Chương 20: Quay Về Thực Tại (2)
고독하다
19/01/2023
Nói đến đây nụ cười ôn nhu của Gia Ý đã thêm mấy phần chua xót, nhiều nhất vẫn là nét thâm tình không kìm nén được.
" Nhưng bên cạnh hắn càng lâu em lại nhận ra có điều gì đó không ổn ": Gia Ý lại ho khan, miệng cậu đau dữ dội, toàn mùi máu tanh.
" Hạo Hiên không về nhà, điện thoại càng ngày càng ít, có lúc về nhà ban đêm say khướt, trên quần áo toàn mùi nước hoa. Dần dần đối với em hắn đã không còn sự chiều chuộng cùng nhẫn nại khi xưa. Lúc đó em vẫn nghĩ chắc do thức ăn em nấu không bằng bên ngoài hay là do em không xinh đẹp như những đóa hoa thơm cỏ dại ngoài kia?. Em mang theo nỗi bận tâm mà ở bên cạnh dè dặt lấy lòng anh ấy từng chút để rồi một chút tác dụng cũng không có ".
" Thật buồn cười nhỉ? Những năm đại học hắn cứ như một chú chó ngốc nghếch mà quấn lấy em không rời nhưng giờ đây nói một câu với em hắn cũng lười. Em cũng không biết tại sao hắn lại thay đổi ".
" Nhưng rồi đến một ngày những khúc mắt trong em cũng có câu trả lởi. Hóa trong mắt hắn em chỉ là một kẻ thay thế ".
Cảnh Nghiêm đột nhiên ôm chặt Gia Ý, giọng đau đớn: “ Đừng nói nữa … Đừng nói nữa tôi hiểu mà, không sao có tôi ở đây ".
Giọng Cảnh Nghiêm nghẹn ngào, trong lòng như bị bóp chặt đau đớn nghẹt thở. Anh không thể ngờ chàng trai luôn tỏa sáng, ấm áp như ánh dương ấy đã từng phải trải qua nhiều tổn thương đến vậy.
Lông mày Gia Ý hơi nhíu lại, cậu như không nghe thấy Cảnh Nghiêm, âm thanh thấp xuống, tiếng nấc nghẹn vướng trong cổ.
" Lúc nhìn thấy Di Gia em liền biết mình chỉ là một thế thân. Cô ta thật sự rất giống em, từ ngoại hình đến cử chỉ đều giống nhau đến bảy, tám phần. Thế nhưng khí chất lại cách xa nhau thấy rõ. Sau ngày hôm đó em ra sức làm hắn vui vẻ. Hạo Hiên bảo đi hướng Đông em tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Em đã từng nghĩ người hắn yêu nhất là em nhưng giờ đây em cảm thấy suy nghĩ của mình ấu trĩ đến nhường nào. Giờ khắc đó em như đang chơi một trò may rủi đem tất cả tình yêu ra đặt cược ".
" Em cứ nghĩ chỉ cần mình thật lòng dùng sự dịu dàng cùng tình yêu là có thể cảm hóa được hắn. Nhưng mọi chuyện đều phí công vô ít. Vốn dĩ ngay từ hắn không hề yêu em, ngay từ đầu chỉ có mình em là đắm chìm trong đoạn tình cảm giả dối này ".
Bên trong đôi mắt Gia Ý không có thâm tình thuần khiết như dĩ vãng. Mà chỉ còn lại một mảng tối tăm u ám phản chiếu bóng hình của Hạo Hiên năm ấy, ngập tràn tuyệt vọng đau thương.
" Em vẫn nhớ Di Gia đã từng nói tình yêu mà em dành cho hắn là đồi phong bại tục, tội nghịch luân thường, thế sở bất dung … Nam tử luyến ái nhau là tội nghiệt. Lúc đó tuy rất tức giận nhưng em chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn cô ta kiêu ngạo, hống hách mà rời đi.
" Đối với người khác có thể nó chỉ là một đoạn tình cảm có thể dứt bỏ nhưng đối với em nó là tình yêu năm năm thanh xuân, là điểm tựa duy nhất của em cũng là những ngọt ngào và đau đớn nhất em từng trải qua ".
" Nhưng bên cạnh hắn càng lâu em lại nhận ra có điều gì đó không ổn ": Gia Ý lại ho khan, miệng cậu đau dữ dội, toàn mùi máu tanh.
" Hạo Hiên không về nhà, điện thoại càng ngày càng ít, có lúc về nhà ban đêm say khướt, trên quần áo toàn mùi nước hoa. Dần dần đối với em hắn đã không còn sự chiều chuộng cùng nhẫn nại khi xưa. Lúc đó em vẫn nghĩ chắc do thức ăn em nấu không bằng bên ngoài hay là do em không xinh đẹp như những đóa hoa thơm cỏ dại ngoài kia?. Em mang theo nỗi bận tâm mà ở bên cạnh dè dặt lấy lòng anh ấy từng chút để rồi một chút tác dụng cũng không có ".
" Thật buồn cười nhỉ? Những năm đại học hắn cứ như một chú chó ngốc nghếch mà quấn lấy em không rời nhưng giờ đây nói một câu với em hắn cũng lười. Em cũng không biết tại sao hắn lại thay đổi ".
" Nhưng rồi đến một ngày những khúc mắt trong em cũng có câu trả lởi. Hóa trong mắt hắn em chỉ là một kẻ thay thế ".
Cảnh Nghiêm đột nhiên ôm chặt Gia Ý, giọng đau đớn: “ Đừng nói nữa … Đừng nói nữa tôi hiểu mà, không sao có tôi ở đây ".
Giọng Cảnh Nghiêm nghẹn ngào, trong lòng như bị bóp chặt đau đớn nghẹt thở. Anh không thể ngờ chàng trai luôn tỏa sáng, ấm áp như ánh dương ấy đã từng phải trải qua nhiều tổn thương đến vậy.
Lông mày Gia Ý hơi nhíu lại, cậu như không nghe thấy Cảnh Nghiêm, âm thanh thấp xuống, tiếng nấc nghẹn vướng trong cổ.
" Lúc nhìn thấy Di Gia em liền biết mình chỉ là một thế thân. Cô ta thật sự rất giống em, từ ngoại hình đến cử chỉ đều giống nhau đến bảy, tám phần. Thế nhưng khí chất lại cách xa nhau thấy rõ. Sau ngày hôm đó em ra sức làm hắn vui vẻ. Hạo Hiên bảo đi hướng Đông em tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Em đã từng nghĩ người hắn yêu nhất là em nhưng giờ đây em cảm thấy suy nghĩ của mình ấu trĩ đến nhường nào. Giờ khắc đó em như đang chơi một trò may rủi đem tất cả tình yêu ra đặt cược ".
" Em cứ nghĩ chỉ cần mình thật lòng dùng sự dịu dàng cùng tình yêu là có thể cảm hóa được hắn. Nhưng mọi chuyện đều phí công vô ít. Vốn dĩ ngay từ hắn không hề yêu em, ngay từ đầu chỉ có mình em là đắm chìm trong đoạn tình cảm giả dối này ".
Bên trong đôi mắt Gia Ý không có thâm tình thuần khiết như dĩ vãng. Mà chỉ còn lại một mảng tối tăm u ám phản chiếu bóng hình của Hạo Hiên năm ấy, ngập tràn tuyệt vọng đau thương.
" Em vẫn nhớ Di Gia đã từng nói tình yêu mà em dành cho hắn là đồi phong bại tục, tội nghịch luân thường, thế sở bất dung … Nam tử luyến ái nhau là tội nghiệt. Lúc đó tuy rất tức giận nhưng em chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn cô ta kiêu ngạo, hống hách mà rời đi.
" Đối với người khác có thể nó chỉ là một đoạn tình cảm có thể dứt bỏ nhưng đối với em nó là tình yêu năm năm thanh xuân, là điểm tựa duy nhất của em cũng là những ngọt ngào và đau đớn nhất em từng trải qua ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.