Quyển 6 - Chương 391: Lạc Pháp Kinh Phong Vũ!
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
14/03/2017
Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Lĩnh vực Lang Gia phóng thích ra có tên là “Tinh Hà đảo huyền”, hiệu quả vô cùng kỳ lạ, làm cho người ta có cảm giác treo ngược lên trời! Sinh hoạt trên phiến đại lục là con người, từ khi sinh ra đã là đầu phía trên chân ở phía dưới, sinh hoạt, tu luyện, ngày qua ngày đã thành thói quen, cũng không tìm hiểu tại sao lại thế. Giờ đây chợt biến đổi, đầu phía dưới chân ở phía trên, thân thể rời khỏi mặt đất, theo lĩnh vực cảm thấy như đang rơi xuống, cái loạn cảm giác này cũng khó có thể dùng ngôn từ diễn tả.
Đoan Mộc Ngạn cũng không ngoại lệ, đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, tay chân luống cuống, khuôn mặt luôn bình tĩnh rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc, liên tục xuất kiếm chém tới. Lang Gia là chủ nhân của lĩnh vực này, tất nhiên không bị ảnh hưởng, giờ phút này chiếm lấy thế thượng phong. Kim Luân vẫn ở trên cổ tay phóng thẳng ra, bay tới mặt Đoan Mộc Ngạn. Kim Luân sau khi rời tay liền biến lớn như chậu rửa mặt, chia thành hai tầng vòng tròn, tốc độ ngày một cao, Kim Luân được khảm trên mặt những đầu nhọn sắc bén trắng muốt, một khi đánh tới thân thể địch nhân, có thể cắt xuống từng miếng thịt.
Đây là pháp bảo bổn mạng của Lang Gia, nguyên bản cũng không hung tàn như vậy, nhưng vừa đúng lúc được Thiên Kim đường cải tạo, mới biến thành bộ dáng như thế. Theo tay Lang Gia đánh tới, Kim Luân như phá nát không gian, như một mãnh thú thượng cổ, thân dài, miệng rộng, đuôi tròn như quạt, thân phủ bờm xông xa. Mặc dù chưa đánh tới, nhưng lệ khí ngoan tuyệt, khí thế như mũi đao nhọn đánh tới, nếu tu vi kém một chút bị khí thế như vậy đánh tới có thể trực tiếp tan nát. Nếu nói “lấy khí thế giết người” cũng có thể.
Đoan Mộc Ngạn cũng biết lợi hại, nên từ trong ngực móc ra một pho tượng ngọc, tạo hình dữ tợn ném tới. Pho tượng tiếp xúc với gió, biến thành pho tượng mình người đầu rắn cao hai trượng, ba mặt sáu mắt, sáu tay, mỗi tay cầm một loại vũ khí: búa, chùy, kiếm …, đón đỡ lấy Kim Luân của Lang Gia, hành động tiến thoái trình tự quy tắc.
Lúc này lại thấy được sự lợi hại của Lang Gia, pho tượng này nào phải đối thủ của Kim Luân, sau mấy hơi chống cự, rốt cuộc xoắn lại vỡ tung ra, mảnh vỡ bay đầy trời.
Nhưng nó cũng tranh thủ được chút thời gian quý báu cho Đoan Mộc Ngạn, cũng coi như hoàn thành sứ mạng. Bản năng chiến đấu của người này cũng thật lợi hại, chỉ qua mấy hơi thở đã thích ứng được với quy tắc vận hành của “Tinh Hà đảo huyền”. Có thể cùng địch nhân chiến đấu. Nhưng mà lúc này hắn cười lạnh từ trong ngực móc ra một chiếc bút lông.
Bút chỉ này dài ba tấc, tinh xảo xinh đẹp, thân giống như được đắp kim phấn, dưới ánh mặt trời óng ánh kim quang. Lông tơ màu xám tro nhàn nhạt, không giống lông cừu, cũng không phải lông sói, bề ngoài thập phần tinh xảo, vừa lấy ra, trong không khí liền vang lên tiếng Phạn Âm cổ quái, giống như vô số Quỷ Thần ngâm nga. Mọi người ở đây thính lực đều rất tốt, đều nghe trong không khí lặp đi lặp lại một câu
“Ngôn tất hành, Hành tất quả!”
Con ngươi Lang Gia đột nhiên co rút, thân hình hành vân lưu loát bỗng dừng lại trong chớp mắt, bởi vì hắn thấy được rõ ràng trên thân bút phi rõ ràng Cổ ngữ “Kinh Phong Vũ”.
Thống lĩnh mười vạn yêu chúng Ẩn Lưu, kinh nghiệm sa trường như Lang Gia, làm sao lại chưa từng biết tới Chi Thần Bút này chứ?
Trên mặt Đoan Mộc Ngạn lộ ra nụ cười, khóe mắt liếc nhìn Thanh Loan cùng Ninh Tiểu Nhàn ở phía xa, rồi tập trung vào Lang Gia trước mặt, cắt lưỡi, phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt. Máu này đọng lại trong không khí cũng không tản đi mà lại nhuộm vàng ngòi bút. Nhất thời ngòi bút đều là màu vàng, óng ánh đẹp mắt.
Sau khi xuất ra một ngụm máu này, cả người Đoan Mộc Ngạn không ngừng khô héo, tóc trên thái dương chuyển sang màu trắng. Nhưng hắn làm sao quản nhiều được, cổ tay nâng bút, ở trong không khí viết nên. Mỗi nét đi qua lưu lại trong không khí một vệt màu vàng.
Dùng bút lông viết một chữ có thể tốn bao nhiêu sức lực? Chính là hài tử sáu tuổi, ở dưới gốc cây trong nhà, một ngày biết lên trăm chữ cũng không thành vấn đề. Nhưng với tu vi tinh thâm như Đoan Mộc Ngạn, rõ ràng chỉ viết một chữ, trên tay lại như chịu áp lực ngàn cân, mỗi một nét đều như phải dùng đến sức lực toàn thân để hoàn thành. Một chữ viết xong, hắn giống như hư thoát, lảo đảo muốn ngã, không chút ham chiến mà xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà lúc này, trong không khí xuất hiện kim quang lòe lòe, hung uy một chữ to:
“Hải”!
Chữ “Hải” này đại biểu cho một loại cực hình cổ đại, chính là đem người sống từng chút lóc thịt cho đến chết. Ở Hoa Hạ, tương truyền loại hình này do Thương Trụ Vương sáng chế, để đối phó với Cửu Hầu, môn sinh đắc ý của Khổng Tử – Tử Lộ – cũng bị chết kiểu này.
Chữ này vừa xuất hiện, trong thiên địa lập tức truyền ra từng trận kêu gào khóc lóc thảm thiết, chính là oan hồn từ cổ chí kim chết bởi loại hình này phát ra, bầu trời trong vòng hai mươi trượng xung quanh nhất thời đỏ bừng một mảng, như máu tà dương.
Lang Gia sắc mặt ngưng trọng, trong tay nắm chặt Kim Luân, bởi vì hắn cũng bị bao phủ trong phạm vi huyết sắc. Mới vừa rồi hắn cũng muốn cản Đoan Mộc Ngạn, chẳng qua thời điểm thi hành yêu pháp này thân thể Đoan Mộc Ngạn tiến vào trong hư không, hình dạng hư vô, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được. Chữ vàng trước mặt đột nhiên biến đổi, hóa thành cát vàng bay lượn, mảnh như sợi tóc, kiểu như Kim Xà, tinh tế dày đặc đánh tới hắn.
Ở gần như vậy, hắn tựa hồ nghe thấy Minh thần mở miệng, hướng hắn lạnh lùng cười. Hắn sống vài ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu không đếm xuể, mấy trăm năm không địch thủ, lúc này trong lòng lại báo động vô cùng mãnh liệt, hắn tựa hồ không thể hành động, tựa như một khắc này sẽ phải cúi đầu nhận lấy cái chết. Đường đường là thủ lĩnh Ẩn Lưu, chuyện này nhục nhã cỡ nào?
Gần như vậy hắn biết có lẽ không có hiệu quả, song tay vẫn đánh ra bảy, tám pháp quyết, quanh thân hào quang chớp động, một lá chắn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu hình thành. Sau đó Lang Gia nặng nề hô một tiếng, trong tay đưa ra một đồ vật.
“Hải” hóa thành kim xà đánh tới, hướng tới hắn công kích như có như không, giống như không có lá chắn bảo vệ trước mặt, một đường đánh thẳng tới thân thể hắn.
Trên bầu trời, Thanh Loan vừa thi triển xong thần thông, thấy thế kinh hô một tiếng “Môn Chủ!”
Mặc dù nàng không biết Đoan Mộc Ngạn dùng thần thông gì, song nhìn những kim xà thâm nhập vào cơ thể tuyệt đối không phải chuyện tốt. Lang Gia mặc dù cấu kết với ngoại nhân, nhưng lúc bình thường đối xử với nàng không tệ, ở trong lòng yêu chúng trước nay đều cao cao tại thượng, không gì không làm được, giờ phút này gặp phải công kích của tà khí cũng không nhịn được thất sắc.
Kim xà bổ về phía trước, ánh mắt Lang Gia nhất thời nhắm lại, sắc mặt trắng nhợt, lại chợt mở mắt ra.
Hắn không nói một lời, mở tay trái ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trái là một hình nhân gỗ, điêu khắc thập phần tinh xảo, khắc lên mấy vật trang sức, diện mạo, trang phục, ngay cả nốt ruồi khóe mắt cũng giống thập phần, chẳng qua không rõ chất liệu là gì, tượng gỗ giống như phủ đầy tia máu càng làm cho hình nhân phá lệ quỷ dị, hơn nữa tượng gỗ thô ráp, ngay cả đánh bóng cũng không làm.
Thị lực của Thanh Loan bậc nào, liếc thấy hình nhân trước mặt cùng Lang Gia hoàn toàn giống nhau.
Dưới mắt nàng, hình nhân thỉnh thoảng thất khiếu chảy máu, sau đó toàn bộ ồ ồ chảy ra máu tươi, hình dạng cực kỳ đáng sợ, một bức tượng gỗ điêu khắc vô cùng khéo léo bỗng biến thành Vu Độc. Nàng đoán rằng tia máu bên trong tượng gỗ đang vỡ tung.
Sau đó, máu tươi đọng lại. Huyết sắc trên trời cũng biến mất, bầu trời trở lại bình thường.
Lại có một trận gió nhẹ thổi qua, tượng gỗ trong nháy mắt hóa thành cát vụn, cũng không nhận ra diện mạo trước đó, mảnh gỗ vụn bay đầy trời, Lang Gia sắc mặt xanh mét.
Tiên nhân đã vượt qua thiên kiếp, lại bị một tiểu tử làm cho không thể chống đỡ. Nếu không phải hắn có pháp khí là tượng gỗ thế thân, giờ đây không chừng còn thảm hơn nhiều.
Nói cho cùng là pháp khí của Đoan Mộc Ngạn quá tốt. Bút lông này có cái tên “Kinh Phong Vũ”, chính là pháp khí luyện chế từ Thượng Cổ cự yêu “Ngôn Thú”, đẳng cấp đã là cấp Thiên trở lên. Nó không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng những chữ được viết ra từ đó có tính hiệu quả cực kì bá đạo, đó chính là Phạn âm niệm chút “Ngôn tất hành, Hành tất quả” ——
Dùng bút viết hoặc vẽ ra, nhất định sẽ trở thành sự thật!
Văn tự vừa mới khai sinh có năm ngôn tự, tất cả đều có năng lực chấn thiên, được gọi là “Ngôn Linh”. “Kinh Phong Vũ” có khả năng viết nên năm ngôn tự này. Đoan Mộc Ngạn hướng về Lang Gia viết nên chữ “Hải” chính là muốn đem Ngôn Linh này chém đại địch thành thịt vụn.
Đây chính là “Bút Lạc Kinh Phong Vũ, Thi Thành quỷ thần khiếp”.
Hắn sử dụng chính là lực lượng thiên địa, mà vốn trời muốn ngươi chết, chắc chắn phải chết. Lang Gia mặc dù đã tu thành tiên thân cũng không thể dùng sức của một mình mình đối kháng lại thiên địa, cho nên hắn dùng thuật pháp, thần thông đối với toàn bộ Ngôn Linh đều không có hiệu quả.
Dĩ nhiên, muốn một mình sử dụng lực lượng thiên địa, tổn hao cũng không phải lớn bình thường, ít nhất thực thi thuật pháp cũng phải dùng tới một nửa tính mạng tế thiên. Đoan Mộc Ngạn thấy mình tuyệt đối không phải đối thủ của tiên nhân đã độ kiếp thành công, thật nhanh quyết định bỏ ra 2/3 sinh mệnh lực mới có thể viết nên một chữ này. Hắn là tu sĩ, sinh mệnh lực mạnh đến cỡ nào, ít nhất cũng phải hơn người bình thường nghìn lần, nhưng chỉ một chữ này tựa hồ khiến hắn khô kiệt. May thân thể này chính xác là “Mượn” tới, đối với phân thân hồn phách của Âm Cửu U không tạo nhiều ảnh hưởng.
Mà bản thân Lang Gia, cũng tương đương đã chết qua một lần.
Hình nhân mà hắn sử dụng là ngẫu nhiên có được, tuy nhiên cũng phải tiêu tốn một lượng khổng lồ. Hình nhân thay hắn chết một lần, trong không gian còn lưu lại mảnh gỗ vụn tứ tán khi bị chữ “Hải” chém nát hình dáng.
Beta: Tiểu Tuyền
Lĩnh vực Lang Gia phóng thích ra có tên là “Tinh Hà đảo huyền”, hiệu quả vô cùng kỳ lạ, làm cho người ta có cảm giác treo ngược lên trời! Sinh hoạt trên phiến đại lục là con người, từ khi sinh ra đã là đầu phía trên chân ở phía dưới, sinh hoạt, tu luyện, ngày qua ngày đã thành thói quen, cũng không tìm hiểu tại sao lại thế. Giờ đây chợt biến đổi, đầu phía dưới chân ở phía trên, thân thể rời khỏi mặt đất, theo lĩnh vực cảm thấy như đang rơi xuống, cái loạn cảm giác này cũng khó có thể dùng ngôn từ diễn tả.
Đoan Mộc Ngạn cũng không ngoại lệ, đột nhiên gặp phải tình huống như vậy, tay chân luống cuống, khuôn mặt luôn bình tĩnh rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc, liên tục xuất kiếm chém tới. Lang Gia là chủ nhân của lĩnh vực này, tất nhiên không bị ảnh hưởng, giờ phút này chiếm lấy thế thượng phong. Kim Luân vẫn ở trên cổ tay phóng thẳng ra, bay tới mặt Đoan Mộc Ngạn. Kim Luân sau khi rời tay liền biến lớn như chậu rửa mặt, chia thành hai tầng vòng tròn, tốc độ ngày một cao, Kim Luân được khảm trên mặt những đầu nhọn sắc bén trắng muốt, một khi đánh tới thân thể địch nhân, có thể cắt xuống từng miếng thịt.
Đây là pháp bảo bổn mạng của Lang Gia, nguyên bản cũng không hung tàn như vậy, nhưng vừa đúng lúc được Thiên Kim đường cải tạo, mới biến thành bộ dáng như thế. Theo tay Lang Gia đánh tới, Kim Luân như phá nát không gian, như một mãnh thú thượng cổ, thân dài, miệng rộng, đuôi tròn như quạt, thân phủ bờm xông xa. Mặc dù chưa đánh tới, nhưng lệ khí ngoan tuyệt, khí thế như mũi đao nhọn đánh tới, nếu tu vi kém một chút bị khí thế như vậy đánh tới có thể trực tiếp tan nát. Nếu nói “lấy khí thế giết người” cũng có thể.
Đoan Mộc Ngạn cũng biết lợi hại, nên từ trong ngực móc ra một pho tượng ngọc, tạo hình dữ tợn ném tới. Pho tượng tiếp xúc với gió, biến thành pho tượng mình người đầu rắn cao hai trượng, ba mặt sáu mắt, sáu tay, mỗi tay cầm một loại vũ khí: búa, chùy, kiếm …, đón đỡ lấy Kim Luân của Lang Gia, hành động tiến thoái trình tự quy tắc.
Lúc này lại thấy được sự lợi hại của Lang Gia, pho tượng này nào phải đối thủ của Kim Luân, sau mấy hơi chống cự, rốt cuộc xoắn lại vỡ tung ra, mảnh vỡ bay đầy trời.
Nhưng nó cũng tranh thủ được chút thời gian quý báu cho Đoan Mộc Ngạn, cũng coi như hoàn thành sứ mạng. Bản năng chiến đấu của người này cũng thật lợi hại, chỉ qua mấy hơi thở đã thích ứng được với quy tắc vận hành của “Tinh Hà đảo huyền”. Có thể cùng địch nhân chiến đấu. Nhưng mà lúc này hắn cười lạnh từ trong ngực móc ra một chiếc bút lông.
Bút chỉ này dài ba tấc, tinh xảo xinh đẹp, thân giống như được đắp kim phấn, dưới ánh mặt trời óng ánh kim quang. Lông tơ màu xám tro nhàn nhạt, không giống lông cừu, cũng không phải lông sói, bề ngoài thập phần tinh xảo, vừa lấy ra, trong không khí liền vang lên tiếng Phạn Âm cổ quái, giống như vô số Quỷ Thần ngâm nga. Mọi người ở đây thính lực đều rất tốt, đều nghe trong không khí lặp đi lặp lại một câu
“Ngôn tất hành, Hành tất quả!”
Con ngươi Lang Gia đột nhiên co rút, thân hình hành vân lưu loát bỗng dừng lại trong chớp mắt, bởi vì hắn thấy được rõ ràng trên thân bút phi rõ ràng Cổ ngữ “Kinh Phong Vũ”.
Thống lĩnh mười vạn yêu chúng Ẩn Lưu, kinh nghiệm sa trường như Lang Gia, làm sao lại chưa từng biết tới Chi Thần Bút này chứ?
Trên mặt Đoan Mộc Ngạn lộ ra nụ cười, khóe mắt liếc nhìn Thanh Loan cùng Ninh Tiểu Nhàn ở phía xa, rồi tập trung vào Lang Gia trước mặt, cắt lưỡi, phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt. Máu này đọng lại trong không khí cũng không tản đi mà lại nhuộm vàng ngòi bút. Nhất thời ngòi bút đều là màu vàng, óng ánh đẹp mắt.
Sau khi xuất ra một ngụm máu này, cả người Đoan Mộc Ngạn không ngừng khô héo, tóc trên thái dương chuyển sang màu trắng. Nhưng hắn làm sao quản nhiều được, cổ tay nâng bút, ở trong không khí viết nên. Mỗi nét đi qua lưu lại trong không khí một vệt màu vàng.
Dùng bút lông viết một chữ có thể tốn bao nhiêu sức lực? Chính là hài tử sáu tuổi, ở dưới gốc cây trong nhà, một ngày biết lên trăm chữ cũng không thành vấn đề. Nhưng với tu vi tinh thâm như Đoan Mộc Ngạn, rõ ràng chỉ viết một chữ, trên tay lại như chịu áp lực ngàn cân, mỗi một nét đều như phải dùng đến sức lực toàn thân để hoàn thành. Một chữ viết xong, hắn giống như hư thoát, lảo đảo muốn ngã, không chút ham chiến mà xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà lúc này, trong không khí xuất hiện kim quang lòe lòe, hung uy một chữ to:
“Hải”!
Chữ “Hải” này đại biểu cho một loại cực hình cổ đại, chính là đem người sống từng chút lóc thịt cho đến chết. Ở Hoa Hạ, tương truyền loại hình này do Thương Trụ Vương sáng chế, để đối phó với Cửu Hầu, môn sinh đắc ý của Khổng Tử – Tử Lộ – cũng bị chết kiểu này.
Chữ này vừa xuất hiện, trong thiên địa lập tức truyền ra từng trận kêu gào khóc lóc thảm thiết, chính là oan hồn từ cổ chí kim chết bởi loại hình này phát ra, bầu trời trong vòng hai mươi trượng xung quanh nhất thời đỏ bừng một mảng, như máu tà dương.
Lang Gia sắc mặt ngưng trọng, trong tay nắm chặt Kim Luân, bởi vì hắn cũng bị bao phủ trong phạm vi huyết sắc. Mới vừa rồi hắn cũng muốn cản Đoan Mộc Ngạn, chẳng qua thời điểm thi hành yêu pháp này thân thể Đoan Mộc Ngạn tiến vào trong hư không, hình dạng hư vô, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được. Chữ vàng trước mặt đột nhiên biến đổi, hóa thành cát vàng bay lượn, mảnh như sợi tóc, kiểu như Kim Xà, tinh tế dày đặc đánh tới hắn.
Ở gần như vậy, hắn tựa hồ nghe thấy Minh thần mở miệng, hướng hắn lạnh lùng cười. Hắn sống vài ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu không đếm xuể, mấy trăm năm không địch thủ, lúc này trong lòng lại báo động vô cùng mãnh liệt, hắn tựa hồ không thể hành động, tựa như một khắc này sẽ phải cúi đầu nhận lấy cái chết. Đường đường là thủ lĩnh Ẩn Lưu, chuyện này nhục nhã cỡ nào?
Gần như vậy hắn biết có lẽ không có hiệu quả, song tay vẫn đánh ra bảy, tám pháp quyết, quanh thân hào quang chớp động, một lá chắn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu hình thành. Sau đó Lang Gia nặng nề hô một tiếng, trong tay đưa ra một đồ vật.
“Hải” hóa thành kim xà đánh tới, hướng tới hắn công kích như có như không, giống như không có lá chắn bảo vệ trước mặt, một đường đánh thẳng tới thân thể hắn.
Trên bầu trời, Thanh Loan vừa thi triển xong thần thông, thấy thế kinh hô một tiếng “Môn Chủ!”
Mặc dù nàng không biết Đoan Mộc Ngạn dùng thần thông gì, song nhìn những kim xà thâm nhập vào cơ thể tuyệt đối không phải chuyện tốt. Lang Gia mặc dù cấu kết với ngoại nhân, nhưng lúc bình thường đối xử với nàng không tệ, ở trong lòng yêu chúng trước nay đều cao cao tại thượng, không gì không làm được, giờ phút này gặp phải công kích của tà khí cũng không nhịn được thất sắc.
Kim xà bổ về phía trước, ánh mắt Lang Gia nhất thời nhắm lại, sắc mặt trắng nhợt, lại chợt mở mắt ra.
Hắn không nói một lời, mở tay trái ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trái là một hình nhân gỗ, điêu khắc thập phần tinh xảo, khắc lên mấy vật trang sức, diện mạo, trang phục, ngay cả nốt ruồi khóe mắt cũng giống thập phần, chẳng qua không rõ chất liệu là gì, tượng gỗ giống như phủ đầy tia máu càng làm cho hình nhân phá lệ quỷ dị, hơn nữa tượng gỗ thô ráp, ngay cả đánh bóng cũng không làm.
Thị lực của Thanh Loan bậc nào, liếc thấy hình nhân trước mặt cùng Lang Gia hoàn toàn giống nhau.
Dưới mắt nàng, hình nhân thỉnh thoảng thất khiếu chảy máu, sau đó toàn bộ ồ ồ chảy ra máu tươi, hình dạng cực kỳ đáng sợ, một bức tượng gỗ điêu khắc vô cùng khéo léo bỗng biến thành Vu Độc. Nàng đoán rằng tia máu bên trong tượng gỗ đang vỡ tung.
Sau đó, máu tươi đọng lại. Huyết sắc trên trời cũng biến mất, bầu trời trở lại bình thường.
Lại có một trận gió nhẹ thổi qua, tượng gỗ trong nháy mắt hóa thành cát vụn, cũng không nhận ra diện mạo trước đó, mảnh gỗ vụn bay đầy trời, Lang Gia sắc mặt xanh mét.
Tiên nhân đã vượt qua thiên kiếp, lại bị một tiểu tử làm cho không thể chống đỡ. Nếu không phải hắn có pháp khí là tượng gỗ thế thân, giờ đây không chừng còn thảm hơn nhiều.
Nói cho cùng là pháp khí của Đoan Mộc Ngạn quá tốt. Bút lông này có cái tên “Kinh Phong Vũ”, chính là pháp khí luyện chế từ Thượng Cổ cự yêu “Ngôn Thú”, đẳng cấp đã là cấp Thiên trở lên. Nó không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng những chữ được viết ra từ đó có tính hiệu quả cực kì bá đạo, đó chính là Phạn âm niệm chút “Ngôn tất hành, Hành tất quả” ——
Dùng bút viết hoặc vẽ ra, nhất định sẽ trở thành sự thật!
Văn tự vừa mới khai sinh có năm ngôn tự, tất cả đều có năng lực chấn thiên, được gọi là “Ngôn Linh”. “Kinh Phong Vũ” có khả năng viết nên năm ngôn tự này. Đoan Mộc Ngạn hướng về Lang Gia viết nên chữ “Hải” chính là muốn đem Ngôn Linh này chém đại địch thành thịt vụn.
Đây chính là “Bút Lạc Kinh Phong Vũ, Thi Thành quỷ thần khiếp”.
Hắn sử dụng chính là lực lượng thiên địa, mà vốn trời muốn ngươi chết, chắc chắn phải chết. Lang Gia mặc dù đã tu thành tiên thân cũng không thể dùng sức của một mình mình đối kháng lại thiên địa, cho nên hắn dùng thuật pháp, thần thông đối với toàn bộ Ngôn Linh đều không có hiệu quả.
Dĩ nhiên, muốn một mình sử dụng lực lượng thiên địa, tổn hao cũng không phải lớn bình thường, ít nhất thực thi thuật pháp cũng phải dùng tới một nửa tính mạng tế thiên. Đoan Mộc Ngạn thấy mình tuyệt đối không phải đối thủ của tiên nhân đã độ kiếp thành công, thật nhanh quyết định bỏ ra 2/3 sinh mệnh lực mới có thể viết nên một chữ này. Hắn là tu sĩ, sinh mệnh lực mạnh đến cỡ nào, ít nhất cũng phải hơn người bình thường nghìn lần, nhưng chỉ một chữ này tựa hồ khiến hắn khô kiệt. May thân thể này chính xác là “Mượn” tới, đối với phân thân hồn phách của Âm Cửu U không tạo nhiều ảnh hưởng.
Mà bản thân Lang Gia, cũng tương đương đã chết qua một lần.
Hình nhân mà hắn sử dụng là ngẫu nhiên có được, tuy nhiên cũng phải tiêu tốn một lượng khổng lồ. Hình nhân thay hắn chết một lần, trong không gian còn lưu lại mảnh gỗ vụn tứ tán khi bị chữ “Hải” chém nát hình dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.