Quyển 6 - Chương 545: Thất Thố
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
02/10/2017
Nàng cười mà không nói. Bạch Kình cũng là người, là người thì sẽ có ý nghĩ sống tạm bợ trong đầu. Dụ hoặc của Cửu chuyển thăng Liên Hoa, dụ
hoặc của được sống, là điều mà tu sĩ Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không cách nào ngăn cản. Nàng đối với việc này, rất có lòng tin. Trong lòng nàng đột
nhiên vừa động, suy nghĩ phát tán ra ngoài, nhất thời liền nghĩ đến, có
nên dùng Cửu Chuyển Thăng Liên Hoa hấp dẫn nhiều tu sĩ Độ Kiếp kỳ, làm
minh hữu của mình hay không? Người tài ba có thể tu hành đến giai đoạn
này, thường thường đều không phải là tán tu, phía sau lưng đều có thế
lực lớn trấn giữ. Mượn hơi bọn họ, cũng là mượn hơi thế lực sau lưng bọn họ.
Chuyện này, thật không có thể từ từ kế hoạch lâu dài, chi tiết. Trước tiên nàng có thể góp nhặt tài liệu, chờ sau khi Trường Thiên xuất quan để hắn luyện nhiều một chút.
Quyền Thập Phương nhìn thấy ánh mắt nàng phiêu hốt, khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ rồi, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng kêu: “Ninh cô nương? Ninh Tiểu Nhàn?”
Gọi hai tiếng, nàng mới từ trong mộng đẹp phục hồi tinh thần lại.
“Hả?” Hắc, tương lai quá tốt đẹp rồi, hại nàng thiếu chút nữa là làm trò chảy nước miếng trước mặt dễ nhìn rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai chính là ngày sinh của lão thái quân.” Hắn rốt cục nhớ tới mục đích thực sự hôm nay đến đây.
Nàng trừng mắt nhìn: “Cho nên?”
“Ta. . . . . .” Quyền Thập Phương trù trừ, gương mặt như quan ngọc đột nhiên hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, “Hai ngày này, bên trong thành nhất định hết sức náo nhiệt. Ta, ta muốn mời nàng đi ra ngoài cùng ta một chút.”
Đây là hẹn hò? Nàng theo bản năng há miệng, nhưng không thể nói ra nửa chữ .
Hắn làm như khua lên dũng khí, mới có thể nói tiếp: “Sau ngày đại thọ nàng cũng rảnh, nên ta nghĩ mời nàng, mời nàng đi cùng ta, cùng nhau trở về Triều Vân Tông!” rõ ràng hắn có chút khẩn trương, nhưng càng nói đến phía sau, ánh mắt càng phát ra sáng ngời, đọc nhấn rõ từng chữ cũng càng thêm lưu loát .
Những lời này nói xong. Cả người hắn đều buông lỏng, phảng phất như khúc mắc quấy nhiễu hắn vô số ngày đêm đã tản đi. Nàng thông minh như vậy, nhất định có thể nghe hiểu.
Ninh Tiểu Nhàn đúng là đã hiểu. Hơn nữa còn một giây là hiểu.
Quyền Thập Phương nhìn ánh mắt của nàng, lần đầu tiên tràn đầy nóng rực không thèm che dấu. Làm da thịt trên mặt nàng đều hơi có chút đau nhói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm cho nàng không phản bác được.
Quân tử khiêm khiêm như ngọc, rốt cục không nhịn được tỏ tình với nàng rồi.
Giờ khắc này, nàng khinh bỉ chết mình.
Kết quả, Quyền Thập Phương đợi thật lâu cũng không có đợi được đối phương trả lời. Hắn trong tai, chỉ có gợn sóng , đền đáp lại vô tận tiếng nước chảy.
Thật là kỳ quái, trước kia hắn làm sao không có phát giác tiếng nước chảy đơn điệu và nguội lạnh như thế chứ?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hắn thấy được vẻ khó xử trên mặt nàng, cho nên tim chìm xuống từng chút từng chút một.
“Quyền đại ca.” Ninh Tiểu Nhàn cắn môi. Cúi đầu không dám nhìn nhau với hắn, tiếng nói nhỏ như muỗi vằn “Ta có người trong lòng rồi, thật xin lỗi.” Nếu nói cõi đời này có một người nàng tuyệt đối không làm tổn nhất, trừ Trường Thiên ra thì không ai khác ngoài Quyền Thập Phương. Nàng phải làm như thế nào mới có thể hết sức uyển chuyển, hết sức không thương tổn hắn đây?
Không khí ở đuôi thuyền tựa hồ ngưng lại. Nàng có thể cảm giác được Quyền Thập Phương đang ngó chừng nàng, nhưng nàng không dám ngẩng đầu. Ánh mắt nàng vốn không hãi sợ bất luận kẻ nào, trừ Trường Thiên, nhưng bây giờ. Nàng chỉ cảm thấy áy náy muốn chết.
Đáng chết, chung quanh tại sao lại an tĩnh như vậy? Trên trời không phải là luôn luôn có chim om sòm bay qua sao, làm sao không nghe một tiếng nào?
Qua thật lâu. Quyền Thập Phương mới tức cười nói: “Đó là Mịch La?”
“Không phải ” Nàng như chém đinh chặt sắt.
“Ta chưa từng thấy qua?”
Nàng lắc đầu.
Quyền Thập Phương trầm mặc, thật lâu mới khó nhọc nói: “Hắn đối với nàng, tốt không?”
Nàng không chút do dự gật đầu.
“Các ngươi, các ngươi. . . . . .” Hắn cố gắng nuốt xuống chua xót nơi cổ họng, mới có thể tiếp tục “Ở chung một chỗ đã bao lâu?”
“Hơn ba năm rồi.” Nàng cắn môi nói, “Ta vẫn không có nói với huynh, nhưng mà ta thật thích hắn.”
“Ba năm, ba năm? Chính là lúc ta gặp nàng sao?” Hắn đột nhiên lẩm bẩm tự nói. Trong giọng nói mang theo hai phần mỉa mai “Buồn cười ta lại vẫn chẳng hay biết gì.”
Kế tiếp lại là trầm mặc lâu dài. Ninh Tiểu Nhàn giật mình hắng giọng nói. Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mà hắn ngồi ở đuôi thuyền. Thuyền nhẹ nhàng chìm lúc nổi trong hồ, thân hình của hắn cứng ngắt như tượng gỗ điêu khắc.
Ninh Tiểu Nhàn rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên nói: “Quyền đại ca, ta. . . . . .” những lời nói kế tiếp…, lại bị ánh mắt của hắn hù dọa đến nghẹn.
Thật là kỳ quái a, hắn cong lưng ngồi, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Đó là loại ánh mắt như thế nào? Trừ thất vọng, bi thương ra, tựa hồ còn có rất nhiều rất nhiều tâm tình đang quay cuồng hiện lên mà nàng xem không hiểu, để cho nam tử tuấn lãng luôn luôn trung hậu chính phái, thoạt nhìn thô bạo nói không ra lời.
“Ninh Tiểu Nhàn!” Hắn thình lình bắt được cánh tay của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói , “Nàng, sao nàng có thể đối với ta như vậy?”
Hắn dùng sức rất mạnh, cô gái bình thường bị một trảo này sợ rằng xương cánh tay sẽ rạn nứt. Nàng cũng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hoảng sợ hơn là phản ứng của Quyền Thập Phương, bởi vì rõ ràng từ trong mắt của hắn, nàng thấy được ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách với nàng. Ninh Tiểu Nhàn rốt cục thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn mím rất chặc đôi môi mỏng, mặt mũi đều có chút vặn vẹo, hô hấp rõ ràng ồ ồ . Trong mắt của hắn lộ ra cái chủng loại… tàn bạo, nàng đã từng gặp ở trên người rất nhiều yêu quái, đó là ánh mắt tàn bạo cùng phẫn hận.
Hắn hận nàng đến vậy sao?
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, hai tay Quyền Thập Phương đột nhiên dùng sức, đem nàng kéo vào trong ngực.
Nói đùa gì vậy! Nàng giật mình một cái, một tay chống lên bộ ngực hắn, một cái tay khác đang muốn đánh hắn, trong mắt Quyền Thập Phương chợt lóe lên tàn nhẫn, một cái tay khác vươn ra thật nhanh, hẳn là muốn tháo đi các đốt ngón tay của nàng. Hắn lấy kiếm nhập đạo, thuật đánh lộn càng thêm thâm sâu, hiện tại mặc dù ở trạng thái vào dị thường, nhưng còn nhớ rõ không thể đả thương tánh mạng của nàng.
“Hắn điên rồi!” trong lòng Ninh Tiểu Nhàn chỉ có một cái suy nghĩ này, không kịp nương tay nữa, cánh tay để ở lồng ngực hắn dùng khí lực, đã đem hắn đẩy về phía sau. Nhưng do không có đề phòng cánh tay của mình còn bị nắm trong tay hắn, cái đẩy này, liền đem mình cũng mang được nghiêng về phía trước.
Quyền Thập Phương không nói một lời, hai mắt đỏ hết, dựa theo thế bắt được cánh tay nàng, đã muốn đem nàng đè xuống đò.
“Quyền Thập Phương!” Ninh Tiểu Nhàn không thể nhịn được nữa, rốt cục một bạt tai rất mạnh đánh vào trên mặt hắn. Một chưởng nén giận này đánh ra, dùng sức không nhỏ, trên gương mặt trắng noãn của Quyền Thập Phương, nhất thời có thêm dấu tay hồng hồng.
“Bốp” Vừa vang vừa giòn. Trong khung cảnh trời đất nhỏ bé, tựa hồ cũng tiếng vang vang vọng chung quanh.
Đại khái là cái tát trên mặt có tác dụng, động tác của Quyền Thập Phương đột nhiên cứng đờ, hắn ngây ngẩn nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, ánh sáng đỏ trong mắt từ từ tiêu tán.
Có phải do mình đánh quá mạnh hay không?
Nàng đang thấp thỏm , Quyền Thập Phương chậm rãi ngồi xuống sau, cũng thả cánh tay của nàng ra.
“Thật xin lỗi, ta thất thố rồi.” Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, trong giọng nói mang theo một sự chán nản buồn bả “Nhưng dù người nọ là ai, ta đối với nàng, cũng sẽ không kém hơn hắn. . . . . .”
Mấy chữ cuối cùng, hắn ngậm trong miệng không nói ra, vì vậy lời này cuối cùng cũng không nói hết. Quyền Thập Phương ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, trong đáy mắt chút ít tâm tình vẫn còn đó, chỉ thiếu đi thô bạo, nhưng lại thêm mấy phần hoang tàn suy sụp, thấy vậy trong lòng ngực của nàng như khó thở.
Hắn vươn bàn tay thon dài ra, dường như muốn khẽ vuốt mặt của nàng.
Mới trải qua chuyện vừa rồi, theo bản năng Ninh Tiểu Nhàn liền co rúm lại một chút.
Động tác nhỏ này của nàng, khiến Quyền Thập Phương bỗng dưng tỉnh táo lại, trong mắt cũng khôi phục ánh sáng, sau đó bên trong tròng đen, đau đớn bỗng xông lên từ vực sâu không thấy đáy .
“Nàng thích hắn nhiều vậy sao?”
Lần này, nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn: “Rất thích.”
Quyền Thập Phương bỗng dưng đứng thẳng, cả con thuyền lá bởi vì động tác của hắn mà đung đưa.
“Ninh Tiểu Nhàn!” Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, giống như từ từ thở ra một hơi thật dài, “Sau khi đại thọ chấm dứt, ta sẽ trở về bế quan. Sau này chúng ta, sợ rằng rất khó gặp lại nhau.” Nói xong câu đó tiếng nói đều nghẹn lại, hắn nhẹ nhàng nhảy khỏi thuyền nhỏ, đạp trên hồ nước, sải bước đi về phía bờ.
Gió thu lay động tay áo của hắn, hắn không quay đầu lại lần nào nữa. Cái bóng cao lớn thẳng tắp kia, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt nàng.
Ninh Tiểu Nhàn ôm đầu gối ngồi ở trong đò, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
“Lộp bộp” hai tiếng, nước mắt rơi vào trên ván thuyền, nàng không rõ tại sao mình lại khóc, chỉ biết là trong lòng rất chua xót, rất khó chịu.
Tựa hồ mình đã mất đi một người rất thân thiết. Khi nàng còn chưa bước vào tiên đồ, Quyền Thập Phương là tu sĩ đầu tiên nàng gặp phải, đối đãi người phàm ngang hàng, trước đây không có, sau này càng không có. Một người ôn nhu thể thiếp như vậy, nhưng cuối cùng lại tránh không khỏi việc bị nàng tổn thương.
Nơi này trời đất một màu, bồng bềnh lơ lửng. Ban đầu nàng còn cảm thấy đây là sự bình yên, nhưng bây giờ chỉ cảm nhận được cô quạnh sâu tận xương tủy.
Qua thật lâu, Cùng Kỳ ở trong ngực nàng mới buồn bực nói: “Mới vừa rồi, hắn tựa hồ bị tâm ma quấy phá.”
Nàng đưa tay lau hai cái ở khóe mắt, cả kinh nói: “Đây chính là tâm ma sao?”
“Không, ngài mới là tâm ma của hắn.” Cùng Kỳ sữa chửa nói, “Quyền Thập Phương người này luôn luôn chững chạc, nhưng người hoàn mỹ hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm, người chững chạc hơn nữa cũng sẽ có yếu điểm. Từ lúc ngài cự tuyệt hắn, tâm ma sẽ phát tác. Hơn nữa bình thời nhất định là bị hắn đè nén quá sâu quá lâu, cho nên khi phát tác mới giống như điên cuồng.”
Thì ra cách nhìn của Bạch Kình là chính xác , nàng đã ấn xuống tình cảm trong lòng Quyền Thập Phương, quả thật thành tâm ma của hắn. Chớ trách sao ban đầu Bạch Kình một lòng một dạ muốn giết nàng, nếu không như thế, thì con đường tu hành của đồ nhi này sẽ trải rộng nhấp nhô, chớ nói chi là muốn nghênh đón thiên kiếp.
Nàng cắn môi nói: “Ta phải làm như thế nào giúp hắn?”
“Cắt đứt ý nghĩ của hắn.”
Nàng run sợ nói: “Ngươi là muốn ta xát muối lên vết thương của hắn sao? Ngươi xác định không có hiệu quả ngược lại?”
“Ngài nói cũng có đạo lý!” Cùng Kỳ nghiêm nghị nói “May là hắn nhập ma không sâu. Nếu nữ chủ nhân cự tuyệt hắn chậm thêm một chút, chờ hắn đối với đoạn tình cảm này lún càng sâu, thì muốn đuổi tâm ma này càng khó khăn hơn. Mới vừa nếu hắn có thể tự động điều khiển nó, có lẽ quá thêm một khoản thời gian là có thể tự mình đuổi tâm ma đi.”
“. . . . . .” Cũng biết lời nói của bếp lò rách này không đáng tin! Nhưng hiện tại Trường Thiên còn không đáng tin hơn nó, đã quá thời hạn nửa năm lâu rồi, sao nguyên thần của hắn còn chưa trở lại?
Cuối cùng cũng do năm đó mình tự gây nghiệt, biết rõ Quyền Thập Phương có hảo cảm đối với nàng, còn làm như biết như không. Nàng thở dài một hơi, đè ép suy nghĩ trong đáy lòng, vươn người đứng dậy, đạp trên mặt hồ từ từ đi lên bờ, đi về phía vườn nhỏ của mình.
Chuyện này, thật không có thể từ từ kế hoạch lâu dài, chi tiết. Trước tiên nàng có thể góp nhặt tài liệu, chờ sau khi Trường Thiên xuất quan để hắn luyện nhiều một chút.
Quyền Thập Phương nhìn thấy ánh mắt nàng phiêu hốt, khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ rồi, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng kêu: “Ninh cô nương? Ninh Tiểu Nhàn?”
Gọi hai tiếng, nàng mới từ trong mộng đẹp phục hồi tinh thần lại.
“Hả?” Hắc, tương lai quá tốt đẹp rồi, hại nàng thiếu chút nữa là làm trò chảy nước miếng trước mặt dễ nhìn rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai chính là ngày sinh của lão thái quân.” Hắn rốt cục nhớ tới mục đích thực sự hôm nay đến đây.
Nàng trừng mắt nhìn: “Cho nên?”
“Ta. . . . . .” Quyền Thập Phương trù trừ, gương mặt như quan ngọc đột nhiên hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, “Hai ngày này, bên trong thành nhất định hết sức náo nhiệt. Ta, ta muốn mời nàng đi ra ngoài cùng ta một chút.”
Đây là hẹn hò? Nàng theo bản năng há miệng, nhưng không thể nói ra nửa chữ .
Hắn làm như khua lên dũng khí, mới có thể nói tiếp: “Sau ngày đại thọ nàng cũng rảnh, nên ta nghĩ mời nàng, mời nàng đi cùng ta, cùng nhau trở về Triều Vân Tông!” rõ ràng hắn có chút khẩn trương, nhưng càng nói đến phía sau, ánh mắt càng phát ra sáng ngời, đọc nhấn rõ từng chữ cũng càng thêm lưu loát .
Những lời này nói xong. Cả người hắn đều buông lỏng, phảng phất như khúc mắc quấy nhiễu hắn vô số ngày đêm đã tản đi. Nàng thông minh như vậy, nhất định có thể nghe hiểu.
Ninh Tiểu Nhàn đúng là đã hiểu. Hơn nữa còn một giây là hiểu.
Quyền Thập Phương nhìn ánh mắt của nàng, lần đầu tiên tràn đầy nóng rực không thèm che dấu. Làm da thịt trên mặt nàng đều hơi có chút đau nhói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm cho nàng không phản bác được.
Quân tử khiêm khiêm như ngọc, rốt cục không nhịn được tỏ tình với nàng rồi.
Giờ khắc này, nàng khinh bỉ chết mình.
Kết quả, Quyền Thập Phương đợi thật lâu cũng không có đợi được đối phương trả lời. Hắn trong tai, chỉ có gợn sóng , đền đáp lại vô tận tiếng nước chảy.
Thật là kỳ quái, trước kia hắn làm sao không có phát giác tiếng nước chảy đơn điệu và nguội lạnh như thế chứ?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hắn thấy được vẻ khó xử trên mặt nàng, cho nên tim chìm xuống từng chút từng chút một.
“Quyền đại ca.” Ninh Tiểu Nhàn cắn môi. Cúi đầu không dám nhìn nhau với hắn, tiếng nói nhỏ như muỗi vằn “Ta có người trong lòng rồi, thật xin lỗi.” Nếu nói cõi đời này có một người nàng tuyệt đối không làm tổn nhất, trừ Trường Thiên ra thì không ai khác ngoài Quyền Thập Phương. Nàng phải làm như thế nào mới có thể hết sức uyển chuyển, hết sức không thương tổn hắn đây?
Không khí ở đuôi thuyền tựa hồ ngưng lại. Nàng có thể cảm giác được Quyền Thập Phương đang ngó chừng nàng, nhưng nàng không dám ngẩng đầu. Ánh mắt nàng vốn không hãi sợ bất luận kẻ nào, trừ Trường Thiên, nhưng bây giờ. Nàng chỉ cảm thấy áy náy muốn chết.
Đáng chết, chung quanh tại sao lại an tĩnh như vậy? Trên trời không phải là luôn luôn có chim om sòm bay qua sao, làm sao không nghe một tiếng nào?
Qua thật lâu. Quyền Thập Phương mới tức cười nói: “Đó là Mịch La?”
“Không phải ” Nàng như chém đinh chặt sắt.
“Ta chưa từng thấy qua?”
Nàng lắc đầu.
Quyền Thập Phương trầm mặc, thật lâu mới khó nhọc nói: “Hắn đối với nàng, tốt không?”
Nàng không chút do dự gật đầu.
“Các ngươi, các ngươi. . . . . .” Hắn cố gắng nuốt xuống chua xót nơi cổ họng, mới có thể tiếp tục “Ở chung một chỗ đã bao lâu?”
“Hơn ba năm rồi.” Nàng cắn môi nói, “Ta vẫn không có nói với huynh, nhưng mà ta thật thích hắn.”
“Ba năm, ba năm? Chính là lúc ta gặp nàng sao?” Hắn đột nhiên lẩm bẩm tự nói. Trong giọng nói mang theo hai phần mỉa mai “Buồn cười ta lại vẫn chẳng hay biết gì.”
Kế tiếp lại là trầm mặc lâu dài. Ninh Tiểu Nhàn giật mình hắng giọng nói. Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mà hắn ngồi ở đuôi thuyền. Thuyền nhẹ nhàng chìm lúc nổi trong hồ, thân hình của hắn cứng ngắt như tượng gỗ điêu khắc.
Ninh Tiểu Nhàn rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên nói: “Quyền đại ca, ta. . . . . .” những lời nói kế tiếp…, lại bị ánh mắt của hắn hù dọa đến nghẹn.
Thật là kỳ quái a, hắn cong lưng ngồi, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Đó là loại ánh mắt như thế nào? Trừ thất vọng, bi thương ra, tựa hồ còn có rất nhiều rất nhiều tâm tình đang quay cuồng hiện lên mà nàng xem không hiểu, để cho nam tử tuấn lãng luôn luôn trung hậu chính phái, thoạt nhìn thô bạo nói không ra lời.
“Ninh Tiểu Nhàn!” Hắn thình lình bắt được cánh tay của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói , “Nàng, sao nàng có thể đối với ta như vậy?”
Hắn dùng sức rất mạnh, cô gái bình thường bị một trảo này sợ rằng xương cánh tay sẽ rạn nứt. Nàng cũng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hoảng sợ hơn là phản ứng của Quyền Thập Phương, bởi vì rõ ràng từ trong mắt của hắn, nàng thấy được ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách với nàng. Ninh Tiểu Nhàn rốt cục thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Hắn mím rất chặc đôi môi mỏng, mặt mũi đều có chút vặn vẹo, hô hấp rõ ràng ồ ồ . Trong mắt của hắn lộ ra cái chủng loại… tàn bạo, nàng đã từng gặp ở trên người rất nhiều yêu quái, đó là ánh mắt tàn bạo cùng phẫn hận.
Hắn hận nàng đến vậy sao?
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, hai tay Quyền Thập Phương đột nhiên dùng sức, đem nàng kéo vào trong ngực.
Nói đùa gì vậy! Nàng giật mình một cái, một tay chống lên bộ ngực hắn, một cái tay khác đang muốn đánh hắn, trong mắt Quyền Thập Phương chợt lóe lên tàn nhẫn, một cái tay khác vươn ra thật nhanh, hẳn là muốn tháo đi các đốt ngón tay của nàng. Hắn lấy kiếm nhập đạo, thuật đánh lộn càng thêm thâm sâu, hiện tại mặc dù ở trạng thái vào dị thường, nhưng còn nhớ rõ không thể đả thương tánh mạng của nàng.
“Hắn điên rồi!” trong lòng Ninh Tiểu Nhàn chỉ có một cái suy nghĩ này, không kịp nương tay nữa, cánh tay để ở lồng ngực hắn dùng khí lực, đã đem hắn đẩy về phía sau. Nhưng do không có đề phòng cánh tay của mình còn bị nắm trong tay hắn, cái đẩy này, liền đem mình cũng mang được nghiêng về phía trước.
Quyền Thập Phương không nói một lời, hai mắt đỏ hết, dựa theo thế bắt được cánh tay nàng, đã muốn đem nàng đè xuống đò.
“Quyền Thập Phương!” Ninh Tiểu Nhàn không thể nhịn được nữa, rốt cục một bạt tai rất mạnh đánh vào trên mặt hắn. Một chưởng nén giận này đánh ra, dùng sức không nhỏ, trên gương mặt trắng noãn của Quyền Thập Phương, nhất thời có thêm dấu tay hồng hồng.
“Bốp” Vừa vang vừa giòn. Trong khung cảnh trời đất nhỏ bé, tựa hồ cũng tiếng vang vang vọng chung quanh.
Đại khái là cái tát trên mặt có tác dụng, động tác của Quyền Thập Phương đột nhiên cứng đờ, hắn ngây ngẩn nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, ánh sáng đỏ trong mắt từ từ tiêu tán.
Có phải do mình đánh quá mạnh hay không?
Nàng đang thấp thỏm , Quyền Thập Phương chậm rãi ngồi xuống sau, cũng thả cánh tay của nàng ra.
“Thật xin lỗi, ta thất thố rồi.” Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, trong giọng nói mang theo một sự chán nản buồn bả “Nhưng dù người nọ là ai, ta đối với nàng, cũng sẽ không kém hơn hắn. . . . . .”
Mấy chữ cuối cùng, hắn ngậm trong miệng không nói ra, vì vậy lời này cuối cùng cũng không nói hết. Quyền Thập Phương ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, trong đáy mắt chút ít tâm tình vẫn còn đó, chỉ thiếu đi thô bạo, nhưng lại thêm mấy phần hoang tàn suy sụp, thấy vậy trong lòng ngực của nàng như khó thở.
Hắn vươn bàn tay thon dài ra, dường như muốn khẽ vuốt mặt của nàng.
Mới trải qua chuyện vừa rồi, theo bản năng Ninh Tiểu Nhàn liền co rúm lại một chút.
Động tác nhỏ này của nàng, khiến Quyền Thập Phương bỗng dưng tỉnh táo lại, trong mắt cũng khôi phục ánh sáng, sau đó bên trong tròng đen, đau đớn bỗng xông lên từ vực sâu không thấy đáy .
“Nàng thích hắn nhiều vậy sao?”
Lần này, nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn: “Rất thích.”
Quyền Thập Phương bỗng dưng đứng thẳng, cả con thuyền lá bởi vì động tác của hắn mà đung đưa.
“Ninh Tiểu Nhàn!” Hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, giống như từ từ thở ra một hơi thật dài, “Sau khi đại thọ chấm dứt, ta sẽ trở về bế quan. Sau này chúng ta, sợ rằng rất khó gặp lại nhau.” Nói xong câu đó tiếng nói đều nghẹn lại, hắn nhẹ nhàng nhảy khỏi thuyền nhỏ, đạp trên hồ nước, sải bước đi về phía bờ.
Gió thu lay động tay áo của hắn, hắn không quay đầu lại lần nào nữa. Cái bóng cao lớn thẳng tắp kia, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt nàng.
Ninh Tiểu Nhàn ôm đầu gối ngồi ở trong đò, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
“Lộp bộp” hai tiếng, nước mắt rơi vào trên ván thuyền, nàng không rõ tại sao mình lại khóc, chỉ biết là trong lòng rất chua xót, rất khó chịu.
Tựa hồ mình đã mất đi một người rất thân thiết. Khi nàng còn chưa bước vào tiên đồ, Quyền Thập Phương là tu sĩ đầu tiên nàng gặp phải, đối đãi người phàm ngang hàng, trước đây không có, sau này càng không có. Một người ôn nhu thể thiếp như vậy, nhưng cuối cùng lại tránh không khỏi việc bị nàng tổn thương.
Nơi này trời đất một màu, bồng bềnh lơ lửng. Ban đầu nàng còn cảm thấy đây là sự bình yên, nhưng bây giờ chỉ cảm nhận được cô quạnh sâu tận xương tủy.
Qua thật lâu, Cùng Kỳ ở trong ngực nàng mới buồn bực nói: “Mới vừa rồi, hắn tựa hồ bị tâm ma quấy phá.”
Nàng đưa tay lau hai cái ở khóe mắt, cả kinh nói: “Đây chính là tâm ma sao?”
“Không, ngài mới là tâm ma của hắn.” Cùng Kỳ sữa chửa nói, “Quyền Thập Phương người này luôn luôn chững chạc, nhưng người hoàn mỹ hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm, người chững chạc hơn nữa cũng sẽ có yếu điểm. Từ lúc ngài cự tuyệt hắn, tâm ma sẽ phát tác. Hơn nữa bình thời nhất định là bị hắn đè nén quá sâu quá lâu, cho nên khi phát tác mới giống như điên cuồng.”
Thì ra cách nhìn của Bạch Kình là chính xác , nàng đã ấn xuống tình cảm trong lòng Quyền Thập Phương, quả thật thành tâm ma của hắn. Chớ trách sao ban đầu Bạch Kình một lòng một dạ muốn giết nàng, nếu không như thế, thì con đường tu hành của đồ nhi này sẽ trải rộng nhấp nhô, chớ nói chi là muốn nghênh đón thiên kiếp.
Nàng cắn môi nói: “Ta phải làm như thế nào giúp hắn?”
“Cắt đứt ý nghĩ của hắn.”
Nàng run sợ nói: “Ngươi là muốn ta xát muối lên vết thương của hắn sao? Ngươi xác định không có hiệu quả ngược lại?”
“Ngài nói cũng có đạo lý!” Cùng Kỳ nghiêm nghị nói “May là hắn nhập ma không sâu. Nếu nữ chủ nhân cự tuyệt hắn chậm thêm một chút, chờ hắn đối với đoạn tình cảm này lún càng sâu, thì muốn đuổi tâm ma này càng khó khăn hơn. Mới vừa nếu hắn có thể tự động điều khiển nó, có lẽ quá thêm một khoản thời gian là có thể tự mình đuổi tâm ma đi.”
“. . . . . .” Cũng biết lời nói của bếp lò rách này không đáng tin! Nhưng hiện tại Trường Thiên còn không đáng tin hơn nó, đã quá thời hạn nửa năm lâu rồi, sao nguyên thần của hắn còn chưa trở lại?
Cuối cùng cũng do năm đó mình tự gây nghiệt, biết rõ Quyền Thập Phương có hảo cảm đối với nàng, còn làm như biết như không. Nàng thở dài một hơi, đè ép suy nghĩ trong đáy lòng, vươn người đứng dậy, đạp trên mặt hồ từ từ đi lên bờ, đi về phía vườn nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.