Quyển 4 - Chương 141: Ta đói bụng
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
25/09/2016
Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền
Vội vàng đối phó hắn cho qua, chỉ cần lão tổ tông trước mặt này quay người rời đi, nàng có thể dẫn ngựa già vui vẻ lên đường tiếp.
“A?” Không nghĩ tới tên yêu nam này hăng hái bừng bừng, lộ ra một hàm răng ngà, “Không biết lấy gì để báo đáp? Vậy ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi một chút.”
A, nàng vỗ mông ngựa mà vỗ đến đùi ngựa rồi hả? Nàng chỉ là một nữ tử phàm trần bình thường, hắn là một đại yêu quái, cái loại tiện tay này mà còn cần nàng báo đáp sao? Quá nhỏ mọn. Còn nữa, người này không phải ở mười hơi thở trước còn đang tức giận sao, làm sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?
Nàng lại không biết, mặc dù tính tình yêu quái áo đỏ trước mặt cổ quái hay thay đổi, nhưng rất rõ ràng thực tế, nếu mầm non trong tay đã hết cách xoay chuyển, vậy ngược lại đi tìm manh mối khác là được. Gần đây hắn không kiên nhẫn đáp lại nhân loại, nhưng lần này không biết vì sao thấy nàng hắn cứ có cảm giác nữ tử này có chút cổ quái. Hắn nhìn một cái là có thể nhìn ra Ninh Tiểu Nhàn là một nhân loại bình thường chính gốc, trên người không có chút linh lực, nhưng dù sao vẫn cứ có chỗ nào đó rất không thích hợp nha!
Hắn là yêu quái, nếu gặp phải loài người cổ quái thì cũng không cần đi thăm dò chứng thực gì cả, cứ trực tiếp phất tay tiêu diệt là được. Nhưng hôm nay, ngược lại hắn không có ý định làm như vậy.
“Ừ.” Hắn vỗ vỗ cằm trầm ngâm nói, “Như thế này nhé? Ngươi đi cùng ta một đoạn.”
Cái gì? Dưới sự kinh hãi nàng ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ kinh ngạc không thể che hết: “Ân công, ta. . . . . .” Nàng thấy được đồng tử màu đỏ đối diện lộ ra vẻ tràn đầy hứng thú, cho nên vội vàng đổi lời nói, “Ta sợ theo không kịp tốc độ của ngươi!” Bộ dáng lúc hắn vừa đi vào chỗ đóng trại quá cợt nhả, tốc độ quả thật cũng quá nhanh, nàng theo không kịp .
Nam tử cợt nhả này chỉ một ngón tay: “Chỗ đó chẳng phải có ngựa à? Ngươi cưỡi là được.”
Được rồi. Nàng cũng không thể nói gì hơn, “Ân công” muốn nàng đi một chuyến cùng hắn, nàng dám nói chữ không ư? Diện mạo người này so với nàng còn đẹp mắt hơn, nàng cần lo lắng cho trinh tiết của mình sao?
“Được rồi.” Nàng ấm ức mà đi tới, cởi tất cả dây cương ngựa, “Chạy mau đi. Các ngươi được tự do rồi!” Sau đó chọn lấy mấy con nhìn có vẻ khỏe mạnh nhất, gộp cả con ngựa già kia cùng kéo qua. Dù sao cũng không thể để nàng cưỡi ngựa đi, sau đó “Ân công” lại đi bộ chứ? Nàng rất chân chó mà nghĩ.
“Đây là ý gì?” Nam tử áo đỏ chỉ vào con ngựa già hỏi.
“Con ngựa này đã chở ta một đoạn đường rồi. Nó già như vậy, chạy không được nhanh lắm, ở lại trong vùng đất hoang thì không sống nổi.” Nàng muốn kéo con ngựa già đến khu thôn xóm của con người.
Hắn liếc nàng một cái, không nói chuyện, kéo một con ngựa tốt rồi cưỡi lên, đi tới.
“Này, ân công, đợi đã nào…!” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất chọn món quý giá trong đống vàng bạc nữ trang châu báu rơi tán loạn trên mặt đất để thu vào, mất rất nhiều sức lực mới thắt được cái túi lớn lên lưng ngựa. Lại ôm hai con tiểu bức yêu lên hai con ngựa cao to, cuối cùng cột dây cương con ngựa già lên yên ngựa của mình, lúc này mới tung mình cưỡi lên. Bận bịu xong hết thảy, nàng đã mệt đến thở hồng hộc, thái dương cũng toát mồ hôi.
“Tham tiền.” Nam tử áo đỏ lẩm bẩm một tiếng rồi ruổi ngựa đi về trước.
Nàng là người phàm nha, dĩ nhiên phải có chút bộ dáng phàm nhân rồi. Trong tiềm thức Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, yêu quái này sinh ra hiếu kỳ với nàng cũng không phải chuyện gì tốt! Nàng biểu hiện càng tham tài, hắn sẽ càng xem thường nàng chứ sao?
Cưỡi con ngựa tốt này, mới có cảm giác thoải mái “Đi lại như gió” chân chính a, hơn nữa trên lưng ngựa cũng không xóc nảy nữa. Con ngựa già sau lưng phóng bước nhanh, miễn cưỡng có thể cùng theo lên.
Nàng vốn lo rằng đi theo nam tử áo đỏ sẽ đi lại con đường lúc trước, nào biết đâu được phương hướng hắn chọn cũng là đi về phía tây. Cứ chạy băng băng như vậy, không quá hai ngày đã ra khỏi địa giới Phụng Châu.
Nàng giục ngựa chạy gấp, mà Trường Thiên đang kể lại quan điểm của Ôn Lương Vũ, hiển nhiên hai người lúc trước đã trao đổi qua rồi.
Điều nàng muốn biết nhất chính là “Hậu duệ Đồ Sơn” mà Trường Thiên vừa nói là chỉ cái gì? Lúc này hắn đang giải đáp: “Cái gọi là Hậu duệ Đồ Sơn, chính là hồ yêu nhất tộc. Thời thượng cổ, Hạ tộc Đại Vũ lấy nữ tử tộc Đồ Sơn làm vợ, nữ tử này chính là bạch hồ chín đuôi. Từ đó về sau, tộc hồ yêu đã xưng mình là Hậu duệ Đồ Sơn, nhằm chứng minh huyết thống của bản thân cao quý. Tiểu hồ yêu áo đỏ này khí tức nồng đậm, hiển nhiên mang huyết thống thuần khiết, yêu lực cũng không yếu. Ta không thấy nguyên hình của hắn, không biết rốt cuộc hắn thuộc về chi hệ nào, nhưng khả năng Thiên hồ là lớn nhất.”
Nàng chợt hiểu ra. Không trách được nam tử áo đỏ này sinh ra yêu mị như thế, thì ra là con hồ ly tinh đực.
“Theo như lời Ôn tiểu tử, cây non trên thi thể hắn tìm ra được, xem hình dáng thì là mầm trà. Theo suy đoán này, hơn phân nửa chính là mầm linh trà Ôn tiểu tử trồng trong Nham Thành rồi. Lúc này mới dẫn tới hồ yêu Luyện Thần kỳ tự mình đuổi đến.”
Tình báo có hạn, Trường Thiên mang nghiên cứu của hai người đưa ra kết luận: “Ôn tiểu tử nói, linh trà này được trồng tại một khe núi cực vắng vẻ, trừ hắn ra, nơi đó chỉ có Ôn Cách và Ngô quản gia đi qua. Hiện tại Ôn Cách đã chết, Ôn tiểu tử đang lẩn trốn, vậy thì mầm trà này chỉ có thể do Ngô quản gia lấy ra giao cho những người này.”
“Như thế xem ra, trong Nham Thành nhất định xảy ra biến cố trọng đại, Ngô quản gia mới có thể lén sai người mang mầm trà ra. Đáng tiếc đám người này vận khí thật sự quá kém, đi tới nửa đường đã bị mã tặc đuổi qua giết chết.” Hắn ngừng một chút nói, “Dĩ nhiên, không gặp phải mã tặc cũng sẽ bị tiểu hồ yêu này bắt được. Không biết làm sao mà hắn biết được bí mật này. Ừm, ta đoán là hắn ta bắt được Ngô quản gia, dùng biện pháp gì đó buộc ông ấy nói ra.”
Ôn Lương Vũ như đinh chém sắt nói, Ngô quản gia đối với hắn trung thành cảnh cảnh, vì vậy hồ yêu kia không biết đã tra tấn ông ta như thế nào rồi. Nhưng tin tức này không cần thiết tiết lộ cho Ninh Tiểu Nhàn biết.
Thật ra thì, phỏng đoán của bọn họ quả thực đã gần đến sát sự thật. Từ sau ngày biến cố của Ôn phủ, các thế lực lớn ở phụ cận nhao nhao đến Nham Thành, Thanh Hư Môn chỉ là một môn phái địa vị thấp trong đó, rất nhanh đã mất đi lực khống chế Nham Thành. Trải qua gần một ngày tranh cãi, tất cả các tiên phái và yêu tông lớn đều yêu cầu Thanh Hư Môn lấy hạt giống linh trà ra. Nhưng làm sao Thanh Hư Môn có thể lấy thứ này ra được đây?
Đang trong lúc xô đẩy, có người phát hiện ngoài thành có khói đặc cuồn cuộn. Mọi người vội đến tra xét, thì lại là trong một khe núi không ngờ tới, có một mảnh ruộng trà lớn đã bị cháy sạch không còn một mảnh. Người phóng hỏa này đã đổ đầy dầu cải trong ruộng, gần đây Nham Thành lại có gió thu, hơn nửa tháng chưa có mưa, không khí tương đối khô hanh, lửa mượn gió thổi, lại thiêu sạch ruộng trà này không còn thừa lại chút gì.
Nhìn đến đây, mọi người làm sao không biết ở đây trồng linh trà! Nếu như gốc trà vẫn còn, giỏi lắm là đào cả gốc về, dùng thủ đoạn của tiên gia, nhất là tiên phái hoặc yêu tông có tiểu động thiên trong tay, chờ thêm mấy tháng nữa cũng đã kết hạt. Nhưng một mồi lửa này, đã thiêu hủy hy vọng của tất cả mọi người!
Lập tức có rất nhiều tông phái nghiến răng nghiến lợi ban bố lệnh truy nã Ôn Lương Vũ, nhưng hồ yêu kia tâm nhãn nhiều hơn một chút, lại bắt được Ngô quản gia sớm hơn những người khác. Lúc ấy lão nhân gia tự biết chắc chắn phải chết, nên đã uống kịch độc. Đang lúc lão hấp hối, không biết hồ yêu dùng biện pháp gì mà vẫn biết được từ chỗ lão nhân đó, ngọn lửa này đích thực chính là do Ngô quản gia đốt, hơn nữa trước đó đã đào lên hai mầm trà, cũng giao cho tâm phúc lén mang ra khỏi Nham Thành!
Đáng tiếc, trời không theo ý người. Đám người này xui xẻo lại gặp mã tặc ở dã ngoại, đám mã tặc này hết lần này tới lần khác lục mầm trà này ra ném xuống đất, mà đàn sói lại hết lần này tới lần khác chà đạp một hồi, dẫm chết cái mầm linh trà giá trị liên thành này!
Sự trùng hợp liên tiếp này, đã khiến cho Hồ yêu đi tay không một chuyến. Với bản lĩnh của hắn mà còn phải chịu cơn bực tức lớn như vậy, chỉ có thể lên tiếng than ‘mệnh trời’ mà xong việc.
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài. Nếu thế cục Nham Thành rung chuyển, không biết thương đội Vân Hổ ra sao, không biết Tiếu Tử và Đàm Thanh Hà ra sao rồi? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng chợt sợ hãi. Phủ Phụng Thiên có thể tra được nàng từng đi phủ nha, cũng có thể tra Đàm Thanh Hà đi cùng nàng lúc ấy. Bản lĩnh tìm hiểu nguồn gốc của cái Yêu Tông lợi hại như thế, làm sao không đi tìm Đàm tỷ chứ? May là nàng và Tiếu Tử sớm dọn ra ngoại trang ở, cũng không biết sau khi Nham Thành nổi biến, hai người bọn họ có đi ra ngoài tránh tình thế một chút hay không?
Tiếu Tử là người cẩn thận như vậy, lại có rất nhiều kinh nghiệm trốn chạy thoát chết, hẳn có thể bảo vệ Đàm Thanh Hà chu toàn mới đúng chứ?
Aizz, nói cho cùng, vẫn là do mình quá yếu, trong thế cục phong vân này, chỉ có thể đánh du kích, chiếm món lợi nhỏ, chứ không đủ sức chi phối đại cục, không có cách nào bảo vệ người muốn bảo vệ.
Chạy nhanh gần nửa ngày, cuối cùng hồ yêu áo đỏ dừng lại ở một con sông nhỏ.
“Nghỉ ngơi đi.” Hắn xuống ngựa, chậm rãi đi tới bờ sông, không sử dụng thuật vệ sinh mà lại vốc một vốc nước rửa mặt.
Đang lúc gần giữa trưa, nàng vờ làm ra vẻ mà ôm hai con tiểu bức yêu xuống ngựa, thình lình trong bụng kêu mấy tiếng “Ọt ọt, ọt ọt”.
Ở đây, bao gồm trong Thần Ma ngục, không có một kẻ nào thính lực không tốt cả. Đừng nói con hồ yêu áo đỏ này, mà ngay cả hai con tiểu bức yêu đều nhìn qua.
Nàng đỏ bừng cả mặt. Người là sắt, cơm là thép a, bà cô là loài người bình thường, có thể so sánh với yêu quái không biết đói bụng các ngươi sao? Từ sau khi nàng rời khỏi thôn Thiển Thủy, ba bữa cơm ăn rất có quy luật, có điều lúc này, từ tối qua đến trưa nay cũng không có giọt nước dính răng, đương nhiên dạ dày liền kháng nghị đến mức phẫn nộ rồi.
May là Bạch Hồng rất săn sóc mà giải vây cho nàng nói: “Tỷ tỷ, ta đói bụng!”
Nàng sợ hãi mà nhìn về phía nam tử áo đỏ, sau khi hắn đã ngồi xuống trong bóng cây ở bờ sông, nghe vậy lười biếng nói: “Ta cũng đói bụng, ngươi nấu cơm đi.” Nghe giọng nói của hắn, hình như chuyện nàng nấu cơm là thiên kinh địa nghĩa vậy.
Nấu cơm, nàng lấy cái gì mà nấu cơm, không khí à? Trong Thần Ma ngục cũng có món thịt phơi khô dân dã, trong linh tuyền còn có mấy con cá béo ngốc nghếch, nhưng mà nàng có thể đi vào đó lấy khi đang ở trước mặt tên yêu quái xa lạ này sao?
Nghĩ rằng đã trông thấy bộ dáng chân tay luống cuống của nàng, hồ yêu áo đỏ tóm lấy hơn mười cọng cỏ non trên mặt đất, tiện tay ném từng cọng ra ngoài. Dáng người hắn rất đẹp, đến cả cái động tác thờ ơ này cũng tràn đầy hương vị nhàn hạ khoan thai.
Có điều nhánh cỏ hắn ném ra ngoài lại không thân thiện như vậy, hơn mười tia sáng xanh bay vào lòng sông, tiếp đó là tiếng “phập phập” vang lên liên tiếp. Dưới sông bọt nước văng lên khắp nơi, chính là cái đuôi của hơn mười con cá to béo nhất giãy dụa văng bọt nước. Hóa ra, mỗi cọng cỏ mà yêu quái này phóng ra cũng giống như một mũi tên nhọn, xuyên thủng đuôi một con cá!
Nhìn bộ dáng Lã Vọng buông cần của lão nhân gia, cũng biết chuyện kế tiếp nàng phải ôm hết rồi. Ninh Tiểu Nhàn cởi giày lội xuống nước, bắt những con cá không may này ném lên bờ, sau đó phân công hai con tiểu bức yêu: “Đi nhặt chút củi đi, phải khô ráo một chút, mảnh một chút nhé.”. Cái nơi hoang dã này, khắp nơi đều là cành khô lá héo của những thân cây khổng lồ rơi xuống, muốn nhặt về một chút chẳng phải quá đơn giản ư?
Beta: Tiểu Tuyền
Vội vàng đối phó hắn cho qua, chỉ cần lão tổ tông trước mặt này quay người rời đi, nàng có thể dẫn ngựa già vui vẻ lên đường tiếp.
“A?” Không nghĩ tới tên yêu nam này hăng hái bừng bừng, lộ ra một hàm răng ngà, “Không biết lấy gì để báo đáp? Vậy ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi một chút.”
A, nàng vỗ mông ngựa mà vỗ đến đùi ngựa rồi hả? Nàng chỉ là một nữ tử phàm trần bình thường, hắn là một đại yêu quái, cái loại tiện tay này mà còn cần nàng báo đáp sao? Quá nhỏ mọn. Còn nữa, người này không phải ở mười hơi thở trước còn đang tức giận sao, làm sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?
Nàng lại không biết, mặc dù tính tình yêu quái áo đỏ trước mặt cổ quái hay thay đổi, nhưng rất rõ ràng thực tế, nếu mầm non trong tay đã hết cách xoay chuyển, vậy ngược lại đi tìm manh mối khác là được. Gần đây hắn không kiên nhẫn đáp lại nhân loại, nhưng lần này không biết vì sao thấy nàng hắn cứ có cảm giác nữ tử này có chút cổ quái. Hắn nhìn một cái là có thể nhìn ra Ninh Tiểu Nhàn là một nhân loại bình thường chính gốc, trên người không có chút linh lực, nhưng dù sao vẫn cứ có chỗ nào đó rất không thích hợp nha!
Hắn là yêu quái, nếu gặp phải loài người cổ quái thì cũng không cần đi thăm dò chứng thực gì cả, cứ trực tiếp phất tay tiêu diệt là được. Nhưng hôm nay, ngược lại hắn không có ý định làm như vậy.
“Ừ.” Hắn vỗ vỗ cằm trầm ngâm nói, “Như thế này nhé? Ngươi đi cùng ta một đoạn.”
Cái gì? Dưới sự kinh hãi nàng ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là vẻ kinh ngạc không thể che hết: “Ân công, ta. . . . . .” Nàng thấy được đồng tử màu đỏ đối diện lộ ra vẻ tràn đầy hứng thú, cho nên vội vàng đổi lời nói, “Ta sợ theo không kịp tốc độ của ngươi!” Bộ dáng lúc hắn vừa đi vào chỗ đóng trại quá cợt nhả, tốc độ quả thật cũng quá nhanh, nàng theo không kịp .
Nam tử cợt nhả này chỉ một ngón tay: “Chỗ đó chẳng phải có ngựa à? Ngươi cưỡi là được.”
Được rồi. Nàng cũng không thể nói gì hơn, “Ân công” muốn nàng đi một chuyến cùng hắn, nàng dám nói chữ không ư? Diện mạo người này so với nàng còn đẹp mắt hơn, nàng cần lo lắng cho trinh tiết của mình sao?
“Được rồi.” Nàng ấm ức mà đi tới, cởi tất cả dây cương ngựa, “Chạy mau đi. Các ngươi được tự do rồi!” Sau đó chọn lấy mấy con nhìn có vẻ khỏe mạnh nhất, gộp cả con ngựa già kia cùng kéo qua. Dù sao cũng không thể để nàng cưỡi ngựa đi, sau đó “Ân công” lại đi bộ chứ? Nàng rất chân chó mà nghĩ.
“Đây là ý gì?” Nam tử áo đỏ chỉ vào con ngựa già hỏi.
“Con ngựa này đã chở ta một đoạn đường rồi. Nó già như vậy, chạy không được nhanh lắm, ở lại trong vùng đất hoang thì không sống nổi.” Nàng muốn kéo con ngựa già đến khu thôn xóm của con người.
Hắn liếc nàng một cái, không nói chuyện, kéo một con ngựa tốt rồi cưỡi lên, đi tới.
“Này, ân công, đợi đã nào…!” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất chọn món quý giá trong đống vàng bạc nữ trang châu báu rơi tán loạn trên mặt đất để thu vào, mất rất nhiều sức lực mới thắt được cái túi lớn lên lưng ngựa. Lại ôm hai con tiểu bức yêu lên hai con ngựa cao to, cuối cùng cột dây cương con ngựa già lên yên ngựa của mình, lúc này mới tung mình cưỡi lên. Bận bịu xong hết thảy, nàng đã mệt đến thở hồng hộc, thái dương cũng toát mồ hôi.
“Tham tiền.” Nam tử áo đỏ lẩm bẩm một tiếng rồi ruổi ngựa đi về trước.
Nàng là người phàm nha, dĩ nhiên phải có chút bộ dáng phàm nhân rồi. Trong tiềm thức Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, yêu quái này sinh ra hiếu kỳ với nàng cũng không phải chuyện gì tốt! Nàng biểu hiện càng tham tài, hắn sẽ càng xem thường nàng chứ sao?
Cưỡi con ngựa tốt này, mới có cảm giác thoải mái “Đi lại như gió” chân chính a, hơn nữa trên lưng ngựa cũng không xóc nảy nữa. Con ngựa già sau lưng phóng bước nhanh, miễn cưỡng có thể cùng theo lên.
Nàng vốn lo rằng đi theo nam tử áo đỏ sẽ đi lại con đường lúc trước, nào biết đâu được phương hướng hắn chọn cũng là đi về phía tây. Cứ chạy băng băng như vậy, không quá hai ngày đã ra khỏi địa giới Phụng Châu.
Nàng giục ngựa chạy gấp, mà Trường Thiên đang kể lại quan điểm của Ôn Lương Vũ, hiển nhiên hai người lúc trước đã trao đổi qua rồi.
Điều nàng muốn biết nhất chính là “Hậu duệ Đồ Sơn” mà Trường Thiên vừa nói là chỉ cái gì? Lúc này hắn đang giải đáp: “Cái gọi là Hậu duệ Đồ Sơn, chính là hồ yêu nhất tộc. Thời thượng cổ, Hạ tộc Đại Vũ lấy nữ tử tộc Đồ Sơn làm vợ, nữ tử này chính là bạch hồ chín đuôi. Từ đó về sau, tộc hồ yêu đã xưng mình là Hậu duệ Đồ Sơn, nhằm chứng minh huyết thống của bản thân cao quý. Tiểu hồ yêu áo đỏ này khí tức nồng đậm, hiển nhiên mang huyết thống thuần khiết, yêu lực cũng không yếu. Ta không thấy nguyên hình của hắn, không biết rốt cuộc hắn thuộc về chi hệ nào, nhưng khả năng Thiên hồ là lớn nhất.”
Nàng chợt hiểu ra. Không trách được nam tử áo đỏ này sinh ra yêu mị như thế, thì ra là con hồ ly tinh đực.
“Theo như lời Ôn tiểu tử, cây non trên thi thể hắn tìm ra được, xem hình dáng thì là mầm trà. Theo suy đoán này, hơn phân nửa chính là mầm linh trà Ôn tiểu tử trồng trong Nham Thành rồi. Lúc này mới dẫn tới hồ yêu Luyện Thần kỳ tự mình đuổi đến.”
Tình báo có hạn, Trường Thiên mang nghiên cứu của hai người đưa ra kết luận: “Ôn tiểu tử nói, linh trà này được trồng tại một khe núi cực vắng vẻ, trừ hắn ra, nơi đó chỉ có Ôn Cách và Ngô quản gia đi qua. Hiện tại Ôn Cách đã chết, Ôn tiểu tử đang lẩn trốn, vậy thì mầm trà này chỉ có thể do Ngô quản gia lấy ra giao cho những người này.”
“Như thế xem ra, trong Nham Thành nhất định xảy ra biến cố trọng đại, Ngô quản gia mới có thể lén sai người mang mầm trà ra. Đáng tiếc đám người này vận khí thật sự quá kém, đi tới nửa đường đã bị mã tặc đuổi qua giết chết.” Hắn ngừng một chút nói, “Dĩ nhiên, không gặp phải mã tặc cũng sẽ bị tiểu hồ yêu này bắt được. Không biết làm sao mà hắn biết được bí mật này. Ừm, ta đoán là hắn ta bắt được Ngô quản gia, dùng biện pháp gì đó buộc ông ấy nói ra.”
Ôn Lương Vũ như đinh chém sắt nói, Ngô quản gia đối với hắn trung thành cảnh cảnh, vì vậy hồ yêu kia không biết đã tra tấn ông ta như thế nào rồi. Nhưng tin tức này không cần thiết tiết lộ cho Ninh Tiểu Nhàn biết.
Thật ra thì, phỏng đoán của bọn họ quả thực đã gần đến sát sự thật. Từ sau ngày biến cố của Ôn phủ, các thế lực lớn ở phụ cận nhao nhao đến Nham Thành, Thanh Hư Môn chỉ là một môn phái địa vị thấp trong đó, rất nhanh đã mất đi lực khống chế Nham Thành. Trải qua gần một ngày tranh cãi, tất cả các tiên phái và yêu tông lớn đều yêu cầu Thanh Hư Môn lấy hạt giống linh trà ra. Nhưng làm sao Thanh Hư Môn có thể lấy thứ này ra được đây?
Đang trong lúc xô đẩy, có người phát hiện ngoài thành có khói đặc cuồn cuộn. Mọi người vội đến tra xét, thì lại là trong một khe núi không ngờ tới, có một mảnh ruộng trà lớn đã bị cháy sạch không còn một mảnh. Người phóng hỏa này đã đổ đầy dầu cải trong ruộng, gần đây Nham Thành lại có gió thu, hơn nửa tháng chưa có mưa, không khí tương đối khô hanh, lửa mượn gió thổi, lại thiêu sạch ruộng trà này không còn thừa lại chút gì.
Nhìn đến đây, mọi người làm sao không biết ở đây trồng linh trà! Nếu như gốc trà vẫn còn, giỏi lắm là đào cả gốc về, dùng thủ đoạn của tiên gia, nhất là tiên phái hoặc yêu tông có tiểu động thiên trong tay, chờ thêm mấy tháng nữa cũng đã kết hạt. Nhưng một mồi lửa này, đã thiêu hủy hy vọng của tất cả mọi người!
Lập tức có rất nhiều tông phái nghiến răng nghiến lợi ban bố lệnh truy nã Ôn Lương Vũ, nhưng hồ yêu kia tâm nhãn nhiều hơn một chút, lại bắt được Ngô quản gia sớm hơn những người khác. Lúc ấy lão nhân gia tự biết chắc chắn phải chết, nên đã uống kịch độc. Đang lúc lão hấp hối, không biết hồ yêu dùng biện pháp gì mà vẫn biết được từ chỗ lão nhân đó, ngọn lửa này đích thực chính là do Ngô quản gia đốt, hơn nữa trước đó đã đào lên hai mầm trà, cũng giao cho tâm phúc lén mang ra khỏi Nham Thành!
Đáng tiếc, trời không theo ý người. Đám người này xui xẻo lại gặp mã tặc ở dã ngoại, đám mã tặc này hết lần này tới lần khác lục mầm trà này ra ném xuống đất, mà đàn sói lại hết lần này tới lần khác chà đạp một hồi, dẫm chết cái mầm linh trà giá trị liên thành này!
Sự trùng hợp liên tiếp này, đã khiến cho Hồ yêu đi tay không một chuyến. Với bản lĩnh của hắn mà còn phải chịu cơn bực tức lớn như vậy, chỉ có thể lên tiếng than ‘mệnh trời’ mà xong việc.
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài. Nếu thế cục Nham Thành rung chuyển, không biết thương đội Vân Hổ ra sao, không biết Tiếu Tử và Đàm Thanh Hà ra sao rồi? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng chợt sợ hãi. Phủ Phụng Thiên có thể tra được nàng từng đi phủ nha, cũng có thể tra Đàm Thanh Hà đi cùng nàng lúc ấy. Bản lĩnh tìm hiểu nguồn gốc của cái Yêu Tông lợi hại như thế, làm sao không đi tìm Đàm tỷ chứ? May là nàng và Tiếu Tử sớm dọn ra ngoại trang ở, cũng không biết sau khi Nham Thành nổi biến, hai người bọn họ có đi ra ngoài tránh tình thế một chút hay không?
Tiếu Tử là người cẩn thận như vậy, lại có rất nhiều kinh nghiệm trốn chạy thoát chết, hẳn có thể bảo vệ Đàm Thanh Hà chu toàn mới đúng chứ?
Aizz, nói cho cùng, vẫn là do mình quá yếu, trong thế cục phong vân này, chỉ có thể đánh du kích, chiếm món lợi nhỏ, chứ không đủ sức chi phối đại cục, không có cách nào bảo vệ người muốn bảo vệ.
Chạy nhanh gần nửa ngày, cuối cùng hồ yêu áo đỏ dừng lại ở một con sông nhỏ.
“Nghỉ ngơi đi.” Hắn xuống ngựa, chậm rãi đi tới bờ sông, không sử dụng thuật vệ sinh mà lại vốc một vốc nước rửa mặt.
Đang lúc gần giữa trưa, nàng vờ làm ra vẻ mà ôm hai con tiểu bức yêu xuống ngựa, thình lình trong bụng kêu mấy tiếng “Ọt ọt, ọt ọt”.
Ở đây, bao gồm trong Thần Ma ngục, không có một kẻ nào thính lực không tốt cả. Đừng nói con hồ yêu áo đỏ này, mà ngay cả hai con tiểu bức yêu đều nhìn qua.
Nàng đỏ bừng cả mặt. Người là sắt, cơm là thép a, bà cô là loài người bình thường, có thể so sánh với yêu quái không biết đói bụng các ngươi sao? Từ sau khi nàng rời khỏi thôn Thiển Thủy, ba bữa cơm ăn rất có quy luật, có điều lúc này, từ tối qua đến trưa nay cũng không có giọt nước dính răng, đương nhiên dạ dày liền kháng nghị đến mức phẫn nộ rồi.
May là Bạch Hồng rất săn sóc mà giải vây cho nàng nói: “Tỷ tỷ, ta đói bụng!”
Nàng sợ hãi mà nhìn về phía nam tử áo đỏ, sau khi hắn đã ngồi xuống trong bóng cây ở bờ sông, nghe vậy lười biếng nói: “Ta cũng đói bụng, ngươi nấu cơm đi.” Nghe giọng nói của hắn, hình như chuyện nàng nấu cơm là thiên kinh địa nghĩa vậy.
Nấu cơm, nàng lấy cái gì mà nấu cơm, không khí à? Trong Thần Ma ngục cũng có món thịt phơi khô dân dã, trong linh tuyền còn có mấy con cá béo ngốc nghếch, nhưng mà nàng có thể đi vào đó lấy khi đang ở trước mặt tên yêu quái xa lạ này sao?
Nghĩ rằng đã trông thấy bộ dáng chân tay luống cuống của nàng, hồ yêu áo đỏ tóm lấy hơn mười cọng cỏ non trên mặt đất, tiện tay ném từng cọng ra ngoài. Dáng người hắn rất đẹp, đến cả cái động tác thờ ơ này cũng tràn đầy hương vị nhàn hạ khoan thai.
Có điều nhánh cỏ hắn ném ra ngoài lại không thân thiện như vậy, hơn mười tia sáng xanh bay vào lòng sông, tiếp đó là tiếng “phập phập” vang lên liên tiếp. Dưới sông bọt nước văng lên khắp nơi, chính là cái đuôi của hơn mười con cá to béo nhất giãy dụa văng bọt nước. Hóa ra, mỗi cọng cỏ mà yêu quái này phóng ra cũng giống như một mũi tên nhọn, xuyên thủng đuôi một con cá!
Nhìn bộ dáng Lã Vọng buông cần của lão nhân gia, cũng biết chuyện kế tiếp nàng phải ôm hết rồi. Ninh Tiểu Nhàn cởi giày lội xuống nước, bắt những con cá không may này ném lên bờ, sau đó phân công hai con tiểu bức yêu: “Đi nhặt chút củi đi, phải khô ráo một chút, mảnh một chút nhé.”. Cái nơi hoang dã này, khắp nơi đều là cành khô lá héo của những thân cây khổng lồ rơi xuống, muốn nhặt về một chút chẳng phải quá đơn giản ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.