Chương 258: chính tà ở trong tim
Ngũ Đẩu Mễ
08/09/2020
Lão Doãn khẽ cười nhạt, sau đó nói:
- Anh còn nhớ anh còn để ở chỗ tôi một viên trân châu huyết sát không? Nếu độ khí âm sát trên viên trâu châu vào trong Tiên Thiên Linh Bảo Châu, chế luyện thành pháp khí mà anh muốn, còn cả cuốn sách cổ kia, những phù văn trên đó, cũng là bảo bối không tồi, nếu có thể dung nhập phù văn vào trong vũ khí, sẽ là vũ khí tuyệt vời!
Sau khi nói xong, lão Doãn nhìn tôi, sau đó giơ tay, lấy trân châu huyết sát ra, rõ ràng là đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhìn trân châu huyết sát, còn cả Tiên Thiên Linh Bảo Châu, lòng tôi bỗng rối mù, dùng trân châu huyết sát chế luyện vũ khí? Vậy đây chẳng là phải vũ khí chế luyện bằng tà môn ngoại đạo sao?
Tôi nhìn Lão Doãn, nói suy nghĩ của mình ra.
Khóe miệng lão Doãn xuất hiện nụ cười không vui, nhàn nhạt nói.
- Nhóc con, anh cảm thấy, thế nào được gọi là chính? Thế nào được gọi là tà?
Tôi ngây người, không nghĩ rằng lão Doãn sẽ đột nhiên hỏi mình câu này, kế đó, tôi phát hiện trong đầu mình cũng chẳng có khái niệm cụ thể rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi bèn lên tiếng:
- Chính, không phải là dùng đạo thuật để cứu người, chém giết những đạo tu tà ma không chân chính sao ạ? Còn tà, chính là những kẻ chỉ biết hại người, để đạt được mục đích của bản thân, chính là tà tu!
Nhưng tôi vừa nói xong, lão Doãn đã lắc đầu, nhìn tôi cười nói:
- Nhóc con, những gì anh nhìn thấy chỉ là bề ngoài, thực chất, mọi thứ không phải như vậy!
- Anh biết những người đi theo con đường chính đạo, thực sự chưa từng làm qua chuyện có lỗi với lương tâm mình sao? Còn những tà đạo, lẽ nào không hề có lòng lương thiện? chẳng ai dám khẳng định!
- Chỉ có trong lòng tồn tại ác niệm, đạo thuật chính đạo vẫn có thể hại người, chỉ cần trong lòng có thiện lương, có dù là tà thuật, vẫn có thể giúp người.
Tiếng nói của lão Doãn không người vang vọng trong cửa tiệm, sau khi nghe lão Doãn nói, lòng tôi bỗng trùng xuống.
Bởi vì tôi đang hồi tưởng lại những gì lão Doãn nói, những câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, tôi cảm thấy lão Doãn nói rất có lý, tôi nhìn lão Doãn, lòng đã hiểu ra ý tứ của lão.
- Lão Doãn, ý của lão là, thuật pháp không phân chính tà, mà là lòng người, mới có chính có tà?
Tôi nhìn lão Doãn, nghe vậy, lão vừa ý gật đầu.
- Nhóc con, lòng giác ngộ cũng không kém, có điều lời này chỉ để nói đại bộ phận, đúng thật là có vài tà thuật, còn có thể không chế tâm trí của con người.
- Mà nói nhiều với anh như vậy, là bởi vì tôi biết, nếu Tiên Thiên Linh Bảo Châu của anh được chế luyện theo phương thức chính quy, vậy muốn đạt được hiệu quả tốt, cần rất nhiều thời gian, mà nếu lợi dụng cách tôi nói, tốc độ được đẩy nhanh, sẽ trở thành vũ khí vô cùng lợi hại.
- Có điều…
Nói đến đây, lão Doãn dừng lại, tôi vội vàng hỏi lão Doãn.
- Lão Doãn, có điều gì ạ?
Sắc mặt lão Doãn nặng nề, đôi mắt ngắm nghiền nhìn qua phía tôi, trầm mặc giây lát, mới mở miệng:
- Có điều, thứ này được đẩy nhanh tiến độ, cũng có khuyết điểm, giống như tôi đã nói, bởi vì được hoàn thành nhanh, nên nó sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trạng của chủ nhân.
- ảnh hưởng sẽ mỗi lúc một tăng lên khi nó mạnh lên theo từng ngày, ảnh hưởng mỗi ngày một lớn, điểm này, nhất định phải do tự chủ nhân của nó khống chế, nếu mất khống chế, sẽ xảy ra vài hậu quả không hay.
- Điểm này, tôi hi vọng anh hiểu rõ, bởi điều này cần phải dựa vào tâm tính của một người, người có tâm tính, ý chí cao, sẽ khống chế được luồng năng lượng tương phản nhưng người có tâm tinh kém, thì sẽ không có năng lực khống chế nó.
Sau khi nói xong, lão Doãn quay trở về vị trí cũ, cũng không tiếp tục nói thêm gì khác, rõ ràng, thời gian còn lại lão ta đã dành cho tôi, hi vọng tự tôi suy nghĩ kỹ.
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, rõ ràng còn cần phải suy nghĩ một thời gian, đầu tiên, Tiên Thiên Linh Bảo Châu không phải thứ đồ tầm thường, còn chỉ có thể chế luyện một lần, sau lần này, không còn cơ hội thứ hai nữa.
Vì vậy nhất định phải nghĩ cho kỹ, còn một vấn đề quan trọng hơn, là nếu lợi dụng trân châu huyết sát đẩy nhanh tốc độ chế luyện thành vũ khí huyết sát, vậy sẽ ảnh hưởng tới lý trí của con người.
Tôi có thể khống chế năng lượng khống chế lý trí đó không? Tôi không dám khoa trương, chỉ có thể nói sẽ cố gắng.
Bỗng, trong đầu tôi nghĩ tới câu nói tôi vừa giác ngộ, thuật pháp không phân chính tà, chính tà trong lòng người.
Mà đối với tôi mà nói, hiện tại tôi rất cần có thực lực, tôi phải trở lên mạnh hơn, cho nên yêu cầu mà lão Doãn nói, lòng tôi có cảm giác, muốn đi thử một lần.
Phù!
Thôi thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, một lúc sau, tôi mở to mắt, nhìn lão Doãn đang nằm trên ghế đu.
Một tiếng nói đầy kiên định vang ra:
- Lão Doãn, làm theo những gì ông nói đi ạ, chế luyện thứ đó thành vũ khí huyết sát, cháu rất kỳ vọng!
Nói xong, tôi nở nụ cười nhàn nhạt, nếu đã hạ quyết tâm, tôi đương nhiên cũng phải điều chỉnh tâm tình mình thật tốt, tôi muốn xem xem, thứ gọi là vũ khí huyết sát ảnh hưởng tới lý trí của con người, rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Tôi chú ý sắc mặt của lão Doãn như đã biết trước tôi sẽ đồng ý, cũng không tỏ ra kinh ngạc.
- Người trẻ, có quyết đoán, rất tốt!
Tôi biết, lão Doãn nói vậy có lẽ là đang khích lệ tôi.
Tôi đi tới cạnh lão Doãn, nói với lão:
- Lão Doãn, ông dạy cháu đi, cháu đã quyết định rồi!
Lão Doãn gật đầu, nhìn tôi nói:
- Được, nếu đã quyết định, thì tôi sẽ dạy anh làm thế nào để chế luyện thứ này, có điều tốt nhất phải là tự thân vận động, thực lực của anh vẫn chưa đủ để hóa chân nguyên thành lửa, nhưng tôi cứ truyền pháp môn lại cho anh trước.
- Từ giờ tới lúc tiến vào Trúc Cơ cấp bảy, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian, đến lúc đó anh dựa vào pháp môn mà làm, còn về trân châu huyết sát, tôi vẫn giúp anh cầm, những thứ khác tự anh đi tìm kiếm, đến lúc đó đã đầy đủ, anh đến đây, tôi trả trân châu huyết sát cho anh.
Đối với quyết định của lão Doãn, tôi cũng không phản đối, mà gật đầu, sau đó nói:
- Vậy thì lại làm phiền lão Doãn rồi ạ!
Cuối cùng, tôi đi ra khỏi cửa tiệm của lão Doãn, lúc này, tôi bỗng cảm thấy trong lòng mình rất kỳ vọng.
Lão Doãn nói thứ đó lợi hại như vậy, cho nên tôi rất muốn được nhìn thấy ngay.
Sau khi về nhà, tôi lập tức đi vào trạng thái tu luyện, tôi biết, ý lão Doãn muốn nói, chính là tôi phải lên được Trúc Cơ cấp bảy, thì mới chế luyện được Tiên Thiên Linh Bảo Châu.
Tu luyện vài tiếng, đầu tôi bỗng nghĩ tới pháp môn lão Doãn đưa cho mình, sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu.
Lão Doãn cũng đã nói, tôi nên làm quen trước, mới giúp lúc chế luyện không gặp phải trở ngại.
Khoảng thời gian tiếp theo, phần lớn thời gian tôi đều dùng để tu luyện, nửa tháng rất nhanh đã trôi qua.
Khoảng thời gian này, Hoàng Tiểu Tiên ngày nào cũng gọi tôi sang ăn cơm, cũng giúp tôi tiết kiệm được thời gian nấu nướng, Hoàng Tiểu Tiên hình như cũng biết tôi đang tu luyện, cho nên ngoài lúc ăn cơm, về cơ bản cũng không đi quấy rầy tôi.
Một đêm này, tôi cảm thấy trong khí hải của mình, linh khí trở lên vô cùng cuồng loạn, cảm nhận được điều ấy, tôi không thấy sợ, bởi tôi biết đây là triệu chứng khi linh khí sắp chuyển hóa, hoàn toàn biến thành chân nguyên.
Linh khí trong người càng lúc càng điên loạn, tôi ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu không ngừng vận hành pháp môn tu luyện.
Thấy linh khí hình như đang bị một luồng năng lượng tập hợp lại, linh khí bắt đầu lan ra khắp xương cốt toàn thân.
Đợi khi linh khí lại quay trở về trong khí hải, tôi đã cảm thấy, linh khí hình như dày đặc hơn rất nhiều.
Cũng chính là nói, hiện tại linh khí đã bắt đầu chuyển hóa, từ từ thu lại, là vì muốn chuyển hóa thành thứ gọi là chân nguyên.
Tôi bắt đầu đột phá, hi vọng sẽ đột phá được lên Trúc Cơ cấp bảy.
Nghĩ vậy, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
- Anh còn nhớ anh còn để ở chỗ tôi một viên trân châu huyết sát không? Nếu độ khí âm sát trên viên trâu châu vào trong Tiên Thiên Linh Bảo Châu, chế luyện thành pháp khí mà anh muốn, còn cả cuốn sách cổ kia, những phù văn trên đó, cũng là bảo bối không tồi, nếu có thể dung nhập phù văn vào trong vũ khí, sẽ là vũ khí tuyệt vời!
Sau khi nói xong, lão Doãn nhìn tôi, sau đó giơ tay, lấy trân châu huyết sát ra, rõ ràng là đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhìn trân châu huyết sát, còn cả Tiên Thiên Linh Bảo Châu, lòng tôi bỗng rối mù, dùng trân châu huyết sát chế luyện vũ khí? Vậy đây chẳng là phải vũ khí chế luyện bằng tà môn ngoại đạo sao?
Tôi nhìn Lão Doãn, nói suy nghĩ của mình ra.
Khóe miệng lão Doãn xuất hiện nụ cười không vui, nhàn nhạt nói.
- Nhóc con, anh cảm thấy, thế nào được gọi là chính? Thế nào được gọi là tà?
Tôi ngây người, không nghĩ rằng lão Doãn sẽ đột nhiên hỏi mình câu này, kế đó, tôi phát hiện trong đầu mình cũng chẳng có khái niệm cụ thể rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi bèn lên tiếng:
- Chính, không phải là dùng đạo thuật để cứu người, chém giết những đạo tu tà ma không chân chính sao ạ? Còn tà, chính là những kẻ chỉ biết hại người, để đạt được mục đích của bản thân, chính là tà tu!
Nhưng tôi vừa nói xong, lão Doãn đã lắc đầu, nhìn tôi cười nói:
- Nhóc con, những gì anh nhìn thấy chỉ là bề ngoài, thực chất, mọi thứ không phải như vậy!
- Anh biết những người đi theo con đường chính đạo, thực sự chưa từng làm qua chuyện có lỗi với lương tâm mình sao? Còn những tà đạo, lẽ nào không hề có lòng lương thiện? chẳng ai dám khẳng định!
- Chỉ có trong lòng tồn tại ác niệm, đạo thuật chính đạo vẫn có thể hại người, chỉ cần trong lòng có thiện lương, có dù là tà thuật, vẫn có thể giúp người.
Tiếng nói của lão Doãn không người vang vọng trong cửa tiệm, sau khi nghe lão Doãn nói, lòng tôi bỗng trùng xuống.
Bởi vì tôi đang hồi tưởng lại những gì lão Doãn nói, những câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, tôi cảm thấy lão Doãn nói rất có lý, tôi nhìn lão Doãn, lòng đã hiểu ra ý tứ của lão.
- Lão Doãn, ý của lão là, thuật pháp không phân chính tà, mà là lòng người, mới có chính có tà?
Tôi nhìn lão Doãn, nghe vậy, lão vừa ý gật đầu.
- Nhóc con, lòng giác ngộ cũng không kém, có điều lời này chỉ để nói đại bộ phận, đúng thật là có vài tà thuật, còn có thể không chế tâm trí của con người.
- Mà nói nhiều với anh như vậy, là bởi vì tôi biết, nếu Tiên Thiên Linh Bảo Châu của anh được chế luyện theo phương thức chính quy, vậy muốn đạt được hiệu quả tốt, cần rất nhiều thời gian, mà nếu lợi dụng cách tôi nói, tốc độ được đẩy nhanh, sẽ trở thành vũ khí vô cùng lợi hại.
- Có điều…
Nói đến đây, lão Doãn dừng lại, tôi vội vàng hỏi lão Doãn.
- Lão Doãn, có điều gì ạ?
Sắc mặt lão Doãn nặng nề, đôi mắt ngắm nghiền nhìn qua phía tôi, trầm mặc giây lát, mới mở miệng:
- Có điều, thứ này được đẩy nhanh tiến độ, cũng có khuyết điểm, giống như tôi đã nói, bởi vì được hoàn thành nhanh, nên nó sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trạng của chủ nhân.
- ảnh hưởng sẽ mỗi lúc một tăng lên khi nó mạnh lên theo từng ngày, ảnh hưởng mỗi ngày một lớn, điểm này, nhất định phải do tự chủ nhân của nó khống chế, nếu mất khống chế, sẽ xảy ra vài hậu quả không hay.
- Điểm này, tôi hi vọng anh hiểu rõ, bởi điều này cần phải dựa vào tâm tính của một người, người có tâm tính, ý chí cao, sẽ khống chế được luồng năng lượng tương phản nhưng người có tâm tinh kém, thì sẽ không có năng lực khống chế nó.
Sau khi nói xong, lão Doãn quay trở về vị trí cũ, cũng không tiếp tục nói thêm gì khác, rõ ràng, thời gian còn lại lão ta đã dành cho tôi, hi vọng tự tôi suy nghĩ kỹ.
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, rõ ràng còn cần phải suy nghĩ một thời gian, đầu tiên, Tiên Thiên Linh Bảo Châu không phải thứ đồ tầm thường, còn chỉ có thể chế luyện một lần, sau lần này, không còn cơ hội thứ hai nữa.
Vì vậy nhất định phải nghĩ cho kỹ, còn một vấn đề quan trọng hơn, là nếu lợi dụng trân châu huyết sát đẩy nhanh tốc độ chế luyện thành vũ khí huyết sát, vậy sẽ ảnh hưởng tới lý trí của con người.
Tôi có thể khống chế năng lượng khống chế lý trí đó không? Tôi không dám khoa trương, chỉ có thể nói sẽ cố gắng.
Bỗng, trong đầu tôi nghĩ tới câu nói tôi vừa giác ngộ, thuật pháp không phân chính tà, chính tà trong lòng người.
Mà đối với tôi mà nói, hiện tại tôi rất cần có thực lực, tôi phải trở lên mạnh hơn, cho nên yêu cầu mà lão Doãn nói, lòng tôi có cảm giác, muốn đi thử một lần.
Phù!
Thôi thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, một lúc sau, tôi mở to mắt, nhìn lão Doãn đang nằm trên ghế đu.
Một tiếng nói đầy kiên định vang ra:
- Lão Doãn, làm theo những gì ông nói đi ạ, chế luyện thứ đó thành vũ khí huyết sát, cháu rất kỳ vọng!
Nói xong, tôi nở nụ cười nhàn nhạt, nếu đã hạ quyết tâm, tôi đương nhiên cũng phải điều chỉnh tâm tình mình thật tốt, tôi muốn xem xem, thứ gọi là vũ khí huyết sát ảnh hưởng tới lý trí của con người, rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Tôi chú ý sắc mặt của lão Doãn như đã biết trước tôi sẽ đồng ý, cũng không tỏ ra kinh ngạc.
- Người trẻ, có quyết đoán, rất tốt!
Tôi biết, lão Doãn nói vậy có lẽ là đang khích lệ tôi.
Tôi đi tới cạnh lão Doãn, nói với lão:
- Lão Doãn, ông dạy cháu đi, cháu đã quyết định rồi!
Lão Doãn gật đầu, nhìn tôi nói:
- Được, nếu đã quyết định, thì tôi sẽ dạy anh làm thế nào để chế luyện thứ này, có điều tốt nhất phải là tự thân vận động, thực lực của anh vẫn chưa đủ để hóa chân nguyên thành lửa, nhưng tôi cứ truyền pháp môn lại cho anh trước.
- Từ giờ tới lúc tiến vào Trúc Cơ cấp bảy, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian, đến lúc đó anh dựa vào pháp môn mà làm, còn về trân châu huyết sát, tôi vẫn giúp anh cầm, những thứ khác tự anh đi tìm kiếm, đến lúc đó đã đầy đủ, anh đến đây, tôi trả trân châu huyết sát cho anh.
Đối với quyết định của lão Doãn, tôi cũng không phản đối, mà gật đầu, sau đó nói:
- Vậy thì lại làm phiền lão Doãn rồi ạ!
Cuối cùng, tôi đi ra khỏi cửa tiệm của lão Doãn, lúc này, tôi bỗng cảm thấy trong lòng mình rất kỳ vọng.
Lão Doãn nói thứ đó lợi hại như vậy, cho nên tôi rất muốn được nhìn thấy ngay.
Sau khi về nhà, tôi lập tức đi vào trạng thái tu luyện, tôi biết, ý lão Doãn muốn nói, chính là tôi phải lên được Trúc Cơ cấp bảy, thì mới chế luyện được Tiên Thiên Linh Bảo Châu.
Tu luyện vài tiếng, đầu tôi bỗng nghĩ tới pháp môn lão Doãn đưa cho mình, sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu.
Lão Doãn cũng đã nói, tôi nên làm quen trước, mới giúp lúc chế luyện không gặp phải trở ngại.
Khoảng thời gian tiếp theo, phần lớn thời gian tôi đều dùng để tu luyện, nửa tháng rất nhanh đã trôi qua.
Khoảng thời gian này, Hoàng Tiểu Tiên ngày nào cũng gọi tôi sang ăn cơm, cũng giúp tôi tiết kiệm được thời gian nấu nướng, Hoàng Tiểu Tiên hình như cũng biết tôi đang tu luyện, cho nên ngoài lúc ăn cơm, về cơ bản cũng không đi quấy rầy tôi.
Một đêm này, tôi cảm thấy trong khí hải của mình, linh khí trở lên vô cùng cuồng loạn, cảm nhận được điều ấy, tôi không thấy sợ, bởi tôi biết đây là triệu chứng khi linh khí sắp chuyển hóa, hoàn toàn biến thành chân nguyên.
Linh khí trong người càng lúc càng điên loạn, tôi ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu không ngừng vận hành pháp môn tu luyện.
Thấy linh khí hình như đang bị một luồng năng lượng tập hợp lại, linh khí bắt đầu lan ra khắp xương cốt toàn thân.
Đợi khi linh khí lại quay trở về trong khí hải, tôi đã cảm thấy, linh khí hình như dày đặc hơn rất nhiều.
Cũng chính là nói, hiện tại linh khí đã bắt đầu chuyển hóa, từ từ thu lại, là vì muốn chuyển hóa thành thứ gọi là chân nguyên.
Tôi bắt đầu đột phá, hi vọng sẽ đột phá được lên Trúc Cơ cấp bảy.
Nghĩ vậy, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.