Quyển 3 - Chương 98: Tiếu Tử khác thường
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
14/08/2016
Nói xong ba điểm này, con mắt Đặng Hạo đã phát sáng lên. Biện pháp này của Ninh Tiểu Nhàn, lợi mình, lợi chủ sự, duy chỉ có bất lợi cho Khánh Phong. Nhưng mà Khánh Phong được tiền lời nhiều có liên quan gì đến hắn? Hắn không phải đồ đần, người ngu là không dẫn dắt được thương đội, chỉ là cách nghĩ của Ninh Tiểu Nhàn vô cùng mới lạ. Hắn suy nghĩ thông mấu chốt trong đó, lại càng phát giác kế này có thể thực hiện được.
“Ninh cô nương, biện pháp này quả nhiên uy chấn thiên hạ. Đặng mỗ thụ giáo.” Đặng Hạo nghiêm nghị nói, lúc này hắn đâu còn dám xem thường bất mãn tiểu cô nương hai mươi tuổi trước mắt này nữa? “Chỉ là ân huệ bậc này, Đặng hạo làm sao mà báo?”
Nàng hé miệng cười nói: “Không sao, ý kiến phụ nhân mà thôi, còn lại kính xin Đặng đại ca tự hành phát huy.” Thương đội Vân Hổ từ trên xuống dưới đều đối với nàng không tệ, hơn nữa nàng luôn luôn có một loại dự cảm, sau này sẽ còn có gặp lại thương đội này. Bán một cái nhân tình cho Đặng Hạo có lợi mà vô hại.
Sau khi rời khỏi quán trà, nàng đi một chuyến đến Hỗ thị, lại đến khu ký bán để đem Trúc Cơ Đan bán ra. Đan này tất nhiên là tối hôm qua Trường Thiên luyện chế, đã có Phúc Vũ đỉnh tương trợ, thần lực hắn hao phí càng ít, đan thành công còn nhiều hơn ba viên. Trong tay hắn có rất nhiều phương pháp luyện đan, lại không chuyện luyện chút ít dược hoàn khác. Lúc này thực lực của Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa được, tùy tiện lấy ra quá nhiều dược vật trân quý gởi bán, đó là trực tiếp khiêu khích lòng hiếu kỳ của Thanh Hư Môn rồi, đối với nàng không có lợi.
Bất kể thế nào, hiện tại trong tay nàng có tiền, tất nhiên là đi dạo trong Hỗ thị có đồ vật mua được cũng nhiều hơn. Cho nên nàng trực tiếp bước đi thong thả đến một cửa hàng trước vỉa hè, trên quán bán các lá bùa. Đấy là do hôm qua nàng đấu cùng Tam gia mới nhìn thấy, chỉ là lá bùa dùng tài liệu so với giấy vàng bình thường tốt hơn một chút.
Trường Thiên cùng nàng đã tính toán qua, trước mắt mặc dù nàng không có linh lực hay thần lực trong thân, nhưng lá bùa không có linh lực cũng có thể thúc dục, rất tốt dùng để luyện lực tay, bắt bọn nó quăng đúng một điểm là được, bởi vậy trước mắt đúng là nàng cần mua một lượng lớn. Trải qua một phen cò kè mặc cả, nàng mua hơn sáu mươi Liệt Hỏa phù, 30 lá Hàn Băng phù, hai loại lá bùa này hiệu quả nàng đã được chứng kiến, ngoài ra mua vào hơn mười tờ Tật Phong phù. Có thể làm thân hình nhanh như gió, vừa vặn phối hợp với bác mệnh chi thuật nàng đang sử dụng, mua ít nhất chính là Hậu Thổ phù, loại lá bùa này tác dụng hơi nhỏ hơn một chút… Được rồi, là nàng chưa nghĩ ra phải dùng nó như thế nào.
Vốn nàng muốn mua một, hai pháp khí hộ thân, hoặc là mua kiện bảo giáp mặc vào. Cái kiện Thanh Mông bảo giáp trên người Thạch Quý San kia làm cho nàng hâm mộ chết rồi. Nàng cũng muốn có một kiện ah. Đáng tiếc Trường Thiên lại nhàn nhạt nói ra ba chữ ngăn trở nàng: “Không cần thiết.”
Hắn đề nghị nàng mua một đôi giày tốt mới là chuyện đúng đắn. Cho nên hai người lại bỏ ra gần nửa canh giờ đến chỗ chế tác giầy đào được một đôi da lông chuột lửa. Chuột lửa cũng là một loại yêu thú, sợi lông dài gần một mét, nhỏ như tơ. Chế thành giầy vừa nhẹ vừa mỏng, cảm giác chân rất tốt, mà lại có thể khiến cho chủ nhân tăng tốc khoảng một phần trăm. Cái giầy này còn có một chỗ vô cùng tốt- lông chuột lửa còn gọi là “Vải lửa tạng”, nếu như bị bẩn thì dùng một mồi lửa đốt là có thể hết sạch sẽ. Ninh Tiểu Nhàn biểu thị, một đôi giày không cần giặt rửa là mộng tưởng của người lười ah.
Sau đó, nàng lại mua một ít tỷ như hạt giống ngọc hồng thảo, kim chi loại tiên thảo. Những hạt giống này không có đắt như nàng nghĩ, ngược lại chỉ cần hơn mười linh thạch là mua được. Lý do cũng rất đơn giản, so sánh dược liệu tiên gia trồng cả năm, thì hạt giống bình thường ngược lại không khó trồng. Thời gian trong rất nhiều động thiên phúc địa không giống ngoại giới, có chỗ “trong núi bảy ngày, trên đời đã ngàn năm” mà nói, cực lợi cho thiên tài địa bảo sinh trưởng. Nhưng mà cái bản lĩnh của một độngthiên phúc địa thúc thực vật gieo trồng cũng không thể so sánh với thần thổ tức nhưỡng nhé.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn thu mua những hạt giống tiên thảo này, trong đầu phát họa ra tương lai tốt đẹp, sẽ được màu xanh nhạt của linh thạch chiếu sáng đấy.
Hai canh giờ sau, nàng lại đi trở về khu gửi bán, Trúc Cơ đan quả nhiên đã bán đi rồi. Lúc này định giá cao hơn hôm qua một chút, mỗi viên 180 linh thạch, lại cũng không có dẫn phát tranh mua, đại khái đám tán tu đều đoán được mấy ngày nay Trúc Cơ Đan sẽ được cung cấp cuồn cuộn không dứt a.
Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, Hoàn Hồn Dẫn rõ ràng chỉ bán đi một quả, làm cho nàng lập tức nhập vào sổ hơn một ngàn linh thạch. Nếu như nàng biết ai mua, tất nhiên sẽ càng đặc biệt chú ý người rút khoản tiền lớn này, chính là Lưu Mãn tử! Mấy ngày trước ở dã ngoại hắn bị thụ yêu “Tích hủy” làm bị thương, loại công kích ác độc này có thể làm người bị thương “tích hủy tiêu cốt”, dùng năng lực tu sĩ cũng không thể làm cho miệng vết thương khép lại, ngược lại thời gian dần qua sẽ sinh mủ đau nhức, cuối cùng ăn mòn đến xương khớp.
Lưu Mãn Tử vốn cho là mình sẽ chết chắc rồi, nào biết được lúc nản lòng thoái chí đi dạo trong Hỗ thị, cũng ở khu gửi bán thấy được bảng giới thiệu bên cạnh Hoàn Hồn Dẫn. Nếu da thịt hắn hoàn hảo, hắn tuyệt sẽ không mua dược vật bàng thân mà không có xem hướng dẫn như vậy. Khỏi cần phải nói, viên đan thứ nhất chỉ giảm thọ mười lăm năm này cũng đủ hãi người rồi. Đáng tiếc hiện tại tánh mạng hắn nguy như cột trứng sắp đổ, giống như người chết đuối bắt được nhánh cây khô, chết cũng không chịu buông tay. Hết lần này tới lần khác linh thạch trên người hắn không đủ, vì vậy mới có một màn về sau này.
Sau khi bị Đạm Đài đuổi khỏi Hỗ thị, hắn không biết từ nơi nào có được linh thạch, rốt cuộc gom góp đủ tiền thuốc rồi, lúc này mới lần nữa quay lại Hỗ thị. Thủ vệ vốn muốn đem hắn đuổi đi, tiếc rằng không chịu nổi hắn đau khổ cầu khẩn, lại thề chính mình mua đan dược xong rồi rời đi, quyết không đến quấy rối các vị đại nhân, hãy để cho hắn đi vào mua dược hoàn… Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn hướng tất cả thủ vệ trong tay đút mấy viên linh thạch.
Nếu như Ninh Tiểu Nhàn biết rõ Lưu Mãn tử không tiếc trái với quy củ trong Hỗ Thị ra tay đi lừa gạt mình, chính vì mua một viên Hoàn Hồn Dẫn mà mình treo bán, chỉ sợ sẽ bật cười khổ .
Lưu Mãn tử tìm nơi vắng vẻ đem Hoàn Hồn Dẫn nuốt vào, đầy lòng kỳ vọng mà đợi mấy khắc chung, thương thế trên người quả nhiên từ từ chuyển biến tốt đẹp. Trường Thiên luyện chế bí dược, hiệu quả đương nhiên không thể chê. Hắn thở dài thậm thượt, biết được mạng nhỏ của mình đã được giữ, vốn là cuồng hỉ, sau rồi lại nghĩ xót cho thân mình, nhớ tới Thanh Hư Môn đem mình đuổi ra khỏi sơn môn, nhớ tới những ngày qua mình trải qua cuộc sống biệt khuất như chó hoang, nhớ tới đoạn Đạm Đài sư thức chém ba ngón tay của mình.
Hắn cắn hàm răng kêu kèn kẹt, trong mắt hiện lên vẻ độc ác: “Thanh Hư Môn, hừ hừ, sẽ có một ngày, ta muốn các ngươi hối hận đến chết!”
Lại nói Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy mỹ mãn mà trở lại tiểu viện thuê ở, đem hạt giống tiên thảo đều giao cho Trường Thiên. Trồng nào,trồng như thế nào, loại việc vặt này cứ giao cho đại quản gia Thần Ma ngục là tốt rồi, không cần nàng phải quan tâm, cảm giác trộm được phù sinh nửa ngày nhàn rỗi thật tốt. Nàng ôm lấy gối đầu đi tìm con gái Chu công đánh cờ.
Đáng tiếc có người nhìn không được nàng rảnh rỗi, vừa mới rơi vào mộng đẹp thì cửa sân lại bị gõ vang.
Quá không tầm thường rồi, biết rõ nàng đang ở chỗ này tổng cộng cũng không có mấy người ah, chẳng lẽ là….
Nàng dụi dụi mắt mở cửa xem xét, đứng bên ngoài đầu nhân thân tài trung đẳng, mặt không chút thay đổi- quả nhiên là Tiếu Tử a. Nàng nhất thời có chút im lặng, lúc trước người này nói chuyện rất tàn khốc, sau khi truyền dạy xong hai người không tiếp tục liên quan, sao bây giờ lại tới gõ cửa nhà nàng?
Chẳng qua người đến là khách, trên thực tế đối phương còn là ân sư truyền thụ võ nghệ, vô luận như thế nào cũng không thể ngăn cản ở ngoài cửa. Cho nên nàng mời đối phương vào cửa, lại ân cần mà ngâm một bình trà ngon, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, hai đầu gối khép chặt, hai tay đặt trên đùi, bày ra tư thế ngồi thục nữ nhất mà mình biết, một bộ toàn tâm toàn ý lắng nghe.
Tiếu Tử: “…”
Cùng Tiếu Tử nói chuyện với nhau, chắc chắn là không quá vui vẻ rồi. Tên này ít chủ động mở miệng, ngược lại nàng phải dốc sức liều mạng tìm chủ đề mà nói, kết quả chưa tới ba câu thì tẻ ngắt rồi. Chỉ có nhắc tới gần đây lúc hướng Nham thành đi tới, Tiếu Tử ngược lại nhớ lại, không biết là nguyên nhân gì, mấy ngày qua số lượng tu sĩ nội thành tăng nhiều.
“Còn có nguyên nhân gì…Thịnh hội thu trà bắt đầu chứ sao?” Nàng có chút không cho là đúng.
Tiếu Tử lắc đầu nói: “Không. Những năm qua lúc thu hoạch trà, cũng chưa từng thấy nhiều tu sĩ xuất hiện như vậy, hơn nữa đều là người trong tiên phái.”
Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, người đối diện này bởi vì tu sĩ đột nhiên tăng nhiều mà có chút bất an, nhưng tại sao vậy chứ? “Làm sao ngươi biết đều là người trong tiên phái mà không phải là tán tu?”
Kết quả Tiếu Tử không nói, một lát sau mới không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác, hỏi nàng: “Đàm tỷ đi nơi nào, tựa hồ không có ở nhà?”
“Dường như đi phủ nha làm thủ tục nhập sách khách trọ.” mặc dù Nham thành chính thức cho phép nhà riêng trong lúc thu hoạch trà nạp khách trọ, với điều kiện tiên quyết là phải tới phủ nha đi làm đăng ký, sau đó nộp thuế. Tuy nhiên thuế suất không cao, nhưng đây cũng là một trong những thu nhập tài chính của Nham thành, nếu có người giấu diếm không giao, sau khi quan gia tra ra không chỉ tịch thu phòng cho thuê, còn phải phạt tiền.
Quan gia làm thế nào nắm giữ dấu hiệu nhà riêng cho khách ở đây? Ninh Tiểu Nhàn thực bội phục thành chủ này ah, ngược lại là suy nghĩ ra chiêu nhi tổn hại – quan gia không biết, nhưng nhà hàng xóm của ngươi khẳng định biết rõ. Phàm là có thu khách trong ba ngày còn chưa đi quan nha báo cáo thì chuẩn bị đi, hàng xóm có thể đi tố cáo. Sau khi quan gia kiểm chứng là thật rồi, đoạt lại phòng cho thuê, ba phần trong thu nhập sẽ thưởng cho hàng xóm.
Hôm nay là ngày thứ ba nàng vào ở, Đàm Thanh Hà vô luận như thế nào cũng phải rút thời gian đi phủ nha chuẩn bị làm thủ tục báo cáo.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy Tiếu Tử hôm nay thật sự là quỷ dị, rõ ràng hai người đã không lời nào để nói rồi, hắn còn có thể mắt xem mũi, mũi nhìn tâm mà nhìn nước trà trên bàn vẫn không nhúc nhích. Lão nhân gia ông ta là tới trong sân nàng học lão tăng nhập định hở? Thế nhưng buổi chiều nàng còn phải vào Thần Ma ngục luyện tập nữa, không có thời gian cùng hắn một mực dông dài ah.
Đã qua một hồi lâu, Tiếu Tử mới lúng túng nói: “Đàm tỷ cũng nên trở về rồi, hôm nay ta từ trong thương đội mang đồ đạc về hộ cho nàng. Ngươi có thể đi cùng ta qua đó không?” Vừa dứt lời, thì thấy cô nương đối diện quăng đến ánh mắt cực kỳ khinh bỉ! Dù là trải qua nhiều năm gió thổi phơi nắng da mặt đã luyện được thực dày, vẫn nhịn không được đỏ lên.
Hoá ra đây mới là mục đích hắn làm dáng lúc này ah. Muốn nàng cùng hắn đi gõ cửa nhà Đàm Thanh Hà! Nàng biết rõ từ trước đến nay, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, Tiếu Tử một đại nam nhân không dám một mình đi gõ cửa nhà quả phụ xinh đẹp này, nhưng Ninh Tiểu Nhàn nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ được không? Sao hắn lại tiến vào tiểu viện của nàng mà không có gánh nặng tâm lý chứ?
Tiếu Tử bị mắt hạnh của nàng trừng một hồi thì chột dạ. Tùy tiện đến gõ của nhà tiểu cô nương người ta cũng không tốt, nhưng hắn vô thức mà cảm thấy Ninh Tiểu Nhàn sẽ không để ý. Huống hồ vài ngày sau nàng phải rời Nham thành rồi, sẽ không nghe được tin đồn của người khác.
“Ninh cô nương, biện pháp này quả nhiên uy chấn thiên hạ. Đặng mỗ thụ giáo.” Đặng Hạo nghiêm nghị nói, lúc này hắn đâu còn dám xem thường bất mãn tiểu cô nương hai mươi tuổi trước mắt này nữa? “Chỉ là ân huệ bậc này, Đặng hạo làm sao mà báo?”
Nàng hé miệng cười nói: “Không sao, ý kiến phụ nhân mà thôi, còn lại kính xin Đặng đại ca tự hành phát huy.” Thương đội Vân Hổ từ trên xuống dưới đều đối với nàng không tệ, hơn nữa nàng luôn luôn có một loại dự cảm, sau này sẽ còn có gặp lại thương đội này. Bán một cái nhân tình cho Đặng Hạo có lợi mà vô hại.
Sau khi rời khỏi quán trà, nàng đi một chuyến đến Hỗ thị, lại đến khu ký bán để đem Trúc Cơ Đan bán ra. Đan này tất nhiên là tối hôm qua Trường Thiên luyện chế, đã có Phúc Vũ đỉnh tương trợ, thần lực hắn hao phí càng ít, đan thành công còn nhiều hơn ba viên. Trong tay hắn có rất nhiều phương pháp luyện đan, lại không chuyện luyện chút ít dược hoàn khác. Lúc này thực lực của Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa được, tùy tiện lấy ra quá nhiều dược vật trân quý gởi bán, đó là trực tiếp khiêu khích lòng hiếu kỳ của Thanh Hư Môn rồi, đối với nàng không có lợi.
Bất kể thế nào, hiện tại trong tay nàng có tiền, tất nhiên là đi dạo trong Hỗ thị có đồ vật mua được cũng nhiều hơn. Cho nên nàng trực tiếp bước đi thong thả đến một cửa hàng trước vỉa hè, trên quán bán các lá bùa. Đấy là do hôm qua nàng đấu cùng Tam gia mới nhìn thấy, chỉ là lá bùa dùng tài liệu so với giấy vàng bình thường tốt hơn một chút.
Trường Thiên cùng nàng đã tính toán qua, trước mắt mặc dù nàng không có linh lực hay thần lực trong thân, nhưng lá bùa không có linh lực cũng có thể thúc dục, rất tốt dùng để luyện lực tay, bắt bọn nó quăng đúng một điểm là được, bởi vậy trước mắt đúng là nàng cần mua một lượng lớn. Trải qua một phen cò kè mặc cả, nàng mua hơn sáu mươi Liệt Hỏa phù, 30 lá Hàn Băng phù, hai loại lá bùa này hiệu quả nàng đã được chứng kiến, ngoài ra mua vào hơn mười tờ Tật Phong phù. Có thể làm thân hình nhanh như gió, vừa vặn phối hợp với bác mệnh chi thuật nàng đang sử dụng, mua ít nhất chính là Hậu Thổ phù, loại lá bùa này tác dụng hơi nhỏ hơn một chút… Được rồi, là nàng chưa nghĩ ra phải dùng nó như thế nào.
Vốn nàng muốn mua một, hai pháp khí hộ thân, hoặc là mua kiện bảo giáp mặc vào. Cái kiện Thanh Mông bảo giáp trên người Thạch Quý San kia làm cho nàng hâm mộ chết rồi. Nàng cũng muốn có một kiện ah. Đáng tiếc Trường Thiên lại nhàn nhạt nói ra ba chữ ngăn trở nàng: “Không cần thiết.”
Hắn đề nghị nàng mua một đôi giày tốt mới là chuyện đúng đắn. Cho nên hai người lại bỏ ra gần nửa canh giờ đến chỗ chế tác giầy đào được một đôi da lông chuột lửa. Chuột lửa cũng là một loại yêu thú, sợi lông dài gần một mét, nhỏ như tơ. Chế thành giầy vừa nhẹ vừa mỏng, cảm giác chân rất tốt, mà lại có thể khiến cho chủ nhân tăng tốc khoảng một phần trăm. Cái giầy này còn có một chỗ vô cùng tốt- lông chuột lửa còn gọi là “Vải lửa tạng”, nếu như bị bẩn thì dùng một mồi lửa đốt là có thể hết sạch sẽ. Ninh Tiểu Nhàn biểu thị, một đôi giày không cần giặt rửa là mộng tưởng của người lười ah.
Sau đó, nàng lại mua một ít tỷ như hạt giống ngọc hồng thảo, kim chi loại tiên thảo. Những hạt giống này không có đắt như nàng nghĩ, ngược lại chỉ cần hơn mười linh thạch là mua được. Lý do cũng rất đơn giản, so sánh dược liệu tiên gia trồng cả năm, thì hạt giống bình thường ngược lại không khó trồng. Thời gian trong rất nhiều động thiên phúc địa không giống ngoại giới, có chỗ “trong núi bảy ngày, trên đời đã ngàn năm” mà nói, cực lợi cho thiên tài địa bảo sinh trưởng. Nhưng mà cái bản lĩnh của một độngthiên phúc địa thúc thực vật gieo trồng cũng không thể so sánh với thần thổ tức nhưỡng nhé.
Cho nên Ninh Tiểu Nhàn thu mua những hạt giống tiên thảo này, trong đầu phát họa ra tương lai tốt đẹp, sẽ được màu xanh nhạt của linh thạch chiếu sáng đấy.
Hai canh giờ sau, nàng lại đi trở về khu gửi bán, Trúc Cơ đan quả nhiên đã bán đi rồi. Lúc này định giá cao hơn hôm qua một chút, mỗi viên 180 linh thạch, lại cũng không có dẫn phát tranh mua, đại khái đám tán tu đều đoán được mấy ngày nay Trúc Cơ Đan sẽ được cung cấp cuồn cuộn không dứt a.
Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, Hoàn Hồn Dẫn rõ ràng chỉ bán đi một quả, làm cho nàng lập tức nhập vào sổ hơn một ngàn linh thạch. Nếu như nàng biết ai mua, tất nhiên sẽ càng đặc biệt chú ý người rút khoản tiền lớn này, chính là Lưu Mãn tử! Mấy ngày trước ở dã ngoại hắn bị thụ yêu “Tích hủy” làm bị thương, loại công kích ác độc này có thể làm người bị thương “tích hủy tiêu cốt”, dùng năng lực tu sĩ cũng không thể làm cho miệng vết thương khép lại, ngược lại thời gian dần qua sẽ sinh mủ đau nhức, cuối cùng ăn mòn đến xương khớp.
Lưu Mãn Tử vốn cho là mình sẽ chết chắc rồi, nào biết được lúc nản lòng thoái chí đi dạo trong Hỗ thị, cũng ở khu gửi bán thấy được bảng giới thiệu bên cạnh Hoàn Hồn Dẫn. Nếu da thịt hắn hoàn hảo, hắn tuyệt sẽ không mua dược vật bàng thân mà không có xem hướng dẫn như vậy. Khỏi cần phải nói, viên đan thứ nhất chỉ giảm thọ mười lăm năm này cũng đủ hãi người rồi. Đáng tiếc hiện tại tánh mạng hắn nguy như cột trứng sắp đổ, giống như người chết đuối bắt được nhánh cây khô, chết cũng không chịu buông tay. Hết lần này tới lần khác linh thạch trên người hắn không đủ, vì vậy mới có một màn về sau này.
Sau khi bị Đạm Đài đuổi khỏi Hỗ thị, hắn không biết từ nơi nào có được linh thạch, rốt cuộc gom góp đủ tiền thuốc rồi, lúc này mới lần nữa quay lại Hỗ thị. Thủ vệ vốn muốn đem hắn đuổi đi, tiếc rằng không chịu nổi hắn đau khổ cầu khẩn, lại thề chính mình mua đan dược xong rồi rời đi, quyết không đến quấy rối các vị đại nhân, hãy để cho hắn đi vào mua dược hoàn… Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn hướng tất cả thủ vệ trong tay đút mấy viên linh thạch.
Nếu như Ninh Tiểu Nhàn biết rõ Lưu Mãn tử không tiếc trái với quy củ trong Hỗ Thị ra tay đi lừa gạt mình, chính vì mua một viên Hoàn Hồn Dẫn mà mình treo bán, chỉ sợ sẽ bật cười khổ .
Lưu Mãn tử tìm nơi vắng vẻ đem Hoàn Hồn Dẫn nuốt vào, đầy lòng kỳ vọng mà đợi mấy khắc chung, thương thế trên người quả nhiên từ từ chuyển biến tốt đẹp. Trường Thiên luyện chế bí dược, hiệu quả đương nhiên không thể chê. Hắn thở dài thậm thượt, biết được mạng nhỏ của mình đã được giữ, vốn là cuồng hỉ, sau rồi lại nghĩ xót cho thân mình, nhớ tới Thanh Hư Môn đem mình đuổi ra khỏi sơn môn, nhớ tới những ngày qua mình trải qua cuộc sống biệt khuất như chó hoang, nhớ tới đoạn Đạm Đài sư thức chém ba ngón tay của mình.
Hắn cắn hàm răng kêu kèn kẹt, trong mắt hiện lên vẻ độc ác: “Thanh Hư Môn, hừ hừ, sẽ có một ngày, ta muốn các ngươi hối hận đến chết!”
Lại nói Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy mỹ mãn mà trở lại tiểu viện thuê ở, đem hạt giống tiên thảo đều giao cho Trường Thiên. Trồng nào,trồng như thế nào, loại việc vặt này cứ giao cho đại quản gia Thần Ma ngục là tốt rồi, không cần nàng phải quan tâm, cảm giác trộm được phù sinh nửa ngày nhàn rỗi thật tốt. Nàng ôm lấy gối đầu đi tìm con gái Chu công đánh cờ.
Đáng tiếc có người nhìn không được nàng rảnh rỗi, vừa mới rơi vào mộng đẹp thì cửa sân lại bị gõ vang.
Quá không tầm thường rồi, biết rõ nàng đang ở chỗ này tổng cộng cũng không có mấy người ah, chẳng lẽ là….
Nàng dụi dụi mắt mở cửa xem xét, đứng bên ngoài đầu nhân thân tài trung đẳng, mặt không chút thay đổi- quả nhiên là Tiếu Tử a. Nàng nhất thời có chút im lặng, lúc trước người này nói chuyện rất tàn khốc, sau khi truyền dạy xong hai người không tiếp tục liên quan, sao bây giờ lại tới gõ cửa nhà nàng?
Chẳng qua người đến là khách, trên thực tế đối phương còn là ân sư truyền thụ võ nghệ, vô luận như thế nào cũng không thể ngăn cản ở ngoài cửa. Cho nên nàng mời đối phương vào cửa, lại ân cần mà ngâm một bình trà ngon, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, hai đầu gối khép chặt, hai tay đặt trên đùi, bày ra tư thế ngồi thục nữ nhất mà mình biết, một bộ toàn tâm toàn ý lắng nghe.
Tiếu Tử: “…”
Cùng Tiếu Tử nói chuyện với nhau, chắc chắn là không quá vui vẻ rồi. Tên này ít chủ động mở miệng, ngược lại nàng phải dốc sức liều mạng tìm chủ đề mà nói, kết quả chưa tới ba câu thì tẻ ngắt rồi. Chỉ có nhắc tới gần đây lúc hướng Nham thành đi tới, Tiếu Tử ngược lại nhớ lại, không biết là nguyên nhân gì, mấy ngày qua số lượng tu sĩ nội thành tăng nhiều.
“Còn có nguyên nhân gì…Thịnh hội thu trà bắt đầu chứ sao?” Nàng có chút không cho là đúng.
Tiếu Tử lắc đầu nói: “Không. Những năm qua lúc thu hoạch trà, cũng chưa từng thấy nhiều tu sĩ xuất hiện như vậy, hơn nữa đều là người trong tiên phái.”
Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, người đối diện này bởi vì tu sĩ đột nhiên tăng nhiều mà có chút bất an, nhưng tại sao vậy chứ? “Làm sao ngươi biết đều là người trong tiên phái mà không phải là tán tu?”
Kết quả Tiếu Tử không nói, một lát sau mới không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác, hỏi nàng: “Đàm tỷ đi nơi nào, tựa hồ không có ở nhà?”
“Dường như đi phủ nha làm thủ tục nhập sách khách trọ.” mặc dù Nham thành chính thức cho phép nhà riêng trong lúc thu hoạch trà nạp khách trọ, với điều kiện tiên quyết là phải tới phủ nha đi làm đăng ký, sau đó nộp thuế. Tuy nhiên thuế suất không cao, nhưng đây cũng là một trong những thu nhập tài chính của Nham thành, nếu có người giấu diếm không giao, sau khi quan gia tra ra không chỉ tịch thu phòng cho thuê, còn phải phạt tiền.
Quan gia làm thế nào nắm giữ dấu hiệu nhà riêng cho khách ở đây? Ninh Tiểu Nhàn thực bội phục thành chủ này ah, ngược lại là suy nghĩ ra chiêu nhi tổn hại – quan gia không biết, nhưng nhà hàng xóm của ngươi khẳng định biết rõ. Phàm là có thu khách trong ba ngày còn chưa đi quan nha báo cáo thì chuẩn bị đi, hàng xóm có thể đi tố cáo. Sau khi quan gia kiểm chứng là thật rồi, đoạt lại phòng cho thuê, ba phần trong thu nhập sẽ thưởng cho hàng xóm.
Hôm nay là ngày thứ ba nàng vào ở, Đàm Thanh Hà vô luận như thế nào cũng phải rút thời gian đi phủ nha chuẩn bị làm thủ tục báo cáo.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy Tiếu Tử hôm nay thật sự là quỷ dị, rõ ràng hai người đã không lời nào để nói rồi, hắn còn có thể mắt xem mũi, mũi nhìn tâm mà nhìn nước trà trên bàn vẫn không nhúc nhích. Lão nhân gia ông ta là tới trong sân nàng học lão tăng nhập định hở? Thế nhưng buổi chiều nàng còn phải vào Thần Ma ngục luyện tập nữa, không có thời gian cùng hắn một mực dông dài ah.
Đã qua một hồi lâu, Tiếu Tử mới lúng túng nói: “Đàm tỷ cũng nên trở về rồi, hôm nay ta từ trong thương đội mang đồ đạc về hộ cho nàng. Ngươi có thể đi cùng ta qua đó không?” Vừa dứt lời, thì thấy cô nương đối diện quăng đến ánh mắt cực kỳ khinh bỉ! Dù là trải qua nhiều năm gió thổi phơi nắng da mặt đã luyện được thực dày, vẫn nhịn không được đỏ lên.
Hoá ra đây mới là mục đích hắn làm dáng lúc này ah. Muốn nàng cùng hắn đi gõ cửa nhà Đàm Thanh Hà! Nàng biết rõ từ trước đến nay, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, Tiếu Tử một đại nam nhân không dám một mình đi gõ cửa nhà quả phụ xinh đẹp này, nhưng Ninh Tiểu Nhàn nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ được không? Sao hắn lại tiến vào tiểu viện của nàng mà không có gánh nặng tâm lý chứ?
Tiếu Tử bị mắt hạnh của nàng trừng một hồi thì chột dạ. Tùy tiện đến gõ của nhà tiểu cô nương người ta cũng không tốt, nhưng hắn vô thức mà cảm thấy Ninh Tiểu Nhàn sẽ không để ý. Huống hồ vài ngày sau nàng phải rời Nham thành rồi, sẽ không nghe được tin đồn của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.