Chương 320: Thanh thành rối loạn
Ngũ Đẩu Mễ
19/10/2020
Tôi hỏi Mễ Trần, rốt cuộc đã có chuyện gì, Mễ Trần nói đợi tôi tới sẽ kể chi tiết hơn, mà hiện giờ anh ta cũng không ở Tứ Xuyên, mà đang
chuẩn bị lên máy bay, bay tới Tứ Xuyên.
Sau khi Mễ Trần cúp điện thoại, tôi đi ra khỏi phòng, nói qua tình hình với Hoàng Tiểu Tiên, Hoàng Tiểu Tiên bảo tôi cứ qua bên đó, chị ta sẽ trông chừng bên này.
Trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên tôi ở lại đây cũng không có tác dụng gì, Hoàng Tiểu Tiên bảo tôi cứ đi giải quyết chuyện bên đó.
Tôi gật đầu, chuẩn bị qua loa liền lập tức ra khỏi cửa, hiện tại từ Qúy Dương đi tới Tứ Xuyên cũng khá thuận tiện, bởi vì đã có tàu cao tốc, sau khi mua xong vé tàu, liền xuất phát.
Sau đó ở lại địa chỉ mà Mễ Trần gửi cho tôi, sau khi tôi tới được khoảng một tiếng, Mễ Trần cũng đã đến, quả nhiên như anh ta nói, nhân viên của cục số chín mấy ngày nay khá thiếu hụt, bởi vì hiện giờ chỉ có một mình Mễ Trần tới.
Sau khi đến khách sạn, tôi lập tức hỏi Mễ Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi cũng không phát hiện Tứ Xuyên bên đây có vấn đi gì cả!
- Cậu đừng nói nữa, chúng tôi nhận được tin báo của người khác, người của môn phái Thanh Thành, gần như đã huy động toàn bộ lực lượng, đệ tử môn phái Thanh Thành xuất hiện tràn lan ở Tứ Xuyên, sắp loạn hết rồi! đã xảy ra chuyện gì thì chưa rõ!
Nhiều đệ tử của cả một môn phái thế này đều đã xâm nhập vào thế tục, việc này đúng là ảnh hưởng tới cuộc sống của người thường, đây là đại kị, biết được tình hình cục số chín lập tức phái Mễ Trần tới tìm hiểu tình hình bên này.
Một mình Mễ Trần hành động rất bất tiện, cho nên mới điều tôi ở gần tới viện trợ Mễ Trần, hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của chúng tôi, là tìm ra nguyên do dẫn tới biến cố ở đây!
- Nghe anh nói vậy, thì có lẽ môn phái Thanh Thành đã xảy ra vấn đề mới đúng, bằng không, không có lý do gì lại phái nhiều đệ tử ra bên ngoài như thế, lại còn điều động hết lực lượng? đây vốn dĩ là một điều vô cùng bất lợi cho một môn phái.!
Mễ Trần nói xong, tôi cũng vội vàng lên tiếng, Mễ Trần phía đối diện gật đầu, sau đó nói:
- Không sai, điều này đã đi ngược lại lý luận thông thường, mà môn phái Thanh Thành vốn không hành sự thiếu lý trí như thế, làm thế này, nhất định là có nguyên do mà không ai hay biết.
Tôi hỏi Mễ Trần, tại sao cục phó Tần không trực tiếp liên lạc với môn phái Thanh Thành? Như vậy chẳng phải đã biết được đầu đuôi sự tình rồi sao?
Mễ Trần lắc đầu, nói, hiện tại rất nhiều môn phái đều sống trong một thế giới nhỏ riêng biệt, điện thoại không liên lạc được, mà cục phó Tần bây giờ đang một mình điều khiển cả cục số chín, không rời đi được, chỉ đành sai anh ta tới.
Nghe vậy tôi gật đầu, Mễ Trần nói cũng phải, cho dù nói thế nào, hiện tại cục số chín cũng đang thiếu hụt nhân lực, nhất định phải có người lãnh đạo.
Mà người lãnh đạo này thì không thể rời đi, cả cục đều là do ông ta điều khiển.
Nghĩ đến đây tôi lại hỏi Mễ Trần, tiếp theo đây chúng tôi phải bắt tay từ chỗ nào? Mễ Trần nhíu mày nghĩ ngợi một lát, nói tối nay cứ ra ngoài lượn lờ một vòng, xem xem có điều tra ra manh mối gì không, nếu thực sự không được, thì chỉ có thể đi tới địa bàn của môn phái Thanh Thành hỏi thăm một chút.
Tôi hiểu ý của Mễ Trần, bởi vì người tu luyện mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng không thể ở trước mắt bàn dân thiên hạ làm chuyện gì đó.
Ngộ nhỡ bị bại lộ, sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí là phải chịu trừng phạt, mà cục số chín, thì chính là cảnh sát trong đạo môn.
Tôi và Mễ Trần đã ở trong khách sạn một ngày rồi, đến tối, chúng tôi đi ra khỏi khách sạn, sau đó, hòa vào nơi thành thị phồn hoa.
Đèn màu rực rỡ về đêm, vừa qua năm mới, bên ngoài hàn khí rất nặng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng và bước chân của những nam thanh nữ tú ngày ngày nhấn chìm trong các cuộc vui chơi, trên đường lớn, đâu đâu cũng có thể thấy những con người “sống về đêm”, vui chơi hết mình.
Tôi và Mễ Trần đi trên đường lớn, cũng không ngừng chú ý quan sát xung quanh, chỉ cần có người tu đạo xuất hiện, tôi và Mễ Trần sẽ lập tức đi theo, xem xem có phát hiện gì không.
Chúng tôi đi lòng vòng khoảng hai tiếng, cuối cùng cũng cảm nhận thấy khí mùi của người tu luyện trong một quán bar.
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, còn cả những tiếng gào thét, trên sàn nhảy, phát ra những ánh đèn đủ các loại màu sắc, những thân người không ngừng lắc lư, điên cuồng nhảy nhót theo tiết tấu điệu nhạc.
Đây là cuộc sống về đêm, những người con gái đứng trên sàn nhảy ai nấy đều ăn mặc vô cùng thiếu vải, đứng uốn éo lắc lư, dường như chẳng quan tâm đến những gã đàn ông đang “bâu’ lại ở xung quanh mình.
Tôi và Mễ Trần lười đi chú ý những điều đó, đi tới vị trí mà chúng tôi cảm nhận thấy có khí mùi của người tu đạo.
Đến đúng vị trí, tôi và Mễ Trần phát hiện là một phòng riêng, cách một lớp cửa của căn phòng, tôi và Mễ Trần nghe thấy những tiếng rên rỉ, người bên trong có lẽ đang trong trạng thái vô cùng kích thích.
- Trực tiếp xông vào hay là như thế nào?
Tôi nhìn Mễ Trần hỏi, Mễ Trần lắc đầu, sau đó nói to bên tai tôi.
- ở đây nhiều người, không thích hợp, cứ xem xem tên đó tiếp theo sẽ muốn làm gì, nhất định không thể qua đêm ở nơi này!
Nói xong, tôi và Mễ Trần đứng sang một bên, giữa lúc đó có không ít các cô gái qua đường đều ra ám hiệu cho Mễ Trần không biết bao nhiêu lần, quan trọng là anh ta công nhận khá đẹp trai.
Cuối cùng, bị làm phiền tới mức phát mệt, Mễ Trần chỉ đành nói với các cô gái, anh ta là người đồng tính, khiến những người con gái nhìn trúng Mễ Trần kia, đều thở dài thườn thượt, nói đúng là phí phạm một gương mặt cực phẩm.
Anh ta nói vậy thì cũng thôi đi, quan trọng là những người con gái kia còn nhìn thấy tôi đứng bên cạnh anh ta, ai nấy đều ném ánh mắt kì lạ vào người tôi, ông nội nó, anh ta cũng kéo tôi vào rồi sao?
Nhưng hiện giờ đang chấp hành nhiệm vụ, không có cách khác, chỉ đành nhẫn nhịn.
Thời gian chờ đợi có chút nhàm chán vô vị, chúng tôi đợi ở đây tới tận hai giờ đêm, quán bar này cuối cùng cũng đóng cửa, tên bị chúng tôi nhắm trúng cũng đã bước ra bên ngoài.
Hắn ra khỏi quán bar, tôi cũng nhìn thấy rõ, là một thanh niên trẻ măng, chắc còn chưa vào đại học, lần này coi như là cơ hội cho hắn được vào thành phố thác loạn một trận nhớ đời.
Khi ra khỏi quán bar, không biết hắn gọi điện thoại cho ai, nói gì mà bên ngoài không có thu hoạch gì, đang chuẩn bị quay về nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù không biết sự tình cụ thể, nhưng tôi đoán hắn rất có khả năng là người của môn phái Thanh Thành, tôi nói phán đoán của mình cho Mễ Trần nghe, nhưng anh ta lại lườm tôi một cái, nói không phải đoán, mà hắn nhất định chính là đệ tử của môn phái Thanh Thành.
Nói xong, Mễ Trần chỉ chỉ cổ tay hắn, tôi thấy trên cổ tay hắn đeo một miếng vải màu xanh, Mễ Trần nói, màu xanh là tượng trưng của tông môn môn phái Thanh Thành.
Cho nên căn bản không cần đoán, hắn chắc chắn là người của môn phái Thanh Thành, mà hiện tại, tôi cũng đang tò mò không biết Mễ Trần định dùng cách gì để nghe ngóng được tin tức từ trong miệng hắn.
Chính lúc này, tôi thấy Mễ Trần đưa cho tôi một chiếc tất màu đen, nhìn chiếc tất vải trong tay anh ta, tôi bỗng thấy khó hiểu, anh ta từ khi nào lại có cái sở thích này?
- Đừng phí lời nữa, trong thời gian ngắn chỉ có thể tìm thấy cái này thôi, ứng phó tạm thời, không được để lộ thân phận và diện mạo của chúng ta, đeo lên đầu, đi tới chất vấn tên kia.
Thấy ánh mắt bất bình thường của tôi, Mễ Trần vội vàng giải thích, tôi nghe thấy vậy, lại nhịn không được bật cười.
Cái tên này, đang mô phỏng tình tiết bọn trộm cướp xông ra ức hiếp dân lành giống trong phim sao? Tôi nhìn Mễ Trần, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc tất màu đen, con mẹ nó, không còn cách khác rồi, nhắm mắt làm đại thôi.
Trực tiếp đeo tất đen lên trên đầu, ngay từ lúc bắt đầu tôi và Mễ Trần đã dùng bùa giấu khí, cho nên tên kia không cảm nhận thấy khí mùi trên người chúng tôi.
Cứ thế, chúng tôi đi theo hắn vào một con hẻm tối đen, nói chính xác hơn, là hắn đã dẫn dụ chúng tôi tới đây.
- Hai vị, đi theo lâu vậy rồi, cũng nên hiện thân thôi!
Tiếng nói nhàn nhạt truyền ra, tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, quả nhiên là hắn cố ý dẫn dụ chúng tôi đến chỗ này.
Tôi và Mễ Trần chỉ đành bước ra, thấy “hóa trang” của chúng tôi, tên trước mặt ôm bụng cười ngặt nghẹo.
- Con mẹ nó, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Hai vị đại hiệp, đã là thời đại nào rồi, còn đeo tất đen? Không phải bây giờ đã có mặt nạ rồi sao? Đừng nói với tôi hai người nghèo tới mức đến mặt nạ cũng không mua nổi?
Sau khi cười xong, hắn đưa tay hết chỉ tôi lại quay sang chỉ Mễ Trần, vừa cười vừa nói, đối với vấn đề này, tôi và Mễ Trần đều ngây ra, ông nội nó, trả lời thế nào đây? Hoàn toàn không có cách để trả lời được chưa? Đây mới gọi là ấm ức, tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, toàn bộ đều tại anh ta.
- Được rồi, ông đây không có thời gian phí lời với hai người, mau cút đi, cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
Thấy tôi và Mễ Trần không nói gì, tên thanh niên trước mặt thu lại nụ cười, nhìn chúng tôi nói, thấy vậy, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, chính lúc này, người thanh niên trước mắt nhíu chặt mày.
- Không biết thức thời, đây là do tự các người tìm đến!
Lập tức, khí mùi trên người hắn toát ra, cả người phóng vụt lên, xông tới chỗ tôi và Mễ Trần.
Khi hắn ra tay, tôi cảm nhận thấy khí mùi trên cơ thể hắn, là Tiên Thiên cấp ba.
Thực lực ở trên tôi, nếu chỉ có một mình tôi, thì còn khó khăn, nhưng hiện tại, bên cạnh tôi còn có Mễ Trần.
Thực lực của Mễ Trần, đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấu, tôi cảm thấy hình như anh ta đã đạt tới Tiên Thiên điên phong, sắp gần với cảnh giới Nguyên Đan rồi.
Cho nên tên Tiên Thiên cấp ba kia, đối với Mễ Trần mà nói, chỉ là một con muỗi.
Quả nhiên, đối diện với đệ tử môn phái Thanh Thành đang lao tới, sắc mặt Mễ Trần không đổi, chỉ có điều nhiều thêm một chiếc tất đen trên đầu, nhìn vô cùng khôi hài.
Khi hắn tiếp cận chúng tôi, Mễ Trần đột nhiên giơ tay ra, khí mùi trên người bạo phát.
Chính vào lúc Mễ Trần phát ra khí mùi trên người mình , tên trước mặt trợn trừng mắt, sắc mặt đại biến, vẫn chưa kịp phản ứng với một màn trước mặt.
Lúc trước hắn chỉ coi tôi và Mễ Trần là hai tên cướp bình thường, nhưng sự tình đột nhiên thay đổi 180 độ, khiến hắn không dám tin những gì mắt mình đang nhìn thấy.
Sau khi Mễ Trần cúp điện thoại, tôi đi ra khỏi phòng, nói qua tình hình với Hoàng Tiểu Tiên, Hoàng Tiểu Tiên bảo tôi cứ qua bên đó, chị ta sẽ trông chừng bên này.
Trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên tôi ở lại đây cũng không có tác dụng gì, Hoàng Tiểu Tiên bảo tôi cứ đi giải quyết chuyện bên đó.
Tôi gật đầu, chuẩn bị qua loa liền lập tức ra khỏi cửa, hiện tại từ Qúy Dương đi tới Tứ Xuyên cũng khá thuận tiện, bởi vì đã có tàu cao tốc, sau khi mua xong vé tàu, liền xuất phát.
Sau đó ở lại địa chỉ mà Mễ Trần gửi cho tôi, sau khi tôi tới được khoảng một tiếng, Mễ Trần cũng đã đến, quả nhiên như anh ta nói, nhân viên của cục số chín mấy ngày nay khá thiếu hụt, bởi vì hiện giờ chỉ có một mình Mễ Trần tới.
Sau khi đến khách sạn, tôi lập tức hỏi Mễ Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi cũng không phát hiện Tứ Xuyên bên đây có vấn đi gì cả!
- Cậu đừng nói nữa, chúng tôi nhận được tin báo của người khác, người của môn phái Thanh Thành, gần như đã huy động toàn bộ lực lượng, đệ tử môn phái Thanh Thành xuất hiện tràn lan ở Tứ Xuyên, sắp loạn hết rồi! đã xảy ra chuyện gì thì chưa rõ!
Nhiều đệ tử của cả một môn phái thế này đều đã xâm nhập vào thế tục, việc này đúng là ảnh hưởng tới cuộc sống của người thường, đây là đại kị, biết được tình hình cục số chín lập tức phái Mễ Trần tới tìm hiểu tình hình bên này.
Một mình Mễ Trần hành động rất bất tiện, cho nên mới điều tôi ở gần tới viện trợ Mễ Trần, hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của chúng tôi, là tìm ra nguyên do dẫn tới biến cố ở đây!
- Nghe anh nói vậy, thì có lẽ môn phái Thanh Thành đã xảy ra vấn đề mới đúng, bằng không, không có lý do gì lại phái nhiều đệ tử ra bên ngoài như thế, lại còn điều động hết lực lượng? đây vốn dĩ là một điều vô cùng bất lợi cho một môn phái.!
Mễ Trần nói xong, tôi cũng vội vàng lên tiếng, Mễ Trần phía đối diện gật đầu, sau đó nói:
- Không sai, điều này đã đi ngược lại lý luận thông thường, mà môn phái Thanh Thành vốn không hành sự thiếu lý trí như thế, làm thế này, nhất định là có nguyên do mà không ai hay biết.
Tôi hỏi Mễ Trần, tại sao cục phó Tần không trực tiếp liên lạc với môn phái Thanh Thành? Như vậy chẳng phải đã biết được đầu đuôi sự tình rồi sao?
Mễ Trần lắc đầu, nói, hiện tại rất nhiều môn phái đều sống trong một thế giới nhỏ riêng biệt, điện thoại không liên lạc được, mà cục phó Tần bây giờ đang một mình điều khiển cả cục số chín, không rời đi được, chỉ đành sai anh ta tới.
Nghe vậy tôi gật đầu, Mễ Trần nói cũng phải, cho dù nói thế nào, hiện tại cục số chín cũng đang thiếu hụt nhân lực, nhất định phải có người lãnh đạo.
Mà người lãnh đạo này thì không thể rời đi, cả cục đều là do ông ta điều khiển.
Nghĩ đến đây tôi lại hỏi Mễ Trần, tiếp theo đây chúng tôi phải bắt tay từ chỗ nào? Mễ Trần nhíu mày nghĩ ngợi một lát, nói tối nay cứ ra ngoài lượn lờ một vòng, xem xem có điều tra ra manh mối gì không, nếu thực sự không được, thì chỉ có thể đi tới địa bàn của môn phái Thanh Thành hỏi thăm một chút.
Tôi hiểu ý của Mễ Trần, bởi vì người tu luyện mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng không thể ở trước mắt bàn dân thiên hạ làm chuyện gì đó.
Ngộ nhỡ bị bại lộ, sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí là phải chịu trừng phạt, mà cục số chín, thì chính là cảnh sát trong đạo môn.
Tôi và Mễ Trần đã ở trong khách sạn một ngày rồi, đến tối, chúng tôi đi ra khỏi khách sạn, sau đó, hòa vào nơi thành thị phồn hoa.
Đèn màu rực rỡ về đêm, vừa qua năm mới, bên ngoài hàn khí rất nặng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng và bước chân của những nam thanh nữ tú ngày ngày nhấn chìm trong các cuộc vui chơi, trên đường lớn, đâu đâu cũng có thể thấy những con người “sống về đêm”, vui chơi hết mình.
Tôi và Mễ Trần đi trên đường lớn, cũng không ngừng chú ý quan sát xung quanh, chỉ cần có người tu đạo xuất hiện, tôi và Mễ Trần sẽ lập tức đi theo, xem xem có phát hiện gì không.
Chúng tôi đi lòng vòng khoảng hai tiếng, cuối cùng cũng cảm nhận thấy khí mùi của người tu luyện trong một quán bar.
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, còn cả những tiếng gào thét, trên sàn nhảy, phát ra những ánh đèn đủ các loại màu sắc, những thân người không ngừng lắc lư, điên cuồng nhảy nhót theo tiết tấu điệu nhạc.
Đây là cuộc sống về đêm, những người con gái đứng trên sàn nhảy ai nấy đều ăn mặc vô cùng thiếu vải, đứng uốn éo lắc lư, dường như chẳng quan tâm đến những gã đàn ông đang “bâu’ lại ở xung quanh mình.
Tôi và Mễ Trần lười đi chú ý những điều đó, đi tới vị trí mà chúng tôi cảm nhận thấy có khí mùi của người tu đạo.
Đến đúng vị trí, tôi và Mễ Trần phát hiện là một phòng riêng, cách một lớp cửa của căn phòng, tôi và Mễ Trần nghe thấy những tiếng rên rỉ, người bên trong có lẽ đang trong trạng thái vô cùng kích thích.
- Trực tiếp xông vào hay là như thế nào?
Tôi nhìn Mễ Trần hỏi, Mễ Trần lắc đầu, sau đó nói to bên tai tôi.
- ở đây nhiều người, không thích hợp, cứ xem xem tên đó tiếp theo sẽ muốn làm gì, nhất định không thể qua đêm ở nơi này!
Nói xong, tôi và Mễ Trần đứng sang một bên, giữa lúc đó có không ít các cô gái qua đường đều ra ám hiệu cho Mễ Trần không biết bao nhiêu lần, quan trọng là anh ta công nhận khá đẹp trai.
Cuối cùng, bị làm phiền tới mức phát mệt, Mễ Trần chỉ đành nói với các cô gái, anh ta là người đồng tính, khiến những người con gái nhìn trúng Mễ Trần kia, đều thở dài thườn thượt, nói đúng là phí phạm một gương mặt cực phẩm.
Anh ta nói vậy thì cũng thôi đi, quan trọng là những người con gái kia còn nhìn thấy tôi đứng bên cạnh anh ta, ai nấy đều ném ánh mắt kì lạ vào người tôi, ông nội nó, anh ta cũng kéo tôi vào rồi sao?
Nhưng hiện giờ đang chấp hành nhiệm vụ, không có cách khác, chỉ đành nhẫn nhịn.
Thời gian chờ đợi có chút nhàm chán vô vị, chúng tôi đợi ở đây tới tận hai giờ đêm, quán bar này cuối cùng cũng đóng cửa, tên bị chúng tôi nhắm trúng cũng đã bước ra bên ngoài.
Hắn ra khỏi quán bar, tôi cũng nhìn thấy rõ, là một thanh niên trẻ măng, chắc còn chưa vào đại học, lần này coi như là cơ hội cho hắn được vào thành phố thác loạn một trận nhớ đời.
Khi ra khỏi quán bar, không biết hắn gọi điện thoại cho ai, nói gì mà bên ngoài không có thu hoạch gì, đang chuẩn bị quay về nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù không biết sự tình cụ thể, nhưng tôi đoán hắn rất có khả năng là người của môn phái Thanh Thành, tôi nói phán đoán của mình cho Mễ Trần nghe, nhưng anh ta lại lườm tôi một cái, nói không phải đoán, mà hắn nhất định chính là đệ tử của môn phái Thanh Thành.
Nói xong, Mễ Trần chỉ chỉ cổ tay hắn, tôi thấy trên cổ tay hắn đeo một miếng vải màu xanh, Mễ Trần nói, màu xanh là tượng trưng của tông môn môn phái Thanh Thành.
Cho nên căn bản không cần đoán, hắn chắc chắn là người của môn phái Thanh Thành, mà hiện tại, tôi cũng đang tò mò không biết Mễ Trần định dùng cách gì để nghe ngóng được tin tức từ trong miệng hắn.
Chính lúc này, tôi thấy Mễ Trần đưa cho tôi một chiếc tất màu đen, nhìn chiếc tất vải trong tay anh ta, tôi bỗng thấy khó hiểu, anh ta từ khi nào lại có cái sở thích này?
- Đừng phí lời nữa, trong thời gian ngắn chỉ có thể tìm thấy cái này thôi, ứng phó tạm thời, không được để lộ thân phận và diện mạo của chúng ta, đeo lên đầu, đi tới chất vấn tên kia.
Thấy ánh mắt bất bình thường của tôi, Mễ Trần vội vàng giải thích, tôi nghe thấy vậy, lại nhịn không được bật cười.
Cái tên này, đang mô phỏng tình tiết bọn trộm cướp xông ra ức hiếp dân lành giống trong phim sao? Tôi nhìn Mễ Trần, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc tất màu đen, con mẹ nó, không còn cách khác rồi, nhắm mắt làm đại thôi.
Trực tiếp đeo tất đen lên trên đầu, ngay từ lúc bắt đầu tôi và Mễ Trần đã dùng bùa giấu khí, cho nên tên kia không cảm nhận thấy khí mùi trên người chúng tôi.
Cứ thế, chúng tôi đi theo hắn vào một con hẻm tối đen, nói chính xác hơn, là hắn đã dẫn dụ chúng tôi tới đây.
- Hai vị, đi theo lâu vậy rồi, cũng nên hiện thân thôi!
Tiếng nói nhàn nhạt truyền ra, tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, quả nhiên là hắn cố ý dẫn dụ chúng tôi đến chỗ này.
Tôi và Mễ Trần chỉ đành bước ra, thấy “hóa trang” của chúng tôi, tên trước mặt ôm bụng cười ngặt nghẹo.
- Con mẹ nó, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Hai vị đại hiệp, đã là thời đại nào rồi, còn đeo tất đen? Không phải bây giờ đã có mặt nạ rồi sao? Đừng nói với tôi hai người nghèo tới mức đến mặt nạ cũng không mua nổi?
Sau khi cười xong, hắn đưa tay hết chỉ tôi lại quay sang chỉ Mễ Trần, vừa cười vừa nói, đối với vấn đề này, tôi và Mễ Trần đều ngây ra, ông nội nó, trả lời thế nào đây? Hoàn toàn không có cách để trả lời được chưa? Đây mới gọi là ấm ức, tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, toàn bộ đều tại anh ta.
- Được rồi, ông đây không có thời gian phí lời với hai người, mau cút đi, cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
Thấy tôi và Mễ Trần không nói gì, tên thanh niên trước mặt thu lại nụ cười, nhìn chúng tôi nói, thấy vậy, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, chính lúc này, người thanh niên trước mắt nhíu chặt mày.
- Không biết thức thời, đây là do tự các người tìm đến!
Lập tức, khí mùi trên người hắn toát ra, cả người phóng vụt lên, xông tới chỗ tôi và Mễ Trần.
Khi hắn ra tay, tôi cảm nhận thấy khí mùi trên cơ thể hắn, là Tiên Thiên cấp ba.
Thực lực ở trên tôi, nếu chỉ có một mình tôi, thì còn khó khăn, nhưng hiện tại, bên cạnh tôi còn có Mễ Trần.
Thực lực của Mễ Trần, đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấu, tôi cảm thấy hình như anh ta đã đạt tới Tiên Thiên điên phong, sắp gần với cảnh giới Nguyên Đan rồi.
Cho nên tên Tiên Thiên cấp ba kia, đối với Mễ Trần mà nói, chỉ là một con muỗi.
Quả nhiên, đối diện với đệ tử môn phái Thanh Thành đang lao tới, sắc mặt Mễ Trần không đổi, chỉ có điều nhiều thêm một chiếc tất đen trên đầu, nhìn vô cùng khôi hài.
Khi hắn tiếp cận chúng tôi, Mễ Trần đột nhiên giơ tay ra, khí mùi trên người bạo phát.
Chính vào lúc Mễ Trần phát ra khí mùi trên người mình , tên trước mặt trợn trừng mắt, sắc mặt đại biến, vẫn chưa kịp phản ứng với một màn trước mặt.
Lúc trước hắn chỉ coi tôi và Mễ Trần là hai tên cướp bình thường, nhưng sự tình đột nhiên thay đổi 180 độ, khiến hắn không dám tin những gì mắt mình đang nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.