thì nên quý trọng. Trước tiên nàng rửa sạch tay và mặt, sau đó rửa thịt Khải Ngạc, chặt lấy ống trúc lấy nước, lại hái thêm hai cây nấm mới trở lại tảng đá.
Ninh Tiểu Nhàn đem thịt cắt miếng, nấm linh chi cắt lát, bỏ nước lạnh vào nồi đun lên. Sau đó đem gan thận và tim Khải Ngạc sơ chế bỏ vào trong nồi. Nàng kéo thân thể mệt mỏi làm những chuyện này cũng không phải là vô dụng. Trường Thiên mất quá nhiều máu, thương thế tiêu hao thân thể, trước lại dùng lượng lớn đan dược đại bổ, cho đến hiện tại vẫn có hiệu lực, nhưng dùng mãi cũng không được, nếu vật cực phản lại, ngược lại sẽ khiến đan dược bổ dưỡng tăng hỏa cho thân thể.
Mà Khải Ngạc trong đầm mặc dù hung hãn xấu xí, song thịt của nó lại là trân phẩm, mùi vị giống như thịt gà, lại có tác dụng nhuận phổi, bổ huyết, bổ thận. Thịt Khải Ngạc khô thậm chí có thể trị ho khan, thở khò khè và các tật hô hấp khác. Gan của nó còn có tác dụng bổ não, tạo máu, dưỡng gan, tim thận cũng có chức năng tương tự. Y đạo xưa đã có câu ‘dĩ hình bổ hình’ – cùng bộ phận sẽ tẩm bổ cho bộ phận đó. Dùng nội tạng của Khải Ngạc sẽ có hiệu quả củng cố cho nội tạng người bị thương.
Linh chi thì càng không cần nói, nó cũng bổ khí, nuôi máu, cùng dưỡng các bộ phận trong cơ thể, mà Trường Thiên cũng đang cần thức ăn.
Khải Ngạc này vốn định ăn bọn họ, ai ngờ cuối cùng ngược lại thành thức ăn cho họ. Nàng làm xong mấy thứ này cũng sức cùng lực kiệt, mặc ống trúc sôi trên lửa, dựa vào vách đá ngủ thiếp đi.
......
Trong hầm không rõ ngày đêm, lần tiếp theo nàng thức giấc là do khứu giác bị kích thích.
Canh thịt trong ống trúc đã nấu chín, hương thơm lan tỏa. Bọn họ không có thời gian từ từ chờ đợi, chín như vậy là đủ rồi.
Nàng dụi dụi mí mắt, tuy biết thể lực cần có giấc ngủ để bổ sung, bất quá hiện tại không phải là lúc ngủ, trước hết nàng cần xem xét thương thế của Trường Thiên.
Đan dược của Ẩn Lưu giúp hắn không bị sốt, vết thương sinh mủ và thối rữa rất dễ phát sinh hiện tượng sốt, cho nên sau khi sơ cứu xong, nàng cũng tương đối yên tâm. Hiện tại nhìn kỹ lại phát hiện sắc mặt hắn mặc dù vẫn tái nhợt nhưng hô hấp ổn định hơn nữa cũng khá mềm nhẹ, lồng ngực cũng phập phồng ít, điều này chứng tỏ Liễm Tức thuật phát huy tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.