Quyển 7 - Chương 700: Tộc phụ thuộc
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
09/07/2018
Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Kim Ngân Thiết tam sắc diệp lệnh, chỉ ban cho
người có công, số tuổi ngươi thoạt nhìn không lớn, có thể có huân binh
này, cũng thật không dễ”
Hi Lăng nhìn kỹ nàng, phát hiện nàng nói lời này trên mặt tràn đầy vẻ thành khẩn, cho nên sắc mặt cũng hoà hoãn hơn “Ngài quá khen”
“Chẳng qua …” Ninh Tiểu Nhàn lời nói xoay chuyển “Tam sắc diệp lệnh, phải là do Trường Thiên tại cung điện trong rừngđích thân ban ra. Diệp lệnh này của ngươi, nói vậy cũng không ngoại lệ?”
Nàng thấy tiểu nữ yêu sắc mặt khẽ biến, tiếp tục nói “Ta xem Thiết diệp lệnh của ngươi lau đến bóng lưỡng, hiển nhiên bình thường cẩn thận giữ gìn. Chỉ trong trường hợp long trọng mới mang ra ngoài, bình thường trân quý tới không thấy ánh sáng, nói như vậy, ngươi không phải xem trọng công trận của mình, mà là coi trọng người ban phát thiết diệp lệnh kia cho ngươi, có phải không?”
Hi Lăng ngẩn đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm nói “Ta … ta”
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói “Ngươi thích Trường Thiên, có phải hay không?”
Sắc mặt Hi Lăng đỏ bừng, ánh mắt trừng vừa tròn vừa lớn, quả nhiên giống như mắt báo, giống như nhắm tới người trước mặt.
Nàng khẽ cắn răng, lớn tiếng nói “Đúng, ta ngưỡng mộ Thần quân đại nhân! Lần đầu tiên nhìn thấy người ta đã vô cùng yêu thích. Người là nam nhân tuấn mỹ, tao nhã như vậy, có nữ nhân nào không thương nhớ? Ngài tuy là người bên gối, nhưng cũng … nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện ta thích hắn!”
Phương thức biểu đạt yêu ghét của yêu quái, từ trước tới nay so với loài người thẳng thắn hơn nhiều lắm, Ninh Tiểu Nhàn cũng không có tức giận, trên dưới nhìn nàng một chút mới nói “Ngươi không phải là người của Ẩn Lưu?”
“Ta tất nhiên không phải” Hi Lăng hất cằm lên nói “Ta thuộc bộ lạc Già Lăng, mặc dù tham gia giúp đỡ Ẩn Lưu chinh chiến, nhưng là người tự do …”
“Là thân tự do, vậy sao lại giữ Thiết diệp lệnh Trường Thiên ban cho ngươi như trân bảo?” Lời Ninh Tiểu Nhàn vừa nói ra, Hi Lăng lập tức hơi chững lại, ngay sau đó nàng lại nói “Cái này khác, nơi này là trong quân, không có người nào tự do cả, ngay cả ta cũng vậy. Trước khi ngài nói điều gì, cần nghĩ rõ ràng”
Hi Lăng cắn môi dưới, mặc dù không phục, nhưng cũng có mấy phần hối hận. Lời này nếu để cho người khác nghe được, sẽ nghĩ bộ lạc Già Lăng không trung thực, chuyện này sẽ gây phiền toái cho phụ thân.
Ninh Tiểu Nhàn thấy bộ dáng của nàng, trong mắt có hai phần buồn cười cùng thương hại. Nàng chậm rãi nói “Ngu cô nương, ta mặc dù không thể ngăn cản cô thích hắn, nhưng có thể đảm bảo hắn vĩnh viễn sẽ không thích cô. Nếu cô nguyện ý, tất nhiên có thể tiếp tục ảo tưởng” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ánh mắt của nàng, lời nàng nói ra … khiến Hi Lăng thở gấp hai hơi, nhìn bóng lưng của nàng, trong mũi một trận chua xót, dùng lực nháy mắt mới có thể đem nước mắt nháy trở về.
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Hắc Lang từ trong trướng thong thả đi ra ngoài.
Hi Lăng ngẩngđầu càm ràm “Ta tưởng rằng người yêu của Thần Quân đại nhân hẳn là quốc sắc thiên hương, mỹ nhân ngàn người mới tìm được, mới có thể xứng đôi với hắn, hôm nay nhìn thấy, cũng chỉ là người bình thường”
Hắc Lang buồn cười nhìn nàng một cái “Nói như vậy, ngươi cảm giác mình xứng đôi với Thần Quân đại nhân sao?”
Hi Lăng lập tức đỏ mặt, quanh co nói “Ta, ta, ta nào có loại phúc khí này, với thân phận này?”
Hắc Lang che giấu nụ cười nói “Như vậy, sao ngươi biết nàng không có cái loại phúc khí này, không có loại thân phận này?”
“Vì sao cứ nhất định phải là nàng?” Hi Lăng không phục nói “Nữ yêu khuynh thành nhiều vô kể, Ninh Tiểu Nhàn tại sao lại có thể khuynh tâm Thần Quân đại nhân?”
Hắc Lang chậm rãi nói “Ngươi nếu có thể dùng thân người phàm vượt qua mấy trăm vạn dặm, lại nguyện ý vì Thần Quân đại nhân mà không tiếc đi tính mạng, Người đối với ngươi cũng sẽ có mấy phần tình cảm” Lời nói của hắn âm chìm, mơ hồ lộ ra ý nặng nề.
Hi Lăng nhất thời không lên tiếng.
Nàng tất nhiên là không phục. Ông trời chưa từng cho nàng cơ hội, nếu không giờ phút này người có thể sóng vai đứng cạnh Thần Quân không phải người nọ, có lẽ chính là nàng rồi, không phải sao?
Hắc Lang cũng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hoà nhã nói “Việc của thiên đạo, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Ngươi nên sớm bỏ xuống đi”
Hi Lăng trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói “Ngươi nói với ta những thứ này làm cái gì?”
Hắc Lang cười nói “Chẳng qua không muốn ngươi tốn công vô ích mà thôi”. Bên trong nụ cười của hắn, có mấy phần khổ sở, nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
#####
Ninh Tiểu Nhàn lần nữa đi vào trong trướng của Xích Tất Hổ, vị tướng quân này vẫn đang trên bàn lật xem bản đồ, thấy nàng xuất hiện vội vàng đứng lên, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, gật đầu hành lễ.
Vô luận như thế nào, hắn đối đãi với Ninh Tiểu Nhàn đều hữu lễ chu đáo. Hơn nữa nàng chú ý tới trong góc trướng còn có hai, ba tên yêu binh đang đứng, nghĩ chắc là tâm phúc của Xích Tất Hổ. Đầu hổ yêu này mặc dù thoạt nhìn thì tục tằng, song tâm tư cũng rất tỉ mỉ, là do sợ hai người ở trong trướng một mình sẽ truyền đi những lời đồn đại khó nghe, một ngày kia tới tai Thần Quân, Hổ tướng quân là hắn sẽ chấm hết, vì vậy mới tìm người tới đây.
Ninh Tiểu Nhàn không tránh không né thu lễ này, chậm rãi đi về phía trước nói “Cần ta giúp chuyện gì?”
Xích Tất Hổ thả đồ trong tay ra, cười khổ nói “Đại nhân có biết, lần này trước khi xuất quân ra ngoài, bắc tuyến của Ẩn Lưu đang hết sức căng thẳng, binh lực thiếu thốn, trước khi ta mang Hắc Phong quân ra ngoài đã ở trước mặt Thần Quân đại nhân lập quân lệnh trạng, nói rõ tới ngày hai mươi tháng một năm sau đó sẽ thu về Thanh Châu, nếu không sẽ mang đầu về tạ tội. Hôm nay chiến cuộc có biến, ta muốn thâu tóm toàn bộ Tẩy Kiếm Các, quân lệnh trạng này có chút phiền phức. Nếu ta đúng hạn đánh hạ được Tẩy Kiếm Các, như vậy Thanh Châu tất nhiên sẽ thu được, nhưng nếu không được …”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Quân lệnh trạng là tử lệnh, nếu tướng quân không thể đạt được kết quả như đã lập, ta cũng không thể giúp gì”. Không có quy tắt, làm sao trị quân? Loại chuyện quân lệnh trạng đại sự này, nàng cũng không làm chủ được.
Xích Tất Hổ ngưng trọng nói “Nếu Hạc môn chủ có thể phái ra thêm ba nhánh quân trợ giúp, ta tất nhiên có thể nắm chắc trong thời gian quy định hạ được Tẩy Kiếm Các. Nhưng nếu ta chỉ có Hắc Phong Quân, không phải sợ đánh không thắng, chỉ sợ trong thời hạn chưa chắc đánh xong thôi, hôm nay đã là mùng bảy, khoảng cách tới kỳ hạn cuối cùng chỉ còn mười ba ngày. Tổng bộ của Tẩy Kiếm Các ở Địch Vân Châu, cách nơi này chín vạn bốn nghìn dặm, chỉ riêng hành quân Hắc Phong quân cũng cần tới mười ngày. Bản thân ta nguyện ý đánh cuộc, chẳng qua nếu chuyện không thành sẽ liên luỵ tới rất nhiều thuộc hạ”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi nói “Trong quân này, không chỉ có yêu binh Ẩn Lưu đúng không?”
Xích Tất Hổ áy náy nói “Đúng vậy, trong dạ tiệc Hi Lăng thất lễ với ngài, theo quân pháp phạt ba mươi trượng. Chẳng qua hiện tại thế cục vi diệu, ta cần có sự ủng hộ của tộc nhân nàng. Đợi qua chuyện này, ba mươi trượng Xích Tất Hổ nguyện tự gánh chịu.”
Đầu hổ này cũng rất biết làm người. Nàng khẽ cười nói “Chỉ là tiểu cô nương thẳng thắn, sao ta lại so đo với nàng? Vậy trong quân còn có chiến sĩ của bộ tộc khác tham chiến không?”
“Có, đây là do Thần Quân đại nhân chỉ thị” Xích Tất Hổ nhắc tới Trường Thiên, sống lưng thẳng tắp. “Ẩn Lưu đối ngoại chinh chiến khuếch trương, thanh danh lan xa. Có các yêu tông nhỏ thấy không thể chống lại nên chủ động hàng phục, cam nguyện phụ thuộc vào Ẩn Lưu. Bọn họ vẫn ở trong địa bàn của mình thu lợi như trước, duy chỉ có một việc điều động quân theo chỉ thị của Ẩn Lưu. Bên trong lãnh địa của bọn họ, hơn phân nửa làđất cằn cỗi, Thần Quân đại nhân cho là thay vì giết hết toàn bộ không bằng tiếp nhận bọn họ, cũng tránh phải phái người tới cai trị, lại phải hao phí nhân lực, vật lực, cái được không bù đắp được cái mất”
“Trong hai năm qua, có rất nhiều tiểu bộ tộc chủ động tới xin đầu nhập, cũng giống như Hi Lăng xuất thân từ báo tộc Già Lăng, đây là một bộ lạc yêu tộc có chiến lực mạnh mẽ, đối với Hắc Phong quân có cống hiến rất lớn. Nhưng vô luận là yêu tông hay bộ tộc, Ẩn Lưu mặc dù sẽ che chở cho bọn họ, nhưng bình thời họ cũng cần vì Ẩn Lưu mà tiến cống, thời chiến cần phái ra binh lính theo xuất chinh”
Trong lòng nàng chợt hiểu. Chẳng trách Hi Lăng dám đối với nàng lộ ra ánh mắt như vậy, tình cảm không phải tất cả đều thể hiện một cách ngây ngốc, bản thân báo yêu này cũng không phải một phần của Ẩn Lưu, đối với Ninh Tiểu Nhàn thiết đi kính ngưỡng với thượng cấp, hơn nữa báo tộc Già Lăng trong Hắc Phong quân cũng có thế lực nhất định, xưa nay nhất định đã ngang ngược thành quen, thu liễm không nổi.
Nàng trầm ngâm nói “Những bộ tộc này trong Hắc Phong quân lại không phục sự quản giáo?” Đối với Xích Tất Hổ, nàng nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng.
Xích Tất Hổ biết dụng ý câu hỏi của nàng, sắc mặt chìm xuống “Cũng không đến nỗi, chẳng qua cũng là bộ tộc nhiều năm tự trị, lần này ngay cả ta cũng không nắm chắc, trong lòng họ cũng bất an”
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn loé lên, nhìn binh vệ chung quanh một chút, Xích Tất Hổ hiểu ý nói “Bọn họ đều là thân tín của ta, không ngại”
Lúc này nàng mới thấp giọng nói “Nếu lần này chúng ta có viện quân thì sao?”
“Có chuyện tốt như vậy? Bao nhiêu người, từ nơi nào tới?” Xích Tất Hổ vui mừng, sau đó ngạc nhiên nói “Theo như ta biết, bên trong tông chúng ta không có quân ở phụ cận. Dù cho là bên trong thành Tùng Giang cũng chỉ có chút quân ngoại vụ, một ít thủ vệ này ném tới trong quân, thật không gợi lên được nửađiểm bọt sóng”
“Không phải quân đội bên trong tông, là Hắc Giáp quân của Phủ Phụng Thiên” Nàng vuốt vuốt thái dương, hơi có chút nhức đầu. Đối với Mịch La, chỉ sợ cho dù biết hắn âm mưu đem Trường Thiên cùng Âm Cửu U ném vào lò luyện huyết nhục, lại gián tiếp làm nàng rơi vào trong tay Hoàng Phủ Minh, cực khổ lại bị đoạt mất bảo vật, ngay cả an nguy của bản thân cũng thành vấn đề, nhưng nội tâm nàng đối với yêu nghiệt này tuy là giận nhưng nhiều hơn cả là bất đắc dĩ.
Xích Tất Hổ hiếm khi ngây người, lại nói “Phủ Phụng Thiên không phải trước nay đều trung lập, không tham dự vào tranh đấu, sao đột nhiên lại xuất binh tương trợ? Liệu có dối trá gì trong đó không?”
“Hắn đã hẹn ta, tám ngày sau hội họp ngoài trấn Cẩm Khê ngoài Địch Vân châu” Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi nói “Hắn đã nói rõ, chiến lợi phẩm lần này đều là của chúng ta, hơn nữa hao tổn binh lính các thứ hắn tự gánh chịu. Hắn một khi xuất binh, nếu trở mặt sẽ đắc tội đồng thời cả Ẩn Lưu cùng Tẩy Kiếm Các và các thế lực sau lưng Tẩy Kiếm Các. Mịch La làm việc, cho tới giờ sẽ không thất hứa, cũng sẽ không làm chuyện vô dụng”.
Nàng trầm ngâm nói “Ta thức tỉnh lại không lâu, đối với tình hình bên ngoài cũng chưa hiểu hết, khó mà phán đoán được dụng ý của hắn”
Xích Tất Hổ suy nghĩ một chút “Nếu nói chuyện liên quan tới Phủ Phụng Thiên hai năm gần đây thì chiến cuộc tại bắc bộ Nam Chiêm bộ châu ngày càng căng thẳng. Theo tình báo gửi về, chúng ta có thể nhận ra Quảng Thành Cung vẫn đang tiêu cực ứng chiến, binh lực cùng trang bị cho tiền tuyến đều bị giảm, ba năm trước còn có hơn sáu vạn tu sĩ, đến năm trước còn dư lại không tới bốn vạn, hơn nữa trong đó còn có hai phần là hậu cần, cho nên áp lực của Phủ Phụng Thiên càng gia tăng”
Hi Lăng nhìn kỹ nàng, phát hiện nàng nói lời này trên mặt tràn đầy vẻ thành khẩn, cho nên sắc mặt cũng hoà hoãn hơn “Ngài quá khen”
“Chẳng qua …” Ninh Tiểu Nhàn lời nói xoay chuyển “Tam sắc diệp lệnh, phải là do Trường Thiên tại cung điện trong rừngđích thân ban ra. Diệp lệnh này của ngươi, nói vậy cũng không ngoại lệ?”
Nàng thấy tiểu nữ yêu sắc mặt khẽ biến, tiếp tục nói “Ta xem Thiết diệp lệnh của ngươi lau đến bóng lưỡng, hiển nhiên bình thường cẩn thận giữ gìn. Chỉ trong trường hợp long trọng mới mang ra ngoài, bình thường trân quý tới không thấy ánh sáng, nói như vậy, ngươi không phải xem trọng công trận của mình, mà là coi trọng người ban phát thiết diệp lệnh kia cho ngươi, có phải không?”
Hi Lăng ngẩn đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm nói “Ta … ta”
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói “Ngươi thích Trường Thiên, có phải hay không?”
Sắc mặt Hi Lăng đỏ bừng, ánh mắt trừng vừa tròn vừa lớn, quả nhiên giống như mắt báo, giống như nhắm tới người trước mặt.
Nàng khẽ cắn răng, lớn tiếng nói “Đúng, ta ngưỡng mộ Thần quân đại nhân! Lần đầu tiên nhìn thấy người ta đã vô cùng yêu thích. Người là nam nhân tuấn mỹ, tao nhã như vậy, có nữ nhân nào không thương nhớ? Ngài tuy là người bên gối, nhưng cũng … nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện ta thích hắn!”
Phương thức biểu đạt yêu ghét của yêu quái, từ trước tới nay so với loài người thẳng thắn hơn nhiều lắm, Ninh Tiểu Nhàn cũng không có tức giận, trên dưới nhìn nàng một chút mới nói “Ngươi không phải là người của Ẩn Lưu?”
“Ta tất nhiên không phải” Hi Lăng hất cằm lên nói “Ta thuộc bộ lạc Già Lăng, mặc dù tham gia giúp đỡ Ẩn Lưu chinh chiến, nhưng là người tự do …”
“Là thân tự do, vậy sao lại giữ Thiết diệp lệnh Trường Thiên ban cho ngươi như trân bảo?” Lời Ninh Tiểu Nhàn vừa nói ra, Hi Lăng lập tức hơi chững lại, ngay sau đó nàng lại nói “Cái này khác, nơi này là trong quân, không có người nào tự do cả, ngay cả ta cũng vậy. Trước khi ngài nói điều gì, cần nghĩ rõ ràng”
Hi Lăng cắn môi dưới, mặc dù không phục, nhưng cũng có mấy phần hối hận. Lời này nếu để cho người khác nghe được, sẽ nghĩ bộ lạc Già Lăng không trung thực, chuyện này sẽ gây phiền toái cho phụ thân.
Ninh Tiểu Nhàn thấy bộ dáng của nàng, trong mắt có hai phần buồn cười cùng thương hại. Nàng chậm rãi nói “Ngu cô nương, ta mặc dù không thể ngăn cản cô thích hắn, nhưng có thể đảm bảo hắn vĩnh viễn sẽ không thích cô. Nếu cô nguyện ý, tất nhiên có thể tiếp tục ảo tưởng” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ánh mắt của nàng, lời nàng nói ra … khiến Hi Lăng thở gấp hai hơi, nhìn bóng lưng của nàng, trong mũi một trận chua xót, dùng lực nháy mắt mới có thể đem nước mắt nháy trở về.
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy Hắc Lang từ trong trướng thong thả đi ra ngoài.
Hi Lăng ngẩngđầu càm ràm “Ta tưởng rằng người yêu của Thần Quân đại nhân hẳn là quốc sắc thiên hương, mỹ nhân ngàn người mới tìm được, mới có thể xứng đôi với hắn, hôm nay nhìn thấy, cũng chỉ là người bình thường”
Hắc Lang buồn cười nhìn nàng một cái “Nói như vậy, ngươi cảm giác mình xứng đôi với Thần Quân đại nhân sao?”
Hi Lăng lập tức đỏ mặt, quanh co nói “Ta, ta, ta nào có loại phúc khí này, với thân phận này?”
Hắc Lang che giấu nụ cười nói “Như vậy, sao ngươi biết nàng không có cái loại phúc khí này, không có loại thân phận này?”
“Vì sao cứ nhất định phải là nàng?” Hi Lăng không phục nói “Nữ yêu khuynh thành nhiều vô kể, Ninh Tiểu Nhàn tại sao lại có thể khuynh tâm Thần Quân đại nhân?”
Hắc Lang chậm rãi nói “Ngươi nếu có thể dùng thân người phàm vượt qua mấy trăm vạn dặm, lại nguyện ý vì Thần Quân đại nhân mà không tiếc đi tính mạng, Người đối với ngươi cũng sẽ có mấy phần tình cảm” Lời nói của hắn âm chìm, mơ hồ lộ ra ý nặng nề.
Hi Lăng nhất thời không lên tiếng.
Nàng tất nhiên là không phục. Ông trời chưa từng cho nàng cơ hội, nếu không giờ phút này người có thể sóng vai đứng cạnh Thần Quân không phải người nọ, có lẽ chính là nàng rồi, không phải sao?
Hắc Lang cũng nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hoà nhã nói “Việc của thiên đạo, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Ngươi nên sớm bỏ xuống đi”
Hi Lăng trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói “Ngươi nói với ta những thứ này làm cái gì?”
Hắc Lang cười nói “Chẳng qua không muốn ngươi tốn công vô ích mà thôi”. Bên trong nụ cười của hắn, có mấy phần khổ sở, nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
#####
Ninh Tiểu Nhàn lần nữa đi vào trong trướng của Xích Tất Hổ, vị tướng quân này vẫn đang trên bàn lật xem bản đồ, thấy nàng xuất hiện vội vàng đứng lên, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, gật đầu hành lễ.
Vô luận như thế nào, hắn đối đãi với Ninh Tiểu Nhàn đều hữu lễ chu đáo. Hơn nữa nàng chú ý tới trong góc trướng còn có hai, ba tên yêu binh đang đứng, nghĩ chắc là tâm phúc của Xích Tất Hổ. Đầu hổ yêu này mặc dù thoạt nhìn thì tục tằng, song tâm tư cũng rất tỉ mỉ, là do sợ hai người ở trong trướng một mình sẽ truyền đi những lời đồn đại khó nghe, một ngày kia tới tai Thần Quân, Hổ tướng quân là hắn sẽ chấm hết, vì vậy mới tìm người tới đây.
Ninh Tiểu Nhàn không tránh không né thu lễ này, chậm rãi đi về phía trước nói “Cần ta giúp chuyện gì?”
Xích Tất Hổ thả đồ trong tay ra, cười khổ nói “Đại nhân có biết, lần này trước khi xuất quân ra ngoài, bắc tuyến của Ẩn Lưu đang hết sức căng thẳng, binh lực thiếu thốn, trước khi ta mang Hắc Phong quân ra ngoài đã ở trước mặt Thần Quân đại nhân lập quân lệnh trạng, nói rõ tới ngày hai mươi tháng một năm sau đó sẽ thu về Thanh Châu, nếu không sẽ mang đầu về tạ tội. Hôm nay chiến cuộc có biến, ta muốn thâu tóm toàn bộ Tẩy Kiếm Các, quân lệnh trạng này có chút phiền phức. Nếu ta đúng hạn đánh hạ được Tẩy Kiếm Các, như vậy Thanh Châu tất nhiên sẽ thu được, nhưng nếu không được …”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Quân lệnh trạng là tử lệnh, nếu tướng quân không thể đạt được kết quả như đã lập, ta cũng không thể giúp gì”. Không có quy tắt, làm sao trị quân? Loại chuyện quân lệnh trạng đại sự này, nàng cũng không làm chủ được.
Xích Tất Hổ ngưng trọng nói “Nếu Hạc môn chủ có thể phái ra thêm ba nhánh quân trợ giúp, ta tất nhiên có thể nắm chắc trong thời gian quy định hạ được Tẩy Kiếm Các. Nhưng nếu ta chỉ có Hắc Phong Quân, không phải sợ đánh không thắng, chỉ sợ trong thời hạn chưa chắc đánh xong thôi, hôm nay đã là mùng bảy, khoảng cách tới kỳ hạn cuối cùng chỉ còn mười ba ngày. Tổng bộ của Tẩy Kiếm Các ở Địch Vân Châu, cách nơi này chín vạn bốn nghìn dặm, chỉ riêng hành quân Hắc Phong quân cũng cần tới mười ngày. Bản thân ta nguyện ý đánh cuộc, chẳng qua nếu chuyện không thành sẽ liên luỵ tới rất nhiều thuộc hạ”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi nói “Trong quân này, không chỉ có yêu binh Ẩn Lưu đúng không?”
Xích Tất Hổ áy náy nói “Đúng vậy, trong dạ tiệc Hi Lăng thất lễ với ngài, theo quân pháp phạt ba mươi trượng. Chẳng qua hiện tại thế cục vi diệu, ta cần có sự ủng hộ của tộc nhân nàng. Đợi qua chuyện này, ba mươi trượng Xích Tất Hổ nguyện tự gánh chịu.”
Đầu hổ này cũng rất biết làm người. Nàng khẽ cười nói “Chỉ là tiểu cô nương thẳng thắn, sao ta lại so đo với nàng? Vậy trong quân còn có chiến sĩ của bộ tộc khác tham chiến không?”
“Có, đây là do Thần Quân đại nhân chỉ thị” Xích Tất Hổ nhắc tới Trường Thiên, sống lưng thẳng tắp. “Ẩn Lưu đối ngoại chinh chiến khuếch trương, thanh danh lan xa. Có các yêu tông nhỏ thấy không thể chống lại nên chủ động hàng phục, cam nguyện phụ thuộc vào Ẩn Lưu. Bọn họ vẫn ở trong địa bàn của mình thu lợi như trước, duy chỉ có một việc điều động quân theo chỉ thị của Ẩn Lưu. Bên trong lãnh địa của bọn họ, hơn phân nửa làđất cằn cỗi, Thần Quân đại nhân cho là thay vì giết hết toàn bộ không bằng tiếp nhận bọn họ, cũng tránh phải phái người tới cai trị, lại phải hao phí nhân lực, vật lực, cái được không bù đắp được cái mất”
“Trong hai năm qua, có rất nhiều tiểu bộ tộc chủ động tới xin đầu nhập, cũng giống như Hi Lăng xuất thân từ báo tộc Già Lăng, đây là một bộ lạc yêu tộc có chiến lực mạnh mẽ, đối với Hắc Phong quân có cống hiến rất lớn. Nhưng vô luận là yêu tông hay bộ tộc, Ẩn Lưu mặc dù sẽ che chở cho bọn họ, nhưng bình thời họ cũng cần vì Ẩn Lưu mà tiến cống, thời chiến cần phái ra binh lính theo xuất chinh”
Trong lòng nàng chợt hiểu. Chẳng trách Hi Lăng dám đối với nàng lộ ra ánh mắt như vậy, tình cảm không phải tất cả đều thể hiện một cách ngây ngốc, bản thân báo yêu này cũng không phải một phần của Ẩn Lưu, đối với Ninh Tiểu Nhàn thiết đi kính ngưỡng với thượng cấp, hơn nữa báo tộc Già Lăng trong Hắc Phong quân cũng có thế lực nhất định, xưa nay nhất định đã ngang ngược thành quen, thu liễm không nổi.
Nàng trầm ngâm nói “Những bộ tộc này trong Hắc Phong quân lại không phục sự quản giáo?” Đối với Xích Tất Hổ, nàng nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng.
Xích Tất Hổ biết dụng ý câu hỏi của nàng, sắc mặt chìm xuống “Cũng không đến nỗi, chẳng qua cũng là bộ tộc nhiều năm tự trị, lần này ngay cả ta cũng không nắm chắc, trong lòng họ cũng bất an”
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn loé lên, nhìn binh vệ chung quanh một chút, Xích Tất Hổ hiểu ý nói “Bọn họ đều là thân tín của ta, không ngại”
Lúc này nàng mới thấp giọng nói “Nếu lần này chúng ta có viện quân thì sao?”
“Có chuyện tốt như vậy? Bao nhiêu người, từ nơi nào tới?” Xích Tất Hổ vui mừng, sau đó ngạc nhiên nói “Theo như ta biết, bên trong tông chúng ta không có quân ở phụ cận. Dù cho là bên trong thành Tùng Giang cũng chỉ có chút quân ngoại vụ, một ít thủ vệ này ném tới trong quân, thật không gợi lên được nửađiểm bọt sóng”
“Không phải quân đội bên trong tông, là Hắc Giáp quân của Phủ Phụng Thiên” Nàng vuốt vuốt thái dương, hơi có chút nhức đầu. Đối với Mịch La, chỉ sợ cho dù biết hắn âm mưu đem Trường Thiên cùng Âm Cửu U ném vào lò luyện huyết nhục, lại gián tiếp làm nàng rơi vào trong tay Hoàng Phủ Minh, cực khổ lại bị đoạt mất bảo vật, ngay cả an nguy của bản thân cũng thành vấn đề, nhưng nội tâm nàng đối với yêu nghiệt này tuy là giận nhưng nhiều hơn cả là bất đắc dĩ.
Xích Tất Hổ hiếm khi ngây người, lại nói “Phủ Phụng Thiên không phải trước nay đều trung lập, không tham dự vào tranh đấu, sao đột nhiên lại xuất binh tương trợ? Liệu có dối trá gì trong đó không?”
“Hắn đã hẹn ta, tám ngày sau hội họp ngoài trấn Cẩm Khê ngoài Địch Vân châu” Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi nói “Hắn đã nói rõ, chiến lợi phẩm lần này đều là của chúng ta, hơn nữa hao tổn binh lính các thứ hắn tự gánh chịu. Hắn một khi xuất binh, nếu trở mặt sẽ đắc tội đồng thời cả Ẩn Lưu cùng Tẩy Kiếm Các và các thế lực sau lưng Tẩy Kiếm Các. Mịch La làm việc, cho tới giờ sẽ không thất hứa, cũng sẽ không làm chuyện vô dụng”.
Nàng trầm ngâm nói “Ta thức tỉnh lại không lâu, đối với tình hình bên ngoài cũng chưa hiểu hết, khó mà phán đoán được dụng ý của hắn”
Xích Tất Hổ suy nghĩ một chút “Nếu nói chuyện liên quan tới Phủ Phụng Thiên hai năm gần đây thì chiến cuộc tại bắc bộ Nam Chiêm bộ châu ngày càng căng thẳng. Theo tình báo gửi về, chúng ta có thể nhận ra Quảng Thành Cung vẫn đang tiêu cực ứng chiến, binh lực cùng trang bị cho tiền tuyến đều bị giảm, ba năm trước còn có hơn sáu vạn tu sĩ, đến năm trước còn dư lại không tới bốn vạn, hơn nữa trong đó còn có hai phần là hậu cần, cho nên áp lực của Phủ Phụng Thiên càng gia tăng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.