Chương 9: Chương 2.3
Mạc Nhan
22/01/2016
“ Cô nương muốn xếp hàng sao? ” Đại thẩm hỏi, thái độ đầy vẻ quan tâm của những người rảnh rỗi tụm năm tụm ba.
Thi Dược Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
“ Không ! ’’
Đội ngũ dài như thế này , chỉ sợ sắp xếp ba ngày ba đêm cũng không tới phiên nàng, nhưng mà nàng không cảm thấy phiền bởi vì nàng đã có cách làm cho Vương viên ngoại dùng kiệu tám người khiêng đưa nàng vào dinh thự .
Trên con đường lớn , có ba con ngựa lớn to màu đồng từ phía xa phi nhanh đến, cuối cùng cũng dừng trước cửa dinh thự của Vương viên ngoại .
Trên lưng ngựa , cầm đầu là một nam tử vô cùng hùng vĩ uy nghi , khí thế vương giả tự nhiên phát ra qua từng cử động nhỏ, cho dù dáng vẻ cao to phóng đãng bên ngoài, nhưng không kềm chế được hào khí.
Một người bước xuống ngựa đập vào vòng săt bằng đồng trên cửa, không lâu sau có một người bước ra mở cửa.
“ Long Môn bảo bảo chủ, đặc biệt muốn xin vào gặp viên ngoại, nhờ vào báo giùm .”
Vừa nghe đến Long Môn bảo danh chấn giang hồ , người giữ cửa không dám chờ đợi vội vàng chạy vào thông báo. Lát sau có một vị tổng quản khoảng chừng bốn mươi, vội vàng chạy tới nghênh đón.
“ Long Môn bảo đỉnh đỉnh đại danh, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ, xin mời vào. ”
Tổng quản vừa nói, vừa ra lệnh cho hạ nhân chạy đi bẩm báo với đại lão gia, có khách quý đến.
Long Khiếu Thiên nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho một người hầu , bước theo tổng quản đi qua tiền viện , bước vào đại sảnh .
“ Xin mời, xin mời. ”
Tổng quản đưa vị khách quý vào đại sảnh, vội vàng cúi người hành lễ sau đó quay sang đốc thúc hạ nhân
“ Mau pha đến đây một bình trà Long Tĩnh thượng hạng . ”
“ Không cần .”
Long Khiếu Thiên xua tay.
“ Long công tử, không câu nệ tiểu tiết , nhưng là bổn phận của tiểu nhân. ”
“ Thường thúc, chúng ta đã quen biết nhiều năm sao lại còn khách sao? ”
Thường thúc cười nói:
“ Bảo chủ là người rộng lượng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, nhưng đây là trách nhiệm của tiểu nhân. ”
Trong lúc bọn họ còn đang nói thì Vương lão gia Vương Phó Quân đã đến , Long Khiếu Thiên đứng lên chắp tay hành lễ.
“ Đại bá . ”
“ Hiền chất! ”
Vương Phó Quân vừa thấy Long Khiếu Thiên, giơ hai tay lên ôm chăyj , vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“ Đứng dậy đi, đừng đa lễ. ”
Vương viên ngoại thật vui vẻ, ông ấy và người cha đã chết Long Khiếu Thiên có kết nghĩa anh em , hai anh em nhà họ Long xem ông như cha , mà ông cũng không có con trai, chỉ có một cô con gái duy nhất , cho nên ông xem hai đứa con của nghĩa đệ như con ruột của mình.
Hai người đồng thời ngồi xuống, sau khi thăm hỏi vài lời , Long Khiếu Thiên mới nhắc đến mục đích hắn đến đây.
“ Đại bá, đây là cỏ Linh Chi Thảo Hổ là được chuyển từ Thiên Sơn , bằng đường thủy, sau đó cho khoái mã hỏa tốc chạy trên đường mất nửa tháng. Ba ngày trước mới đến tay cháu, cháu đặc biệt vội mang đến cho tiểu muội muội chữa bệnh. ”
Vương phó quân nghe xong vẻ mặt không thể tin nổi
“ Linh Chi Thảo Hổ là một trong những loại linh chi quý hiếm nhất a.”
Linh Chi Thảo Hổ, cùng với Linh Chi Thảo Bàn khác nhau, chỉ giống nhau ở hình dáng tương tự, nhưng rất khó tìm, mọc ở những vách núi cheo leo, tìm thấy đã không dễ, nhưng hái được lại càng khó khăn hơn, là loại thuốc quý nhất trong tất cả các loại thuốc quý.
Vương phó quân rất là cảm động
“ Lần trước cháu đã đem nhân sâm ngàn năm đến đây, nay lại đem Linh Chi Thảo Hổ đến, đã nhọc lòng cháu lắm a”
“ Nhân sâm ngàn năm không là gì cả, nếu không thể giúp tiểu muội chữa bệnh thì dù có sống đến vạn năm cũng vô dụng, đại bá hãy thử dùng Linh chi Thảo này thử xem.”
Vì muốn giúp cho nghĩa muội chữa bệnh, Long Khiếu Thiên đã phái đi rất đông nhân lực,đến tất cả các nước lân cận để tìm thuốc quý, vừa tìm được Linh Chi Thảo của Thiên Sơn, hắn liền tự mình đưa tới, để đảm bảo vị thuốc quý này đến tận tay Vương Phó Quân khỏi bị bọn trộm cắp dòm ngó.
“ Đừng nói chuyện đó nữa, Khiếu Thiên, báo cho ngươi một tin mừng, bệnh của Thanh Nhi đã có người cứu rồi. ”
Vương Phó Quân , khó nén được sự vui mừng.
“ Thật không? ” Long Khiếu Thiên nhướng đôi mày kiếm
“ Thị trấn của chúng ta mới xuất hiện một vị nữ đại phu y thuật cao minh, ở trong thành Nguyệt Hồ mở ra chữa bệnh từ thiện, thật là Hoa Đà tái thế, ngay cả bệnh lao nằm liệt giường cũng chữa khỏi được.
Long Khiếu Thiên bán tín bán nghi. “ Phải không?”
Thi Dược Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
“ Không ! ’’
Đội ngũ dài như thế này , chỉ sợ sắp xếp ba ngày ba đêm cũng không tới phiên nàng, nhưng mà nàng không cảm thấy phiền bởi vì nàng đã có cách làm cho Vương viên ngoại dùng kiệu tám người khiêng đưa nàng vào dinh thự .
Trên con đường lớn , có ba con ngựa lớn to màu đồng từ phía xa phi nhanh đến, cuối cùng cũng dừng trước cửa dinh thự của Vương viên ngoại .
Trên lưng ngựa , cầm đầu là một nam tử vô cùng hùng vĩ uy nghi , khí thế vương giả tự nhiên phát ra qua từng cử động nhỏ, cho dù dáng vẻ cao to phóng đãng bên ngoài, nhưng không kềm chế được hào khí.
Một người bước xuống ngựa đập vào vòng săt bằng đồng trên cửa, không lâu sau có một người bước ra mở cửa.
“ Long Môn bảo bảo chủ, đặc biệt muốn xin vào gặp viên ngoại, nhờ vào báo giùm .”
Vừa nghe đến Long Môn bảo danh chấn giang hồ , người giữ cửa không dám chờ đợi vội vàng chạy vào thông báo. Lát sau có một vị tổng quản khoảng chừng bốn mươi, vội vàng chạy tới nghênh đón.
“ Long Môn bảo đỉnh đỉnh đại danh, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ, xin mời vào. ”
Tổng quản vừa nói, vừa ra lệnh cho hạ nhân chạy đi bẩm báo với đại lão gia, có khách quý đến.
Long Khiếu Thiên nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho một người hầu , bước theo tổng quản đi qua tiền viện , bước vào đại sảnh .
“ Xin mời, xin mời. ”
Tổng quản đưa vị khách quý vào đại sảnh, vội vàng cúi người hành lễ sau đó quay sang đốc thúc hạ nhân
“ Mau pha đến đây một bình trà Long Tĩnh thượng hạng . ”
“ Không cần .”
Long Khiếu Thiên xua tay.
“ Long công tử, không câu nệ tiểu tiết , nhưng là bổn phận của tiểu nhân. ”
“ Thường thúc, chúng ta đã quen biết nhiều năm sao lại còn khách sao? ”
Thường thúc cười nói:
“ Bảo chủ là người rộng lượng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, nhưng đây là trách nhiệm của tiểu nhân. ”
Trong lúc bọn họ còn đang nói thì Vương lão gia Vương Phó Quân đã đến , Long Khiếu Thiên đứng lên chắp tay hành lễ.
“ Đại bá . ”
“ Hiền chất! ”
Vương Phó Quân vừa thấy Long Khiếu Thiên, giơ hai tay lên ôm chăyj , vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“ Đứng dậy đi, đừng đa lễ. ”
Vương viên ngoại thật vui vẻ, ông ấy và người cha đã chết Long Khiếu Thiên có kết nghĩa anh em , hai anh em nhà họ Long xem ông như cha , mà ông cũng không có con trai, chỉ có một cô con gái duy nhất , cho nên ông xem hai đứa con của nghĩa đệ như con ruột của mình.
Hai người đồng thời ngồi xuống, sau khi thăm hỏi vài lời , Long Khiếu Thiên mới nhắc đến mục đích hắn đến đây.
“ Đại bá, đây là cỏ Linh Chi Thảo Hổ là được chuyển từ Thiên Sơn , bằng đường thủy, sau đó cho khoái mã hỏa tốc chạy trên đường mất nửa tháng. Ba ngày trước mới đến tay cháu, cháu đặc biệt vội mang đến cho tiểu muội muội chữa bệnh. ”
Vương phó quân nghe xong vẻ mặt không thể tin nổi
“ Linh Chi Thảo Hổ là một trong những loại linh chi quý hiếm nhất a.”
Linh Chi Thảo Hổ, cùng với Linh Chi Thảo Bàn khác nhau, chỉ giống nhau ở hình dáng tương tự, nhưng rất khó tìm, mọc ở những vách núi cheo leo, tìm thấy đã không dễ, nhưng hái được lại càng khó khăn hơn, là loại thuốc quý nhất trong tất cả các loại thuốc quý.
Vương phó quân rất là cảm động
“ Lần trước cháu đã đem nhân sâm ngàn năm đến đây, nay lại đem Linh Chi Thảo Hổ đến, đã nhọc lòng cháu lắm a”
“ Nhân sâm ngàn năm không là gì cả, nếu không thể giúp tiểu muội chữa bệnh thì dù có sống đến vạn năm cũng vô dụng, đại bá hãy thử dùng Linh chi Thảo này thử xem.”
Vì muốn giúp cho nghĩa muội chữa bệnh, Long Khiếu Thiên đã phái đi rất đông nhân lực,đến tất cả các nước lân cận để tìm thuốc quý, vừa tìm được Linh Chi Thảo của Thiên Sơn, hắn liền tự mình đưa tới, để đảm bảo vị thuốc quý này đến tận tay Vương Phó Quân khỏi bị bọn trộm cắp dòm ngó.
“ Đừng nói chuyện đó nữa, Khiếu Thiên, báo cho ngươi một tin mừng, bệnh của Thanh Nhi đã có người cứu rồi. ”
Vương Phó Quân , khó nén được sự vui mừng.
“ Thật không? ” Long Khiếu Thiên nhướng đôi mày kiếm
“ Thị trấn của chúng ta mới xuất hiện một vị nữ đại phu y thuật cao minh, ở trong thành Nguyệt Hồ mở ra chữa bệnh từ thiện, thật là Hoa Đà tái thế, ngay cả bệnh lao nằm liệt giường cũng chữa khỏi được.
Long Khiếu Thiên bán tín bán nghi. “ Phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.