Chương 53: LỘ DIỆN
ChangNocMi
04/10/2024
Tại tập đoàn Cố thị, Trịnh Khải ung dung ngồi vào chiếc ghế lớn nhất phòng họp. Đến bây giờ, đứng trước các cổ đông mà anh một chút e sợ cũng không có. Giọng nói đầy chất uy nghiêm, dõng dạc.
-Tôi biết bây giờ số cổ phần của tôi đã đứng sau một người. Cũng chẳng biết ai là kẻ đứng sau chủ mưu mọi việc nhằm thu tóm Cố thị. Số cổ phần mọi người bán đi, đã tích nhỏ thành lớn, tới bây giờ thì đã chẳng thể kiểm soát. Tôi biết mọi người cũng đang rất hoang mang, cũng biết sự tin tưởng của mọi người dành cho tôi. Cho nên, tôi muốn mua 3% số cổ phần của mọi người.
Vừa dứt câu, cánh cửa phòng họp đã mở ra. Nhược Vy một thân tây áo vest trắng bước vào, sau lưng chính là trợ lý của cô. Điều này đã gây hoang mang cho cả Trịnh Khải và ông Cổ. Đảo mắt một vòng phòng họp, Nhược Vy nhếch môi khoanh tay trước ngực nhìn anh.
-Chỉ từ tối hôm qua đến nay, em đã thu mua thêm 5% số cổ phần rồi chồng yêu. Hiện tại, em đang nắm giữ số cổ phần lớn nhất tập đoàn Cố thị.
-Nhược Vy, em nói gì vậy?
-Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu những điều tôi nói mà, Cố Tổng. Lũ cổ đông cũng chỉ là lũ hèn nhát, phong phanh tin đồn vài cái. Mức cổ phiếu vừa hạ xuống một chút đã nhanh chóng bán đi vì sợ cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm. Suy cho cùng cũng là một lũ nhát cáy!
-Nhược Vy...
Cô tiến lại đặt tay lên lưng ghế của anh rồi nhếch môi.
-Chiếc ghế này, bây giờ nó là của tôi rồi Cố Trịnh Khải!
Đáy mắt anh đã hiện rõ những đường rạn máu. Cô như vậy lại chính là kẻ
đứng sau tất cả để hãm hại anh? Trịnh Khải nghiến chặt răng nhìn về phía cô với anh mắt bi thương. Cổ phần sao? Anh có thể bỏ tiền ra để mua. Nhưng bắt anh phải đối đầu với cô, anh từ bỏ...
Trịnh Khải đứng dậy bỏ đi, ông Cổ cũng không biết nói gì hơn. Còn riêng cô, cô đứng đó, nơi đỉnh cao mà cô muốn đạt được. Hoàn thành được sự trả thù nhưng sao tâm can cô lại cắn rứt như vậy. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, cái ngày cô đứng đây cô phải vui lắm. Cô phải cười thật to để cả thế giới biết rằng, cô là kẻ thắng cuộc. Dàn cổ đông cũng dần giải tán, Nhược Vy ngã người xuống chiếc ghế. Cô dựa người ra sau khẽ nhắm mắt lại khiến trợ lý lo lắng.
-Giám đốc ổn chứ ạ?
-Được rồi, anh về trước đi.
Khoảng 15 phút sau, cô đứng dậy trở về Cố gia. Vừa bước chân vào cửa phòng khách đã thấy ông bà Cố cùng Trịnh Khải ngồi ở đó. Cô nhướn vai nhìn họ rồi bước lên lầu. Đi được vài bước chân thì giọng Trịnh Khải đã vang lên.
-Tại sao lại làm vậy?
Cô nhếch môi quay lại nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Tới bây giờ anh vẫn không cáu gắt với cô, anh vẫn nhẹ nhàng đến mức như cô chưa làm gì sai với anh cả.
-Tại sao hả? Anh nghĩ tôi quẩn tự làm tự mua vui sao?
-Lý do?
-Tôi không cần anh biết lý do.
-ÁI NHƯỢC VY!
Anh đứng bật dậy nhìn thẳng vào cô mà quát lớn. Nhược Vy lại nhởn nhơ như mình chẳng làm gì sai cả.
-Làm sao?
-Em rõ ràng biết đó là tâm huyết của ba cơ mà. Cố thị mắc nợ gì em? Tại sao lại làm như vậy!?
Cô bật cười lớn, giọng người mang đúng chất quỷ dữ.
-Cố thị là tâm huyết cả đời của ông ta... hahaha... tôi biết, tôi biết nên mới muốn nó phải về tay tôi. Muốn ông ta mất đi tất cả!
Ông Cố nhíu mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, đã kèm nhèm một chút do nước mắt.
-Nhược Vy... con là nhắm tới ba... tại sao?
-Tới bây giờ ông còn hỏi tại sao? Cố Trịnh Minh, cả đời này tôi sẽ khiến ông mãi không quên được hai cái tên Ái Triết Nha và Ngô Mộc Châu!
-Ái Triết Nha...
-Tôi biết bây giờ số cổ phần của tôi đã đứng sau một người. Cũng chẳng biết ai là kẻ đứng sau chủ mưu mọi việc nhằm thu tóm Cố thị. Số cổ phần mọi người bán đi, đã tích nhỏ thành lớn, tới bây giờ thì đã chẳng thể kiểm soát. Tôi biết mọi người cũng đang rất hoang mang, cũng biết sự tin tưởng của mọi người dành cho tôi. Cho nên, tôi muốn mua 3% số cổ phần của mọi người.
Vừa dứt câu, cánh cửa phòng họp đã mở ra. Nhược Vy một thân tây áo vest trắng bước vào, sau lưng chính là trợ lý của cô. Điều này đã gây hoang mang cho cả Trịnh Khải và ông Cổ. Đảo mắt một vòng phòng họp, Nhược Vy nhếch môi khoanh tay trước ngực nhìn anh.
-Chỉ từ tối hôm qua đến nay, em đã thu mua thêm 5% số cổ phần rồi chồng yêu. Hiện tại, em đang nắm giữ số cổ phần lớn nhất tập đoàn Cố thị.
-Nhược Vy, em nói gì vậy?
-Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu những điều tôi nói mà, Cố Tổng. Lũ cổ đông cũng chỉ là lũ hèn nhát, phong phanh tin đồn vài cái. Mức cổ phiếu vừa hạ xuống một chút đã nhanh chóng bán đi vì sợ cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm. Suy cho cùng cũng là một lũ nhát cáy!
-Nhược Vy...
Cô tiến lại đặt tay lên lưng ghế của anh rồi nhếch môi.
-Chiếc ghế này, bây giờ nó là của tôi rồi Cố Trịnh Khải!
Đáy mắt anh đã hiện rõ những đường rạn máu. Cô như vậy lại chính là kẻ
đứng sau tất cả để hãm hại anh? Trịnh Khải nghiến chặt răng nhìn về phía cô với anh mắt bi thương. Cổ phần sao? Anh có thể bỏ tiền ra để mua. Nhưng bắt anh phải đối đầu với cô, anh từ bỏ...
Trịnh Khải đứng dậy bỏ đi, ông Cổ cũng không biết nói gì hơn. Còn riêng cô, cô đứng đó, nơi đỉnh cao mà cô muốn đạt được. Hoàn thành được sự trả thù nhưng sao tâm can cô lại cắn rứt như vậy. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, cái ngày cô đứng đây cô phải vui lắm. Cô phải cười thật to để cả thế giới biết rằng, cô là kẻ thắng cuộc. Dàn cổ đông cũng dần giải tán, Nhược Vy ngã người xuống chiếc ghế. Cô dựa người ra sau khẽ nhắm mắt lại khiến trợ lý lo lắng.
-Giám đốc ổn chứ ạ?
-Được rồi, anh về trước đi.
Khoảng 15 phút sau, cô đứng dậy trở về Cố gia. Vừa bước chân vào cửa phòng khách đã thấy ông bà Cố cùng Trịnh Khải ngồi ở đó. Cô nhướn vai nhìn họ rồi bước lên lầu. Đi được vài bước chân thì giọng Trịnh Khải đã vang lên.
-Tại sao lại làm vậy?
Cô nhếch môi quay lại nhìn anh với ánh mắt chán ghét. Tới bây giờ anh vẫn không cáu gắt với cô, anh vẫn nhẹ nhàng đến mức như cô chưa làm gì sai với anh cả.
-Tại sao hả? Anh nghĩ tôi quẩn tự làm tự mua vui sao?
-Lý do?
-Tôi không cần anh biết lý do.
-ÁI NHƯỢC VY!
Anh đứng bật dậy nhìn thẳng vào cô mà quát lớn. Nhược Vy lại nhởn nhơ như mình chẳng làm gì sai cả.
-Làm sao?
-Em rõ ràng biết đó là tâm huyết của ba cơ mà. Cố thị mắc nợ gì em? Tại sao lại làm như vậy!?
Cô bật cười lớn, giọng người mang đúng chất quỷ dữ.
-Cố thị là tâm huyết cả đời của ông ta... hahaha... tôi biết, tôi biết nên mới muốn nó phải về tay tôi. Muốn ông ta mất đi tất cả!
Ông Cố nhíu mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, đã kèm nhèm một chút do nước mắt.
-Nhược Vy... con là nhắm tới ba... tại sao?
-Tới bây giờ ông còn hỏi tại sao? Cố Trịnh Minh, cả đời này tôi sẽ khiến ông mãi không quên được hai cái tên Ái Triết Nha và Ngô Mộc Châu!
-Ái Triết Nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.