Chương 89: Cùng một mục đích cả thôi
Mitsuki_hota
22/05/2024
Đám người bên phía hôn lễ đứng hóng chuyện một lúc nhưng vẫn không thể nghe hay nhìn thấy được gì liền chán nản mà ngồi trở về.
Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật lại được người của quân đội canh gác chặt chẽ như vậy, đến một lỗ hở cũng không nhìn qua được.
Thời điểm bọn họ vừa ngồi xuống thì từ phía bãi biển, một tiếng động rất lớn bất ngờ vang lên, tiếng động ấy giống như tiếng động cơ của máy cắt cỏ.
Tử Bạch Hoành cùng tất cả mọi người theo bản năng nhìn lên, sự sợ hãi lẫn kinh ngạc lập tức hiện ra trong đáy mắt.
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng đang dần tiến về phía này, vì để tránh làm ảnh hưởng đến buổi tiệc nên khi chỉ cách bờ biển một khoảng nó liền dừng lại.
Một lát sau, một người đàn ông nhảy xuống. Anh ta đưa mắt quan sát xung quanh một lúc, sau đó mới thông qua bộ đàm nói: “Ông chủ.”
Vừa dứt lời, một bóng hình vững chải từ trên trực thăng nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất. Người nọ mặc một bộ âu phục chỉnh tề, mái tóc được chải ra phía sau, trước ngực ôm một bó hoa tươi.
“Ông chủ, bên này!”
Louis đi theo vị thư ký đến trước một buổi tiệc sinh nhật. Những người được Ngụy lão gia cử đi canh gác thấy hắn có ý định tiến về phái này thì lập tức tiến đến ngăn lại.
Một trong những người đó nhanh chóng lên tiếng: “Thưa ngài, xin hãy trình thiệp mời.”
Vị thư ký bên cạnh Louis không nhanh không chậm đưa tay vào túi áo, sau đó lấy ra một khẩu súng.
Hạ Du vừa đến đúng lúc nhìn thấy một màng này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Bọn họ là người của quân đội.”
Louis nghe xong vẫn không chút phản ứng, phải mất một lúc lâu sau mới nói: “Bỏ đi.”
Cây súng trong tay vị thư ký lúc này mới hạ xuống, Hạ Du không khỏi đưa mắt quan sát người đàn ông đang đứng trước mặt, mái tóc vàng nổi bật, đôi mắt lạnh lùng âm u khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy sợ hãi, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người nổi bật như thế, có chút mơ hồ hỏi: “Các người đến tìm Tử Hi?”
Louis để mặt cho người kia đang không ngừng đánh giá mình, như có như không trả lời: “Cùng một mục đích cả thôi.”
Đám người phía bên hôn lễ sau khi nhìn thấy người của Louis có súng thì cảm thấy có chuyện không lành, liền kiếm cớ rời khỏi.
“Tử tổng…tôi đột nhiên nhớ ra công ty còn có chút việc, xin cáo từ trước!”
“Tôi cũng còn có chuyện chưa xử lí xong, thật sự xin lỗi, dịp khác sẽ tạ tội với ngài!”
“Hoa trong vườn tôi hôm nay vẫn chưa nở nữa, tôi phải về nhà chăm sóc chúng thôi, xin cáo từ!”
“Haha, lá cây trong vườn tôi còn chưa rụng, tôi phải trở về lặt chúng mới được, tạm biệt Tử tổng!”
Tử Bạch Hoành mặt mày trắng bệch nhìn đám người lục tục ra về với đủ thứ lí do không thể hiểu nổi, hoa không nở, lặt lá cây…
Hừ, mấy người tưởng tôi là con nít sao!!!
Thoáng chốc, số người trong hôn lễ đã giảm đi hơn phân nửa, sắc mặt Lâm Trạch Diễn khó coi đến cực điểm.
Tử Minh Nguyệt từ đầu vẫn luôn chưa hiểu chuyện gì, chau mày lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Tô Ý Lan cùng chồng từ khi bắt đầu hôn lễ đến tận bây giờ vẫn luôn không tỏ rõ thái độ gì, không phải họ ghét bỏ người con dâu này, mà trong lòng hai người họ, Tử Hi đã là bức tường thành không thể phá bỏ.
Lâm Bác Khanh lúc này mới chú ý đến sự khác thường đang diễn ra trước mắt: “Ý Lan, hình như có chuyện gì xảy ra rồi!?”
Tô Ý Lan cũng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nói: “Ừ, chúng ta cũng đi xem”
Chỉ là một buổi tiệc sinh nhật lại được người của quân đội canh gác chặt chẽ như vậy, đến một lỗ hở cũng không nhìn qua được.
Thời điểm bọn họ vừa ngồi xuống thì từ phía bãi biển, một tiếng động rất lớn bất ngờ vang lên, tiếng động ấy giống như tiếng động cơ của máy cắt cỏ.
Tử Bạch Hoành cùng tất cả mọi người theo bản năng nhìn lên, sự sợ hãi lẫn kinh ngạc lập tức hiện ra trong đáy mắt.
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng đang dần tiến về phía này, vì để tránh làm ảnh hưởng đến buổi tiệc nên khi chỉ cách bờ biển một khoảng nó liền dừng lại.
Một lát sau, một người đàn ông nhảy xuống. Anh ta đưa mắt quan sát xung quanh một lúc, sau đó mới thông qua bộ đàm nói: “Ông chủ.”
Vừa dứt lời, một bóng hình vững chải từ trên trực thăng nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất. Người nọ mặc một bộ âu phục chỉnh tề, mái tóc được chải ra phía sau, trước ngực ôm một bó hoa tươi.
“Ông chủ, bên này!”
Louis đi theo vị thư ký đến trước một buổi tiệc sinh nhật. Những người được Ngụy lão gia cử đi canh gác thấy hắn có ý định tiến về phái này thì lập tức tiến đến ngăn lại.
Một trong những người đó nhanh chóng lên tiếng: “Thưa ngài, xin hãy trình thiệp mời.”
Vị thư ký bên cạnh Louis không nhanh không chậm đưa tay vào túi áo, sau đó lấy ra một khẩu súng.
Hạ Du vừa đến đúng lúc nhìn thấy một màng này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Bọn họ là người của quân đội.”
Louis nghe xong vẫn không chút phản ứng, phải mất một lúc lâu sau mới nói: “Bỏ đi.”
Cây súng trong tay vị thư ký lúc này mới hạ xuống, Hạ Du không khỏi đưa mắt quan sát người đàn ông đang đứng trước mặt, mái tóc vàng nổi bật, đôi mắt lạnh lùng âm u khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy sợ hãi, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người nổi bật như thế, có chút mơ hồ hỏi: “Các người đến tìm Tử Hi?”
Louis để mặt cho người kia đang không ngừng đánh giá mình, như có như không trả lời: “Cùng một mục đích cả thôi.”
Đám người phía bên hôn lễ sau khi nhìn thấy người của Louis có súng thì cảm thấy có chuyện không lành, liền kiếm cớ rời khỏi.
“Tử tổng…tôi đột nhiên nhớ ra công ty còn có chút việc, xin cáo từ trước!”
“Tôi cũng còn có chuyện chưa xử lí xong, thật sự xin lỗi, dịp khác sẽ tạ tội với ngài!”
“Hoa trong vườn tôi hôm nay vẫn chưa nở nữa, tôi phải về nhà chăm sóc chúng thôi, xin cáo từ!”
“Haha, lá cây trong vườn tôi còn chưa rụng, tôi phải trở về lặt chúng mới được, tạm biệt Tử tổng!”
Tử Bạch Hoành mặt mày trắng bệch nhìn đám người lục tục ra về với đủ thứ lí do không thể hiểu nổi, hoa không nở, lặt lá cây…
Hừ, mấy người tưởng tôi là con nít sao!!!
Thoáng chốc, số người trong hôn lễ đã giảm đi hơn phân nửa, sắc mặt Lâm Trạch Diễn khó coi đến cực điểm.
Tử Minh Nguyệt từ đầu vẫn luôn chưa hiểu chuyện gì, chau mày lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Tô Ý Lan cùng chồng từ khi bắt đầu hôn lễ đến tận bây giờ vẫn luôn không tỏ rõ thái độ gì, không phải họ ghét bỏ người con dâu này, mà trong lòng hai người họ, Tử Hi đã là bức tường thành không thể phá bỏ.
Lâm Bác Khanh lúc này mới chú ý đến sự khác thường đang diễn ra trước mắt: “Ý Lan, hình như có chuyện gì xảy ra rồi!?”
Tô Ý Lan cũng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nói: “Ừ, chúng ta cũng đi xem”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.