Chương 41: CĂN PHÒNG CỦA CỐ TRỊNH NGUYÊN
ChangNocMi
19/09/2024
Những trận hoan ái qua đi, Ái Nhược Vy giờ đây nằm yên trong lòng anh. Da thịt trần trụi vẫn đang cọ sát vào nhau sau lớp chăn ấm. Cả hai nhắm mắt nghỉ ngơi sau những trận hoan ái cực lạc. Ái Nhược Vy cảm nhận rất rõ trái tim nơi ngực trái đang đập thổn thức, cô cũng biết rằng bản thân đang tự nguyện làm những điều điên rồ nhưng cô không hối hận, cô hạnh phúc.
Mở mắt nhìn lên người đàn ông của cuộc đời mình, Ái Nhược Vy hạnh phúc khẽ cười. Nhắm mắt lại, cô dụi người uỷ khuất vào lòng ngực anh tìm điểm tựa. Cố Trịnh Khải mở mắt, khẽ cười nhìn mèo nhỏ trong lòng.
-Em lại xấu hổ sao?
-Ưm... anh ghẹo em...
-Sao da mặt em mỏng vậy chứ? Lúc cua anh, da mặt em đâu có như thế này.
-Aaa anh xoá ký ức đó đi mà.
-Haha...
Trịnh Khải lật người đè cô dưới thân mình, anh hôn lên trán, xuống đầu mũi rồi kết thúc bằng một nụ hôn phớt ngọt ngào lên đầu môi của cô.
-Không sao, xấu hổ nhưng mà sướng đúng không?
-Aaa, anh biến thái!
Cả hai trêu ghẹo nhau trên giường đến khi mệt lả thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, Ái Nhược Vy nhanh chóng tắm rửa rồi giải quyết một số tài liệu công ty. Cổ Trịnh Khải tạm gác mọi việc liên quan đến công việc, chỉ tập trung chăm sóc vợ nhỏ.
Tối đó, cô phải mặc chiếc áo cổ lọ che đi toàn bộ vết hoan ái do chiến trận sáng nay mà Trịnh Khải bày ra. Hồng dưới đau nhói khiến cô mặt hằm hằm liếc xéo Trịnh Khải.
Giao ếch luôn tìm ấn rủi ra. Có áp dụng các Điều khoản và Điều khôn.
-Anh mà là tra nam thì ai mới là na9 ngôn tình trong cuộc đời em?
-Hừ, đồ vô lương tâm!
-Được rồi mà, đừng la anh nữa. Xuống nhà ăn tối thôi, dạ dày vợ anh biểu tình rồi.
Nhược Vy chỉnh lại cổ áo mình rồi bước xuống nhà. Bà Cố vừa thấy cô đã khế cười.
-Sao lại mặc áo cổ cao vậy con?
-Dạ là do con cảm thấy có chút khó chịu đó mẹ.
-Sao đấy, cảm rồi ư?
-Không... không sao đâu mẹ.
-Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Mà trưa nay hai đứa sao lại xuống ăn trễ như vậy? Quản gia nói với mẹ hai đứa tận 2 giờ chiều mới xuống sao?
-Tại... tại mệt quá nên tụi con ngủ quên thôi mẹ.
Bà Cố gật đầu liếc xéo cậu con trai đang tủm tỉm cười. Sống từng tuổi này không lẽ bà lại không biết những việc tuổi trẻ muốn làm. Ông Cố bước xuống lầu khẽ cười kéo ghế cho bà rồi nhíu mày.
-Em cười gì vậy?
-Không có gì đâu anh, ngồi xuống đi.
-Ừm, hai đứa mau vào bàn. Trịnh Nguyên đi gặp đối tác lát sẽ về sau.
Cả cô và anh nhanh chóng ngồi vào bàn. Nhược Vy nhìn ông Cố chăm sóc tận tình cho bà Cố mà lòng thầm cảm thán. Xem ra tính cách chiều vợ của Trịnh Khải có lẽ là do di truyền từ ông mà ra. Trịnh Khải bóc vài con tôm vào chén cô, Nhược Vy ái ngại nhìn anh.
-Đừng vậy mà, anh bóc cho ba và mẹ đi.
-Ba thì em khỏi lo, còn mẹ thì có ba lo rồi. Em nhìn xem trong chén mẹ cũng đã đầy những con tôm được lột sạch sẽ.
Ông Cố không quan tâm chỉ khẽ cười đặt luôn con tôm vừa bóc được trên tay xuống chén bà Cố. Trịnh Khải khinh bỉ bĩu môi quay lại đá mắt với cô. Theo thói quen mỗi tối, ăn cơm xong cả Cố gia lại tụ tập nơi phòng khách trò chuyện và xem tivi. Khoảng một lúc sau thì Trịnh Nguyên mới về. Chào hỏi xong ba mẹ và hai đứa em, Trịnh Nguyên nhanh chóng lên phòng tắm rửa. Bà Cố quay người tìm quản gia.
-Quản gia, ông mang cơm lên cho Đại thiếu gia đi.
Nhược Vy nhíu mày rồi chớp mắt nhìn bà.
-Hình như quản gia ra ngoài mua chút đồ rồi mẹ. Để con mang lên cho anh hai cũng được.
-Ừm, vậy con giúp mẹ nhé. Trịnh Nguyên nó mà về tối thì có chút lười nhác, không mang lên là nó lại bỏ bữa ngay ấy.
-Dạ vâng.
Nhược Vy đứng dậy tiến vào bếp làm một khay cơm rồi mang lên lầu gõ cửa phòng Trịnh Nguyên. Bên trong, Trịnh Nguyên cũng vừa tắm xong tiến ra ngoài thấy cô cùng khay cơm liền khẽ cười.
-Phiền phức như vậy làm gì, anh cũng lười ăn lắm.
-Thì em cũng lỡ mang lên rồi, anh ăn đi cho nóng.
-Ừm, cảm ơn em. Có muốn vào trong không?
Nhược Vy khẽ cười tiến vào trong, Trịnh Nguyên đóng cửa lại rồi đặt khay cơm lên bàn.
-Phòng anh có chút bừa bộn, thông cảm nhé.
Nhược Vy tận dụng cơ hội nhìn khắp quanh phòng, nhìn những tấm trang
ngang dọc trong phòng Trịnh Nguyên mà há hốc miệng.
-Anh vẽ đẹp thật đấy.
-Ừm, ước mơ của anh vốn là một họa sĩ mà.
-Vậy tại sao anh phải ép buộc mình theo kinh doanh?
-Là điều ba mong muốn.
-Trịnh Nguyên, ai cũng có ước mơ cho riêng mình. Em nghĩ ba nên tôn trọng và ủng hộ ước mơ của anh giống như Trịnh Khải vậy. Anh ấy thích kinh doanh, ba lại tôn trọng, ủng hộ. Còn anh tại sao không?
-Tại ước mơ của Trịnh Khải là ước mơ của ba. Đưa Trịnh Thị vươn xa thế giới.
-Cho dù là vậy em cũng cảm thấy rất bất công với anh.
Dường như Ái Nhược Vy đang tìm mọi cách để tiêm nhiễm những điều xấu xa vào đầu Trịnh Nguyên. Những tưởng sẽ khiến Trịnh Nguyên tức giận nhưng anh lại vô cùng điềm tĩnh, chỉ khẽ cười lắc đầu uống chút nước ép mà cô mang lên.
-Cũng không hẳn.
-Được rồi, sau này cho phép em được nhìn anh vẽ nhé. Em thật sự rất đam mê với tranh vẽ và nghệ thuật đó.
-Haha hân hạnh cho anh.
-Vậy nha, em xuống nhà trước. Tạm biệt!
Trịnh Nguyên khẽ cười tạm biệt cô. Nhược Vy vừa bước ra khỏi căn phòng đó đã nở nụ cười quỷ diệt cùng ánh mắt sắc bén.
-Trịnh Nguyên, anh buộc phải thấy mình bất công.
Mở mắt nhìn lên người đàn ông của cuộc đời mình, Ái Nhược Vy hạnh phúc khẽ cười. Nhắm mắt lại, cô dụi người uỷ khuất vào lòng ngực anh tìm điểm tựa. Cố Trịnh Khải mở mắt, khẽ cười nhìn mèo nhỏ trong lòng.
-Em lại xấu hổ sao?
-Ưm... anh ghẹo em...
-Sao da mặt em mỏng vậy chứ? Lúc cua anh, da mặt em đâu có như thế này.
-Aaa anh xoá ký ức đó đi mà.
-Haha...
Trịnh Khải lật người đè cô dưới thân mình, anh hôn lên trán, xuống đầu mũi rồi kết thúc bằng một nụ hôn phớt ngọt ngào lên đầu môi của cô.
-Không sao, xấu hổ nhưng mà sướng đúng không?
-Aaa, anh biến thái!
Cả hai trêu ghẹo nhau trên giường đến khi mệt lả thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, Ái Nhược Vy nhanh chóng tắm rửa rồi giải quyết một số tài liệu công ty. Cổ Trịnh Khải tạm gác mọi việc liên quan đến công việc, chỉ tập trung chăm sóc vợ nhỏ.
Tối đó, cô phải mặc chiếc áo cổ lọ che đi toàn bộ vết hoan ái do chiến trận sáng nay mà Trịnh Khải bày ra. Hồng dưới đau nhói khiến cô mặt hằm hằm liếc xéo Trịnh Khải.
Giao ếch luôn tìm ấn rủi ra. Có áp dụng các Điều khoản và Điều khôn.
-Anh mà là tra nam thì ai mới là na9 ngôn tình trong cuộc đời em?
-Hừ, đồ vô lương tâm!
-Được rồi mà, đừng la anh nữa. Xuống nhà ăn tối thôi, dạ dày vợ anh biểu tình rồi.
Nhược Vy chỉnh lại cổ áo mình rồi bước xuống nhà. Bà Cố vừa thấy cô đã khế cười.
-Sao lại mặc áo cổ cao vậy con?
-Dạ là do con cảm thấy có chút khó chịu đó mẹ.
-Sao đấy, cảm rồi ư?
-Không... không sao đâu mẹ.
-Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Mà trưa nay hai đứa sao lại xuống ăn trễ như vậy? Quản gia nói với mẹ hai đứa tận 2 giờ chiều mới xuống sao?
-Tại... tại mệt quá nên tụi con ngủ quên thôi mẹ.
Bà Cố gật đầu liếc xéo cậu con trai đang tủm tỉm cười. Sống từng tuổi này không lẽ bà lại không biết những việc tuổi trẻ muốn làm. Ông Cố bước xuống lầu khẽ cười kéo ghế cho bà rồi nhíu mày.
-Em cười gì vậy?
-Không có gì đâu anh, ngồi xuống đi.
-Ừm, hai đứa mau vào bàn. Trịnh Nguyên đi gặp đối tác lát sẽ về sau.
Cả cô và anh nhanh chóng ngồi vào bàn. Nhược Vy nhìn ông Cố chăm sóc tận tình cho bà Cố mà lòng thầm cảm thán. Xem ra tính cách chiều vợ của Trịnh Khải có lẽ là do di truyền từ ông mà ra. Trịnh Khải bóc vài con tôm vào chén cô, Nhược Vy ái ngại nhìn anh.
-Đừng vậy mà, anh bóc cho ba và mẹ đi.
-Ba thì em khỏi lo, còn mẹ thì có ba lo rồi. Em nhìn xem trong chén mẹ cũng đã đầy những con tôm được lột sạch sẽ.
Ông Cố không quan tâm chỉ khẽ cười đặt luôn con tôm vừa bóc được trên tay xuống chén bà Cố. Trịnh Khải khinh bỉ bĩu môi quay lại đá mắt với cô. Theo thói quen mỗi tối, ăn cơm xong cả Cố gia lại tụ tập nơi phòng khách trò chuyện và xem tivi. Khoảng một lúc sau thì Trịnh Nguyên mới về. Chào hỏi xong ba mẹ và hai đứa em, Trịnh Nguyên nhanh chóng lên phòng tắm rửa. Bà Cố quay người tìm quản gia.
-Quản gia, ông mang cơm lên cho Đại thiếu gia đi.
Nhược Vy nhíu mày rồi chớp mắt nhìn bà.
-Hình như quản gia ra ngoài mua chút đồ rồi mẹ. Để con mang lên cho anh hai cũng được.
-Ừm, vậy con giúp mẹ nhé. Trịnh Nguyên nó mà về tối thì có chút lười nhác, không mang lên là nó lại bỏ bữa ngay ấy.
-Dạ vâng.
Nhược Vy đứng dậy tiến vào bếp làm một khay cơm rồi mang lên lầu gõ cửa phòng Trịnh Nguyên. Bên trong, Trịnh Nguyên cũng vừa tắm xong tiến ra ngoài thấy cô cùng khay cơm liền khẽ cười.
-Phiền phức như vậy làm gì, anh cũng lười ăn lắm.
-Thì em cũng lỡ mang lên rồi, anh ăn đi cho nóng.
-Ừm, cảm ơn em. Có muốn vào trong không?
Nhược Vy khẽ cười tiến vào trong, Trịnh Nguyên đóng cửa lại rồi đặt khay cơm lên bàn.
-Phòng anh có chút bừa bộn, thông cảm nhé.
Nhược Vy tận dụng cơ hội nhìn khắp quanh phòng, nhìn những tấm trang
ngang dọc trong phòng Trịnh Nguyên mà há hốc miệng.
-Anh vẽ đẹp thật đấy.
-Ừm, ước mơ của anh vốn là một họa sĩ mà.
-Vậy tại sao anh phải ép buộc mình theo kinh doanh?
-Là điều ba mong muốn.
-Trịnh Nguyên, ai cũng có ước mơ cho riêng mình. Em nghĩ ba nên tôn trọng và ủng hộ ước mơ của anh giống như Trịnh Khải vậy. Anh ấy thích kinh doanh, ba lại tôn trọng, ủng hộ. Còn anh tại sao không?
-Tại ước mơ của Trịnh Khải là ước mơ của ba. Đưa Trịnh Thị vươn xa thế giới.
-Cho dù là vậy em cũng cảm thấy rất bất công với anh.
Dường như Ái Nhược Vy đang tìm mọi cách để tiêm nhiễm những điều xấu xa vào đầu Trịnh Nguyên. Những tưởng sẽ khiến Trịnh Nguyên tức giận nhưng anh lại vô cùng điềm tĩnh, chỉ khẽ cười lắc đầu uống chút nước ép mà cô mang lên.
-Cũng không hẳn.
-Được rồi, sau này cho phép em được nhìn anh vẽ nhé. Em thật sự rất đam mê với tranh vẽ và nghệ thuật đó.
-Haha hân hạnh cho anh.
-Vậy nha, em xuống nhà trước. Tạm biệt!
Trịnh Nguyên khẽ cười tạm biệt cô. Nhược Vy vừa bước ra khỏi căn phòng đó đã nở nụ cười quỷ diệt cùng ánh mắt sắc bén.
-Trịnh Nguyên, anh buộc phải thấy mình bất công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.