Quyển 4 - Chương 153: Mua cái giường mà khó khăn như vậy sao?
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
25/09/2016
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Editor: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Kỳ thú gật đầu với hắn, không nói lời nào, ngậm miệng túi xoay người rời đi. Miệng túi này thoạt nhìn cũng không nhỏ chút nào, nhưng ở trong cái miệng khổng lồ của Kỳ thú, thì có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Con Kỳ thú này thong dong bước đi, cứ thế xa dần. Cho đến khi bóng lưng của nó biến mất, Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa lấy lại tinh thần, quả nhiên bản tính của yêu quái trong thiên hạ đều không giống nhau, đa số yêu quái đều hung ác, nhưng giống con mèo yêu A Hoa cũng hiếm thấy, hôm nay lại gặp được thánh thú này. Nhưng nàng thấy, Kỳ thú này thay vì nói là hiền lành, thì cũng chỉ là không muốn làm người khác bị thương thôi, cũng không giống như là thân thiết với con người.
Hàng dài người trước cửa Phẩm Vị phường chưa được xếp lại, cho nên nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước cửa hiệu có cắm một cây cờ nhỏ, dòng chữ phía trên làm cho nàng đột nhiên cảm thấy sấm sét ầm ầm: “Kỳ đại nhân thích ăn gà muối này.” Trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng mình đang ở Trung Quốc, ngập tràn biển quảng cáo ghi “người nổi tiếng thích ăn nhất món này”.
Xem ra Kỳ thú này là khách quen của Phẩm Vị phường này rồi, mà ông chủ của Phẩm Vị phường, cũng xem việc Kỳ thú chạy tới cửa hàng của mình mua thịt gà là một việc vô cùng vinh dự. Sau khi nàng vất vả đứng xếp hàng nửa canh giờ mới đến được phía trước cửa, cũng mua mười con gà muối, lặng lẽ hỏi ông chủ: “Sao Kỳ thú lại chạy tới cửa hàng ngươi mua gà vậy?”
Ông chủ này đã nghe câu hỏi này không ít lần, ngay lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: “Gà nhà ta làm là ngon nhất, mười mấy năm qua cứ cách nửa tháng Kỳ đại nhân sẽ đến một lần.”
“Nó ở chỗ nào vậy?”
“Lão nhân gia là thần thú giữ điện Vân Tiêu, tất nhiên là ở trên núi phía bắc thành Song Ngư rồi.”
“Vậy nó đã từng nói chuyện với ngươi bao giờ chưa?”
“À… thật ra thì chưa từng. Này, tiểu cô nương lấy gà đi nhanh đi, phía sau còn xếp hàng đấy.” Bị hỏi như vậy, chủ cửa hàng mất hứng, bắt đầu đuổi người.
Nàng tìm đến chỗ yên tĩnh, thu đặc sản này vào trong túi trữ vật, mới hỏi Cùng Kỳ: “Kỳ thú không làm hại tính mạng người khác, không dẫm đạp hoa cỏ, vậy chẳng lẽ là nó ăn chay? Sao lại chạy đến đây mua đồ ăn mặn?”
Cùng Kỳ cười hì hì nói: “Nữ chủ nhân thật thông minh, một chút đã có thể phát hiện điểm mấu chốt. Người phàm trong thành Song Ngư đúng là ngu ngốc, lại coi là thánh thú. Huyết thống của con Kỳ thú này hơi pha tạp, sớm đã không còn huyết mạch tinh khiết của thời thượng cổ, loại thức ăn có thay đổi cũng không có gì lạ.”
“Ta không có ma nhãn của Trường Thiên đại nhân, không nhìn ra được hình dáng tướng mạo của nó, chỉ có thể cảm nhận hơi thở, nhưng ta dám khẳng định, nó vẫn còn trong phạm vi “yêu”. Huyết thống pha tạp, yêu tính cũng sẽ thay đổi theo, nếu một ngày nào đó nó đột nhiên lại muốn ăn thịt người, thì cũng không phải là chuyện gì lạ.”
Nàng nhún vai, mình cũng chỉ là tò mò mà thôi, giả sử một ngày kia Kỳ thú ăn thịt người thật thì nàng cũng không còn ở trong thành này nữa, quan tâm nó ăn mặn hay củ cải làm gì.
Trường Thiên muốn nàng ngây người ở bên ngoài mười hai canh giờ mới có thể vào trong ngục Thần Ma. Nàng dùng bốn canh giờ đi tới thành Song Ngư. Còn tám canh giờ nữa.
Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, không biết Thuật Hoán huyết trong ngục được tiến hành ra sao rồi? Trước khi ra ngoài, nàng nghe thấy Trường Thiên căn dặn Cùng Kỳ luyện chế các loại đan dược khẩn cấp, trong đó có Vãn Hồn Hương. Loại hương này có thể cứu người sắp chết trong thời gian một nén hương. Với thần thông của Trường Thiên, mà hắn còn cần đến đồ như thế, chỉ có thể nói Thuật Hoán huyết thật sự quá nguy hiểm.
Trường Thiên phong bế trọn tầng dưới cùng, ngay cả Cùng Kỳ cũng không thể đi vào. Cho nên tình hình bên trong bây giờ chỉ là một màu tối đen, trừ Trường Thiên không ai biết được.
Về phần Ôn Lương Vũ thì sao… Ăn hai viên đan dược đại bổ khí huyết xong bị làm cho ngủ mê man, nặng nề tiến vào mộng đẹp, cho nên cả tầng dưới cùng chỉ còn một người duy nhất là thanh tĩnh.
Bây giờ đi đâu thì tốt nhỉ? Nàng nén sự táo bạo dưới đáy lòng. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định đi đến phường đồ dùng chơi một chút, tốt nhất là có thể tìm vài món đồ dùng tốt cho cái ổ mới của mình. Nàng thích một cái giường lớn, đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Kết quả làm nàng thất vọng. Phường đồ dùng trong thành này đúng là phường đồ gỗ rồi, nhưng lại chỉ nhận đóng đồ dùng. Nàng muốn chọn mua đồ có sẵn như khi ở Trung Quốc, là không có khả năng! Cả phường đồ gỗ tổng cộng mới có ba nhà, mỗi nhà đều tràn ngập mùi vụn gỗ, trong phường dùng tấm ván gỗ đơn giản để ngăn, phía trước là chỗ để tiếp khách, gian sau là chỗ cho thợ làm, tiếng bào cưa không ngừng vang bên tai.
Nàng đã đi đến từng nhà hỏi, câu trả lời đều là chỉ nhận đơn đặt hàng, hơn nữa nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau mới có thể làm xong. Như nhà giàu nhà cao cửa rộng, đặt làm cái giường tinh tế nghìn công, một công tức là một ngày, vậy còn phải đợi đến ba năm đấy!
Nàng lấy đâu ra thời gian để chờ đây! Nàng muốn thành phẩm, thành phẩm a!
Nàng chưa từ bỏ ý định, dây dưa với chủ quán một lúc thật lâu, đến nhà một người thợ thủ công nhìn thử xem. Aizz, đừng bảo là mấy thứ tốt, ngay cả kiểu dáng cũng không thích nổi. Nàng ở trong nhà Hoàng Lão Tài huyện Tứ Bình cũng đã từng ngủ trên giường bạt bộ (*), biết nhà giàu người ta giường đệm yêu cầu phải “minh đường ám phòng”, giường đệm không phải chỉ cần có chạm khắc tinh tế, hơn nữa còn phải đa dạng nhiều mẫu mã.
Giường bạt bộ chia làm hai phần trước sau, nửa phần trước gọi là “bạt bộ” có cột trụ chạm khắc hoa văn, vòm, thành giường, rèm , phía sau phần giường để nằm. Giường bạt bộ tinh tế hơn còn có thêm kệ bên ngoài, hai bên có thể dùng để đèn, bàn trang điểm vân vân, cái này gọi là “nhà trong nhà, phòng trong phòng”.
Nhưng mà, mặc dù hiện giờ nàng cũng được gọi là tiểu phú bà gia tài bạc vạn, nhưng sống trong cuộc sống giản dị mười sáu năm rồi, nàng đặc biệt không thích những thứ cổ điển lại quá rườm rà, khoa trương này, hơn nữa trong thành này có lẽ có quá nhiều nhà giàu mới nổi, đặt làm đồ dùng mặc dù tinh tế nhưng lại dát đầy vàng lá, đập vào mặt sự khoe của, càng làm cho nàng khó có thể chấp nhận.
Đi từ phường đồ dùng đi ra ngoài, mặt nàng đầy vẻ rầu rĩ. Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ có mệnh nằm ngủ trên sàn nhà? Chẳng nhẽ lại ngủ giường đá, giường cỏ? Cái này không phù hợp với nguyên tắc ăn ngon uống ngon ngủ ngon của Ninh đại tiểu thư nàng a.
Cùng Kỳ rất là chân chó nói: “Nữ chủ nhân, ta nghe nói có một cách. Không biết ngài có muốn nghe không?”
Khoe khoang cái gì chứ? “Mau nói!”
“. . . . . . Chúng ta là người đặc biệt, dĩ nhiên là muốn làm chuyện đặc biệt rồi.” Cùng Kỳ nói, “Ta thấy người ở thành này sống cũng nhàn nhã rong chơi, chắc hẳn là cũng không để ý việc phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi đâu nhỉ?”
Trữ đại tiểu thư thông minh cơ trí lương thiện dũng cảm, trong nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu, “Ngươi nói, là muốn trong đêm tối không người, ta đi tới phường đồ dùng trộm đồ?”
Từ nhỏ nàng đã nhận sự giáo dục sâu sắc của đạo Khổng Mạnh, đối với chữ “trộm” này, thật sự làm cho tâm lý có chút cảm giác mâu thuẫn, nếu nói không hỏi mà lấy là trộm, dùng sức mạnh đoạt lấy cũng là trộm. Ở trên núi Xích Tiêu nàng trộm quần áo của con gái chưởng môn, trong lòng cảm thấy khó chịu rất lâu, huống chi bây giờ còn trộm đồ người ta đặt làm?
Cùng Kỳ lại chỉ dùng một câu để thuyết phục nàng: “Nữ chủ nhân, cho dù chúng ta có thể đợi bảy ngày, thì đồ dùng này người muốn bọn họ đưa đến chỗ nào? Ta lấy đồ xong, để lại chút bạc cho họ là được rồi.”
Đúng vậy a, nàng không có chỗ ở trong thành này, ngươi ta muốn đưa đồ thì đưa đến đâu đây? Chẵng lẽ ở trong phường đồ dùng lại phất ống tay áo, thu tất cả đồ dùng vào trong túi trữ vật? Nàng là người phàm không phải sao? Đừng nói là tán tu, cho dù là đệ tử tiên môn, trong túi đựng đồ rộng cỡ hai thước vuông cũng đã không tệ rồi, muốn chứa được đồ dùng chiếm không gian lớn như vậy, hơn nửa phải là nhân vật cấp bậc trưởng lão đích thân tới mới làm được.
Phía sau lưng nàng còn có một Phủ Phụng Thiên đuổi bám mãi không buông, làm việc phải cẩn trọng, hành động khoa trương như vậy làm sao được?
“Được, cứ quyết định như thế đi.” Nàng rất phối hợp. Thời điểm đặc biệt, không còn cách nào khác đành phải làm chuyện đặc biệt.
Nàng luôn luôn rất biết cách an ủi bản thân mình.
Nếu có manh mối về đồ dùng, thì nàng phải tìm một chỗ chờ trời tối, tốt nhất đêm nay trời phải tối người phải vắng, mới dễ dàng cho nàng tùy cơ ứng biến.
Nàng đi dạo trong chợ, bổ sung thêm thức ăn bỏ vào trong túi trữ vật. Thành Song Ngư này vô cùng thú vị, vừa là nơi làm muối, đồ ăn trong chợ toàn là những thứ ướp muối, gì mà củ cải muối, tỏi muối, cá muối. . . . . . Nàng mua được một rổ trứng muối, nghe nói mỗi quả đều là hàng chính tông, lòng đỏ hai trứng, nàng còn mua thêm mấy cân thịt muối ngon, nhà bán thịt muối này nghe nói ở thành Song Ngư cũng đã có trăm năm lịch sử, lượng thịt muối tiêu thụ là số một trong thành, còn có một nhà bán cá khô thối tuyệt hơn, mùi thối có thể bay tới ngoài năm dặm, người mua cứ gọi là nườm nượp, nghe nói thối rất đúng giờ. . . . . . .
Vừa tiêu tốn xong một canh giờ, nàng mới trở về chỗ cũ. Ông chủ Phẩm Vị phường không phóng khoáng gì cả, kiếm được đầy tiền cũng không chịu mở rộng cửa hàng, mặc dù gà muối nhà lão làm ngon, nhưng lại chỉ cho khách mua mang về, rất nhiều vị khách cầm con gà trong gói giấy dầu ngẩn cả người, không biết mang đi đâu để ăn mới được. May là luôn có người biết cách kiếm tiền, cách ba mươi bước chân có một trà lâu, chỉ cần hai mươi văn tiền là có thể cung cấp cho khách một chỗ nghỉ ngơi, cũng cung cấp cả dịch vụ chặt gà. Dù sao tới đây trên lầu cũng không thiếu các cô nương, nếu để cho các nàng cầm cả con gà gặm điên cuồng, hình ảnh này sẽ đánh vỡ bao nhiêu ảo tưởng của nam nhân a!
Nàng lên lầu, quả nhiên thấy trong mười cái bàn có đến bốn năm cái trên bàn đặt gói giấy dầu quen thuộc. Lá trà là thứ xa xỉ phẩm, cái gọi là “trà” ở nơi này, thật ra thì cũng chỉ là trà hoa và trà hoa quả. Nàng gọi một bình trà hoa cúc, sau đó lấy gà muối ra cho chủ quán chặt hộ, lúc này mới bắt đầu cầm miếng to mà gặm.
Nàng thấy khuôn mặt vàng tịch đã bị Đát Tử ghi hận trong lòng, sau khi thoát khỏi truy đuổi vội vàng đổi da mặt, đôi dơi yêu từng nhìn thấy, cũng bị nàng thu thập vào trong ngục Thần Ma rồi, hiện giờ chỉ sợ cho dù Đát Tử đứng trước mặt nàng cũng không chắc chắn có thể nhận ra được. Gương mặt hiện giờ hình trứng ngỗng, có ba phần thanh tú, cũng không quá làm người khác chú ý đến. Có tầng bảo vệ này, nàng ăn uống có thể thoải mái, tướng ăn có khó coi hơn nữa, người khác cũng không nhìn được khuôn mặt thật của nàng.
Dù sao còn muốn hoạt động trong thành, nếu hóa trang thành quá xấu thì cũng không tiện làm việc. Con người nha, là sinh vật thích nhìn vẻ ngoài mà làm việc.
Mùi vị của thịt gà này quả nhiên rất tuyệt vời, so với đồ nàng làm ra còn ngon hơn hiều. Dù sao làm chuyên nghiệp, nhà ai nướng gà hai trăm năm thì cũng sẽ có được bí quyết độc môn.
Gà Phẩm Vị phường chọn lựa, mỗi con nặng không quá một cân hai lạng. Quá chất thịt bị dai, vị không được ngon nhất, quá nhẹ, nói rõ con gà còn quá nhỏ, chưa có đủ mùi vị gà. Tốn công ở tiểu tiết, mới là lý do cao hơn người khác một bậc.
giường bạt bộ
Editor: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Kỳ thú gật đầu với hắn, không nói lời nào, ngậm miệng túi xoay người rời đi. Miệng túi này thoạt nhìn cũng không nhỏ chút nào, nhưng ở trong cái miệng khổng lồ của Kỳ thú, thì có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Con Kỳ thú này thong dong bước đi, cứ thế xa dần. Cho đến khi bóng lưng của nó biến mất, Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa lấy lại tinh thần, quả nhiên bản tính của yêu quái trong thiên hạ đều không giống nhau, đa số yêu quái đều hung ác, nhưng giống con mèo yêu A Hoa cũng hiếm thấy, hôm nay lại gặp được thánh thú này. Nhưng nàng thấy, Kỳ thú này thay vì nói là hiền lành, thì cũng chỉ là không muốn làm người khác bị thương thôi, cũng không giống như là thân thiết với con người.
Hàng dài người trước cửa Phẩm Vị phường chưa được xếp lại, cho nên nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước cửa hiệu có cắm một cây cờ nhỏ, dòng chữ phía trên làm cho nàng đột nhiên cảm thấy sấm sét ầm ầm: “Kỳ đại nhân thích ăn gà muối này.” Trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng mình đang ở Trung Quốc, ngập tràn biển quảng cáo ghi “người nổi tiếng thích ăn nhất món này”.
Xem ra Kỳ thú này là khách quen của Phẩm Vị phường này rồi, mà ông chủ của Phẩm Vị phường, cũng xem việc Kỳ thú chạy tới cửa hàng của mình mua thịt gà là một việc vô cùng vinh dự. Sau khi nàng vất vả đứng xếp hàng nửa canh giờ mới đến được phía trước cửa, cũng mua mười con gà muối, lặng lẽ hỏi ông chủ: “Sao Kỳ thú lại chạy tới cửa hàng ngươi mua gà vậy?”
Ông chủ này đã nghe câu hỏi này không ít lần, ngay lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: “Gà nhà ta làm là ngon nhất, mười mấy năm qua cứ cách nửa tháng Kỳ đại nhân sẽ đến một lần.”
“Nó ở chỗ nào vậy?”
“Lão nhân gia là thần thú giữ điện Vân Tiêu, tất nhiên là ở trên núi phía bắc thành Song Ngư rồi.”
“Vậy nó đã từng nói chuyện với ngươi bao giờ chưa?”
“À… thật ra thì chưa từng. Này, tiểu cô nương lấy gà đi nhanh đi, phía sau còn xếp hàng đấy.” Bị hỏi như vậy, chủ cửa hàng mất hứng, bắt đầu đuổi người.
Nàng tìm đến chỗ yên tĩnh, thu đặc sản này vào trong túi trữ vật, mới hỏi Cùng Kỳ: “Kỳ thú không làm hại tính mạng người khác, không dẫm đạp hoa cỏ, vậy chẳng lẽ là nó ăn chay? Sao lại chạy đến đây mua đồ ăn mặn?”
Cùng Kỳ cười hì hì nói: “Nữ chủ nhân thật thông minh, một chút đã có thể phát hiện điểm mấu chốt. Người phàm trong thành Song Ngư đúng là ngu ngốc, lại coi là thánh thú. Huyết thống của con Kỳ thú này hơi pha tạp, sớm đã không còn huyết mạch tinh khiết của thời thượng cổ, loại thức ăn có thay đổi cũng không có gì lạ.”
“Ta không có ma nhãn của Trường Thiên đại nhân, không nhìn ra được hình dáng tướng mạo của nó, chỉ có thể cảm nhận hơi thở, nhưng ta dám khẳng định, nó vẫn còn trong phạm vi “yêu”. Huyết thống pha tạp, yêu tính cũng sẽ thay đổi theo, nếu một ngày nào đó nó đột nhiên lại muốn ăn thịt người, thì cũng không phải là chuyện gì lạ.”
Nàng nhún vai, mình cũng chỉ là tò mò mà thôi, giả sử một ngày kia Kỳ thú ăn thịt người thật thì nàng cũng không còn ở trong thành này nữa, quan tâm nó ăn mặn hay củ cải làm gì.
Trường Thiên muốn nàng ngây người ở bên ngoài mười hai canh giờ mới có thể vào trong ngục Thần Ma. Nàng dùng bốn canh giờ đi tới thành Song Ngư. Còn tám canh giờ nữa.
Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, không biết Thuật Hoán huyết trong ngục được tiến hành ra sao rồi? Trước khi ra ngoài, nàng nghe thấy Trường Thiên căn dặn Cùng Kỳ luyện chế các loại đan dược khẩn cấp, trong đó có Vãn Hồn Hương. Loại hương này có thể cứu người sắp chết trong thời gian một nén hương. Với thần thông của Trường Thiên, mà hắn còn cần đến đồ như thế, chỉ có thể nói Thuật Hoán huyết thật sự quá nguy hiểm.
Trường Thiên phong bế trọn tầng dưới cùng, ngay cả Cùng Kỳ cũng không thể đi vào. Cho nên tình hình bên trong bây giờ chỉ là một màu tối đen, trừ Trường Thiên không ai biết được.
Về phần Ôn Lương Vũ thì sao… Ăn hai viên đan dược đại bổ khí huyết xong bị làm cho ngủ mê man, nặng nề tiến vào mộng đẹp, cho nên cả tầng dưới cùng chỉ còn một người duy nhất là thanh tĩnh.
Bây giờ đi đâu thì tốt nhỉ? Nàng nén sự táo bạo dưới đáy lòng. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định đi đến phường đồ dùng chơi một chút, tốt nhất là có thể tìm vài món đồ dùng tốt cho cái ổ mới của mình. Nàng thích một cái giường lớn, đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Kết quả làm nàng thất vọng. Phường đồ dùng trong thành này đúng là phường đồ gỗ rồi, nhưng lại chỉ nhận đóng đồ dùng. Nàng muốn chọn mua đồ có sẵn như khi ở Trung Quốc, là không có khả năng! Cả phường đồ gỗ tổng cộng mới có ba nhà, mỗi nhà đều tràn ngập mùi vụn gỗ, trong phường dùng tấm ván gỗ đơn giản để ngăn, phía trước là chỗ để tiếp khách, gian sau là chỗ cho thợ làm, tiếng bào cưa không ngừng vang bên tai.
Nàng đã đi đến từng nhà hỏi, câu trả lời đều là chỉ nhận đơn đặt hàng, hơn nữa nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau mới có thể làm xong. Như nhà giàu nhà cao cửa rộng, đặt làm cái giường tinh tế nghìn công, một công tức là một ngày, vậy còn phải đợi đến ba năm đấy!
Nàng lấy đâu ra thời gian để chờ đây! Nàng muốn thành phẩm, thành phẩm a!
Nàng chưa từ bỏ ý định, dây dưa với chủ quán một lúc thật lâu, đến nhà một người thợ thủ công nhìn thử xem. Aizz, đừng bảo là mấy thứ tốt, ngay cả kiểu dáng cũng không thích nổi. Nàng ở trong nhà Hoàng Lão Tài huyện Tứ Bình cũng đã từng ngủ trên giường bạt bộ (*), biết nhà giàu người ta giường đệm yêu cầu phải “minh đường ám phòng”, giường đệm không phải chỉ cần có chạm khắc tinh tế, hơn nữa còn phải đa dạng nhiều mẫu mã.
Giường bạt bộ chia làm hai phần trước sau, nửa phần trước gọi là “bạt bộ” có cột trụ chạm khắc hoa văn, vòm, thành giường, rèm , phía sau phần giường để nằm. Giường bạt bộ tinh tế hơn còn có thêm kệ bên ngoài, hai bên có thể dùng để đèn, bàn trang điểm vân vân, cái này gọi là “nhà trong nhà, phòng trong phòng”.
Nhưng mà, mặc dù hiện giờ nàng cũng được gọi là tiểu phú bà gia tài bạc vạn, nhưng sống trong cuộc sống giản dị mười sáu năm rồi, nàng đặc biệt không thích những thứ cổ điển lại quá rườm rà, khoa trương này, hơn nữa trong thành này có lẽ có quá nhiều nhà giàu mới nổi, đặt làm đồ dùng mặc dù tinh tế nhưng lại dát đầy vàng lá, đập vào mặt sự khoe của, càng làm cho nàng khó có thể chấp nhận.
Đi từ phường đồ dùng đi ra ngoài, mặt nàng đầy vẻ rầu rĩ. Chẳng lẽ nàng thật sự chỉ có mệnh nằm ngủ trên sàn nhà? Chẳng nhẽ lại ngủ giường đá, giường cỏ? Cái này không phù hợp với nguyên tắc ăn ngon uống ngon ngủ ngon của Ninh đại tiểu thư nàng a.
Cùng Kỳ rất là chân chó nói: “Nữ chủ nhân, ta nghe nói có một cách. Không biết ngài có muốn nghe không?”
Khoe khoang cái gì chứ? “Mau nói!”
“. . . . . . Chúng ta là người đặc biệt, dĩ nhiên là muốn làm chuyện đặc biệt rồi.” Cùng Kỳ nói, “Ta thấy người ở thành này sống cũng nhàn nhã rong chơi, chắc hẳn là cũng không để ý việc phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi đâu nhỉ?”
Trữ đại tiểu thư thông minh cơ trí lương thiện dũng cảm, trong nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu, “Ngươi nói, là muốn trong đêm tối không người, ta đi tới phường đồ dùng trộm đồ?”
Từ nhỏ nàng đã nhận sự giáo dục sâu sắc của đạo Khổng Mạnh, đối với chữ “trộm” này, thật sự làm cho tâm lý có chút cảm giác mâu thuẫn, nếu nói không hỏi mà lấy là trộm, dùng sức mạnh đoạt lấy cũng là trộm. Ở trên núi Xích Tiêu nàng trộm quần áo của con gái chưởng môn, trong lòng cảm thấy khó chịu rất lâu, huống chi bây giờ còn trộm đồ người ta đặt làm?
Cùng Kỳ lại chỉ dùng một câu để thuyết phục nàng: “Nữ chủ nhân, cho dù chúng ta có thể đợi bảy ngày, thì đồ dùng này người muốn bọn họ đưa đến chỗ nào? Ta lấy đồ xong, để lại chút bạc cho họ là được rồi.”
Đúng vậy a, nàng không có chỗ ở trong thành này, ngươi ta muốn đưa đồ thì đưa đến đâu đây? Chẵng lẽ ở trong phường đồ dùng lại phất ống tay áo, thu tất cả đồ dùng vào trong túi trữ vật? Nàng là người phàm không phải sao? Đừng nói là tán tu, cho dù là đệ tử tiên môn, trong túi đựng đồ rộng cỡ hai thước vuông cũng đã không tệ rồi, muốn chứa được đồ dùng chiếm không gian lớn như vậy, hơn nửa phải là nhân vật cấp bậc trưởng lão đích thân tới mới làm được.
Phía sau lưng nàng còn có một Phủ Phụng Thiên đuổi bám mãi không buông, làm việc phải cẩn trọng, hành động khoa trương như vậy làm sao được?
“Được, cứ quyết định như thế đi.” Nàng rất phối hợp. Thời điểm đặc biệt, không còn cách nào khác đành phải làm chuyện đặc biệt.
Nàng luôn luôn rất biết cách an ủi bản thân mình.
Nếu có manh mối về đồ dùng, thì nàng phải tìm một chỗ chờ trời tối, tốt nhất đêm nay trời phải tối người phải vắng, mới dễ dàng cho nàng tùy cơ ứng biến.
Nàng đi dạo trong chợ, bổ sung thêm thức ăn bỏ vào trong túi trữ vật. Thành Song Ngư này vô cùng thú vị, vừa là nơi làm muối, đồ ăn trong chợ toàn là những thứ ướp muối, gì mà củ cải muối, tỏi muối, cá muối. . . . . . Nàng mua được một rổ trứng muối, nghe nói mỗi quả đều là hàng chính tông, lòng đỏ hai trứng, nàng còn mua thêm mấy cân thịt muối ngon, nhà bán thịt muối này nghe nói ở thành Song Ngư cũng đã có trăm năm lịch sử, lượng thịt muối tiêu thụ là số một trong thành, còn có một nhà bán cá khô thối tuyệt hơn, mùi thối có thể bay tới ngoài năm dặm, người mua cứ gọi là nườm nượp, nghe nói thối rất đúng giờ. . . . . . .
Vừa tiêu tốn xong một canh giờ, nàng mới trở về chỗ cũ. Ông chủ Phẩm Vị phường không phóng khoáng gì cả, kiếm được đầy tiền cũng không chịu mở rộng cửa hàng, mặc dù gà muối nhà lão làm ngon, nhưng lại chỉ cho khách mua mang về, rất nhiều vị khách cầm con gà trong gói giấy dầu ngẩn cả người, không biết mang đi đâu để ăn mới được. May là luôn có người biết cách kiếm tiền, cách ba mươi bước chân có một trà lâu, chỉ cần hai mươi văn tiền là có thể cung cấp cho khách một chỗ nghỉ ngơi, cũng cung cấp cả dịch vụ chặt gà. Dù sao tới đây trên lầu cũng không thiếu các cô nương, nếu để cho các nàng cầm cả con gà gặm điên cuồng, hình ảnh này sẽ đánh vỡ bao nhiêu ảo tưởng của nam nhân a!
Nàng lên lầu, quả nhiên thấy trong mười cái bàn có đến bốn năm cái trên bàn đặt gói giấy dầu quen thuộc. Lá trà là thứ xa xỉ phẩm, cái gọi là “trà” ở nơi này, thật ra thì cũng chỉ là trà hoa và trà hoa quả. Nàng gọi một bình trà hoa cúc, sau đó lấy gà muối ra cho chủ quán chặt hộ, lúc này mới bắt đầu cầm miếng to mà gặm.
Nàng thấy khuôn mặt vàng tịch đã bị Đát Tử ghi hận trong lòng, sau khi thoát khỏi truy đuổi vội vàng đổi da mặt, đôi dơi yêu từng nhìn thấy, cũng bị nàng thu thập vào trong ngục Thần Ma rồi, hiện giờ chỉ sợ cho dù Đát Tử đứng trước mặt nàng cũng không chắc chắn có thể nhận ra được. Gương mặt hiện giờ hình trứng ngỗng, có ba phần thanh tú, cũng không quá làm người khác chú ý đến. Có tầng bảo vệ này, nàng ăn uống có thể thoải mái, tướng ăn có khó coi hơn nữa, người khác cũng không nhìn được khuôn mặt thật của nàng.
Dù sao còn muốn hoạt động trong thành, nếu hóa trang thành quá xấu thì cũng không tiện làm việc. Con người nha, là sinh vật thích nhìn vẻ ngoài mà làm việc.
Mùi vị của thịt gà này quả nhiên rất tuyệt vời, so với đồ nàng làm ra còn ngon hơn hiều. Dù sao làm chuyên nghiệp, nhà ai nướng gà hai trăm năm thì cũng sẽ có được bí quyết độc môn.
Gà Phẩm Vị phường chọn lựa, mỗi con nặng không quá một cân hai lạng. Quá chất thịt bị dai, vị không được ngon nhất, quá nhẹ, nói rõ con gà còn quá nhỏ, chưa có đủ mùi vị gà. Tốn công ở tiểu tiết, mới là lý do cao hơn người khác một bậc.
giường bạt bộ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.