Chương 19: HAI THIẾU GIA NHÀ CỐ GIA
ChangNocMi
28/08/2024
Cố gia sinh ra được hai cậu con trai vừa có tài vừa có sắc, khiến cho bao nhiêu người mơ ước. Tuy cùng mang dòng máu họ Cố nhưng Trịnh Nguyên và Trịnh Khải lại mang hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Trịnh Nguyên tính cách hoà đồng, thân thiện, thích tự do và luôn mong muốn chinh phục thế giới bên ngoài. Niềm đam mê to lớn nhất của Trịnh Nguyên đó chính là được đi du lịch khắp thế giới. Anh muốn biết rằng, thế giới bên ngoài vận hành như thế nào và thiên nhiên đã mang lại những gì cho cuộc sống.
Trái ngược với Trịnh Nguyên, Trịnh Khải lại có đôi phần hướng nội hơn. Anh luôn khép mình trong một vỏ bọc và không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Anh yêu thích cuộc sống bận rộn với công việc và không có mong ước biết rằng thế giới bên ngoài ra sao. Vận hành tốt công việc và mang lại thành tích to lớn cho bản thân và Cố thị, đó là hạnh phúc to lớn nhất đối với anh.
Mặc dù hai tính cách đối lập nhau nhưng vì sự dưỡng dục cực kỳ tốt của ông bà Cố mà cả hai anh em chưa bao giờ bất hoà với nhau. Họ tôn trọng tính cách đối phương và sẵn sàng giúp đỡ khi đối phương cần. Họ luôn lấy gia đình là cốt lõi để xây dựng hạnh phúc và sự đoàn kết.
Chọc ghẹo cậu em mình đến chán chê, Trịnh Nguyên mới về phòng làm việc của mình còn Trịnh Khải lên tiếp trên tầng cao nhất. Ngã người xuống chiếc ghế quyền lực, anh gọi cho thư ký làm giúp mình ly cà phê nóng. Nhìn đống tài liệu chất chồng anh cảm thán nhăn mày.
Tầm trưa biết cô sẽ tới tập đoàn nên anh nhanh chóng thu xếp mọi thứ gọn gàng. Sợ rằng cô sẽ đánh giá bản thân không nề nếp, gọn gàng.
Trưa hôm ấy, Nhược Vy ngay khi bước vào Cố thị đã được thư ký của anh dẫn đến tận phòng. Cô lịch sự gõ cửa khi được phép từ anh mới tiến vào trong.
-Trịnh Khải, chúng ta đi ăn được không?
-Hình như chỉ cần gặp tôi cô lập tức sẽ có triệu chứng đói và muốn đi ăn?
-Là tại vì mỗi lần đi ăn cùng anh đều là do anh trả tiền đó.
-Hóa ra là lợi dụng lòng tốt của người khác để bảo toàn kinh tế của mình?
Nhược Vy khẽ cười gật gật rồi chạy lại nắm lấy cánh tay anh kéo đi. Vừa ra đến cửa đã va phải Trịnh Nguyên khiến cô xém chút nữa là tiếp đất may mà anh kéo tay lại kịp. Nhược Vy hoàn hồn trong lòng anh trước khuôn mặt ngáo ngơ của Trịnh Nguyên. Tiếng ho nhẹ của Trịnh Nguyên kéo cô về hiện tại mà đẩy mạnh anh ra.
-Ha… tôi xin lỗi…
-Lần sau muốn nắm tay nắm chân cũng nên nhìn đường nghe không hai đứa.
Cô cười ngượng, khuôn mặt đã đỏ lên không ít. Trịnh Khải nhìn cô khẽ cười rồi đưa mắt lên liếc xéo ông anh mình.
-Anh đừng có ghẹo cô ấy nữa, mặt đỏ lên hết rồi.
-Aaa hóa ra là sợ người ta xấu hổ.
-Anh hai…
-Được rồi, không phiền hai đứa anh dự lên hỏi em có chút việc nhưng giờ chắc bận rồi nhỉ? Chiều anh sẽ ghé, tạm biệt.
Trịnh Nguyên đi rồi mà cô vẫn còn ngượng ngùng nhìn anh.
-Phá đám công việc của hai người rồi.
-Không sao, đi thôi.
Anh đưa tay khẽ ngắt má cô an ủi rồi bước đi. Nhược Vy thở nhẹ ra bên ngoài bước theo sau anh. Đến trước sảnh một nhà hàng lớn, Nhược Vy đảo mắt nhìn xung quanh rồi chọn một vị trí thoải mái nhất. Trịnh Khải cho gọi món, đi ăn với cô nhiều như vậy anh cũng biết kha khá về khẩu vị của cô mà nhanh chóng gọi ra vài món.
Nhìn những món tôm đầy ắp trên bàn mà mắt Nhược Vy đã sáng lên như đèn pha ô tô. Trịnh Khải phì cười lột tôm để vào chén cô. Nhược Vy dĩ nhiên là rất vui vẻ tận hưởng điều đó. Những con tôm dần được lột đi lớp vỏ cứng dày, chỉ còn phần thịt ngọt mềm được cho vào chén cô. Nhìn thấy cô vui vui vẻ vẻ, nụ cười híp mắt lại còn kéo dài đến tận mang tai kia khiến tim ai đó hẫng đi một nhịp. Ánh mắt thu lại chỉ còn nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt, Trịnh Khải như rơi vào khoảng tương tư của riêng mình.
Nhược Vy đang ăn lại cảm thấy gì đó không đúng mà ngước mắt lên nhìn anh. Thấy anh cứ chăm chăm nhìn mình cô liền chớp chớp mắt. Đưa tay dùng nĩa ghim một con tôm to bự lên đưa đến trước mặt anh.
-Muốn ăn sao?
-Không.
-Hừm, ăn đi.
Thấy cô cứ quyên quyết để con tôm trước mặt mình thế là Trịnh Khải khẽ cúi người ăn trọn con tôm ấy. Vị tôm ngọt mềm trong miệng khiến anh khẽ nhếch môi. Chẳng biết là do hương vị tôm vốn có hay do được cô đút mà con tôm này lại vô cùng vừa vặn về hương vị. Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ của cả hai, Trịnh Khải thanh toán xong nhanh chóng đưa cô về tập đoàn. Nhược Vy nhíu mày trước cái nắng mùa hè gay gắt.
-Nắn như vậy thật khiến người khác khó sống mà.
-Bắt thang lên mà kiện ông trời.
-…
Nhược Vy muốn đẩy nhanh quá trình hợp tác lên một chút. Cô thật sự vẫn chưa có cơ hội tiếp cận Trịnh Nguyên. Nếu chỉ mỗi tiếp cận Trịnh Khải cô sợ kế hoạch của mình không đủ khả năng thắng lợi.
Trịnh Nguyên tính cách hoà đồng, thân thiện, thích tự do và luôn mong muốn chinh phục thế giới bên ngoài. Niềm đam mê to lớn nhất của Trịnh Nguyên đó chính là được đi du lịch khắp thế giới. Anh muốn biết rằng, thế giới bên ngoài vận hành như thế nào và thiên nhiên đã mang lại những gì cho cuộc sống.
Trái ngược với Trịnh Nguyên, Trịnh Khải lại có đôi phần hướng nội hơn. Anh luôn khép mình trong một vỏ bọc và không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Anh yêu thích cuộc sống bận rộn với công việc và không có mong ước biết rằng thế giới bên ngoài ra sao. Vận hành tốt công việc và mang lại thành tích to lớn cho bản thân và Cố thị, đó là hạnh phúc to lớn nhất đối với anh.
Mặc dù hai tính cách đối lập nhau nhưng vì sự dưỡng dục cực kỳ tốt của ông bà Cố mà cả hai anh em chưa bao giờ bất hoà với nhau. Họ tôn trọng tính cách đối phương và sẵn sàng giúp đỡ khi đối phương cần. Họ luôn lấy gia đình là cốt lõi để xây dựng hạnh phúc và sự đoàn kết.
Chọc ghẹo cậu em mình đến chán chê, Trịnh Nguyên mới về phòng làm việc của mình còn Trịnh Khải lên tiếp trên tầng cao nhất. Ngã người xuống chiếc ghế quyền lực, anh gọi cho thư ký làm giúp mình ly cà phê nóng. Nhìn đống tài liệu chất chồng anh cảm thán nhăn mày.
Tầm trưa biết cô sẽ tới tập đoàn nên anh nhanh chóng thu xếp mọi thứ gọn gàng. Sợ rằng cô sẽ đánh giá bản thân không nề nếp, gọn gàng.
Trưa hôm ấy, Nhược Vy ngay khi bước vào Cố thị đã được thư ký của anh dẫn đến tận phòng. Cô lịch sự gõ cửa khi được phép từ anh mới tiến vào trong.
-Trịnh Khải, chúng ta đi ăn được không?
-Hình như chỉ cần gặp tôi cô lập tức sẽ có triệu chứng đói và muốn đi ăn?
-Là tại vì mỗi lần đi ăn cùng anh đều là do anh trả tiền đó.
-Hóa ra là lợi dụng lòng tốt của người khác để bảo toàn kinh tế của mình?
Nhược Vy khẽ cười gật gật rồi chạy lại nắm lấy cánh tay anh kéo đi. Vừa ra đến cửa đã va phải Trịnh Nguyên khiến cô xém chút nữa là tiếp đất may mà anh kéo tay lại kịp. Nhược Vy hoàn hồn trong lòng anh trước khuôn mặt ngáo ngơ của Trịnh Nguyên. Tiếng ho nhẹ của Trịnh Nguyên kéo cô về hiện tại mà đẩy mạnh anh ra.
-Ha… tôi xin lỗi…
-Lần sau muốn nắm tay nắm chân cũng nên nhìn đường nghe không hai đứa.
Cô cười ngượng, khuôn mặt đã đỏ lên không ít. Trịnh Khải nhìn cô khẽ cười rồi đưa mắt lên liếc xéo ông anh mình.
-Anh đừng có ghẹo cô ấy nữa, mặt đỏ lên hết rồi.
-Aaa hóa ra là sợ người ta xấu hổ.
-Anh hai…
-Được rồi, không phiền hai đứa anh dự lên hỏi em có chút việc nhưng giờ chắc bận rồi nhỉ? Chiều anh sẽ ghé, tạm biệt.
Trịnh Nguyên đi rồi mà cô vẫn còn ngượng ngùng nhìn anh.
-Phá đám công việc của hai người rồi.
-Không sao, đi thôi.
Anh đưa tay khẽ ngắt má cô an ủi rồi bước đi. Nhược Vy thở nhẹ ra bên ngoài bước theo sau anh. Đến trước sảnh một nhà hàng lớn, Nhược Vy đảo mắt nhìn xung quanh rồi chọn một vị trí thoải mái nhất. Trịnh Khải cho gọi món, đi ăn với cô nhiều như vậy anh cũng biết kha khá về khẩu vị của cô mà nhanh chóng gọi ra vài món.
Nhìn những món tôm đầy ắp trên bàn mà mắt Nhược Vy đã sáng lên như đèn pha ô tô. Trịnh Khải phì cười lột tôm để vào chén cô. Nhược Vy dĩ nhiên là rất vui vẻ tận hưởng điều đó. Những con tôm dần được lột đi lớp vỏ cứng dày, chỉ còn phần thịt ngọt mềm được cho vào chén cô. Nhìn thấy cô vui vui vẻ vẻ, nụ cười híp mắt lại còn kéo dài đến tận mang tai kia khiến tim ai đó hẫng đi một nhịp. Ánh mắt thu lại chỉ còn nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt, Trịnh Khải như rơi vào khoảng tương tư của riêng mình.
Nhược Vy đang ăn lại cảm thấy gì đó không đúng mà ngước mắt lên nhìn anh. Thấy anh cứ chăm chăm nhìn mình cô liền chớp chớp mắt. Đưa tay dùng nĩa ghim một con tôm to bự lên đưa đến trước mặt anh.
-Muốn ăn sao?
-Không.
-Hừm, ăn đi.
Thấy cô cứ quyên quyết để con tôm trước mặt mình thế là Trịnh Khải khẽ cúi người ăn trọn con tôm ấy. Vị tôm ngọt mềm trong miệng khiến anh khẽ nhếch môi. Chẳng biết là do hương vị tôm vốn có hay do được cô đút mà con tôm này lại vô cùng vừa vặn về hương vị. Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ của cả hai, Trịnh Khải thanh toán xong nhanh chóng đưa cô về tập đoàn. Nhược Vy nhíu mày trước cái nắng mùa hè gay gắt.
-Nắn như vậy thật khiến người khác khó sống mà.
-Bắt thang lên mà kiện ông trời.
-…
Nhược Vy muốn đẩy nhanh quá trình hợp tác lên một chút. Cô thật sự vẫn chưa có cơ hội tiếp cận Trịnh Nguyên. Nếu chỉ mỗi tiếp cận Trịnh Khải cô sợ kế hoạch của mình không đủ khả năng thắng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.