Quyển 8 - Chương 898: Tắm rửa
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
29/05/2019
Lúc này bản lĩnh hồn tu của Đồ Tẫn được triển lộ, không hổ thần hồn
cường đại, ngay cả mí mắt cũng không nháy, lưu loát nói “Đây là phần
thưởng của chủ nhân, chúng ta đi tới nơi này, nghĩ tới phải ra mắt chủ
nhân mới nên mới lấy ra”
Hi Ngư càng thấy kỳ quái “Vậy bình thường các ngươi mặc cái gì?”
“Đoạn đường này chúng ta đi qua rất nhiều bộ lạc, thường lấy đồ đổi lấy chút quần áo”
Trong lãnh địa của Huyền Vũ, dĩ nhiên sẽ không chỉ có một bộ lạc của người Hi thị. Thời đại này chưa lưu thông kim ngân, người với người và giữa các bộ lạc thình hành lấy vật đổi vật.
Hi Ngư càng cảm thấy hứng thú “Các ngươi trốn ra, lại có thứ gì để cùng người khác trao đổi?”
Lúc này Đồ Tẫn quay đầu hướng Công Tôn Mưu lấy ra đồ vật, đưa cho Hi Ngư nói “Là loại thức ăn này”
Nàng vừa nhận lấy vừa nhìn, vật này hình tròn, so với bàn tay lớn hơn một chút, có mùi thơm nhẹ, so với đồ ăn cùng khoai lang trong thôn thì hấp dẫn hơn nhiều lắm. Ánh mắt nàng phát sáng nói “Đây là gì?” bờ biển tuy nhiều sản vật biển, nhưng các món ăn vẫn thiếu hụt nhiều.
“Bánh gạo, là thức ăn thông dụng của người phía bắc chúng ta, nhưng người nơi này có vẻ rất thích”. Đồ chơi này vừa chắc lại vừa cứng, bình thường mang ra đập người cũng không thành vấn đề. Nếu ở bên ngoài, người tu tiên ăn thứ này đúng là mất hết giá trị con người. Cho dù là trong cố ẩn Sơn Hà Trận, bọn họ cũng cần dùng nước đung sôi nấu lại, chưa bao giờ nguyện cứ thế ăn. Nhưng với người phụ nữa trước mắt thì nó lại là thứ tươi đẹp, cho nên hắn cũng không keo kiệt lấy ra một cái bánh bột ngô “Chúng ta chỉ còn mấy cái, cho ngươi”
Bờ biển không trồng được lúa, người Hi thị chưa từng thấy qua gạo. Hi Ngư không chút khách khí đưa tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng, mới nhai một cái đã thấy tràn đầy hương vị. Nàng chưa từng sống trong lãnh địa man tộc, không biết cây lương thực nơi đó gọi là gì, nhưng mới vừa thưởng thức liền đối với những lời Đồ Tẫn nói có mấy phần tin tưởng, cho nên rất nhanh nhớ tới họ có ơn cứu mạng với Hi Thảo, hơn nữa lại là khách nhân đường xa tới, đang cần nghỉ ngơi, cho nên gọi một người đàn ông vào, dẫn mọi người đến góc thôn tây nam sắp xếp một gian phòng nhỏ.
Để tìm hiểu thêm tin tức của Mộc Tinh, nhưng muốn xử lý hết chuyện cần làm nhiều việc, hắn là Hồn tu, trong hoàn cảnh này tự nhiên cần thi triển bản lãnh. Nhưng trời còn chưa sáng đa số nam tử Hi thị đã vào núi đi săn, phụ nữ sẽ đến bờ biển bắt cá, xử lý đất đai. Tỷ lệ Mộc tinh xuất hiện trong rừng lớn hơn, cho nên muốn tìm tin tức về nó sợ rằng phải chờ sau khi nam nhân trở về.
Tự nhiên rảnh rỗi, Ninh Tiểu Nhàn lập tức thấy cả người ngứa ngáy.
Từ sau khi nàng tiến vào Cố ẩn Sơn Hà Trận liền chưa từng tắm rửa, hơn nữa ở màn thiên địa thứ ba lại rơi xuống biển, sau khi lên bờ cũng chưa từng gặp qua sông, cả người là cảm giác dinh dính, khiến nàng khó có thể chịu đựng. Phàm nhân luôn cần nước ngọt, Hi thị thôn cũng không ngoại lệ, cho nên chung quanh đây tất nhiên có nguồn nước ngọt.
Thừa dịp người dẫn đường chưa tới, nàng cấp tốc hỏi Đồ Tẫn lấy được đáp án khiến nàng vui mừng không dứt. Thì ra cách nơi này hai dặm vào trong có đầm nước, nước trong suốt. Chẳng qua người Hi thị cũng không đặc biệt yêu thích tắm gội nên ít người lui tới, thường xuyên qua lại đó cũng chỉ có dã thú.
Nàng từ trước tới nay nào có sợ dã thú, cho nên chờ sau khi người này rời khỏi liền lấy bọc hành lý ra muốn chạy đi, trên cổ tay đột nhiên căng thẳng. Chính là người miệng hồ lô vẫn luôn bên cạnh nàng Trường Thiên “Ta và nàng cùng đi”. Tiếng nói trầm thấp, nghe vào tai nàng mang theo mười phần chọc người.
Trong phòng an tĩnh, tiếng nói của hắn mặc dù không lớn nhưng tới đột ngột, mà bọn người Khách Xích Cáp lại như không nghe, ngay cả lông mày cũng không nháy một cái. Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, đầu cũng không ngẩng nhưng tay lại bị nắm chặt, ngược lại giờ là hắn kéo nàng đi “Đi thôi”
Ra khỏi phía tây thôn, dọc theo đường đi một hồi quả nhiên thấy một đầm nước thanh mát, xung quanh là đá đen, nước đầy đầm, lại có dòng nước quanh co tựa như sông suối.
Bờ đầm trúc đào đang nở rộ, bóng cây râm mát nhưng không thấy một bóng người, quả nhiên không có người nào tới đây.
Thật là một chỗ tốt lại ưu nhã. Nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng trong rừng lại mang tới một trận xôn xao, sau đó một con nai nhảy ra, hoảng hốt chạy nhanh đạp bước một cái, tính toán trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Đáng tiếc nó đang bay giữa không trung thì chân sau bị một móng vuốt lông xù lôi trở lại. Chỉ thiếu thời gian nửa hơi thở, cuối cùng cũng không thể nhảy xuống, cho nên bị lôi tới tảng đá lớn bên hồ, sau đó bị cắn vào cổ.
Đại Hoàng dương dương đắc ý gục trên đá, đang muốn hưởng dụng bữa ăn ngon, Ninh Tiểu Nhàn tức giận nó phá hư phong cảnh, tức giận nói “Đừng ở chỗ này chướng mắt, đi vào trong rừng đi”
Cự báo độc nhãn này nghiêng đầu, nhận ra nữ chủ nhân tức giận, liền cụp lỗ tai mang theo con mồi chui vào trong rừng rậm, thân ảnh vàng tươi liền biến mất không thấy.
Hai đầu Chư Kiền này không thể mang vào trong thôn nhỏ, chỉ có thể ở bên ngoài du đãng. Đại Hoàng lại không dám cách nữ chủ nhân quá xa, bám theo một đoạn liền tới nơi này.
Nó vừa chạy đi, đầm nước đột nhiên an tĩnh, tựa hồ như trong rừng lớn chỉ có hai người bọn họ. Trường Thiên đứng sau lưng nàng, đem cả thân hình nhỏ nhắn của nàng bao lại, dù cách lớp quần áo cùng không khí, nàng tựa hồ vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn.
Nàng thực hối hận, hẳn là nên đem Đại Hoàng lưu lại, không khí sẽ không đột nhiên trở nên mờ ám như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn cảm giác trên mặt đột nhiên đỏ lên, không khí quanh thân tựa như ngưng trệ, lại có thêm nhiệt khí phun trên cổ nàng khiến nàng co rúm lại. Nàng biết đây là do Trường Thiên cúi người tới bên tai nàng muốn nói gì đó, cho nên giành trước một bước, lắp bắp nói “Ta, ta muốn đi tắm rửa, chàng trông chừng đi”
Nơi này dù sao cũng cách thôn rất gần, không phải địa phương tốt để thân mật.
Nàng chỉ là một chỗ đá xuất hiện trên nước, rộng rãi bằng phẳng đủ cho hai ba người ngồi, cách nước khoảng bốn thước, lại được bóng cây che phủ.
Nàng đã chọn được chỗ tốt.
Nàng cảm thấy Trường Thiên ở phía sau không tiếng động cười lên, cũng không nói nhiều, cầm bọc hành lý đi trước lên phiến đá, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lưng và thắt lưng thẳng tắp.
Nàng còn tưởng rằng người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, khẩu khí của Ninh Tiểu Nhàn không biết sao lại có hai phần tiếc hận.
Phi, nàng tự phỉ nhổ mình trong lòng, lúc này mới đi vào trong dầm, tới gần phía dưới phiến đá.
Vừa vào trong nước mới biết được bản thân muốn tắm rửa bao nhiêu. Nàng đem áo cởi ra, nước hồ lạnh như băng mang tới cảm giác khoan khoái, làm nàng không nhịn được thích ý than một tiếng.
Mày của Trường Thiên hơi động.
Gió mát từ xa thổi làn sóng lăn tăn. Nước trong thấy rõ cỏ và rêu nơi đáy, ánh mặt trời chiếu rọi làm nước ánh lên màu xanh như ngọc phỉ thúy. Đã lâu không thấy người, mấy chú cá nhỏ từ từ bơi lại, cuối cùng còn gặm trên cánh tay nàng hai cái giống như đang hôn lên. Nàng bị nhột cười khanh khách, sau đó nói với Trường Thiên “Đưa xà phòng cho ta đi”
Hắn lúc này rất quân tử, từ trong bọc hành lý lấy xà phòng ra, sau đó từ trên đá đưa xuống cho nàng nhưng không cúi đầu nhìn.
Nàng từ từ tắm một lát mới nhẹ giọng gọi “Trường Thiên”
“Ừ” giọng nói của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nói không ra lời cổ quái.
“Sau chiến dịch với Quảng Thành Cung, chàng ném công việc qua một bên, theo ta tìm một chỗ ẩn cư mấy ngày được không?”
Nha đầu này cũng không tham lam, hắn khẽ mỉm cười, lại nói “Không được”. Mặc dù hắn không nhìn thấy nàng, nhưng nghe tiếng nước chảy róc rách, lại có thể tưởng tượng ra động tác và thân hình của nàng.
“Tại sao?” nàng có ba phần tức giận, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thỏa mãn?
“Chúng ta còn có đại sự cần làm, việc của Quảng Thành Cung tính là gì?”
Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc trừng mắt. Thành bại của chiến dịch này liên quan tới việc ngày sau đối phó Âm Cửu U có thuận lợi hay không. Nàng sao lại không nhớ rõ, còn có chuyện gì trọng yếu hơn cuộc chiến với Quảng Thành Cung? “Còn có đại sự gì?”
“Thành hôn”
Với tính cách của hắn, nói ra hai chữ này cũng thật khí phách, thành công đem đầu óc nàng nện cho choáng váng.
Ninh Tiểu Nhàn ngây dại.
Nước hồ mát mẻ thấu xương, nàng cũng có thể cảm giác được khí huyết xông lên đầu trong đầu cái gì cũng không nhớ được, chỉ có hai chữ ấy quay vòng.
Lập gia đình
Lễ mừng năm mới, hắn đã nói muốn tiến hành hôn lễ vào mùa thu, nàng cho là hắn chỉ đùa giỡn với Mịch La, nhưng lại không phải, hơn nữa còn nhớ rõ ràng tới giờ.
Hiện tại Nam Chiêm Bộ châu đã vào hạ, chờ chiến dịch với Quảng Thành Cung kết thúc ít nhất cũng chớm thu.
Tới khi đó nàng sẽ phải gả cho hắn?
Trong lòng có một sự vui sướng lan tràn, nàng đem đầu nhấn chìm trong nước, vẫn cảm giác trên mặt nóng hổi.
Kết quả là Trường Thiên thật lâu không nghe nàng nói gì, cúi đầu nói “Lưỡi bị mèo ăn rồi, hay không muốn gả cho ta?” Tuy là hừ nhẹ nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa ba phần hài hước.
Nàng thật muốn cắnchết hắn. Đang nhu tình mật ý như vậy, câu đầu tiên của hắn lại sát phong cảnh. “Người nào, ai không …. Nguyện ý?” Nàng lầm bầm một câu, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Hắn trầm giọng nói “Không nghe thấy, nàng nói cái gì?”
Ninh Tiểu Nhàn cắn răng nói “Ta nói, ai nguyện ý nào? … ta tắm xong rồi, đưa y phục xuống cho ta”
Nàng từ trên tay hắn túm lấy quần áo sạch, lùi tới sau tảng đá đổi lại quần áo mới đi ra ngoài “Đến phiên chàng”
Trường Thiên nhìn nàng một cái. Nàng mới từ trong nước đi ra, mái tóc xõa che trên vai, những hạt nước chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng, theo dòng chảy tới cái cổ trơn bóng nơi cổ áo mở rộng, nơi nó là một mảng tuyết trắng. Hắn nhớ rõ nơi đẫy đà sau đó, rồi cái eo thon nhỏ, còn có đôi chân dài trắng nõn, cùng với …
Ánh mắt người này nhìn nàng hệt như chim ưng. Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy dù cho có là phàm nhân thì khả năng nhìn thấu cũng như trước, ánh mắt hắn nhìn mình lom lom, tựa như xuyên qua lớp y phục trên người nàng.
Hi Ngư càng thấy kỳ quái “Vậy bình thường các ngươi mặc cái gì?”
“Đoạn đường này chúng ta đi qua rất nhiều bộ lạc, thường lấy đồ đổi lấy chút quần áo”
Trong lãnh địa của Huyền Vũ, dĩ nhiên sẽ không chỉ có một bộ lạc của người Hi thị. Thời đại này chưa lưu thông kim ngân, người với người và giữa các bộ lạc thình hành lấy vật đổi vật.
Hi Ngư càng cảm thấy hứng thú “Các ngươi trốn ra, lại có thứ gì để cùng người khác trao đổi?”
Lúc này Đồ Tẫn quay đầu hướng Công Tôn Mưu lấy ra đồ vật, đưa cho Hi Ngư nói “Là loại thức ăn này”
Nàng vừa nhận lấy vừa nhìn, vật này hình tròn, so với bàn tay lớn hơn một chút, có mùi thơm nhẹ, so với đồ ăn cùng khoai lang trong thôn thì hấp dẫn hơn nhiều lắm. Ánh mắt nàng phát sáng nói “Đây là gì?” bờ biển tuy nhiều sản vật biển, nhưng các món ăn vẫn thiếu hụt nhiều.
“Bánh gạo, là thức ăn thông dụng của người phía bắc chúng ta, nhưng người nơi này có vẻ rất thích”. Đồ chơi này vừa chắc lại vừa cứng, bình thường mang ra đập người cũng không thành vấn đề. Nếu ở bên ngoài, người tu tiên ăn thứ này đúng là mất hết giá trị con người. Cho dù là trong cố ẩn Sơn Hà Trận, bọn họ cũng cần dùng nước đung sôi nấu lại, chưa bao giờ nguyện cứ thế ăn. Nhưng với người phụ nữa trước mắt thì nó lại là thứ tươi đẹp, cho nên hắn cũng không keo kiệt lấy ra một cái bánh bột ngô “Chúng ta chỉ còn mấy cái, cho ngươi”
Bờ biển không trồng được lúa, người Hi thị chưa từng thấy qua gạo. Hi Ngư không chút khách khí đưa tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng, mới nhai một cái đã thấy tràn đầy hương vị. Nàng chưa từng sống trong lãnh địa man tộc, không biết cây lương thực nơi đó gọi là gì, nhưng mới vừa thưởng thức liền đối với những lời Đồ Tẫn nói có mấy phần tin tưởng, cho nên rất nhanh nhớ tới họ có ơn cứu mạng với Hi Thảo, hơn nữa lại là khách nhân đường xa tới, đang cần nghỉ ngơi, cho nên gọi một người đàn ông vào, dẫn mọi người đến góc thôn tây nam sắp xếp một gian phòng nhỏ.
Để tìm hiểu thêm tin tức của Mộc Tinh, nhưng muốn xử lý hết chuyện cần làm nhiều việc, hắn là Hồn tu, trong hoàn cảnh này tự nhiên cần thi triển bản lãnh. Nhưng trời còn chưa sáng đa số nam tử Hi thị đã vào núi đi săn, phụ nữ sẽ đến bờ biển bắt cá, xử lý đất đai. Tỷ lệ Mộc tinh xuất hiện trong rừng lớn hơn, cho nên muốn tìm tin tức về nó sợ rằng phải chờ sau khi nam nhân trở về.
Tự nhiên rảnh rỗi, Ninh Tiểu Nhàn lập tức thấy cả người ngứa ngáy.
Từ sau khi nàng tiến vào Cố ẩn Sơn Hà Trận liền chưa từng tắm rửa, hơn nữa ở màn thiên địa thứ ba lại rơi xuống biển, sau khi lên bờ cũng chưa từng gặp qua sông, cả người là cảm giác dinh dính, khiến nàng khó có thể chịu đựng. Phàm nhân luôn cần nước ngọt, Hi thị thôn cũng không ngoại lệ, cho nên chung quanh đây tất nhiên có nguồn nước ngọt.
Thừa dịp người dẫn đường chưa tới, nàng cấp tốc hỏi Đồ Tẫn lấy được đáp án khiến nàng vui mừng không dứt. Thì ra cách nơi này hai dặm vào trong có đầm nước, nước trong suốt. Chẳng qua người Hi thị cũng không đặc biệt yêu thích tắm gội nên ít người lui tới, thường xuyên qua lại đó cũng chỉ có dã thú.
Nàng từ trước tới nay nào có sợ dã thú, cho nên chờ sau khi người này rời khỏi liền lấy bọc hành lý ra muốn chạy đi, trên cổ tay đột nhiên căng thẳng. Chính là người miệng hồ lô vẫn luôn bên cạnh nàng Trường Thiên “Ta và nàng cùng đi”. Tiếng nói trầm thấp, nghe vào tai nàng mang theo mười phần chọc người.
Trong phòng an tĩnh, tiếng nói của hắn mặc dù không lớn nhưng tới đột ngột, mà bọn người Khách Xích Cáp lại như không nghe, ngay cả lông mày cũng không nháy một cái. Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, đầu cũng không ngẩng nhưng tay lại bị nắm chặt, ngược lại giờ là hắn kéo nàng đi “Đi thôi”
Ra khỏi phía tây thôn, dọc theo đường đi một hồi quả nhiên thấy một đầm nước thanh mát, xung quanh là đá đen, nước đầy đầm, lại có dòng nước quanh co tựa như sông suối.
Bờ đầm trúc đào đang nở rộ, bóng cây râm mát nhưng không thấy một bóng người, quả nhiên không có người nào tới đây.
Thật là một chỗ tốt lại ưu nhã. Nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng trong rừng lại mang tới một trận xôn xao, sau đó một con nai nhảy ra, hoảng hốt chạy nhanh đạp bước một cái, tính toán trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Đáng tiếc nó đang bay giữa không trung thì chân sau bị một móng vuốt lông xù lôi trở lại. Chỉ thiếu thời gian nửa hơi thở, cuối cùng cũng không thể nhảy xuống, cho nên bị lôi tới tảng đá lớn bên hồ, sau đó bị cắn vào cổ.
Đại Hoàng dương dương đắc ý gục trên đá, đang muốn hưởng dụng bữa ăn ngon, Ninh Tiểu Nhàn tức giận nó phá hư phong cảnh, tức giận nói “Đừng ở chỗ này chướng mắt, đi vào trong rừng đi”
Cự báo độc nhãn này nghiêng đầu, nhận ra nữ chủ nhân tức giận, liền cụp lỗ tai mang theo con mồi chui vào trong rừng rậm, thân ảnh vàng tươi liền biến mất không thấy.
Hai đầu Chư Kiền này không thể mang vào trong thôn nhỏ, chỉ có thể ở bên ngoài du đãng. Đại Hoàng lại không dám cách nữ chủ nhân quá xa, bám theo một đoạn liền tới nơi này.
Nó vừa chạy đi, đầm nước đột nhiên an tĩnh, tựa hồ như trong rừng lớn chỉ có hai người bọn họ. Trường Thiên đứng sau lưng nàng, đem cả thân hình nhỏ nhắn của nàng bao lại, dù cách lớp quần áo cùng không khí, nàng tựa hồ vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn.
Nàng thực hối hận, hẳn là nên đem Đại Hoàng lưu lại, không khí sẽ không đột nhiên trở nên mờ ám như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn cảm giác trên mặt đột nhiên đỏ lên, không khí quanh thân tựa như ngưng trệ, lại có thêm nhiệt khí phun trên cổ nàng khiến nàng co rúm lại. Nàng biết đây là do Trường Thiên cúi người tới bên tai nàng muốn nói gì đó, cho nên giành trước một bước, lắp bắp nói “Ta, ta muốn đi tắm rửa, chàng trông chừng đi”
Nơi này dù sao cũng cách thôn rất gần, không phải địa phương tốt để thân mật.
Nàng chỉ là một chỗ đá xuất hiện trên nước, rộng rãi bằng phẳng đủ cho hai ba người ngồi, cách nước khoảng bốn thước, lại được bóng cây che phủ.
Nàng đã chọn được chỗ tốt.
Nàng cảm thấy Trường Thiên ở phía sau không tiếng động cười lên, cũng không nói nhiều, cầm bọc hành lý đi trước lên phiến đá, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lưng và thắt lưng thẳng tắp.
Nàng còn tưởng rằng người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, khẩu khí của Ninh Tiểu Nhàn không biết sao lại có hai phần tiếc hận.
Phi, nàng tự phỉ nhổ mình trong lòng, lúc này mới đi vào trong dầm, tới gần phía dưới phiến đá.
Vừa vào trong nước mới biết được bản thân muốn tắm rửa bao nhiêu. Nàng đem áo cởi ra, nước hồ lạnh như băng mang tới cảm giác khoan khoái, làm nàng không nhịn được thích ý than một tiếng.
Mày của Trường Thiên hơi động.
Gió mát từ xa thổi làn sóng lăn tăn. Nước trong thấy rõ cỏ và rêu nơi đáy, ánh mặt trời chiếu rọi làm nước ánh lên màu xanh như ngọc phỉ thúy. Đã lâu không thấy người, mấy chú cá nhỏ từ từ bơi lại, cuối cùng còn gặm trên cánh tay nàng hai cái giống như đang hôn lên. Nàng bị nhột cười khanh khách, sau đó nói với Trường Thiên “Đưa xà phòng cho ta đi”
Hắn lúc này rất quân tử, từ trong bọc hành lý lấy xà phòng ra, sau đó từ trên đá đưa xuống cho nàng nhưng không cúi đầu nhìn.
Nàng từ từ tắm một lát mới nhẹ giọng gọi “Trường Thiên”
“Ừ” giọng nói của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nói không ra lời cổ quái.
“Sau chiến dịch với Quảng Thành Cung, chàng ném công việc qua một bên, theo ta tìm một chỗ ẩn cư mấy ngày được không?”
Nha đầu này cũng không tham lam, hắn khẽ mỉm cười, lại nói “Không được”. Mặc dù hắn không nhìn thấy nàng, nhưng nghe tiếng nước chảy róc rách, lại có thể tưởng tượng ra động tác và thân hình của nàng.
“Tại sao?” nàng có ba phần tức giận, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thỏa mãn?
“Chúng ta còn có đại sự cần làm, việc của Quảng Thành Cung tính là gì?”
Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc trừng mắt. Thành bại của chiến dịch này liên quan tới việc ngày sau đối phó Âm Cửu U có thuận lợi hay không. Nàng sao lại không nhớ rõ, còn có chuyện gì trọng yếu hơn cuộc chiến với Quảng Thành Cung? “Còn có đại sự gì?”
“Thành hôn”
Với tính cách của hắn, nói ra hai chữ này cũng thật khí phách, thành công đem đầu óc nàng nện cho choáng váng.
Ninh Tiểu Nhàn ngây dại.
Nước hồ mát mẻ thấu xương, nàng cũng có thể cảm giác được khí huyết xông lên đầu trong đầu cái gì cũng không nhớ được, chỉ có hai chữ ấy quay vòng.
Lập gia đình
Lễ mừng năm mới, hắn đã nói muốn tiến hành hôn lễ vào mùa thu, nàng cho là hắn chỉ đùa giỡn với Mịch La, nhưng lại không phải, hơn nữa còn nhớ rõ ràng tới giờ.
Hiện tại Nam Chiêm Bộ châu đã vào hạ, chờ chiến dịch với Quảng Thành Cung kết thúc ít nhất cũng chớm thu.
Tới khi đó nàng sẽ phải gả cho hắn?
Trong lòng có một sự vui sướng lan tràn, nàng đem đầu nhấn chìm trong nước, vẫn cảm giác trên mặt nóng hổi.
Kết quả là Trường Thiên thật lâu không nghe nàng nói gì, cúi đầu nói “Lưỡi bị mèo ăn rồi, hay không muốn gả cho ta?” Tuy là hừ nhẹ nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa ba phần hài hước.
Nàng thật muốn cắnchết hắn. Đang nhu tình mật ý như vậy, câu đầu tiên của hắn lại sát phong cảnh. “Người nào, ai không …. Nguyện ý?” Nàng lầm bầm một câu, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Hắn trầm giọng nói “Không nghe thấy, nàng nói cái gì?”
Ninh Tiểu Nhàn cắn răng nói “Ta nói, ai nguyện ý nào? … ta tắm xong rồi, đưa y phục xuống cho ta”
Nàng từ trên tay hắn túm lấy quần áo sạch, lùi tới sau tảng đá đổi lại quần áo mới đi ra ngoài “Đến phiên chàng”
Trường Thiên nhìn nàng một cái. Nàng mới từ trong nước đi ra, mái tóc xõa che trên vai, những hạt nước chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng, theo dòng chảy tới cái cổ trơn bóng nơi cổ áo mở rộng, nơi nó là một mảng tuyết trắng. Hắn nhớ rõ nơi đẫy đà sau đó, rồi cái eo thon nhỏ, còn có đôi chân dài trắng nõn, cùng với …
Ánh mắt người này nhìn nàng hệt như chim ưng. Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy dù cho có là phàm nhân thì khả năng nhìn thấu cũng như trước, ánh mắt hắn nhìn mình lom lom, tựa như xuyên qua lớp y phục trên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.