Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 460: Tha hương gặp bạn cũ

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

24/05/2017

Hắn quạt hai cái cánh, lại không có thể tránh thoát ra ngoài, ngược lại giãy dụa khiến giam cầm buông lỏng. Lúc này trong Tiên phỉ có người đột nhiên lấy từ hông ra một cái hồ lô rượu uống một miệng lớn, sau đó nhắm ngay Thất Tử phun vào. Nước rượu biến thành sương mù rơi ra, thấm ướt lông vũ của Thất Tử, nó đột nhiên phát hiện mình có thể động.

“Thiên Hàng Cam Lâm.” Trường Thiên mở miệng đọc tên thần thông đó. Thần thông đó muốn luyện thành cực kì khó nhưng khi thi triển ra lại có thể phá giải phần lớn các loại trạng thái trên người như ngưng, chóng mặt, chậm chạp, đông lại,…

Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy hồ lô của người nọ giống như đã từng quen biết. “Nhìn thấy ở đâu nhỉ?”

Bầu trời không phải sân nhà của nàng, nàng không đuổi theo. Nhưng trì hoãn một lát như vậy, chiếc thuyền ngọc đặc chế đã bay xa. Một mình Thất Tử dù có thể đuổi theo thì có tác dụng gì? Cho nên Trường Thiên trầm giọng gọi nó trở lại.

Hiệu quả máu sôi đặc biệt trên người Khánh Kị khi ở quá xa Răng Nanh sẽ biến mất rất nhanh nhưng vết thương còn kéo dài mấy ngày mới có thể không chảy máu nữa, tiếp theo vảy kết rồi khỏi hẳn. Trước khi đi Khánh Kị cuối cùng nhìn nàng một cái, trong mắt chớp động ánh sáng kỳ lạ. Ánh mắt đó, nàng xem không hiểu.

“Biến thái chết tiệt, chảy máu bảy ngày ah, để ngươi hưởng thụ thật tốt cảm giác nữ nhân tới tháng!” Trong lòng nàng âm thầm nguyền rủa.

Lúc này vừa lúc có người đi tới bên cạnh nàng, mỉm cười hô một tiếng: “Ninh Tiểu Nhàn!”

Hiện tại nàng có danh tiếng đến như vậy sao? Đi tới chỗ nào đều có người biết ah!

Ninh Tiểu Nhàn xoay người sang chỗ khác, trước mặt đứng một người áo đen, dáng người thướt tha, hiển nhiên là nữ tử. Người phía sau nàng đang khoanh tay, vóc dáng rất cao, vai rộng eo hẹp, thoạt nhìn có mấy phần tiêu điều, chắc là nam nhân, nữ nhân có chiều cao như vậy có thể gả ra ngoài sao? Chớ nói chi bên hông hắn còn treo cái hồ lô nhìn quen mắt.

“Ngươi là?” Nàng gần đây gặp qua vô số người, bằng vào giọng nói thật sự không nhận ra.

“Xú nha đầu. Cuộc sống của ngươi trôi qua thoải mái ah, ngay cả ta cũng không nhận ra rồi!” Nữ nhân này nói thêm mấy chữ đã tiết lộ giọng nói khàn khàn khêu gợi.

Hai mắt Ninh Tiểu Nhàn sáng ngời: “Là ngươi!” Chỉ cảm thấy một niềm vui sướng đột nhiên sinh ra. Không nhịn được mở hai cánh tay nhào tới, ôm chặt lấy nàng kia.

Nhân sinh có bốn chuyện vui lớn. Nàng lại may mắn đụng phải một cái – tha hương gặp bạn cũ.

Cánh tay của cô gái sau lưng người nọ vừa động, xoay vòng lại đè ép xuống.

Cô gái duỗi tay ôm lấy nàng, một lúc lâu mới buông ra, gỡ mặt nạ che mặt xuống nói: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Những lời này cũng là điều Ninh Tiểu Nhàn muốn hỏi. Nàng ta quan sát Ninh Tiểu Nhàn một lượt lại bổ sung hỏi một câu: “Còn có một thân thần thông lợi hại như vậy?” Nàng có đôi mắt mèo thâm thúy như ngọc xanh, ngũ quan như phù điêu được khắc sâu, đôi môi lộ vẻ xinh đẹp, khi cười rộ lên càng gợi cảm.



Đây chính là người quen cũ của Ninh Tiểu Nhàn, Hồ Hỏa Nhi – Triều Vân Tông đã lâu không thấy. Trường Thiên đột nhiên nói: “Cô gái này tiến bộ rất nhanh, đã tiến vào Hóa Thần trung kỳ.”

“Đợi lát nữa rồi hãy nói.” Ninh Tiểu Nhàn thò đầu nhìn phía sau nàng ta, thân hình nam nhân kia thoạt nhìn có mấy phần quen thuộc, chẳng lẽ là… “Ngươi nhìn thật quen mắt ah, ngươi là cái người mà ta đoán sao?”

Trong mắt người áo đen cao lớn tràn ngập vui vẻ, mở mặt nạ của mình ra, lộ ra khuôn mặt tùy ý không trói buộc, một đôi mắt đen thâm trầm như đầm sâu. Đây là một người quen khác của nàng – Đạm Đài Dực, đã từng tặng nàng ngọc quyết cứu mạng. Lại nói tiếp, hắn còn có ân với nàng đó.

“Ninh Tiểu Nhàn. Đã lâu không gặp.” Giọng nói của hắn vẫn mang theo hai phần tang thương nhàn nhạt.

Không phải Đạm Đài Dực vẫn luôn trốn tránh Hồ Hỏa Nhi sao? Vì sao hiện tại lại công khai đứng chung một chỗ. Chẳng lẽ là? Nàng đảo tròn mắt, đang muốn đáp lời, phía sau lại truyền đến tiếng gọi “Ninh Tiểu Nhàn!” thứ hai, giọng nói cũng rất quen thuộc.

Thế giới này so với địa cầu còn lớn hơn không chỉ gấp mười lần, vì sao nàng vẫn có thể gặp được đám người quen biết này ah? Nàng nhếch miệng, quay đầu nói: “Phó thủ lĩnh, đã lâu không gặp ah.”

Không cần phải người đó cởi mặt nạ xuống, nàng cũng biết tên đó là Phó Vân Trường. Kết quả tên này trực tiếp nhắm thẳng chỗ đau của nàng: “Vừa rồi lúc ngươi đứng chung một chỗ với Khánh Kị, bị hắn không chế rồi hả?” Hắn tinh mắt, trong lúc hỗn chiến liếc mắt nhìn thấy tình cảnh Khánh Kị chặn ngang ôm nàng xuống xe ngựa. Chẳng qua khi đó hộ vệ áo giáp xanh vây kín, hắn không thể tiếp cận tới gần phía trước.

Người này thật sự tự vạch áo cho người xem lưng! Ninh Tiểu Nhàn hung dữ trừng mắt nhìn hắn. Đột nhiên nàng cảm giác lỗ tai và trên cổ dính dính như bị cái gì đó liếm qua, không khỏi rùng mình một cái.

“Ta nói. Ở đây không phải chỗ thích hợp nói chuyện ah? Trước tiên cứ dời khỏi chiến trường đã được không?” Khắp nơi một mảnh hỗn độn, ngổn ngang lộn xộn nằm mười mấy thi thể, trong đó còn có mười mấy người tứ chi không trọn vẹn hoàn toàn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, thật sự không phải nơi thích hợp để tán gẫu.Mắt thấy mấy người mở giọng nói chuyện, vừa vặn Tiên phỉ lấy hết tài vật từ chỗ thi thể lại gần đi lên, có ít người còn đang khẽ thở phì phò, hiển nhiên cảm giác hưng phấn khi giết chóc còn chưa hết. So ra thì đám ẩn vệ trấn định hơn nhiều rồi, bọn họ lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Ninh Tiểu Nhàn, tĩnh như bàn thạch. Phần phong phạm giết người như không có gì khiến những người khác trong sân phải nhiều lần quan sát bọn họ.

Sắc mặt Phó Vân Trường kỳ quái nhất, bởi vì hắn đã nhận ra những người này ánh mắt lạnh như băng, trên người có khí chất đặc biệt của yêu quái Ẩn Lưu, trong lòng không khỏi rùng mình: cô gái này, lại có thể lăn lộn hòa đồng phong sinh thủy khởi* ở chỗ Ẩn Lưu cổ quái kia.

phong sinh thủy khởi *(gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc ý là thuận buồn xuôi gió).

Một gã ẩn vệ tiến lên một bước, trong tay mang theo một người nói: “Ninh đại nhân, người này xử lý như thế nào?”

Người ở trong tay hắn chính là Hiệt Diễm Sử – Chung Ly Hạo. Lúc Khánh Kị rời đi cực kì chật vật, hộ vệ áo giáp xanh làm gì còn lo lắng cho hắn ta? Giờ phút này hắn biết đại thế đã mất, ủ rũ đứng trước mặt mọi người, không dám lên tiếng, không tiếp tục vênh mặt hất hàm sai khiến như hai ngày qua.

Nếu theo như kế hoạch lúc đầu của Ninh Tiểu Nhàn là muốn một đao giết tên này, sau đó ném vào trong Thần Ma Ngục làm phân bón. Dù sao tu vi hắn quá thấp, chiếm dụng một gian phòng giam cũng ngại lãng phí. Nàng vuốt ve cằm, còn chưa mở miệng nói, Hồ Hỏa Nhi đã nói: “Tiểu Nhàn, có thể giao tên này cho chúng ta xử trí không? Chúng ta còn có một số sổ sách muốn tính toán với hắn.”

Nàng đã mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn còn có thể không đồng ý sao? Tiên phỉ lập tức xách Chung Ly Hạo đi, thuận tiện mang nhóm hầu gái từ trong xe ngựa đồng xanh ra ngoài, kiểm kê nhân số.

Cuộc chiến đấu vừa rồi dù kịch liệt nhưng nhóm hầu gái đều núp trong xe ngựa đồng xanh vẫn không động đậy, đều lông tóc không tổn thương. Chỉ có hai, ba người mượn cơ hội chạy trốn, cho nên trong đội xe còn dư lại chừng ba mươi thiếu nữ mỹ lệ lạnh run. Sau khi các nàng từ trên xe đi ra, thấy cảnh tượng đáng sợ trong sân như tu la địa ngục, thi thể cắt ngang nghiêng ngả, người có chút dũng khí thì kinh hoảng mặt không còn chút máu, hầu hết mọi người vịn cây bên cạnh ói không ngừng, hoặc trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



Sau khi Hô Liên Mẫn Mẫn đi xuống cũng sợ đến mức mặt không còn chút máu, nhưng giờ phút này so với những cô gái khác thì lộ vẻ kiên cường, chẳng qua thân thể mềm mại lung lay muốn ngã.

Nữ tử dáng người xinh đẹp, nhưng nôn ra đều mùi chua thối, phát tán ra ngoài khiến cả chiến trường bị lây nhiễm loại mùi đáng sợ thứ hai. Ninh Tiểu Nhàn cười khổ một tiếng nói: “Nơi này thật sự không nán lại nổi nữa. Phó thủ lĩnh, Hỏa Nhi tỷ, các ngươi trước tiên mang mọi người đi ah, rồi chỉ phương hướng cho ta. Ta thu dọn giải quyết tốt nơi này, lập tức sẽ đi tìm các ngươi hội hợp.”

Giết người dễ dàng, chuyện quét dọn chiến trường phiền toái muốn chết, nàng tự nhiên xung phong nhận việc, dĩ nhiên không ai tranh đoạt việc này với nàng. Huống chi vừa rồi Tiên phỉ đã lấy sạch sẽ đồ đạc giá trị trên thi thể, tỷ như một thân áo giáp xanh của hộ vệ áo giáp xanh. Cho nên Tiên phỉ rất sung sướng một lần nữa đưa hầu gái lên xe ngựa, lấy xe ngựa phi nhanh về phía trước.

Ninh Tiểu Nhàn lưu lại tại chỗ, cho đến bóng lưng của bọn họ biến mất không thấy, lúc này mới quay đầu lại phân phó ẩn vệ: “Ra tay.”

Nàng không cần để mọi người đào hầm chôn thi thể, cũng không cần hủy thi diệt tích, Tức Nhưỡng có thể cắn nuốt tất cả. Lập tức ẩn vệ rối rít ra tay đưa tất cả thi thể chồng chất đến trước mặt nàng, nàng thu vào Thần Ma Ngục.

Đám ẩn vệ ra tay tàn nhẫn, bọn họ không cần tù binh, cho nên hiện trường không có người bị thương.

“Có câu là bụi quy bụi, đất về với đất. Các huynh đệ, nếu chỉ còn thân xác thối rữa một chỗ, thay vì nát trong đất, còn không bằng tiện nghi cho Tức Nhưỡng ah.” Nàng âm thầm khấn hai câu, cho nên một phút đồng hồ sau, hiện trường chỉ còn lại máu tươi đầy đất, thi thể một cái cũng không thấy. Vô luận hộ vệ Thái Diễm đoàn hay quân yêu quái áo giáp xanh, ai đến Tức Nhưỡng cũng không cự tuyệt.

Nàng không lo lắng Minh Thủy tông quay lại tìm bộ lạc Hô Liên gây phiền toái. Bởi vì sau khi Thái Diễm đoàn rời bộ lạc, Chung Ly Hạo cứ cách nửa ngày đều gửi tin tức về trong tông. Cho dù Minh Thủy tông phát hiện chi đoàn đội này toàn quân bị diệt cũng chỉ cho rằng giống như trước đây giữa đường gặp phải cướp, nhưng lại không biết trong lúc đó phát sinh quá nhiều chuyện quanh co khúc khuỷu.

Chuyện ở đó hoàn tất, nàng gọi ẩn vệ rời đi nhưng đi tới nửa đường, Trường Thiên đột nhiên nói: “Gặp một chuyện lý thú, nàng trước tiên vào đây.”

Nàng theo lời vào Thần Ma Ngục, chuyện kì lạ xảy ra trong đó chính là từ trong đám thi thể ném vào Tức Nhưỡng, đột nhiên có một thi thể sống dậy.

Tên này lại giả chết, hơn nữa không biết dùng biện pháp gì giấu diếm được cảm giác của ẩn vệ, vốn định bị chôn hoặc chờ đám ma vương giết người rời khỏi sau đó bò dậy chạy đi, nào biết đám người này lại dẫn thi thể vào trong một không gian kỳ lạ. Thời điểm hắn len lén mở mắt ra nhìn, trước mắt một mảnh vườn đầy mùi thơm, đỏ cam hồng xanh tím, kỳ hoa dị thảo chỉ trong mộng mới thấy theo gió nhẹ nhẹ nhàng lắc lư, mọc cao tràn đầy, đưa tới ong bướm bay múa, vài cây nhân sâm thành tinh và tuyết Oa Oa chạy loạn trong đất thảo dược.

Bên cạnh mảnh vườn tươi tốt, lẳng lặng đứng thẳng hai gian nhà gỗ nhỏ, trên hành lang gấp khúc trước phòng có một chiếc xích đu tinh xảo, còn đóng một khung bàn đu dây, thời điểm gió nổi lên, nó sẽ hơi lắc lư dưới tiếng lay động của chuông gió dưới mái hiên.

Cảnh tượng ruộng vườn vốn như như mộng ảo nhưng tên đó chỉ cảm thấy hai trận run run, bụng căng thẳng, cơ hồ bị dọa sợ sắp tè ra quần. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi hắn vừa mới thấy rõ ràng, mảnh đất trước mặt lại hiện ra màu tím đậm trong suốt, hơn nữa còn động đậy.

Thi thể chồng chất bị ném vào trên đất, hắn vận khí tốt được chất ở phía trên, cho nên hắn trơ mắt nhìn mấy cỗ thi thể phía dưới mình, lặng lẽ bị đất bùn đất ngọa nguậy bao quấn quanh vào, sau đó... sau đó không thấy tăm hơi.

Một cái, hai cái, ba cái... Bất luận là người hay yêu quái, đám thi thể đó trong nháy mắt đều bị phân giải tới cặn bã cũng không còn dư lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook