Quyển 7 - Chương 783: Kế điển
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
06/12/2018
Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Lại thêm vận khí của Đa Mộc Cố cũng tốt, lão thủ lĩnh chết đúng vào lúc này, lực cản lớn nhất của việc di dời bỗng nhiên biến mất, hiện tại đại quân Ẩn Lưu đông chinh, không rảnh bận tâm đến thảo nguyên Hi Thụ. Sau khi chiến dịch Quảng Thành Cung chấm dứt thì cũng đã là chuyện của ba, bốn tháng sau, khi đó Kỳ Nam Tông đã sớm tới lãnh địa mới an cư rồi, Ẩn Lưu còn muốn chinh phạt nó, trước tiên sẽ phải hỏi qua Liên minh Phương Bắc có đồng ý hay không đã. Đến lúc đó, Trường Thiên còn có lý do phát binh Kỳ Nam Tông sao?
Hiện tại thì sao, Ẩn Lưu đã tìm được con riêng mà lão thủ lĩnh để lưu lạc bên ngoài, đó chính là Xích Ngột Dịch mà Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn thu được ở huyện Phượng Phụ tại núi Khố Lặc. Nếu là vận dụng được tốt, đây xác thật là một kỳ binh. Chỉ bằng vào bản thân Xích Ngột Dịch, tất nhiên không thể chống lại Đa Mộc Cố, nhưng mà bên phía bọn họ còn có trưởng lão Hắc Sùng Minh cùng những thành viên trong tổ chức của hắn, còn có người Kỳ Nam Tông không rõ chân tướng, khục khục, quần chúng luôn dễ dàng bị kích động nha, hơn nữa còn có biến số lớn nhất ảnh hướng đến thế cục -Trường Thiên.
Hai người lại bàn bạc một lát mới hoàn tất việc này.
Tính toán thời gian, cũng là trăng qua giữa trời rồi.Nàng ghé vào trên người Thiên Thiên gặm mấy ngụm, móng vuốt nhỏ đã nhanh nhẹn rút đi thắt lưng của hắn.
“Trong bảy ngày này, toàn thành cũng cấm việc này đấy.” Nàng hướng lỗ tai của hắn thổi một ngụm khí, cười cười nói, “Buổi chiều ở ngoại ô nấu ăn là “trộm ăn”, hiện tại bộ dạng chúng ta như vậy có tính là “trộm người” không?”
“Xú nha đầu, việc này có thể tùy tiện nói lung tung sao?” Mặt hắn vẫn là không biểu tình, lại thuận tay vòng lấy vòng eo tinh tế trước mắt, đem nàng ném lên giường, xoay người đè lên. Tiếng cười khe khẽ rất nhanh bị chặn, sau đó hóa thành âm thanh kiềm nén.
Lại qua không lâu, nàng đột nhiên khẽ gọi “nha” một tiếng, mềm mại khiêu gợi như vậy, người nghe biết được mặt đỏ đến tận mang tai, ngay sau đó, ván giường kiên cố bắt đầu chấn động có tiết tấu.
Tiếng vang ái muội như vậy dường như giằng co thật lâu, lâu đến nỗi khiến thần chí nàng đều có chút mơ hồ, lại còn không có dấu hiệu dừng lại.
Ninh Tiểu Nhàn cắn chặt răng ngà, mới không để mình kêu ra tiếng. Nàng đã có chút hối hận, đêm nay thực không nên chọn đi trêu chọc hắn. Cũng không biết có phải vì hỗn chiến sắp tới hay không, hay là do bị nhốt ở Thần Ma Ngục đến phiền muộn cực độ, nàng có thể cảm thấy được thế tiến công cực kỳ hung mãnh của Trường Thiên đêm nay.
…
Ngày hôm sau, đưa tang Lão Mục Thủ Kỳ Nam Tông.
Bên ngoài mười dặm về phía bắc Thành Kỳ Nam, có ngọn núi gọi là Tinh Xuyên. Giống như đa số sơn mạch xuất hiện trên thảo nguyên, độ cao của nó so với mặt biển không cao, thế núi bằng phẳng, thoạt nhìn đều không có nửa điểm đặc sắc, nhưng lại là Thánh Sơn của Kỳ Nam Tộc. Nguyên nhân rất đơn giản – lòng núi của Tinh Xuyên đã bị đào rỗng, dùng để làm nơi an nghỉ cho lịch đại Mục Thủ cùng các anh hào trong tộc.
Người ngoài là không có quyền tiến về Thánh Sơn để đưa tang. Cho nên nàng chỉ đứng ở lầu hai của thương dịch quán, giống như những người khác ngắm nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Dương chưởng quỹ đứng ở bên người nàng, nói liên miên kể rõ phong tục của Kỳ Nam Tông, nàng lại không có nghe vào tai. Bởi vì ở trước có một bóng dáng mặc áo khoác lông dài đặc chế, đỡ quan tài mà đi, chính là Đa Mộc Cố!
Đáng tiếc khoảng cách quá xa, trên mặt hắn che vải trắng, nàng chỉ có thể nhìn đến một bóng lưng trầm mặc của một người mặc y phục rộng thùng thình. Trường Thiên triển khai thần niệm, chợt lắc đầu nói: “Bên cạnh quan tài có tổ linh tọa trấn, nếu lại tiếp tục thăm dò xuống thì sẽ kinh động bọn họ.”
Nam tử này chính là mục tiêu lần này của bọn họ sao? Nàng lẩm bẩm nói: “Cũng không cao lớn lắm đâu. Ta còn tưởng rằng yêu tộc bưu hãn như Kỳ Nam Tông, thủ lĩnh nhất định là cường tráng như là nhân vật kiểu Hình Thiên vậy.”
Cùng Kỳ ở trong Thần Ma Ngục cười hắc hắc nói: “Nữ chủ nhân, chuyện này có thể ngài đã sai a. Gia hỏa kế thừa Hoàng Kim huyết thống của Kỳ Nam Tộc rất ít người lớn lên nhân cao mã đại (cao lớn so với ngựa), vũ lực lại rất cường hãn. Người xem chân thân của Trường Thiên đại nhân khổng lồ như thế, hóa thành hình người lại phong lưu lỗi lạc…”
Nàng mới nhíu nhíu mày, trong ngục đã truyền đến một âm thanh “bốp”, sau đó Trường Thiên quát khẽ nói: “Câm miệng!”
Đội ngũ đưa tang tự phát rất dài rất dài, từ trong Thành Kỳ Nam một mực kéo dài đến chân Thánh Sơn. Đa số người Kỳ Nam Tộc ăn mặc y phục vải bông, quầnáođơn sơ không thể che hết thể trạng cường hãn bưu tráng, voi lớn cũngđi theo đám người chậm rãi tiến lên, nhưng lại trầm mặc dị thường, không có một đầu nào giơ mũi kêu vang.
Kế tiếp, dựa theo truyền thống của Kỳ Nam Tông, không phải trong thời kỳ chiến tranh, người kế nhiệmĐại Mục Thủ phải tắm rửa sau đóđóng cửa minh tưởng, đoạn thực ba ngày. Trước mắt đại quân Ẩn Lưu đãđông phạt (chinh phạt phíađông), tạm thời không còn uy hiếp Kỳ Nam Tông, bởi vậy Đa Mộc Cố phải làm theo cổ pháp.
Ba ngày này, cũng đã sóng yên gió lặng mà trôi qua.Ninh Tiểu Nhàn nhớ rõ chính mình mấy hôm trước trêu chọc phiền toái, dứt khoát ngồi lại trong thương dịch quán không ra cửa.
Quản nó có bao nhiêu mạch nước ngầm mãnh liệt, ít nhất hiện tại không có liên quan với nàng.
***
Rạng sáng ngày thứ tư đẩy cửa ra nhìn lại, nàng chỉ cảm thấy Thành Kỳ Nam cơ hồ đã thay đổi bộ dạng.
Một thành thị phồn hoa nên có dạng gì, thì bây giờ Thành Kỳ Nam chính là dạng đó.Trong một đêm, đau thương bao phủ trên không thành trì đều rút đi, tất cả mọi người lại đổi về quần áo thông thường, như thế nàng mới biết, ăn mặc của người Kỳ Nam Tộc cũng là đủ loại màu sắc. Trên mặt mỗi người có cười vui, cửa hàng bên đường bắt đầu rao hàng thét to, ngay cả âm thanh của Kỳ Nam cự tượng thường vang vọng trong không trung Thành Kỳ Nam.
Thực tế đã trải qua mười ngày đoạn thực, bên trong cửa hàng thức ăn toàn là đầu người chuyển động.
Lúc này trời chưa sáng thì cung ứng cháo ngô, canh thịt dê, cháo thịt thỏ, trong buổi sáng sớm còn mấy phần băng hàn rót một chén vào bụng, trong dạ dày tựa như có một luồng nhiệt khí đổ xuống, càng đừng đề cập đến là thoải mái cỡ nào. Cho nên sau khi trải qua bảy ngày ai oán không có hạt gạo dính răng, rất nhiều yêu quái đều chạy tới ăn uống.
Ninh Tiểu Nhàn đều có chút bội phục rồi.Kỳ Nam Tộc thật sự rất thiết thực, cái gọi là người chết đã chết rồi, người sống quả nhiên phải sống tốt cuộc sống của mình mới là đúng đắn.
Nàng đã giặt giũ thay y phục, giờ phút này đang được hộ vệ dẫn đến đại điện của Kỳ Nam Tộc.
So với chủ điện quỳnh lâu ngọc vũ (xinh đẹp tinh xảo) của Quảng Thành Cung, soi với cung điện trong rừng khí thế to lớn cao tới vài trăm mét của Ẩn Lưu, đại điện của Kỳ Nam Tông đơn sơ giống như … phòng bếp của hai cái trước. Tuy nói là dùng gạch xanh xây thành, lại chất phác đến cơ hồ không có bất kỳ loại hoa văn trang sức nào. Trên thảo nguyên sức gió mạnh mẽ, nhưng giữa những khe đá trên mặt đất vẫn ẩn hiện rêu xanh, có thể thấy được niên đại đã rất xưa, theo nàng nhìn ra, diện tích nơi đây tối đa cũng có thể dung nạp được ba bốn trăm người. Hiện tại chỗ này đã đứng đầy người, hơi chen chúc.
Nếu nói chỗ này có gì đặc biệt, chính là bốn phía đại điện đều có rất nhiều tổ linh đang lui lại thủ hộ, lực lượng thần hồn cường đại như có thực chất. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, sau khi hồn thể cường đại tới trình độ nhất định, là có thể tạo thành ảnh hưởng đối với sự vật thực tế, đây cũng là thủ đoạn của rất nhiều hung quỷ ác linh tai họa nhân thế, mà Âm Cửu U thậm chí có thể từ hư chuyển thực, dùng hồn thể tạo ra dương thân cho bản thân. Anh linh ở đây tuy không có bản lĩnh như hắn, nhưng chúng thành linh đã lâu, hưởng thụ cung phụng thành kính của tộc nhân, cho nên cũng có sức mạnh nhất định.
Tu sĩ cùng yêu quái ở đây, đạo hạnh thâm hậu đều có thể chứng kiến diện mục của chúng trông rất sống động, mang theo đặc điểm ngũ quan của người Kỳ Nam Tộc. Khi chúng đi ngang qua, nàng cũng có thể cảm thấy được giống như có cơn gió phật qua bên người, đây là sức mạnh của hồn thể. Theo Trường Thiên tính toán, tổ linh ở đây không dưới sáu, bảy mươi vị, cho dù năng lực đơn thể kém Đồ Tẫn, nhưng tụ cùng một chỗ lại có khả năng hành động đặc thù rất đáng xem. Đồ Tẫn đã từng thử qua, nhưng dưới sự giám thị của những … tổ linh không cần nghỉ ngơi này, người sống hắn khống chế khi đến gần phương viên trăm dặm quanh đại điện cũng sẽ bị phát hiện. Mà điều khiến hắn phiền muộn chính là, chỗ ở của Đại Mục Thủ cũng trong phạm vi này.
Đa Mộc Cố sắp tiếp nhận chức vị Đại Mục Thủ dĩ nhiên là ở chính giữa đại điện này.Lần này đương nhiên hắn không có mang khăn che mặt, cho nên Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn thấy hắn, khóe miệng đã cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp.
Nàng hối hận muốn chết.
Bộ mặt thật của kẻ này, bỗng chốc chính là người mặc áo bào tro cùng nàng ăn đại bàng nướng ở vùng ngoại ô chạng vạng tối hôm trước!
Khó trách hôm đó thời điểm đưa tang Lão Thủ lĩnh, nàng cảm giác, thấy bóng lưng của người này có chút quen thuộc. Sớm biết là hắn, nàng cùng Trường Thiên còn phí cái gì bố cục kình thiên a, trực tiếpở vùng ngoạiôđóng cửa thả Trường Thiên, đem hắn giết chết chẳng phải xong việc rồi sao?!
Đậu xanh rau má, khi đó sắc trời lờ mờ, vùng ngoại ô yên tĩnh không người, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mọi điều kiện đều đủ, sai lầm duy nhất là, không biết được thân phận của hắn!
Có tiền cũng khó mua được “sớm biết vậy”.
Hết lần này tới lần khác trong nội tâm nàng thật muốn hét lên “trời xanh trêu người”, trên mặt lại còn phải biểu hiện nghiêm túc trang trọng, im lặng mà đứng ở chỗ này xem lễ.
Lần biến cố này khiến Trường Thiên cũng ngây dại, cả buổi mới lấy lại tinh thần, sau đó hiếm thấy mà mắng một tiếng.
Nghi thức kế thừa chức vị Đại Mục Thủ của Kỳ Nam Tông tương đố iđơn giản nhưng lại trang trọng. Vu quan phụ trách câu thông cùng thiên địa, tổ linh dùng ngôn ngữ của chính Kỳ Nam Tộc niệm một đoạn cầu khẩn rất dài rất dài, Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tính thời gian, âm thanh giống như thúc hồn chú này ít nhất cũng kéo dài một khắc chung.
Cũng may, so với lúc nghe qua bài diễn thuyết của lãnh đạo khi còn đi học ở Hoa Hạ, vẫn chưa kéo dài tới một phần tư.
Sau đó, hắn lấy ra một cái pháp khí hình phễu như thủy tinh thông thấu, thứ này chỉ lớn cỡ bàn tay, đặt ở trong tay người Kỳ Nam Tộc càng lộ ra nhỏ bé xinh xắn, hắn đem vật đó nâng lên trước mặt Đa Mộc Cố. Người sau lại cầm lấy chủy thủ rạch cổ tay của mình, lập tức máu tươi tuôn ra như suối, tích tích rơi vào trong cái phễu. Một đao kia cắt rất sâu, huyết dịch rơi xuống chí ít nhiều đến ba bát to, nếu đổi thành nhân loại bình thường thì nếu mất nhiều máu như vậy, đã sớm bị choáng tại chỗ rồi. Đa Mộc Cố lại không chịu nửa điểm ảnh hưởng, chỉ tiện tay nắm uyển mạch, qua mười mấy hơi thở thì cầm máu.
Lúc đó bầu trời phương đông lộ ra luồng ánh mặt trời đầu tiên, rồi không hề gặp chướng ngại mà thông qua cửa sổ ngay ngắn của đại điện, bắn thẳng đến trên cái phễu thủy tinh, càng là đem nó chiếu rọi từng ly từng tý.
Ninh Tiểu Nhàn ồ lên một tiếng, bởi vì khi ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi xuống, màu sắc huyết dịch bên trong cái phễu thủy tinh chậm rãi trở nên nhạt hơn. Vốn là huyết dịch của Đa Mộc Cố cũng gần với màu đỏ nhạt, nhưng trong cái phễu giống như có vô số quản kính (ống nhỏ), huyết dịch chảy vào trong đó, màu sắc ngược lại bắt đầu thay đổi.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ.
Qua một hồi lâu, bên dưới miệng phễu mới có động tĩnh, ngượng ngùng e thẹn mà chảy ra một giọt chất lỏng.
Màu sắc vàng ròng, chỉ có một giọt.
Lúc này sớm đã có hai gã người Kỳ Nam Tộc đưa đến một thanh cự phủ (búa lớn). Lưỡi búa trầm trọng đón ánh mặt trời phản xạ ra hào quang lạnh như băng, lưỡi búa trơn nhẵn tinh tế, theo Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra thì lớn cỡ nửa cái ván cửa, dùng để bổ chém, xác nhận cứng rắn vô đối. Thanh cự phủ này còn phù hợp dùng như đầu mâu mũi nhọn để đâm giết. Mặc kệ là ai nhìn kỹ hai mắt, đều sẽ cảm thấy được trên thân búa truyền đến sát khí nặng nề, cũng không biết đã uống qua bao nhiêu máu tươi của địch nhân.
Beta: Tiểu Tuyền
Lại thêm vận khí của Đa Mộc Cố cũng tốt, lão thủ lĩnh chết đúng vào lúc này, lực cản lớn nhất của việc di dời bỗng nhiên biến mất, hiện tại đại quân Ẩn Lưu đông chinh, không rảnh bận tâm đến thảo nguyên Hi Thụ. Sau khi chiến dịch Quảng Thành Cung chấm dứt thì cũng đã là chuyện của ba, bốn tháng sau, khi đó Kỳ Nam Tông đã sớm tới lãnh địa mới an cư rồi, Ẩn Lưu còn muốn chinh phạt nó, trước tiên sẽ phải hỏi qua Liên minh Phương Bắc có đồng ý hay không đã. Đến lúc đó, Trường Thiên còn có lý do phát binh Kỳ Nam Tông sao?
Hiện tại thì sao, Ẩn Lưu đã tìm được con riêng mà lão thủ lĩnh để lưu lạc bên ngoài, đó chính là Xích Ngột Dịch mà Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn thu được ở huyện Phượng Phụ tại núi Khố Lặc. Nếu là vận dụng được tốt, đây xác thật là một kỳ binh. Chỉ bằng vào bản thân Xích Ngột Dịch, tất nhiên không thể chống lại Đa Mộc Cố, nhưng mà bên phía bọn họ còn có trưởng lão Hắc Sùng Minh cùng những thành viên trong tổ chức của hắn, còn có người Kỳ Nam Tông không rõ chân tướng, khục khục, quần chúng luôn dễ dàng bị kích động nha, hơn nữa còn có biến số lớn nhất ảnh hướng đến thế cục -Trường Thiên.
Hai người lại bàn bạc một lát mới hoàn tất việc này.
Tính toán thời gian, cũng là trăng qua giữa trời rồi.Nàng ghé vào trên người Thiên Thiên gặm mấy ngụm, móng vuốt nhỏ đã nhanh nhẹn rút đi thắt lưng của hắn.
“Trong bảy ngày này, toàn thành cũng cấm việc này đấy.” Nàng hướng lỗ tai của hắn thổi một ngụm khí, cười cười nói, “Buổi chiều ở ngoại ô nấu ăn là “trộm ăn”, hiện tại bộ dạng chúng ta như vậy có tính là “trộm người” không?”
“Xú nha đầu, việc này có thể tùy tiện nói lung tung sao?” Mặt hắn vẫn là không biểu tình, lại thuận tay vòng lấy vòng eo tinh tế trước mắt, đem nàng ném lên giường, xoay người đè lên. Tiếng cười khe khẽ rất nhanh bị chặn, sau đó hóa thành âm thanh kiềm nén.
Lại qua không lâu, nàng đột nhiên khẽ gọi “nha” một tiếng, mềm mại khiêu gợi như vậy, người nghe biết được mặt đỏ đến tận mang tai, ngay sau đó, ván giường kiên cố bắt đầu chấn động có tiết tấu.
Tiếng vang ái muội như vậy dường như giằng co thật lâu, lâu đến nỗi khiến thần chí nàng đều có chút mơ hồ, lại còn không có dấu hiệu dừng lại.
Ninh Tiểu Nhàn cắn chặt răng ngà, mới không để mình kêu ra tiếng. Nàng đã có chút hối hận, đêm nay thực không nên chọn đi trêu chọc hắn. Cũng không biết có phải vì hỗn chiến sắp tới hay không, hay là do bị nhốt ở Thần Ma Ngục đến phiền muộn cực độ, nàng có thể cảm thấy được thế tiến công cực kỳ hung mãnh của Trường Thiên đêm nay.
…
Ngày hôm sau, đưa tang Lão Mục Thủ Kỳ Nam Tông.
Bên ngoài mười dặm về phía bắc Thành Kỳ Nam, có ngọn núi gọi là Tinh Xuyên. Giống như đa số sơn mạch xuất hiện trên thảo nguyên, độ cao của nó so với mặt biển không cao, thế núi bằng phẳng, thoạt nhìn đều không có nửa điểm đặc sắc, nhưng lại là Thánh Sơn của Kỳ Nam Tộc. Nguyên nhân rất đơn giản – lòng núi của Tinh Xuyên đã bị đào rỗng, dùng để làm nơi an nghỉ cho lịch đại Mục Thủ cùng các anh hào trong tộc.
Người ngoài là không có quyền tiến về Thánh Sơn để đưa tang. Cho nên nàng chỉ đứng ở lầu hai của thương dịch quán, giống như những người khác ngắm nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Dương chưởng quỹ đứng ở bên người nàng, nói liên miên kể rõ phong tục của Kỳ Nam Tông, nàng lại không có nghe vào tai. Bởi vì ở trước có một bóng dáng mặc áo khoác lông dài đặc chế, đỡ quan tài mà đi, chính là Đa Mộc Cố!
Đáng tiếc khoảng cách quá xa, trên mặt hắn che vải trắng, nàng chỉ có thể nhìn đến một bóng lưng trầm mặc của một người mặc y phục rộng thùng thình. Trường Thiên triển khai thần niệm, chợt lắc đầu nói: “Bên cạnh quan tài có tổ linh tọa trấn, nếu lại tiếp tục thăm dò xuống thì sẽ kinh động bọn họ.”
Nam tử này chính là mục tiêu lần này của bọn họ sao? Nàng lẩm bẩm nói: “Cũng không cao lớn lắm đâu. Ta còn tưởng rằng yêu tộc bưu hãn như Kỳ Nam Tông, thủ lĩnh nhất định là cường tráng như là nhân vật kiểu Hình Thiên vậy.”
Cùng Kỳ ở trong Thần Ma Ngục cười hắc hắc nói: “Nữ chủ nhân, chuyện này có thể ngài đã sai a. Gia hỏa kế thừa Hoàng Kim huyết thống của Kỳ Nam Tộc rất ít người lớn lên nhân cao mã đại (cao lớn so với ngựa), vũ lực lại rất cường hãn. Người xem chân thân của Trường Thiên đại nhân khổng lồ như thế, hóa thành hình người lại phong lưu lỗi lạc…”
Nàng mới nhíu nhíu mày, trong ngục đã truyền đến một âm thanh “bốp”, sau đó Trường Thiên quát khẽ nói: “Câm miệng!”
Đội ngũ đưa tang tự phát rất dài rất dài, từ trong Thành Kỳ Nam một mực kéo dài đến chân Thánh Sơn. Đa số người Kỳ Nam Tộc ăn mặc y phục vải bông, quầnáođơn sơ không thể che hết thể trạng cường hãn bưu tráng, voi lớn cũngđi theo đám người chậm rãi tiến lên, nhưng lại trầm mặc dị thường, không có một đầu nào giơ mũi kêu vang.
Kế tiếp, dựa theo truyền thống của Kỳ Nam Tông, không phải trong thời kỳ chiến tranh, người kế nhiệmĐại Mục Thủ phải tắm rửa sau đóđóng cửa minh tưởng, đoạn thực ba ngày. Trước mắt đại quân Ẩn Lưu đãđông phạt (chinh phạt phíađông), tạm thời không còn uy hiếp Kỳ Nam Tông, bởi vậy Đa Mộc Cố phải làm theo cổ pháp.
Ba ngày này, cũng đã sóng yên gió lặng mà trôi qua.Ninh Tiểu Nhàn nhớ rõ chính mình mấy hôm trước trêu chọc phiền toái, dứt khoát ngồi lại trong thương dịch quán không ra cửa.
Quản nó có bao nhiêu mạch nước ngầm mãnh liệt, ít nhất hiện tại không có liên quan với nàng.
***
Rạng sáng ngày thứ tư đẩy cửa ra nhìn lại, nàng chỉ cảm thấy Thành Kỳ Nam cơ hồ đã thay đổi bộ dạng.
Một thành thị phồn hoa nên có dạng gì, thì bây giờ Thành Kỳ Nam chính là dạng đó.Trong một đêm, đau thương bao phủ trên không thành trì đều rút đi, tất cả mọi người lại đổi về quần áo thông thường, như thế nàng mới biết, ăn mặc của người Kỳ Nam Tộc cũng là đủ loại màu sắc. Trên mặt mỗi người có cười vui, cửa hàng bên đường bắt đầu rao hàng thét to, ngay cả âm thanh của Kỳ Nam cự tượng thường vang vọng trong không trung Thành Kỳ Nam.
Thực tế đã trải qua mười ngày đoạn thực, bên trong cửa hàng thức ăn toàn là đầu người chuyển động.
Lúc này trời chưa sáng thì cung ứng cháo ngô, canh thịt dê, cháo thịt thỏ, trong buổi sáng sớm còn mấy phần băng hàn rót một chén vào bụng, trong dạ dày tựa như có một luồng nhiệt khí đổ xuống, càng đừng đề cập đến là thoải mái cỡ nào. Cho nên sau khi trải qua bảy ngày ai oán không có hạt gạo dính răng, rất nhiều yêu quái đều chạy tới ăn uống.
Ninh Tiểu Nhàn đều có chút bội phục rồi.Kỳ Nam Tộc thật sự rất thiết thực, cái gọi là người chết đã chết rồi, người sống quả nhiên phải sống tốt cuộc sống của mình mới là đúng đắn.
Nàng đã giặt giũ thay y phục, giờ phút này đang được hộ vệ dẫn đến đại điện của Kỳ Nam Tộc.
So với chủ điện quỳnh lâu ngọc vũ (xinh đẹp tinh xảo) của Quảng Thành Cung, soi với cung điện trong rừng khí thế to lớn cao tới vài trăm mét của Ẩn Lưu, đại điện của Kỳ Nam Tông đơn sơ giống như … phòng bếp của hai cái trước. Tuy nói là dùng gạch xanh xây thành, lại chất phác đến cơ hồ không có bất kỳ loại hoa văn trang sức nào. Trên thảo nguyên sức gió mạnh mẽ, nhưng giữa những khe đá trên mặt đất vẫn ẩn hiện rêu xanh, có thể thấy được niên đại đã rất xưa, theo nàng nhìn ra, diện tích nơi đây tối đa cũng có thể dung nạp được ba bốn trăm người. Hiện tại chỗ này đã đứng đầy người, hơi chen chúc.
Nếu nói chỗ này có gì đặc biệt, chính là bốn phía đại điện đều có rất nhiều tổ linh đang lui lại thủ hộ, lực lượng thần hồn cường đại như có thực chất. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, sau khi hồn thể cường đại tới trình độ nhất định, là có thể tạo thành ảnh hưởng đối với sự vật thực tế, đây cũng là thủ đoạn của rất nhiều hung quỷ ác linh tai họa nhân thế, mà Âm Cửu U thậm chí có thể từ hư chuyển thực, dùng hồn thể tạo ra dương thân cho bản thân. Anh linh ở đây tuy không có bản lĩnh như hắn, nhưng chúng thành linh đã lâu, hưởng thụ cung phụng thành kính của tộc nhân, cho nên cũng có sức mạnh nhất định.
Tu sĩ cùng yêu quái ở đây, đạo hạnh thâm hậu đều có thể chứng kiến diện mục của chúng trông rất sống động, mang theo đặc điểm ngũ quan của người Kỳ Nam Tộc. Khi chúng đi ngang qua, nàng cũng có thể cảm thấy được giống như có cơn gió phật qua bên người, đây là sức mạnh của hồn thể. Theo Trường Thiên tính toán, tổ linh ở đây không dưới sáu, bảy mươi vị, cho dù năng lực đơn thể kém Đồ Tẫn, nhưng tụ cùng một chỗ lại có khả năng hành động đặc thù rất đáng xem. Đồ Tẫn đã từng thử qua, nhưng dưới sự giám thị của những … tổ linh không cần nghỉ ngơi này, người sống hắn khống chế khi đến gần phương viên trăm dặm quanh đại điện cũng sẽ bị phát hiện. Mà điều khiến hắn phiền muộn chính là, chỗ ở của Đại Mục Thủ cũng trong phạm vi này.
Đa Mộc Cố sắp tiếp nhận chức vị Đại Mục Thủ dĩ nhiên là ở chính giữa đại điện này.Lần này đương nhiên hắn không có mang khăn che mặt, cho nên Ninh Tiểu Nhàn vừa nhìn thấy hắn, khóe miệng đã cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp.
Nàng hối hận muốn chết.
Bộ mặt thật của kẻ này, bỗng chốc chính là người mặc áo bào tro cùng nàng ăn đại bàng nướng ở vùng ngoại ô chạng vạng tối hôm trước!
Khó trách hôm đó thời điểm đưa tang Lão Thủ lĩnh, nàng cảm giác, thấy bóng lưng của người này có chút quen thuộc. Sớm biết là hắn, nàng cùng Trường Thiên còn phí cái gì bố cục kình thiên a, trực tiếpở vùng ngoạiôđóng cửa thả Trường Thiên, đem hắn giết chết chẳng phải xong việc rồi sao?!
Đậu xanh rau má, khi đó sắc trời lờ mờ, vùng ngoại ô yên tĩnh không người, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mọi điều kiện đều đủ, sai lầm duy nhất là, không biết được thân phận của hắn!
Có tiền cũng khó mua được “sớm biết vậy”.
Hết lần này tới lần khác trong nội tâm nàng thật muốn hét lên “trời xanh trêu người”, trên mặt lại còn phải biểu hiện nghiêm túc trang trọng, im lặng mà đứng ở chỗ này xem lễ.
Lần biến cố này khiến Trường Thiên cũng ngây dại, cả buổi mới lấy lại tinh thần, sau đó hiếm thấy mà mắng một tiếng.
Nghi thức kế thừa chức vị Đại Mục Thủ của Kỳ Nam Tông tương đố iđơn giản nhưng lại trang trọng. Vu quan phụ trách câu thông cùng thiên địa, tổ linh dùng ngôn ngữ của chính Kỳ Nam Tộc niệm một đoạn cầu khẩn rất dài rất dài, Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tính thời gian, âm thanh giống như thúc hồn chú này ít nhất cũng kéo dài một khắc chung.
Cũng may, so với lúc nghe qua bài diễn thuyết của lãnh đạo khi còn đi học ở Hoa Hạ, vẫn chưa kéo dài tới một phần tư.
Sau đó, hắn lấy ra một cái pháp khí hình phễu như thủy tinh thông thấu, thứ này chỉ lớn cỡ bàn tay, đặt ở trong tay người Kỳ Nam Tộc càng lộ ra nhỏ bé xinh xắn, hắn đem vật đó nâng lên trước mặt Đa Mộc Cố. Người sau lại cầm lấy chủy thủ rạch cổ tay của mình, lập tức máu tươi tuôn ra như suối, tích tích rơi vào trong cái phễu. Một đao kia cắt rất sâu, huyết dịch rơi xuống chí ít nhiều đến ba bát to, nếu đổi thành nhân loại bình thường thì nếu mất nhiều máu như vậy, đã sớm bị choáng tại chỗ rồi. Đa Mộc Cố lại không chịu nửa điểm ảnh hưởng, chỉ tiện tay nắm uyển mạch, qua mười mấy hơi thở thì cầm máu.
Lúc đó bầu trời phương đông lộ ra luồng ánh mặt trời đầu tiên, rồi không hề gặp chướng ngại mà thông qua cửa sổ ngay ngắn của đại điện, bắn thẳng đến trên cái phễu thủy tinh, càng là đem nó chiếu rọi từng ly từng tý.
Ninh Tiểu Nhàn ồ lên một tiếng, bởi vì khi ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi xuống, màu sắc huyết dịch bên trong cái phễu thủy tinh chậm rãi trở nên nhạt hơn. Vốn là huyết dịch của Đa Mộc Cố cũng gần với màu đỏ nhạt, nhưng trong cái phễu giống như có vô số quản kính (ống nhỏ), huyết dịch chảy vào trong đó, màu sắc ngược lại bắt đầu thay đổi.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ.
Qua một hồi lâu, bên dưới miệng phễu mới có động tĩnh, ngượng ngùng e thẹn mà chảy ra một giọt chất lỏng.
Màu sắc vàng ròng, chỉ có một giọt.
Lúc này sớm đã có hai gã người Kỳ Nam Tộc đưa đến một thanh cự phủ (búa lớn). Lưỡi búa trầm trọng đón ánh mặt trời phản xạ ra hào quang lạnh như băng, lưỡi búa trơn nhẵn tinh tế, theo Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra thì lớn cỡ nửa cái ván cửa, dùng để bổ chém, xác nhận cứng rắn vô đối. Thanh cự phủ này còn phù hợp dùng như đầu mâu mũi nhọn để đâm giết. Mặc kệ là ai nhìn kỹ hai mắt, đều sẽ cảm thấy được trên thân búa truyền đến sát khí nặng nề, cũng không biết đã uống qua bao nhiêu máu tươi của địch nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.