Chương 5: DẠO BIỂN ĐÊM
ChangNocMi
28/08/2024
Tối hôm ấy, sau khi bàn bạc xong công việc anh nhanh chóng trở về khách sạn. Nằm xuống giường chẳng biết nghĩ ngợi thế nào liền muốn đi dạo quanh biển một lát. Cố Trịnh Khải bình thường đều vùi mình vào trong công việc. Anh thường thích giết thời gian của mình bằng cách ngồi trước màn hình máy tính và cống hiến mọi sức lực cho Cố thị. Cũng chính vì vậy mà ít khi Cố Trịnh Khải có thời gian dành riêng cho bản thân mình.
Soái ca với chiếc quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi xanh đen rộng bước từng bước chậm rãi trên bờ biển cát trắng, từng đợt gió một thổi qua khiến tóc cùng sơ mi bay phấp phơi theo luồn gió. Anh cho hai tay vào túi quần, thả mình vào gió biển tận hưởng chút yên bình cho bản thân.
Mấy lúc như này, Cố Trịnh Khải cũng bất giác yêu cuộc sống hơn. Anh thích cảm giác hiện tại, thích bình yên. Từng đợt sóng vỗ lên khiến khoé môi anh khẽ cười. Hoá ra thiên nhiên đẹp đến vậy…
Nhược Vy ngồi tại một quán cà phê ngay bờ biển, liếc mắt dọc theo bờ biển liền bắt gặp hình ảnh anh. Lần này cô nhoẻn miệng đan hai tay lại vào nhau đặt lên bàn tựa cằm nhìn về phía anh.
-Lần này chính là trùng hợp rồi nhỉ? Nhưng sao anh ta lại đẹp trai đến như vậy. Ôi trời, điên mất thôi!
Đứng dậy cầm vội chiếc túi xách đeo lên vai, chiếc váy mỏng hai dây tự hồ khiến cô vô cùng dịu dàng và quyến rũ. Nhược Vy rời khỏi quán cà phê, đi ngược hướng lại với anh. Vẫn với chiêu trò cũ, cô lại giả mù mà va vào người anh.
Nhưng lần này lại không như những lần khác, Trịnh Khải không né tránh mà vội đưa tay đỡ lấy cô. thật sự khiến cô hơi rùng mình đấy. Anh ta như vậy lại chịu đỡ cô rồi, chẳng phải là thành công tiếp cận rồi chứ? Niềm vui trên mây xanh đang bay bổng thì đã bị anh dập ngay xuống đáy biển.
-Cô không thể nghiêm túc đi đứng sao? Hình như là rất thích va vào người khác? Hay thật sự mắt cô có vấn đề?
Trước sự quê độ của mình, Ái Nhược Vy chỉ biết cười trừ cố gắng tìm ra lý do bạo biện cho hành vi có chút bất lịch sự của mình.
-Không có, tại tôi đang mãi ngắm biển thôi.
-Đi dạo cùng nhau không?
Cố Trịnh Khải bất ngờ lên tiếng đề nghị. Nhược Vy lại bấy ngờ trợn tròn mắt, anh là đang rủ cô cùng đi dạo biển ư? Tên này hôm nay chắc không bị ấm đầu chứ? Cố Trịnh Khải nhíu nhẹ mày, anh mất kiên nhẫn trong việc chờ cô suy nghĩ.
-Có muốn đi cùng hay là không?
-Được thôi. Tôi sợ gì anh chứ!
-Ba lần bảy lượt đều là cô đi kiếm chuyện với tôi. Người nên sợ là tôi chứ không phải là cô!
Ái Nhược Vy mỗi khi nói chuyện với anh đều phải câm lặng. Tên này miệng lưỡi gắn dao hay kiếm mà mọi lời nói đều mang tính sát thương vậy.
Cả hai sánh vai cùng đi dưới bãi cát mềm mại. Biển đêm lại không có quá nhiều người đi lại, thật khiến không gian trở nên yên tĩnh. Lòng người vì vậy mà cũng nhẹ nhàng hơn, thả mọi uất hận về với biển cả để lòng đón nhận những thanh thản.
Nhược Vy vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc đời của mình. Ngay từ nhỏ cô đã sống trong nghèo đói, cô dường như không biết họ hàng là gì. Ngoài ba và mẹ ra thì chẳng ai yêu thương cô hết. Chính vì tình yêu của họ quá lớn nên lòng thù hận của cô đối với Cố gia lại càng lớn hơn nữa. Hận họ cướp đi ba mẹ cô, hận họ giết đi cuộc sống vui đẹp của cô. Nhiều lúc cô cũng rất mệt mỏi, cũng muốn gạt bỏ đi hết thù hận để bản thân thanh thản. Nhưng rồi mỗi lần nhìn di ảnh của ba mẹ trên bàn thờ, cô đều không nén được đau thương. Hình ảnh năm đó dội về, cô không thể cứ ung dung sống khi mà ba mẹ mình đã chết thê thảm như vậy.
Nhìn lên gương mặt tĩnh lặng của anh, cô nguyện lòng mình lôi cả những người không liên quan tới năm đó cũng phải cùng chết với Cố Trịnh Minh. Chỉ cần là người của Cố gia, cô tuyệt đối không có hai chữ nương tay.
-Này, anh ăn gì chưa?
Đôi mắt bị cô che đi sự hận thù, nó long lanh và yên tĩnh đến lạ. Trịnh Khải nhìn sâu vào đó khẽ lắc đầu, Nhược Vy phì cười nhướn vai kéo anh đi cùng mình.
-Ta daaaa là phố đêm trên biển đó, tuyệt chứ?
-Tôi không hứng thú với những món đó.
Món đó mà Trịnh Khải nói chính là mực nướng, bạch tuộc quay, cả những loại hải sản viên nấu súp,… có quá nhiều thứ để ăn mà tên này lại bảo không hứng thứ. Nhược Vy lúc này chính là chán ghét nhếch môi.
-Con người nhạt toẹt!
-Cô nói gì đó?
-Anh sống chán như vậy không nhạt là gì? Nếu muốn chứng minh mình không nhạt nhẽo thì anh thử đi.
Cái giọng điệu khiêu khích kia khiến Trịnh Khải vô cùng khó chịu. Anh chau mày nhìn cô một lát rồi lại lên giọng dõng dạc.
-Đi thôi.
Nhược Vy thích thú khi rủ được anh vào trong cùng mình. Phố đêm này thật sự rất tuyệt với cô, một cô gái đam mê hải sản như cô thì chỉ có chết mê nơi này thôi.
-Cho tôi cái này… cái này… cái đó… và cả cái kia nữa. Cảm ơn ông chủ nha.
-Cô ăn nhiều như vậy không sợ đau bụng sao?
-Ăn anh mới sợ đau bụng chứ ăn mấy cái này không nhằm nhò với tôi.
-…
Soái ca với chiếc quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi xanh đen rộng bước từng bước chậm rãi trên bờ biển cát trắng, từng đợt gió một thổi qua khiến tóc cùng sơ mi bay phấp phơi theo luồn gió. Anh cho hai tay vào túi quần, thả mình vào gió biển tận hưởng chút yên bình cho bản thân.
Mấy lúc như này, Cố Trịnh Khải cũng bất giác yêu cuộc sống hơn. Anh thích cảm giác hiện tại, thích bình yên. Từng đợt sóng vỗ lên khiến khoé môi anh khẽ cười. Hoá ra thiên nhiên đẹp đến vậy…
Nhược Vy ngồi tại một quán cà phê ngay bờ biển, liếc mắt dọc theo bờ biển liền bắt gặp hình ảnh anh. Lần này cô nhoẻn miệng đan hai tay lại vào nhau đặt lên bàn tựa cằm nhìn về phía anh.
-Lần này chính là trùng hợp rồi nhỉ? Nhưng sao anh ta lại đẹp trai đến như vậy. Ôi trời, điên mất thôi!
Đứng dậy cầm vội chiếc túi xách đeo lên vai, chiếc váy mỏng hai dây tự hồ khiến cô vô cùng dịu dàng và quyến rũ. Nhược Vy rời khỏi quán cà phê, đi ngược hướng lại với anh. Vẫn với chiêu trò cũ, cô lại giả mù mà va vào người anh.
Nhưng lần này lại không như những lần khác, Trịnh Khải không né tránh mà vội đưa tay đỡ lấy cô. thật sự khiến cô hơi rùng mình đấy. Anh ta như vậy lại chịu đỡ cô rồi, chẳng phải là thành công tiếp cận rồi chứ? Niềm vui trên mây xanh đang bay bổng thì đã bị anh dập ngay xuống đáy biển.
-Cô không thể nghiêm túc đi đứng sao? Hình như là rất thích va vào người khác? Hay thật sự mắt cô có vấn đề?
Trước sự quê độ của mình, Ái Nhược Vy chỉ biết cười trừ cố gắng tìm ra lý do bạo biện cho hành vi có chút bất lịch sự của mình.
-Không có, tại tôi đang mãi ngắm biển thôi.
-Đi dạo cùng nhau không?
Cố Trịnh Khải bất ngờ lên tiếng đề nghị. Nhược Vy lại bấy ngờ trợn tròn mắt, anh là đang rủ cô cùng đi dạo biển ư? Tên này hôm nay chắc không bị ấm đầu chứ? Cố Trịnh Khải nhíu nhẹ mày, anh mất kiên nhẫn trong việc chờ cô suy nghĩ.
-Có muốn đi cùng hay là không?
-Được thôi. Tôi sợ gì anh chứ!
-Ba lần bảy lượt đều là cô đi kiếm chuyện với tôi. Người nên sợ là tôi chứ không phải là cô!
Ái Nhược Vy mỗi khi nói chuyện với anh đều phải câm lặng. Tên này miệng lưỡi gắn dao hay kiếm mà mọi lời nói đều mang tính sát thương vậy.
Cả hai sánh vai cùng đi dưới bãi cát mềm mại. Biển đêm lại không có quá nhiều người đi lại, thật khiến không gian trở nên yên tĩnh. Lòng người vì vậy mà cũng nhẹ nhàng hơn, thả mọi uất hận về với biển cả để lòng đón nhận những thanh thản.
Nhược Vy vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc đời của mình. Ngay từ nhỏ cô đã sống trong nghèo đói, cô dường như không biết họ hàng là gì. Ngoài ba và mẹ ra thì chẳng ai yêu thương cô hết. Chính vì tình yêu của họ quá lớn nên lòng thù hận của cô đối với Cố gia lại càng lớn hơn nữa. Hận họ cướp đi ba mẹ cô, hận họ giết đi cuộc sống vui đẹp của cô. Nhiều lúc cô cũng rất mệt mỏi, cũng muốn gạt bỏ đi hết thù hận để bản thân thanh thản. Nhưng rồi mỗi lần nhìn di ảnh của ba mẹ trên bàn thờ, cô đều không nén được đau thương. Hình ảnh năm đó dội về, cô không thể cứ ung dung sống khi mà ba mẹ mình đã chết thê thảm như vậy.
Nhìn lên gương mặt tĩnh lặng của anh, cô nguyện lòng mình lôi cả những người không liên quan tới năm đó cũng phải cùng chết với Cố Trịnh Minh. Chỉ cần là người của Cố gia, cô tuyệt đối không có hai chữ nương tay.
-Này, anh ăn gì chưa?
Đôi mắt bị cô che đi sự hận thù, nó long lanh và yên tĩnh đến lạ. Trịnh Khải nhìn sâu vào đó khẽ lắc đầu, Nhược Vy phì cười nhướn vai kéo anh đi cùng mình.
-Ta daaaa là phố đêm trên biển đó, tuyệt chứ?
-Tôi không hứng thú với những món đó.
Món đó mà Trịnh Khải nói chính là mực nướng, bạch tuộc quay, cả những loại hải sản viên nấu súp,… có quá nhiều thứ để ăn mà tên này lại bảo không hứng thứ. Nhược Vy lúc này chính là chán ghét nhếch môi.
-Con người nhạt toẹt!
-Cô nói gì đó?
-Anh sống chán như vậy không nhạt là gì? Nếu muốn chứng minh mình không nhạt nhẽo thì anh thử đi.
Cái giọng điệu khiêu khích kia khiến Trịnh Khải vô cùng khó chịu. Anh chau mày nhìn cô một lát rồi lại lên giọng dõng dạc.
-Đi thôi.
Nhược Vy thích thú khi rủ được anh vào trong cùng mình. Phố đêm này thật sự rất tuyệt với cô, một cô gái đam mê hải sản như cô thì chỉ có chết mê nơi này thôi.
-Cho tôi cái này… cái này… cái đó… và cả cái kia nữa. Cảm ơn ông chủ nha.
-Cô ăn nhiều như vậy không sợ đau bụng sao?
-Ăn anh mới sợ đau bụng chứ ăn mấy cái này không nhằm nhò với tôi.
-…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.